Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi - Chương 86: Âm Mưu Phía Sau
Sau khi Tấn An vào bên trong thì ở phía sau lưng hắn là Nam Cung Lập cũng đi tới. Tấn An chính là thủ vệ đắt lực bên cạnh hoàng thượng. Không ai có thể ngờ được Nam Cung Lập lại âm thầm cho hắn giả dạng làm phạm nhân ẩn thân trong đại lao mà nghe ngóng tin tức. Sau khi mẫu hoàng hắn đột ngột bị hạ sát đã là một cú sốc lớn cho hắn. Khi biết được là do người của Nguyệt Thần phái ra tay thì hắn đã vô cùng câm phẫn. Cộng với việc người bên ngoài ai ai cũng âm thầm nói rằng thái hậu đã làm rất nhiều chuyện xấu nên mới bị người của Nguyệt Thần giáo phái ra tay trừ khử. Hắn đối với chuyện này nổi giận khôn cùng, lần này thề rằng nhất định sẽ sớm tiêu diệt Nguyệt Thần phái trả thù cho mẫu hoàng của mình.
"Lập Nhi bái kiến thái hoàng thái hậu."
"Không cần đa lễ, con hôm nay đến đây là..."
Lâm Thiên Lạc ngồi trên ghế cao vừa nói vừa chỉ tay về phía của Tấn An đang quỳ phía bên dưới.
Nam Cung Lập lúc này mới tiến đến bên ghế gỗ ngồi xuống. Sau đó hắn mới bắt đầu nói, ngữ điệu chậm rãi khơi gợi.
"Hôm nay Lập Nhi đến đây là có một việc muốn nói với Hoàng tổ mẫu, chuyện này...có liên quan đến hoàng thúc."
Lâm Thiên Lạc vừa nâng tách trà lên uống chợt khựng lại ở giữa không trung. Nghe nhắc đến Nam Cung Dạ thì trong lòng cũng sinh ý để tâm đến. Chuyện hôn sự của Nam Cung Dạ với nhị công chúa Bắc Chu còn chưa sắp xếp ổn thỏa thì đột nhiên bên phía Bắc Chu lại có ý muốn rút lui. Chuyện này còn chưa kịp tính lại xảy ra chuyện thích sát làm Lâm Thiên Lạc phiền muộn không thôi.
"Con nói A Gia nghe xem."
Nam Cung Lập hướng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Tấn An, hắn ta nhanh chóng hiểu ý nên hướng về phía Thái hoàng Thái Hậu rành mạch kể lại mọi chuyện. Hắn đem chuyện mà hắn âm thầm nghe thấy trong đại lao lúc đó. Hắn từng lời một mà nói ra, Lâm Thiên Lạc ngồi phía trên cao nghe được không che giấu được vẻ ngạc nhiên trên mặt. Hai tay bà ta đặt vào thành ghế, không kiềm được mà ẩn ẩn dùng lực nắm chặt lấy.
Sau khi Tấn An nói xong, người đầu tiên lên tiếng trước chính là Lâm Thiên Lạc.
"Những điều ngươi nói là sự thật?"
"Ti chức không dám nói sai, xin lấy mạng mình ra để đảm bảo. Tất cả đều là tự tai thần nghe thấy."
Lâm Thiên Lạc đưa ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, bà ta không thể tin được Nam Cung Dạ cơ hồ lại ra tay giúp cho người của Nguyệt Thần phái. Có hay không có ẩn tình khác bên trong, nếu không thì Nam Cung Dạ ắt hẳn là có liên quan đến người của Nguyệt Thần phái kia.
"Chuyện này khiến A Gia thật quá bất ngờ."
Nam Cung Lập lúc này mới nói tiếp.
"Hoàng Tổ Mẫu đừng trách Lập Nhi nói thẳng, Hoàng Thúc trước nay làm việc vô cùng quyết đoán, đối với chuyện gì cũng hành sự một cách chu toàn. Từ xưa đến nay không có chuyện gì làm khó được người. Nhưng hoàng thúc...đối với vụ hành thích lần này lại có chút gì đó rất khác lạ. Lập Nhi tin rằng Hoàng tổ mẫu cũng nhìn ra được."
Lâm Thiên Lạc từ từ nâng tách trà lên miệng uống xuống một ngụm nhỏ. Đối với lời nói này của Nam Cung Lập bà ta đương nhiên nhìn ra được ẩn ý bên trong. Chính bản thân cũng nhận thấy Nam Cung Dạ đối với chuyện truy nã Nguyệt Thần phái không mấy chú trọng đến. Ngoài mặt thì nhận lấy trọng trách nhưng ẩn bên trong vẫn cảm thấy Nam Cung Dạ có phần gì rất khác thường, chần chừ không quyết đoán, mơ hồ như có ý muốn kéo dài thời gian. Chẳng lẽ đối với đám người của Nguyệt Thần phái thật sự có liên quan gì đó.
"A Gia đối với chuyện này quả thật có chút không thông suốt. Dạ Nhi sao lại có qua lại với đám tà phái kia, còn...haiz..."
Nam Cung Lập lúc này mới nói tiếp.
"Chuyện này Lập Nhi nghĩ rằng...hoàng thúc có hay không có ý muốn..."
Lâm Thiên Lạc đương nhiên hiểu được hắn muốn nói đến việc gì, bà ta đảo mắt một cái rồi lên tiếng ngăn lại.
"Không nên nghĩ như vậy, A Gia tuy không biết nội tình phía sau là như thế nào nhưng biết được Dạ Nhi nhất định không có thứ ý định kia. Chỉ là..."
Nam Cung Lập trầm tư suy nghĩ một chút cũng quyết định nói.
"Thứ cho Lập Nhi chưa suy nghĩ chu toàn, nhưng theo lời của Tấn An nghe thấy trong đại lao thì không thể bỏ qua cơ hội lần này được. Xin hỏi Hoàng tổ mẫu có cao kiến gì hay không?"
Lâm Thiên Lạc tâm tính thâm sâu hơn người, bà ta mặc dù không rõ Nam Cung Dạ tại sao lại làm ra động thái như vậy. Bên trong không hiểu còn có ý đồ gì khác, người của Nguyệt Thần phái và phía Nam Cung Dạ thật sự có liên quan đến nhau hay không vẫn chưa nói rõ được. Nhưng với tình hình hiện tại thì mục tiêu chính vẫn là đám người Nguyệt Thần giáo kia, tiêu diệt được hết bọn chúng mới có thể loại bỏ được mầm mống đại họa sau này.
"A Gia có một cách, không những tiêu diệt được dám tà môn kia còn có thể dàn xếp ổn thỏa chuyện này."
"Ý của người là..."
......
Thời gian năm ngày đã đến, hôm nay chính là ngày mà Lương Giai Mộc hẹn gặp Nam Cung Dạ tại rừng trúc cách phía Nam hai trăm dậm. Nàng nhiều ngày nay không lúc nào không trông ngóng nhanh đến ngày này. Từ đêm hôm qua đã không ngủ được, trong lòng không ngừng nhớ đến Nam Cung Dạ. Mong bản thân có thể mau chóng gặp lại hắn, kể cho hắn nghe tất cả mọi nội tình ẩn bên trong. Lúc đó chờ đến khi nàng và hắn cùng nhau tìm cách giàn xếp ổn thỏa chuyện này thì nàng sẽ nói cho hắn biết hết tâm ý của mình. Nói những lời trong lòng khi ở trên thuyền, nàng nguyện ý gả cho hắn, nguyện cùng hắn sống đến hết đời này.
Lương Giai Mộc hôm nay dậy rất sớm, chuyện nàng có hẹn cùng Nam Cung Dạ gặp mặt nàng không nói cho bất kì ai biết cả. Nàng hôm nay vận châu y nam nhân đơn bạc, ngoại y gọn gàng. Tóc đen dài được buột lên cao cố định bằng dây tuyến đỏ, tay áo bó sát vào cổ tay nhỏ nhắn. Nàng âm thầm rời khỏi môn trại, một tay dắt bạch mà một mình ra khỏi Phúc Sơn hướng về rừng trúc phía Nam mà phi nhanh trong gió. Hi vọng sau chuyện lần này mọi thứ sẽ trở nên bình yên như trước, chấm dứt những chuỗi ngày rối rắm mệt mỏi này.
Nàng rất nhanh đã đến nơi, nhấc chân leo xuống đất, tay dẫn ngựa đến phía trước rừng trúc rộng lớn. Hiện tại chỉ mới đầu giờ trưa, ánh nắng len lỏi qua từng lớp lá trúc xanh mỏng làm cho nó trở nên trong suốt xinh đẹp. Gió từng cơn thổi qua làm rơi lá vàng xuống y phục nàng. Lương Giai Mộc nhẹ nâng tay đón lấy một chiếc lá nhỏ rơi gọn lòng bàn tay mình, bên môi chợt mỉm cười.
Lương Giai Mộc tinh thần vô cùng tốt, trong lòng vui vẻ. Nàng có phải đã nóng lòng quá rồi không. Hiện tại vẫn còn rất sớm, Nam Cung Dạ nhất định không thể đến nhanh như vậy. Nàng cột ngựa vào một thân trúc lớn, sau đó tìm đến một tản đá chọn nơi dễ nhìn thấy nhất mà ngoan ngoãn ngồi yên ổn từ từ đợi hắn.
Không gian và thời gian theo quy luật mà lưu chuyển, trước mặt vẫn một mảnh yên tĩnh không nghe thấy bất cứ tiếng người ngựa qua lại. Nơi đây vốn rất vắng vẻ, trước sau vẫn chỉ có tiếng của từng tán lá trúc theo gió lay động mà rơi xuống ngày một nhiều hơn, thỉnh thoảng lại rơi trên y phục nàng. Lương Giai Mộc đưa ánh mắt đăm chiêu về phía còn đường nhỏ trước mặt, nơi đó vẫn tỉnh lặng không có gì thay đổi. Nàng lúc này lấy trong ngực áo ra một chiếc vòng bằng ngọc thạch trắng vô cùng đẹp mắt, sau đó vén lên tay áo mà đeo vào cổ tay mình. Đây chính là vòng tay mà Nam Cung Dạ khi đó ở trên thuyền tặng cho nàng, nói rằng đây là bảo vật mà mẫu phi lúc còn tại thế yêu thích, hắn muốn nàng đeo nó ở trên tay. Nàng đã đợi được một lúc khá lâu nhưng vẫn chưa thấy Nam Cung Dạ đến. Nghĩ rằng chàng ấy nhất định đang trên đường đến đây, không lâu nữa sẽ đến thôi. Nàng hiện tại nên kiên nhẫn chờ đợi mới tốt.
Lương Giai Mộc tiếp tục ngồi một mình nơi đây chờ đợi thêm một lúc nữa, đã nhiều canh giờ trôi qua rồi. Ánh nắng trên cao cũng đã nhạt dần đi, trời cũng sắp về chiều. Nam Cung Dạ đã hẹn với nàng đến đây thì nhất định sẽ không thất hứa. Nàng đang bắt đầu lo lắng sốt ruột, không biết chàng ấy có gặp phải chuyện gì hay không. Theo lí mà nói thì hiện tại phải đến đây rồi mới phải.
Nàng nhìn thấy một con sóc nhỏ ở gần đó, hai mắt to tròn vô cùng khả ái đang từ từ đến chỗ nàng. Lương Giai Mộc thuận tay bắt lấy nó giữ ở trên tay vuốt ve, chơi đùa.
"Ngươi nói xem, chàng ấy tại sao vẫn chưa đến đây?"
Lương Giai Mộc nhìn quan cảnh yên tĩnh trước mặt, trong lòng dấy lên dự cảm không lành. Đúng lúc này trên bầu trời theo hướng Tây từ một phía xa có đóm sáng đỏ rực không ngừng phát ra. Nàng hai mắt mở lớn, dự cảm của nàng luôn luôn đúng. Đây là pháo sáng truyền tín hiệu của môn phái nàng. Dựa vào màu sắc mà có thể biết được tình hình hiện tại nguy cấp đến mức nào.
"Không ổn, Nguyệt Thần phái gặp chuyện rồi."
Nàng cúi người thả sóc nhỏ trong tay xuống đất, sau đó không do dự cưỡi ngựa phóng nhanh trở về Phúc Sơn. Trong lòng toàn là lửa nóng, nàng theo phán đoán biết được đã có chuyện không hay xảy ra. Trong môn phái hiện tại có không ít các môn đồ trở về môn trại để lánh nạn, màu pháo này không phải là chuyện gấp nào cũng có thể tùy tiện phát ra. Đối với tình huống nguy cấp mới sử dụng đến, chẳng lẽ môn phái của nàng đã. Chuyện này làm sao có thể chứ...chính bản thân phải cấp tốc trở về xem xét.
"Lập Nhi bái kiến thái hoàng thái hậu."
"Không cần đa lễ, con hôm nay đến đây là..."
Lâm Thiên Lạc ngồi trên ghế cao vừa nói vừa chỉ tay về phía của Tấn An đang quỳ phía bên dưới.
Nam Cung Lập lúc này mới tiến đến bên ghế gỗ ngồi xuống. Sau đó hắn mới bắt đầu nói, ngữ điệu chậm rãi khơi gợi.
"Hôm nay Lập Nhi đến đây là có một việc muốn nói với Hoàng tổ mẫu, chuyện này...có liên quan đến hoàng thúc."
Lâm Thiên Lạc vừa nâng tách trà lên uống chợt khựng lại ở giữa không trung. Nghe nhắc đến Nam Cung Dạ thì trong lòng cũng sinh ý để tâm đến. Chuyện hôn sự của Nam Cung Dạ với nhị công chúa Bắc Chu còn chưa sắp xếp ổn thỏa thì đột nhiên bên phía Bắc Chu lại có ý muốn rút lui. Chuyện này còn chưa kịp tính lại xảy ra chuyện thích sát làm Lâm Thiên Lạc phiền muộn không thôi.
"Con nói A Gia nghe xem."
Nam Cung Lập hướng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Tấn An, hắn ta nhanh chóng hiểu ý nên hướng về phía Thái hoàng Thái Hậu rành mạch kể lại mọi chuyện. Hắn đem chuyện mà hắn âm thầm nghe thấy trong đại lao lúc đó. Hắn từng lời một mà nói ra, Lâm Thiên Lạc ngồi phía trên cao nghe được không che giấu được vẻ ngạc nhiên trên mặt. Hai tay bà ta đặt vào thành ghế, không kiềm được mà ẩn ẩn dùng lực nắm chặt lấy.
Sau khi Tấn An nói xong, người đầu tiên lên tiếng trước chính là Lâm Thiên Lạc.
"Những điều ngươi nói là sự thật?"
"Ti chức không dám nói sai, xin lấy mạng mình ra để đảm bảo. Tất cả đều là tự tai thần nghe thấy."
Lâm Thiên Lạc đưa ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, bà ta không thể tin được Nam Cung Dạ cơ hồ lại ra tay giúp cho người của Nguyệt Thần phái. Có hay không có ẩn tình khác bên trong, nếu không thì Nam Cung Dạ ắt hẳn là có liên quan đến người của Nguyệt Thần phái kia.
"Chuyện này khiến A Gia thật quá bất ngờ."
Nam Cung Lập lúc này mới nói tiếp.
"Hoàng Tổ Mẫu đừng trách Lập Nhi nói thẳng, Hoàng Thúc trước nay làm việc vô cùng quyết đoán, đối với chuyện gì cũng hành sự một cách chu toàn. Từ xưa đến nay không có chuyện gì làm khó được người. Nhưng hoàng thúc...đối với vụ hành thích lần này lại có chút gì đó rất khác lạ. Lập Nhi tin rằng Hoàng tổ mẫu cũng nhìn ra được."
Lâm Thiên Lạc từ từ nâng tách trà lên miệng uống xuống một ngụm nhỏ. Đối với lời nói này của Nam Cung Lập bà ta đương nhiên nhìn ra được ẩn ý bên trong. Chính bản thân cũng nhận thấy Nam Cung Dạ đối với chuyện truy nã Nguyệt Thần phái không mấy chú trọng đến. Ngoài mặt thì nhận lấy trọng trách nhưng ẩn bên trong vẫn cảm thấy Nam Cung Dạ có phần gì rất khác thường, chần chừ không quyết đoán, mơ hồ như có ý muốn kéo dài thời gian. Chẳng lẽ đối với đám người của Nguyệt Thần phái thật sự có liên quan gì đó.
"A Gia đối với chuyện này quả thật có chút không thông suốt. Dạ Nhi sao lại có qua lại với đám tà phái kia, còn...haiz..."
Nam Cung Lập lúc này mới nói tiếp.
"Chuyện này Lập Nhi nghĩ rằng...hoàng thúc có hay không có ý muốn..."
Lâm Thiên Lạc đương nhiên hiểu được hắn muốn nói đến việc gì, bà ta đảo mắt một cái rồi lên tiếng ngăn lại.
"Không nên nghĩ như vậy, A Gia tuy không biết nội tình phía sau là như thế nào nhưng biết được Dạ Nhi nhất định không có thứ ý định kia. Chỉ là..."
Nam Cung Lập trầm tư suy nghĩ một chút cũng quyết định nói.
"Thứ cho Lập Nhi chưa suy nghĩ chu toàn, nhưng theo lời của Tấn An nghe thấy trong đại lao thì không thể bỏ qua cơ hội lần này được. Xin hỏi Hoàng tổ mẫu có cao kiến gì hay không?"
Lâm Thiên Lạc tâm tính thâm sâu hơn người, bà ta mặc dù không rõ Nam Cung Dạ tại sao lại làm ra động thái như vậy. Bên trong không hiểu còn có ý đồ gì khác, người của Nguyệt Thần phái và phía Nam Cung Dạ thật sự có liên quan đến nhau hay không vẫn chưa nói rõ được. Nhưng với tình hình hiện tại thì mục tiêu chính vẫn là đám người Nguyệt Thần giáo kia, tiêu diệt được hết bọn chúng mới có thể loại bỏ được mầm mống đại họa sau này.
"A Gia có một cách, không những tiêu diệt được dám tà môn kia còn có thể dàn xếp ổn thỏa chuyện này."
"Ý của người là..."
......
Thời gian năm ngày đã đến, hôm nay chính là ngày mà Lương Giai Mộc hẹn gặp Nam Cung Dạ tại rừng trúc cách phía Nam hai trăm dậm. Nàng nhiều ngày nay không lúc nào không trông ngóng nhanh đến ngày này. Từ đêm hôm qua đã không ngủ được, trong lòng không ngừng nhớ đến Nam Cung Dạ. Mong bản thân có thể mau chóng gặp lại hắn, kể cho hắn nghe tất cả mọi nội tình ẩn bên trong. Lúc đó chờ đến khi nàng và hắn cùng nhau tìm cách giàn xếp ổn thỏa chuyện này thì nàng sẽ nói cho hắn biết hết tâm ý của mình. Nói những lời trong lòng khi ở trên thuyền, nàng nguyện ý gả cho hắn, nguyện cùng hắn sống đến hết đời này.
Lương Giai Mộc hôm nay dậy rất sớm, chuyện nàng có hẹn cùng Nam Cung Dạ gặp mặt nàng không nói cho bất kì ai biết cả. Nàng hôm nay vận châu y nam nhân đơn bạc, ngoại y gọn gàng. Tóc đen dài được buột lên cao cố định bằng dây tuyến đỏ, tay áo bó sát vào cổ tay nhỏ nhắn. Nàng âm thầm rời khỏi môn trại, một tay dắt bạch mà một mình ra khỏi Phúc Sơn hướng về rừng trúc phía Nam mà phi nhanh trong gió. Hi vọng sau chuyện lần này mọi thứ sẽ trở nên bình yên như trước, chấm dứt những chuỗi ngày rối rắm mệt mỏi này.
Nàng rất nhanh đã đến nơi, nhấc chân leo xuống đất, tay dẫn ngựa đến phía trước rừng trúc rộng lớn. Hiện tại chỉ mới đầu giờ trưa, ánh nắng len lỏi qua từng lớp lá trúc xanh mỏng làm cho nó trở nên trong suốt xinh đẹp. Gió từng cơn thổi qua làm rơi lá vàng xuống y phục nàng. Lương Giai Mộc nhẹ nâng tay đón lấy một chiếc lá nhỏ rơi gọn lòng bàn tay mình, bên môi chợt mỉm cười.
Lương Giai Mộc tinh thần vô cùng tốt, trong lòng vui vẻ. Nàng có phải đã nóng lòng quá rồi không. Hiện tại vẫn còn rất sớm, Nam Cung Dạ nhất định không thể đến nhanh như vậy. Nàng cột ngựa vào một thân trúc lớn, sau đó tìm đến một tản đá chọn nơi dễ nhìn thấy nhất mà ngoan ngoãn ngồi yên ổn từ từ đợi hắn.
Không gian và thời gian theo quy luật mà lưu chuyển, trước mặt vẫn một mảnh yên tĩnh không nghe thấy bất cứ tiếng người ngựa qua lại. Nơi đây vốn rất vắng vẻ, trước sau vẫn chỉ có tiếng của từng tán lá trúc theo gió lay động mà rơi xuống ngày một nhiều hơn, thỉnh thoảng lại rơi trên y phục nàng. Lương Giai Mộc đưa ánh mắt đăm chiêu về phía còn đường nhỏ trước mặt, nơi đó vẫn tỉnh lặng không có gì thay đổi. Nàng lúc này lấy trong ngực áo ra một chiếc vòng bằng ngọc thạch trắng vô cùng đẹp mắt, sau đó vén lên tay áo mà đeo vào cổ tay mình. Đây chính là vòng tay mà Nam Cung Dạ khi đó ở trên thuyền tặng cho nàng, nói rằng đây là bảo vật mà mẫu phi lúc còn tại thế yêu thích, hắn muốn nàng đeo nó ở trên tay. Nàng đã đợi được một lúc khá lâu nhưng vẫn chưa thấy Nam Cung Dạ đến. Nghĩ rằng chàng ấy nhất định đang trên đường đến đây, không lâu nữa sẽ đến thôi. Nàng hiện tại nên kiên nhẫn chờ đợi mới tốt.
Lương Giai Mộc tiếp tục ngồi một mình nơi đây chờ đợi thêm một lúc nữa, đã nhiều canh giờ trôi qua rồi. Ánh nắng trên cao cũng đã nhạt dần đi, trời cũng sắp về chiều. Nam Cung Dạ đã hẹn với nàng đến đây thì nhất định sẽ không thất hứa. Nàng đang bắt đầu lo lắng sốt ruột, không biết chàng ấy có gặp phải chuyện gì hay không. Theo lí mà nói thì hiện tại phải đến đây rồi mới phải.
Nàng nhìn thấy một con sóc nhỏ ở gần đó, hai mắt to tròn vô cùng khả ái đang từ từ đến chỗ nàng. Lương Giai Mộc thuận tay bắt lấy nó giữ ở trên tay vuốt ve, chơi đùa.
"Ngươi nói xem, chàng ấy tại sao vẫn chưa đến đây?"
Lương Giai Mộc nhìn quan cảnh yên tĩnh trước mặt, trong lòng dấy lên dự cảm không lành. Đúng lúc này trên bầu trời theo hướng Tây từ một phía xa có đóm sáng đỏ rực không ngừng phát ra. Nàng hai mắt mở lớn, dự cảm của nàng luôn luôn đúng. Đây là pháo sáng truyền tín hiệu của môn phái nàng. Dựa vào màu sắc mà có thể biết được tình hình hiện tại nguy cấp đến mức nào.
"Không ổn, Nguyệt Thần phái gặp chuyện rồi."
Nàng cúi người thả sóc nhỏ trong tay xuống đất, sau đó không do dự cưỡi ngựa phóng nhanh trở về Phúc Sơn. Trong lòng toàn là lửa nóng, nàng theo phán đoán biết được đã có chuyện không hay xảy ra. Trong môn phái hiện tại có không ít các môn đồ trở về môn trại để lánh nạn, màu pháo này không phải là chuyện gấp nào cũng có thể tùy tiện phát ra. Đối với tình huống nguy cấp mới sử dụng đến, chẳng lẽ môn phái của nàng đã. Chuyện này làm sao có thể chứ...chính bản thân phải cấp tốc trở về xem xét.
Bình luận facebook