Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Buổi tối, Tứ a ca luyện chữ trong thư phòng ở đằng Đông, Lý Vi ở phòng ngủ đằng Tây xếp hoa voan, giữa hai người còn ngăn cách bởi một gian nhà chính. Nói theo cách của Ngọc Bình, thì nàng chính là kiểu người "không cầu tiến".
Nhưng, thế nào mới gọi là cầu tiến?
Thú thực rằng, nàng và Tứ a ca không có chủ đề chung để nói chuyện. Nàng ngồi trong phòng suốt ngày, người gặp nhiều nhất là cung nữ thái giám. Còn Tứ a ca ngày ngày ra ngoài học hành làm việc, sinh hoạt của hai người hoàn toàn chẳng có chút liên quan nào.
Vậy nên lúc đầu, mỗi lần ở cạnh Tứ a ca, điều khiến nàng sầu muộn nhất đấy chính là phải tìm đề tài kiểu gì. Có điều sau đó nàng lại phát hiện, thực ra về cơ bản là Tứ a ca không hề có ý định tán dóc với nàng.
Ví dụ như dì bảo mẫu trước kia nhà nàng mời về chăm sóc cho người già. Dỉ bảo mẫu cực thích kéo người trong nhà kể hôm nay dì mua những món gì, tiêu bao nhiêu tiền, về sau dần mở rộng ra thành hôm nay con dâu nhà họ Lưu ẩu đả với mẹ chồng, dưa leo ở chợ Đông bán đắt hơn chợ Tây hai hào.
Chuyện thế này thỉnh thoảng nghe một lần còn đỡ, thử ngày nào cũng nghe xem?
Lúc ấy, hễ bị dì bảo mẫu kẹo lại là Lý Vi thấy phiền. Hằng ngày nàng còn phải đến trường, phải làm bài tập, phải phát rầu vì CET-4 CET-6, phải yêu đương với bạn trai, phải nói xấu sau lưng cô nữ sinh cùng phòng nọ... vân vân mây mây.
Những điều lông gà vỏ tỏi kia, nàng lấy đâu ra thời gian nghe?
Đổi thành nàng và Tứ a ca của bây giờ, thế thì Tứ a ca hẳn sẽ phải nhức đầu vì một số vấn đề như: Bài học hôm nay sư phụ ở Thượng thư phòng giảng chàng nghe có hiểu hay không; có phải Tam a ca và Ngũ a ca bắt tay hợp phe phái, quan hệ không hòa hợp, thân thiết với chàng không; công việc lần trước Hoàng a mã giao cho Đại a ca, nếu để chàng làm, chàng sẽ làm ra sao?
Nàng nói gì với chàng được đây? Nói sáng hôm nay nàng mới đồ bốn tờ hoa thêu, vừa khéo có thể dùng trang trí cho mùa thu năm nay ư?
Thế nên, lúc nàng buồn bã nghĩ cách tìm chủ đề chuyện trò cùng Tứ a ca, có lẽ Tứ a ca cũng đang rất khó chịu vì nàng cứ cố tìm chuyện nói. Có điều, chàng sẽ không thẳng thừng chê bôi nàng lắm lời đáng ghét, mà sẽ chỉ không tới tìm nàng thôi.
Giờ nàng đã quen nếp, Tứ a ca đến, muốn nàng hầu hạ, nàng sẽ qua ngay, không cần nàng hầu hạ, nàng sẽ không xáp lại. Hai người mỗi người một phòng làm việc của mình là tốt quá rồi còn gì nữa.
Lúc vừa xuyên tới đây, nàng chẳng biết một cái chi, tận đến khi tuyển tú tiến cung cũng chả cảm nhận được mình có thể có được phúc lớn gì. Thực sự là bởi vì sao? Bàn về xuất thân, a mã của nàng chỉ là một người Hán quân kỳ bình thường, trong nhà có tí đất tí ruộng, a mã luôn luôn chịu khó học hành, thi cử lấy công danh... song trước mắt, thậm chí là tú tài thôi mà ông cũng chưa đậu nổi. Trong số các tú nữ, ngoài "lót giày" thì nàng vẫn chỉ là một cái "lót giày".
Ngoại hình của nàng cũng chẳng lấy gì làm xuất chúng, tuy không tệ, nhưng chưa đến mức khiến người ta sáng ngời hai mắt. Điểm được duy nhất ở nàng đấy là trông nhỏ nhắn hơn thiếu nữ Mãn - Mông bình thường, khung xương của nàng nhỏ, khuôn mặt có sự khác biệt với hai cô số hai và cô số bốn. Ngoài ra nàng còn sở hữu làn da rất trắng, cả mũi lẫn miệng đều nho nhỏ be bé.
Nhưng tốp tú nữ cũng đủ loại Yến sấu Hoàn phì, đẹp cỡ Lâm Thanh Hà, Quan Chi Lâm phải có đến mấy người! Bên cạnh đó cũng có người đẹp như Trương Bá Chi, Chung Hân Đồng này. Khi dòng máu người Mãn pha trộn cùng dòng máu người Hán sẽ rất dễ sinh ra mỹ nhân, các kiểu da trắng, dáng kiều, mặt mày duyên dáng.
Tóm lại, nàng nghĩ cho dù không được lật thẻ bài, nếu có thể bước vào nhà Giác La nào đó thì mồ mả tổ tiên Lý gia cũng được yên nhang yên khói rồi.
Tuy nhiên, khi thái giám truyền chỉ tới nói nàng được chỉ đến phủ Tứ a ca, chốc nữa ma ma sẽ tới dẫn người đi luôn, sấm sét giữa trời quang thật không đủ để hình dung tâm trạng ngay lúc đó của nàng!
Bắt đầu từ lúc vào Trữ Tú cung, từ đầu chí cuối nàng chưa bước ra ngoài bước nào! Đức phi ở Vĩnh Hòa cung cũng chưa từng gọi nàng qua! Sao cuối cùng lại chỉ nàng đi hầu hạ Tứ a ca?
Vào A Ca Sở rồi mới biết, nàng không phải người thứ nhất được đưa vào đây. Tống cách cách đến sớm hơn nàng nửa tháng, mà năm nay Tứ a ca sẽ đại hôn, có khi nàng và Tống cách cách được đưa đến trước là để Tứ a ca luyện kỹ năng cũng chưa biết chừng...
Vì vậy, ngoại hình không quan trọng, không tới nỗi khó nuốt là được chứ gì?
Bất luận thế nào, chung quy rằng có lẽ do Đức phi nghe các ma ma báo cáo, nên đã tiện tay chỉ danh nàng.
Ai biết điểm nào của nàng đã gây ấn tượng với Đức nương nương cơ chứ?
Tương tự, bên Ngũ a ca cũng chỉ ra hai cách cách. Đại hôn của hai a ca đều diễn ra trong năm nay, hai vị Phúc tấn cũng đều là cách cách con nhà dân tộc Mãn cao sang quyền quý. Đặt các nàng lên bàn cân so bì với người ta, nhìn là biết chỉ xứng để a ca luyện kỹ năng mà thôi.
Đáng lẽ Lý Vi nên thấy lạc lõng mới phải, nhưng khi vừa vào Trữ Tú cung, bỗng bắt gặp cảnh một cung nữ và hai tiểu thái giám bị lôi đi trước mặt các nàng, lôi ra ngoài đánh chết. Ngay trên khoảng sân rộng trước Trữ Tú cung, hai hàng đại thái giám đứng đó, tay cầm cây gậy phạt dài một trượng ba, rộng một thước, dày năm tấc. Một người sống sờ sờ trước mắt, cùng lắm mới khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, khi còn sống là tôi tớ hầu hạ người, nói đánh chết là đánh chết lập tức trong vòng chưa đầy hai khắc.
Lý Vi chứng kiến ba lượt đánh, lá gan vốn đã không lớn của nàng càng teo nhỏ. Nghe nói trong bụng người bị đánh chết bấy giờ đã hóa một đống bầy nhầy.
Thế giới này quá sức khủng bố, không cho phép nàng có chút lập dị nào.
Cho nên khi bị chỉ thành cách cách, hễ nghĩ tới chuyện người mình hầu hạ chính là Hoàng a ca, là nàng lại thấy kinh hãi cùng một sự may mắn to lớn. Không phải tính nàng mạnh mẽ, mà nó gần giống như trường hợp giả dụ ở xã hội hiện đại của nàng, bất chợt một ngày kia, bậc lãnh đạo của một quốc gia dẫn người đến cho con trai mình xem mặt! Cho dù biết có khả năng sẽ không thành, nhưng ít nhiều gì trong lòng cũng có đôi phần hư vinh nhỉ?
Hư vinh xong xuôi, Lý Vi sực nhớ rằng Ung Chính có bà phi tử họ Lý. Ấy mà ngẫm lại, nàng đâu phải bản thân Lý thị, cũng chẳng có tự tin rằng liệu mình có được Tứ a ca thích như trên lịch sử hay không.
Nên là, lúc Tứ a ca quay đầu tìm nàng khi đã sủng ái Tống cách cách, sau khi Phúc tấn vào cửa lại thể hiện một cách cực kỳ rõ rệt sự thiên vị dành cho nàng... điều đó khiến Lý Vi rất muốn la: Thần thiếp không biết!
Rốt cuộc Tứ a ca thích cái gì ở nàng? Người nàng thực sự tỏa ra quầng lấp lánh khổng lồ ư?
Nghĩ tới nghĩ lui... chỉ có thể thừa nhận, đây là chân ái.
Nàng chưa từng trải qua thứ gọi là tình yêu này, nhưng thấy thì thấy rồi. Trong lớp hồi đại học có một anh chàng nam thần, suốt từ năm nhất lên năm hai không thấy quen bạn gái, vô số nữ thần trong trường thất bại liên tiếp. Lên năm ba, tự dưng nam thần lại theo đuổi một cô gái hết sức bình thường trong lớp.
Cô gái ấy không cao, hơi đẫy đà, còn lại thì đúng là không được xinh xắn, thành tích lẹt đẹt, gia đình bình thường đến không thể bình thường hơn. Nói về vẻ đẹp tâm hồn, Lý Vi quen cô ấy, và cũng không thấy thu hút mấy trên phương diện tính cách, phẩm chất của một cô gái. Chẳng phải có người trời sinh đã dịu dàng, ở cạnh như thể tắm trong gió xuân ư? Với cô gái này, đánh giá của Lý Vi là: Ngay cả cá tính cũng quá bình thường.
Nhưng nam thần cứ nhìn cô ấy là cặp mắt sáng quắc!
Cô gái được nam thần theo đuổi, đầu tiên là bị lôi kéo, lôi kéo không thành thì lại bị bạn học thúc đẩy đồng ý. Nhưng có lẽ áp lực từ việc yêu đương với nam thần quá lớn, nên cô gái đã quyết định chia tay nam thần, hơn nữa không phải làm bộ làm tịch, mà là chia tay thật.
Nam thần tiếp tục theo đuổi, mãi cho đến năm tốt nghiệp, trong bữa tiệc chia tay mọi người đùa giỡn hỏi mục tiêu tương lai, nam thần nghiêm túc tuyên bố muốn kết hôn với cô gái.
Lý Vi ở cạnh cảm thán, đây đúng là chân ái mà.
Sau đó khi rời khỏi môi trường học đường, áp lực của cô gái giảm đi, hai người lại tái hợp. Lúc bạn bè báo tin cho Lý Vi là họ sắp đám cưới, mời bạn học tham dự, Lý Vi đã nói trong điện thoại rằng thể nào cũng phải đi cho bằng được, tình yêu đích thực ấy có chăng cả đời chỉ gặp một lần. Kết quả, chẳng đợi được tới ngày đi ăn cỗ, nàng đã xuyên không.
Xuyên không, được gả cho Tứ gia, Tứ gia có vẻ yêu nàng rồi.
Áp lực hiện tại của Lý Vi rất lớn. Đương nhiên cũng rất cảm động, vì để báo đáp việc Tứ gia đối xử khác biệt với nàng, nàng quyết tâm hầu hạ Tứ gia thật tốt, cố gắng hết mức chung sống thuận hòa với đàn bà con gái trong viện, tuyệt đối không kiếm chuyện, tuyệt đối không sinh sự.
Đương nhiên, có chuyện thì nàng cũng chả sợ chuyện.
Nói thật, giờ đây nàng đã hiểu vì sao cô gái kia muốn chia tay. Sau khi nhận ra Tứ gia yêu mình một cách hư hư thực thực, thì thậm chí đến một xíu xiu tình yêu trong nàng cũng không dấy lên nổi, mà ngược lại nỗi niềm cảm động to lớn và mong muốn báo đáp đã chiếm thế thượng phong.
Thứ gọi là yêu này, quả nhiên chỉ có thể nảy nở sinh sôi giữa những mối quan hệ ngang hàng.
Lý Vi cuộn liền một hơi mười bông hoa cỡ bụng ngón tay, kế đó kết năm bông với nhau, bỗng chốc hóa thành hai khóm hoa tú cầu thoạt trông vô cùng rực rỡ. Cầm trong tay chợt có cảm giác thành tựu lạ thường, nàng bèn kêu Ngọc Bình bưng đèn cầy tới để soi gương, dâng trào hứng thú so mình với hoa.
Đằng sau lưng thình lình có bàn tay cướp đi hoa của nàng, nàng ngoái lại nhìn, cũng không đứng dậy, chỉ kéo lấy bàn tay chàng đang đặt ở đầu vai mình, mỉm cười: "Tứ gia."
Nét mặt Tứ gia thấp thoáng ý cười, tâm trạng thoải mái cầm hoa tú cầu ngó nghiêng trái phải, sau khi đo chừng, còn cẩn thận gài ra sau đầu cho nàng. Gài xong, chàng ngắm nghía tỉ mỉ, rồi mới vừa lòng gật đầu.
Búp bê cũng là một trò chơi yêu thích của các anh chàng trạch nam...
Chàng cầm lên một cành hoa khác trên bàn trang điểm, xoay qua xoay lại trong tay thưởng thức, nói: "Hơi thô ráp, nhưng lại có cái thú vị khác." Dứt lời, chàng duỗi ngón tay chạm vào cánh hoa, "Voan này nàng đem hồ* trước mới cắt à?"
*Hồ sợi là phủ một lớp chất hồ lên sợi dọc nhằm giúp sợi dọc ổn định hơn, tăng độ cứng/bền, giảm xù lông, quá trình này được tiến hành trước khi dệt vải.
Lý Vị thấy chàng thích thú, cũng vui vẻ giải thích: "Cứng một chút mới thành hình được, bằng không lại mềm oặt, không giở dậy nổi."
Hai người cùng ngồi trên giường, trên chiếc bàn thấp bày cây kéo nhỏ và mấy thứ kẽm đồng.
Tứ a ca lấy từ trong cái giỏ tre đựng đồ thêu một cuộn vải voan, hỏi nàng: "Voan nàng dùng là voan gì đây?"
Lý Vi là một miếng bạc bình thường chưa trải sự đời, nàng hồn nhiên cười tủm tỉm: "Đây là voan dán cửa sổ phòng nhưng thiếp chưa dùng hết, để đấy cũng chẳng dùng được vào việc gì khác, bỏ đi thì tiếc..." Nói chưa hết câu đã bắt gặp vẻ mặt không vui của Tứ gia.
Nàng rụt cổ bặt thinh.
Dẫu con người Tứ a ca có đơn giản mấy thì cũng có điểm giới hạn không thể đụng tới. Chàng ném ngay bông hoa mình vừa khen xuống bàn, lừ mắt nhìn nàng, bảo: "Nàng lấy voan dán cửa sổ làm thành hoa gài trên đầu, Tứ gia của nàng vẫn chưa nghèo đến vậy!" Rồi quay đầu gọi Tô Bồi Thịnh.
"Đi mở nhà kho, chọn xấp voan nhập từ Tô Châu năm nay, màu trắng thuần không hoa văn, mang về cho Lý chủ tử của ngươi."
Tứ gia, người đúng là bạo tay!
Lý Vi rơi nước mắt đầm đìa, lôi cả xấp voan ra làm hoa gài đầu, thực sự phá của quá thể thôi...
So với nàng, mắt nhìn của Tô Bồi Thịnh đã hầu hạ Tứ a ca từ nhỏ cao hơn hẳn, lập tức xoay gót đi mở nhà kho mà chẳng mảy may thắc mắc.
Lý Vi ngồi chờ, hồn vía giật từng hồi thon thót, nhà kho nằm ở chính viện...
Chốc lát sau, Tô Bồi Thịnh đã về, nom như chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Vị sợ sệt nghĩ, chả nhẽ phúc tấn biết chuyện đâm không vui, cản không cho mở kho?
Sự thật chứng minh, Phúc tấn không thiếu hiểu biết như nàng nghĩ.
Tô Bồi Thịnh nói: "Voan mới năm nay chỉ có bốn xấp, màu cũng chỉ có màu vàng lá liễu, đỏ hồng, tím nhạt, lam nhạt. Nhưng năm ngoái hẵng dư lại mấy xấp nữa, nô tỳ bèn lấy cả qua đây luôn."
Tứ a ca đọc xong sách, luyện xong chữ, trước khi ngủ chỉ định thư giãn một chút. Điểm trang cho mình rõ là một loại thú tiêu khiển khá điệu đà của một cách cách. Lý Vi hiểu được điều ấy, nên cũng tự nhiên hơn.
Tô Bồi Thịnh đặt hết voan trên chiếc bàn ở nhà chính, Ngọc Bình dẫn người vào nhà chính thắp mấy cây nến lớn khiến cả gian nhà sáng trưng đèn đuốc. Mấy kiểu voan dưới ánh nến trông càng toát lên những kiểu đẹp khác biệt.
Lý Vi đi theo sau Tứ a ca. Vừa nhìn, bụng nàng đã thầm nhẩm tính trước tiên: tổng cộng mười một xấp.
Lại một lần nữa, sâu thẳm nơi tim nàng nhận ra rằng: Tứ a ca với nàng chắc chắn là thiên vị, thật lòng.
Phần thưởng dày cỡ đấy... nàng cầm thực là thấy hơi phỏng tay...
Tứ a ca bước lên coi kỹ từng kiểu, ngoắc tay gọi nàng lại, từng kiểu voan được cung nữ giở ra ướm tới ướm lui lên người nàng, việc Lý Vi phải làm là chỉ cần phô bày dáng vẻ thẹn thùng, đỏ mặt xen lẫn lo lắng ra cho chàng xem là được.
Lúc chàng ướm thử xấp voan màu xanh trứng vịt lên người nàng, bỗng thở dài, nói: "Giờ đã sắp hết hè... ta quên khuấy đi mất nhà kho vẫn còn những thứ này, nàng lấy làm vài món xiêm y mặc được đấy."
Lần này Lý Vi... đỏ mặt thật rồi.
Voan mỏng tang thế này đem làm xiêm y, bình thường cũng là làm áo ngủ mặc lúc vào hè, càng muốn che đi càng lộ. Nàng có mấy chiếc, khi mặc trên người, ngồi dưới ngọn đèn dầu, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là món đồ giúp cảm giác tình thú tăng vọt.
Câu nói của Tứ gia dịch ra nghĩa rằng: Mấy xấp voan này nàng làm thành xiêm y, buổi tối mặc cho ta xem.
Trước, trước mặt cả một phòng toàn hạ nhân lại nói mấy lời chẳng khác gì chòng ghẹo ấy!
Toàn thân Lý Vi nóng rẫy, sắp bốc khói đến nơi!
Thấy vậy, lưng Tô Bồi Thịnh khom tới mức đầu muốn chạm đất, hạ nhân khác cũng vùi đầu vào ngực.
Đột nhiên Tứ gia áp tay lên mặt nàng, nàng ngớ ra, nhìn lại, chàng đang hả hê cười mặt nàng nóng.
Gian phòng lặng ngắt như tờ.
Cuối cùng Tứ a ca phá tan sự trầm mặc, "Chuẩn bị nước, nghỉ ngơi thôi."
Mọi người trong phòng di chuyển. Ngọc Bình dẫn chúng cung nữ vây quanh Lý Vi tháo trang sức, chải đầu, tiện thế thay sang chiếc áo ngủ voan mỏng ban nãy Tứ gia có nhắc.
Lên giường, Ngọc Bình khép màn lại, lùi ra gian ngoài chờ họ xong việc.
Tổng kết một chút: Lần đầu Tứ gia hơi nhanh, nhưng không bao lâu sau đã đến lần hai, thời gian lần này hơi dài. Hết lần hai, hai người nằm về, chàng vẫn ghẹo nàng. Tiếp đó lại thêm lần thứ ba.
Với nàng mà nói, lần đầu tiên, nàng vừa chuẩn bị sẵn sàng. Lần thứ hai, rất dễ chịu. Từ đây, cảm xúc của nàng luôn bị chàng chi phối, chớm bắt đầu lần ba đã lâm cảnh quân lính tan tác. Ngọc Bình và người khác phải dìu nàng để rửa ráy sạch sẽ.
Có lẽ nha đầu thông phòng đã sinh ra như thế... nàng có thể thấu hiểu... Ngày nào cũng được chứng kiến, xuân tình nảy nở là chuyện hết sức bình thường...
Lúc trở về giường, cả người nàng đã mềm rã hệt bùn, vừa lăn vào lòng Tứ gia là ngủ say như chết.
Buổi sáng lúc Tứ gia dậy, nàng có mở mắt, nhưng rồi lại tiếp tục say giấc nồng.
Hơn tám giờ, Ngọc Bình gọi nàng dậy. Dù sao cũng ở trong cung, ngủ tận đến giờ này đã có phần quá trớn. Lý Vi bảo Ngọc Bình mang cái đồng hồ quả quýt của Tây Dương sang cho nàng nhìn giờ, xác thực hôm nay ngủ nhiều hơn mọi ngày.
Dù rằng đáng lẽ nàng phải sống một cuộc sống mơ mơ màng màng vô tổ chức, nhưng nay ngày nào cũng sáu giờ đã dậy, ấy mà vẫn bị người ta kêu là dậy quá muộn. Tuy nhiên, nghĩ tới việc hằng ngày Tứ a ca luôn đều đặn ba giờ dậy là nàng không còn oán than, phàn nàn gì nữa.
Lúc ăn sáng, nàng nghe Ngọc Bình hỏi mười một xấp voan kia xử lý thế nào.
"Làm thành xiêm y." Nàng nói.
Nếu Tứ a ca đã muốn nàng làm thành xiêm y, thì kiểu gì nàng cũng phải làm.
Vì lẽ đó, dù tối hôm qua mệt tưởng chết, sáng sớm nay cơm nước xong, nàng vẫn bảo Ngọc Bình pha một ấm nước hoàng liên, rồi cùng Ngọc Bình và hai cung nữ khéo thêu thùa may vá miệt mài làm xiêm y. Đồ ngủ ở đây thực chất là một bộ có ba món: áo yếm, quần voan, áo choàng. Không nhất thiết phải thêu hoa, cắt ra là có thể may trực tiếp. Chẳng qua sẽ có một số thay đổi ở các chi tiết nhỏ.
Lý Vi làm một chiếc yếm theo kiểu cải tiến, tuy là không che chắn được gì... mặc lên người, về cơ bản là khỏa nửa thân trên.
Nàng bắt chước cách làm áo lót hiện đại, cổ áo mở rộng một chút, giữa hai ngực làm một dây đai, thít một cái là hai đỉnh đồi tức thì lồ lộ!
Phần yếm dưới cũng xén bớt đi, mấp mé đằng trên rốn.
Quần voan làm thành kiểu cạp trễ đồng bộ, đáy quần cực kỳ ngắn, mặc vào cái là gần như lộ hết.
Làm xong nàng không cho đám Ngọc Bình xem, tự mình trốn ra sau bình phong mặc thử, sau đó hài lòng cởi ra, quay về làm phần đường viền cuối cùng.
Suốt một ngày trời, nàng hãy còn một chiếc quần nữa chưa xong mà cổ đã đau nhức đau nhối.
Đám Ngọc Bình bị nàng đuổi cả đi, áo choàng ngoài nàng có thể để các nàng ta làm, nhưng những sửa đổi nhỏ sau đó phải do chính tay nàng thực hiện. Đám cung nữ ấy tuy đã giúp nàng khâu cả đai kinh nguyệt*, nhưng để người ngoài thấy những thứ này thì đúng là không biết xấu hổ.
*Kiểu băng vệ sinh thời xưa.
Thấy sắp đến giờ Tứ gia về, nàng biết hôm nay chắc chắn chàng sẽ không tới đây. Kỳ thực Tứ a ca không phải người buông thả dục vọng, nên nàng mới cảm thấy con người chàng cứng nhắc. Như hôm qua chàng ở chỗ nàng thế nọ thế kia, hôm nay đoán chừng chàng sẽ nghỉ một mình ở thư phòng.
Quả nhiên, lát sau Ngọc Bình đã xách hộp đồ ăn về nói, Tứ gia vừa về là đi thẳng đến thư phòng vì phải hoàn thành bài tập sư phụ giao. Tối nay cũng không sang chỗ Phúc tấn.
Nghe ý Ngọc Bình, có lẽ nàng ta cho rằng chí ít Tứ a ca cũng phải sang chỗ Phúc tấn dùng bữa tối.
Lý Vi nói: "Chuyện của chủ tử, chúng ta đừng có lắm mồm." Nàng ló đầu coi hộp đồ ăn, "Hôm nay có món gì?"
Ngọc Bình cũng không nói nhiều nữa, bày đồ ăn ra bàn, hầu nàng ăn xong thì đi trả hộp đồ ăn, lúc về lại có thêm tin tức. Một chuyện là hôm nay, sau khi Tứ a ca về thư phòng đã sai người mở nhà kho, đưa sang cho Tống cách cách hai xấp lụa mùa hè, hai xấp lụa Hàng Châu, hai xấp lụa mỏng, hai cây thoa, hai cây trâm. Bên Phúc tấn cũng có, không biết là cái gì.
Họa chăng là muốn nước một bát thẳng băng, mọi việc cần luôn công bằng.
Bấy giờ Lý Vi mới yên tâm được đôi chút. Tưởng hôm nay chắc sẽ không có phần của nàng rồi, ai ngờ ở ngoài Trương Đức Thắng lại đưa hai chiếc vòng ngọc đến, hình như là làm từ cùng một viên ngọc.
Ngọc Bình bưng lại cho nàng.
Nàng cầm so, một chiếc hơi to, một chiếc hơi nhỏ. Vòng to thích hợp làm thắt lưng, nhưng làm thành ngọc bội kiểu nam đeo bên áo bào cũng rất vừa vặn.
Vòng nhỏ thì đơn giản, chỉ dùng làm mỗi ngọc bội được thôi.
Nhìn hai chiếc vòng ngọc, nàng lại phân vân không biết có nên quá phận một chút, làm hai cái ngọc bội, kết kiểu tua rua giống nhau, một cái đưa cho Tứ a ca, một cái giữ cho mình.
Nàng sợ làm vậy sẽ khiến nhiều người chú ý, nhưng lại nghĩ, chàng tặng một cái lớn một cái nhỏ, liệu có phải ý của chàng là thế này không?
Ngọc Bình đứng cạnh báo tin tức thứ hai, rằng hôm nay Tứ gia sẽ về đây dùng bữa tối, đồ ăn chàng muốn vẫn là món mì hôm qua chàng ăn.
Lưu thái giám của thiện phòng đang đắc chí, Mã thái giám ở cạnh ra sức nịnh hót ông ta, bụng cũng thực sự khâm phục.
Ngày hôm qua, một vị cách cách trong viện Tứ a ca đã gọi hẳn một bàn đồ ăn phải tốn bao nhiêu thời gian chuẩn bị, phiền hà hết mức. Ngờ đâu, hôm nay Tứ a ca lại cố ý gọi món mì của bữa ăn trước, còn thông báo rằng sẽ đợi món mì mà sư phụ kia nấu vào ngày mai.
Có điều là không lôi thôi rắc rối như yêu cầu của cách cách. Tứ a ca chỉ gọi hai loại thức ăn kèm, một loại là thịt vịt kho, thịt vịt mềm mềm được cắt thành miếng lớn rồi đem đi kho, hai là trứng bắc thảo đi kèm cùng nước chấm tỏi đậm đà, cho thêm chút tỏi ngâm đường. Còn lại dưa leo, hoa hiên vàng, hành thái sợi, mộc nhĩ đen, nấm hương xắt hạt lựu mỗi thứ cho một ít là đủ.
Tứ a ca ăn rất ngon miệng. Lưu thái giám hoan hỉ là chuyện đương nhiên. Mã thái giám coi như đã hiểu vì sao chỉ là đồ ăn một tiểu cách cách gọi thôi mà Lưu thái giám lại phải chăm chút từng li từng tí như vậy.
Cách cách tuy nhỏ, nhưng có thể thông thiên!
Chỉ là không thể tiếp tục đưa tào phớ qua bên đấy nữa, đó là món kích thích, cách cách ăn vào lại càng nóng trong người.
Trong viện Tứ a ca, Lý Vi ngồi dưới đèn, một mình lặng lẽ kết hai cái vòng ngọc. Vòng ngọc trắng pha tí sắc vàng nhạt, phối với sợi tơ màu đỏ thẫm, kết thành nút thắt vạn sự như ý bình thường nhất.
Last edited by a moderator: