• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nhật ký xuyên việt sưu tầm mỹ thực (1 Viewer)

  • Chương 203

Tiễn Giác và Điểm Điểm đi, lúc này đã tâm ba bốn giờ chiều. Bữa trưa nấu nướng quá phiền toái, buổi tối Đinh Tiếu không có cái tâm tư đi làm gì nữa. Cơm nắm nướng và bánh bao sữa dư lại đều đưa cho Giác mang đi, nơi này bọn họ chỉ còn dư lại chút canh chim cổ đỏ hầm nấm, còn có một phần ba bình thịt nguội.

Kỳ thực Đinh Tiếu không đói bụng chút nào, nhưng cậu biết nếu mình không ăn Khôn lại lèo nhèo khiến mình không ăn không được, vẫn là theo hắn ăn một chút. Thịt nướng là Khôn tự mình làm, Đinh Tiếu chỉ ăn mấy miếng thịt chim cổ đỏ, lại gặm hai miếng thịt nướng, rồi tự mình bò lên thảm da thú nhai kẹo sữa nhựa cây.

"Khôn, anh đem con dê kia thu thập đi, buổi tối có thể hun khói một đêm, đừng để nó bị hỏng."

Khôn một bên ăn một bên nói: "Không có việc gì, ngày mai làm cũng sẽ không có vấn đề gì. Hôm nay em quá vất vả, ta mát xa cho em."

Cư nhiên ân cần như vậy!

"Lực tay anh quá lớn, còn không bằng dùng nước nóng tắm một cái. Aiz, ở bên ngoài cũng chỉ có thể dội nước, thật khó chịu. Nếu có suối nước nóng thì tốt rồi. Anh nói trên tuyết sơn, có suối nước nóng hay không?" Nếu là như vậy thì quá tuyệt vời rồi!

Khôn lắc đầu: "Có cũng không thể đi, ở nơi nguy hiểm, tùy thời phải cảnh giác."

"Nói cũng phải, mặc kệ, cứ như vậy đi, em đun nước ngâm chân." Nói xong từ trên thảm bò dậy, lấy cái chậu gỗ trong giỏ tre Khôn làm lúc trên đường đi, kỳ thực chậu gỗ này tương đối mỏng, cũng không quá nặng, lại cực kỳ rắn chắc. Chẳng những hoàn toàn không thấm nước, lại còn ngoài ý muốn giữ ấm. Mấy ngày nay, cơ hồ mỗi ngày Đinh Tiếu đều giúp Khôn ngâm cái bàn chân to vất vả, đương nhiên bản thân cũng sẽ ngâm, còn ngẫu nhiên làm một lần "mát xa toàn tập", tuy có đôi khi rất đau, nhưng cũng thực sự rất sảng khoái!

Những ngày ở khu an toàn thôn Thanh Phong thật sự là thích ý.

Trên cơ bản mỗi ngày Điểm Điểm đều sẽ chạy tới nghỉ ngơi một thời gian, nhưng mỗi lần tới, sẽ luôn mang tới một ít con mồi nhỏ, đều là do nhóc tự mình bắt. Mỗi lần Đinh Tiếu thu được những con mồi ngày đều sẽ dùng những cách làm khác nhau để khen thưởng Điểm Điểm. Giác phát hiện, từ sau khi Đinh Tiếu tới, năng lực săn thú của Điểm Điểm rõ ràng đề cao không ít.

Bạn lữ Cẩm Phong và đại nhi tử của Giác cũng tới vài lần, mỗi một lần Đinh Tiếu đều dùng đặc sản bản địa chiêu đãi, đương nhiên, những đặc sản này là gì, làm như thế nào để khiến nó trở thành món ăn ngon cậu cũng vô điều kiện chỉ dạy cho đối phương. Dù sao ngoạn ý này mình cũng không lấy đi, còn không bằng bán cho họ một cái nhân tình. Bản thân còn muốn đổi đồ vật với bọn họ, da thú tốt nhất chính là một bộ phận cần thiết trong đó.

Đối với người tộc Ngân Lang mà nói, da thú giữ ấm nhất không gì bằng một loại da gọi là da chuột đen. Tuy chuột đen kích cỡ không lớn, đại khái không khác mấy với miên chuột. Nhưng gia hỏa này da dày, lớp lông mềm mại, quan trọng nhất chính là lông của nó không thấm nước, cho dù là ngày tuyết lớn, sau khi mặc vào, nhẹ nhàng lắc một cái, tuyết đều rơi hết, cho dù sa khi vào nhà tuyết tan, nước cũng không dính lên lông áo, liền càng đừng nói tới thấm vào bên trong da.

Nếu là thứ tốt, tự nhiên cũng là không dễ dàng có được, số lượng chuột đen kỳ thực rất lớn, nhưng bọn chúng đều sinh sống trong lòng đất. Cho dù biết hang động của chúng ở chỗ nào, nhưng vì động của chúng rất dài và sâu, lại còn có rất nhiều cửa ra vào, cho nên đào động cũng không bắt được. Phương pháp duy nhất là hun khói, sau đó lấp kín tất cả các cửa động, ra một con bắt một con. Chỉ là đôi khi một ổ chuột đen có hơn 20 cái cửa động, lại cũng không phải chỉ có loại da lông này mới có thể mặc ấm qua mùa đông, mọi người cũng lười đi bắt bọn chúng, quan trọng là nó ít thịt, hơn nữa thịt lại rắn, hoàn toàn không có ai thích ăn.

Tuy biết da chuột đen trân quý, nhưng Khôn sau khi Khôn nghe Cẩm Phong nói, vẫn quyết định phải đổi cho Tiếu Tiếu, ít nhất là phải đủ làm áo và quần. Hơn nữa loại da lông này ở Thanh Sâm bọn họ cũng không thấy nhiều lắm, loại hiệu quả không thấm nước này chính là áo lông vũ không làm được. Đương nhiên lớp ngoài áo lông vũ quyết định hết thảy, chỉ tiếc da thú vừa mỏng vừa rắn chắc còn không thấm nước, hoàn toàn không thấy nhiều lắm.

Dùng một túi đậu nành đổi một đống da lông chuột đen từ chỗ thôn trưởng cũng đủ cho Tiếu Tiếu làm một bộ quần áo. Đậu nành này, Đinh Tiếu vốn định làm đồ ăn trên đường, vốn dĩ cậu không mang theo nhiều lắm, trên đường lại ăn hết một nửa. Hiện tại chỗ này cũng không đủ ba cân. Nhưng ngươi đừng thấy không đủ dùng, nếu đem đi trồng, một hạt chính là một cây mầm, tỷ lệ sống trên đất chắc chắn sẽ có cây trưởng thành, đến lúc đó chỉ một hai cây thôi cũng đã hơn chỗ này rất nhiều.

Thôn trưởng thôn Thanh Phong có được hạt giống rất là vui vẻ, mà Khôn ca và Đinh Tiếu có được da chuột đen lại càng vui vẻ.

Vì thế suốt bốn ngày, Đinh Tiếu cả ngày đều bận rộn cắt da thú, khâu vá quần áo. Kết quả phi thường vừa lòng, lấy phương pháp cắt và ghép nối của Đinh Tiếu, tiết kiệm được rất nhiều da chuột đen. Đinh Tiếu tự làm cho mình một đôi giày, cũng làm cho Khôn một đôi. Cậu còn dùng da thú hôm trước làm cho mình và Khôn một cái mũ da thú, đem những mảnh vụn của da chuột đen này khâu vào đỉnh đầu và xung quanh, như vậy vừa có thể sử dụng triệt để, lại còn ấm áp. Quan trọng nhất chính là có thể bảo vệ chu toàn.

Khôn ca không sợ lạnh, giống đực trời sinh thể nhiệt, nhưng Đinh Tiếu không nỡ, loại hình ảnh một thân áo mỏng tiến vào tuyết sơn này tuyệt đối không được. Da chuột đen đã không còn, Đinh Tiếu dùng da báo và da thú khác khâu lại với nhau, làm cho Khôn một bộ quần áo "thời trang" không tồi. Tuy Khôn cảm thấy quá sức tưởng tượng, kém rất nhiều với những cái mà Tiếu Tiếu làm cho mình trước kia, nhưng từ thái độ của Giác bọn họ mà xem, Tiếu Tiếu làm đồ chắc chắn là tốt không chịu được, quả nhiên là bạn lữ nhà mình!

Về vấn đề đi tuyết sơn, vì từng loại giao dịch đều thuận lợi hoàn thành, Đinh Tiếu cũng tìm kiếm một chút thực vật có thể ăn ở khu an toàn của bọn họ, cũng đem những thực vật này nói cho bọn họ. Thôn trưởng cũng không có lý do gì từ chối. Trí giả tộc Dực Hổ người ta không phải đã nói, gặp được tuyết thú chạy đi là được, ai cũng không bảo người đi đánh nhau gì đó. Nhưng lên tuyết sơn đối với các thú nhân ở Bạc Sa mà nói đều là sợ hãi từ trong bản năng. Cho nên vấn đề lựa chọn người này ngoại trừ phải tin tưởng Khôn và Đinh Tiếu ra còn phải có thân thủ tốt.

Giác chính là một trong những người thích hợp đó, mà bản thân Giác cũng vui, tuy Cẩm Phong rất lo lắng, nhưng cũng không nói gì thêm. Nếu tìm được thần dược, như vậy chính là tạo phúc cho Thú Thế, có lẽ toàn bộ tộc đều sẽ bởi vì hành trình lên tuyết sơn lần này có được chỗ tốt, vô luận như thế nào nàng cũng tin tưởng lấy đầu óc của bạn lữ, nhất định có thể tự bảo vệ mình.

Thôn trưởng lựa chọn hai người khác cũng là người có quan hệ tốt nhất với người nhà Giác. Một người là Tiếu, 204 tuổi, giống như Giác đều là đội trưởng tiểu đội tuần tra, rất hàm hậu, kỹ thuật đi săn cũng tốt, tuyệt đối có thể yên tâm. Một vị khác là đệ đệ nhỏ nhất của Cẩm Phong, tên là Ngụy năm nay 89 tuổi. Đừng thấy Ngụy còn chưa nhiều tuổi chỉ là một giống đực thanh thiếu niên, nhưng hắn lại được công nhận là xuất sắc nhất trong đám người trẻ tuổi.

Đối với người mà thôn trưởng tự chọn cho mình, Khôn không có bất luận ý kiến gì. Vốn dĩ hắn cũng không quen biết ai, tất nhiên là người ta an bài người nào thì là người đấy. Dù sao thôn trưởng cũng sẽ không tìm cho mình một người không được việc khi lên tuyết sơn. Ngoại trừ làm tổn hại tới mặt mũi giống đực tộc Ngân Lang bọn họ ra, bọn họ cũng sợ hãi tổn thương tới tộc nhân.

Cho nên thái độ của Khôn ca khá hài hòa, Đinh Tiếu thì lại càng không có ý kiến gì, chỉ quan tâm tới việc mang theo nhiên liệu gì, cậu không tìm được quả dầu đen, chẳng lẽ phải cõng bó củi lên tuyết sơn? Này cũng quá không đáng tin.

Từng ngày dần trôi qua, công tác chuẩn bị của Đinh Tiếu và Khôn cũng từng chút được tiến hành.

Đợt này rất nhiều người tới trao đổi tương thịt nướng với bọn họ, thật giống như sợ bọn họ lên tuyết sơn lần này liền không trở về vậy, thật là!

Cũng may ở phụ cận gia vị cũng dễ dàng thu thập, hơn nữa trong tay mình còn có một chút, thiếu một vài loại có thể dùng đồ vật khác ở bản địa thay thế bổ sung, làm thành cũng không khó. Đặc biệt là tương cà ri, cậu mang theo nhiều bột thổ ốc như vậy, lại có hành tây bản địa lớn như vậy, khiến cậu thuận buồm xuôi gió hoàn thành. Dùng mấy thứ này đổi lấy rất nhiều da thú ấm áp cùng với khối mỡ có thể đốt.

Khối mỡ này là trong một lần Đinh Tiếu nói chuyện phiếm với Cẩm Phong, Cẩm Phong nói cho cậu. Ở tộc Ngân Lang bọn họ, vào mùa đông mọi người ngoài trừ đốt củi để sưởi ấm ra, còn sẽ cho thêm một miếng mỡ tùng điểu vào củi gỗ. Như vậy củi gỗ có thể đốt gấp đôi thời gian. Số lượng tùng điểu tuy không ít, nhưng mùa này sẽ không xuất hiện. Chúng nó chỉ xuất hiện ở giữa khu rừng này trước khi mùa đông tới, chờ mùa đông qua đi, chúng nó liền bay về bên kia tuyết sơn. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mọi người suy đoán bên kia tuyết sơn có rừng rậm đi.

Mỡ tùng điểu là đem thịt tùng điểu cho vào nồi luyện ra, vì tùng điểu rất lớn, một con chim có thể luyện ra năm sáu khối mỡ có thể dẫn cháy một đêm. Cho nên một bình tương thịt nướng này của Đinh Tiếu có thể đổi được 20 khối mỡ tùng điểu.

Mấy ngày nay cậu đã đổi được hai túi lớn, dù sao hiện tại thời tiết ấm áp, các tộc nhân tộc Ngân Lang cũng không cần mỗi buổi tối đều đốt lò sưởi ấm, mỡ tùng điểu có thể thu thập số lượng lớn vào thời điểm bắt đầu mùa đông, tự nhiên càng nguyện ý trao đổi với Đinh Tiếu. Đối với bọn họ mà nói, 20 khối mỡ tùng điểu đã có thể đổi một bình tương thịt nướng mỹ vị, xứng đáng! Chỉ là đối với Đinh Tiếu mà nói, càng xứng đáng!

Hôm nay Điểm Điểm từ bên ngoài chạy tiến vào, cư nhiên là hình thú, điều này khiến Đinh Tiếu vui sướng vạn phần.

"Hôm nay sao lại tới sớm vậy?" Khôn mới vừa ăn xong cơm sáng đi săn, tiểu gia hỏa này đã tới rồi. Bình thường phải hơn một tiếng nữa mới có thể đến chỗ mình.

Điểm Điểm hưng phấn lắc lư cái đuôi: "Ca ca, Chu ca ca đã trở lại! Hắn nói hắn biết anh và hổ ca ca, muốn mới các anh tới ăn thịt gấu!!!"

Tính toán thời gian một chút, từ khi mình và Không tách ra với Chu đã 18 ngày rồi nhỉ? Khoan đã, nhiều ngày như vậy, vậy con gấu kia có bị thối hỏng không nhỉ?!!! Chờ tới khi Đinh Tiếu đi theo Điểm Điểm vào thôn Thanh Phong, ở chỗ đất trống ngoài cửa thôn nhìn thấy con "gấu" kia, cậu mới biết bản thân lo lắng dư thừa rồi.

Chu đã sớm lọc ra da gấu, đem thịt gấu cắt thành miếng to, sau đó hun phơi thành nửa thịt khô. Đinh Tiếu suy đoán, mấy ngày nay chắc chắn Chu cũng ăn thịt gấu này qua ngày. Thoạt nhìn ít đi không ít. Cũng may Chu cũng đem xương của gấu mang về, phải biết đây cũng là một loại dược liệu không tồi, là thứ tốt có thể trừ phong tê thấp.

Nhìn thấy Đinh Tiếu, Chu cũng thực vui vẻ, nghe thôn dân nói hai vị trí giả tộc Dực Hổ ở lại trong sơn động ở khu an toàn, Chu liền lập tức nhỏ tiểu Điểm Điểm đi qua mời người. Lại nói, hắn cũng phi thường chờ mong hương vị thịt gấu mà trí giả chế biến. Mình mấy ngày nay chính là nướng tới nướng lui, từ khi ăn qua đồ ăn Đinh Tiếu làm, hắn đều đối với tay nghề của mình khinh bỉ tận đáy lòng.

Đinh Tiếu vây quanh thịt và xương cốt tìm nửa ngày, hoàn toàn không phát hiện đồ vật mà mình muốn tìm, vì thế cậu hỏi: "Móng vuốt của gấu ở đâu thế?"

Chu đặc biệt kinh ngạc nhìn về phía Đinh Tiếu: " Ở chỗ này a!" Vì thế hắn lôi ra một cái tay gấu ở trong đống xướng cốt, nhưng chỉ có móng vuốt thôi.

Đinh Tiếu tức khắc liền trợn tròn mắt: "Thịt đâu? Da đâu??!!!"

Chu trả lời: "Da ở chỗ đống da bên kia, thịt ăn luôn a."

Đinh Tiếu tức khắc vô ngữ. Được rồi, là mình sai, là mình không nói cho hắn mình muốn làm tay gấu, là mình không nghĩ tới gần hai mươi ngày tay gấu này có lẽ sẽ thối hoặc là bị ăn mất. Chỉ là loại tâm lý chênh lệch mãnh liệt này là sao? Ta muốn làm tay gấu mà!!! Ta cũng muốn nếm thử hương vị tay gấu mà!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom