Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi - Chương 24:Giết gà dọa khỉ
Sau đêm đó, Nam Cung Lập hầu như đêm nào cũng ở lại tẩm cung của Lý Lâm Ngọc. Chuyện Ngọc Quý Phi trở thành người thứ hai sau Lưu Kỳ Hương được hoàng thượng độc sủng đã lan truyền ra khắp hậu cung. Thu hút không ít những lời bình luận đàm tiếu của các phi tần khác. Và dĩ nhiên, với chốn hậu cung không ngừng tranh sủng như thế nào thì tiếp theo sẽ còn biết bao nhiêu sóng gió đang chờ đợi.
Hiện nay người được hoàng thượng sủng ái nhất chính là Lý Lâm Ngọc. Người càng được hoàng đế ân sủng thì càng là mục tiêu cho người khác nhắm tới.
Lương Giai Mộc ngồi trên bệ gỗ nơi hành lang nhỏ, trong tay tiện thể nhặt lấy một chiếc lá trúc trên mặt đất mà chơi đùa. Khoảng thời gian sắp tới e là nàng sẽ rất bận rộn đây.
Lý Lâm Ngọc lần này tuy giống với Lưu Kỳ Hương lúc trước được hoàng thượng độc sủng. Nhưng gia thế của nàng ấy cùng với Lưu Kỳ Hương kia hoàn toàn khác biệt. Lưu Quý Phi lúc trước đắc sủng nhưng không mấy ai dám nhằm vào nàng ta. Cũng bởi là do nàng ta có gia thế lớn, là đích nữ của Lưu Gia, Lưu Thái Sư. Còn về phần của Lý Lâm Ngọc, nàng dù sao cũng chỉ là tiểu thư của một thị lang nhỏ bé sẽ không tránh khỏi bị người khác khinh thường công kích.
Vừa nói liền đến rồi, Lương Giai Mộc từ xa liền thấy ở phía trước có hai thân ảnh của hai nữ nhân chuẩn bị bước đến đây. Theo như nàng đoán người phía trước không ai khác chính là Văn Chiêu Nhiên. Nàng ta là nhị tiểu thư của Văn Gia chức cao vọng trọng, Văn thừa tướng. Không những thế nàng ta còn là cháu gái của thái hậu nương nương. Bà ta cũng là người xuất thân từ Văn Gia.
Văn Chiêu Nhiên hôm nay đến đây để làm cái gì? Người ngốc cũng biết được mục đích của nàng ta đến là để gây sự. Một chủ một tớ ngang nhiên không để ai vào mắt trực tiếp xong thẳng vào Loan Bảo cung. Không cần phải gọi người đến thông báo trước cứ thế mà hướng đến phía tẩm cung mà bước đến. Tất cả hạ nhân cùng cung nữ nơi này, sao lại không biết nàng ta là đại nhân vật gì chứ. Cho nên chỉ biết cúi đầu nép sang hai bên nhường lối.
"Hai vị đây là?"
Hai người bọn họ bất ngờ bị Lương Giai Mộc từ đâu nhảy ra đứng chặn trước mặt. Văn Chiêu Nhiên khoanh tay để trước ngực, ánh mắt nhìn nàng khinh rẻ ra mặt.
"Đến bổn cung là ai ngươi cũng không biết sao?"
Nô tỳ cận thân luôn đi theo sau nàng ta lúc này mới bước đến thừa dịp ra oai trước mặt nàng.
"Đây chính là Văn Quý Phi, ngươi biết rồi chứ, còn không mau tránh ra cho ta."
Lương Giai Mộc cứ thế đứng yên tại chỗ, nét mặt vẫn là vui vẻ đáp trả.
"Nô tỳ thỉnh an Văn Quý Phi, Quý Phi đến đây có việc gì sao?"
Người nô tỳ của Văn Chiêu Nhiên gọi là Tiểu Lục, ả ta nhìn nàng chướng mắt. Nên tự ý bước tới định dùng sức đẩy mạnh nàng một cái, nhằm ra oai cho toàn bộ hạ nhân nơi đây nhìn thấy. Nhưng Lương Giai Mộc đâu chịu đứng yên một chỗ, nàng dễ dàng lách nhẹ khiến ả ta vì quá trớn mà chuối đầu về phía trước chao đảo hồi lâu.
Văn Chiêu Nhiên vì quá ngạc nhiên mà chỉ vào gương mặt của nàng.
"Ngươi...ngươi..."
Lương Giai Mộc khẽ mỉm cười, trên mặt tuy cười nhưng nét mặt lại không mấy vui vẻ hướng đến chỗ nàng ta. Nàng không nhanh không chậm hỏi lại.
"Quý Phi đến tìm chủ tử nhà nô tỳ sao?"
Văn Chiêu Nhiên không kiên trì nổi nữa bắt đầu quát lớn tiếng.
"Bổn Quý Phi ta không đến tìm nàng ta thì còn tìm ai vào đây nữa, không lẽ lại tìm nô tỳ xấu xí nhà ngươi."
"Văn Quý Phi người thật đến tìm chủ tử của nô tỳ? Đúng thật là kì lạ..."
Văn Quý Phi nhìn biểu tình không ngừng nghi ngoặc của người trước mặt, cứ nhìn chằm chằm mình. Làm nàng ta càng thêm tức giận.
"Ngươi nói kì lạ cái gì chứ?"
Lương Giai Mộc vẫn đứng yên tươi cười nói tiếp.
"Nô tỳ nghe nói nương nương là người trước giờ nổi danh am tường lễ nghĩa, tinh thông lễ giáo cung đình."
Văn Chiêu Nhiên vừa nghe những lời khen ngợi kia thì có chút cao hứng tự đắc.
"Xem như ngươi cũng rất biết nghe ngóng."
"Chính vì vậy nô tỳ mới cảm thấy kì lạ, nương nương là người nắm rõ toàn bộ lễ nghi cung đình đến như thế. Không lý nào lại không biết quy cũ đơn giản nhất là phải cho người truyền báo trước khi đến. Nương nương thấy có kì lạ thật không?"
"Ta..."
Văn Chiêu Nhiên như bị nghẹn lời, nếu nàng ta tự thừa nhận không phải chính là nói bản thân mình không hiểu quy củ. Xung quanh các cung nữ đều len lén nhìn về phía nàng ta, xì xầm to nhỏ...
"Hức...Bốn quý phi ta đương nhiên là biết rõ, còn cần nô tỳ thấp hèn như ngươi nhắc sao. Ngươi còn không mau vào trong truyền báo..."
Lương Giai Mộc cười thầm, loại người ngạo mạng như nàng ta thì phải từ từ mà dạy dỗ. Ngoại hình thì xinh đẹp nhưng tính cách lại sáo rỗng như vậy thật đúng phí phạm mà.
"Nô tỳ lập tức vào bẩm báo. Phiền nương nương theo nô tỳ đến đại sảnh chờ đợi."
Đến trước đại sảnh, Lương Giai Mộc vui vẻ rời đi để lại người nào đó gương mặt bực tức đứng đợi.
Lý Lâm Ngọc đang ngồi tại sương phòng uống trà, gương mặt thanh tú nhẹ nhàng nhu hòa. Nàng cảm thấy cuộc sống hiện tại thật an yên, không ngờ hoàng thượng lại đối xử với nàng rất tốt. Càng nghĩ tâm tình càng vui vẻ khẽ mỉm cười xinh đẹp.
Lương Giai Mộc đến nơi cũng biết lúc này Ngọc Quý Phi cũng đã qua giờ nghỉ ngơi, nàng đứng bên ngoài gọi nhỏ.
"Muội là Tiểu Mộc đây."
"Muội vào đi."
"Tiểu thư tâm trạng người thật vui vẻ. Đang nghĩ đến hoàng thượng sao?"
Lý Lâm Ngọc bất ngờ bị nàng đoán đúng, gương mặt có chút ửng hồng e thẹn.
"Ta không có...muội tìm ta có việc gì sao?"
"À...hôm nay có một vị tỷ muội đến thăm tiểu thư, người đó đang chờ trước đại sảnh."
Lý Lâm Ngọc ngờ hoặc nhìn Tiểu Mộc, từ khi vào cung đến nay nàng cũng không có quen biết với ai. Vậy người tỷ muội kia là ai chứ?
"Người muội nói là..."
"Là Văn Quý Phi, Văn Chiêu Nhiên"
"Thật...thật sao, Văn Quý Phi đến tìm ta?"
Lý Lâm Ngọc cả kinh, nàng đâm ra lo lắng. Văn Chiêu Nhiên kia ai mà không biết nàng ta là cháu gái của thái hậu, còn là con gái của Văn thừa tướng. Hôm nay đến đây tìm nàng không biết muốn nói chuyện gì.
"Sao muội không nói sớm, chúng ta mau ra ngoài đó, đừng để đắc tội với nàng ta."
"Người đừng quá lo lắng, hiện tại thân phận của người và nàng ta đều là Quý Phi như nhau. Người càng tỏ ra mình yếu đuối thì càng khiến cho người khác nhắm tới."
"Nhưng ta...được rồi mau đi thôi."
Lý Lâm Ngọc gấp gáp dẫn theo nàng và A Lan bước ra ngoài đại sảnh. Nơi đó hiện tại có Văn Chiêu Nhiên đang ngồi chờ đợi, trên mặt lộ rõ sự bực tức.
"Nương nương nhìn xem bọn họ đã đến rồi."
"Ngọc Quý Phi cuối cùng cũng chịu đến rồi sao?"
Lý Lâm Ngọc nhìn ánh mắt không hài lòng của người trước mặt, nàng vội bước đến cúi người hành lễ. Tuy nói thân phận của hai người là ngang nhau nên không cần phải ra lễ. Nhưng Lý Lâm Ngọc vì lo sợ trước gia thế của nàng ta nên cũng không muốn đắt tội đến.
"Lâm Ngọc xin ra mắt Văn Quý Phi."
"Ngọc Quý Phi muội có hay không cố ý để bổn cung phải chờ đợi lâu như vậy."
"Thần muội là vì chỉnh lại một chút xiêm y nên mới tiếp đón chậm trễ. Xin nương nương chớ trách."
Văn Chiêu Nhiên ánh mắt chứa đầy sự ganh tỵ nhìn người trước mặt. Đây là nữ nhân mà hoàng thượng hàng đêm sủng hạnh hay sao? Cũng chỉ là nhan sắc tầm thường, hơn nữa gia thế nhỏ nhoi không xứng để vào mắt. Nàng thật không hiểu hoàng thượng vì sao lại sủng ái nữ tử thấp kém này.
"Bổn cung còn tưởng Ngọc Quý Phi đây ỷ mình được hoàng thượng sủng ái nên không để ai vào mắt nữa."
"Thần muội không dám..."
"Bổn cung lại nhìn thấy rất rõ."
Lý Lâm Ngọc bản tính vốn yếu đuối lương thiện, nàng sợ nhất là đắc tội với người khác. Lúc này đứng trước Văn Chiêu Nhiên khí thế chèn ép khiến nàng lo sợ mấy phần càng cúi thấp người hơn.
Lương Giai Mộc đứng bên cạnh quan sát hết thải, nàng tiến đến bên cạnh Lý Lâm Ngọc nhẹ đỡ lấy kéo nàng ấy đứng thẳng người. Nàng không quên khẽ trấn an Ngọc Quý Phi.
"Tiểu thư người không cần phải sợ."
Lý Lâm Ngọc hít thở thật sâu, hướng đến phía Chiêu Nhiên nói tiếp.
"Không biết Văn Quý Phi hôm nay đến đây là có việc gì muốn tìm Lâm Ngọc."
Văn Chiêu Nhiên thái độ ngạo mạng không để Lý Lâm Ngọc vào mắt. Nàng ta từ từ tiến đến ngồi trên ghế gỗ lớn. Không vội trả lời ngay, trái lại còn cố ý để Lý Lâm Ngọc đứng chờ đợi. Được một lúc sau mới bắt đầu lên tiếng nói.
"Ngọc muội đây có nên hay không đến rót cho bổn cung một tách trà."
Rót trà không phải là việc của cung nữ hầu hạ mới làm sao.
"Muội..."
"Sao thế...Ngọc muội muội không bằng lòng?"
Lý Lâm Ngọc vừa nghe trong lòng cũng biết được Văn Quý Phi là cố tình muốn làm như vậy. Nhưng nàng cũng không đủ can đảm để từ chối.
"Tất...nhiên là được rồi."
Lương Giai Mộc muốn đến ngăn cản nhưng lại bị Lý Lâm Ngọc khẽ từ chối.
"Không sao, cũng chỉ là rót trà thôi."
Lý Lâm Ngọc từ từ mang tách trà sứ bước đến.
"Văn tỷ tỷ, muội mời tỷ dùng trà."
Văn Chiêu Nhiên hài lòng trước biểu tình nhượng bộ yếu thế của Lý Lâm Ngọc. Nàng ta cũng đã cho người đò hỏi qua, biết được Lý Lâm Ngọc là một nữ tử từ nhỏ đã rất yếu đuối, nhu nhược. Tuy là đích nữ của Lý Gia nhưng quyền hành lại không bằng cả muội muội của mình. May mắn vào cung rồi thì sao, cho dù được hoàng thượng sủng ái thì đã là gì, có thể qua được Văn Chiêu Nhiên ta sao.
"Ầy...Ngọc muội xem đi, do muội quá chậm chạp nên trà đã nguội cả rồi. Ta đây không thích uống nữa, muội có phải nên..."
"Muội sẽ gọi người chuẩn bị trà nóng mang đến."
"Được...vậy lại làm phiền muội muội rồi."
Lý Lâm Ngọc gọi người mang trà nóng đến.
Lương Giai Mộc đứng bên cạnh đã rất chướng tai gay mắt với Văn Chiêu Nhiên kia rồi. Loại nữ nhân này trong đầu chắc cũng chỉ toàn nghĩ đến cách để hành hạ khinh rẻ người khác. Ả ta hôm nay đến đây mục đích chính là muốn ra oai trước mặt mọi người.
Trà nóng đã được mang đến, nước trà vừa mới được đun sôi nên cực kỳ nóng đến bỏng cả tay. Văn Chiêu Nhiên làm sao có thể bỏ qua được, ả lại muốn Lý Lâm Ngọc tận tay dâng trà đến.
Lý Lâm Ngọc lại phải một lần nữa chuẩn bị rót trà. Lương Giai Mộc bước đến nói lớn.
"Nương nương khoan đã, những việc này cứ để nô tỳ như muội làm là được."
"Ta..."
Văn Chiêu Nhiên đưa ánh mắt hâm dọa nhìn thẳng vào Lương Giai Mộc. Nhưng không như ả ta dự đoán, người nô tỳ nhỏ bé kia lại không hề sợ hãi một chút nào. Trái lại còn có loại biểu tình rất trầm ổn, trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt của ả. Văn Chiêu Nhiên có chút bất ngờ, sau đó chuyển hướng nhìn về phía Lý Lâm Ngọc, nàng ta tỏa thái độ không đồng thuận.
"Ngọc muội...muội không nể mặt ta vậy sao?"
"Văn Quý Phi hay là để nô tỳ thay chủ tử dâng trà cho người."
Tiểu Lục là nô tỳ của Văn Chiêu Nhiên chớp được thời cơ liền bước đến mắng nàng.
"Nô tỳ hỗn xược nhà ngươi, ai cho phép ngươi mở miệng nói chứ. Chủ tử như thế nào mới không biết cách dạy dỗ như vậy."
Ả ta cậy quyền của Văn Chiêu Nhiên mới dám lớn lối trước mặt nhiều người. Nhưng Lương Giai Mộc nàng là ai chứ sao để một người như ả dạy dỗ.
Lương Giai Mộc trò xoe hai mặt vô cùng ngạc nhiên nói lớn.
"Vị tỷ tỷ này, tỷ cũng thật rất gan dạ dám chỉ trích cả Văn Quý Phi."
"Ngươi đừng nói bậy...Ta khi nào có."
"Vừa rồi tỷ không phải cũng không đợi Văn Quý Phi lên tiếng đã nói trước rồi sao. Tỷ là đang ám chỉ Văn Quý Phi không biết cách dạy dỗ."
"Ngươi...Ta không có. Nương nương nô tỳ không có..."
Văn Chiêu Nhiên trên gương mặt hiện rõ vẻ bực tức, hướng về phía Tiểu Lục quát lớn.
"Câm miệng, mau lui xuống."
"Vâng."
Văn Chiêu Nhiên tiếp tục đánh giá nàng, tên nô tỳ này miệng lưỡi cũng thật trơn tru.
"Ngọc muội, nếu đã không có thành ý như vậy..."
"Muội không phải..."
Lương Giai Mộc đứng bên cạnh mới lên tiếng.
"Văn Quý Phi người cho phép nô tỳ nói một câu, nô tỳ là có ý tốt muốn nhắc nhở người?"
"Nô tỳ thấp hèn nhà ngươi có việc gì mà dám nhắc nhở bổn cung?"
Lương Giai Mộc nét mặt rất bình thản không nhìn ra biểu tình gì.
"Nương nương của nô tỳ từ nhỏ đã rất yếu ớt, loại trà nóng này không thích hợp mang đi. Ngộ ngỡ không cẩn thận làm bỏng Văn Quý Phi người, Hoặc là..."
Văn Chiêu Nhiên lên tiếng hỏi tiếp.
"Ngươi muốn nói cái gì?"
"Hoặc là Ngọc Quý Phi tự làm bị thương chính mình, chẳng may để lại sẹo thì hoàng thượng nhất định sẽ rất tức giận. Đem việc này truy cứu, đến lúc đó sẽ không thuận lợi cho nương nương người."
"Ngươi...ngươi được lắm."
Văn Chiêu Nhiên trong lòng đầy lửa nóng, những lời vừa nói cũng không phải không đúng. Hoàng thượng hiện tại rất sủng ái Lý Lâm Ngọc, nếu nàng ta nói những lời gây bất lợi cho nàng thì hoàng thượng có thể sẽ truy cứu đến cùng. Được thôi, hôm nay xem như nàng giết gà dọa khỉ trước đã...
"Nếu đã như vậy thì ngươi mau qua đây dâng trà cho bổn cung."
"Vâng."
Lương Giai Mộc cầm trên tay tách trà nóng từ từ mà bước đến.
Văn Chiêu Nhiên trong lòng đã có tính toán mưu kế thâm độc, trà vừa dâng đến ả giả vờ cầm lấy sau đó lập tức cố ý hất thật mạnh về phía trước. Nhằm vào gương mặt của Lương Giai Mộc mà hất xuống.
Lý Lâm Ngọc đứng bên cạnh quan sát mà sợ hãi la lớn.
"Tiểu Mộc cẩn thận."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bù sau nha.
Hiện nay người được hoàng thượng sủng ái nhất chính là Lý Lâm Ngọc. Người càng được hoàng đế ân sủng thì càng là mục tiêu cho người khác nhắm tới.
Lương Giai Mộc ngồi trên bệ gỗ nơi hành lang nhỏ, trong tay tiện thể nhặt lấy một chiếc lá trúc trên mặt đất mà chơi đùa. Khoảng thời gian sắp tới e là nàng sẽ rất bận rộn đây.
Lý Lâm Ngọc lần này tuy giống với Lưu Kỳ Hương lúc trước được hoàng thượng độc sủng. Nhưng gia thế của nàng ấy cùng với Lưu Kỳ Hương kia hoàn toàn khác biệt. Lưu Quý Phi lúc trước đắc sủng nhưng không mấy ai dám nhằm vào nàng ta. Cũng bởi là do nàng ta có gia thế lớn, là đích nữ của Lưu Gia, Lưu Thái Sư. Còn về phần của Lý Lâm Ngọc, nàng dù sao cũng chỉ là tiểu thư của một thị lang nhỏ bé sẽ không tránh khỏi bị người khác khinh thường công kích.
Vừa nói liền đến rồi, Lương Giai Mộc từ xa liền thấy ở phía trước có hai thân ảnh của hai nữ nhân chuẩn bị bước đến đây. Theo như nàng đoán người phía trước không ai khác chính là Văn Chiêu Nhiên. Nàng ta là nhị tiểu thư của Văn Gia chức cao vọng trọng, Văn thừa tướng. Không những thế nàng ta còn là cháu gái của thái hậu nương nương. Bà ta cũng là người xuất thân từ Văn Gia.
Văn Chiêu Nhiên hôm nay đến đây để làm cái gì? Người ngốc cũng biết được mục đích của nàng ta đến là để gây sự. Một chủ một tớ ngang nhiên không để ai vào mắt trực tiếp xong thẳng vào Loan Bảo cung. Không cần phải gọi người đến thông báo trước cứ thế mà hướng đến phía tẩm cung mà bước đến. Tất cả hạ nhân cùng cung nữ nơi này, sao lại không biết nàng ta là đại nhân vật gì chứ. Cho nên chỉ biết cúi đầu nép sang hai bên nhường lối.
"Hai vị đây là?"
Hai người bọn họ bất ngờ bị Lương Giai Mộc từ đâu nhảy ra đứng chặn trước mặt. Văn Chiêu Nhiên khoanh tay để trước ngực, ánh mắt nhìn nàng khinh rẻ ra mặt.
"Đến bổn cung là ai ngươi cũng không biết sao?"
Nô tỳ cận thân luôn đi theo sau nàng ta lúc này mới bước đến thừa dịp ra oai trước mặt nàng.
"Đây chính là Văn Quý Phi, ngươi biết rồi chứ, còn không mau tránh ra cho ta."
Lương Giai Mộc cứ thế đứng yên tại chỗ, nét mặt vẫn là vui vẻ đáp trả.
"Nô tỳ thỉnh an Văn Quý Phi, Quý Phi đến đây có việc gì sao?"
Người nô tỳ của Văn Chiêu Nhiên gọi là Tiểu Lục, ả ta nhìn nàng chướng mắt. Nên tự ý bước tới định dùng sức đẩy mạnh nàng một cái, nhằm ra oai cho toàn bộ hạ nhân nơi đây nhìn thấy. Nhưng Lương Giai Mộc đâu chịu đứng yên một chỗ, nàng dễ dàng lách nhẹ khiến ả ta vì quá trớn mà chuối đầu về phía trước chao đảo hồi lâu.
Văn Chiêu Nhiên vì quá ngạc nhiên mà chỉ vào gương mặt của nàng.
"Ngươi...ngươi..."
Lương Giai Mộc khẽ mỉm cười, trên mặt tuy cười nhưng nét mặt lại không mấy vui vẻ hướng đến chỗ nàng ta. Nàng không nhanh không chậm hỏi lại.
"Quý Phi đến tìm chủ tử nhà nô tỳ sao?"
Văn Chiêu Nhiên không kiên trì nổi nữa bắt đầu quát lớn tiếng.
"Bổn Quý Phi ta không đến tìm nàng ta thì còn tìm ai vào đây nữa, không lẽ lại tìm nô tỳ xấu xí nhà ngươi."
"Văn Quý Phi người thật đến tìm chủ tử của nô tỳ? Đúng thật là kì lạ..."
Văn Quý Phi nhìn biểu tình không ngừng nghi ngoặc của người trước mặt, cứ nhìn chằm chằm mình. Làm nàng ta càng thêm tức giận.
"Ngươi nói kì lạ cái gì chứ?"
Lương Giai Mộc vẫn đứng yên tươi cười nói tiếp.
"Nô tỳ nghe nói nương nương là người trước giờ nổi danh am tường lễ nghĩa, tinh thông lễ giáo cung đình."
Văn Chiêu Nhiên vừa nghe những lời khen ngợi kia thì có chút cao hứng tự đắc.
"Xem như ngươi cũng rất biết nghe ngóng."
"Chính vì vậy nô tỳ mới cảm thấy kì lạ, nương nương là người nắm rõ toàn bộ lễ nghi cung đình đến như thế. Không lý nào lại không biết quy cũ đơn giản nhất là phải cho người truyền báo trước khi đến. Nương nương thấy có kì lạ thật không?"
"Ta..."
Văn Chiêu Nhiên như bị nghẹn lời, nếu nàng ta tự thừa nhận không phải chính là nói bản thân mình không hiểu quy củ. Xung quanh các cung nữ đều len lén nhìn về phía nàng ta, xì xầm to nhỏ...
"Hức...Bốn quý phi ta đương nhiên là biết rõ, còn cần nô tỳ thấp hèn như ngươi nhắc sao. Ngươi còn không mau vào trong truyền báo..."
Lương Giai Mộc cười thầm, loại người ngạo mạng như nàng ta thì phải từ từ mà dạy dỗ. Ngoại hình thì xinh đẹp nhưng tính cách lại sáo rỗng như vậy thật đúng phí phạm mà.
"Nô tỳ lập tức vào bẩm báo. Phiền nương nương theo nô tỳ đến đại sảnh chờ đợi."
Đến trước đại sảnh, Lương Giai Mộc vui vẻ rời đi để lại người nào đó gương mặt bực tức đứng đợi.
Lý Lâm Ngọc đang ngồi tại sương phòng uống trà, gương mặt thanh tú nhẹ nhàng nhu hòa. Nàng cảm thấy cuộc sống hiện tại thật an yên, không ngờ hoàng thượng lại đối xử với nàng rất tốt. Càng nghĩ tâm tình càng vui vẻ khẽ mỉm cười xinh đẹp.
Lương Giai Mộc đến nơi cũng biết lúc này Ngọc Quý Phi cũng đã qua giờ nghỉ ngơi, nàng đứng bên ngoài gọi nhỏ.
"Muội là Tiểu Mộc đây."
"Muội vào đi."
"Tiểu thư tâm trạng người thật vui vẻ. Đang nghĩ đến hoàng thượng sao?"
Lý Lâm Ngọc bất ngờ bị nàng đoán đúng, gương mặt có chút ửng hồng e thẹn.
"Ta không có...muội tìm ta có việc gì sao?"
"À...hôm nay có một vị tỷ muội đến thăm tiểu thư, người đó đang chờ trước đại sảnh."
Lý Lâm Ngọc ngờ hoặc nhìn Tiểu Mộc, từ khi vào cung đến nay nàng cũng không có quen biết với ai. Vậy người tỷ muội kia là ai chứ?
"Người muội nói là..."
"Là Văn Quý Phi, Văn Chiêu Nhiên"
"Thật...thật sao, Văn Quý Phi đến tìm ta?"
Lý Lâm Ngọc cả kinh, nàng đâm ra lo lắng. Văn Chiêu Nhiên kia ai mà không biết nàng ta là cháu gái của thái hậu, còn là con gái của Văn thừa tướng. Hôm nay đến đây tìm nàng không biết muốn nói chuyện gì.
"Sao muội không nói sớm, chúng ta mau ra ngoài đó, đừng để đắc tội với nàng ta."
"Người đừng quá lo lắng, hiện tại thân phận của người và nàng ta đều là Quý Phi như nhau. Người càng tỏ ra mình yếu đuối thì càng khiến cho người khác nhắm tới."
"Nhưng ta...được rồi mau đi thôi."
Lý Lâm Ngọc gấp gáp dẫn theo nàng và A Lan bước ra ngoài đại sảnh. Nơi đó hiện tại có Văn Chiêu Nhiên đang ngồi chờ đợi, trên mặt lộ rõ sự bực tức.
"Nương nương nhìn xem bọn họ đã đến rồi."
"Ngọc Quý Phi cuối cùng cũng chịu đến rồi sao?"
Lý Lâm Ngọc nhìn ánh mắt không hài lòng của người trước mặt, nàng vội bước đến cúi người hành lễ. Tuy nói thân phận của hai người là ngang nhau nên không cần phải ra lễ. Nhưng Lý Lâm Ngọc vì lo sợ trước gia thế của nàng ta nên cũng không muốn đắt tội đến.
"Lâm Ngọc xin ra mắt Văn Quý Phi."
"Ngọc Quý Phi muội có hay không cố ý để bổn cung phải chờ đợi lâu như vậy."
"Thần muội là vì chỉnh lại một chút xiêm y nên mới tiếp đón chậm trễ. Xin nương nương chớ trách."
Văn Chiêu Nhiên ánh mắt chứa đầy sự ganh tỵ nhìn người trước mặt. Đây là nữ nhân mà hoàng thượng hàng đêm sủng hạnh hay sao? Cũng chỉ là nhan sắc tầm thường, hơn nữa gia thế nhỏ nhoi không xứng để vào mắt. Nàng thật không hiểu hoàng thượng vì sao lại sủng ái nữ tử thấp kém này.
"Bổn cung còn tưởng Ngọc Quý Phi đây ỷ mình được hoàng thượng sủng ái nên không để ai vào mắt nữa."
"Thần muội không dám..."
"Bổn cung lại nhìn thấy rất rõ."
Lý Lâm Ngọc bản tính vốn yếu đuối lương thiện, nàng sợ nhất là đắc tội với người khác. Lúc này đứng trước Văn Chiêu Nhiên khí thế chèn ép khiến nàng lo sợ mấy phần càng cúi thấp người hơn.
Lương Giai Mộc đứng bên cạnh quan sát hết thải, nàng tiến đến bên cạnh Lý Lâm Ngọc nhẹ đỡ lấy kéo nàng ấy đứng thẳng người. Nàng không quên khẽ trấn an Ngọc Quý Phi.
"Tiểu thư người không cần phải sợ."
Lý Lâm Ngọc hít thở thật sâu, hướng đến phía Chiêu Nhiên nói tiếp.
"Không biết Văn Quý Phi hôm nay đến đây là có việc gì muốn tìm Lâm Ngọc."
Văn Chiêu Nhiên thái độ ngạo mạng không để Lý Lâm Ngọc vào mắt. Nàng ta từ từ tiến đến ngồi trên ghế gỗ lớn. Không vội trả lời ngay, trái lại còn cố ý để Lý Lâm Ngọc đứng chờ đợi. Được một lúc sau mới bắt đầu lên tiếng nói.
"Ngọc muội đây có nên hay không đến rót cho bổn cung một tách trà."
Rót trà không phải là việc của cung nữ hầu hạ mới làm sao.
"Muội..."
"Sao thế...Ngọc muội muội không bằng lòng?"
Lý Lâm Ngọc vừa nghe trong lòng cũng biết được Văn Quý Phi là cố tình muốn làm như vậy. Nhưng nàng cũng không đủ can đảm để từ chối.
"Tất...nhiên là được rồi."
Lương Giai Mộc muốn đến ngăn cản nhưng lại bị Lý Lâm Ngọc khẽ từ chối.
"Không sao, cũng chỉ là rót trà thôi."
Lý Lâm Ngọc từ từ mang tách trà sứ bước đến.
"Văn tỷ tỷ, muội mời tỷ dùng trà."
Văn Chiêu Nhiên hài lòng trước biểu tình nhượng bộ yếu thế của Lý Lâm Ngọc. Nàng ta cũng đã cho người đò hỏi qua, biết được Lý Lâm Ngọc là một nữ tử từ nhỏ đã rất yếu đuối, nhu nhược. Tuy là đích nữ của Lý Gia nhưng quyền hành lại không bằng cả muội muội của mình. May mắn vào cung rồi thì sao, cho dù được hoàng thượng sủng ái thì đã là gì, có thể qua được Văn Chiêu Nhiên ta sao.
"Ầy...Ngọc muội xem đi, do muội quá chậm chạp nên trà đã nguội cả rồi. Ta đây không thích uống nữa, muội có phải nên..."
"Muội sẽ gọi người chuẩn bị trà nóng mang đến."
"Được...vậy lại làm phiền muội muội rồi."
Lý Lâm Ngọc gọi người mang trà nóng đến.
Lương Giai Mộc đứng bên cạnh đã rất chướng tai gay mắt với Văn Chiêu Nhiên kia rồi. Loại nữ nhân này trong đầu chắc cũng chỉ toàn nghĩ đến cách để hành hạ khinh rẻ người khác. Ả ta hôm nay đến đây mục đích chính là muốn ra oai trước mặt mọi người.
Trà nóng đã được mang đến, nước trà vừa mới được đun sôi nên cực kỳ nóng đến bỏng cả tay. Văn Chiêu Nhiên làm sao có thể bỏ qua được, ả lại muốn Lý Lâm Ngọc tận tay dâng trà đến.
Lý Lâm Ngọc lại phải một lần nữa chuẩn bị rót trà. Lương Giai Mộc bước đến nói lớn.
"Nương nương khoan đã, những việc này cứ để nô tỳ như muội làm là được."
"Ta..."
Văn Chiêu Nhiên đưa ánh mắt hâm dọa nhìn thẳng vào Lương Giai Mộc. Nhưng không như ả ta dự đoán, người nô tỳ nhỏ bé kia lại không hề sợ hãi một chút nào. Trái lại còn có loại biểu tình rất trầm ổn, trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt của ả. Văn Chiêu Nhiên có chút bất ngờ, sau đó chuyển hướng nhìn về phía Lý Lâm Ngọc, nàng ta tỏa thái độ không đồng thuận.
"Ngọc muội...muội không nể mặt ta vậy sao?"
"Văn Quý Phi hay là để nô tỳ thay chủ tử dâng trà cho người."
Tiểu Lục là nô tỳ của Văn Chiêu Nhiên chớp được thời cơ liền bước đến mắng nàng.
"Nô tỳ hỗn xược nhà ngươi, ai cho phép ngươi mở miệng nói chứ. Chủ tử như thế nào mới không biết cách dạy dỗ như vậy."
Ả ta cậy quyền của Văn Chiêu Nhiên mới dám lớn lối trước mặt nhiều người. Nhưng Lương Giai Mộc nàng là ai chứ sao để một người như ả dạy dỗ.
Lương Giai Mộc trò xoe hai mặt vô cùng ngạc nhiên nói lớn.
"Vị tỷ tỷ này, tỷ cũng thật rất gan dạ dám chỉ trích cả Văn Quý Phi."
"Ngươi đừng nói bậy...Ta khi nào có."
"Vừa rồi tỷ không phải cũng không đợi Văn Quý Phi lên tiếng đã nói trước rồi sao. Tỷ là đang ám chỉ Văn Quý Phi không biết cách dạy dỗ."
"Ngươi...Ta không có. Nương nương nô tỳ không có..."
Văn Chiêu Nhiên trên gương mặt hiện rõ vẻ bực tức, hướng về phía Tiểu Lục quát lớn.
"Câm miệng, mau lui xuống."
"Vâng."
Văn Chiêu Nhiên tiếp tục đánh giá nàng, tên nô tỳ này miệng lưỡi cũng thật trơn tru.
"Ngọc muội, nếu đã không có thành ý như vậy..."
"Muội không phải..."
Lương Giai Mộc đứng bên cạnh mới lên tiếng.
"Văn Quý Phi người cho phép nô tỳ nói một câu, nô tỳ là có ý tốt muốn nhắc nhở người?"
"Nô tỳ thấp hèn nhà ngươi có việc gì mà dám nhắc nhở bổn cung?"
Lương Giai Mộc nét mặt rất bình thản không nhìn ra biểu tình gì.
"Nương nương của nô tỳ từ nhỏ đã rất yếu ớt, loại trà nóng này không thích hợp mang đi. Ngộ ngỡ không cẩn thận làm bỏng Văn Quý Phi người, Hoặc là..."
Văn Chiêu Nhiên lên tiếng hỏi tiếp.
"Ngươi muốn nói cái gì?"
"Hoặc là Ngọc Quý Phi tự làm bị thương chính mình, chẳng may để lại sẹo thì hoàng thượng nhất định sẽ rất tức giận. Đem việc này truy cứu, đến lúc đó sẽ không thuận lợi cho nương nương người."
"Ngươi...ngươi được lắm."
Văn Chiêu Nhiên trong lòng đầy lửa nóng, những lời vừa nói cũng không phải không đúng. Hoàng thượng hiện tại rất sủng ái Lý Lâm Ngọc, nếu nàng ta nói những lời gây bất lợi cho nàng thì hoàng thượng có thể sẽ truy cứu đến cùng. Được thôi, hôm nay xem như nàng giết gà dọa khỉ trước đã...
"Nếu đã như vậy thì ngươi mau qua đây dâng trà cho bổn cung."
"Vâng."
Lương Giai Mộc cầm trên tay tách trà nóng từ từ mà bước đến.
Văn Chiêu Nhiên trong lòng đã có tính toán mưu kế thâm độc, trà vừa dâng đến ả giả vờ cầm lấy sau đó lập tức cố ý hất thật mạnh về phía trước. Nhằm vào gương mặt của Lương Giai Mộc mà hất xuống.
Lý Lâm Ngọc đứng bên cạnh quan sát mà sợ hãi la lớn.
"Tiểu Mộc cẩn thận."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bù sau nha.
Bình luận facebook