Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi - Chương 75: Xuống Bếp
Lương Giai Mộc tỉ mỉ quan sát biểu tình trên gương mặt hắn, không phải nàng đối với những lời nói kia của Bắc Đường Thanh Di mà không tin Nam Cung Dạ. Nàng hiện tại chỉ là muốn mọi việc được rõ ràng, chuyện hắn chấp thuận cho nhị công chúa Bắc Chu lưu lại Trấn An Vương phủ thật sự có một chút không giống với tác phong của hắn. Lương Giai Mộc hôm nay muốn biết thật sự phía sau còn có nguyên nhân nào khác hay không.
"Cung Dạ, trong lúc ta hôn mê...không có chuyện gì xảy ra đó chứ?"
Nam Cung Dạ nhìn ra được trong lúc dùng bữa nàng đột nhiên mất hứng rất có khả năng là vì sự có mặt của Bắc Đường Thanh Di. Hắn ban đầu cũng không dự liệu được nàng ta đột ngột xuất hiện như vậy. Đối với chuyện để nàng ta lưu lại trong vương phủ chẳng qua là vì tình thế lúc đó buộc hắn phải chấp thuận để lấy linh thảo về giúp nàng trị thương. Hắn vẫn là không nên để nàng biết đây chính là trao đổi giữa hắn và thái hoàng thái hậu.
Chuyện này hắn định sẽ một mình tìm cách giải quyết ổn thỏa. Tránh lại để nàng lo lắng, sau đó mới từ từ giải thích với nàng sau. Nam Cung Dạ đặt nhẹ nụ hôn lên trán nàng, ánh mắt nhìn nàng thâm tình.
"Mộc Nhi chỉ cần khỏe lại là tốt rồi, đối với bổn vương không còn chuyện gì quan trọng bằng nàng."
"Nói như vậy...chàng không có giấu ta chuyện gì sao?"
Nàng mơ hồ nhìn thấy dường như trong ánh mắt hắn ẩn chứa tia khác lạ sau đó rất nhanh liền biến mất. Là nàng đã nhìn lầm sao...
"Mộc Nhi nghĩ nhiều rồi, mau ngồi yên ta giúp nàng chảy tóc."
Nam Cung Dạ bế nàng ngồi yên ổn trên ghế, hắn nhẹ thu lấy lược gỗ đàn hương trong tay nàng giúp nàng chảy xuống từng lọn tóc dài.
Lương Giai Mộc cũng không nói gì thêm, Nam Cung Dạ giỏi nhất chính là che giấu tâm tư của chính mình. Thật sự đến cả nàng cũng không dễ dàng nhìn ra hết, chỉ có thể mơ hồ suy đoán một chút gì đó. Nàng cũng không muốn đoán mò nữa, cứ để chàng ấy trực tiếp nói ra thì hơn...
Vài ngày sau đó, Nam Cung Dạ như mọi ngày đều đến tìm nàng, mang thuốc bổ cho nàng. Lương Giai Mộc nhờ vậy mà thương thế trong người đã khỏi hoàn toàn, do dùng nhiều canh nhân sâm cùng bổ dược mà cơ thể so ra đã có chút da thịt hơn trước. Tuy hắn ngày nào cũng đến nhưng không lâu liền rời khỏi, đôi lúc cũng sẽ cùng nàng dùng bữa. Thời gian còn lại, hắn chủ yếu là vào cung nghị sự, sau đó lại bận rộn ở trong thư phòng xử lý công vụ dày đặc. Dạo gần đây ở phía đông kinh thành, thuộc vùng châu thổ Đông Thành nhiều nơi xảy ra thiên tai, dịch bệnh. Chính vì vậy có rất nhiều việc cần hắn phải giải quyết cho nên không có nhiều thì giờ ở cùng nàng.
Lương Giai Mộc cũng biết được điều này, tránh để hắn bị làm phiền nên nàng cũng hạn chế đến tìm hắn. Nhưng Bắc Đường Thanh Di kia thì khác nha, nàng ta mượn cớ này muốn bày tỏ thành ý nên thường xuyên tự tay xuống bếp nấu canh bổ sau đó gọi người mang đến thư phòng cho hắn. Vì Nam Cung Dạ không cho phép người khác bước vào thư phòng của hắn nên Bắc Đường Thanh Di chỉ có thể làm như vậy. Đây rõ ràng là giải vờ bày mưu tính kế muốn từ từ tiếp cận Dạ Dạ của nàng mà. Một, hai lần nàng còn rộng lượng cho qua, nhưng mỗi ngày sáng tối đều như vậy, khiến Lương Giai Mộc thật muốn một đạp tiễn khách. Nàng nhiều lúc tự hỏi bản thân có phải đây là cảm giác ghen tuông gì đó hay không, chỉ biết trong lòng đã chua đến không chịu được.
Lương Giai Mộc lúc này đang ngồi trong một đình viện nhỏ tại khuôn viên ở phía tây Trấn An phủ. Nàng trong lòng không mấy vui vẻ nên muốn lấy việc uống trà thưởng hoa để điều hòa lại cảm xúc trong người. Hiện tại còn có A Nhĩ ngồi phía đối diện bồi nàng uống trà.
"Những việc này đều là sự thật sao?"
"Đúng là như vậy, người của chúng ta ở hoàng cung đã tra được chỉ có điều tin tức thu được vẫn không nhiều. Người của chúng ta báo lại quả thật hôm đó Trấn An Vương là tự mình đích thân đến An Lạc Cung chỗ của thái hoàng thái hậu. Không biết bên trong hai người họ đã nói gì, chỉ biết vài khắc sau Trấn An Vương đã rời đi. Sau đó trong cung liền có tin báo rằng nhị công chúa Bắc Chu sẽ đến lưu lại tại Trấn An phủ. Hơn nữa..."
"Hơn nữa thế nào..."
"Hơn nữa... hiện tại khắp cả kinh thành không ai là không biết chuyện này, còn có cả những lời đồn đại về đại hôn sắp tới của Trấn An Vương Gia và nhị công chúa..."
"Được rồi...muội không cần nói nữa."
A Nhĩ thấy sắc mặt của nàng không tốt liền lo lắng hỏi.
"Chủ nhân người không khỏe sao?"
Lương Giai Mộc trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến cả đầu trống rỗng. Sau đó đành buồn phiền thở dài một hơi...chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Vì sao Nam Cung Dạ lại không muốn nói cho nàng biết chứ. Chẳng lẽ những lời đồn đại ngoài kia đều là sự thật. Nàng đưa tay tựa đầu xuống bàn đá lại tiếp tục thở dài một hơi, theo sau tiếng thở dài kia của nàng là một giọng nói trách cứ vang lên.
"Còn không phải là do đồ đệ con tự chuốt lấy phiền phức sao?"
"Sư phụ..."
Bạch Tà lão nhân trên tay cầm theo một vò rượu lớn, bộ dáng tiêu dao như trên đời không có chuyện gì khiến bà ta nhuốm phiền muộn. Vừa uống rượu vừa đi đến, cứ thế mà ung dung bước tới trước mặt nàng.
"Ta lúc trước còn cho rằng đồ đệ ngươi tầm nhìn sâu rộng, thấu hiểu nhân tình thế thái. Nhưng hiện tại hóa ra vẫn là tự mình chuốt lấy phiền phức."
Lương Giai Mộc tâm tình đã không vui còn nghe được những lời này của người khiến cả gương mặt nàng đều trở nên ủ dột.
"Sư phụ uống say, hồ đồ cả rồi..."
"Ta thấy con mới chính là hồ đồ, lúc trước không phải đã nói không muốn vây vào những người trong hoàng thất hay sao? Như thế nào hiện tại lại yêu thích tên tiểu tử kia rồi, còn tự chuốt bao nhiêu là phiền toái vào người..."
"Sư phụ, người đây là muốn châm dầu vào lửa sao? Trong lòng đồ nhi đã rối hết cả rồi...người nghĩ con phải làm sao mới phải đây?"
Bạch Tà lão nhân không thèm chú ý tới nàng nữa, lúc này lại uống xuống một ngụm lớn. Tiếp đó mới chậm rãi nói.
"Nha đầu con chịu nghe ta nói sao?"
"Tất nhiên là nghe theo người rồi."
"Được, chuyện của con lão già đây cũng hiểu không ít. Cũng rất đơn giản, chỉ vỏn vẹn trong hai chữ."
Lương Giai Mộc ngồi ngay ngắn lắng nghe, hiếm khi sư phụ nghiêm túc như vậy. Nàng tò mò hỏi lại.
"Người nói là hai chữ gì?"
Bạch Tà lão nhân bình thản nhìn nàng nói lớn.
"Buông bỏ."
Lương Giai Mộc bày ra ánh mắt thất vọng, tiếp tục ngã người xuống bàn đá. Buông bỏ sao? Nàng như thế nào lại chọn cách buông bỏ được đây.
"Sư phụ không còn ý nào khác sao?"
"Hiện tại lão đây bảo ngươi cứ mặc kệ hắn mà theo ta đi chu du thiên hạ ngươi còn muốn không?"
Lương Giai Mộc nghĩ một chút cũng quyết định nói.
"Không muốn nữa..."
"Đúng, ngươi nếu không muốn nữa thì tất nhiên trong lòng đã chọn đi theo hắn. Nếu đã vậy còn không mau tống khứ cái gì công chúa õng ẹo ngứa mắt kia ra khỏi đây..."
Lương Giai Mộc nghe xong như tìm ra tia sáng chân lý, nàng hai tay đập mạnh xuống bàn đứng bật dậy nắm lấy cánh tay của sư phụ.
"Sư phụ, người đã nói như vậy thì đồ nhi cũng thông suốt rồi. Mặc kệ chuyện này là như thế nào, mục tiêu trước mắt vẫn là nên hướng tới Bắc Đường Thanh Di kia."
A Nhĩ không ngăn được miệng liền nói ra.
"Thân phận nàng ta lại là nhị công chúa Bắc Chu, chủ nhân...điểm này..."
Lương Giai Mộc thầm cảm thán, nói đến cùng cũng là nói đến điểm này. Đây rõ ràng là điểm mấu chốt của vấn đề. Đối với người cổ đại xuất thân của một người thật sự rất quan trọng, cũng đúng thôi vì thời hiện đại của nàng cũng không khác là bao. Sức ép lớn nhất vẫn là nằm ở chỗ thân phận nhị công chúa cao quý kia của nàng ta.
Lương Giai Mộc trong lòng khẽ thở dài.
"Muội nói rất đúng...ta đoán rằng chuyện chọn Trấn An Vương làm đối tượng liên hôn lần này hết tám phần đã là ý muốn của nàng ta.Thái hoàng Thái Hậu đối với thân phận cao quý này của nàng ta lại vô cùng hài lòng..."
Bạch Tà lão nhân thấy nàng như vậy, ánh mắt khẽ đảo, nâng tay uống thêm một ngụm rượu lớn.
"Không phải là người nhị ca kia của con rất muốn tiểu nha đầu con nguyện ý trở về hay sao?"
Lương Giai Mộc biết sư phụ đang muốn ám chỉ đến việc gì, chuyện xảy ra trong quá khứ cứ như vậy mà hiện ra trong đầu. Đêm lửa cháy lớn đó Lương Giai Mộc đến giờ vẫn không thể quên được, ánh mắt đau thương lần cuối cùng của mẫu thân nhìn nàng đã in sâu trong tâm trí của nàng. Tuy nàng chỉ là một linh hồn ở thế giới khác xuyên đến đây. Nhưng toàn bộ kí ức của chủ nhân thân thể này nàng đều có được, như thể chính nàng đã trải qua. Việc ngày đó đã để lại trong lòng nàng không ít đau thương mất mát.
"Sư phụ đừng nhắc đến chuyện đó nữa."
"Con vẫn còn trách cứ người nhị ca là hắn sao?"
"Không phải, Mộc Nhi chỉ là nhận thấy chính mình thích hợp với cuộc sống hiện tại hơn thôi."
"Haiz...rõ ràng con vẫn không quên được chuyện cũ mà."
"..."
Lương Giai Mộc lúc này lấy lại tinh thần quyết định đứng bật dậy, cười vui vẻ giọng tự tin nói lớn.
"Sư phụ, đừng nhắc chuyện đó nữa. Mộc Nhi hiện tại muốn xuống bếp trổ tài nấu nướng một phen."
Bạch Tà lão nhân đang lơ đãng uống một ngụm rượu nghe đến đây liền phun ra ngay lập tức.
"Cái gì? Nấu nướng sao? Này..."
Còn chưa kịp nói hết câu thì người nào đó đã đi mất dạng, để lại Bạch Tà lão nhân cùng A Nhĩ hai mắt nhìn nhau như hiểu được nội tâm của đối phương. Hai người họ là đang cùng nghĩ đến một chuyện.
"Ngươi vừa rồi...đã...nghe thấy rồi đúng chứ?"
"A Nhĩ đã nghe thấy..."
Hai người bọn họ tuy không trực tiếp nói rõ, trong đầu đang thầm hồi tưởng đến chuyện gì đó, không hẹn mà cùng nhau rùng mình một cái.
Lương Giai Mộc vừa nghĩ đã làm, nàng trực tiếp xoắn lên tay áo bước vào phòng bếp muốn tự mình nấu vài món mang đến cho Nam Cung Dạ. Trong phủ những ngày qua có không ít người khen ngợi tài năng của Bắc Đường Thanh Di kia. Đừng nghĩ chỉ có nàng ta mới làm được, không phải chỉ là nấu vài món thôi sao, nàng cũng có thể làm được.
Không biết Lương Giai Mộc đã ở trong đó bao lâu, chỉ thấy người làm của nơi này đều bị dọa sợ chạy hết ra ngoài. Bọn họ đều cùng một bộ dáng lo ngại đưa mắt nhìn vào bên trong. Ở nơi đó không ngừng phát ra những tiếng va chạm đỗ vỡ, hơn nữa còn có khói trắng lượn lờ không ngừng bay ra ngoài.
Lương Giai Mộc không phải chưa từng xuống bếp, vấn đề ở đây chính là ở nơi cổ đại này không có nhiều đồ tiện ích như thế giới của nàng. Chỉ là nấu một bữa mà phải làm nhiều thứ như vậy. Nàng cùng những thứ trong bếp coi như là đại chiến tám trăm hiệp thì cuối cùng đã nấu xong. Ngoài việc vô tình làm vỡ vài món đồ quý giá bên trong ra thì lần này so với những lần làm cháy bếp thì thuận lợi hơn rất nhiều.
Lương Giai Mộc vui vẻ bỏ vài món ăn của mình vừa làm vào khay đựng kín sau đó mới hài lòng mang đi. Đúng lúc cũng sắp đến bữa trưa, bước tiếp theo chính là mang đến thư phòng cho Nam Cung Dạ.
Nàng đi đến trước trước thư phòng của hắn, phía trước cửa lớn đóng kín chỉ có Tần Luân đứng ở bên ngoài canh giữ cùng chờ lệnh.
"Cung Dạ vẫn ở bên trong sao?"
Tần Luân cảm thấy trong phủ người duy nhất có thể gọi thẳng nhũ danh của Trấn An Vương chỉ có duy nhất một mình nàng mà thôi.
"Vương Gia vừa từ hoàng cung trở về liền bận xử lý văn thư, Lương cô nương có chuyện gì cần tìm ngài ấy sao?"
Nam Cung Dạ dạo gần đây phải xử lý chuyện dân chúng tị nạn do thiên tai nên thường xuyên bận rộn đó cũng là điều đương nhiên.
"Nếu đã vậy phiền ngươi giúp ta mang thức ăn vào cho ngài ấy trước."
"Được."
Tình hình dân chúng tị nạn vốn quan trọng, nàng vẫn không nên làm phiền hắn thì hơn. Lương Giai Mộc chờ Tần Luân mang khay gỗ đựng thức ăn của nàng vào bên trong, đến một lúc sau cũng không nghe được động tĩnh gì khác. Nàng đứng bên ngoài chờ đợi một chút sau đó cũng định sẽ rời đi trước.
Về phía Tần Luân sau khi mang thức ăn đến nhìn thấy vương gia đang châm chú phê đọc văn thư nên hắn vẫn là chưa dám làm phiền. Đến lúc Nam Cung Dạ xem xong mới nhìn về phía hắn.
"Có việc gì sao?"
"Bẩm vương gia, đã đến bữa trưa ngài nên dùng cơm rồi."
Nam Cung Dạ nghe đến đây không mấy quan tâm, tiếp tục nhìn vào văn thư trên tay. Giọng nói lạnh nhạt như mọi khi.
"Nàng ta mang đến sao...ngươi cứ như các lần trước mang dùng đi."
"Vương Gia, chuyện này... thuộc hạ không dám."
"Có gì không dám...bổn vương không phải đã cho phép rồi sao?"
Tần Luân dù gì cũng là người biết rõ tình thế, hắn cúi người cầm lên khay gỗ đựng thức ăn hạ thấp giọng nói.
"Lần này...là của Lương cô nương tự tay mang đến cho ngài."
Nam Cung Dạ lập tức bỏ văn thư trên tay xuống, rời khỏi bàn thư án đi về phía của Tần Luân hỏi gấp.
"Ngươi tại sao lại không nói sớm, mang đến bao lâu rồi?"
"Cũng...được một lúc rồi."
"Ngươi..."
Lương Giai Mộc đứng đợi bên ngoài không thấy Tần Luân trở ra, nghĩ là Nam Cung Dạ thật sự có công vụ gấp cần giải quyết nên không có thì giờ mà gặp nàng. Nàng không trách hắn chỉ cảm thấy hơi buồn một chút đành rời đi trước. Đi được một đoạn thì từ xa nghe tiếng gọi quen thuộc của một người. Đến khi quay đầu lại nhìn đã thấy Nam Cung Dạ đang chạy vội đến chỗ nàng.
"Mộc Nhi, nàng chờ đã."
"Cung Dạ, sao chàng lại đến đây?"
Nam Cung Dạ sợ nàng tức giận nên vừa chạy đến còn chưa kịp thở gấp đã vội vàng giải thích.
"Là ta không biết nàng đến, nàng vạn nhất đừng hiểu lầm. Ta không phải cố ý...là vì...@$@#..."
Lương Giai Mộc nhìn bộ dáng gấp gáp của hắn liền bật cười. Nàng vừa nghe hắn luyên thuyên nói vừa ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ bất phàm kia mà mỉm cười. Nàng cũng đâu phải trách hắn, nên hắn không cần phải giải thích nhiều như vậy nha.
"Được rồi, ta đã hiểu. Chàng mau trở lại dùng bữa đi, nhất định không thể bỏ bữa."
"Nàng cùng ta trở lại được không?"
"Được."
Nam Cung Dạ ánh mắt hào hứng nhìn những đĩa thức ăn trên bàn gỗ. Tuy màu sắc có chút kì lạ, còn hơi khó nhìn nhưng đây đều là do nàng chính tay làm cho hắn nên không sao cả.
"Chàng dùng thử đi."
"Được."
Nam Cung Dạ gấp một món trong số những món trước mặt, dù hắn có nhìn đến thế nào cũng không tài nào đoán ra đây là món gì, dùng cái gì để nấu lên. Hắn không nghĩ ngợi vui vẻ gấp một ít đưa vào miệng, cả gương mặt lập tức biến sắc.
"Như thế nào, có hợp khẩu vị của chàng không?"
"Hợp...rất hợp, nàng quả nhiên là hiểu ta nhất."
Lương Giai Mộc hỏi xong mới để ý đến nét mặt bất thường của hắn lúc này. Sao nàng cứ cảm thấy biểu tình này của hắn không thích hợp, giống như muốn đem thức ăn không miệng nhổ ra ngoài hơn là nuốt xuống.
"Ngon thật sao?"
"Đúng vậy, ta không...có lừa nàng."
Nam Cung Dạ sợ nàng không tin, liền gấp thêm mấy món khác đưa vào miệng. Tuy mùi vị có phần khó ăn nhưng đây là nàng đích thân nấu ra, trong lòng hắn thật sự rất vui vẻ.
"Cung Dạ, trong lúc ta hôn mê...không có chuyện gì xảy ra đó chứ?"
Nam Cung Dạ nhìn ra được trong lúc dùng bữa nàng đột nhiên mất hứng rất có khả năng là vì sự có mặt của Bắc Đường Thanh Di. Hắn ban đầu cũng không dự liệu được nàng ta đột ngột xuất hiện như vậy. Đối với chuyện để nàng ta lưu lại trong vương phủ chẳng qua là vì tình thế lúc đó buộc hắn phải chấp thuận để lấy linh thảo về giúp nàng trị thương. Hắn vẫn là không nên để nàng biết đây chính là trao đổi giữa hắn và thái hoàng thái hậu.
Chuyện này hắn định sẽ một mình tìm cách giải quyết ổn thỏa. Tránh lại để nàng lo lắng, sau đó mới từ từ giải thích với nàng sau. Nam Cung Dạ đặt nhẹ nụ hôn lên trán nàng, ánh mắt nhìn nàng thâm tình.
"Mộc Nhi chỉ cần khỏe lại là tốt rồi, đối với bổn vương không còn chuyện gì quan trọng bằng nàng."
"Nói như vậy...chàng không có giấu ta chuyện gì sao?"
Nàng mơ hồ nhìn thấy dường như trong ánh mắt hắn ẩn chứa tia khác lạ sau đó rất nhanh liền biến mất. Là nàng đã nhìn lầm sao...
"Mộc Nhi nghĩ nhiều rồi, mau ngồi yên ta giúp nàng chảy tóc."
Nam Cung Dạ bế nàng ngồi yên ổn trên ghế, hắn nhẹ thu lấy lược gỗ đàn hương trong tay nàng giúp nàng chảy xuống từng lọn tóc dài.
Lương Giai Mộc cũng không nói gì thêm, Nam Cung Dạ giỏi nhất chính là che giấu tâm tư của chính mình. Thật sự đến cả nàng cũng không dễ dàng nhìn ra hết, chỉ có thể mơ hồ suy đoán một chút gì đó. Nàng cũng không muốn đoán mò nữa, cứ để chàng ấy trực tiếp nói ra thì hơn...
Vài ngày sau đó, Nam Cung Dạ như mọi ngày đều đến tìm nàng, mang thuốc bổ cho nàng. Lương Giai Mộc nhờ vậy mà thương thế trong người đã khỏi hoàn toàn, do dùng nhiều canh nhân sâm cùng bổ dược mà cơ thể so ra đã có chút da thịt hơn trước. Tuy hắn ngày nào cũng đến nhưng không lâu liền rời khỏi, đôi lúc cũng sẽ cùng nàng dùng bữa. Thời gian còn lại, hắn chủ yếu là vào cung nghị sự, sau đó lại bận rộn ở trong thư phòng xử lý công vụ dày đặc. Dạo gần đây ở phía đông kinh thành, thuộc vùng châu thổ Đông Thành nhiều nơi xảy ra thiên tai, dịch bệnh. Chính vì vậy có rất nhiều việc cần hắn phải giải quyết cho nên không có nhiều thì giờ ở cùng nàng.
Lương Giai Mộc cũng biết được điều này, tránh để hắn bị làm phiền nên nàng cũng hạn chế đến tìm hắn. Nhưng Bắc Đường Thanh Di kia thì khác nha, nàng ta mượn cớ này muốn bày tỏ thành ý nên thường xuyên tự tay xuống bếp nấu canh bổ sau đó gọi người mang đến thư phòng cho hắn. Vì Nam Cung Dạ không cho phép người khác bước vào thư phòng của hắn nên Bắc Đường Thanh Di chỉ có thể làm như vậy. Đây rõ ràng là giải vờ bày mưu tính kế muốn từ từ tiếp cận Dạ Dạ của nàng mà. Một, hai lần nàng còn rộng lượng cho qua, nhưng mỗi ngày sáng tối đều như vậy, khiến Lương Giai Mộc thật muốn một đạp tiễn khách. Nàng nhiều lúc tự hỏi bản thân có phải đây là cảm giác ghen tuông gì đó hay không, chỉ biết trong lòng đã chua đến không chịu được.
Lương Giai Mộc lúc này đang ngồi trong một đình viện nhỏ tại khuôn viên ở phía tây Trấn An phủ. Nàng trong lòng không mấy vui vẻ nên muốn lấy việc uống trà thưởng hoa để điều hòa lại cảm xúc trong người. Hiện tại còn có A Nhĩ ngồi phía đối diện bồi nàng uống trà.
"Những việc này đều là sự thật sao?"
"Đúng là như vậy, người của chúng ta ở hoàng cung đã tra được chỉ có điều tin tức thu được vẫn không nhiều. Người của chúng ta báo lại quả thật hôm đó Trấn An Vương là tự mình đích thân đến An Lạc Cung chỗ của thái hoàng thái hậu. Không biết bên trong hai người họ đã nói gì, chỉ biết vài khắc sau Trấn An Vương đã rời đi. Sau đó trong cung liền có tin báo rằng nhị công chúa Bắc Chu sẽ đến lưu lại tại Trấn An phủ. Hơn nữa..."
"Hơn nữa thế nào..."
"Hơn nữa... hiện tại khắp cả kinh thành không ai là không biết chuyện này, còn có cả những lời đồn đại về đại hôn sắp tới của Trấn An Vương Gia và nhị công chúa..."
"Được rồi...muội không cần nói nữa."
A Nhĩ thấy sắc mặt của nàng không tốt liền lo lắng hỏi.
"Chủ nhân người không khỏe sao?"
Lương Giai Mộc trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến cả đầu trống rỗng. Sau đó đành buồn phiền thở dài một hơi...chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Vì sao Nam Cung Dạ lại không muốn nói cho nàng biết chứ. Chẳng lẽ những lời đồn đại ngoài kia đều là sự thật. Nàng đưa tay tựa đầu xuống bàn đá lại tiếp tục thở dài một hơi, theo sau tiếng thở dài kia của nàng là một giọng nói trách cứ vang lên.
"Còn không phải là do đồ đệ con tự chuốt lấy phiền phức sao?"
"Sư phụ..."
Bạch Tà lão nhân trên tay cầm theo một vò rượu lớn, bộ dáng tiêu dao như trên đời không có chuyện gì khiến bà ta nhuốm phiền muộn. Vừa uống rượu vừa đi đến, cứ thế mà ung dung bước tới trước mặt nàng.
"Ta lúc trước còn cho rằng đồ đệ ngươi tầm nhìn sâu rộng, thấu hiểu nhân tình thế thái. Nhưng hiện tại hóa ra vẫn là tự mình chuốt lấy phiền phức."
Lương Giai Mộc tâm tình đã không vui còn nghe được những lời này của người khiến cả gương mặt nàng đều trở nên ủ dột.
"Sư phụ uống say, hồ đồ cả rồi..."
"Ta thấy con mới chính là hồ đồ, lúc trước không phải đã nói không muốn vây vào những người trong hoàng thất hay sao? Như thế nào hiện tại lại yêu thích tên tiểu tử kia rồi, còn tự chuốt bao nhiêu là phiền toái vào người..."
"Sư phụ, người đây là muốn châm dầu vào lửa sao? Trong lòng đồ nhi đã rối hết cả rồi...người nghĩ con phải làm sao mới phải đây?"
Bạch Tà lão nhân không thèm chú ý tới nàng nữa, lúc này lại uống xuống một ngụm lớn. Tiếp đó mới chậm rãi nói.
"Nha đầu con chịu nghe ta nói sao?"
"Tất nhiên là nghe theo người rồi."
"Được, chuyện của con lão già đây cũng hiểu không ít. Cũng rất đơn giản, chỉ vỏn vẹn trong hai chữ."
Lương Giai Mộc ngồi ngay ngắn lắng nghe, hiếm khi sư phụ nghiêm túc như vậy. Nàng tò mò hỏi lại.
"Người nói là hai chữ gì?"
Bạch Tà lão nhân bình thản nhìn nàng nói lớn.
"Buông bỏ."
Lương Giai Mộc bày ra ánh mắt thất vọng, tiếp tục ngã người xuống bàn đá. Buông bỏ sao? Nàng như thế nào lại chọn cách buông bỏ được đây.
"Sư phụ không còn ý nào khác sao?"
"Hiện tại lão đây bảo ngươi cứ mặc kệ hắn mà theo ta đi chu du thiên hạ ngươi còn muốn không?"
Lương Giai Mộc nghĩ một chút cũng quyết định nói.
"Không muốn nữa..."
"Đúng, ngươi nếu không muốn nữa thì tất nhiên trong lòng đã chọn đi theo hắn. Nếu đã vậy còn không mau tống khứ cái gì công chúa õng ẹo ngứa mắt kia ra khỏi đây..."
Lương Giai Mộc nghe xong như tìm ra tia sáng chân lý, nàng hai tay đập mạnh xuống bàn đứng bật dậy nắm lấy cánh tay của sư phụ.
"Sư phụ, người đã nói như vậy thì đồ nhi cũng thông suốt rồi. Mặc kệ chuyện này là như thế nào, mục tiêu trước mắt vẫn là nên hướng tới Bắc Đường Thanh Di kia."
A Nhĩ không ngăn được miệng liền nói ra.
"Thân phận nàng ta lại là nhị công chúa Bắc Chu, chủ nhân...điểm này..."
Lương Giai Mộc thầm cảm thán, nói đến cùng cũng là nói đến điểm này. Đây rõ ràng là điểm mấu chốt của vấn đề. Đối với người cổ đại xuất thân của một người thật sự rất quan trọng, cũng đúng thôi vì thời hiện đại của nàng cũng không khác là bao. Sức ép lớn nhất vẫn là nằm ở chỗ thân phận nhị công chúa cao quý kia của nàng ta.
Lương Giai Mộc trong lòng khẽ thở dài.
"Muội nói rất đúng...ta đoán rằng chuyện chọn Trấn An Vương làm đối tượng liên hôn lần này hết tám phần đã là ý muốn của nàng ta.Thái hoàng Thái Hậu đối với thân phận cao quý này của nàng ta lại vô cùng hài lòng..."
Bạch Tà lão nhân thấy nàng như vậy, ánh mắt khẽ đảo, nâng tay uống thêm một ngụm rượu lớn.
"Không phải là người nhị ca kia của con rất muốn tiểu nha đầu con nguyện ý trở về hay sao?"
Lương Giai Mộc biết sư phụ đang muốn ám chỉ đến việc gì, chuyện xảy ra trong quá khứ cứ như vậy mà hiện ra trong đầu. Đêm lửa cháy lớn đó Lương Giai Mộc đến giờ vẫn không thể quên được, ánh mắt đau thương lần cuối cùng của mẫu thân nhìn nàng đã in sâu trong tâm trí của nàng. Tuy nàng chỉ là một linh hồn ở thế giới khác xuyên đến đây. Nhưng toàn bộ kí ức của chủ nhân thân thể này nàng đều có được, như thể chính nàng đã trải qua. Việc ngày đó đã để lại trong lòng nàng không ít đau thương mất mát.
"Sư phụ đừng nhắc đến chuyện đó nữa."
"Con vẫn còn trách cứ người nhị ca là hắn sao?"
"Không phải, Mộc Nhi chỉ là nhận thấy chính mình thích hợp với cuộc sống hiện tại hơn thôi."
"Haiz...rõ ràng con vẫn không quên được chuyện cũ mà."
"..."
Lương Giai Mộc lúc này lấy lại tinh thần quyết định đứng bật dậy, cười vui vẻ giọng tự tin nói lớn.
"Sư phụ, đừng nhắc chuyện đó nữa. Mộc Nhi hiện tại muốn xuống bếp trổ tài nấu nướng một phen."
Bạch Tà lão nhân đang lơ đãng uống một ngụm rượu nghe đến đây liền phun ra ngay lập tức.
"Cái gì? Nấu nướng sao? Này..."
Còn chưa kịp nói hết câu thì người nào đó đã đi mất dạng, để lại Bạch Tà lão nhân cùng A Nhĩ hai mắt nhìn nhau như hiểu được nội tâm của đối phương. Hai người họ là đang cùng nghĩ đến một chuyện.
"Ngươi vừa rồi...đã...nghe thấy rồi đúng chứ?"
"A Nhĩ đã nghe thấy..."
Hai người bọn họ tuy không trực tiếp nói rõ, trong đầu đang thầm hồi tưởng đến chuyện gì đó, không hẹn mà cùng nhau rùng mình một cái.
Lương Giai Mộc vừa nghĩ đã làm, nàng trực tiếp xoắn lên tay áo bước vào phòng bếp muốn tự mình nấu vài món mang đến cho Nam Cung Dạ. Trong phủ những ngày qua có không ít người khen ngợi tài năng của Bắc Đường Thanh Di kia. Đừng nghĩ chỉ có nàng ta mới làm được, không phải chỉ là nấu vài món thôi sao, nàng cũng có thể làm được.
Không biết Lương Giai Mộc đã ở trong đó bao lâu, chỉ thấy người làm của nơi này đều bị dọa sợ chạy hết ra ngoài. Bọn họ đều cùng một bộ dáng lo ngại đưa mắt nhìn vào bên trong. Ở nơi đó không ngừng phát ra những tiếng va chạm đỗ vỡ, hơn nữa còn có khói trắng lượn lờ không ngừng bay ra ngoài.
Lương Giai Mộc không phải chưa từng xuống bếp, vấn đề ở đây chính là ở nơi cổ đại này không có nhiều đồ tiện ích như thế giới của nàng. Chỉ là nấu một bữa mà phải làm nhiều thứ như vậy. Nàng cùng những thứ trong bếp coi như là đại chiến tám trăm hiệp thì cuối cùng đã nấu xong. Ngoài việc vô tình làm vỡ vài món đồ quý giá bên trong ra thì lần này so với những lần làm cháy bếp thì thuận lợi hơn rất nhiều.
Lương Giai Mộc vui vẻ bỏ vài món ăn của mình vừa làm vào khay đựng kín sau đó mới hài lòng mang đi. Đúng lúc cũng sắp đến bữa trưa, bước tiếp theo chính là mang đến thư phòng cho Nam Cung Dạ.
Nàng đi đến trước trước thư phòng của hắn, phía trước cửa lớn đóng kín chỉ có Tần Luân đứng ở bên ngoài canh giữ cùng chờ lệnh.
"Cung Dạ vẫn ở bên trong sao?"
Tần Luân cảm thấy trong phủ người duy nhất có thể gọi thẳng nhũ danh của Trấn An Vương chỉ có duy nhất một mình nàng mà thôi.
"Vương Gia vừa từ hoàng cung trở về liền bận xử lý văn thư, Lương cô nương có chuyện gì cần tìm ngài ấy sao?"
Nam Cung Dạ dạo gần đây phải xử lý chuyện dân chúng tị nạn do thiên tai nên thường xuyên bận rộn đó cũng là điều đương nhiên.
"Nếu đã vậy phiền ngươi giúp ta mang thức ăn vào cho ngài ấy trước."
"Được."
Tình hình dân chúng tị nạn vốn quan trọng, nàng vẫn không nên làm phiền hắn thì hơn. Lương Giai Mộc chờ Tần Luân mang khay gỗ đựng thức ăn của nàng vào bên trong, đến một lúc sau cũng không nghe được động tĩnh gì khác. Nàng đứng bên ngoài chờ đợi một chút sau đó cũng định sẽ rời đi trước.
Về phía Tần Luân sau khi mang thức ăn đến nhìn thấy vương gia đang châm chú phê đọc văn thư nên hắn vẫn là chưa dám làm phiền. Đến lúc Nam Cung Dạ xem xong mới nhìn về phía hắn.
"Có việc gì sao?"
"Bẩm vương gia, đã đến bữa trưa ngài nên dùng cơm rồi."
Nam Cung Dạ nghe đến đây không mấy quan tâm, tiếp tục nhìn vào văn thư trên tay. Giọng nói lạnh nhạt như mọi khi.
"Nàng ta mang đến sao...ngươi cứ như các lần trước mang dùng đi."
"Vương Gia, chuyện này... thuộc hạ không dám."
"Có gì không dám...bổn vương không phải đã cho phép rồi sao?"
Tần Luân dù gì cũng là người biết rõ tình thế, hắn cúi người cầm lên khay gỗ đựng thức ăn hạ thấp giọng nói.
"Lần này...là của Lương cô nương tự tay mang đến cho ngài."
Nam Cung Dạ lập tức bỏ văn thư trên tay xuống, rời khỏi bàn thư án đi về phía của Tần Luân hỏi gấp.
"Ngươi tại sao lại không nói sớm, mang đến bao lâu rồi?"
"Cũng...được một lúc rồi."
"Ngươi..."
Lương Giai Mộc đứng đợi bên ngoài không thấy Tần Luân trở ra, nghĩ là Nam Cung Dạ thật sự có công vụ gấp cần giải quyết nên không có thì giờ mà gặp nàng. Nàng không trách hắn chỉ cảm thấy hơi buồn một chút đành rời đi trước. Đi được một đoạn thì từ xa nghe tiếng gọi quen thuộc của một người. Đến khi quay đầu lại nhìn đã thấy Nam Cung Dạ đang chạy vội đến chỗ nàng.
"Mộc Nhi, nàng chờ đã."
"Cung Dạ, sao chàng lại đến đây?"
Nam Cung Dạ sợ nàng tức giận nên vừa chạy đến còn chưa kịp thở gấp đã vội vàng giải thích.
"Là ta không biết nàng đến, nàng vạn nhất đừng hiểu lầm. Ta không phải cố ý...là vì...@$@#..."
Lương Giai Mộc nhìn bộ dáng gấp gáp của hắn liền bật cười. Nàng vừa nghe hắn luyên thuyên nói vừa ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ bất phàm kia mà mỉm cười. Nàng cũng đâu phải trách hắn, nên hắn không cần phải giải thích nhiều như vậy nha.
"Được rồi, ta đã hiểu. Chàng mau trở lại dùng bữa đi, nhất định không thể bỏ bữa."
"Nàng cùng ta trở lại được không?"
"Được."
Nam Cung Dạ ánh mắt hào hứng nhìn những đĩa thức ăn trên bàn gỗ. Tuy màu sắc có chút kì lạ, còn hơi khó nhìn nhưng đây đều là do nàng chính tay làm cho hắn nên không sao cả.
"Chàng dùng thử đi."
"Được."
Nam Cung Dạ gấp một món trong số những món trước mặt, dù hắn có nhìn đến thế nào cũng không tài nào đoán ra đây là món gì, dùng cái gì để nấu lên. Hắn không nghĩ ngợi vui vẻ gấp một ít đưa vào miệng, cả gương mặt lập tức biến sắc.
"Như thế nào, có hợp khẩu vị của chàng không?"
"Hợp...rất hợp, nàng quả nhiên là hiểu ta nhất."
Lương Giai Mộc hỏi xong mới để ý đến nét mặt bất thường của hắn lúc này. Sao nàng cứ cảm thấy biểu tình này của hắn không thích hợp, giống như muốn đem thức ăn không miệng nhổ ra ngoài hơn là nuốt xuống.
"Ngon thật sao?"
"Đúng vậy, ta không...có lừa nàng."
Nam Cung Dạ sợ nàng không tin, liền gấp thêm mấy món khác đưa vào miệng. Tuy mùi vị có phần khó ăn nhưng đây là nàng đích thân nấu ra, trong lòng hắn thật sự rất vui vẻ.
Bình luận facebook