• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-126

Chương 127: Nói chuyện xưa




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71721.png

Xem ảnh 2
71721_2.png
Lucifer đang làm lẫn lộn các khái niệm.



Ý Tatarus muốn nói là trong pháp tắc mới, tất cả những sinh vật tồn tại vượt qua quy luật tự nhiên đều có khả năng biến mất.



Nhưng Lucifer lại lén lút hoán đổi khái niệm đó thành quan điểm của mình, rằng trong pháp tắc mới, tất cả các vị thần đều sẽ biến mất...



Dù sao thì đúng thật là lời tiên tri không hề nhắc tới chuyện các ác ma cũng sẽ bị tiêu diệt. Tính chính xác ra thì cũng không thể cho là Lucifer nói xằng nói xiên được, thế nhưng nếu như giả thiết Athena nghe thấy ở vực sâu Vô Tận được thành lập thì cũng chẳng có gì đảm bảo các ác ma có thể tránh khỏi kiếp nạn này.



Bản thân Lucifer cũng không có căn cứ chắc chắn, anh ta chỉ xấu bụng muốn chứng kiến một thần tộc huy hoàng cũng sa ngã giống như mình khi ấy mà thôi.



Nói cách khác, cho dù anh ta có phải chết đi thì trước khi chết, anh ta cũng hy vọng có thể khiến Jehovah cảm thấy khó chịu một lần.



Lúc đầu, vẻ mặt Athena trở nên kỳ lạ, sau đó dần biến thành dáng vẻ rất xoắn xuýt khó xử. Cuối cùng, Lucifer cũng chơi chán, anh ta không kìm nổi che miệng ho nhẹ một tiếng, ngăn lại ý cưới sắp tràn ra, khôi phục lại biểu cảm nghiêm túc. Anh ta nghiêng đầu quay sang chỗ khác, xem bộ phim đã được chiếu tiếp: “Được rồi, hai người bàn bạc tiếp đi! Nếu như có chuyện cần thì cứ bảo tôi giúp cho!” May thật, vừa lúc quảng cáo kết thúc luôn.



Rốt cuộc Athena cũng nhận ra mình bị người ta mang ra làm trò đùa. Đuôi mày anh ta nhướng lên, mím môi không lấy gì làm vui vẻ cho lắm: “Lẽ nào anh cho rằng thần thánh biến mất rồi thì các ác ma sẽ không bị ảnh hưởng gì sao?”



“Đương nhiên là không. Sao tôi lại có suy nghĩ ngây thơ như vậy được chứ?” Tầm mắt của Lucifer vẫn đặt ở ti vi, thờ ơ như không hề lo lắng chút nào về vấn đề bọn họ đang nhắc đến: “Nhưng dù tôi có lo lắng hay không thì kết quả cuối cùng cũng sẽ không thay đổi... Nếu như mấy người đã bắt đầu chú ý đến nó thì tôi chỉ cần cho các anh mượn sức mạnh của mình là đủ, không phải sao?”



“...” Chúng tôi nên khen tư tưởng của anh thật thoải mái hay hỏi đầu anh có thiếu mất sợi dây thần kinh nào không đây... Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc nghiên cứu vẻ mặt của Lucifer nửa ngày thì phát hiện ra người này quả thực đã chán đến sắp mọc nấm, hình như thế giới sắp bị hủy diệt chẳng liên quan gì đến anh ta cả.



Có thể nói là không hề gì...



Phong Tiểu Tiểu hết hứng nghiên cứu thế giới nội tâm của người ta, cô đưa ra kết luận rồi thì nhìn sang chỗ khác. Chuyện quan trọng nhất hiện tại là cho Athena một đáp án: “Dù có thế nào đi nữa, trước khi thế giới này sụp đổ, chúng ta vẫn phải tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình...” Phong Tiểu Tiểu dừng lại vài giây một cách quỷ dị. Rất không phải lúc, cô đột nhiên nhớ tới đủ các loại giả thiết tận thế đã từng xuất hiện đầy rẫy trên mạng.



Ví dụ như năm 2000 mặt trời sẽ nổ tung, hoặc là năm 2013 sẽ tận thế... Tổng kết tử tế lại thì dường như loài người vẫn luôn gấp rút mà hăng hái bừng bừng chuẩn bị chết chùm. Nhưng sau đó thực tế đã lại chứng minh tất cả những lời dự đoán tiên tri kia đều chỉ là một quả lừa to đùng.



Nghe đâu còn có người ăn chơi nhậu nhẹt hết mình, định tiêu hết toàn bộ tài sản trước ngày tận thế. Cũng có người một phút mất não, nghĩ rằng không cần nai lưng ra làm lụng vất vả mua nhà gửi tiết kiệm nữa nên đã nhân lúc ngày tận thế còn chưa đến, đập bàn vênh mặt với ông chủ mà mình đã phải nhẫn nhịn bao lâu nay... Quả nhiên suy nghĩ của con người rắc rối hơn thần tiên rất nhiều, lẽ nào là do áp lực cuộc sống quá lớn?



Phong Tiểu Tiểu hơi ngẩn người, sau đó tâm hồn đang treo ngược trên cành cây lại bị ánh mắt của Athena lôi trở lại đúng chỗ. Cô ho khan một cái, tiếp tục nói: “... Tóm lại tôi sẽ đi xác nhận lại chuyện này. Trước khi mọi chuyện xảy ra, chúng ta không thể thần hồn nát thần tính như vậy. Tôi kiến nghị hiện tại chúng ta cứ giải quyết rắc rối dây tơ hồng trước đã, chuyện này cũng khá quan trọng. Chuyện chín năm sau thì có thể để đến chín năm sau rồi tính cũng được mà. Anh Na thấy thế nào?”



Phong Tiểu Tiểu đã có nhiều kinh nghiệm với “ngày tận thế” kiểu này trong thế giới của người bình thường, nên cô rất bình tĩnh.



Nhưng Athena mới lần đầu gặp phải thử thách tiên đoán ngày diệt vong này, anh ta hoàn toàn không có khả năng miễn dịch: “Cô thật...” Anh ta đào bới trong đầu nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một tính từ tương đối chính xác lại không quá suồng sã để diễn tả cảm nghĩ trong lòng mình lúc này: “... Bình tĩnh.”



“Cảm ơn đã khen!” Phong Tiểu Tiểu rất khiêm tốn.



“...” Anh ta nói câu này không có ý khen ngợi gì đâu.



***



Sự kiện tận thế mười năm tạm thời bị gác lại một bên.



Dù sao thì người dung hợp pháp tắc mới là Phục Hy chứ không phải Phong Tiểu Tiểu, cô lại không biết hiện tại đã anh dung hợp thế nào rồi. Vậy nên tất cả mọi việc đành phải chờ đến lúc Phục Hy tỉnh lại mới ngã ngũ được.



Nhưng nếu xem xét sự việc từ một góc nhìn khác, mọi người nên cảm thấy may mắn vì đã có Phục Hy dung hợp pháp tắc, nếu không chỉ sợ mọi người chết đi rồi cũng không biết sao mình lại chết. Mặc dù nói tình hình hiện tại vẫn hỏng bét, nhưng ít nhất vẫn còn một người của mình có khả năng giải thích tình hình... Athena đã quyết định trong vài năm tới này sẽ qua lại thân thiết với phương Đông hơn. Nếu không giải quyết ổn thỏa chuyện tận thế này thì dù cho có hoàn toàn nắm giữ quyền lực trên đỉnh Olympus, anh ta cũng không dám thả lỏng giây phút nào.



Trong thời gian đợi Phục Hy tỉnh lại, những vị thần đã từng nghe được lời tiên đoán của Tartarus cũng khóa chặt miệng không dám để lộ ra. Vậy nên bây giờ, những hậu quả còn sót lại từ rắc rối dây tơ hồng vẫn là chuyện quan trọng số một trong lòng các vị thần.



“Anh bảo Persephone lại tự tiện đi tìm Hades, muốn hỏi thử trong tay anh ta còn dư lại sợi dây tơ hồng nào không để cô ta dễ bề lừa bắt Ganymedes á?” Phong Tiểu Tiểu không thể tin được mà hỏi lại vị thần nhìn một cái là nhận ra anh ta đến từ Hy Lạp. Sao lại có thể dễ dàng nhận ra? Không tính đến vẻ ngoài, cứ nhìn quần áo anh ta mặc trên người là biết. Ngoại trừ Hy Lạp, cũng chỉ có đám thần thánh ở Ai Cập mới ăn mặc mát mẻ như vậy. Điểm khác nhau duy nhất là thần Hy Lạp da trắng, còn thần Ai Cập thì nâu hơn mà thôi...



“Thật đồi phong bại tục!” Tôn Nguyên Hạo vừa đi làm về tới cửa, đang ôm em gái mà mình khó khăn lắm mới giành lại được. Gã đen mặt tức giận quát lên: “Anh còn không mau vào nhà khoác cái áo vào! Định đứng ở chỗ này đợi thu phí tham quan hay gì?”



Chủ yếu là do Tôn Đại Thánh sợ làm ô nhiễm tâm hồn em gái mình thôi. Gã vừa nói vừa che lại đôi mắt tò mò của Tôn Thải Thư, nhưng lại không thèm quan tâm đến nhóc hồ ly nhỏ lẽo đẽo bên chân. Đùa chứ tuy bây giờ nhóc hồ ly nhỏ này vẫn còn là bé gái mũm mĩm chưa thấy chỗ nào có nét nào khuynh quốc khuynh thành, nhưng ngay cả sách đen của người lớn nhóc này cũng đọc rồi, trình độ này hoàn toàn vô tư đê.



“Oa oa…” Bé Hoàng Viên kéo góc áo Tôn Nguyên Hạo, mở to đôi mắt tròn xoe, dán mắt vào vị thần cơ bắp cuồn cuộn kia. Nhóc dùng chất giọng còn vương mùi sữa, uốn éo khen ngợi: “Dáng người chú kia đẹp quá!”



Vị thần kia đỏ cả mặt. Anh ta đi nhờ xe của địa ngục tới thẳng sân sau tiệm gốm, vốn tưởng rằng ở đây đều là người một nhà cả, hơn nữa chỉ thông báo một câu thôi nên không cần thay quần áo... Ai ngờ cuối cùng lại tính sai, xem ra lần sau không được làm biếng vậy nữa...



Phong Tiểu Tiểu cũng thấy tán gẫu ngay ở trước cửa chính thế này không được ổn cho lắm. Cô nhường đường, mời người vào nhà: “Đúng đúng, vào nhà rồi nói. Tạm thời chưa nói đến chuyện của Persephone vội, nhưng các anh vẫn chưa thu gom lại hết dây tơ hồng thất lạc bên ngoài sao? Tôi nhớ Athena đã gửi thông báo truy nã Hermes rồi mà...”



“Ngài Hermes chạy trốn rồi.” Vị thần kia hiếm khi cảm thấy ngại ngùng vì cách ăn mặc của mình. Anh ta rụt vai lại, bị hồ ly nhỏ nhìn chòng chọc làm cả người mất hết tự nhiên. Anh ta đành cố làm ra vẻ bình tĩnh như không thấy ánh mắt nóng bỏng bên cạnh: “Sau khi nhận được mệnh lệnh của bệ hạ Athena, ngài Ares và cô Aphrodite đã đích thân đi bắt người, nhưng vẫn không cách nào tìm được ngài Hermes. Chúng tôi nghi là ngài ấy đã chạy trốn rồi.”



“Uầy...” Phong Tiểu Tiểu nghẹn lời:, “Ares đi bắt hắn thì tôi có thể hiểu được, dù sao anh ta cũng là Chiến thần. Nhưng Aphrodite thì có liên quan gì đến chuyện này?”



“...” Môi vị thần truyền tin giật gật vài cái, ngần ngại một hồi, cuối cùng cũng cắn răng khai ra: “Tôi nghe nói sau khi xảy ra chuyện, ngài Ares cũng phát hiện ra mình đã bị buộc dây tơ hồng. Buộc với thần Cupid.”



“Phụt!”



Phong Tiểu Tiểu cấp tốc che miệng lại. Trong ánh mắt u oán trách cứ của vị thần kia, cô ho khan vài tiếng, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Ừa. Tôi hiểu rồi.”



Đúng là cô hiểu thật rồi. Chuyện Ares ngoại tình với Aphrodite cũng đã được bao nhiêu năm, Cupid chính là con trai của hai người. Giờ Ares và Cupid lại bị dây tơ hồng buộc chung với nhau. Hèn chi cặp tình nhân này lại cùng xù hết cả lông lên như vậy.



Đương nhiên, không chỉ thần Chiến Tranh và thần Tình Yêu là người đã có gia đình, ngay cả bản thân Cupid cũng đã kết hôn với Psyche. Mối quan hệ yêu đương này giờ lại còn có thêm dây tơ hồng buộc vào nữa thì không biết cuối cùng sẽ biến thành mớ bòng bong rắc rối thế nào, chuyện này đã không cần phải đoán. Điều duy nhất Phong Tiểu Tiểu có thể khẳng định là, các cặp đôi ở Olympus là những kẻ bị buộc tơ hồng nhiều nhất, cũng là buộc loạn nhất…



Xem ra Hermes đúng thật là liều hết sức mình đi tìm đường chết.



Tôn Nguyên Hạo hoàn toàn chưa từng nghiên cứu hệ thần nhà người khác, thế nên gã không hiểu được trong CP này còn kèm theo lượng lớn tin tức ẩn bên trong. Gã ôm em gái, cảnh giác săm soi khắp phòng một lượt: “Thằng khốn Bắc Âu kia khăn gói cuốn xéo rồi à?”



“... Anh đối xử tốt với Vidar chút đi! Dù sao người ta cũng giúp anh trông em lâu như vậy còn gì.” Phong Tiểu Tiểu đen mặt, sau đó gật đầu, “Nghe nói khoảng bốn năm ngày nữa Vidar mới quay về. Anh ta đã xác định chắc chắn không có cách nào đánh thức tộc Aesir trong thời gian ngắn nên đi tìm thần tộc Warner bàn bạc xem sao.”



Tôn Nguyên Hạo vừa nghe thấy bốn năm ngày nữa Vidar sẽ không về tranh mất em gái của mình, lập tức cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thư thái. Gã nhướng mày nhìn hồ ly nhỏ bên chân: “Hồ ly nhỏ! Lão... Khụ! Anh dẫn em và Thải Thư đi chơi nhá?”



Bé Hoàng Viên thu lại ánh mắt thèm nhỏ dãi từ trên người vị thần đưa tin về, vô cùng biết điều gật đầu: “Vâng ạ. Anh Nguyên Hạo siêu nhất!” Đậu má! Tên cuồng em gái chết tiệt này, ngay cả bạn thân của em mình cũng không tha nữa!



Tôn Nguyên Hạo không có chiến xa bay trên không cũng không có thẻ ngân hàng quẹt hoài không hết. So với việc được gã dẫn đi, hồ ly nhỏ mong được Vidar dẫn đi chơi hơn nhiều.



“Đi chơi đi chơi! Chúng ta đi tìm anh Vidar đi chơi thôi!” Tôn Thải Thư ngồi trong lòng Tôn Nguyên Hạo vui sướng quơ nắm tay nhỏ bé.



“Tên kia chết rồi!” Tôn Nguyên Hạo tức giận ôm em vào phòng bếp. Gã giao em lại cho Y Y đang nấu cơm, dặn cô đút cơm cho em gái mình rồi đi lên tầng hai lấy đồ.



Phong Tiểu Tiểu cũng không biết làm sao, cô quay lại nói với vị thần vẫn đang im lặng vì nhìn thấy cảnh này: “Anh nói tiếp đi.”



Vị thần kia vừa mở miệng bất chợt sững lại.



Phong Tiểu Tiểu thấy đối phương nhìn chăm chú nên quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Vidar tóc dài mặc áo khoác, mang theo dáng vẻ phong trần mệt mỏi đi từ cửa vào.



“Anh Vi...” Hồ ly nhỏ vừa mới thất thanh gọi ra tiếng thì lại nhanh chóng che miệng mình lại. Mắt nhóc tỏa sáng, hưng phấn nhìn Vidar đang yên lặng đi tới gần.



Vidar gật đầu với Phong Tiểu Tiểu, lại như có rada dò sóng của bé Thải Thư, mắt không cần liếc ngang liếc dọc mà đi thẳng vào phòng bếp. Anh ôm lấy Thải Thư, lại tiện đường bế cả Hoàng Viên lên, điều khiển chiếc chiến xa Lôi Đình không biết đã đậu ở sân sau từ lúc nào rồi đi mất. Trong suốt toàn bộ quá trình, anh không hề nói một câu nào...



“... Tôi thấy hay là chúng ta chuyển sang chỗ khác nói chuyện đi!” Phong Tiểu Tiểu nói với thần truyền tin.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom