5.
Đêm qua tuyết lại rơi nhiều trong cung điện tầng tầng lớp lớp. Trên mái ngói lưu ly sáng ngời màu đỏ thẫm, tuyết trắng như lông ngỗng đã che phủ kín, chỉ lộ ra một góc nhọn nhỏ, tí tách rơi từng giọt nước mưa sau khi tuyết tan.
Cả đêm qua Phượng Khanh Ngữ không hề chợp mắt, sáng sớm nay lúc thức dậy đã ho khan hai tiếng. Cung nữ hầu hạ bên cạnh vội đưa một chiếc khăn tay trắng như tuyết cho nàng, Phượng Khanh Ngữ nhận lấy, che mặt ho hai tiếng rồi đưa mắt nhìn chút màu máu đỏ sẫm trong chiếc khăn trắng như tuyết.
"Lại nôn ra máu rồi."
Dường như nàng đã sớm quen với cơ thể của mình rồi. Phượng Khanh Ngữ tiện tay ném chiếc khăn tay vào bếp lửa cho cháy, rồi đứng dậy khoác chiếc áo lông rộng đi ra ngoài.
Đường vào hoàng cung thông suốt. Mặc dù Phượng Khanh Ngữ không còn là công chúa của triều đại cũ nữ nhưng cũng là tân hoàng hậu của triều đại mới, không có ai dám ngăn cản nàng. Nàng mặc một chiếc áo dài màu xanh nhạt bên trong, thanh nhã như một ánh trăng lạnh lẽo giữa núi rừng nhưng lại khoác một chiếc áo choàng hình hoa mai đỏ thẫm. Một trắng, một đỏ hòa vào nhau, càng làm nổi bật vẻ đẹp tà mị, lạnh lùng cùng nhan sắc có một không hai của nàng.
Thật không may, trên con đường nhỏ chỉ đủ cho một người đi, Phượng Khanh Ngữ lại đụng phải Thu Hữu Xuân.
"Tham ... tham kiến trưởng công chúa."
Cung nữ hầu hạ Thu Hữu Xuân là cung nữ của triều đại trước. Nhìn thấy Phượng Khanh Ngữ liền hô danh hiệu trưởng công chúa này theo bản năng.
Một giây sau, cung nữ này liền bị Thu Hữu Xuân vả cho một cái ngã lăn ra đất, sưng vù nửa khuôn mặt, luống cuống cúi đầu khóc nức nở.
"Triều đại trước đã sụp đổ. Bây giờ là triều đại mới. Chỉ có một trưởng công chúa. Ngươi chán sống rồi à?"
Thu Hữu Xuân lớn tiếng quát tháo.
"Chủ trương của tân đế là đối xử nhân tử với người của triều đại trước. Trưởng công chúa hơi hà khắc rồi đấy.
Phượng Khanh Ngữ phẩy tay, ung dung thản nhiên giải vây cho cung nữ, ra hiệu bảo nàng ta lui xuống đi.
"Phượng Khanh Ngữ ... ngươi vẫn tưởng mình là trưởng công chúa quyền lực trải rộng kia sao?"
Thu Hữu Xuân phẫn nộ nói.
Rất nhiều năm về trước, khi Thu Hữu Xuân theo cha vào kinh đô lần đầu tiên, lúc này nàng mới phát hiện ra bản thân chỉ là một quận chúa khác họ có gia cảnh lụn bại. Kinh đô có vô số vải vóc tơ lụa, vàng bạc châu báu, món ăn quý hiếm, còn nàng khi ấy ... lại dập đầu bái lạy trước mặt Phượng Khanh Ngữ lần đầu tiên. Nàng tự cảm thấy tự tin, so nàng với Phượng Khanh Ngữ chẳng khác gì đi so gà rừng với phượng hoàng.
Thế nên nàng cố tình tiếp cận nam nhân khôi ngô tuấn tú, tài năng xuất chúng bên cạnh Phượng Khanh Ngữ. Nàng hài lòng khi nhìn Phượng Khanh Ngữ lộ ra vẻ mặt bất mãn lần đầu tiên.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng Thu Hữu Xuân cũng trở thành trưởng công chúa mà nàng mong muốn nhưng Phượng Khanh Ngữ vẫn dửng dưng, kiêu ngạo như vậy. Điều này khiến cho Thu Hữu Xuân càng thêm phẫn nộ và muốn nhe nanh múa vuốt.
Phượng Khanh Ngữ khẽ gật đầu. Một giây sau, thị nữ võ công cao cường bên cạnh Phượng Khanh Ngữ bỗng lấy một viên thuốc màu đen nhét vào miệng của Thu Hữu Xuân.
Biến cố xảy ra đột ngột, Thu Hữu Xuân không kịp phản ứng, đành phải liều mạng ho khan một tiếng. Nàng nhanh chóng lùi sang một bên, vịn vào thân cây, bóp cổ họng mình để nôn nhưng một lúc lâu sau vẫn chẳng nôn ra được bất cứ thứ gì.
"Ngươi cho ta ăn cái gì vậy?
Mặt của Thu Hữu Xuân tái nhợt, giọng nói hơi run rẩy.
"Thuốc độc."
Phượng Khanh Ngữ nói với gương mặt bình thản.
"Ngươi ... ngươi muốn làm gì?"
Theo bản năng, Thu Hữu Xuân lùi về phía sau mấy bước, sợ hãi nhìn về phía Phượng Khanh Ngữ. Nàng thật sự không dám đến gần Phượng Khanh Ngữ nữa vì nàng mãi mãi không bao giờ đoán được Phượng Khanh Ngữ sẽ dùng thủ đoạn gì để khiến nàng sống không bằng chế.t.
"Muốn giải độc, được thôi. Nói với Nạp Lan Trường Quân rằng đừng tưởng trốn tránh bổn cung mà được. Kêu hắn đến cung Phượng Khanh gặp ta."
Phượng Khanh Ngữ phủi áo rời đi.
6.
Mấy ngày nay, tuyết không còn rơi ở kinh đô nữa nhưng trận tuyết lớn mấy ngày trước thì mãi chưa tan. Nạp Lan Trường Quân và Phượng Khanh Ngữ cùng im lặng đi trong ngự hoa viên phủ tuyết phủ trắng xóa.
Từ Chiêu Hòa năm thứ 15 đến Chiêu Hòa năm thứ 21, nơi này đã chôn vùi quá nhiều hồi ức giữa hắn và nàng.
Chiêu Hòa năm thứ 24, Nạp Lan Trường Quân trở về, dường như nơi này không hề thay đổi một chút nào.
"Hữu Xuân đến sát phạt (*) cùng với ta. Trong lòng ta, nàng ấy đã là thê tử của ta từ lâu rồi. Xin trưởng công chúa đưa thuốc giải cho ta!"
(*) sát phạt: đánh gi.ết quân giặc.
Nạp Lan Trường Quân mở miệng nhưng câu đầu tiên lại là cầu xin cho Hữu Xuân.
"Trường Quân, ta đã nói với chàng cách đây rất lâu rồi, đừng tin tưởng bất cứ ai ..." Phượng Khanh Ngữ nhíu mày.
Nghe vậy Nạp Lan Trường Quân giận tím mặt:
"Phượng Khanh Ngữ, bây giờ ngươi ta nên tin tưởng nhất phải là người đồng hành với ta chứ không phải là ngươi. Có thể ngươi đã quên Nạp Lan Trường Quân ngày xưa đã bị chính tay ngươi giế.t vào Chiêu Hoà năm thứ 21 rồi."
Dứt lời, niềm thích thú vì đã trả được thù dấy lên trong lòng Nạp Lan Trường Quân. Hắn hài lòng nhìn sắc mặt của Phượng Khanh Ngữ đang dần tái nhợt đi.
Đã nhiều năm trôi qua rồi, Phượng Khanh Ngữ dựa vào đâu mà vẫn lấy cái giọng điệu người làm thầy dạy dỗ hắn, trách cứ hắn. Hắn đã muốn nói câu này từ lâu rồi, muốn trả đũa lại bằng lời nói một cách tàn nhẫn, khiến Phượng Khanh Ngữ phải nhìn hắn với con mắt khác.
"Tốt lắm Trường Quân, ta rất vui. Cuối cùng chàng cũng trưởng thành rồi!"
Phượng Khanh Ngữ cười như thể không có chuyện gì xảy ra, nàng nói:
"Nếu đã trưởng thành rồi thì chàng nên biết cuộc đời là phải chọn lựa."
Lúc Phượng khanh Ngữ đang ngẫm nghĩ điều gì đó thì đều thích cười như thế này. Nạp Lan Trường Quân trợn mắt nhìn Phượng Khanh Ngữ nói: "Ngươi có ý gì?"
Phượng Khanh Ngữ thẳng thắn nói: "Đưa đây Nạp Lan Trường Quân. Muốn cứu người trong lòng của mình thì lấy hổ phủ ra đây!"
Nạp Lan Trường Quân không dám tin, hắn lùi về phía sau một bước, nhìn Phượng Khanh Ngữ nói: "Ngươi ... ngươi muốn hổ phù?"
"Tân đế và ta chỉ cản trở lẫn nhau thôi. Ta không muốn phát động chiến tranh mà không chắc chắn. Chàng đưa hổ phù cho ta thì ta đưa thuốc giải cho chàng."
Phượng Khanh Ngữ nhẹ nhàng cười lạnh lùng.
Thì ra là vậy. Thì ra là vậy. Nạp Lan Trường Quân vừa mới nhận ra.
Đại lễ đăng cơ của tân đế ngay trước mắt. Bây giờ trong triều đang xuất hiện nhiều thế lực. Một bên là thế lực của triều đại mới, một bên là thế lực của triều đại cũ. Còn một bên nữa là đội quân hùng hậu của hổ phù nằm trong tay ta. Ba thế lực này kiềm chế, cân bằng lẫn nhau, không ai dám nhúc nhích thêm một bước.
Mà nữ nhân trước mắt lại là trưởng công chúa Phụng Khanh Ngữ nắm quyền triều đại trước, bản lĩnh quyết đoán. Nàng ta không chỉ muốn làm hoàng hậu mà còn muốn nắm chặt hổ phù càng chèn ép tân đế hơn, để đứng ở vị trí không bao giờ thất bại.
Nhưng nàng ta ... có từng nhớ đến tình nghĩa ngày xưa ... dù chỉ một chút không?
Mấy năm gần đây, hắn cũng không phải người tốt lành. Những tháng ngày lưỡi đao dính máu, hắn cũng gi.ết người không chớp mắt, đặc tội với không ít người trong triều. Một khi mất đi hổ phù thì chắc chắn những người đã bị hắn gi.ết, đã bị hắn hại đều sẽ không hận thể ăn tươi nuốt sống hắn. Mà tất cả những nỗ lực không ngừng suốt mấy năm qua cũng đều thành công cốc.
Sắc mặt của Nạp Lan Trường Quân dần trở nên trắng bệch, hắn nhìn Phượng Khanh Ngữ với ánh mắt trĩu nặng, nói:
"Ngươi lại yêu quyền lực và vị trí này như vậy, để đạt được mục đích mà có thể hi sinh ... tất cả mọi người sao?"
"Vô tình nhất là nhà đế vương. Trường Quân, bất kể là ở đâu, lúc nào cũng đều phải mưu tính cho bản thân mình. Ta từng dạy chàng rồi mà."
Phượng Khanh Ngữ nở nụ cười xinh đẹp, dùng giọng nói dịu dàng nhất thốt lên những câu nói vô tình nhất thế gian.
"Phượng Khanh Ngữ, ta ... ta hận ngươi, hận đến mức muốn lấy mạng ngươi thật!"
Nạp Lan Trường Quân đột nhiên rút thanh kiếm ở phía bên hông, đâm một nhát vào ngực của Phượng Khanh Ngữ, cười một cách thê lương.
Máu của người con gái xinh đẹp diễm lệ bắn tung tóe trên bộ y phục màu xanh nhạt rồi rơi xuống ống tay áo, dưới ống tay áo. Dường như Phượng Khanh Ngữ chẳng hề cảm thấy đau đớn, nở nụ cười vô cùng quyến rũ, lẳng lơ như hoa của cây cà độc dược. Nàng vươn ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng chạm vào mặt của Nạp Lan Trường Quân, quyến luyến bịn rịn nói:
"Trường Quân, oán hận là thanh kiếm sắc nhất của một người. Cầm thanh kiếm này của chàng lên. Có vậy thì chàng mới có thể đánh đâu thắng đó."
7.
Hai ngày trước đại hôn của đế - hậu, cựu hoàng đế Phượng Mộc đến bái kiến trưởng công chúa Phượng Khanh Ngữ nhiếp chính ngày trước. Không bao lâu nữa là cậu sẽ khởi hành đi đến Nam Cương xa xôi, rời xa sự hỗn loạn của kinh đô này.
"Trưởng tỷ, xin hãy nhận của Phượng Mộc một lạy."
Chàng thiếu niên 12 tuổi từng phải trải qua nỗi đau mất nước, đã thêm vài phần cứng rắn, kiên cường và bình tĩnh. Cậu bái kiến Phượng Khanh Ngữ với lòng nặng trĩu, lúc ngẩng đầu lên là rưng rưng nước mắt.
Người đời đều nói trưởng công chúa nắm quyền của vương triều Đại Tuyên là người tài giỏi, xinh đẹp, thủ đoạn gi.ế.t-phạt quyết đoán. Nhưng trong thời gian có muôn vàn khó khăn, nguy hiểm này, chỉ có mình Phương Mộc biết, chỉ mình Phương Mộc nhìn thấy trưởng tỷ của hắn nhớ nhung khắc cốt ghi tâm người ấy biết bao nhiêu đêm. Thậm chí đến cả tình cảm duy nhất cũng phải chôn sâu vào trong lòng. Nghĩ đến đây, nước mắt của Phương Mộc rơi như mưa.
Trưởng tỷ của hắn đã chịu biết bao nhiêu ấm ức. Nhìn chung, cả đời tỷ ấy đều đang bày mưu tính kế cho vương triều đại tuyên và người ấy. Ngay cả tính mạng cuối cùng cũng là tìm lối thoát cho tất cả mọi người.
"Lần này đi đường xá xa xôi, làm một vương gia nhàn nhã cũng tự do tự tại. A Mộc, đừng quay về kinh đô nữa, thay trưởng tỷ ngắm phong cảnh bên ngoài kinh đô, vậy là đủ rồi."
Phượng Khanh Ngữ dâng trào cảm xúc cứ nói mãi, bỗng có một vị tanh xộc thẳng vào cổ họng.
"Trưởng tỷ chưa từng nói chuyện năm đó cho Nạp Lan tướng quân sao?"
Phượng Mộc sốt ruột, giọt lệ lăn trên khóe mặt.
Nghe vậy, Phượng Khanh Ngữ ngơ ngác, sau đó vẫy tay nói: "Đã là chuyện cũ rồi, tội gì phải nhắc lại?"
Thật tế có gì hay ho để nói sao?
Phượng Khanh Ngữ nhếch miệng cười đau khổ.
Nói ra thì năm đó Nạp Lan Trường Quân và Thu Hách Chử có âm mưu tạo phản, chứng cớ vô cùng xác thực. Lúc nàng về cung, cả họ Nạp Lan đã bị hạ lệnh gi.ế.t ch.ế.t rồi. Phụ hoàng đã nhìn ra được nàng thích Nạp Lan Trường Quân nên lúc hấp hối đã lấy cái ch.ế.t để ép nàng tự tay xử lý Nạp Lan Trường Quân. Nhưng nàng đã sớm sắp xếp tử tù để thay thế Nạp Lan Trường Quân rồi.
"Ta muốn giúp chàng ấy đạt được nguyện vọng, Phượng Mộc. Có hận ta thì chàng ấy mới có thể hướng đến con đường làm vua."
Ánh mắt của Phượng Khanh Ngữ trầm xuống, cười đến thê lương.
Một ngày trước đại hôn của đế hậu, trong kinh đô đều treo đèn kết hoa, treo đèn lồng to đỏ thẫm. Nạp Lan Trường Quân khoanh tay đứng ở trước cửa sổ, càng nhìn đèn lồng đỏ thẫm càng thấy khó chịu, cả người tràn ngập một luồng sát khí thầm lặng.
"Nạp Lan tướng quân, có thể triệu tập hơn một vạn binh lính, ngày mai là có thể nhân lúc đại hôn ép cung tạo phản rồi." Tâm phúc Lý Thành chắp tay, trong mắt tràn đầy sự háo hức muốn thử xông vào cung điện của hoàng tộc, thể hiện khả năng vượt trội của bản thân.
Trên thực tế, Lý thành vẫn luôn có cảm giác Nạp Lan Trường Quân thích hợp làm hoàng đế hơn Thu Hách Chử.
Trên đường đánh đến đây, lần nào Nạp Lan Trường Quân cũng giành chiến công hiển hách. Tên Thu Hách Chử kia chỉ là một kẻ ăn hại. Nói cho cùng, chẳng qua là tướng quân nhớ đến ơn tình Thu Hữu Xuân cứu ngài ấy ra khỏi thiên lao vào Chiêu Hòa năm thứ 21 mà thôi. Nhưng Lý Thành biết rõ thứ ơn tình kia ... chi là một trò cười.
"Trường Quân ca ca, đừng ... chàng có thể đừng tạo phản được không?"
Thu Hữu Xuân trốn trong góc tối chạy ra, ôm lấy chân Nạp Lan Trường Quân, khóc đẫm nước mắt.
"Hữu Xuân, đằng trước có Phượng Khanh Ngữ, phía sau có Thu Hách Chử. Một khi không còn hổ phù nữa thì Thu Hách Chử vẫn sẽ giữ lại một người công cao lấn chủ như ta sao?"
Nạp Lan Trường Quân lạnh lùng nhìn Thu Hữu Xuân.
"Quang minh chính đại! Nạp Lan Trường Quân! Trước giờ chàng toàn viện cớ! Tất cả mọi việc mà chàng làm đều là vị Phượng Khanh Ngữ! Chàng cố ý bức cung trước đại hôn của đế hậu một ngày chính là vì chàng không muốn nhìn thấy Phượng Khanh Ngữ thành hôn với người khác."
Thu Hữu Xuân nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Trường Quân với đôi mắt căm hận.
"Câm miệng!"
Tim đập một tiếng loạn nhịp.
Đôi chân của Nạp Lan Trường Quân như tự có ý thức, lùi về phía sau.
Cuối cùng hoảng loạn bỏ chạy.
Hắn chạy như bay, Lý Thành đuổi theo hắn ở phía sau, trong miệng luôn hét cái gì đó nhưng hắn lại không nghe rõ. Hắn chỉ thoáng nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Giây phút này, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ --
Hóa ra, nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều nhìn ra tình cảm của hắn.
Nực cười ở chỗ hắn vẫn luôn ... tự lừa mình dối người.
Bình luận facebook