Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-254
Chương 257: Mặt đường hỗn loạn
“Anh Triển, đây là Tiểu Nam!”
Dương Nghiên ở giữa giật dây bắc cầu, giới thiệu hai bên.
Dương Nghiên quay sang nói với Athena:
“Tiểu Nam, gọi vị này là anh Triển là được rồi. Anh Triển có chút quan hệ trong quân đội, có chút sức nặng với trong giới và cậu Liên, chắc sẽ nể mặt.”
Athena bắt tay với người thường nhỏ gầy trước mặt mình, lắc mấy cái rồi hé môi, nhưng ngẫm nghĩ lại im lặng lùi xuống.
Triển Hiên nhướng mày, bắt tay xong tặc lưỡi với Dương Nghiên, có vẻ không mấy vừa lòng cười nói:
“Mọi người lăn lộn giang hồ, có chút chuyện nên nói rõ thì tốt hơn. Anh Dương nên biết chúng tôi không thích giao thiệp với người ngoài.”
Cái gọi là giang hồ nghe vào tai người khác nhau có ý nghĩa khác nhau.
Người bình thường sẽ cho rằng đây là cụm từ so sánh, có người là có giang hồ, người ở bên ngoài kiếm miếng cơm ăn đa số hình dung bằng từ này.
Nhưng trong lòng Dương Nghiên, Triển Hiên đều biết anh ta nói giang hồ là giang hồ thật sự.
Người trong giang hồ thuộc các môn các phái hoặc gia tộc truyền thừa từ thời đại chuộng võ, lưu lạc đến ngày nay tuy không còn lộ mặt nhiều như trước nữa, nhưng họ lùi vào bóng tối tập hợp thành đoàn, hình thành thế lực càng khó chơi hơn.
Các nhà trong giang hồ truyền thừa huyết mạch mà gập ghềnh đi đến hôm nay, đặc biệt trải qua chính sách một con hung tàn, gây mất mát lớn. Nếu chết một người, không nói đến sinh thêm đứa nữa rắc rối bao nhiêu, dù sinh ra thì bồi dưỡng mất mười, hai mươi năm, ai biết khi đó sẽ là cảnh tượng gì?
Vì quý giá nên mọi người càng đặc biệt quý trọng, nếu ai có cần giúp đỡ hoặc chịu khổ thì cả giang hồ sẽ đổ xô ra giúp, đó là một thế lực không thể coi thường. Họ vừa yêu quý chính mình vừa vì nghĩa khí quên mình, nhìn từ góc độ tư duy, người giang hồ không hợp với đa số dân thường là có lý do, muốn vào trong giới của họ không dễ, muốn được đám người này thừa nhận càng khó.
Bây giờ không phải thời buổi người giang hồ thích giúp đỡ dân chúng nữa.
Dương Nghiên nghe ra Triển Hiên không vui, nhưng đã đến mức này anh ta chỉ có thể giả ngu làm bộ không hiểu:
“Anh Triển đừng nói xa lạ, mọi người không thích giao thiệp với người ngoài nhưng cũng không phải là hoàn toàn tách biệt.”
Triển Hiên ngẫm nghĩ, nói:
“Có cần giao thiệp hay không không phải người ta nói một câu là được. Thôi đừng nói nhiều nữa, cậu và em Phong đã nhúng tay vào, nể mặt hai người nên tôi ra mặt cũng được, không cần lôi người khác vào.”
Ý là hoàn toàn không muốn quen biết Athena.
Athena ôm cục tức, một người thường nhỏ bé mà dám coi thường anh ta như vậy, nhưng bất đắc dĩ có việc nhờ người, nếu không phải Dương Nghiên dặn trước thì Athena cũng không thèm tiếp xúc với họ.
Dương Nghiên cười cười, mời người lên xe.
Triển Hiên xua tay: “Không cần.”
Triển Hiên móc điện thoại ra, nói mấy câu rồi cúp máy: “Đã giải quyết.”
Athena ngạc nhiên nhìn Triển Hiên:
“Tổng thống hay thủ tướng Hy Lạp cũng không thể chỉ gọi một cú điện thoại là đã thả phạm nhân quan trọng ra được đâu?”
Dương Nghiên khịt mũi: “Vì đây là nước tôi.”
Dương Nghiên gật đầu với Triển Hiên: “Cảm ơn anh Triển.”
Triển Hiên phất tay nói:
“Không cần khách sáo, chỉ đơn giản là đánh tiếng, nhưng còn cần chút thời gian, có lẽ mọi người cũng cần cùng nhau ăn mấy bữa cơm. Miễn người bị nhốt không gây tội lớn gì, cậu Liên không đến mức không nể mặt.”
Triển Hiên nói xong nhìn Athena từ trên xuống dưới, hỏi:
“Nghe câu hỏi kia thì bạn nước ngoài này đến từ Hy Lạp hả? Có lai lịch gì vậy?”
Dương Nghiên ngẫm nghĩ, giới thiệu mịt mờ:
“À thì... người bạn này của tôi công tác tôn giáo ở nước của họ, là...”
Triển Hiên chưa nghe xong đã gật đầu, búng ngón tay nói:
“Hiểu rồi, cha sứ phải không? Chính giáo, giáo phái của nước Hy Lạp chứ gì? Tóm lại là tin Cơ Đốc, quốc huy cũng có sắc màu Cơ Đốc. Nghe nói Hy Lạp còn có núi thánh Athos có thần quyền tự trị, giống như Vatican nhưng không thành quốc gia, có thuyền gần đất liền, chỉ có giáo đồ nam giới trưởng thành ở. Cậu đến từ núi thánh hả?”
Mặt Athena nhăn nhó: “...”
Dương Nghiên ngậm miệng, qua một lúc hắng giọng cười gượng:
“Không ngờ anh Triển cũng có hứng thú với mấy cái này.”
Triển Hiên nheo mắt nhìn Athena, cười nhạt đầy bí hiểm nói với Dương Nghiên:
“Tôi không muốn tìm hiểu mấy cái này, nếu đã có quen biết với anh Dương thì tôi nói thẳng vậy. Mấy năm nay ba phái Cơ Đốc Giáo rất biết gây sự, quốc gia cũng hơi chú ý chút. Tôi không muốn xen vào việc anh Dương kết bạn với ai, nhưng mọi người tuyệt đối đừng làm hỏng quy tắc giang hồ trong tay tôi.”
Athena nghiến răng: “Xin lỗi, tín ngưỡng của tôi là Olympus!”
Thật mất mặt, mất mặt đến tận lãnh địa thần quyền mới!
Còn nói thần đình của người ta hoang phế ba ngàn năm, tự thấy mình hãnh diện, nhưng người ta có hoang phế cỡ nào thì lãnh thổ cũng không lấy chủ thần khác làm quốc giáo. Athena vô cùng suy sụp, thê lương, muốn bay theo gió.
Triển Hiên sửng sốt, không biết đến thần thoại Hy Lạp:
“Thế vận hội hả? Nhưng nó tên Olympic...”
Dương Nghiên không nghe nổi nữa, ho khan dời đề tài:
“Anh Triển, cùng nhau ăn bữa cơm đi. Tiểu Tiểu làm nhiều món ở nhà, chỉ chờ anh Triển nể mặt đến.”
Đúng là đã chuẩn bị món ăn nhưng đó đều là công lao của Điền Tố và các hoa yêu, Phong Tiểu Tiểu cùng lắm chỉ mở miệng ra lệnh, đánh giá hiệu suất công tác và ăn vụng.
Triển Hiên khá nể tình, suy nghĩ một giây rồi gật đầu nói:
“Được, dù sao không thiếu chút thời gian này, hiếm khi được ăn một bữa cơm của hai vợ chồng cậu.”
Athena hít sâu một hơi kinh hoàng nhìn Dương Nghiên.
Dương Nghiên thể hiện không thấy áp lực, đã quen nghe rồi, hơn nữa Phục Hy không có ở đây.
Bữa cơm này ăn không thuận lợi, xe mới lái nửa đường thì gặp tai nạn bị kẹt.
Hai dân bản xứ ngồi trong xe nhìn hai chủ xe đâm nát xe nhau đang cùng bạn bè hai bên cấu xé. Một bên là chủ xe nhà, một bên là xe du lịch. Mấy chục người tụ tập một chỗ đổ xô vây kín mặt đất, tình hình hơi khó coi.
Hai người dựa vào kinh nghiệm kết luận, chờ cảnh sát giao thông đến thông đường, giải thích xong kéo xe, chắc tốn mất hai, ba tiếng mới xong. Họ định quay đầu xe lại nhưng ngó kính chiếu hậu xong tuyệt vọng, mới có mấy phút đã xếp hàng chuỗi dài.
Triển Hiên dứt khoát nói:
“Hay anh gọi điện thoại kêu em Phong ra ngoài ăn đi, thể trạng hai người không tồi, cô ấy đi nhanh chút chắc hơn nửa tiếng là đến, nếu có xe đạp càng tiện.”
Triển Hiên tính theo thể lực người giang hồ, anh ta không biết nhiều về Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu, nhưng còn nhớ trước kia hai người một mình cứu Ngao Tiềm ra từ tay phần tử khủng bố, không cần cơ quan chức năng hay giang hồ nhúng tay vào. Từ điểm này Triển Hiên liền cảm thấy hai người là cao thủ ẩn giấu.
Dương Nghiên cười bấm số điện thoại:
“Chúng ta tìm chỗ trước đi, chờ gọi món chắc cô ấy đến rồi.”
Lộ ra chút tài năng có thể khiến người xem trọng mình chút, Dương Nghiên không sợ bị người ta liên tưởng đến sự kiện phi tự nhiên.
Triển Hiên cười liếc Dương Nghiên một cái, gật đầu mở cửa xe đi xuống tìm tiệm cơm ven đường. Dương Nghiên, Athena ở trong xe bận gọi điện thoại tìm người đến lái xe mình.
Nói hai, ba câu về tình hình hiện tại, Dương Nghiên giương mắt nhìn qua cửa sổ xe, khóe mắt chợt thấy phía trước hai chủ xe xách gậy gổ ra khỏi xe, những người có vẻ là thành viên đoàn du lịch từ khi nào đã cầm đủ loại vũ khí nguyên thủy đi ra.
Tim Dương Nghiên rớt cái bịch, mới cảm thấy không ổn thì đám đông đã lao nhanh về hướng Triển Hiên.
Bỏ mợ, bị gài bẫy!
Lúc này mà chưa rõ xảy ra chuyện gì thì Dương Nghiên nên đi làm trắc nghiệm kiểm tra chỉ số thông minh. Lúc này anh ta đã hiểu vì sao vừa rồi cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, mấy chục người toàn là thanh niên trai tráng, nhìn sao cũng thấy lạ.
Đám đông đứng ven đường xem lập tức giải tán nhanh khỏi hiện trường. Triển Hiên sửng sốt nhìn sau lưng, thấy có người lao ra từ con hẻm, anh ta cười lạnh cúi người xuống, tay dán lên giày, lật cổ tay cái đã cầm ra một con dao găm có hình dạng kỳ lạ.
Dương Nghiên nhanh chóng thông báo:
“Tiểu Tiểu, mau đến đây, Triển Hiên gặp xương cứng rồi!”
Dương Nghiên thuận tay chỉ vào Athena:
“Đi giúp đánh nhau đi nữ chiến thần!”
Trán Athena nổi gân xanh xuống xe:
“Làm ơn gọi tôi là chiến thần thôi.”
Triển Hiên nhanh chóng lao vào đánh với đám người, vừa xông qua vừa nghiêng đầu vặn eo né một gậy một cú đá, thế đi không giảm thuận thế mượn sức đạp bay một người, chặn lại mấy đồng bọn đằng sau người đó. Hai tay Triển Hiên hợp lại vặn một cái, dao găm tách làm hai lá mỏng như cánh ve, hai tay múa nhanh con dao xông vào đám đông.
Rõ ràng đối phương nhắm vào Triển Hiên, đã chuẩn bị tất cả trước khi đánh lén. Tai nạn xe cộ là cái bẫy, người phái đi cũng được cố ý huấn luyện.
Triển Hiên thành công chém một dao sau đó cảm thấy kỳ lạ, dao găm không có cảm giác cắt vào thịt mà như chạm phải vật cứng, phát ra tiếng kim loại ma sát chói tai. Mấy người này đều mặc giáp sắt bảo vệ người.
Vậy nên trực tiếp cắt cổ sao? Bài học mấy ngàn năm đấu võ trái lệnh cấm còn chưa đủ sáng mắt à? Đừng nói Triển Hiên đang ở trong quân ngũ, dù không trong hệ thống này thì cũng chẳng có người giang hồ nào to gan dám giết người giữa đường cái.
Trong đầu Triển Hiên lướt nhanh qua nhiều suy nghĩ, anh ta nhanh chóng rút dao găm về, tiện tay bắt một người cướp lấy gậy gỗ, dùng côn pháp.
Trong lúc gậy tung bay, Athena đến gần chiến trường.
Khóe mắt Triển Hiên liếc qua, tức giận quát:
“Biến về đi!”
Cha sứ chạy lại đây gây thêm phiền làm cái gì?
Phía quân địch thì tinh thần phấn khởi.
Có người cao giọng quát: “Bắt thằng pê đê kia lại!”
Người khôn biết chọn bóp quả hồng mềm trước.
Vì thế mười mấy người tách ra xông về phía Athena.