Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-239
Chương 242: Địa phủ
Người trung niên chạy trốn nhanh, hơn nữa vợ ông ta còn chưa dung hợp xong ba hồn bảy vía, chỉ có thể đặt tạm ở bờ sông bỉ ngạn. Vì thế ông ta vội vàng tới báo cáo một tiếng, chính là vì muốn nhanh chóng kéo cứu viện chạy trở về...
Tuy rằng chỉ là tàn hồn, nhưng trong trí nhớ mơ hồ của ông ta vẫn có chút ấn tượng về địa phủ Diêm La trước kia. Từ lúc phát hiện có gì đó là lạ ông ta liền bắt đầu đi lại nhẹ nhàng, dựa vào ký ức mà mơ hồ trốn tránh đám ác ma phương Tây, thoát khỏi mí mắt của bọn thiên thần sa đọa hung mãnh, không để cho đối phương phát hiện còn có người đi lại trong địa phủ.
Mà chưa trực tiếp giao tranh, nên người trung niên tất nhiên cũng không thể biết đám người này là từ đâu mà tìm được địa phủ phương Đông, cùng với lý do tại sao đối phương xuất hiện ở nơi này của bọn họ.
Toàn bộ hy vọng vạch trần sự thật đều đặt lên Phục Hy.
***
Nếu phải đi về chiếm lại địa bàn, chỉ dựa vào vài người như vậy chắc chắn không đủ, cũng không phải nói là thực lực không bằng, mà chủ yếu là không bố trí được nhân lực... Địa phủ là địa bàn phương Đông của mình, đâu thể biến tất cả về hỗn độn giống như Asgard được. Một khi cướp được về, cũng cần phải sắp xếp tiểu quỷ tuần tra quét tước linh tinh gì đó đúng không?
Lúc đấu tranh anh dũng thì còn có người phất cờ hò reo... Cho dù không thể giúp gì, nhưng ít nhất mình có đội cổ vũ nhiệt tình, dù sao cũng phải thể hiện chút thanh thế.
Vì thế vợ chồng Thành Hoàng liền điều tất cả yêu ma quỷ quái có thể điều tới, mà ngay cả rắn trắng nhỏ gần đây thường quấn trên cổ tay Đường Cần ngủ đông cũng được ném vào đội ngũ bổ sung đầu người.
Sau khi chuẩn bị sắp xếp xong, Phong Tiểu Tiểu đứng ở trên nóc tiệm gốm, nhìn núi ma biển quỷ rộn ràng nhốn nháo đầy đường, gần như nhét đầy khu phố xung quanh, chật đến gần như không nhìn thấy khe hở, mới đột nhiên phát hiện không ngờ thế lực âm phủ đã lớn mạnh đến mức này... Loại chuyện như xã hội đen mang đàn em dùng vũ khí đi đánh nhau tranh giành địa bàn thế này là chuyện thế quái nào vậy?
Tuy cha vợ “chuẩn” của Hoàng Dung mất chưa được bao lâu, nhưng bằng vào ông con rể nhìn thế nào cũng không ưa nổi kia, ông ta cũng lăn lộn tạo nên chút tiếng tăm trong đám quỷ, nghiễm nhiên đã là cấp bậc một quản lý nhỏ. Bình thường, trong mấy con đường của phố Thành Hoàng, ngoài vợ chồng Thành Hoàng ra thì ông ta là lớn nhất. Lúc này có vẻ ông ta đã nghe được chút tin tức từ chỗ Tiểu Hắc, đang trịnh trọng làm tổng động viên cho mọi người.
“Đất nước chúng ta bao la rộng lớn, dù có chết cũng phải chết có khí phách! Hoàng tuyền địa phủ to như vậy, mấy ngàn năm qua vốn vẫn luôn thuộc về chúng ta, là một bộ phận không thể tách rời lãnh thổ đất nước ta. Thế nhưng, hiện tại lại bị quỷ nước ngoài chiếm cứ, còn nghênh ngang không thèm nói trước câu nào đã tu hú chiếm tổ chim khách, khiến quỷ bản xứ chúng ta không nhà để về. Đây là hành vi gì? Đây là loại hành vi đáng xấu hổ, sỉ nhục chủ quyền, là trực tiếp giẫm đạp lên thể diện của chúng ta!...”
“...” Mặt Phong Tiểu Tiểu co giật một chút, trực tiếp quay đầu về phía người đàn ông trung niên: “Biết mở quỷ môn không? Số lượng quỷ quái hơi nhiều, đừng để đến lúc đó đi được nửa đường lại hỏng chuyện.”
“Yên tâm đi!” Chuyển Luân Vương họ Tiết gật mạnh đầu, “Quỷ môn ngàn năm qua chưa từng mở ra, hằng năm có ba lễ quỷ cố định, tích góp từng chút đến bây giờ, âm khí rất thịnh đó... Chỉ cần đám quỷ kia không trúng tà mà dừng lại giữa chừng thì tuyệt đối đều có thể đi vào.”
Có lời khẳng định này, quả nhiên, chỉ lát sau quỷ vương Tiết lại lần nữa thể hiện một loạt cảnh tượng bước vào âm phủ, theo sau đoàn người Phong Tiểu Tiểu còn có một đám quỷ quái lục tục từ phía sau tràn qua đây. Cứ như vậy, một đám bóng dáng trước sau hòa vào và biến mất trong không trung, thuận lợi bước qua quỷ môn, đi tới âm phủ.
Vừa vào địa phủ, liền nhìn thấy sông Vong Xuyên đầu tiên. Từng dải bỉ ngạn lớn màu đỏ nở rộ, khí thế hừng hực, giống như tấm thảm phủ kín khắp mặt đất, thậm chí ngay cả mặt đất cũng như bị nhuộm thành sắc đỏ như máu.
Vong Xuyên vốn còn có ba cây cầu, trái vàng phải bạc, cầu vàng là cầu hoàn dương thăng quan phát tài, cầu bạc là cầu hoàn dương bình an khoẻ mạnh, mà cây cầu ở giữa, chính là cầu Nại Hà có Mạnh Bà và đầu trâu mặt ngựa đứng gác - cũng là trạm kiểm soát đầu tiên khi bước vào địa phủ.
Đáng tiếc, có lẽ là lâu năm ít tu sửa, hoặc là trước kia từng xuất hiện biến cố gì, cho nên hiện tại trên mặt sông rộng lớn, hoàn toàn không thấy bóng dáng của cầu vàng cầu bạc đâu nữa, mà cầu Nại Hà duy nhất còn lại cũng tan hoang đổ nát, ở giữa bị thủng một lỗ lớn, rõ ràng là không ai có thể đi qua.
Bà Tiết vẻ mặt ngơ ngác đi tới bên cầu Nại Hà, bên cạnh còn có hai bóng dáng với khuôn mặt mơ hồ đến cơ hồ nhìn thấy không rõ, như chỉ cần có gió thổi qua liền sẽ tan biến. Hai cái bóng cũng ngơ ngác lẽo đẽo đi theo bà Tiết bay tới bay tui, từ xa nhìn lại giống như là sinh ba vậy.
“Đó là hai sinh phách mà vợ ông bị mất à?” Phong Tiểu Tiểu chọc chọc quỷ vương Tiết khó hiểu hỏi,, “Sao không nhét trở về?”
“Người quỷ khác biệt.” Quỷ vương Tiết buồn bực, “Hai sinh phách này đã đến cầu Nại Hà đi một vòng, dính vào âm khí, hiện tại đã ghi danh vào hồ sơ quỷ hồn. Nhưng vợ tôi còn chưa chết hẳn, vẫn giữ một hơi dương khí... Trừ phi chờ vợ tôi chết hẳn, nếu không sẽ không thể hợp thành một được.”
Chuyện này vui rồi... Phong Tiểu Tiểu cũng cạn lời - lời thề sắt son có tính mạo hiểm, khi yêu nên cẩn thận. Xem ra dù tình cảm tốt mấy cũng không thể không giữ lại cho mình một đường lui, nếu không lỡ như giống bà Tiết, không cẩn thận gặp phải ông chồng có thân phận bí hiểm, vậy thật sự là đến chết cũng không biết vì sao mình lại chết đó.
Phục Hy đặc biệt khinh thường người mà ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được như vậy, đương nhiên trước kia anh cũng không bảo vệ được, nhưng đó không phải là do kẻ địch quá giảo hoạt hay sao? Suy bụng ta ra bụng người, Phục Hy nhíu mày, đi lên trước vài bước, một tay nắm lấy sinh phách, một tay nắm lấy bà Tiết, hay tay liền trực tiếp nhét hai sinh phách đi vào.
Lúc ấy ánh mắt bà Tiết trợn ngược rồi ngã xuống đất ngất đi, Phục Hy vỗ vỗ tay mặc bà ta ngất, quay đầu lại ngăn lại quỷ vương Tiết đang muốn đến đỡ người: “Mặc dù hoa mạn thù sa có thể mê hoặc tâm trí con người, nhưng tôi xem nó cũng là thứ thuốc thượng hạng giúp gắn kết linh hồn, ông cứ để bà ấy nằm đó đi, chưa đầy mười lăm phút, ba hồn bảy vía sẽ hoàn toàn trở về như lúc ban đầu thôi.”
Lời này cũng không phải giả, tuy Phục Hy cũng là lần đầu đến địa phủ, nhưng khả năng quan sát vẫn rất tinh tường. Hai bên bờ sông trồng một mảng lớn hoa bỉ ngạn như vậy, thứ nhất là vì mê hoặc hồn phách, thử thách ý chí, thứ hai cũng chính là vì tu bồi bổ hồn thể có khả năng bị tổn thương.
Có thể nói hoàng tuyền địa phủ này vô cùng thích hợp cho quỷ hồn nghỉ ngơi lấy lại âm lực linh khí, trong đó nơi quan trọng nhất chính là chỗ hoa bỉ ngạn này. Bà Tiết bị người ta thô bạo nhét vào hai cái sinh phách, ở lại đây nghỉ ngơi một lát, sẽ dễ dàng dung hợp hơn.
Quỷ vương Tiết nghe giải thích như vậy, ngẫm lại tuy rằng trong trí nhớ không mấy chính xác, nhưng mơ hồ cũng thấy có vẻ không sai, vì thế nửa lo lắng nửa yên tâm dừng tay, chần chừ một lúc mới lên tiếng: “... Nhưng để bà ấy nằm ở bờ sông như vậy có lạnh lắm không? Có cần đắp thêm chăn không?”
“... Có cần tiện thể đốt cho bà ấy ít lửa không? Mặt đất không chỉ cứng còn lạnh, hay là dọ luôn cái giường đến đây đi?” Dương Nghiên không nhịn được mở miệng chen lời.
Quỷ vương Tiết theo phản xạ có điều kiện muốn gật đầu, nhưng nhìn sắc mặt khó coi của Phục Hy hướng về bờ bên kia của sông Vong Xuyên, liền lập tức câm miệng.
Bây giờ còn có chính sự quan trọng, trong hoàn cảnh không tưởng này, dù thêm cái chăn chắc cũng chẳng có tác dụng gì.
***
Tuy cầu Nại Hà đã gãy, nhưng địa phủ to như vậy cũng không phải chỉ có một con đường như vậy.
Nghiêm khắc mà nói, cầu Nại Hà là cho quỷ hồn bình thường đi, mà như nhân viên cao cấp như Thập Điện Diêm La, tất nhiên sẽ không có khả năng mỗi lần ra vào địa phủ đều chen chúc trên một cái cầu gỗ cùng đám quỷ bình thường rồi.
Quan viên có đường đi chuyên dụng của quan viên, lúc trước quỷ vương Tiết cũng đi vào bằng cách đó, hiện tại ông ta liền dẫn theo mọi người đi bằng đường này.
“Thật ra, lúc đầu địa phủ cũng không gọi là địa phủ, sau khi sinh linh chết đi cũng chỉ dừng ở một nơi được gọi là giới u minh, theo hoàng tuyền trôi nổi mà đầu thai lại. Về sau núi La Phong phương bắc xuất hiện một vị đại đế Phong Đô, từ âm phủ dựng thành địa phủ, lại lập Thập Đại Diêm La, mấy trăm Thành Hoàng... Sau cùng, phát triển thành âm phủ mười tám tầng địa ngục như hiện giờ, sau đó cửa âm phủ cũng bị chuyển từ núi La Phong đến núi Phong Đô.” Quỷ vương Tiết vừa dẫn đường, vừa giải thích cho đám người Phục Hy, “Hiện tại, nơi chúng ta đang đi chính là hoàng tuyền, nơi đó tương đương với nơi khởi nguồn, thông tới một góc âm phủ.”
“Nghe ra cũng không khác lắm với truyền tống trận nhỉ.” Phong Tiểu Tiểu chen miệng.
“Coi như là không khác lắm đi.” Quỷ vương Tiết ngại ngùng cười, “Tôi không nhớ rõ lắm, chỉ biết những cái trong lịch sử... Nhưng nếu nói trước kia, quỷ hồn đều theo hoàng tuyền đi đầu thai lục giới, thì nhánh sông của nó có thể thông hướng tứ phương bát hướng cũng không có gì lạ, về sau sửa chữa một chút, cũng không khác lắm với truyền tống trận. Tóm lại, tôi chỉ mơ hồ nhớ được muốn đi tốc hành từ nơi đó đến điện Diêm La thì đi như thế nào, chắc kiếp trước đi nhiều, cho nên nhớ khá rõ.”
Cho dù có đường, nhưng nó tương đối hẹp.
Thật ra ngẫm lại cũng bình thường, đây vốn là đường chuyên dụng cho quan viên, mà trong âm phủ, người có tư cách đi đường này cũng không có mấy người, cũng không cần phải làm quá rộng.
Quỷ vương Tiết và đám người Phong Tiểu Tiểu cùng đám cô hồn dã quỷ đông đúc theo sau, đây đều là nhân khẩu định cư lâu dài trong phố Thành Hoàng, lúc này ngoài khả năng vì có thể xảy ra đánh nhau thì, mặt khác chủ yếu là muốn đưa bọn họ đến âm phủ, miễn cho người ta cứ chiếm mãi địa bàn ở dương gian... Nhét đám quỷ hồn này lại một chỗ, không có hơn chục nghìn cũng phải có mấy nghìn tên, chen chúc nhốn nháo... Quỷ vương Tiết và đám người Phong Tiểu Tiểu đi ở phía trước, đám quỷ phía sau lập tức lấp kín cả con đường, như thể đi đến điểm du lịch mới, mỗi tên đều hưng phấn muốn chết, vứt hết trật tự.
Vào lúc này, ai nấy đều hiểu được tác dụng của vợ chồng Thành Hoàng. Thành Hoàng còn dễ nói, mấu chốt là tính tình Tiểu Hắc tương đối nóng nảy, thấy đám quỷ này khiến mình mất mặt, liền thả ra khí lạnh, vươn tay ngưng tụ thành một dây xích đầy âm khí, sau đó không nói hai lời liền quăng về phía đám quỷ: “Chen cái gì mà chen! Xếp thành hàng cho tôi!”
Sau khi vất vả ổn định lại trật tự, tất cả quỷ hồn đều xếp hàng chỉnh tề, quỷ vương Tiết mang theo đám người Phong Tiểu Tiểu tiếp tục đi qua trong hoàng tuyền, lúc đi đến cửa ra, còn chưa kịp lau mồ hôi liền đụng phải một tên người chim cánh đen.