• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nhất Mộng Như Sơ 《一梦如初》 (1 Viewer)

  • Chương 9: PN1+2

(Phiên ngoại 1: Tuệ Nương)

1
Lúc trước Tuệ Nương muốn gả vào Ôn gia, phụ thân không cho, phụ thân chỉ là quan thất phẩm, cũng chỉ có một nữ nhi là nàng, tuy trong nhà nghèo khó, nhưng lại đối đãi nàng như châu như bảo, lão phu nhân Ôn gia đích thân tới, mẫu thân không dám đáp ứng, nói muốn chờ phụ thân trở về thương nghị.

Phụ thân trở về biết chuyện, chỉ nói tất nhiên là không chọn nhị lang Ôn gia, nhưng Ôn thượng thư quá mức thâm sâu khó lường, hiện giờ nhìn rực rỡ gấm hoa, sau này không biết sẽ như thế nào.

Nhị lang Ôn gia là thám hoa lang, ngày đó cưỡi ngựa diễu hành nàng cũng đi xem, câu “ôn nhuận như ngọc” phỏng chừng là dùng để nói hắn? Người như vậy, nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Mấy ngày sau Ôn thượng thư vì hôn sự của đệ đệ mà đích thân tới, hắn nói chuyện với phụ thân nửa ngày, phụ thân vậy mà lại đáp ứng.

Sau này nàng mới biết, Ôn thượng thư nói bắt đầu từ thế hệ hắn, nhi lang Ôn gia không nạp thiếp, cho dù không sinh con, không có thừa tự cũng dứt khoát không nạp thiếp.

Gả đến Ôn gia, Tuệ Nương mới biết cuộc sống sau khi lập gia thất cũng có thể sống thoải mái tự tại, công bà đều là người hiền hòa, cũng không mài giũa người khác, cũng không lập ra quy củ gì, trưởng huynh tuy là đại quan nhị phẩm, ngoại trừ ít nói, đối với cha nương hiếu thuận, đối với đệ muội hữu ái, tiểu cô tuy gả hoàng thất, lại đơn thuần đáng yêu, tam đệ thật thà, còn nhị lang tất nhiên không cần phải nói.

*Công bà: Cha mẹ chồng.

Chỉ là khi nhắc đến Bảo Ngân trong nhà, a nương và Bảo Châu sẽ luôn rơi nước mắt, Tuệ Nương biết, Bảo Ngân này cũng không phải là thân sinh của Ôn gia.

Biện Kinh cách kinh thành cũng không xa, huống chi chuyện của Ôn gia, luôn làm cho người ta tò mò, bởi vì trưởng huynh đẩy lùi hôn sự của Tống các lão gia, trong kinh dần có lời đồn.

Trưởng huynh có một tức phụ nuôi trong nhà từ nhỏ, khi Ôn gia gặp nạn, là nàng trải qua muôn vàn khó khăn để nuôi Bảo Châu lớn lên, còn chăm sóc cha nương huynh trưởng trong lao ngục, đến khi bọn họ xuất ngục, cũng là nàng thuê nhà, ra ngoài làm sinh kế nuôi cả nhà già trẻ, lúc trước Ôn gia gặp nạn, không có một thân thích nào đứng ra giúp đỡ, nghe nói lúc trưởng huynh làm thượng thư, năm đó nhà thuê ở ngõ Đường Hoa đều bị người chen lấn chật ních.

Đều là tới cầu quan, hai lão nhân gia đều tức đến bệnh, về sau là Bảo Ngân mắng bọn họ bỏ đi, đoạn nàng mắng người kia, đều được các tiên sinh thuyết thư ghi chép lại, khi đó nàng còn là khuê nữ, cha nói, nếu cô nương họ Trần kia thật sự là tức phụ mà Ôn gia nuôi cho thượng thư, thì người của Ôn gia kia sau này nhất định sẽ không chịu nổi thiệt thòi.

Nhị lang kể rất nhiều chuyện của nàng, Tuệ Nương vừa bội phục vừa hâm mộ.

Mỗi lần nhắc đến Bảo Ngân, chỉ có trưởng huynh không nói câu nào, hắn ít nói, lại lạnh lùng, công cha lần nào cũng cảm thán, ngày đó lúc lên kinh đáng lẽ nên trói nàng lại, mặc dù nàng không muốn làm trưởng tức của Ôn gia, cũng nên để ông ấy và a nương tính cho nàng mối hôn sự tốt, nên là đại cô nãi nãi danh chính ngôn thuận của Ôn gia.

Trưởng huynh cau mày nói dung mạo nàng xấu xí như vậy, gả đến nhà ai? Cứ nuôi ở Ôn gia đi.

Khi hắn nói như vậy, khóe miệng liền nhếch lên nụ cười, người vốn đã lạnh lùng, liền có nhân tính.

Bảo Châu liền vừa khóc vừa mắng hắn, “Trưởng huynh nói bậy, a tỷ sao có thể xấu được? Huynh mới xấu đấy!”

Có lẽ cũng chỉ có nàng dám nói như vậy với trưởng huynh của nàng, nghe nói trưởng công chúa đã c.hết kia có muôn vàn mỹ nam trong phủ, duy chỉ có đối với hắn là thật lòng thật ý, thậm chí nàng còn từng nói nếu sau này có thể đăng cơ, hắn sẽ là hoàng phu.

Có thể thấy được dung mạo của hắn đẹp đến cỡ nào, cả Đại Khánh cũng không có người nào so sánh được với hắn.

Trưởng huynh vậy mà lại cười càng xán lạn, hỏi Bảo Châu nàng đẹp ở chỗ nào?

Bộ dạng như vậy rõ ràng chính là chờ người bên ngoài khen nàng.

Bảo Châu vặn cổ nói, “A tỷ có nước da trắng, muội chưa từng thấy qua cô nương nào trắng hơn tỷ ấy, tỷ ấy thích cười, khi cười rộ lên đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, răng cũng trắng, câu “môi hồng răng trắng” chính là dành cho tỷ ấy, tóc của tỷ ấy vừa mượt vừa dài, lang quân đến cửa hàng ăn cơm thấy tỷ ấy cười liền đỏ mặt, huynh nói xem, tỷ ấy có đẹp không?”

A nương liền nói, “Bảo Châu nói không sai chút nào, chưa từng thấy qua cô nương nào thích cười hơn nó, tính tình vừa điềm đạm, vừa ân cần, đợi nó đến kinh thành, nếu gặp mặt một lần, không biết lang quân muốn cưới nó nhiều đến thế nào?”

Cứ thế đến tận hai năm sau, nàng thực sự trở về.

Nàng khoác trên mình một chiếc áo choàng đỏ thắm, trên đầu đội mũ lông cáo trắng, lúc đi bộ bước đi rất rộng, thoạt nhìn cực kỳ tiêu sái tự tại, quả thật đúng như lời Bảo Châu nói, khi cười mắt sẽ cong, hai má có thịt, trắng đến chói mắt, nàng không nói, ai có thể nhìn ra nàng đã hai mươi lăm tuổi?

Trong nhà đều nói nàng đã đen đi, không biết khi nàng không đen sẽ trắng đến mức nào?

Tính tình của nàng thật sự là cực tốt, không kén chọn cái gì, còn nói chuyện thú vị, hiểu biết rộng, nói chuyện với nàng tới mấy ngày cũng không thấy phiền, mấu chốt còn là một tay nấu ăn giỏi.

Bảo Châu thích tết bím tóc, thành thân rồi cũng chưa từng thay đổi, thì ra là học theo Bảo Ngân.

Nàng cũng như vậy, mái tóc dày đen nhánh, tết thành một bím tóc, khi xoay người bím tóc vung lên, không biết đẹp đến nhường nào.

Từ khi nàng trở về, trưởng huynh ngày nào cũng về nhà sớm, ngày thường bọn họ tụ tập trong phòng a nương nói chuyện, trưởng huynh rất ít tham gia, hắn rất bận rộn, hằng ngày không biết bao nhiêu bái thiếp được đưa vào phủ? Phần lớn thời gian hắn đều ngủ ở bên ngoài.

Nhưng từ khi Bảo Ngân trở về, sau khi hắn về nhà lại không gặp khách, người khác mời cũng không ra ngoài.

Trưởng huynh dường như rất thích chọc Bảo Ngân, nàng thì ngửa đầu không phục mà chống trả, trưởng huynh liền nhìn nàng cười, trong đôi mắt kia, tất cả đều là nàng.

Trong nhà ai cũng biết trưởng huynh muốn cưới nàng, chỉ có nàng không biết.

Có một ngày, họ đứng ở hành lang nói chuyện cả nửa ngày, nàng ngửa đầu nói, trưởng huynh cúi đầu nghe, ngẫu nhiên trả lời một hai câu, lúc nàng vui thì nở nụ cười giòn giã, lúc không vui thì nghiêng đầu trừng mắt với trưởng huynh, trưởng huynh đưa tay xoa đầu nàng, nàng lập tức vui vẻ lại, đôi mắt kia sáng lấp lánh như chứa đựng vì sao.

Nhị lang nhìn nàng, không bao lâu sau liền rơi lệ.

Hắn nói, Tuệ Nương, nàng xem, họ xứng đôi đến nhường nào? Chỉ có muội ấy hiểu trưởng huynh chịu uỷ khuất như thế nào, ngày đó nếu không nhờ có Bảo Ngân, a nương có thể sẽ c.hết, nếu a nương c.hết, chúng ta làm sao có thể tiếp tục sống? Thời điểm trưởng huynh khó khăn nhất, là Bảo Ngân hỗ trợ chúng ta tiến về phía trước, muội ấy từng nói chuyện với trưởng huynh về cốt cách, trưởng huynh nói nếu không nhờ muội ấy, huynh ấy đã c.hết từ lâu rồi.

Sau đó trưởng huynh cưới nàng, các cô nương, nương tử trong kinh thành ai mà không hâm mộ? Không phải hâm mộ nàng gả cho thượng thư, là hâm mộ cách trưởng huynh đối đãi với nàng.

Nàng gả đến Ôn gia, Ôn gia vừa là phu gia, vừa là nương gia của nàng, đối với cha nương thì nàng làm nũng, còn khi dạy dỗ Bảo Châu, nàng không nhẹ giọng cũng không nương tay, mặc dù nàng không làm việc nhà, người trong nhà cũng không có ai bất kính với nàng, không có ai là không che chở nàng.

Trưởng huynh đối đãi với nàng, hơn cả tính mạng.

Chải tóc họa mi, ôm nàng hôn nàng, chẳng bao giờ tránh người khác, đôi mắt hoa đào kia, chẳng thể nào qua mắt được người khác.

Sau bao nhiêu năm, nàng vẫn cười rộ lên như lần đầu gặp.

***

(Phiên ngoại 2: Thường ngày)

Hôm nay Ôn Túc được nghỉ, cũng không thượng triều, mặt trời mùa hè đã sớm mọc, chiếu lên vách cửa sổ, Ôn Túc dậy sớm, đã đọc sách nửa canh giờ, còn dạy Triều Vinh viết nửa canh giờ, ăn sáng cùng cha nương, để Triều Vinh ở lại với gia gia nãi nãi của nàng.

Khi hắn trở về phòng, người ở trên giường còn chưa tỉnh, chăn trùm qua đầu, một đôi chân tùy tiện lộ ra bên ngoài.

Ôn Túc đi tới, nhẹ nhàng kéo chăn ra, tóc nàng sớm đã loạn xạ, trên mặt còn mơ mơ màng màng, hắn ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vén tóc lên mặt nàng, hai má người đang còn mơ màng phiếm hồng, khóe mắt cong lộ ra chút ý cười, hơi há miệng, có lẽ vì hô hấp không thông.

Nàng giống như mọc ra từ trong lòng hắn, ngắm thế nào cũng không thấy đủ, Ôn Túc cúi đầu hôn lên vầng trán đầy đặn của nàng.

“Bảo Ngân, nên rời giường rồi, ăn no rồi ngủ tiếp.” Hắn đưa tay ôm nàng vào lòng, nàng đưa tay bám vào vai hắn, cằm an vị đặt lên cổ thon dài của hắn cọ cọ.

“Ta còn muốn ngủ một lát!” Nàng lẩm bẩm.

“Nên ăn sáng đã, ăn no rồi ngủ, được không?” Hắn lại kiên nhẫn dỗ dành.

Bảo Ngân lắc đầu, ôm chặt hắn hơn.

Ôn Túc không còn cách nào, tính tình hắn cũng không tốt, không biết vì sao, khi đối mặt với nàng lại có thể sinh ra vô số kiên nhẫn.

Hắn cứ như vậy mà mặc cho nàng dựa vào, ước chừng trôi qua nửa khắc đồng hồ, nàng rốt cuộc cũng khó khăn mở mắt, ngáp một cái thật lớn, trong mắt rớm nước mắt, quỳ gối trước mắt hắn, ngẩng đầu hôn lên nếp gấp trên khóe môi hắn.

Nàng mò mẫm xuống giường, Ôn Túc đã rót nước rửa mặt cho nàng, không nóng không lạnh, nàng rửa mặt đ.ánh răng, ngồi trên ghế nhìn hắn, hắn cầm lấy lược, buộc tóc cho nàng thuần thục đến mức không thể thuần thục hơn.

“Ôn thượng thư, đêm qua ta mơ thấy một giấc mộng, trong mộng chàng nói với ta xuân dược ngày đó là do chàng tự mình hạ, chàng nói giấc mộng có phải thật hay không?” Nàng quay đầu nhìn hắn một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không có ý tốt.

Động tác trên tay hắn dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục buộc tóc cho nàng.

“Mặc dù không phải ta tự mình làm, ít nhất ta cũng là đồng lõa, ngày đó ta tới nhà Tống các lão tham gia yến hội, trong triều có người không phục ta, muốn hạ dược làm cho ta xấu mặt, chuyện này ta sớm đã biết được, chỉ là chưa từng vạch trần, uống mất một nửa ly rượu hạ dược kia, thiết nghĩ nếu nàng mặc kệ ta, ta cũng không đến mức c.hết ngay.”

Hắn nói không nhanh không chậm, Bảo Ngân cười thành tiếng, chuyện này nếu không phải bệ hạ lỡ miệng nói ra, có lẽ cả đời này nàng cũng không nghĩ ra.

“Ai mà không biết ta muốn cưới nàng? Chỉ có nàng, hôn ta liền chạy, ta không dùng chút âm mưu nhỏ, hiện giờ e là còn độc thân!”

Hắn cũng thấp giọng nở nụ cười, thanh âm thuần hậu dễ nghe.

Ở tuổi hắn còn chưa kịp thích một cô nương, vì cứu người trong nhà, vì Đại Khánh, không thể không ủy thân cho người khác, sự kiêu ngạo của hắn, cốt cách của hắn bị giày vò cho nát bấy.

Khi hắn vô tri vô giác, nàng xuất hiện, xuất hiện một cách bất ngờ tự nhiên mà không kịp đề phòng.

Nàng mang theo Bảo Châu, trải qua cuộc sống cũng không được tốt lắm, nhưng khi nàng gặp hắn, lần nào cũng cười, lên kế hoạch cho cuộc sống sau này, dường như chỉ cần nàng muốn thì ngày đó hắn sẽ chạy về phía nàng.

Hắn nhìn nàng nấu cơm, nghe nàng nói chuyện, lại cảm thấy mình cũng là người có sau này, còn có sau này, cắn răng cũng phải chịu đựng.

Nàng nhanh mồm nhanh miệng, lại có lá gan to, trên đời này không có chuyện nào có thể làm khó được nàng, duy chỉ có chuyện về hắn, nàng dường như luôn nghĩ không ra.

Hắn vì nàng mà từ chối hôn sự, nàng lại muốn gả cho người khác, hắn làm sao có thể nhịn được?

Hai năm trôi qua không dài không ngắn, hắn chờ được, chỉ là ai ngờ nàng lại tin vào âm mưu nho nhỏ kia chứ?

“Bảo Ngân, nàng không tức giận sao?” Hắn buộc tóc cho nàng, đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng.

Nàng cười tủm tỉm, rõ ràng là tư thái đắc ý.

“Tại sao phải tức giận? Chàng làm như vậy chẳng qua là vì muốn cưới ta, đã là vì ta, tất nhiên là ta cực kỳ vui, giống như bất luận chàng cao bao nhiêu, khi nhìn ta vẫn sẽ cúi đầu, chàng thích ta, ta rất vui.”

Nàng ngẩng đầu hôn lên môi hắn, hắn đưa tay siết chặt eo nàng, từ từ nhắm mắt lại, trên đời này không ai có thể hiểu hắn như nàng.

Lúc họ ra cửa thì đã qua giờ ăn sáng, giờ cơm trưa cũng sắp đến, Triều Vinh đá cầu trong sân, nhìn thấy cha nương nàng, dùng giọng sữa nói: “Cha, cha cứ làm hư a nương đi! Có tức phụ nhà ai ngủ đến trưa mới dậy chứ?”

Nàng sinh ra giống cha nàng, tuổi còn nhỏ, tuy tròn trịa, nhưng lại là một mỹ nhân, chỉ có nàng và cha nàng giống nhau, không thích cười.

Bảo Ngân nghe Triều Vinh nói xong, trên mặt không hề xấu hổ, ngồi xổm trước mặt Triều Vinh, đưa tay véo nhẹ khuôn mặt mũm mĩm của nàng.

“Con còn nhỏ, đương nhiên không hiểu được chỗ tốt của ngủ nướng, a nương ngủ nhiều hơn cha con, có phải thoạt nhìn trông có vẻ trẻ hơn hắn hay không?

“Rõ ràng là cha đẹp hơn một chút.”

“Triều Vinh à, đừng tưởng rằng ỷ vào gia gia nãi nãi thì cái gì con cũng dám nói với a nương, a nương của con còn rất trẻ, trẻ đẹp hơn cha con rất nhiều.”

“Cha con lừa người mà người cũng tin? A nương, người đã ba mươi tuổi rồi, nên lớn lên rồi.” Triều Vinh nghiêm túc giơ tay sờ đầu a nương nàng, sau đó tiếp tục đá cầu.

Bảo Ngân hé răng mấp máy hồi lâu, lại không tìm ra một câu để phản bác.

“Nàng tất nhiên là người trẻ đẹp nhất trên đời này, ai cũng không bằng nàng.” Ôn Túc cười dỗ dành nàng.

Nàng gật đầu, nàng tin tất cả những gì hắn nói, bởi vì nàng biết, nàng ở trong lòng hắn chính là như vậy.

Năm tháng dài đằng đẵng, nàng đã có được những thứ tốt nhất, còn có cái gì mà không hài lòng đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom