• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa Full (1 Viewer)

  • Chap-286

Chương 289: Về nhà​




Dường như là cùng thời gian hồ lửa sụp đổ, ở một góc nào đó trên thế giới cũng có người đồng thời cảm nhận thấy trạng khác thường này.



Trong một căn hộ nào đó ở cùng một thành phố với tiệm gốm, một vị nam thần xinh đẹp như phái nữ ngồi cạnh bàn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không để ý tới cấp dưới đang báo cáo nhưng vì động tác của hắn mà dừng lại, đích thân đứng dậy đi tới trước cửa sổ, con ngươi màu xám hơi nhíu lại, định thần nhìn về phía bầu trời xa xôi: “Zeus...” Đã bỏ mình ư?



Tiện tay gạt phăng sợi tóc dài vung vẩy trước ngực, người đàn ông xinh đẹp dường như không để ý mà nhìn sang những đầu ngón tay thon dài trắng của mình - sợi dây ràng buộc với Hera đã đứt, khí tức của người phụ nữ chia sẻ quyền lợi tôn vinh với mình đã hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng có một người như vậy tồn tại, đến cả tung tích linh hồn cũng không bắt được.



Mười hai chủ thần Olympus thoáng cái đã mất đi hai vị, trên thế giới này còn tồn tại thứ có thể cùng lúc xóa bỏ đôi phu thê này sao?



“Bệ hạ Athena?” Thuộc hạ cẩn thận tiến gần tới sau lưng người đàn ông xinh đẹp, không rõ tại sao đối phương bỗng nhiên lại hành động và phản ứng khiến người ta bất ngờ.



Một tiếng thở dài cực nhỏ không thể nghe thấy, người đàn ông xinh đẹp bỏ qua điều tiếc nuối nhẹ nhàng dấy lên trong lồng ngực, bình tĩnh trở lại: “Không, không có gì... Ngươi tiếp tục đi.”



“... Vâng.”



Mà ở nước ngoài cách một đại dương, một người đàn ông trẻ tuổi đang đi trong một quốc gia lạ lẫm một cách thản nhiên dường như cũng cảm nhận được điều gì đó liền quay đầu nhìn về phía biển Chết, khóe miệng giật nhẹ giễu cợt: “Đã bao nhiêu nguyên hội đi qua như vậy rồi mà Nữ Oa vẫn còn ngây thơ thật.”



Kẻ mạnh là vua, không ai có thể nghịch chuyển quy luật sinh tồn, cho dù là thần thì cũng không ngoại lệ.



Chỉ một trăm nghìn con chim sẻ nhỏ mà thôi, cho dù có thêm hai con diều hâu thì trong mắt đại năng thời hồng hoang viễn cổ cũng chỉ là một hạt bụi, chẳng qua chỉ phất nhẹ một cái trong nháy mắt mà thôi.



Bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi còn có một chàng trai cường tráng, lúc này hắn đang sờ lên cổ của mình, xoay vặn tới lui, bộ dạng tỏ vẻ xương cổ không khỏe: “Nữ Oa thì đã sao?... Không nói tới chuyện trước kia, chẳng phải ngài cũng nói chờ tới khi hồn thể hoàn toàn dung hợp ổn định với nhau thì vẫn không thể gặp bọn họ hay sao? Trước tiên xem giúp cái cổ của tôi một chút, tôi cảm thấy đầu không ổn lắm, có phải vị trí lắp ráp xảy ra vấn đề không?”



Vừa dứt lời, tay chàng trai kia dùng sức quá lớn, bất cẩn đẩy cái đầu đánh “phịch” một tiếng xuống mặt đất.



Cái đầu tròn vo lăn lộc cộc trên mặt đất vài cái, hai con mắt trên đầu còn tỏ vẻ kinh ngạc, trừng lớn tựa như không thể phản ứng kịp.



Thân thể không có đầu, tất cả các động tác đều dừng lại giống như bị cắt điện, duy trì tư thế bất động đứng nguyên tại chỗ, trên cổ áo bộ âu phục đen sẫm trống không, chẳng cần tăng thêm nhạc nền thì cũng đã giống phim kinh dị lắm rồi.



Người đàn ông trẻ tuổi không nói gì, nhìn cái đầu lăn đến đôi giày của mình. Sau khi nhìn một lúc thật lâu, rốt cuộc cái đầu trên mặt đất cũng định thần lại, tức giận như muốn bật lên khỏi mặt đất vậy: “Fuck! Nữ Bạt nghịch ngợm này quả nhiên không khâu đầu tôi cho tử tế mà, khó trách tôi lại cảm thấy xương cổ cứ sai sai, bắp thịt cũng không sắp xếp chỉnh tề... TMD, ngay cả may vá cũng không làm được, vậy mà cô ta cũng được coi là phụ nữ sao?”



Người đàn ông trẻ tuổi lại một lần nữa “...” mất nửa phút, sau đó nhặt cái đầu đang không ngừng oán trách hờn dỗi lên, thuận tay phủi bụi dính trên mặt, khiến đầu người đàn ông nọ kêu lên một trận: “Vỗ nhẹ chút, đây là đầu, không phải là quả bóng...”



Người đàn ông trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng: “Nếu muốn hồi phục hoàn toàn như cũ, không thấy vết chỉ khâu nào giống như chưa từng bị đứt gãy trước đây thì e rằng chỉ có Nữ Oa mới có thể làm được... Muốn tới cầu xin người đó à?”



Người đàn ông nọ đang luống cuống tay chân điều chỉnh lại góc độ chính xác cho cái đầu đang bị lệch, vừa nghe thấy lời này liền phủ nhận ngay: “Vậy thì thôi đi, tôi và Hoàng Đế nước sông không phạm nước giếng, chắc chắn vợ anh ta cũng không thể giúp tôi được.”



Người đàn ông trẻ tuổi kia nghe được những lời này liền nhíu mày rất lâu: “Hình Thiên, ta cảm thấy hiểu biết của ngươi về thế giới này cũng chưa hoàn toàn tiêu tán, nghe nói trước kia Hình Thiên chiến đấu với hoàng đế nóng nảy như lửa bạo phát, nhưng còn ngươi...” Bộ dạng như hiện tại cùng lắm cũng chỉ được coi là thô kệch thôi.



Nghiêm túc lại mà nói thì thật sự không chỉ Hình Thiên mà còn bao gồm cả Phi Liêm và những đại năng thời thượng cổ mà anh ta đã hồi sinh lại cũng có tính cách giống như vậy. Dù mọi người quả thật vẫn lấy tính cách của người thượng cổ làm chủ, nhưng ít nhiều thì nhân cách chuyển thế đến giờ cũng có chút ảnh hưởng.



Ví dụ như Phi Liêm vẫn là thần gió bất thường quái gở, nhưng anh ta vẫn răm rắp vâng lời đứa con gái mà người vợ khó sinh ở kiếp này đã để lại. Vừa thấy cô gái nhỏ đó, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng như cao nhân lánh đời sau khi thức tỉnh đã không còn thấy đâu nữa mà cười rộ lên như cháu chắt vậy.



Ví dụ như tráng sĩ còn to gan lớn mật Hình Thiên kia, nhưng có lẽ trong kiếp này, trước khi tỉnh giấc đã làm việc ở công trường hơi nhiều, cho nên khi đối phương nói chuyện thỉnh thoảng còn mang theo chút thô tục.



Còn cả Nữ Bạt nữa, ngược lại cô ta không có biến hóa gì lớn, chẳng qua lại nghiện mua sắm tới mức thật sự khiến người ta giận sôi gan, hơn nữa không phải hàng hiệu thì nhìn không vừa mắt...



Bàn Cổ trẻ tuổi nghĩ tới những đại năng này được mình thức tỉnh lại không thể kiềm chế được mà muốn ôm trán thở dài. Anh ta cảm thấy bản thân cũng sắp quẫn bách bởi những người này rồi, nhất là khi chưa thể hoàn toàn dung hợp với thân thể này, thời kỳ xấu hổ này chỉ có có thể thức tỉnh trong hai tiếng vào sau giờ Tý hằng đêm.



Hình Thiên bĩu môi: “Sao ông đây lại không không phải ông đây?” Hình Thiên đỡ lấy đầu, cẩn thận bảo vệ cái cổ mới bị gãy một lần, không kiềm chế được hỏi: “Hay là tôi không cần dùng đầu nữa? Thật ra bao nhiêu năm trước khi thức tỉnh, tôi cũng đã sớm quen với việc không có đầu rồi. Lần trước, chẳng phải khi bắt ma vương cũng không có vấn đề gì sao? Bỗng nhiên ngài lại kêu tôi mang thêm cái đầu, thành ra không quen thật mà.”



Như vậy còn tốt hơn là người đàn ông bỗng chốc xuất hiện thêm bốn lạng thịt trước ngực, như vậy còn tốt hơn so với trần chuồng biến thái bỗng nhiên bị cưỡng chế yêu cầu mặc thêm quần lót, như vậy còn tốt hơn so với...



“Không được!” Bàn Cổ trẻ tuổi kiên định bác bỏ: “Tốt nhất là từ giờ trở đi ngươi bắt đầu lại tập quen lại một lần nữa, ta cũng không muốn sau này thấy tin tức về một chàng trai bị tên sát nhân biến thái cuồng bêu đầu hoặc cái gì mà người đàn ông không đầu dạo chơi ngoài phố đâu.” Lần trước, khi đi bắt Lucifer là do hắn không nhắc nhở trước, cũng may khi đó cũng không ai trông thấy, nếu không thì có lẽ sẽ xảy ra hỗn loạn lớn. Với bản thân hiện giờ, mỗi ngày chỉ có hai tiếng để hồi phục thì một khi bị lộ và bị Phục Hy tìm được thì hậu quả thực sự khó lường.



“Nhưng mà nó cứ rơi...” Anh chàng Hình Thiên cao lớn thô kệch tới mức sắp khóc, vẻ mặt không thoải mái: “Tôi không thể tin được tay nghề của Nữ Bạt, ngài giúp tôi tìm xem có cao thủ nào đáng tin có thể giúp tôi chuyện may vá thi thể không? Nghe nói, hình như nhà tang lễ có dịch vụ này nhỉ.”



“...” Đúng là nhà tang lễ có dịch vụ này, nhưng làm sao có thể giải thích với người ta nguồn gốc của “thi thể” đây? Hơn nữa, người ta cũng chỉ thề thốt ngoài mặt cho dễ coi thôi, còn có bền chắc hay không... Bàn Cổ trẻ tuổi trầm mặc một hồi lâu, rất lâu sau mới nói: “Hay là ngày mai ngươi đi mua lọ 502 đi?”



“... Lão đại Bàn Cổ à, ngài đùa tôi, đùa tôi, hay là đùa tôi vậy?”



***



Tìm kiếm cửa vào không gian vốn chẳng phải chuyện quá khó khăn, chẳng qua khi tìm kiếm cần chút thời gian và kiên nhẫn mà thôi.



Trong không gian lối đi lần hai mất hẳn hơn một tiếng đồng hồ, ngay khi Phong Tiểu Tiểu không thể kiềm chế được nữa mà hỏi thì rốt cuộc Lucifer cũng thở ra một hơi, nói ra tin tức tốt mà mọi người vẫn luôn mong đợi: “Tìm được rồi.”



Cũng may khi nãy vị trí cửa vào lại ở trong phạm vi châu Á, chỉ cần lấy phạm vi này làm trung tâm mà tìm kiếm là được... Tọa độ chuẩn xác quả thật có hơi khó xác định, thế giới bao la không ai dám đảm bảo trong lúc định vị mà ước chừng sai một số nhỏ thì liệu có lạc tới không gian rối loạn nào không, đến lúc đó Phong Tiểu Tiểu thì không sao, nhưng chắc hẳn những người khác sẽ bị thời không hỗn độn nghiền nát cắt thành mù tạt rồi.



Mà sở dĩ nguyên nhân nói “cũng may” là vì châu Á... Nói đúng hơn chính là trong thiên triều còn có một vị cổ thần lớn mạnh để lại một cổng không gian.



Đúng vậy, Lucifer nhất định lục tìm cổng thần đình do chính tay Phục Hy tạo ra làm điểm tiếp xúc. Nơi đó không gian vặn vẹo, dao động với những tọa độ không gian khác trùng điệp hoặc hỗn loạn – lớn mạnh, mà ổn định, không thể mạo phạm.



Trong một điểm nút hỗn loạn quả thật dễ thấy giống như một đàn đom đóm bị ném vào trong một trăm cái bóng đèn vỡ.



“Cũng may có ngài Phục Hy đã từng làm điểm tiếp xúc trong lối đi không gian.” Lucifer thuần thục viết ra ma văn và ký hiệu phức tạp trong không trung, mà một số nguyên tố cũng dần được phác họa ra thành một ma pháp trận hoàn thiện: “Chúng ta có thể về thẳng tiệm gốm của cô Phong, hy vọng sẽ không khiến cô Phong hoặc người đang sống ở đó cảm thấy bị mạo phạm.”



nói xong thì ma pháp trận cũng hoàn thành, Lucifer duỗi ngón tay điểm một cái trên trung tâm trận. Giống như một tầng nước dập dờn mở ra, cả ma pháp trận bỗng sáng lên, đồng thời bắt đầu dao động cuốn ra từng vòng từ trung tâm tới các chỗ trống trong không gian, cuối cùng mở ra thành một lối đi hình bầu dục tối tăm cao vài mét.



Phong Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm một hơi, có thể thuận lợi về nhà là tốt rồi, lúc này còn nói mạo phạm hay không mạo phạm cái gì kia chứ.



Lấy Phong Tiểu Tiểu làm tiên phong, Lucifer và những thiên thần sa ngã khác lần lượt đi vào. Trong nháy mắt khi bước ra khỏi không gian, quang cảnh đồ vật trang trí trong nhà và ánh đèn quen thuộc suýt chút nữa đã khiến Phong Tiểu Tiểu cảm động đến mức khóc lên.



Dương Nghiên đang bưng nồi mì tôm đã nấu xong từ phòng bếp ra, đúng lúc cảm nhận được tầng hai có dao động không tầm thường liền ngẩng đầu nhìn lên, lập tức ngây ngẩn cả người: “Tiểu Tiểu?”



“Anh Nhị!” Phong Tiểu Tiểu càng cảm động hơn: “Làm sao anh biết tôi đói rồi vậy?” Đến cả bữa ăn khuya cũng đã chuẩn bị xong, đúng là hiểu nhau quá mà.



“... Đây là tôi định nấu cho mình ăn.” Dương Nghiên đầu đầy vạch đen, thở dài: “Thôi, đói rồi thì cũng đến đây ăn đi.” Vừa nói vừa vẫy một tay với Phong Tiểu Tiểu, thuận tiện nghi hoặc nhìn Lucifer cùng mấy thiên thần sa ngã chặn lối ra trên tầng hai: “Anh Lu cũng đã bình an trở về rồi à? Quy mô lớn như vậy, các người đây là... kéo bè kéo lũ đi đánh nhau sao?”



Phong Tiểu Tiểu cũng lười chen qua nhiều người như vậy, dứt khoát chống một tay trên lan can, trực tiếp nhảy xuống phòng khách, vung cái đuôi trườn tới bên cạnh Dương Nghiên, chộp lấy cái nồi nhỏ: “Không phải, là đi cày phó bản.”



“...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom