Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-288
Chương 291: Yến thị thanh khâu
Đại năng trong lời Hoàng Dung thật sự chính là mấy hồ ly có tiếng tăm, dù là giảm giá cũng không đánh được.
Trước kia khi mời tới vì muốn tổ chức tế tổ, hồ ly tinh đương thời đã từng chính miệng nói rằng trong trong tộc của Cửu Vĩ Hồ dù phần mộ Tô Đát Kỷ của tộc Hiên Viên là lớn nhất, nổi tiếng nhất trong thế giới phàm tục, nhưng với địa vị chỉnh thể thì nghiêm túc mà nói dẫn đầu vẫn là hai tộc Thanh Khâu và Đồ Sơn.
Tu vi của tộc Cửu Vĩ Hồ thâm sâu, từ thấp đến cao có năm tầng theo thứ tự là Linh, Yêu, Ma, Tiên, Thiên. Trong đó, Thiên Hồ là sự tồn tại trong truyền thuyết, còn Tiên Hồ cũng đã là thần thoại trong giới có thể đại diện cho cường giả mạnh nhất của tộc Cửu Vĩ Hồ. Còn Cửu Vĩ Hồ của Thanh Khâu sở dĩ có địa vị đứng đầu Hồ tộc là vì có địa vị siêu nhiên của hoàng tộc trong quốc gia Thanh Khâu, hơn nữa đại khái còn vì trong họ có một người cấp Thiên tồn tại là - Đông Hoàng Thái Nhất.
Từ trước khi nhóm thiên đình của Ngọc Đế được thành lập, thời kỳ hồng hoang đã từng có thiên đình thời viễn cổ, Đông Hoàng Thái Nhất từng nắm quyền thiên đế thời viễn cổ của thiên đình yêu giới, cũng là thiên thần cao nhất thời bấy giờ.
Sau đó trong thế giới phàm tục, hai tộc Vu - Yêu bị đại thương nguyên khí, bởi cuộc sống nhân tộc tôn sùng Đạo giáo dần tăng lên, danh tiếng của Ngọc đế cũng ngày càng thịnh hơn. Hơn nữa, đám người thống trị quốc gia phong kiến vì để độc hưởng sự phù hộ của Thiên đế nên không cho phép dân chúng thờ cúng Thiên Đế Thái Nhất, chỉ có bản thân Hoàng đế mới có tư cách thờ cúng. Sau cả một khoảng thời gian dài, Đông Hoàng Thái Nhất đương nhiên cũng dần xuống dốc trong nhân gian, mãi đến khi đời sau chỉ còn biết tới Ngọc đế mà không biết tới Đông Hoàng nữa.
Trước kia Đồ Sơn đã từng nói, chi này(*) nổi tiếng là bởi một người nổi tiếng trong đó đã gả cho vua Đại Vũ. Cửu Vĩ Hồ của Thanh Khâu bình thường không qua lại với thế giới bên ngoài, khi thiên hạ thái bình cũng chỉ xuất hiện một chút làm biểu tượng. Sau khi vị trí của Thái Nhất được chuyển cho Đế Tuấn, với tần suất cảm giác tồn tại của những hồ ly Thanh Khâu này, cộng thêm một chi của Đồ Sơn vì lực lượng danh tiếng của Đại Vũ mới xuất hiện, đương nhiên phần còn lại của Thanh Khâu cũng bị sóng sau Đồ Sơn đập chết trên bờ cát mà thôi.
(*) Chi này: ý chỉ là một chi trong họ, tương đương với một nhánh trong dòng họ.
Đương nhiên, thiên đạo tuần hoàn báo ứng không sai, danh tiếng của Đồ Sơn có lớn hơn nữa thì đến khi Đại Vũ và vợ của mình cùng xuống đài, thì lại bị Tô Đát Kỷ - làn sóng sau đẩy lên thành làn sóng trước.
Thanh Khâu, Đồ Sơn, mộ phần Hiên Viên... Đây hầu như chính là điều khiến tộc Cửu Vĩ Hồ không giống với những tộc chi khác, từng lần phát triển đại diện cho quá trình lần lượt cướp đoạt số mệnh và địa vị đứng đầu bổn tộc.
“Phương thức tế tổ vốn có của chúng tôi chắc hẳn ngài đã biết rồi, chẳng qua là các nhà trong Hồ tộc đều muốn nắm quyền phát ngôn. Nếu như trong thế giới thế tục có lão tổ tông Thanh Khâu hoặc Đồ Sơn hành tẩu thì chuyện tốt này làm gì đến lượt chúng tôi.” Những lời Hoàng Dung nói với Phong Tiểu Tiểu đều là sự thật, anh ta thấp giọng nói, vừa đi vừa giới thiệu thân phận của khách đến: “Nhưng chúng tôi cũng không ngờ chỉ gửi thiệp mời theo phép lịch sự đến Sơn Đông thôi, vậy mà lại thực sự khiến tiền bối Thanh Khâu chạy tới đây...”
Nói đến đây, Hoàng Dung cũng rất tức giận, nói thế nào người ta cũng mới đúng là đại tộc thế gia, bình thường càng là những tộc lánh đời thì càng hiểu phải phòng thân, đừng thấy bình thường người ta hành xử khiêm tốn mà lầm, nhưng đến thời khắc nghiêm túc thì liền lấy phong thái siêu nhiên tới cướp đoạt thành quả đấy... Cái gì mà thiên hạ thái bình mới hiện thế? Tất cả đều là mấy điều vớ vẩn! Đây rõ ràng là quang minh chính đại nói không muốn chen chân vào loạn thế để bảo vệ thực lực đây mà.
Mấy ngàn năm trước, linh khí suy vong, cộng thêm tên tuổi Đông Hoàng Thái Nhất cũng đã thu hẹp lại từ lâu, vì vậy vào thời kỳ Ngọc đế thiên đình thống trị cùng với hoàn cảnh ác liệt phía sau, đám đạo đức giả kia giấu giếm cực kỳ kỹ, hại những hồ ly ở ngoài đều cho rằng Thanh Khâu không có người tài rồi nên mới an phận nhiều năm như vậy. Khó khăn lắm mới có một Tô Đát Kỷ thì lại muốn xen miệng vào tranh thành tựu, kết quả lại là tiếng xấu muôn đời... Thôi, nói thêm cũng chỉ tổ muốn khóc.
Lần này thì hay rồi, vừa nghe nói Phục Hy và Nữ Oa trở về, người ta lập tức nhảy ra thể hiện cảm giác tồn tại, bộ dạng tỏ vẻ mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, tạo dựng sự huy hoàng... Thật sự cho rằng người khác không nhìn ra được tâm tư của họ sao? Đều là hồ ly thành tinh, ai có thể lừa gạt được ai đây!
Hoàng Dung cười khổ: “Luận vai vế, thật ra hồ ly này thấp hơn mấy bậc so với lão tổ tông chúng tôi, luận danh tiếng thì càng thấp hơn không biết bao nhiêu, nhưng nếu như nói đến lý lịch đứng đắn, chỉ cần lấy cái danh hiệu Thanh Khâu ra thì những hồ ly tinh chúng tôi thật sự không thể nói được gì... Hơn nữa nhánh hồ ly này rất gian xảo, những hồ tử hồ tôn khác ngoài đại chiến Phong Thần thì đều bận yêu đương cả, chúng vẫn luôn giả chết để tu luyện, chuẩn bị thật kỹ càng rồi mới xuất hiện, vừa ra tay liền là một con Yêu Hồ...”
Trong xã hội hiện đại ngày nay, đến cả Linh Hồ cũng hiếm gặp, mấy Yêu Hồ đã là sự tồn tại nghịch thiên rồi.
Sản phẩm của Thanh Khâu tạo ra cũng đã gần bằng cấp ma – cấp mạnh nhất trong Hồ tộc rồi... Áp lực này to đến mức ngay cả Tô Đát Kỷ cũng không chống đỡ được.
“Nói là giới thiệu, nhưng thật ra là để tôi hỗ trợ sao?” Phong Tiểu Tiểu nghiêng người liếc nhìn Hoàng Dung, cuối cùng thông qua lời giới thiệu lòng vòng của đối phương, lại thêm những lời than khổ liền nghe ra được ý tứ là gì.
Hoàng Dung vội chắp tay làm bộ dạng xin tha: “Nói thế nào thì lão tổ tông chúng tôi năm đó cũng là ngài... do ngài phân xuống, chú ý tới mấy lão thuộc hạ của tộc cũng là nên mà.”
Chưa nói được mấy câu đã đi tới đại sảnh tầng hai. Vừa bước vào phòng chính thì ngay lập tức cả đám người trong phòng dựng lỗ tai và xù đuôi lông lên khiến Phong Tiểu Tiểu sợ tới mức lập tức lùi lại ba bước.
Đương nhiên không phải cô sợ yêu tinh nên mới lùi lại, mà là vì kinh ngạc vì thấy đám hồ ly này dám cả gan bại lộ thân phận một cách lộ liễu như vậy.
Ngay khi đang hãi hùng thì trên hành lang có một nhân viên phục vụ khiêng bia rượu tới, trên đầu cũng mang đôi tai xù lông như vậy, trên quần còn có cái đuôi lông xù, rất lễ phép cười với hai người Phong Tiểu Tiểu và Hoàng Dung: “Xin nhường đường cho một chút.”
Phong Tiểu Tiểu nhạy bén trông thấy dấu vết băng đô và chỉ khâu, rốt cuộc cũng vỗ ngực một cái và nhường đường. Hoàng Dung bên cạnh đã đẩy một chiếc xe đẩy cạnh cửa qua, bên trong đó cũng là băng đô tai và thắt lưng dính đuôi hồ ly đưa cho Phong Tiểu Tiểu.
“Có ý gì?” Khóe miệng Phong Tiểu Tiểu hơi co giật.
Hoàng Dung đợi nhân viên phục vụ đi vào mới nhỏ giọng ngượng ngùng giải thích: “Chúng tôi sợ lát nữa có người uống say, không cẩn thận lại lộ tẩy nên dứt khoát yêu cầu nhân viên phục vụ ở đây đeo cái này ngay từ đầu... Đương nhiên tai và đuôi của những người khác đều là của họ, khách sạn này cho rằng chúng tôi tổ chức bữa tiệc cosplay.”
“Suy nghĩ rất chu toàn nha.” Phong Tiểu Tiểu bên ngoài thì cười nhưng trong lòng lại không cười: “Không mang được không?”
Hoàng Dung do dự một chút: “Làm vậy có phải hơi bắt mắt không?”
“...”
Phong Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn làm theo yêu cầu mà đeo trang phục kiểu “đồng phục” lên. Băng đô tinh tế cài lên trên đầu, thắt lưng thì dùng quần áo phía dưới che kín phần eo lại, cộng thêm gần đây ngũ quan ngày càng xinh xắn nên thật sự có vài phần phong thái hồ ly.
Hoàng Dung nhìn hai bên một chút, thừa dịp không có ai phát hiện liền lắc đầu, một đôi tai lông xù chui từ trong tóc ra, sảng khoái thở phào một hơi, thể hiện vẻ thỏa mãn mà thở dài: “Đã nhiều năm không lộ chân thân ra trước mắt công chúng rồi, quả thực như thế vẫn thoải mái hơn... Cô Phong, mời. Tôi dẫn người làm quen với lớp trẻ của Yến thị Thanh Khâu.”
Cửu Vĩ Hồ của Thanh Khâu trong truyền thuyết kia rất khôn khéo lại không ở hiện trường, Hoàng Dung dẫn Phong Tiểu Tiểu tìm một vòng trong sảnh chính mà không có kết quả, tiện tay tóm mấy người mới hỏi ra là hình như hồ ly này uống nhiều quá, cho nên vừa mới đi toilet.
Hoàng Dung không biết làm sao, đành phải dẫn Phong Tiểu Tiểu đi tới bàn Điềm Điềm chờ một chút, sau đó quay đầu đi ra ngoài tìm người.
Trên đầu Điềm Điềm cũng đeo băng đô tai hồ ly, nhưng không cài đuôi, trong lòng đang ôm Tô Đát Kỷ mềm mại trắng nõn. Vừa nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu ngồi xuống, ánh mắt Điềm Điềm hiện vẻ phức tạp. Đầu tiên, cô ta nhìn chằm chằm Phong Tiểu Tiểu một phút đồng hồ, sau đó lại giống như tang thương hơn mấy phần, thở dài một tiếng: “Đã lâu không gặp.”
Lần nữa gặp lại giống như đã trôi qua mấy đời. Nếu đổi lại là cuộc sống của bản thân trước khi sinh con, Dù thế nào Điềm Điềm cũng sẽ không nghĩ tới cuộc sống của mình sẽ có thể... đặc sắc như bây giờ.
“Được cả đám hồ ly xum xoe cảm giác thế nào?” Phong Tiểu Tiểu cũng thấy rất kỳ diệu, dù sao Điềm Điềm cũng coi như là cố nhân, dù tính cách mọi người không hợp nhau không thành bạn bè tri kỷ được, nhưng cái khó có được ấy lại có thể ở trong cùng một giới, vì vậy Phong Tiểu Tiểu đương nhiên cười hì hì mấy câu.
Điềm Điềm rối rắm cả buổi mới gật đầu: “Cũng tạm. Không lo ăn lo mặc, còn không cần phải bỏ ra cái gì, tôi cảm thấy bản thân như Thái hậu chốn cung đình rồi, cảm thấy có chút kỳ diệu.”
“Quen là được.” Phong Tiểu Tiểu thấy Tô Đát Kỷ vẫn luôn mở to đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn mình chằm chằm, cười xấu xa hai tiếng liền vươn tay ra: “Cho tôi ôm chút, đã lâu không gặp Tiểu Đát Kỷ rồi.”
Điềm Điềm gật đầu, nghĩ tới thân phận của Phong Tiểu Tiểu, chẳng cái nào có thể đắc tội, thế nên vẫn có quan hệ tốt một chút mới có lợi, vì vậy rất nghe lời mà đưa con gái nhà mình ra.
Tô Đát Kỷ giật mình, sau khi kịp phản ứng thì bộ dạng lập tức tỏ vẻ như bị sét đánh, kêu to mấy tiếng “A a”, vung vẩy tay chân nhỏ nhắn mà giãy giụa đánh đấm, giống như thiếu nữ bất lực sắp rơi vào động ma - ai tới ngăn cản hai cô nàng này lại đi!
Thân phận dù có trâu bò tới đâu đi nữa thì chẳng qua hiện thực lúc này cũng vừa nhỏ vừa yếu, cho dù Tô Đát Kỷ không cam lòng thì cuối cùng cũng vẫn vững vàng rơi vào lòng Phong Tiểu Tiểu.
Phong Tiểu Tiểu sớm đã biết đồ chơi nhỏ này vẫn còn ghi hận mình vì trong đại chiến Phong Thần không được thăng chức thành công, đương nhiên đối phương cũng rất kháng cự, không cho mình ôm.
Nhưng không sao, dù sao cô cũng không quá quan tâm tới thái độ của Tô Đát Kỷ với mình, nếu cô nàng không thích mình ôm, vậy mình cứ cố tình tới ôm đấy... Một vật nhỏ không đá được tới mặt mình, thù này không báo thì không cam lòng đâu.
Cười khì khì gian xảo nắn bóp gương mặt mềm mại nhỏ nhắn trắng nõn của Tô Đát Kỷ, Tô Đát Kỷ uất ức tới mức không xong, thở phì phì, dùng ngón tay hồng hồng liều mạng kiềm chế xúc động muốn khóc, hai mắt tròn xoe kìm nén nước mắt, bộ dạng tỏ vẻ muốn khóc mà không khóc được, lập tức khiến Phong Tiểu Tiểu không kiềm chế được mà lại xoa cái má như đậu hũ non: “Trông cũng được đấy chứ.” Không hổ là hồ ly tinh.
Tô Đát Kỷ oán hận trừng mắt liếc nhìn Điềm Điềm, thấy cô rõ ràng ho khan hai tiếng, quay đầu đi chỗ khác thì Tô Đát Kỷ biết vậy đã thể hiện ra đủ loại bất lực lẫn uất ức, như kiểu trời cao phụ ta.
Vặn vẹo uốn éo cái mông nhỏ, Tô Đát Kỷ dứt khoát xoay thân thể nho nhỏ qua chỗ khác, một đầu vùi vào cánh tay Phong Tiểu Tiểu, tỏ vẻ không thấy thì tâm không phiền... Ừ, dù chán ghét thì chán ghét đấy, nhưng khí tức trên người tổ thần Nữ Oa này vẫn rất thoải mái, linh trí bị phong ấn cũng thoải mái hơn mấy phần, ta hít, ta lại hít...