• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (1 Viewer)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-112

Chương 113: Bạn bè




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71707.png

Xem ảnh 2
71707_2.png
Cũng may tư duy của Vidar còn coi như vẫn bình thường.



Anh xuất hiện ở gần trường vì định trở về tiệm gốm... Đương nhiên là vì vốn dĩ trên người chẳng có tiền, lại thêm việc chưa nghĩ tới phương tiện giao thông của người phàm, vậy nên trong tình trạng bị thương, anh mới đi chậm hơn một chút.



Nhưng bây giờ bên cạnh lại có thêm một người phàm, còn là người phàm vị thành niên.



“...” Sau khi ăn xong, yên lặng đếm số tiền còn lại trong ví, Vidar nhất thời có chút mông lung, không dám chắn lắm chuyện năm mươi tệ tiền của quốc gia này có sức mua là bao nhiêu.



Ví dụ như bắt xe, hay là ăn cơm, hay là...



Cô bé kéo kéo vạt áo Vidar: “Chú, bắt xe đi nhanh hơn ạ.”



Cơm nước xong xuôi cũng không còn sớm nữa, bây giờ có chạy về trường cũng đã lỡ mất giờ truy bài(*), nếu còn không tranh thủ thời gian thì muộn cả học mất.



(*) Truy bài: Trong trường nội trú thường có giờ tự học vào buổi chiều và tối. Việc truy bài được tiến hành vào cuối giờ tự học (thường là buổi tối), các học sinh sau khi đã học và làm bài sẽ kiểm tra chéo và ôn lại kiến thức cũng như bài vở của nhau cho buổi học vào ngày hôm sau.



Bắt xe?!



Vidar quyết định tiếp thu đề nghị của cô bé. Anh bắt một chiếc taxi bên đường, lẳng lặng móc một tấm danh thiếp có địa chỉ tiệm gốm của Phong Tiểu Tiểu ra rồi đưa cho tài xế.



“Đến nơi viết trên danh thiếp này à?!” Bác tài rất ngạc nhiên. Nơi này hẳn là ở trong nội thành. Nếu bắt xe đi từ khu trường học qua đó thì dưới một trăm là không cần thương lượng nữa... Trạm xe buýt ngay trên đường bên cạnh. Hôm nay ông gặp đại gia rồi chăng?!



Vidar bế cô bé lên xe, kéo theo cả hành lý, sau đó gật đầu.



Bác tài xế thấy Vidar ngũ quan sắc nét rõ ràng khác với người nước mình, lại thấy khí chất trên người đối phương... Khí chất cao quý, có hơi tiền toát ra, phả thẳng vào mặt. Ái chà, phen này kiếm được rồi đây…



“Được. Vậy anh ngồi cho chắc.”



Ai quan tâm anh chứ, kiếm được tiền là được rồi!



***



Phục Hy phải ở trong thần đình luyện hạt giống trồng cây. Anh vừa vào thì Yến Khê - người vẫn luôn lăn lộn, du đãng ở trong đó liền ra ngoài, nổi giận đùng đùng đến thẳng trước mặt Phong Tiểu Tiểu: “Nương nương, sao thằng nhóc Hoàng Đế kia đã quay lại rồi?”



“... Hai người gặp mặt rồi à?!” Phong Tiểu Tiểu nhìn anh ta.



“Đương nhiên là chưa. Nhưng mà tôi liếc từ xa cũng biết là anh ta. Cái tên hống hách muốn chết đó... Hừ!” Yến Khê khịt mũi hừ một tiếng.



Phong Tiểu Tiểu day day thái dương: “Hoàng Đế chết cũng mấy vạn năm rồi, cùng có phải anh không phải đâu... Đừng nói với tôi là đến bây giờ anh vẫn chưa nhận ra đó là anh Hy nhé?!”



“Hy...” Yên Khê rùng mình run rẩy, sau đó đột nhiên hét một tiếng chói tai: “Phục Hy?!”



Phong Tiểu Tiểu gật đầu.



“Sặc...” Hồ ly yêu mị chớp mắt hai cái, lại chớp thêm hai cái nữa. Yến Khê nhảy dựng lên: “Không phải người nói anh ta còn bế quan một tháng nữa mới quay lại sao? Yến Khê hết mực chân thành, nương nương sao người có thể đối xử với tôi như vậy?!” Nói đến câu cuối cùng, trong mắt tay hồ ly thậm chí còn long lanh nước. Anh ta ôm ngực ra vẻ bị tổn thương, ấm ức trách móc.



“Chủ yếu là do cây Thế Giới bị Bàn Cổ trồng rồi nên chỗ anh Hy bế quan cũng bị ảnh hưởng. Anh ấy biết có biến cố nên mới vội trở về trước...” Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc nói lý lẽ với Yến Khê: “Hơn nữa, người anh ghét là Hoàng Đế chứ có phải anh ấy đâu. Anh cũng chưa từng có gì bất kính với anh Hy, việc gì mà trông khổ thế này?”



“Đâu có giống nhau!” Yến Khê lắc đầu: “Hồ ly chín đuôi và hổ chín đuôi thuộc Thanh Khâu, Côn Luân. Hồi đó Hoàng Đế đã chọn Côn Luân, tất nhiên là coi rẻ Thanh Khâu... Hừ, được rồi, thật ra chúng tôi cũng có ghi thù, vậy nên có lúc các hậu nhân tộc chín đuôi thích đến Côn Luân làm chút chuyện xấu... Ờ ừm người đừng nhìn tôi như vậy... Được rồi, quả thực chúng tôi đến cũng khá thường xuyên, trong lúc đó đã có đôi lần mạo phạm tới Tổ thần...”



Yến Khê càng nói càng chột dạ, đến câu cuối, âm lượng giọng nói của anh ta hoàn toàn chẳng khác gì con muỗi đang vo ve.



“...” Phong Tiểu Tiểu nghiêm giọng hỏi: “Kể ra nghe coi. Các người rốt cuộc đã tự tìm cái chết như thế nào.”



Hu hu hu đừng nói như vậy mà...



Yến Khê chớp chớp mắt ra vẻ ngây thơ vô tội: “Thật ra cũng không có gì. Chúng tôi sẽ không trực tiếp nhúng tay vào thế giới người phàm, cùng lắm thì gây ảnh hưởng tâm tính chút thôi... Ví dụ như Xi Vưu vốn dĩ đã cực đoan, thần thánh loài hổ đều giỏi đánh giết, người cũng biết đó. Như bạch hổ là loài điều khiển thảm họa chiến tranh khắp nơi ấy. Vậy nên lúc đó con Lục Ngô khốn kiếp ấy cố ý khiến anh ta trở nên bạo ngược hơn để mất hết lòng dân.”



“Nói trọng điểm đi, đừng có chỉ biết hắt nước bẩn cho người ta.” Phong Tiểu Tiểu vỗ bàn quát.



Biểu cảm của Yến Khê càng lúc càng ngây thơ hơn, quả thực chỉ thiếu chút nữa khắc lên mặt bốn chữ “Tôi vốn lương thiện”: “Tôi, hồ ly chúng tôi bản tính háo dâm... nên người hiểu đó.”



“...” Hoàng Đế có ba nghìn ngự nữ mà còn đặc biệt soạn ra cái Nội Kinh gì gì đó... Ra là vì thế này?!



Phong Tiểu Tiểu ôm trán cạn lời. Cô đã bảo rồi mà, kể cả có háo sắc đến thế nào nữa thì cũng chưa từng nghe thấy chuyện trong thời viễn cổ đã cưới được bao nhiêu cô em như vậy.



Thời kỳ cổ đại đó dân cư thưa thớt, đâu có bùng nổ dân số như thời hiện đại này. Cộng thêm việc tuổi thọ trung bình ngắn, lại đủ các loại thiên tai nhân họa và sức đề kháng với các loại bệnh tật còn kém... Tổng kết lại mà nói thì việc sinh con đẻ cái thời đó quả thực là đại sự bậc nhất.



Ghi chép này (Nội Kinh) của Hoàng Đế đặt vào thời phong kiến cũng không có gì lạ, còn có thể coi là tượng trưng của quyền lợi cao quý và chuyện văn thơ phong lưu. Nhưng vào thời hiện đại thì hoàn toàn chẳng khác gì quan chức cấp cao tham ô các công khoản kếch xù... Lại còn là cái kiểu tham ô trắng trợn rồi khoe trên weibo nữa ấy.



Nói như vậy, lãnh đạo hai bên lúc đó chẳng khác nào đều bị thần thú bảo hộ của đối phương bôi nhọ ít nhiều. Đáng tiếc là bản thân Xi Vưu vốn đã thuộc dị tộc, trụ cột phía quần chúng cuối cùng cũng vẫn chẳng đấu lại được Hoàng Đế. Cho nên cuối cùng Hiên Viên thị vẫn nhỉnh hơn một chút, đoạt được cửu châu đất Trung nguyên.



Phong Tiểu Tiểu thầm nguyền rủa vài câu, thấy Yến Khê đã sắp khóc lóc để lôi kéo sự đồng cảm, cô đành phải xốc tinh thần an ủi vài câu: “Không sao, không sao. Hoàng Đế và anh Hy là hai chuyện khác nhau. Đó chỉ là tàn hồn, ở đây mới là “hàng chính hãng”... Anh ấy sẽ không so đo với anh đâu.” Cùng lắm chỉ chửi mắng vài câu, xả chút khí lạnh thôi.



“Người không biết đâu...” Yến Khê không biết lôi từ đâu ra một chiếc khăn tay, đưa lên chấm chấm nước mắt: “Nhân quả của chủ hồn và tàn hồn có liên quan đến nhau, chuyện này người cũng biết. Lúc đó chúng tôi đều biết được tình duyên sâu nặng của người và Tổ thần. Nhưng sau này Xi Vưu thất bại, lại bị Hoàng Đế bêu đầu lập uy ở Thanh Khâu. Lại có một tộc nhân không cam lòng...”



“... Sao thế?!” Phong Tiểu Tiểu có dự cảm điều mình sắp nghe tuyệt đối không phải chuyện gì tốt lành.



“Vậy, vậy, vậy nên tộc nhân đó đã lén đi ra ngoài núi cầu cao nhân, cầu nhân duyên mấy đời nối tiếp nhau cho Tây Lăng Thị Luy Tổ và Hoàng Đế. Nói phải chia cắt người và Tổ thần...” Đương nhiên nguyên văn không phải là như vậy, nhưng ý thì chính là ý này.



Phong Tiểu Tiểu nghe xong cũng im lặng. Hành vi này đúng là chán sống hết nấc rồi, phen này thì không ai cứu nổi bọn họ rồi.



Yến Khê vân vê khăn tay, nũng nịu nói: “Trước đây tôi từng gặp Luy Tổ chuyển thế, ước chừng bà ta cũng sắp tới nhanh thôi, cho nên…”



“Cho nên làm sao...”



Một giọng nói âm trầm lạnh lẽo như tảng băng vạn năm truyền từ tầng hai tới.



“Cho nên chẳng mấy chốc hai người sẽ có thể gặp mặt rồi. Dù cho Tổ thần không để tâm đến, nhưng e là đời đời kiếp kiếp sẽ bị vướng... AAAAA!!!”



Yên Khê đang trả lời nốt nửa sau theo phản xạ thì bỗng cảm thấy không ổn. Anh ta đột nhiên quay đầu lại nhìn một cái thì suýt nữa bị hù chết.



Không biết Phục Hy đã ra khỏi thần đình từ lúc nào, bây giờ đang đứng trên tầng hai. Hai con ngươi đã biến thành màu vàng chứa đầy sự lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào con hồ ly đực ở phía dưới.



“Nương nương cứu tôi...” Yến Khê mếu máo chực khóc, lúc này chỉ có thể đặt hy vọng vào Phong Tiểu Tiểu: “Chuyện này không phải tôi làm đâu mà!”



Phong Tiểu Tiểu đang thấy hơi khó chịu. Đừng nói là lần trước, trước khi Phục Hy đi cô vừa nhận ra mình cũng có ý này kia, mà kể cả hai người có trong sạch như nước suối thì tính theo thân sơ gần xa mà nói, cô cũng không thể giúp đám hồ ly này mà ghét bỏ người của mình được... Từ sau khi Phục Hy đến, tất cả mọi chuyện trên dưới trong ngoài anh đều giúp cô không ít lần, cô đâu thể quay đầu liền vong ân bội nghĩa được chứ.



Phong Tiểu Tiểu vỗ nhẹ cái đầu chó của Yến Khê, thở dài đứng dậy đón Phục Hy đang đi tới. Cô kéo cánh tay Phục Hy vỗ về, sau đó mới quay lại hỏi: “Cao nhân là ai? Có cách gì giải quyết không?!... Ngoan ngoãn nói ra thì vẫn còn có khả năng lập công chuộc tội, nếu không thì cậu hiểu rồi đó.”



Đáy mắt Phục Hy là cả một sự lạnh lẽo đến cuồng bạo, nghe hết lời này anh mới đè nén xuống, nắn nắn tay Phong Tiểu Tiểu. Anh nhắm mắt để tâm trạng bình tĩnh lại rồi kéo người ngồi xuống đối diện Yến Khê.



Yến Khê nhanh chóng chớp mắt liên tục vài cái. Phục Hy hừ lạnh một tiếng, anh ta lập tức rụt người vào, sau đó ánh mắt ai oán lại quay sang Phong Tiểu Tiểu cầu cứu.



Phong Tiểu Tiểu chẳng thèm để ý anh ta, cô ngồi xuống lấy điện thoại gọi cho Nguyệt Lão. Ông ta đi khắp nơi thắt tơ hồng để lấy thành tích, căn bản không thường trú ở tiệm gốm, nhưng nếu nói đến nhân quả nhân duyên thì phỏng chừng những người có mặt ở đây không ai chuyên nghiệp hơn ông ta.



Để mặc Phục Hy ra sức phóng khí lạnh với Yến Khê, Phong Tiểu Tiểu thực ra cũng có chút giận. Đến lúc Nguyệt Lão nhấc máy, sau khi nghe cô nói sơ qua sự tình, Nguyệt Lão cũng kinh ngạc: “Nhân duyên của thần không dễ kết, kể cả có là tàn hồn, nhưng có số mệnh chủ hồn trên người thì ai mà lại có bản lĩnh lớn như vậy?! Càng khỏi nói đó còn là Phục... Ý?!”



“Có phải ông nghĩ ra cái gì rồi không?!” Phong Tiểu Tiểu nghe thấy hình như ông ta đã có manh mối nên vội hỏi.



“... Phật Tông phương Tây có đá Tam Sinh, kiếp trước cũng từng cho tôi một miếng, nhưng cũng chỉ bằng cỡ cái cối. Điệu bộ của Nguyệt Lão có chút chần chừ: “Nghe nói, ban đầu thứ đó cũng chẳng phải là của Phật Tông, mà là bọn họ phát hiện ra ở ranh giới nhân quả luân hồi. Lúc phát hiện ra, cả tảng đá Tam Sinh dường như đã bị người ta đục mất một khối.”



Phong Tiểu Tiểu ngẩn người: “Ý ông nói là do đá Tam Sinh?!”



“Đại khái thế. Nhưng dù là hiệu lực của đá Tam Sinh có lẽ cũng không kéo dài được lâu như vậy, huống hồ còn là buộc trên người Tổ thần.” Nguyệt Lão do dự một hồi, không chắc có phải là mình đang gây thù chuốc oán cho người khác không: “Nương nương người nghĩ kỹ xem, dám buộc và có khả năng buộc Tổ thần, ngoại trừ Bàn Cổ còn ai vào đây nữa?!”



Mọi người đồng loạt: “...”



Ánh mắt sắc lẹm của Phục Hy quét về phía Yến Khê đã nghe đến ngây ngốc: “Các người còn dám câu kết với Bàn Cổ?!”



“Oan cho tôi quá!!!”



Yến Khê khóc ròng. Lúc trước, tộc nhân ra khỏi núi kia chỉ nói là được cao nhân chỉ điểm, chứ cũng không nói là cao nhân nào. Năm đó anh ta còn chưa ra đời, ngay đến cả chút bí mật này cũng là nghe trưởng bối kể lại mà thôi. Anh ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.



Trong lúc náo nhiệt, Y Y ở trước tiệm lại vội vàng chạy vào trong: “Chị Phong, bên ngoài có một tài xế taxi nói đòi chúng ta trả ông ta tiền xe.”



“Taxi?!” Phong Tiểu Tiểu nghe mà chẳng hiểu gì. Cô suy nghĩ một lúc cũng chẳng nhảy được số: “Liên quan quái gì đến tôi!”



Y Y cũng lấy làm buồn bực: “Em cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng ông ấy nói là khách của ông bảo ông đến tìm chúng ta?!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom