• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nhật ký xuyên việt sưu tầm mỹ thực (2 Viewers)

  • Chương 222

Ước chừng sau một giờ, cảm giác đau đớn mới dần dần biến mất, một tiếng đồng hồ vừa qua cậu cảm giác giống như bản thân vừa trải qua một trận đánh nhau, toàn thân đều ướt sũng mồ hôi.

Bụng bị lạnh như lời hiến tế nói cũng không có, ngược lại Khôn cảm thấy bụng Tiếu Tiếu nóng hầm hập, cũng không có gì đặc biệt thay đổi, nhưng nhìn bạn lữ đau đớn đến một chút sức lực đều không có, Khôn cũng chảy ra một thân mồ hôi theo, hiện tại hai phu phu đều ướt hết cả người.

Đằng vẫn luôn không đi, liền ở chỗ này tùy thời chú ý tới tình huống của Tiếu Tiếu, chờ tới khi đau đớn có chút hòa hoãn, nàng mau chóng lại bắt mạch một lần nữa, kinh ngạc phát hiện nửa canh giờ ngắn ngủi này, mạch tượng của Tiếu Tiếu liền thay đổi hoàn toàn: "Tiếu Tiếu, có cảm thấy ngực rất khó chịu hay không?"

Đinh Tiếu hữu khí vô lực mà "có" một tiếng, cả người đều nằm liệt trên người Khôn, cho dù như vậy, cậu vẫn cảm thấy rất mệt. Một loại cảm giác mệt nhọc chưa từng trải qua từ trước tới nay khiến cậu cảm thấy cả người không có chút sức lực nào, ngay cả nói đều cảm thấy thực lao lực.

Quỳnh và Liễu Đại ở bên cạnh lập tức hỏi: "Tiếu Tiếu rốt cuộc thế nào?"

Đằng chỉ có thể y theo kết quả xem mạch của mình nói thẳng: "Những thứ khác không có gì, chỉ là chứng khí hư, nhưng có thể ăn uống để bồi bổ." Cũng may lúc trước Đinh Tiếu đã nói qua với nàng về thực dưỡng, tuy lúc ấy cũng chỉ nói qua thôi, nhưng kỳ thực đã thao tác lên, đối với nàng mà nói cũng không có gì khó khăn.

"Ta đi lấy một ít dược liệu ôn bổ dưỡng khí tới, đến lúc đó lấy làm đồ ăn cho Tiếu Tiếu, mấy ngày tới vẫn là đừng để nó vận động, yên ổn nằm ở trên giường đi."

Nếu lúc này Đinh Tiếu còn có sức lực nhất định sẽ phun tào, bản thân đã thành cái dạng này, có cho tiền cũng sẽ không đi ra ngoài nhảy nhót linh tinh đâu! Đáng tiếc hiện tại cậu không có ý tưởng gì hết, cũng chỉ muốn dựa vào Khôn, không quan tâm hắn nóng hay không nóng, chính là thấy ở trong lòng ngực hắc lão hổ nhà mình thực an tâm.

Vợ chồng son một người không muốn động một người khác không thể động, cùng ngày cơm chiều cũng chỉ có thể nhờ phụ huynh tới hoàn thành.

Đối với hiến tế cùng Quỳnh bọn họ mà nói, hầm gà cho thêm đảng sâm, đại táo và cẩu kỷ tử là phương pháp ôn bổ tốt nhất trước mắt, hơn nữa bọn họ cũng thường xuyên hầm canh gà như vậy uống, hương vị cũng khá mê người. Cho nên vào lúc ban đêm Đinh Tiếu "không cần" chính là cái này.

Mùa hè nóng nực uống canh gà vừa là một việc hạnh phúc vừa là một việc rối rắm, tới lúc ăn cơm tối, thể lực của Đinh Tiếu đã khôi phục tương đối. Hơn nữa cũng cùng Khôn ngâm nước ấm tắm, mới vừa làm cho người khô mát thoải mái lại phải uống canh gà, luôn có một loại cảm giác chà đạp lên cảm giác tắm vừa rồi. Nhưng tâm ý và dụng ý của các trưởng bối cậu tuyệt đối sẽ không cô phụ, đã thế bữa trưa cũng không ăn gì, lại ra nhiều mồ hôi tiêu hao nhiều thể lực như vậy, uống hai ngụm canh vào dạ dày, chỉ chớp mắt canh liền vơi đi một nửa. Nếu không phải Khôn đưa cho Đinh Tiếu hai quả màn thầu, chỉ sợ cậu cũng uống nước tới no rồi.

Có điều khi ăn cơm tối, sức ăn của Đinh Tiếu hơi có chút gia tăng, bốn quả màn thầu cùng một nồi canh và hai cái đùi gà lớn, cộng thêm một khối thịt nướng to đoạt từ tay Khôn, mắt thấy dạ dày đều phồng lên, lúc này mới dừng miệng lại.

Hiện tại người cậu không đau cũng không dính, nhưng vẫn cứ lười biếng như cũ. Hơn nữa ăn cơm là ăn trên giường, vừa đặt đôi đũa xuống là lập tức đỡ dạ dày nằm ngửa ở trên giường: "No quá! Thật là thoải mái!"

Nghe được bạn lữ nói "thoải mái", tâm tình Khôn cũng trở nên thư hoãn theo: "Ta ăn xong xoa xoa bụng cho em, miễn cho buổi tối đau bụng." Đương nhiên đau bụng mà hắn nói chính là dạ dày không tiêu hóa bị đau. Loại sự tình này kỳ thật ngẫu nhiên cũng phát sinh, mỗi lần ăn muộn ăn nhiều, tâm tình đặc biệt tốt hoặc là đặc biệt không tốt, Đinh Tiếu chắc chắn sẽ ăn nhiều, sau đó mình liền xoa bụng cho em ấy, bằng không nửa đêm chắc chắn sẽ khó chịu mất ngủ.

Đinh Tiếu vỗ vỗ cái bụng của mình, vốn dĩ chỉ mặc cái áo bông, lúc này cảm thấy nóng lại cuốn hai cái lên trên, cái bụng trắng trắng toàn bộ đều lộ ra ngoài. Dạo này vỗ vỗ bụng cậu cũng kêu ra phết rồi.

"Thân thể này cải tạo thật đúng là không cho người bớt lo, em nói, Đại Vu còn nói có bệnh trạng gì khác với anh không? Anh nhanh chóng nói ra hết đi, em có cái chuẩn bị tâm lý dù sao cũng tốt hơn là lo lắng suông."

Khôn đặt thịt nướng xuống, thực nghiêm túc mà trả lời: "Đại Vu nói với ta, em ngẫu nhiên sẽ đau bụng, nhưng sẽ không thường xuyên, hơn nữa co lẽ sẽ ăn nhiều thứ, còn sẽ cảm thấy thân thể uể oải không muốn nhúc nhích. Nhưng chờ tới khi bụng mọc ra một cái tơ hồng, liền có thể dựng dục ấu tể. Em cũng sẽ không đau bụng nữa." Nếu không phải nói được nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, hắn sao có thể không đề cập trước với Tiếu Tiếu, vốn dĩ hắn chỉ là muốn Tiếu Tiếu thả lỏng tâm tình mới không nói.

Nghe được sẽ không đau thường xuyên, Đinh Tiếu thở phào nhẹ nhõm: "Không thường xuyên là tốt rồi, aiz....em rất muốn uống nước ô mai a ~!"

Khôn một lần nữa cầm lấy thịt nướng: "Hiến tế nói hai ngày này em không thể uống, sẽ đau bụng."

Đinh Tiếu buồn bực, em cũng không phải con gái để đến tháng thì đau bụng có được không! Em làm sao không thể uống nước ô mai chứ! Nhưng mà...thấy Khôn vẻ mặt lo lắng, ngay cả thịt ở trong miệng cũng chưa nhai, cậu chỉ có thể gật đầu: "Được rồi, em liền uống nước sôi để nguội là được."

Bắt đầu từ ngày đó, Đinh Tiếu liền trôi qua cuộc sống uống canh đến uống canh đi.

Mỗi tối đều có một nồi canh bổ dưỡng, hai ngày đầu tiên còn được, Đinh Tiếu cảm thấy bản thân đúng là không có sức lực, cũng thật sự lười nhúc nhích, sau khi uống canh xong ra một thân mồ hôi rất thoải mái, nhưng thời gian dài cậu liền không chịu nổi.

"Khôn, em muốn thương lượng với anh điều này được không? Em có thể không ăn canh mỗi ngày được không? Phổi đều phải ngập nước! Còn nữa, em dạo này trung tiên cũng thấy vô cùng vang, thật không cần bổ như vậy đâu!"

Khôn ở một mặt nào đó vẫn là thực kiên định: "Hiến tế nói em khí hư."

Đinh Tiếu đấm giường đất: "Em hiện tại rất ổn! Chờ em hư lại uống được không?"

Khôn lắc đầu: "Hiến tế nói ngày thường phải bồi bổ."

Thực hiển nhiên, hiện tại căn bệnh cố chấp của người này lại tái phát, vì thế Đinh Tiếu đành phải thay đổi sách lược: "Vậy cũng không cần ăn mỗi canh! Có rất nhiều thứ đều có thể bổ khí dưỡng thân."

Nói thật, mỗi ngày nhìn bạn lữ đi tiểu đêm ngủ không ngon giấc Khôn cũng cảm thấy luôn ăn canh khiến Tiếu Tiếu thực buồn bực, có thể ăn những thứ khác, đương nhiên càng tốt: "Vậy là những thứ gì, ta đi làm."

Đinh Tiếu xua tay: "Để em đi làm! Kỳ thực gạo tẻ mà Quảng thúc thúc cho chúng ta chính là đồ bổ khí tốt, mỗi sáng em có thể uống một chén cháo gạo tẻ, còn có nho và đậu phộng cũng có thể bổ khí, trong vườn nhà mình cũng có. Còn có thịt bò cũng có thể bổ khí, không bằng anh cho em ăn nhiều một chút thịt còn hơn, ít nhất không cần đêm nào cũng phải dậy hai lần.

"Chỉ mấy thứ này thôi sao? Còn nữa không." Khôn thực nghiêm túc mà hỏi ý kiến.

Đinh Tiếu đỡ trán: "Đương nhiên là có rất nhiều. Nấm, thịt thỏ, mật ong, bí đỏ, đậu nành, bắp, cà rốt v.v... đều có lợi cho khí huyết. Kỳ thực cho dù khí hư cũng không cần phải thêm dược liệu, bình thường trong nguyên liệu nấu ăn cũng có. Dù sao anh bắt em nhớ em cũng không nhớ hết, đi xem không phải là được rồi sao."

Khôn có một loại cảm giác muốn vỗ đùi, đúng vậy, mười năm qua Tiếu Tiếu nhà mình chưa từng dừng viết, bên trong đều có ghi lại công hiệu của các loại đồ ăn. Mình đi xem còn không phải là được sao!

"Tối nay ta làm thịt bò hầm rượu nho với cơm gạo tẻ là được. Ngày mai ta không ra ngoài, ở nhà đọc mới được."

Đinh Tiếu cho rằng, cách mạng của mình thắng lợi, vì thế tiến lên vỗ vỗ bả vai Khôn: "Tiểu đồng chí phải cố gắng học tập. Tôi rất xem trọng chú ~!"

Nói là Khôn đi xem trên thực tế Đinh Tiếu cũng sấn tới để xem, Đinh Tiếu rất tin tưởng trù nghệ của Khôn, nhưng hắn luôn không có nhiều sáng ý như mình, cũng không làm tinh tế bằng mình, hơn nữa hiện tại công việc trong ruộng cậu không được phép làm, cũng không thể ra ngoài hỗ trợ hiến tế xem bệnh cho thôn dân, càng là bị cả nhà ngăn cản đi chợ bày quán. Cậu cũng chỉ có thể ở trong phòng bếp nhà mình làm chút đồ ăn để giúp bản thân tiêu khiển mà thôi.

Đinh Tiếu phát hiện, bản thân từ lúc đau bụng đó tới giờ thật sự ăn nhiều hơn lúc trước, đã dần dần tiếp cận định mức ẩm thực của dân bản thổ. Hiện tượng này khiến cậu và người một nhà đều cảm thấy rất không tồi, càng khiến Đinh Tiếu yên tâm chính là bản thân mặc dù sức ăn lớn hơn trước nhiều, vận động cũng ít hơn trước kia, nhưng lại không có dấu hiệu tăng cân. Điều này khiến cho cậu ăn đến càng thêm yên tâm lớn mật.

Chớp mắt, tiết trời thu đã càng thêm dày đặc, ngày hôm qua, Đinh Tiếu đã trải qua lần đau bụng thứ hai. So với lần đầu tiên, tuy không có bất cứ dấu hiệu giảm bớt nào, nhưng cũng có chuẩn bị tâm lý, về mặt tâm lý thì tốt hơn một chút rồi. Khôn cũng đã không còn vẻ bó tay không có biện pháp như lúc trước nữa, chỉ là vẫn chỉ có thể ôm bạn lữ chờ đợi đau đớn qua đi mà thôi.

Hôm nay khi Đinh Tiếu tỉnh lại, Khôn đã nấu xong cháo gà với gạo tẻ, mặc dù mỗi sáng chỉ ăn ít cháo như vậy, nhưng 50 cân gạo tẻ Quảng cho cũng đã ăn sạch.

"Tiếu Tiếu, ta muốn đi long hương một chuyến, đổi mấy trăm cân gạo tẻ với bọn họ."

"Cũng không phải không có thứ này là không ăn được, còn tốn tiền uổng phí làm gì."

Đinh Tiếu uống cháo, cũng không tán đồng cách làm này của Khôn.

Nhưng kỳ thật Khôn cũng không phải chỉ vì gạo tẻ mới muốn đi: "Ta còn muốn đi để hỏi Đại Vu một chút, có thứ gì để cho em có thể giảm bớt đau đớn hay không, ta dùng hình thú đi, rất nhanh."

Nghĩ tới đau đớn ngày hôm qua, Đinh Tiếu liền run lập cập: "Vậy em đi theo anh."

Khôn lắc đầu: "Em hiện tại không thích hợp đi loạn khắp nơi, ta đi một mình, sẽ đi nhanh về nhanh."

Đinh Tiếu thở dài một tiếng: "Thật là buồn bực, em cũng không phải là tay chân không thể động, thôi, không đi thì không đi, nhưng trước kia Quảng thúc thúc bọn họ cũng tặng chúng ta không ít thứ, chúng ta cũng không thể tay không mà tới, bên bọn họ cũng không thiếu gì, em làm một ít bánh quy đưa cho bọn họ đi."

Đương nhiên đồ vật bọn họ có thể đưa không chỉ có ăn, Đinh Tiếu suy xét một chút hình tượng Đại Vu, còn có thiên tính ghét nóng của người Long tộc, để Khôn dùng lông chim bạch điểu chân dài lúc trước mình sưu tập làm thành hai cái quạt lông, tay cầm của quạt làm bằng bạch ngọc chất liệu bình thường, không điêu khắc gì nhưng nắm ở trong tay rất mát mẻ. Lại dùng dịch nhầy khủng trùng dính mấy viên đá màu đỏ lên lông vũ, tuy không biết là loại đá gì, nhưng nhìn rất là đẹp.

Lễ vật đưa cho Long Vương nhìn một chút đều không đáng giá tiền, là một cái hộp bán trong suốt làm bằng dịch nhầy khủng trùng, bên trong không đựng vật gì, mục đích của bọn họ đều chỉ là vì cho Long Vương biết, thôn Thiên Hà bọn họ thậm chí là tộc Dực Hổ người ta cửa đổ đều là như thế này, chứ không phải dùng giấy. Đương nhiên khoe khoang như vậy chắc chắn sẽ đem "thủy tinh" khủng trùng truyền bá tới Long tộc. Nhưng vô luận là Đinh Tiếu hay là Khôn đều cảm thấy ổn. Bọn họ tính toán cho tương lai, không sinh ra người thừa kế Đại Vu hoặc là tiểu long, để không quá bị "kỳ thị, bọn họ phải làm chút cống hiến cho Long tộc. Nếu sinh ra người thừa kế Đại Vu hoặc là tiểu ấu tể hình rồng, vậy đứa nhỏ nhất định phải được nuôi ở long hương, bọn họ phải làm bản thân có địa vị ở long hương, mới sẽ không làm hài tử chịu ủy khuất.

Có lẽ bản thân đi ít nhất cũng phải mất nửa tháng thời gian, Tiếu Tiếu lại không thích hợp ra ngoài săn thú, Khôn dứt khoát săn hai đầu ngưu trước khi đi, sau đó hun nướng thành thịt khô, Tiếu Tiếu lại làm mấy bình tương cay thịt bò cho hắn mang theo. Thịt còn lại ăn trong nửa tháng chắc chắn cũng không hết: "Tiếu Tiếu để ba tới ở với em đi, vạn nhất bụng đau thì phải làm sao."

Đinh Tiếu lập tức lắc đầu: "Không cần không cần, lúc trước cách hai tháng mới đau, làm gì nhanh như vậy chứ! Anh đi nhanh về nhanh là được, hơn nữa cũng chỉ là đau một chút, không có vấn đề gì khác, không sao đâu. Anh yên tâm lên đường, em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân. Nhưng mà còn anh, cũng đừng chỉ dùng thịt khô lừa gạt bản thân, nhớ phải nấu gạo và mì mang theo, đừng ngại phiền toái. Quả dầu đen phải để cẩn thận, khi làm đồ ăn ngàn vạn lần đừng khiến lửa lan ra xung quanh." Quả nhiên vẫn là không nỡ để Khôn rời đi lâu, cách thời gian Khôn dẫn người đi tới các thôn khác của bộ tộc khác truyền thụ cách cải tiến nhà ở thì ra đã lâu như vậy rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom