Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng - Chương 30: Chị em thân thiết
Tiêu Sinh lái xe trở về biệt thự, vừa đi vừa nghĩ, Cao Hy Hy không có nhà, chắc hẳn là đã ra ngoài ăn trưa. Trước đây, hắn nghĩ cô luôn thích tự mình nấu ăn, hóa ra không phải như vậy.
Sống với nhau ba năm, chẳng biết từ khi nào mà thói quen ăn uống và sở thích của Cao Hy Hy lại len lỏi vào ký ức của Tiêu Sinh rồi in hằn ở đó, khiến Tiêu Sinh cũng vô thức mà tiếp nhận.
Sáng hôm sau, Tiêu Sinh đến Công ty, vừa lúc đụng phải Cao Hy Hy tay xách nách mang. Hắn vừa định tiến lại giúp cô, thì cô liền né xa hắn vài bước.
“Chào Tiêu tổng, anh đến sớm vậy!”
Sắc mặt Cao Hy Hy đang hào hứng, vui vẻ chuyển sang dè chừng và thiếu thiện cảm. Tiêu Sinh định nói gì đó, nhưng Cao Hy Hy đã vội tiếp lời:
“Mới sáng ra, vào cửa Công ty đã gặp phải anh, cả ngày nhất định xui xẻo!”
Tiêu Sinh nhất thời chưng hửng, không biết phải đối đáp ra sao. Hắn chỉ muốn hỏi cô xem thức ăn hôm qua có vừa miệng hay không mà thôi. Thế nhưng, Cao Hy Hy không thèm để ý đến hắn, chỉ vừa trông thấy Kỷ Hàm ở đằng xa đã lon ton chạy lại.
“Hàm Hàm, cảm ơn bữa cơm hôm qua của cậu nhé, rất vừa miệng tôi!”
Kỷ Hàm ngây người ra một lúc, không hiều Cao Hy Hy đang nói gì, nhưng thấy cô tươi cười rạng rỡ đến trước mặt mình, cậu ta cũng chỉ mỉm cười rồi gãi đầu gãi tai.
“Có gì đâu, tôi chỉ là… muốn mời chị một bữa.”
“Nhưng bữa sau cậu cứ gọi điện trước cho tôi nhé. Nhà tôi cách nhà cậu xa như vậy, mà cậu còn mua thức ăn đến tận nhà cho tôi, thật sự ngại lắm.”
Cao Hy Hy cười hì hì, giọng nói vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng lấp lánh niềm vui. Tiêu Sinh đứng cách đó không xa, nghe thấy toàn bộ những lời hai người họ vừa nói với nhau, hắn chớp mắt đã hiểu ra Cao Hy Hy hiểu lầm chuyện gì, mà Kỷ Hàm kia lại đang mặt dày “tranh giành công lao” với hắn. Tiêu Sinh chợt cảm thấy bực mình, vội bước lại gần Cao Hy Hy và Kỷ Hàm, hất cằm nói với Kỷ Hàm:
“Cậu vừa nói gì? Cậu nói, thức ăn trưa hôm qua của Cao Hy Hy là cậu mua?”
Cao Hy Hy tròn mắt nhìn Tiêu Sinh, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét, Kỷ Hàm lại giật mình thon thót, sợ Tiêu Sinh biết được cậu ta vừa nói dối Cao Hy Hy, hắn sẽ vạch trần cậu.
“Tiêu tổng, ý tôi là…”
“Cậu nói dối không biết ngượng mồm à?” Tiêu Sinh tức giận gằn giọng, hắn cực kỳ dị ứng với những kẻ dối trá.
Cao Hy Hy đảo mắt một vòng, trong lòng thầm nghĩ tên Tiêu Sinh này lại phát bệnh gì nữa đây! Cô kéo tay Kỷ Hàm về phía mình, nhướn mày nói với Tiêu Sinh:
“Tiêu tổng, anh đừng cậy mình quyền thế mà gây sự vô cớ, đừng có lúc nào cũng nghĩ cách ức hiếp Kỷ Hàm. Nói cho anh biết, Kỷ Hàm với tôi là chị em thân thiết, anh muốn bắt nạt cậu ấy, tôi sẽ liều với anh!”
Tiêu Sinh và Kỷ Hàm tròn mắt nhìn Cao Hy Hy, không ngờ cô lại dám đứng ở giữa sảnh lớn Công ty mà lớn tiếng với Tổng Giám đốc, lại còn thừa nhận Kỷ Hàm và cô là “chị em”.
“Chị em sao?” Tiêu Sinh và Kỷ Hàm đồng loạt hỏi.
Cao Hy Hy chớp mắt mấy cái, liếc nhìn Tiêu Sinh rồi lại nhìn Kỷ Hàm, bĩu môi rồi đáp:
“Không chị em thì không lẽ lại là anh em? Kỷ Hàm cậu nhỏ hơn tôi hai tuổi, lại muốn tôi gọi cậu là anh à? Mơ đi!”
Cao Hy Hy dứt lời, Kỷ Hàm lập tức xụ mặt, buồn so mà cúi đầu. Tiêu Sinh ban đầu còn có chút tức giận, sau đó lại vì câu nói kia của cô mà tâm trạng dần trở nên tích cực.
Cao Hy Hy nói rằng, cô chỉ xem Kỷ Hàm là một người em, như vậy có nghĩa là giữa bọn họ không thể nào xảy ra chuyện tình cảm nam nữ. Điều này khiến Tiêu Sinh cảm thấy khoan khoái lạ thường.
Chỉ tiếc là, Cao Hy Hy thực sự quá vô tư, hay nói đúng hơn là vô tâm. Trong lòng cô lúc này chỉ nghĩ đến Phương Dật, hoàn toàn ngó lơ biểu cảm kỳ lạ của cả Kỷ Hàm và Tiêu Sinh.
“Sắp tám giờ rồi, vào làm việc đi.”
Tiêu Sinh ho khan một tiếng, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, sau đó bước về phía thang máy. Cao Hy Hy còn để ý thấy hắn vừa lén lút mỉm cười.
Tên này đúng là thần kinh! Lúc vui lúc buồn, hệt như mấy bà cô tiền mãn kinh!
Cao Hy Hy bĩu môi, thầm chửi mắng Tiêu Sinh mấy câu, sau đó kéo tay Kỷ Hàm đi vào thang máy. Kỷ Hàm len lén buông một tiếng thở dài, chợt cảm thấy nhân sinh quá đỗi vô vị.
Cao Hy Hy bước vào phòng làm việc, Tiêu Sinh như thường lệ vẫn mang bộ mặt khó ưa ngồi ở ghế Tổng Giám đốc. Cao Hy Hy vô cùng bất lực, ban nãy hắn chợt buồn rồi lại chợt vui, bây giờ khuôn mặt lại hệt như cả thế giới này mắc nợ hắn. Thật khó hiểu!
Cao Hy Hy thở dài một hơi, khẽ lắc đầu rồi đi đến bàn làm việc của mình, cô chợt nhìn thấy trên bàn có một bó hoa tươi được gói ghém vô cùng tinh xảo, bên trên còn có tấm thiệp với nét chữ phóng khoáng.
“Hy Hy, chúc em một ngày tốt lành. Ký tên: Phương Dật.”
Cao Hy Hy có chút kinh ngạc, đọc đi đọc lại mẩu giấy và ngắm nghía bó hoa kia mà sung sướng đến sắp điên. Cô cười rạng rỡ, ôm bó hoa trên tay ngửi lấy ngửi để.
“Làm việc đi! Hơn tám giờ rồi, cô muốn bị kỷ luật không?”
Tiêu Sinh chau mày nhìn Cao Hy Hy, lớn tiếng đe dọa, sau đó bấm số điện thoại gọi cho La Sơn.
“Vào thu dọn bó hoa trên bàn Cao Hy Hy đi, từ nay không ai được phép mang hoa vào phòng làm việc!”
Sống với nhau ba năm, chẳng biết từ khi nào mà thói quen ăn uống và sở thích của Cao Hy Hy lại len lỏi vào ký ức của Tiêu Sinh rồi in hằn ở đó, khiến Tiêu Sinh cũng vô thức mà tiếp nhận.
Sáng hôm sau, Tiêu Sinh đến Công ty, vừa lúc đụng phải Cao Hy Hy tay xách nách mang. Hắn vừa định tiến lại giúp cô, thì cô liền né xa hắn vài bước.
“Chào Tiêu tổng, anh đến sớm vậy!”
Sắc mặt Cao Hy Hy đang hào hứng, vui vẻ chuyển sang dè chừng và thiếu thiện cảm. Tiêu Sinh định nói gì đó, nhưng Cao Hy Hy đã vội tiếp lời:
“Mới sáng ra, vào cửa Công ty đã gặp phải anh, cả ngày nhất định xui xẻo!”
Tiêu Sinh nhất thời chưng hửng, không biết phải đối đáp ra sao. Hắn chỉ muốn hỏi cô xem thức ăn hôm qua có vừa miệng hay không mà thôi. Thế nhưng, Cao Hy Hy không thèm để ý đến hắn, chỉ vừa trông thấy Kỷ Hàm ở đằng xa đã lon ton chạy lại.
“Hàm Hàm, cảm ơn bữa cơm hôm qua của cậu nhé, rất vừa miệng tôi!”
Kỷ Hàm ngây người ra một lúc, không hiều Cao Hy Hy đang nói gì, nhưng thấy cô tươi cười rạng rỡ đến trước mặt mình, cậu ta cũng chỉ mỉm cười rồi gãi đầu gãi tai.
“Có gì đâu, tôi chỉ là… muốn mời chị một bữa.”
“Nhưng bữa sau cậu cứ gọi điện trước cho tôi nhé. Nhà tôi cách nhà cậu xa như vậy, mà cậu còn mua thức ăn đến tận nhà cho tôi, thật sự ngại lắm.”
Cao Hy Hy cười hì hì, giọng nói vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng lấp lánh niềm vui. Tiêu Sinh đứng cách đó không xa, nghe thấy toàn bộ những lời hai người họ vừa nói với nhau, hắn chớp mắt đã hiểu ra Cao Hy Hy hiểu lầm chuyện gì, mà Kỷ Hàm kia lại đang mặt dày “tranh giành công lao” với hắn. Tiêu Sinh chợt cảm thấy bực mình, vội bước lại gần Cao Hy Hy và Kỷ Hàm, hất cằm nói với Kỷ Hàm:
“Cậu vừa nói gì? Cậu nói, thức ăn trưa hôm qua của Cao Hy Hy là cậu mua?”
Cao Hy Hy tròn mắt nhìn Tiêu Sinh, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét, Kỷ Hàm lại giật mình thon thót, sợ Tiêu Sinh biết được cậu ta vừa nói dối Cao Hy Hy, hắn sẽ vạch trần cậu.
“Tiêu tổng, ý tôi là…”
“Cậu nói dối không biết ngượng mồm à?” Tiêu Sinh tức giận gằn giọng, hắn cực kỳ dị ứng với những kẻ dối trá.
Cao Hy Hy đảo mắt một vòng, trong lòng thầm nghĩ tên Tiêu Sinh này lại phát bệnh gì nữa đây! Cô kéo tay Kỷ Hàm về phía mình, nhướn mày nói với Tiêu Sinh:
“Tiêu tổng, anh đừng cậy mình quyền thế mà gây sự vô cớ, đừng có lúc nào cũng nghĩ cách ức hiếp Kỷ Hàm. Nói cho anh biết, Kỷ Hàm với tôi là chị em thân thiết, anh muốn bắt nạt cậu ấy, tôi sẽ liều với anh!”
Tiêu Sinh và Kỷ Hàm tròn mắt nhìn Cao Hy Hy, không ngờ cô lại dám đứng ở giữa sảnh lớn Công ty mà lớn tiếng với Tổng Giám đốc, lại còn thừa nhận Kỷ Hàm và cô là “chị em”.
“Chị em sao?” Tiêu Sinh và Kỷ Hàm đồng loạt hỏi.
Cao Hy Hy chớp mắt mấy cái, liếc nhìn Tiêu Sinh rồi lại nhìn Kỷ Hàm, bĩu môi rồi đáp:
“Không chị em thì không lẽ lại là anh em? Kỷ Hàm cậu nhỏ hơn tôi hai tuổi, lại muốn tôi gọi cậu là anh à? Mơ đi!”
Cao Hy Hy dứt lời, Kỷ Hàm lập tức xụ mặt, buồn so mà cúi đầu. Tiêu Sinh ban đầu còn có chút tức giận, sau đó lại vì câu nói kia của cô mà tâm trạng dần trở nên tích cực.
Cao Hy Hy nói rằng, cô chỉ xem Kỷ Hàm là một người em, như vậy có nghĩa là giữa bọn họ không thể nào xảy ra chuyện tình cảm nam nữ. Điều này khiến Tiêu Sinh cảm thấy khoan khoái lạ thường.
Chỉ tiếc là, Cao Hy Hy thực sự quá vô tư, hay nói đúng hơn là vô tâm. Trong lòng cô lúc này chỉ nghĩ đến Phương Dật, hoàn toàn ngó lơ biểu cảm kỳ lạ của cả Kỷ Hàm và Tiêu Sinh.
“Sắp tám giờ rồi, vào làm việc đi.”
Tiêu Sinh ho khan một tiếng, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, sau đó bước về phía thang máy. Cao Hy Hy còn để ý thấy hắn vừa lén lút mỉm cười.
Tên này đúng là thần kinh! Lúc vui lúc buồn, hệt như mấy bà cô tiền mãn kinh!
Cao Hy Hy bĩu môi, thầm chửi mắng Tiêu Sinh mấy câu, sau đó kéo tay Kỷ Hàm đi vào thang máy. Kỷ Hàm len lén buông một tiếng thở dài, chợt cảm thấy nhân sinh quá đỗi vô vị.
Cao Hy Hy bước vào phòng làm việc, Tiêu Sinh như thường lệ vẫn mang bộ mặt khó ưa ngồi ở ghế Tổng Giám đốc. Cao Hy Hy vô cùng bất lực, ban nãy hắn chợt buồn rồi lại chợt vui, bây giờ khuôn mặt lại hệt như cả thế giới này mắc nợ hắn. Thật khó hiểu!
Cao Hy Hy thở dài một hơi, khẽ lắc đầu rồi đi đến bàn làm việc của mình, cô chợt nhìn thấy trên bàn có một bó hoa tươi được gói ghém vô cùng tinh xảo, bên trên còn có tấm thiệp với nét chữ phóng khoáng.
“Hy Hy, chúc em một ngày tốt lành. Ký tên: Phương Dật.”
Cao Hy Hy có chút kinh ngạc, đọc đi đọc lại mẩu giấy và ngắm nghía bó hoa kia mà sung sướng đến sắp điên. Cô cười rạng rỡ, ôm bó hoa trên tay ngửi lấy ngửi để.
“Làm việc đi! Hơn tám giờ rồi, cô muốn bị kỷ luật không?”
Tiêu Sinh chau mày nhìn Cao Hy Hy, lớn tiếng đe dọa, sau đó bấm số điện thoại gọi cho La Sơn.
“Vào thu dọn bó hoa trên bàn Cao Hy Hy đi, từ nay không ai được phép mang hoa vào phòng làm việc!”
Bình luận facebook