Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-217
Chương 220: Phòng sinh hỗn loạn
Trong lúc đầu óc mơ màng, Điềm Điềm cảm thấy mình sắp đến cực hạn, bên tai mơ hồ nghe thấy bác sĩ và y tá kêu “dùng sức”, xa xôi như vọng từ phía chân trời tới. Bây giờ đừng nói cố sức sinh đứa bé, giờ cô ta có muốn mở to mắt cũng khó khăn.
Các nơi trên thân thể dần tê dại mất tri giác khiến cơn đau ở bụng trở nên rõ ràng hơn, giống như thai nhi trong người nặng ngàn cân muốn kéo cô ta rơi xuống địa ngục vậy.
Sâu trong cơ thể dần dâng lên cảm giác lạnh lẽo như băng, Điềm Điềm mơ hồ cảm thấy chắc lần này mình sẽ chết chắc.
Là báo ứng sao?
Cô ta chẳng qua chỉ làm sai một việc, cả đời này chỉ sai một lần như vậy mà thôi.
Không phải người ta vẫn nói quay đầu là bờ đấy sao? Cô gái nào lúc còn trẻ chẳng có ham thích hư vinh. Chẳng qua cô ta bị dục vọng lấn át liêm sỉ, lý trí, chọn sai một lần, từ đó không thể quay đầu, giờ phải dùng mạng sống để chuộc tội sao?
Vào phút cuối của cuộc đời, thậm chí cô ta còn nhớ đến Ngao Tiềm. Người đàn ông mà chỉ gặp mặt mấy lần, thậm chí đối phương còn chẳng quan tâm đặc biệt gì đến cô ta, nói cô ta yêu say đắm thì rõ ràng không phải lời nói thật, nhưng người đàn ông đó có tất cả những thứ mà cô ta hướng tới.
Có một công việc được mọi người coi trọng, bề ngoài nho nhã đẹp trai, tính cách dịu dàng và… nụ cười rất thuần khiết.
Thế cho nên Điềm Điềm mới khao khát người đàn ông đó nhiều đến vậy, nếu được bầu bạn với người như thế sẽ chứng minh cô ta là thiếu nữ đáng yêu đáng được che chở, chứ không phải bị người đời phán một câu trào phúng đầy ẩn ý “kẻ thứ ba”... Nhưng nghe nói bác sĩ Ngao thích Y Y, con bé đó không đẹp bằng cô ta, không có trang sức quý báu như cô ta, Y Y rất bình thường, chỉ là một cô bé ngây thơ quơ tay là có một đống, lương mỗi tháng thậm chí cũng chỉ tầm hai nghìn tệ. Nhưng chỉ ba chữ “con nhà lành” mà đã đủ để thắng cô ta gấp trăm lần, ngàn lần sao?
Rõ ràng Điềm Điềm đã dần trở nên suy yếu nhưng không biết lấy đâu ra sức lực, mắt đỏ ngầu không cam lòng, cắn môi đến nỗi bật máu. Một y tá quay đầu sang nhìn liền bị dọa sợ, thầm nghĩ sản phụ này thật quái dị.
Bác sĩ và các y tá vô cùng rối: “Mau mau! Sản phụ phục hồi ý thức rồi!”
Điềm Điềm bùng nổ xong lại nhanh chóng hôn mê, lần này thậm chí cô ta còn có cảm giác hồn sắp rời khỏi xác.
Trong một không gian tối tăm, một giọng nữ lạnh lùng mơ hồ truyền đến: “Tỉnh lại… gọi người… Phong Tiểu Tiểu và… nếu không… đi theo ta…”
Tổ hợp chữ ngắt quãng chui vào tai, Điềm Điềm tưởng ảo giác, nhưng khi cố gồng hết sức mở mắt ra, lại hết hồn khi thấy một cô gái đứng trước mặt mình, đường nét mơ hồ, thân thể nửa trong suốt. Trừ Điềm Điềm ra, cả phòng sinh không có ai thấy đối phương, trong lúc bọn họ bận rộn chạy qua chạy lại, thỉnh thoảng còn đi xuyên cả qua người cô gái kia.
Điềm Điềm còn chưa kịp trợn trừng mắt đã lại ngất xỉu, nhưng cô gái áo đen bị tình nghi là quỷ hồn lại duỗi ngón tay điểm vào giữa trán cô ta, cảm giác lạnh như băng ảo diệu thấm vào linh đài khiến cô ta tỉnh táo lại đôi chút.
Điềm Điềm thều thào hỏi: “Cô… là ai?”
Điềm Điềm nhìn cô gái áo đen, nhưng trong mắt người khác thì ánh mắt này lại là điển hình của việc con ngươi đã rã rời.
Y tá hít sâu một hơi, lo lắng nói nhỏ với đồng nghiệp bên cạnh: “Sản phụ thấy ảo giác sao? Có phải là hồi quang phản chiếu không? Người nhà đang ở ngoài sẽ không làm ầm ĩ lên chứ?”
Cô gái áo đen mặt vô cảm nhìn Điềm Điềm.
Điềm Điềm thấy mặt cô gái áo đen hơi quen, hình như có vài lần cô nhìn trộm bác sĩ Ngao thì thấy cô gái này xuất hiện gần đó.
Cô gái áo đen bình tĩnh lặp lại bằng giọng nói đều đều: “Gọi Phong Tiểu Tiểu vào đây, bên cạnh cô ấy có người phụ nữ có thể giúp cô thuận lợi sinh con. Nếu cô chết thì phải theo tôi về phố Thành Hoàng.”
Điềm Điềm trợn to mắt kêu lên: “Phong… Tiểu Tiểu!?”
Chết là sao? Về phố Thành Hoàng là ý gì?
Cô gái áo đen hờ hững liếc Điềm Điềm một cái rồi bay ra khỏi phòng sinh. Điềm Điềm trơ mắt nhìn thân thể không thực chất xuyên qua người các bác sĩ và y tá, xuyên qua cánh cửa sau đó biến mất. Tâm trạng của cô ta quả thật đã bị chấn động đến cực điểm.
Lại có một y tá chú ý thấy sản phụ vừa mới hé miệng, vội dán sát tai lại gần: “Cái gì? Đừng lo, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, cô vừa nói gì?”
Di ngôn sao?
Điềm Điềm tỉnh táo lại, cắn răng nói: “Phong Tiểu Tiểu…” Cô ta không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng đây là hy vọng cuối cùng của cô ta, vì vậy cô ta gắng lớn tiếng, cố nén nỗi đau ở thân dưới mà gào hết sức: “Phong Tiểu Tiểu… tôi muốn cô ấy cùng vào phòng sinh!!!”
***
“Chị Hera, chúng ta sắp được vào ngay thôi, đừng lo.”
Tiểu Hắc đi thông báo xong tiếp tục đi thu hồn, Phong Tiểu Tiểu đang lôi kéo Hera dặn dò vài câu, tiện tay không ngừng nhào nặn một cục đất: “Tuy bản lĩnh của chị lớn, nhưng chúng ta phải cố gắng đừng quá làm ra chuyện gì đó huyền ảo… Đây! Lát nữa chị Hera chọn đại chỗ nào đó giả vờ đâm mấy kim, sau đó nói là y thuật Trung Hoa thần kỳ tạo nên kỳ tích.” Phong Tiểu Tiểu nói xong liền đưa cho Hera cây kim bạc vừa được vân vê xong.
Hera nhận lấy cây kim, nhếch môi cười với Phong Tiểu Tiểu: “Giúp các người còn thuận tiện quảng cáo văn hóa truyền thống cho các người hả?”
Phong Tiểu Tiểu cạn lời: “Thì tại chị nói là phải đặt tay lên bụng sản phụ, có cây kim để che mắt còn hơn tự dưng đặt tay lên. Nếu không mọi người đều muốn sờ bụng, nào đến lượt chúng ta? Đừng để tới lúc đó người ta tưởng chị vào quấy rối.”
Hơn nữa, vừa chạm vào bụng đứa bé liền được sinh được ra, giúp một ca khó sinh mà bệnh viện cũng bó tay, nếu không có lý do chính đáng chẳng lẽ nói cô gái nước ngoài này có thiên phú dị bẩm, nhìn ai là người đó mang bầu, sờ ai là người đó đẻ trứng?
Quả nhiên không lâu sau cửa phòng sinh mở ra, một y tá xông ra hét to: “Ai là Phong Tiểu Tiểu? Sản phụ gọi vào cùng!”
Phong Tiểu Tiểu vội kéo Hera từ khúc cua lao ra, giơ tay trước ánh mắt ngạc nhiên của lão Hồ: “Có có! Tôi! Tôi là Phong Tiểu Tiểu! Có chứng minh nhân dân đây!”
Lão Hồ xông lên kiếm cảm giác tồn tại: “Tôi mới là cha của đứa bé, sao không phải tôi được vào phòng sinh?”
Y tá đẩy lão Hồ ra, kéo Phong Tiểu Tiểu: “Ông không đăng ký thì được tính là cha cái gì hả, người sản phụ gọi là Phong Tiểu Tiểu! Được rồi đừng làm mất thời gian nữa, mau đi thay quần áo chuẩn bị vào phòng sinh!”
Nói xong y tá kéo Phong Tiểu Tiểu, Phong Tiểu Tiểu kéo Hera.
Chạy một lúc y tá mới nhận ra có thêm một người: “A! Cô là ai?”
Phong Tiểu Tiểu thuận miệng lừa dối: “Là bác sĩ đông y chuyên gia trong nước mà tôi mời đấy! Là bà đỡ chuyên nghiệp!”
“Người nước ngoài? Chuyên gia trong nước?”
Lại còn bảo là bà đỡ?
Y tá lườm Phong Tiểu Tiểu: “Cô coi tôi là trẻ con lên ba đấy hả?”
Nào có, tôi xem cô là trẻ lên năm.
Phong Tiểu Tiểu cười nịnh: “Dù sao thêm một người không nhiều, sản phụ cũng biết chuyện này, xem như thêm một người xoa dịu tâm lý cô ấy cũng tốt mà!”
Y tá gấp gáp lười dài dòng, trợn trắng mắt coi như chấp nhận, nhanh chóng đưa hai cô gái đi thay đồ vô trùng.
Chờ thay đồ xong, cuối cùng Phong Tiểu Tiểu và Hera cũng bước vào phòng sinh.
Điềm Điềm luôn nhìn về hướng cửa, mắt sáng rực kêu lên: “Giúp… giúp tôi…”
Bác sĩ thuận miệng dặn dò: “Người nhà đến phía đầu của sản phụ, đừng làm ảnh hưởng đến chúng tôi… Cô làm gì vậy?”
Phong Tiểu Tiểu đi tới bên gối Điềm Điềm, còn Hera thì rất có khí thế đứng ngay ở phần bụng.
Không đợi bác sĩ nói hết câu, Hera đã đẩy y tá đứng bên cạnh ra, toàn thân toát ra khí thế bễ nghễ bẩm sinh, uy nghiêm quát: “Tránh ra!”
Bác sĩ chưa kịp mắng, Hera đã lấy nắm kim kẹp ở kẽ tay ra.
“…”
Bác sĩ nuốt nước bọt không kịp phản ứng lại, khi lấy lại tinh thần chợt thấy Hera đặt một tay lên bụng sản phụ, tay kia cầm kim sắp đâm xuống.
Bác sĩ không nhịn được kêu lên: “Cô muốn làm gì!?”
Điềm Điềm hét lớn hơn: “Câm mồm! Để cô ta làm!”
Điềm Điềm chưa bị đau đến mức choáng váng. Cô ta vẫn nhớ kỹ, trước khi đi cô gái áo đen có nói bên cạnh Phong Tiểu Tiểu có người phụ nữ có thể giúp mình sinh con thuận lợi, chắc là người này rồi.
Bác sĩ tức điên, ghét nhất là loại người không tôn trọng khoa học như vậy. Trong bệnh viện hay có người nhà bệnh nhân mang theo phương thuốc cổ truyền hoặc đại sư gì đó đến, đủ các thể loại không nghe khuyên can. Rõ ràng bác sĩ đã dặn dò nội dung nhưng người ta vẫn coi như gió thoảng bên tai. Có câu cao thủ ở dân gian, nhưng không thể lúc nào cũng tự tin cho rằng mình vận may cứt chó gặp được cao thủ chứ? Người bình thường có mấy người may mắn gặp được kỳ tích như thế?
Bác sĩ quát to: “Kéo người ra cho tôi!”
Điềm Điềm trợn to mắt bật mở kỹ năng chua ngoa, cô ta không chửi lại mà rống to: “Có ai không! Bệnh viện giết người!!!”
Nhất thời khung cảnh trở nên hỗn loạn, lão Hồ ở bên ngoài mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào, sốt ruột muốn xông vào phòng.
Phong Tiểu Tiểu lau mồ hôi lạnh: “Mau mau! Ra tay đi!”
Quả thực là mớ bòng bong này không cách nào hình dung mà, đời này cô chưa từng bị nhiều người chú ý đến thế.
Hera lắc đầu chép miệng cười khẩy, nâng tay lên đâm kim xuống. Nhân lúc tất cả bác sĩ, y tá hít sâu nín thở nhìn trân trân vào cây kim, tay còn lại của Hera ấn trên bụng sản phụ bắt đầu chuyển vận pháp tắc thần dụ.
Ngón tay bác sĩ run rẩy bất lực duỗi ra hướng về phía Hera như muốn dùng ý niệm cách nửa chiếc giường kéo cô ta ra: “Kéo… kéo cô ta ra…”
Phong Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt uy hiếp: “Đừng làm bậy! Kim… kim sẽ gãy!”
Hai y tá đang muốn hành động liền thấy kẽ tay Hera kẹp một hàng bốn kim dài đâm vào bụng sản phụ, bị ánh sáng bạc phản chiếu dọa chết khiếp.
Điềm Điềm trợn to mắt hét: “Không được lại đây! Tôi đang cảm thấy rất ổn!”
Rất ổn, có cảm giác vật nặng ở trong bụng đang dần chui ra ngoài.