• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Nhúng chàm đại boss (30 Viewers)

  • Chap-420

CHƯƠNG 420: NGHĨ LẠI CÒN RÙNG MÌNH




CHƯƠNG 420: NGHĨ LẠI CÒN RÙNG MÌNH
Sở Tường Hùng hiểu được nỗi lo lắng của Lâm Phiên Phiên lúc này, nhưng có những lời anh bắt buộc phải nhắc nhở Lâm Phiên Phiên, “Em chỉ nói đúng được một nửa. Đúng vậy, Lưu Tàn Nhơn chết rồi, quyền kinh doanh này đương nhiên là được kế thừa bời người thân nhất của cô ta rồi, mà người thân nhất của cô ta chẳng phải là Triệu Tiểu Trạc – con gái của cô ta sao? Mà bố đẻ và người giám hộ pháp luật của Triệu Tiểu Trạc lại là Triệu Dân Thường, cho nên trước khi Triệu Tiểu Trạc đủ tuổi thì Triệu Dân Thường hoàn toàn có quyền vì con gái của mình mà can thiệp vào kinh doanh kỳ nhông. Cứ lòng vòng như vậy thì quyền kinh doanh chẳng phải vẫn thuộc về tay Triệu Dân Thường hay sao?”
Vì thế đến Sở Tường Hùng không thể không bái phục cho nước tính toán trước về chuyện này của Triệu Dân Thường, có lẽ đây chính là cái mà họ gọi là sự khôn khéo của người làm kinh doanh, họ luôn nghĩ xa hơn một bước so với những người khác.
Lâm Phiên Phiên bỗng nhiên ngộ ra, nhưng cô vẫn cứ không cam tâm: “Lưu Tàn Nhơn, cô ta vẫn còn có một người cha là Lưu Đà Hàn, cũng là người thân nhất với cô ta, hơn nữa Triệu Tiểu Trạc năm nay mới bốn tuổi, theo kinh nghiệm mà nói thì Lưu Đà Hàn mới có tư cách kế thừa tài sản của Lưu Tàn Nhơn hơn...”
Trước kia, khi ở thôn Ôn Ôn, Lâm Phiên Phiên ấn tượng rất sâu đậm với lão già nịnh bợ “bán phụ nữ để lấy vinh quang” này, lần ấy vì lọt vào trận đột kích của bầy sói mà Lưu Đà Hàn bị một con sói móc mất một bên mắt nên đã bị chột, trông vô cùng đáng thương mà lại đáng trách, vì thế mà trong trí nhớ của Lâm Phiên Phiên luôn luôn có ông ta. Sở Tường Hùng đáp lại: “Tuy là nói vậy, nhưng Lưu Đà Hàn sinh ra và lớn lên trong rừng sâu nên hoàn toàn không hiểu biết về pháp luật. Hơn nữa bất luận thế nào thì ông ta cũng không thể ngờ được là cô con gái mới mười mấy tuổi của mình đã hương lạnh khói tàn rồi. Vì thế mà ông ta không có bất kỳ sự chuần bị gì, lại càng không biết nên chuẩn bị những gì. Còn Triệu Dân Thường thì lại khác, hắn ta rất cáo già, Lưu Tàn Nhơn vừa chết, hắn ta lập tức chạy các thủ tục pháp luật, đem tất cả các tài sản trên danh nghĩa của Lưu Tàn Nhơn chuyển cho con gái hắn là Triệu Tiểu Trạc. Vì thế mà sau đợt phá sản lần này, Triệu Dân Thường cũng không quá lo sợ, sau khi trắng tay hắn ta liền đưa con gái đến thôn Ôn Ôn, hình như là vào ngày hôm sau, sau khi Sương Sương và Lưu Lân trở về thôn Ôn Ôn thì phải.”
Vì sợ Lâm Phiên Phiên lo lắng nên Sở Tường Hùng trước giờ vẫn không dám nói ra.
Cho đến giờ khắc này, Lâm Phiên Phiên không thể không thừa nhận Triệu Dân Thường quả thực quá tinh ranh, bây giờ nghĩ lại xem ra ngày trước hắn ta yêu cầu Lưu Tàn Nhơn sinh con cho hắn e là cũng vì làm bước đệm cho ngày hôm nay, và sự nuông chiều của hắn ta đối với con gái mình cũng có thể chỉ là sự tận tâm săn sóc đối với con đường lui tương lai của hắn. Đáng tiếc thay cho cô, vì cô cũng từng nghĩ rằng Triệu Dân Thường tuy không phải là một người yêu, người đàn ông tốt nhưng hắn là lại là một người bố tốt. Hóa ra từ đầu đến cuối, người ta vốn dĩ vẫn là kẻ lòng lang dạ sói. Bây giờ xem ra, trước đây cô đã từng nghĩ dùng sức lực của mình để làm lay động ý tưởng của Triệu Dân Thường, đúng là ngây thơ hết sức! Nếu không phải sau này Phiên Nhàn mời Dạ Thân Sinh – người cầm đầu xã hội đen ra tay, mà Dạ Thân Sinh lại liên kết với Sở Lý- ông trùm trong giới kinh doanh, thêm vào đó lại có cả Sở Tường Hùng và Hàn Phong thi thoảng âm thầm trợ giúp, không có sự đoàn kết chèn ép của những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn như vậy thì sao có thể đánh đổ Triệu Dân Thường được chứ!
Nghĩ lại mà Lâm Phiên Phiên còn thấy rùng mình.
“Triệu Dân Thường xảo quyệt như vậy thì quả thật là khiến cho hắn ta thua keo này lại bày keo khác rồi mà đứng mũi chịu sào lại là Sương Sương và Lưu Lân, còn chúng ta thì hắn cũng không bỏ qua đâu, Tường Hùng, anh nói xem... chúng ta có nên tìm người “diệt cỏ diệt tận gốc”, làm cho hắn ta vĩnh viễn không ngóc đầu lên được không?”
Mặc dù kiểu thừa nước đục thả câu này có chút vô đạo đức, nhưng nếu đối phương là Triệu Dân Thường thì cần phải xem xét, Lâm Phiên Phiên cũng sẽ không lấy làm hổ thẹn.
Sở Tường Hùng đưa tay vuốt vuốt chóp mũi Lâm Phiên Phiên, cười thỏa mãn, nói: “Em yêu, em đúng là trưởng thành có tiến bộ không ít rồi, điều em nói cũng là điều anh muốn làm, có điều anh hiện tại đang giải quyết một dự án lớn nên không thể đi được, nhanh thì cũng bảy ngày, chậm thì cũng mất mười ngày, đến lúc đó đích thân chúng ta đi thôn Ôn Ôn một chuyến nhé.”
Chuyện này vốn dĩ Sở Tường Hùng không định nói cho Lâm Phiên Phiên, anh đã sớm có dự định một mình anh đến thôn Ôn Ôn để “gặp gỡ” Triệu Dân Thường vẫn đang ôm mộng “thua keo này bày keo khác”, thế nhưng hôm nay Lâm Phiên Phiên hỏi vậy, hơn nữa cô lại còn lo lắng như vậy nên anh đành đưa Lâm Phiên Phiên đi cùng cho vậy. Dự là Lâm Phiên Phiên xem màn đặc sắc này sẽ rất đã đây!
Hơn nữa anh vô cùng nhung nhớ khoảng thời gian sống tạm bợ của anh và Lâm Phiên Phiên ở thôn Ôn Ôn bốn năm về trước, anh rất muốn ôn lại một lần nữa, nghĩ lại anh dường như không thể chờ đợi được nữa rồi!
Lâm Phiên Phiên nào biết được đầu óc của Sở Tường Hùng lại bắt đầu nghĩ đến những thứ linh tinh ấy, nghe vậy dĩ nhiên là cô đồng ý đích thân cùng anh đến thôn Ôn Ôn rồi. Điều đầu tiên cô nghĩ tới đó là Sương Sương, cứ như vậy, hai chị em họ lại có thể đốt đuốc vào ban đêm rồi tha hồ hàn huyên tâm sự với nhau rồi!
Ba ngày sau.
Tại khách sạn Dương Lan 5 sao lộng lẫy, lúc này nhà họ Hoa đang mở tiệc rượu xa hoa với hàng trăm người đang vây quanh tiệc rượu. Các khách mời đều là những thành phần có máu mặt trong xã hội thượng lưu, đàn ông thì mặc vest chỉnh tề, phụ nữ thì trang điểm xinh đẹp. Mỗi một phong bì trao tay đều dày cồm cộm, giá trị của bất cứ một món quà tặng nào cũng đều trên năm sáu con số.
Lâm Tinh Tinh mặc chiếc váy cô dâu bằng lụa màu trắng mơ mộng trị giá hơn 600 triệu, trang điểm hết sức xinh đẹp, kiều diễm, đứng ở cửa chính khách sạn cùng với Hoa Hữu Hà đón tiếp những nhân vật nổi tiếng lần lượt đến. Liếc nhìn từng chiếc phong bì dày cồm cộm nhận được trên chiếc giỏ trên tay, Lâm Tinh Tinh nở nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời tháng sáu.
Tiệc cưới lần này thế nào cũng thu được mấy tỷ tiền phong bì đây, Lâm Tinh Tinh đang tính toán trong đầu thì không ngờ đột nhiên bụng cô có cơn đau co rút chạy đến.
“A...”
Theo bản năng Lâm Tinh Tinh ôm lấy bụng, đau đớn thốt lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom