-
Phần 3 END
8.
"Gi.ế.t!"
Tiếng "gi.ế.t" đột nhiên vang lên bên trong cung điện.
Đèn đuốc chạy dài ngàn dặm. Đêm nay, mọi người trong thành đều hoảng loạn.
Nạp Lan Trường Quân chỉ huy đội quân từ cửa cung gi.ế.t đến điện Quảng Lương. Khi hắn đứng dưới bậc đá bạch ngọc cao chót vót một lần nữa, nhìn điện Quảng Lương to hùng vĩ, trong lòng bỗng xuất hiện khí phách muốn chiếm lĩnh ngai vàng.
Bước một bước, lại bước thêm một bước. Dường như mùi thuốc súng và máu đã bị chặn ở một nơi rất xa, các sự kiện trong quá khứ đều hiện ra trước mắt.
Trên thực tế ... hắn chưa bao giờ có quyết tâm chiếm lĩnh ngai vàng cả. Tài năng, học vấn, sách lược, sự nhân từ của hắn đều là tuyệt vời. Hắn còn là một nam nhi tốt. Dựa vào đâu mà hắn không thể vì bản thân mà đánh cược một phen, leo lên ngai vàng, ngồi ôm non sông vạn dặm một lần chứ?
Cũng có thể ... khiến người ấy nhìn bản thân mình với con mắt khác xưa.
"Cạch --"
Hắn đẩy cánh cửa lớn của điện Quảng Lương ra, vết máu ngoằn ngoèo trên mặt đất. Thu Hách Chử đang nằm trên vũng máu, hắn sốt ruột nhìn xung quanh. Sau đó nhìn thấy Phượng Khanh Ngữ mặc trang phục tân hoàng hậu lộng lẫy đang đứng ở góc đó, nở nụ cười xinh đẹp nhìn hắn.
Nụ cười này, ánh mắt này đầy vẻ cuốn hút, rực rỡ như ánh sao.
Giống như đầu mùa xuân sau khi băng tuyết tan, hoa lê trước điện Quảng Lương rơi xuống sáng trong như giọt sương còn nàng ấy thì mặc y phục màu xanh nhạt nhẹ nhàng nhảy múa trước điện Quảng Lương, múa vạt áo như một đóa hoa xinh đẹp rực rỡ. Mà dưới đầy trời đầy hoa rơi, nàng điềm tĩnh nở nụ cười ấm áp, đánh trúng vào trái tim của hắn. Chớp mắt như đã vạn năm trôi qua.
Năm đó hai người tình nồng ý đượm mà hôm nay chỉ có thể đứng ở hai đầu, chĩa đao vào nhau vì quyền lợi của bản thân.
Trái tim đau nhói một lát, Nạp Lan Trường Quân lạnh lùng nhìn Phượng Khanh Ngữ hỏi"
"Nàng ... nàng ... có từng yêu ta không?"
"Chưa bao giờ --"
Trên điện Quảng Lương, một câu nói nhẹ nhàng của người thiếu nữ ấy đã đập tan kỳ vọng nhiều năm qua của hắn.
"Được! Được lắm!"
Hắn oán hận nàng bao nhiêu năm. Vì hận nàng nên mới chống đỡ cho hắn đánh gi.ế.t từ xứ lạnh xa xôi đến kinh đô, từ một tên vô danh tiểu tốt đến tướng quân tuyệt thế vô song. Nỗi hận và tình yêu dây dưa, vướng mắc với nhau khiến hắn đánh mất bản thân, biến thành một con dã thú điên cuồng.
Một câu nói này của nàng, cuối cùng .... cũng cắt đứt tất cả suy nghĩ của hắn.
Hắn từ từ nhắm mắt.
"Ba ngày sau tân đế đăng cơ, ch.é.m đầu!"
9.
Ngày ch.é.m đầu chính là ngày đại lễ đăng cơ của tân đế.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, mắt Phượng Khanh Ngữ bị chói không thể mở mở được. Lúc trên đường bị áp giải đến nơi xử phạt, Phượng Khanh Ngữ vừa ho ra máu vừa lờ mờ nhớ lại rất nhiều chuyện.
Nàng nhớ rõ buổi tối yên tĩnh vào Chiêu Hòa năm thứ 19, nàng dạy Nạp Lan Trường Quân quan sát bản đồ quân sự. Nạp Lan Trường Quân 19 tuổi đứng trước tấm bản đồ kia, gương mặt tràn đầy ý chỉ to lớn, nói:
"Có lẽ là vương hầu thấy Tương Ninh có khí phách. Nếu thần mà là vua, nhất định sẽ mở rộng lãnh thổ của Đại Tuyên gấp 10 lần, làm một vị vua sáng suốt muôn đời."
Thực tế thì nàng tin tưởng hắn. Mặc dù chàng thiếu niên đêm đó chỉ là một tên nô lệ nhưng sự hăng hái, hăm hở, ngông cuồng muốn càn quét cả thiên hạ trên người hắn khiến nàng cả đời này cũng khó quên được.
Nàng nghĩ mình nên giúp hắn vì chỉ có nàng mới biết được tài năng của hắn và chỉ có nàng mới có thể giúp hắn đạt được điều đó.
Nói ra thì nực cười nhưng đây cũng là ý đồ riêng hiếm thấy của nàng. Dù sao ... nàng cũng nghĩ rằng ... trên thế gian này chỉ có nàng hiểu hắn, hiểu tất cả hoài bão lớn lao của hắn.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía chỗ cao ở bức tường thành, giữa biển người cách trở, dường như nàng cảm nhận được có một đôi mắt đen tuyền như vậy cũng đang nhìn mình từ xa.
"Bệ hạ, nên đến điện Quảng Lương tiến hành đại lễ đăng cơ rồi."
Trên tường thành, mọi người nhìn vị tân đế trẻ tuổi không hiểu tại sao lại chắp tay sau lưng, cô đơn đứng trên tường thành với ánh mắt sâu lắng, cũng không biết đang hướng về nơi nào. Trong lòng thấp thỏm, lo lắng không yên.
Đột nhiên tâm phúc Lý Thành xông đến trước mặt tân đế, cũng không kiềm chế được sự đau buồn, phẫn nộ trong lòng, quỳ phịch xuống một tiếng, nói: "Ty chức có tội."
"Chiêu Hoà năm thứ 21, người cứu ngài ra khỏi thiên lao là trưởng công chúa, Chẳng qua là bị người của Thu gia mạo nhận. Chiêu Hoà năm thứ 22, theo sự sắp xếp của trưởng công chúa, ở mỗi một trận chiến, ty chức đều bảo vệ an toàn cho ngài. Chiêu Hoà năm thứ 23, trưởng công chúa … trưởng công chúa vì một lần thua trận của ngài mà khó thở, đau khổ phẫn nộ đến nôn ra máu 7 ngày ... Ngài hiểu lầm trưởng công chúa rồi! ... Rõ ràng trong lòng hai người đều có đối phương mà."
Thời gian ba năm, nàng yêu hắn. Trong tình yêu không thể bộc lộ tình cảm, phát ra động tĩnh này, nàng vẫn dùng một cách gây chấn động trời đất để thể hiện rõ tình cảm với Nạp Lan Trường Quân. Nàng đang nói rằng đừng sợ. Cho dù tất cả người trong thiên hạ đều không biết tình cảm của ta nhưng chỉ cần ta âm thầm bảo vệ là đủ rồi.
Quá khổ, quá đau khổ, thứ tình cảm này quá đau khổ rồi. Lý Thành càng nói thì càng nghẹn ngào, đến cuối cùng thì đã bắt đầu khóc không ra tiếng rồi.
Một lúc lâu sau vẫn không làm Nạp Lan Trường Quân kinh ngạc. Lý Thành ngẩng đầu, sửng sốt nhìn vị đế vương trẻ tuổi kia.
Chỉ thấy vị đế vương trẻ tuổi kia không nói một từ nào, lấy một viên kẹo từ trong tay áo ra, từ từ cho vào miệng như thể đang thưởng thức món ăn ngon nhất trên thế gian này.
"Trẫm biết ... trẫm vẫn luôn biết ..."
Viên kẹo này thật là ngọt. Nạp Lan Trường Quân nghĩ nhưng không biết làm sao nghĩ tới nghĩ lui, khóe mắt lại rơi giọt lệ.
Ngày hôm đó, ở trong điện Quảng Lương, Phượng Khanh Ngữ mặc trang phục tân hoàng hậu, nở nụ cười dịu dàng, lấy ra một viên kẹo rồi cho vào miệng ngậm.
Nạp Lan Trường Quân nhận ra viên kẹo kia. Đó là vào lễ thành niên 18 tuổi của Phượng Khanh Ngữ, hắn đặc biệt thiết kế hoa văn, cầm đến quán kẹo đưa cho ông chủ tiệm để đặt làm. Bên trên có khắc rõ dòng chữ "ta thích nàng" bằng đường.
Đã 3 năm trôi qua nhưng nàng vẫn giữ mãi viên kẹo này. Dù hắn có là kẻ ngốc thì hắn cũng vẫn biết nàng đã vạch kế hoạch gì, trả giá những gì vì hắn.
Nàng biết mặc dù hắn có chí lớn nhưng vẫn không có cách nào hạ quyết tâm mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, chỉ có thể gài từng bước một, giúp con đường của hắn lên như diều gặp gió, thực hiện hoài bão của cuộc đời.
Mà hắn cũng biết ... biết mưu đồ của nàng, biết được ý nghĩa của việc nàng quyết định sẽ không ở lại bên cạnh hắn. Nếu nàng ở lại bên cạnh cạnh thì hắn sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng, sẽ không thể ngồi vững ở ngai vàng này được.
Nàng dùng tính mạng của mình để đổi lấy danh tiếng trong sạch cho hắn. Sau này sử sách ghi chép tỉ mỉ, hắn sẽ là một vị vua anh minh, tài ba nhất, không còn mang tiếng xấu nữa.
"Khanh Ngữ ... Khanh Ngữ ..."
Nạp Lan Trường Quân cúi đầu gọi một tiếng nhưng tiếng gọi này chỉ có mình hắn mới nghe thấy được. Ánh mắt hắn hướng về phía chiếc xe tù đang đi xa dần. Ở cuối đường, hắn đã sớm sắp xếp tử tù để thay thế cho nàng, đưa nàng đến một nơi yên ổn để lánh tục.
"Đời người gặp gỡ ai lường
Sâm-Thương cách trở khó đường gặp nhau"
Vị đế vương trẻ tuổi từ từ xoay người lại, bước từng bước về phía điện Quảng Lương của hắn, giang sơn gấm vóc của hắn.
"Từ nay về sau, ta sẽ dùng cả đời mình để chăm lo việc nước, vì nàng mà trông nom giang sơn vạn dặm này ... tất cả ... đều chỉ vì nàng, Khanh Ngữ."
10.
Một năm nay, tuyết rơi cực nhiều ở kinh đô. Trong biệt viện, Phượng Khanh Ngữ đã được cứu sống đang dựa vào tấm nệm mềm, khoác chiếc áo lông, tay cầm lò sưởi, ngắm tuyết trong chòi nghỉ chân.
Gần quê lòng càng thêm sợ hãi. Nhìn cánh cửa màu đỏ thẫm đã bị tróc sơn, vị đế vương trẻ tuổi nhíu mày, lùi một bước về phía sau.
"Bệ hạ, mau vào trong đi. Đã một năm rồi. Trưởng công chúa có tức giận nhiều thế nào thì cũng đều tiêu tan rồi." Tâm phúc Lý Thành khuyên nhủ.
Một năm nay, bách tính an cư lập nghiệp, cũng coi như hắn đã không phụ lòng của Phượng Khanh Ngữ. Nhưng khi Phượng Khanh Ngữ đưa một lá thư cho thị vệ trông coi biệt việt thì hắn đã biết Phượng Khanh Ngữ muốn tìm hắn tính sổ.
"Liệu nàng ấy có đánh quả nhân không?" Vị đế vương trẻ tuổi mặt mày rầu rĩ, vô cùng phiền muộn.
"Đánh thì cứ để cho đánh thôi. Không phải trước khi đến bệ hạ đã nói kể cả lần này có trói người cũng phải trói bằng được ngài ấy về cung làm tân hoàng hậu của người sao?“ Lý Thành nói.
Đúng vậy. Phượng Khanh Ngữ đã ch.ế.t rồi. Giờ bản thân đã sắp xếp cho nàng ấy một thân phận khác để vào cung rồi. Lần này, nhất định phải trói nàng ấy ở bên cạnh thật chắc chắn, không ai có thể ngăn cản được! Nghĩ vậy, vị đế vương trẻ hiểu ý mỉm cười.
"Trường Quân, lại đây!"
Vừa nhìn thấy vị đế vương trẻ tuổi đi tới, Phượng Khanh Ngữ liền vẫy tay với hắn, khẽ nở nụ cười, đẹp như lần đầu gặp gỡ.
Nhìn chăm chăm vào Phượng Khanh Ngữ đang mỉm cười với mình, vị đế vương trẻ không thể đoan trang nổi, không nhịn được mà chạy qua. Vừa chạy đến bên cạnh Phượng Khanh Ngữ thì bị nàng hung dữ lấy tay đấm vào đầu một cái.
"To gan rồi phải không? Dám theo dõi ta à?" Phượng Khanh Ngữ dựng ngược lông mày, nổi giận đùng đùng.
"Nàng không chịu gặp ta, ta cũng hết cách ... Khanh Ngữ tốt bụng ... ta sai rồi được chưa?"
Vị đế vương trẻ tuổi không để ý thấy sắc mặt nhợt nhạt của Phượng Khanh Ngữ, cố tình sợ đến mức ôm đầu chạy ba chân bốn cẳng khiến Phượng Khanh Ngữ bật cười.
Dứt lời, hai người nhìn nhau cười ha ha. Phượng Khanh Ngữ tìm một tư thế thoải mái nhất, dựa vào vai của Nạp Lan Trường Quân, nói với giọng nhẹ nhàng:
"Trường Quân, một năm qua, ta rất nhớ chàng."
"Không sao. Chúng ta vẫn còn thời gian tươi đẹp. Đầu xuân năm sau, nàng sẽ trở thành tân hoàng hậu của ta. Nửa đời còn lại, ta sẽ nắm tay nàng dưới hoa lê nở rộ ở kinh đô, ủ rượu mơ ngon nhất cho nàng."
Nạp Lan Trường Quân vui sướng trong lòng, thầm nghĩ bao nhiêu năm nay, cuối cùng hắn cũng có thể nói lời tâm tình với nàng trước một lần rồi.
"Tiếc là .... đầu xuân năm sau, hoa lê nở rộ ở kinh đô, rượu mai mới ủ ... ta sợ không có duyên được nhìn thấy nữa rồi ..."
Phượng Khanh Ngữ ho dữ dội. Nạp Lan Trường Quân cúi đầu nhìn thứ ẩm ướt, dinh dính ở lòng bàn tay, đều là máu mà Phượng Khanh Ngữ ho ra.
Nụ cười của Nạp Lan Trường Quân dừng lại ở khóe miệng, hắn sờ cơ thể hơi lạnh của Phượng Khanh Ngữ đang ôm trong lòng, nghẹn ngào nói:
"Không đâu, trẫm là thiên tử, trẫm có thể cứu sống nàng ..."
"Trường Quân ngốc, chàng không nhớ sao? Từ nhỏ ta đã được thái y chuẩn đoán là sống không quá 25 tuổi rồi mà ... thông minh quá ắt sẽ có hại, đây là số mệnh của ta ..."
"Trẫm là thiên tử! Trẫm có thể làm được mà!" Vị đế vương trẻ tuổi bỗng cố chấp, ngang ngược.
"Thiên tử thì có gì tốt chứ? Thiên tử cũng có chuyện không thể làm được mà."
Tay của Phượng Khanh Ngữ lạnh dần, nàng gắng gượng chút sức lực cuối cùng trước khi mất (*):
(*) từ gốc 回光返照 - hồi quang phản chiếu: hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống.
"Trên núi có cây, cây có cành
Lòng ta có chàng, chàng nào hay?"
"Trường Quân, kiếp này chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều rồi ..."
"Khanh Ngữ, Chiêu Hoà năm thứ 15. Kể từ lần gặp đầu tiên ta đã yêu nàng rồi." Nạp Lan Trường Quân cúi đầu hôn lên thái dương của người đang ở trong lòng, nghẹn ngào nói.
"Chiêu Hoà năm thứ 16, ta cố gắng luyện tập võ nghệ vì nàng, chỉ mong mình học được võ để bảo vệ cho nàng."
"Chiêu Hoà năm thứ 17, ta mua một viên kẹo đầu tiên cho nàng, để lấy lòng nàng."
"Chiêu Hoà năm thứ 18, ta mua viên kẹo thứ hai cho nàng, hi vọng nàng cười vui vẻ."
"Chiêu Hoà năm thứ 19, ta mua viên kẹo thứ ba, hi vọng nàng sống lâu."
"Chiêu Hòa năm thứ 20, ta mua viên kẹo thứ tư cho nàng với ngụ ý là có đôi có cặp."
"Chiêu Hòa năm thứ 21, ta tự tay vẽ viên kẹo thứ năm với ngụ ý Khanh Ngữ là người ta yêu."
"Còn bây giờ, Chiêu Hoà năm thứ 25, người Trường Quân yêu cả đời này chỉ có mình thê tử Khanh Ngữ … yêu … yêu mãi mãi không phai tàn."
Phượng Khanh Ngữ nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười đẫm nước mắt. Nàng nói với giọng run rẩy:
"Chiêu Hoà … năm thứ 17 … 18, 19, 20, kẹo mà trưởng công chúa nắm quyền của Đại Tuyên từng ăn là ngọt nhất trên đời."
Đôi bàn tay nặng nề buông xuống, hai con mắt kia từ từ nhắm lại. Trưởng công chúa năm đó 22 tuổi xinh đẹp, tài giỏi, qua đời trong lòng chàng thiếu niên mà nàng yêu, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Ngày hôm đó, tuyết phủ trắng kinh đô, vị đế vương trẻ tuổi mất đi người mình yêu mãi mãi. Hắn ôm chặn người thiếu nữ đang nằm trong lòng, khóc như mưa.
"A!"
Một tiếng khóc như x.é ruột x.é gan vang lên từ biệt viện, tiếng khóc bi ai mãi không không dừng, thê lương đến mức khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Lý Thành canh giữ ở bên ngoài phòng đang nheo mắt vội xông vào bên trong nhanh như gió nhưng chỉ thấy ——
Vị đế vương trẻ tuổi quỳ rạp xuống đất, giữ chặt vị tân hoàng hậu của hắn, hai mắt đỏ tươi trợn trừng lên, cứ lặp đi lặp lại tiếng khóc nỉ non như con chim Đỗ Quyên kêu đến mửa máu miệng.
"Khanh Ngữ, Khanh Ngữ, chàng thiếu niên kia sẽ không bao giờ ăn kẹo nữa."
Một trận gió thổi qua, sẽ chẳng còn ai có thể nghe thấy lời nói thì thầm kia nữa rồi.