Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-269
Chương 272: Phòng tối
Nội dung trao đổi kế tiếp đơn giản là xác định thời gian và địa điểm cần đối phương tới. Chỉ có điều, bởi vì trong đó có mấy từ ngữ không thích hợp bị người khác biết, nên để tránh xuất hiện những điều không cần thiết, cứ cho cậu Liên rời đi trước thì hơn.
Vấn đề an toàn của cậu Liên vốn đang có chút phiền phức nhỏ, nhưng sau khi Phong Tiểu Tiểu gọi một cú điện thoại kêu Đường Cần còn đang ngủ thức dậy thì tất cả đều không thành vấn đề nữa.
Tất cả đã chuẩn bị xong, mười hai giờ đêm, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên lái xe xuất phát từ tiệm gốm. Dù sao thì nửa đêm cũng không cần suy xét đến vấn đề tắc đường, một giờ đã đủ để bọn họ chạy khắp các ngõ ngách trong thành phố rồi.
Tiếng động cơ ô tô vừa vang lên thì trên một ô cửa sổ còn sáng đèn của căn hộ hai tầng ở khu chung cư bên cạnh có một cái đầu lập tức thò ra. Đây đúng là bác gái đã gặp lúc ban ngày, bác gái này cũng không phải dạng vừa, không chỉ thò đầu ra mà còn lấy kính viễn vọng để mà soi nữa. Vừa thấy là hai người Phong Tiểu Tiểu thì lập tức rụt đầu lại đi đóng cửa sổ, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên thậm chí còn nghe thấy đối phương than thở rõ ràng: “Con gái bây giờ... Ài! Ở chung thì cũng thôi đi, muộn thế này còn đi ra ngoài tìm kích thích gì chứ.”
Phong Tiểu Tiểu toát mồ hôi, chọc chọc Dương Nghiên: “Anh Nhị, anh có phát hiện ra từ cuối năm đến giờ chỗ chúng ta hơi nổi bật quá rồi không?”
Chưa nói tới việc nam nữ ngoại quốc thường xuyên qua lại, quan trọng là lúc mọi người tới còn không phân chia thời gian, thế nên lâu dần xung quanh quả thật có một vài lời đồn không dễ nghe từ đám người chuyên hóng hớt. Mà Phong Tiểu Tiểu làm chủ tiệm gốm, lại là con gái, thanh danh khó tránh khỏi việc không được trong sạch cho lắm.
Dương Nghiên “chậc” một tiếng, đánh tay lái rẽ ra đầu phố: “Đừng để ý tới bà ta. Con bà ta ra nước ngoài du học đã nhiều năm, nghe nói lúc trước năm mới cũng đi làm bên ngoài, gần đây mới nói sẽ về nhà một chuyến. Mấy ngày nay bà ta đều ra ngoài mua rất nhiều đồ ăn rồi chờ đến tận một giờ sáng. Chắc hôm nay lại không chờ được nên tâm tình không tốt.”
“A, ra vậy!” Phong Tiểu Tiểu bừng tỉnh.
Hiện tại, trong thành phố quả thật rất phổ biến chuyện đưa con cái ra nước ngoài, dần dà đã thành một hiện tượng xã hội, mà hiện tượng này chủ yếu là do thường xuyên so sánh gây nên. Việc trong nước mù quáng sính ngoại đã dần cổ xúy cho tình trạng này, nhưng thực tế mà nói thì rất nhiều chương trình học của nước ngoài chưa chắc đã tốt hơn trong nước, thậm chí trong giai đoạn giáo dục cơ sở, rất nhiều người đi du học nước ngoài sẽ phát hiện, trình độ dạy học trong nước còn tiên tiến hơn trình độ của nước ngoài rất nhiều.
Đương nhiên bây giờ đang thảo luận về việc giảm mấy vấn đề phụ, mù quáng gia tăng độ khó của chương trình học thì cũng không phải một hiện tượng tốt, nhưng ít nhất cũng có thể nói lên một vấn đề: Giáo dục cơ sở trong nước đã hơn nước ngoài, mà nước ngoài thì lại có ưu thế về khuynh hướng bồi dưỡng trẻ em theo hướng phát triển tự do trên nhiều phương diện.
Bình thường, chi phí du học một năm cần từ hai trăm đến ba trăm nghìn tệ, rất nhiều gia đình bình thường căn bản không thể gánh nổi, vì thế vay tiền để đi du học, du học sinh túng quẫn đi làm thêm đều trở thành hiện tượng phổ biến. Con bác gái hàng xóm cũng không phải trường hợp đặc biệt gì, rất nhiều du học sinh vì để tiết kiệm tiền đi đường hoặc tranh thủ ngày nghỉ mà đi làm thêm để được lương cao hơn nên mấy năm không về nhà đã là chuyện thường từ lâu rồi.
“Từ nước ngoài trở về thì cũng chua xót nhỉ?” Phong Tiểu Tiểu cảm thán một câu: “Cảm giác thì rất cao cấp, nhưng vì được dát một lớp vàng này nên khiến cả nhà, cốt nhục tình thân đều xa nhau... Thật không biết có cần thiết phải vậy không.”
Dương Nghiên cười nhạo: “Chẳng qua không có ai cho cô đi du học nên ghen tỵ chứ gì!”
Quan hệ giữa hai người không tệ nên mấy lời nhạy cảm cũng có thể nói thẳng ra. Nếu đổi lại là người khác, khi nghĩ đến thân phận Thiên Sát Cô Tinh(*), không cha không mẹ của Phong Tiểu Tiểu thì nhiều khi phải đắn đo trong đầu mấy lượt cái đã rồi mới nói ra được, chỉ sợ không cẩn thận lại làm tổn thương tới tâm hồn yếu ớt của cô.
(*) Thiên Sát Cô Tinh: Là ngôi sao chiếu mệnh của một người. Khi người nào bị sao này chiếu mệnh thì những người thân xung quanh người đó sẽ gặp tai họa, khiến người đó trở nên cô đơn và bị mọi người xa lánh.
Phong Tiểu Tiểu xem thường liếc qua: “Thật ra khi Lý Trường nhận nuôi tôi thì cũng rất hào phóng, tuy không bồi dưỡng tình cảm mấy, nhưng điều kiện vật chất vẫn cung cấp đầy đủ... Í, nói như vậy cũng đúng, dù sao tôi ở đâu thì đều là tiêu tiền, mà cũng không ai quản, sao không đưa tôi ra nước ngoài nhỉ?”
Nếu đi du học từ nhỏ rồi trở về thì ít nhất bây giờ trình độ tiếng Anh của cô sẽ không kém như vậy, biết đâu còn có thể thành cô con dâu vàng trong mắt người khác...
Phong Tiểu Tiểu cảm thấy hối hận, còn Dương Nghiên thì cười nói: “Đùa hả? Đưa Nữ Oa đến địa bàn quỷ Tây để bồi dưỡng thành chuối tiêu ABC? Đừng nói ông ta chính là Thái Bạch Kim Tinh, cho dù ông ta là Ngọc Hoàng đại đế thì cũng không có cái lá gan kia!”
“... Cũng phải.”
Vừa lái xe vừa nói chuyện vài câu, tình hình giao thông lúc nửa đêm vô cùng thông thoáng khiến Dương Nghiên rất thổn thức. Nếu ban ngày giao thông cũng tốt như vậy thì anh ta sẽ không để ý đến chuyện mỗi ngày phải ra ngoài thêm mấy lần đâu.
Lúc đi tới địa điểm đã hẹn trước, quỷ vương Tiết đã chờ ở đó. Nơi này là một công viên, đỉnh núi có chùa, thuộc về một phần của công viên, mà cửa lớn công viên lại nằm giữa sườn núi, không có nhiều trang thiết bị phục vụ nhu cầu giải trí lắm. Điểm sáng giá nhất của công viên này chủ yếu là ở khung cảnh.
Vốn dĩ đã có không ít người già thích tập thể dục, thích dậy sớm leo núi, đầu tiên là đi theo đường xi măng lên đến giữa sườn núi, sau đó đánh bài Thái Cực quyền trong đám cây cối vây quanh, rồi chờ công viên mở cửa thì trèo lên đỉnh núi vái Bồ Tát một cái, cuối cùng mới đi băng băng xuống dưới ăn sáng...
Lúc nửa đêm, cơ bản trên núi chẳng có ai, quỷ vương Tiết đang ngồi trên một băng ghế hình gốc cây hút thuốc, nhìn thấy xe Dương Nghiên xuất hiện thì vội dập tàn thuốc rồi chạy tới: “Mọi người căn giờ chuẩn thật ha, lúc mười một giờ tôi đã tới rồi, sao giờ mọi người mới tới?” Giờ cũng đã sắp mười hai rưỡi, qua nửa giờ nữa là sang giờ Tý rồi. Ông ta vốn còn đang cho là có lẽ bọn họ sẽ đến muộn mất.
“Dù sao thì buổi tối cũng không tắc đường.” Phong Tiểu Tiểu cười cười, gọi điện thoại trước: “Vidar? Chúng tôi đến rồi, còn bao lâu nữa anh mới tới?”
Vidar cũng mất một lát rồi mới bắt được xe lúc nửa đêm. Quá nửa đêm rồi nên cũng không còn nhiều taxi chạy xe trên đường, nếu gặp được một hai chiếc không có khách thì ngăn lại cũng dễ dàng. Nhưng chủ yếu là bởi nơi anh ta muốn đi. Nhắc tới công viên vắng vẻ như vậy, hơn nữa còn là một người nước ngoài một thân một mình, tình huống kỳ quái như vậy thì ai cũng sẽ hơi bỡ ngỡ... Bây giờ làm lái xe cũng không dễ dàng đâu, có rất nhiều tin tức về chuyện lái xe taxi bị cướp đã đăng đầy trên báo từ lâu rồi. Nếu không có việc gì thì làm gì có ai chạy tới mấy nơi vắng vẻ như vậy?
Thật vất vả lắm mới lên được một chiếc xe, người ta suýt nữa còn sợ tới mức lái xe rẽ thẳng vào cục cảnh sát. Cuối cùng nhờ vào số tiền thù lao lớn, mới tìm được một người anh em dũng cảm đồng ý chở anh ta.
Nhận được điện thoại, Vidar mặt vô cảm đáp: “Lập tức.”
“Lập tức là bao lâu?” Phong Tiểu Tiểu cố chấp đưa ra yêu cầu phải xác định thời gian cụ thể: “Nửa giờ nữa là qua giờ Tý rồi, sau lúc đó thì chúng tôi cũng không chờ anh nữa đâu.”
Vidar nhìn thẳng lái xe, khiến anh ta toát mồ hôi toàn thân, nuốt vài ngụm nước miếng rồi mới phát hiện đối phương đại khái là muốn hỏi đường đi nên liền cười gượng: “Đồng chí muốn hỏi còn bao lâu phải không? Không xa đâu, năm phút nữa là đến.”
Phong Tiểu Tiểu ở đầu bên kia cũng nghe được nên trực tiếp dặn: “Anh bảo bác tài lái đến chỗ chòi nghỉ mát là được, bọn tôi và lão Tiết đều ở đó.”
Lái xe rất hiền hậu, mặt đường cũng rất bằng phẳng. Chưa đến năm phút đồng hồ, quả nhiên có một chiếc xe taxi chạy đến, dừng ở nơi cách đám người Phong Tiểu Tiểu khoảng hơn ba mươi mét. Vidar xuống xe trả tiền xong, tài xế nhanh chóng lái xe rời đi như bị lửa đốt mông, cứ như sợ đụng phải chuyện gì không nên biết vậy... Đêm khuya thanh vắng, đoạn đường hẻo lánh...
Từ một góc độ khác mà nói thì suy đoán của anh ta cũng coi như là chính xác.
Chờ tiếng động cơ ô tô đi xa, quỷ vương Tiết đứng lên gật đầu: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Được rồi, mở ra đi.” Phong Tiểu Tiểu cười: “Cũng không phải chưa từng đi qua, hơn nữa còn do ông dẫn đầu, cần chuẩn bị gì nữa chứ.”
Không cần niệm chú, không cần làm phép. Quỷ vương muốn về âm giới giống như người thường muốn về nhà mình vậy, nhẹ nhàng một cái đã phá vỡ một đường xuống hoàng tuyền, không khí âm u tức thì điên cuồng trào ra từ chỗ hổng.
Sau khi nhanh chóng dẫn mấy người đi vào, không gian phía sau liền khép lại, cánh cửa nối liền với giới u minh và trần thế đóng lại. Quỷ vương Tiết quen thuộc vừa dẫn đường phía trước vừa giải thích: “Chúng ta không đi vào từ Vong Xuyên, cầu Nại Hà còn chưa sửa xong. Âm khí hoàng tuyền rất nặng nên bình thường khi đi bên này tôi chỉ dám đi vào lúc giờ Tý, nếu không ban ngày ban mặt mà đột nhiên có gió lạnh nổi lên thì sẽ rất đáng sợ, hơn nữa còn sợ bị người khác nhìn thấy nữa.”
“Vợ ông bây giờ thế nào rồi?” Phong Tiểu Tiểu có thể hiểu được sự cẩn thận của đối phương, gật đầu thuận miệng hỏi.
Quỷ vương Tiết cười khổ: “Bà ấy vẫn đang ngủ, có một hồn nhà giàu, nhà họ đốt cho anh ta không ít đồ nội thất, biệt thự mà hồn ma kia còn tặng một cái giường lớn xa hoa cho tôi nữa. Mấy thứ đó tôi đã chuyển đến bờ sông Vong Xuyên rồi, bây giờ vợ tôi còn chưa rời khỏi những bông hoa mạn thù sa đó được. Cũng không biết khi nào thì hai vợ chồng Thành Hoàng mới có thể tìm được giấy phép để đi xuống âm phủ.”
Dương Nghiên cũng xen mồm vào nói: “Ông không định trồng cây lựu sao?”
“Trồng một cây phải đợi năm trăm năm, mà hơn nữa nếu trồng loại khác thì cô ấy lại thành vợ người ta.” Quỷ vương Tiết thở dài: “Xem tình hình trước mắt đã, thêm một thời gian nữa mà vẫn không được thì lại nói sau.”
Khi vào điện Diêm La thì trong này đã có không ít quỷ hồn chen vào rồi. Dù chưa chính thức bắt đầu làm việc, nhưng mọi người cứ tạm thời vào ở trước đã. Tuy trăm ngàn năm qua mà mấy ngôi nhà ma kia không có ai xử lý kia cũng không có mạng nhện, nhưng rất nhiều đồ đạc trong nhà đã không còn phù hợp với thẩm mỹ và thói quen sống hiện đại bây giờ nữa, còn phải tu sửa chỉnh đốn dần dần.
Hơn nữa, các chức vị dưới âm phủ đều đang thiếu người, hiện tại Tiểu Hắc và Thành Hoàng tự nhiên xuống đó một chuyến, còn phải giúp đỡ quỷ vương Tiết đăng ký tư liệu cho nhóm quỷ hồn để nhìn xem có thể tìm ra ai để đề bạt lên được hay không, cho dù chỉ làm công việc văn phòng trước thôi cũng được.
“Đại vương đến rồi ạ?”
“Đại vương, chào buổi tối!”
“Nữ Oa nương nương cát tường.”
“Thỉnh an Nhị Lang chân quân...”
Đủ loại tươi cười tiếp đón rộ lên. Dọc đường đi, ngoài Vidar ra thì ba người đều được hoan nghênh nhiệt tình. Sau khi vất vả xuyên qua mười tầng tám địa ngục trong lời đồn, bọn họ liền nhìn thấy một phòng tối nhỏ mà thiên thần sa ngã nghe được từ chỗ ma tướng, hơn nữa trước phòng còn bị khóa kín bằng xiềng xích sắt.
Dây xích khá dày mà cũng không có đầu khóa, hơn nữa còn không phải làm bằng vật liệu bình thường, nhìn qua thì hiệu quả chỉ có thần thoại mới tạo ra được. Quỷ vương Tiết tiến đến nhấc một mắt xích lên nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi không mở được, cấm chế rất nặng.”
Mười tám tầng địa ngục cũng không nên ở lại lâu, lúc trước quỷ vương Tiết cũng chưa từng đi đến đây, nếu không phải thiên thần sa ngã nhắc tới thì căn bản ông ta còn không biết trong này còn có một cái phòng tối nhỏ…