Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-109
Chương 110: Rắn đuôi chuông
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ừm, ông đây cũng biết không... Sao cơ?”
Hình Thiên vô cùng kinh ngạc, quay mạnh người lại, suýt chút nữa trẹo cả cổ. Hắn cuống quýt đỡ lấy cổ mình: “Cô đồng ý à?”
Xi Vưu thiếu điều nữa nhảy dựng cả lên, sắc mặt của Dương Nghiên và Yến Khê thì không chút thay đổi. Người nhòm phao câu cá thì cứ nhòm, ngươi gặm cá thì tiếp tục gặm thôi, chẳng có vẻ gì là lo lắng cả.
“Giúp anh tí việc thì cũng ok thôi.” Phong Tiểu Tiểu gật đầu cười hỏi: “Nhưng mà thế thì tôi được gì nào?”
“...” Tôi có cái méo gì để mà cho cô đâu.
Hình Thiên thất vọng: “Hay là thôi vậy.” Hắn ngay thẳng chứ không có ngu nha. Giờ mà mở miệng đồng ý thật thì sau kiểu gì cũng bị vờn chết.
Phong Tiểu Tiểu nhìn Hình Thiên từ trên xuống dưới rồi sờ cây roi da bên hông: “Nghe nói Hình Thiên cũng là ma tướng của Man Hoang, danh tiếng không kém gì Xi Vưu cả. A Vưu là dạng ‘đao thương bất nhập’ đấy, không biết anh có thế không?”
“Tôi mà đao thương bất nhập thì đã không bị người ta chặt đầu rồi.” Hình Thiên khinh bỉ đáp.
“Thế anh chịu được roi da chứ?” Phong Tiểu Tiểu rút roi ra quơ quơ, cười ôn hòa hỏi: “Chỉ cần anh cam tâm tình nguyện dùng cơ thể nhận của tôi ba roi thôi. Nếu anh chịu đựng được, tôi sẽ vá đầu cho anh.”
Còn sau khi nhận ba roi ấy xong, nên coi Hình Thiên là người của Bàn Cổ hay người của Nữ Oa thì khó mà nói trước được lắm.
Tên đại ma đầu Hình Thiên cấp độ cực cao này, chỉ đánh một hai roi thì không thể thu phục được. Lúc trước, cho dù chỉ bắt loại quái vật tinh anh như thiên sứ, ác ma thì cũng phải đánh gần chết trước, nói gì đến một BOSS lúc này vẫn còn đầy máu.
Nhưng nếu đối phương chỉ dùng xác phàm, lại cam tâm tình nguyện không phòng bị, vậy thì khả năng thu phục được vẫn tương đối cao.
Điều kiện thì rất động lòng, kết quả lại rất khó nói... Hình Thiên không tận mắt chứng kiến Phong Tiểu Tiểu cầm roi triệu hồi thiên sứ, ác ma như Nữ Bạt. Mà đương nhiên cũng không có chuyện người ta chủ động kể lại tỉ mỉ trải nghiệm có phần thảm hại đó của mình được. Vậy nên, tạm thời hắn vẫn chưa biết cây roi này có gì cổ quái.
Nhưng không biết không có nghĩa là hắn không nghi ngờ. Lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng dạ mấy cô nàng thôi, dù sao thì Hình Thiên cũng không tin con gái - loại sinh vật thích lợi dụng nhất lại giúp mình không công như vậy được.
Chịu đánh? Hay là không chịu đánh đây?
Dương Nghiên che miệng cười trộm chờ xem trò vui. Hình Thiên xoắn xuýt hồi lâu, nghĩ mãi mà không hiểu được huyền cơ bên trong, cuối cùng vẫn cắn răng chống lại sự hấp dẫn kia: “Hay là, hay là thôi vậy…”
Đậu phộng!
Cùng lắm 502 mà không dùng được thì hắn về mua ít xi măng!
Phong Tiểu Tiểu chỉ đành tiếc nuối thu roi lại.
Đợi Hình Thiên quay người đi xa rồi, Dương Nghiên mới híp mắt mở miệng: “Ý của anh Hy à?”
“Chỉ là một cách nghĩ thôi.” Phong Tiểu Tiểu đoán ra ý mà Dương Nghiên hỏi là gì. Chuôi roi vừa đặt vào bên hông, chốt ngầm liền nhanh chóng thu phần thân roi về, khôi phục dáng vẻ của một món phụ kiện đeo hông với xì-tai cục mịch: “Anh Hy tạm thời không về được, phải ở lại phía Asgard thêm một thời gian. Nhưng anh ấy bảo giờ Bàn Cổ hành động cũng không được lanh lẹ, nên chúng ta có thể đào góc tường nhà hắn, không cần băn khoăn gì cả.”
Dựa vào hành trình bận rộn hiện tại của Bàn Cổ, vừa cần dành thời gian tìm để đánh thức các đại thần ma thượng cổ, lại vừa bận rộn đi khắp thế giới gây phiền phức, châm mồi lửa. Mỗi ngày hắn chỉ tỉnh táo có hai tiếng đồng hồ, hơn nữa còn phải đề phòng bị người khác nhận ra, nên cho dù đám Phong Tiểu Tiểu có làm gì sau lưng thật thì đương nhiên hắn cũng không dám tự mình ra mặt, lãng phí thời gian vì họ.
“Chúng ta càng gây sức ép, hắn càng bận. Chúng ta khiến hắn bận bao nhiêu thì bên kia cũng sẽ loạn bấy nhiêu.” Phong Tiểu Tiểu khoanh tay: “Anh Hy bảo rồi, cái này gọi là không có chuyện gì thì tìm chuyện mà làm.”
“... Tôi cứ có cảm giác đây không phải là nguyên văn lời anh Hy.” Dương Nghiên buồn bực.
Phong Tiểu Tiểu cười hì hì: “Lĩnh hội phần tinh thần là được rồi.”
Đúng lúc Yến Khê vừa gặm xong con cá, liếm đầu ngón tay, cười tủm tỉm xen vào: “Nhị Lang Thần, anh dụ dỗ con gái Phi Liêm qua bên này được không? Tôi thấy cô ta động lòng với anh rồi đấy. Chiêu này dù không làm tổn hại được gốc rễ của bọn họ thì chí ít cũng chọc cho loạn thêm được tí.”
“...” Anh đủ rồi đó!
Câu cá cả buổi chiều, khi sắp đến giờ cơm tối, phía Nữ Bạt rốt cuộc cũng cho người tới mời mọi người cùng trở về. Lúc tính đếm lại thành quả, dựa vào ưu thế quen thuộc với địa lý, cộng thêm sự nhuần nhuyễn kỹ năng cơ thể, Phi Liêm đã đạt được thành tích cao nhất trong lần câu cá này.
Vì lý do thể chất kiếp trước, nên đừng nói là sông hồ gì to tát, đến nay thì thậm chí ngay cả một cái ao sâu Bạt Nữ cũng chưa từng vượt qua. Kiếp này, phải đối diện với kỹ năng sông nước như vậy, đương nhiên cô nàng chỉ có thể ra về tay không.
Cậu Liên và Dương Nghiên đều thuộc dạng ăn chơi, không phải chưa từng tiếp xúc với câu cá bao giờ. Nhưng trong mắt bọn họ, việc câu cá thì nhàn nhã là chính, mục đích thực sự nằm ở quá trình và những lời mời. Ví dụ như sự giao lưu với đối tác chẳng hạn. Với cái kiểu không chuyên tâm như vậy, đương nhiên là thu hoạch sẽ không phong phú.
Phong Tiểu Tiểu đứng xem. Xi Vưu phụ trách khoe kỹ thuật phi que xiên cá kiêm người được xem. Yến Khê... Yến Khê phụ trách ăn...
Nữ Bạt đối diện với cái thùng chẳng có con nào nguyên vẹn của đám Dương Nghiên, nhìn một đám cá chết muôn hình muôn vẻ. Nhiều thì bị ăn chỉ còn sót lại đầu, đuôi, ít thì tối thiểu cũng bị cắn miệng bụng... Cô nàng không nhịn được mà buồn bực hồi lâu, cạn cả lời.
Phạm nhân thì vẫn đang ở một bên ôm bụng cười đến híp cả mắt, lại còn liếc cô một cái rất chi là phong lưu tiêu sái: “Tưởng bảo phải về cơ mà?”
“...” Nữ Bạt im lặng một lúc, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa bèn dời ánh mắt khỏi thùng cá nhìn lên. Cô nhìn tay hồ ly tinh kia, sau đó nghiêm túc đề nghị với Dương Nghiên: “Đổ đi.”
“...” Lần đầu tiên trong đời Dương Nghiên đồng ý với ý kiến của kẻ địch đến vậy.
Mặc dù biểu hiện của Dương Nghiên trong hoạt động câu cá có hơi bị hẻo, nhưng việc này cũng chẳng làm giảm đi sự nhiệt tình của con gái Phi Liêm dành cho anh. Sau khi biết bên đối phương không câu nổi loại cá nào để nướng được, cô gái này đã rất nhiệt tình đến hồ đánh mấy con lên ướp gia vị, thêm đồ ăn cho mấy người này, lại còn bỏ vào trong lều mấy bắp ngô và rau quả tươi. Đêm ấy, mấy người Phong Tiểu Tiểu vẫn ăn tiệc nướng vô cùng thỏa thích.
Cùng lúc đó, khi nhóm người Phong Tiểu Tiểu đang vui vẻ nghỉ ngơi, tận hưởng hương vị thôn quê thì người tự mở cửa hàng nuôi thân là Ngao Tiềm lại tiếp đón một vị khách đặc biệt khác.
***
Kết thúc một ngày kinh doanh, nhìn đồng hồ đã đến lúc đóng cửa cửa hàng, Ngao Tiềm gấp sổ sách trước mặt lại, day day sống mũi để xoa dịu sự mệt mỏi của đôi mắt. Anh đóng nắp bút, sau đó mới cúi thấp người xoa xoa chú chó cỏ Hao Thiên mà Dương Nghiên gửi nuôi tạm trong cửa hàng: “Alexander, chúng ta đóng cửa thôi.”
Sau khi cấu trúc của thần đình đã được xây dựng một cách tương đối thì trước khi chính thức bắt đầu hoạt động, Hao Thiên Khuyển và Phác Thiên Ưng sẽ luôn phụ trách tuần tra, đóng giữ ở đó. Thời gian trước, còn có nhiều vị trí thần chức chưa sắp xếp được, ngay cả quan viên xử lý công việc còn không đủ, đương nhiên càng khỏi bàn đến thiên binh thiên tướng.
Việc canh gác cơ bản là dựa vào chó, đây chính là cách miêu tả chân thực nhất về thần đình phương Đông trong khoảng thời gian ấy.
Mà Dương Nghiên thấy con chó cỏ nhà mình trước nay luôn sống an nhàn, sung sướng đột nhiên lại phải gánh thêm nhiệm vụ quá mức. Sau khi nhét được khế ước chư thần vào thần đình và sắp xếp các đọa thiên sứ trợ giúp bảo vệ các chuyến xe xong, việc đầu tiên anh làm đương nhiên là vội vã cho cún cưng một kỳ nghỉ dài thoải mái, để bù đắp cho những vất vả trong thời gian gần đây.
Bác sĩ thú y và y tá ở nhà đều quá yếu. Không nói đến việc bọn họ không xử lý được một Alexander đã thức tỉnh thì có lúc còn phải chú ý để không bị lộ sơ hở. Trong tình huống này, ắt hẳn là nhờ cậy người nhà như Ngao Tiềm vẫn hơn. Và thế là không ngoài dự tính, xuất phát từ việc nghĩ cho chuyện làm ăn của người nhà, cũng là để đảm bảo cho Alexander có thể thoải mái thả lỏng, chú chó cỏ trong thời kỳ an dưỡng đã được quăng tới cửa hàng thú cưng của Ngao Tiềm.
Cảm giác lưng được vỗ nhẹ, xoa vài cái, chú chó cỏ lười nhác mở to mắt đứng lên, chậm rãi đi theo Ngao Tiềm tới trước cái lồng lớn nhốt đám chó nhỏ, mèo nhỏ. Đợi Ngao Tiềm mở hai cửa lồng ra, nó “gâu gâu” hai tiếng, một đám động vật nhỏ lông xù đáng yêu liêu xiêu nối đuôi nhau xếp hàng đi ra, ngoan ngoãn tự chia thành hai bên theo chủng loại. Đám nhỏ rất nghe lời, ngồi chồm hỗm trước mặt chú chó lớn, cái đuôi bé xíu vui mừng vẫy vẫy. Đôi mắt long lanh như nước cũng ngoan ngoãn nhìn chăm chú vào “lão đại”, chờ đợi mệnh lệnh.
“Gâu!”
Nó lại hài lòng kêu một tiếng ra lệnh, chú chó cỏ đi xoay người đưa đám “thú bông” đi vào phòng. Mèo về lồng mèo, chó về lồng chó, lại chen thành đống, từng nhóm tự tìm đĩa thức ăn, miếng đệm nhỏ của mình. “Gâu gâu”, “meo meo” quên cả trời đất.
Chờ Ngao Tiềm thu dọn xong đồ đạc, quay lại khóa kỹ cái lồng lớn ở trong phòng xong, chú chó cỏ đã hoàn thành nhiệm vụ mới đi ra, chuẩn bị được bác sĩ phục vụ đưa đi tản bộ, tắm rửa.
Mà khi Ngao Tiềm mang theo làn hương đặc thù từ đám thú cưng trở lại, còn chưa kịp đóng cửa thì trước cửa hàng thú cưng đã xuất hiện một người.
Là một anh đẹp trai với phong cách Hy Lạp điển hình, mái tóc xõa tung xoăn như tảo biển, sắc mặt không được tốt cho lắm.
“...” Ngao Tiềm đẩy gọng kính, thấy anh chàng đẹp trai này không mang theo thú cưng, quanh người lại vây đầy hơi nước mờ ảo. Anh cười ôn hòa: “Xin lỗi, cửa hàng đã đến giờ đóng cửa rồi. Nếu muốn mua thú cưng, mời ngày mai đến sớm. Còn nếu anh có thú cưng cần điều trị gấp thì tôi có thể tăng ca.”
“Tôi không đến mua thú cưng.” Anh đẹp trai nhíu mày, giọng điệu tương đối kích động: “Athena nói với tôi, các người tận mắt nhìn thấy Zeus chết ở hồ lửa lưu huỳnh?”
Dựa vào những tin tức lộ ra trong những lời này, lại thêm khí chất quanh người đối phương, Ngao Tiềm gần như đoán được ngay thân phận của tay đẹp trai này: “Poseidon?”
“Không sai.” Anh đẹp trai gật đầu. Anh ta không hề khách khí mà trực tiếp bước mấy bước vào tìm chỗ ngồi xuống: “Tôi và Hades vẫn luôn đợi Zeus ở Minh giới. Tôi tin là anh cũng biết chuyện ba tầng cửa đồng. Cửa đồng bị tổn hại giờ sắp không trấn áp được đám tội phạm trong vực sâu Vô Tận nữa rồi. Tartarus để Amphi lại đó nhằm giữ cửa đồng tiếp tục vận hành. Để kết thúc, hắn muốn đích thân áp chế những người khổng lồ kia. Mà sự oán hận từ người cha Cronus của chúng tôi thì nhất định phải để những người đã đánh ông xuống vực sâu Vô Tận là ba anh em tôi ra mặt mới được... Giờ Zeus đã chết. Hãy cho tôi biết, tôi phải làm gì để đón Amphi(*) của tôi trở về?”
“... Người chết không thể sống lại, xin đừng quá đau buồn.” Ngao Tiềm nghĩ mãi, rốt cuộc cũng nghĩ ra được câu an ủi thích hợp. Anh ngượng ngùng cười tao nhã nói câu an ủi.
“…” Tôi tới không phải để nghe câu này của anh. Poseidon ngao ngán.
Ngao Tiềm nhìn sắc mặt “rõ ràng là rất không hài lòng” của Poseidon, anh nghĩ ngợi rồi hỏi: “Hay là anh tìm thêm Athena cho đủ số lượng đi? Biết đâu Cronus nhìn thấy cháu lại mềm lòng thì sao?”
“…”
(*) Amphi: Chỉ Amphitrite, vợ của Poseidon.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Hình Thiên vô cùng kinh ngạc, quay mạnh người lại, suýt chút nữa trẹo cả cổ. Hắn cuống quýt đỡ lấy cổ mình: “Cô đồng ý à?”
Xi Vưu thiếu điều nữa nhảy dựng cả lên, sắc mặt của Dương Nghiên và Yến Khê thì không chút thay đổi. Người nhòm phao câu cá thì cứ nhòm, ngươi gặm cá thì tiếp tục gặm thôi, chẳng có vẻ gì là lo lắng cả.
“Giúp anh tí việc thì cũng ok thôi.” Phong Tiểu Tiểu gật đầu cười hỏi: “Nhưng mà thế thì tôi được gì nào?”
“...” Tôi có cái méo gì để mà cho cô đâu.
Hình Thiên thất vọng: “Hay là thôi vậy.” Hắn ngay thẳng chứ không có ngu nha. Giờ mà mở miệng đồng ý thật thì sau kiểu gì cũng bị vờn chết.
Phong Tiểu Tiểu nhìn Hình Thiên từ trên xuống dưới rồi sờ cây roi da bên hông: “Nghe nói Hình Thiên cũng là ma tướng của Man Hoang, danh tiếng không kém gì Xi Vưu cả. A Vưu là dạng ‘đao thương bất nhập’ đấy, không biết anh có thế không?”
“Tôi mà đao thương bất nhập thì đã không bị người ta chặt đầu rồi.” Hình Thiên khinh bỉ đáp.
“Thế anh chịu được roi da chứ?” Phong Tiểu Tiểu rút roi ra quơ quơ, cười ôn hòa hỏi: “Chỉ cần anh cam tâm tình nguyện dùng cơ thể nhận của tôi ba roi thôi. Nếu anh chịu đựng được, tôi sẽ vá đầu cho anh.”
Còn sau khi nhận ba roi ấy xong, nên coi Hình Thiên là người của Bàn Cổ hay người của Nữ Oa thì khó mà nói trước được lắm.
Tên đại ma đầu Hình Thiên cấp độ cực cao này, chỉ đánh một hai roi thì không thể thu phục được. Lúc trước, cho dù chỉ bắt loại quái vật tinh anh như thiên sứ, ác ma thì cũng phải đánh gần chết trước, nói gì đến một BOSS lúc này vẫn còn đầy máu.
Nhưng nếu đối phương chỉ dùng xác phàm, lại cam tâm tình nguyện không phòng bị, vậy thì khả năng thu phục được vẫn tương đối cao.
Điều kiện thì rất động lòng, kết quả lại rất khó nói... Hình Thiên không tận mắt chứng kiến Phong Tiểu Tiểu cầm roi triệu hồi thiên sứ, ác ma như Nữ Bạt. Mà đương nhiên cũng không có chuyện người ta chủ động kể lại tỉ mỉ trải nghiệm có phần thảm hại đó của mình được. Vậy nên, tạm thời hắn vẫn chưa biết cây roi này có gì cổ quái.
Nhưng không biết không có nghĩa là hắn không nghi ngờ. Lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng dạ mấy cô nàng thôi, dù sao thì Hình Thiên cũng không tin con gái - loại sinh vật thích lợi dụng nhất lại giúp mình không công như vậy được.
Chịu đánh? Hay là không chịu đánh đây?
Dương Nghiên che miệng cười trộm chờ xem trò vui. Hình Thiên xoắn xuýt hồi lâu, nghĩ mãi mà không hiểu được huyền cơ bên trong, cuối cùng vẫn cắn răng chống lại sự hấp dẫn kia: “Hay là, hay là thôi vậy…”
Đậu phộng!
Cùng lắm 502 mà không dùng được thì hắn về mua ít xi măng!
Phong Tiểu Tiểu chỉ đành tiếc nuối thu roi lại.
Đợi Hình Thiên quay người đi xa rồi, Dương Nghiên mới híp mắt mở miệng: “Ý của anh Hy à?”
“Chỉ là một cách nghĩ thôi.” Phong Tiểu Tiểu đoán ra ý mà Dương Nghiên hỏi là gì. Chuôi roi vừa đặt vào bên hông, chốt ngầm liền nhanh chóng thu phần thân roi về, khôi phục dáng vẻ của một món phụ kiện đeo hông với xì-tai cục mịch: “Anh Hy tạm thời không về được, phải ở lại phía Asgard thêm một thời gian. Nhưng anh ấy bảo giờ Bàn Cổ hành động cũng không được lanh lẹ, nên chúng ta có thể đào góc tường nhà hắn, không cần băn khoăn gì cả.”
Dựa vào hành trình bận rộn hiện tại của Bàn Cổ, vừa cần dành thời gian tìm để đánh thức các đại thần ma thượng cổ, lại vừa bận rộn đi khắp thế giới gây phiền phức, châm mồi lửa. Mỗi ngày hắn chỉ tỉnh táo có hai tiếng đồng hồ, hơn nữa còn phải đề phòng bị người khác nhận ra, nên cho dù đám Phong Tiểu Tiểu có làm gì sau lưng thật thì đương nhiên hắn cũng không dám tự mình ra mặt, lãng phí thời gian vì họ.
“Chúng ta càng gây sức ép, hắn càng bận. Chúng ta khiến hắn bận bao nhiêu thì bên kia cũng sẽ loạn bấy nhiêu.” Phong Tiểu Tiểu khoanh tay: “Anh Hy bảo rồi, cái này gọi là không có chuyện gì thì tìm chuyện mà làm.”
“... Tôi cứ có cảm giác đây không phải là nguyên văn lời anh Hy.” Dương Nghiên buồn bực.
Phong Tiểu Tiểu cười hì hì: “Lĩnh hội phần tinh thần là được rồi.”
Đúng lúc Yến Khê vừa gặm xong con cá, liếm đầu ngón tay, cười tủm tỉm xen vào: “Nhị Lang Thần, anh dụ dỗ con gái Phi Liêm qua bên này được không? Tôi thấy cô ta động lòng với anh rồi đấy. Chiêu này dù không làm tổn hại được gốc rễ của bọn họ thì chí ít cũng chọc cho loạn thêm được tí.”
“...” Anh đủ rồi đó!
Câu cá cả buổi chiều, khi sắp đến giờ cơm tối, phía Nữ Bạt rốt cuộc cũng cho người tới mời mọi người cùng trở về. Lúc tính đếm lại thành quả, dựa vào ưu thế quen thuộc với địa lý, cộng thêm sự nhuần nhuyễn kỹ năng cơ thể, Phi Liêm đã đạt được thành tích cao nhất trong lần câu cá này.
Vì lý do thể chất kiếp trước, nên đừng nói là sông hồ gì to tát, đến nay thì thậm chí ngay cả một cái ao sâu Bạt Nữ cũng chưa từng vượt qua. Kiếp này, phải đối diện với kỹ năng sông nước như vậy, đương nhiên cô nàng chỉ có thể ra về tay không.
Cậu Liên và Dương Nghiên đều thuộc dạng ăn chơi, không phải chưa từng tiếp xúc với câu cá bao giờ. Nhưng trong mắt bọn họ, việc câu cá thì nhàn nhã là chính, mục đích thực sự nằm ở quá trình và những lời mời. Ví dụ như sự giao lưu với đối tác chẳng hạn. Với cái kiểu không chuyên tâm như vậy, đương nhiên là thu hoạch sẽ không phong phú.
Phong Tiểu Tiểu đứng xem. Xi Vưu phụ trách khoe kỹ thuật phi que xiên cá kiêm người được xem. Yến Khê... Yến Khê phụ trách ăn...
Nữ Bạt đối diện với cái thùng chẳng có con nào nguyên vẹn của đám Dương Nghiên, nhìn một đám cá chết muôn hình muôn vẻ. Nhiều thì bị ăn chỉ còn sót lại đầu, đuôi, ít thì tối thiểu cũng bị cắn miệng bụng... Cô nàng không nhịn được mà buồn bực hồi lâu, cạn cả lời.
Phạm nhân thì vẫn đang ở một bên ôm bụng cười đến híp cả mắt, lại còn liếc cô một cái rất chi là phong lưu tiêu sái: “Tưởng bảo phải về cơ mà?”
“...” Nữ Bạt im lặng một lúc, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa bèn dời ánh mắt khỏi thùng cá nhìn lên. Cô nhìn tay hồ ly tinh kia, sau đó nghiêm túc đề nghị với Dương Nghiên: “Đổ đi.”
“...” Lần đầu tiên trong đời Dương Nghiên đồng ý với ý kiến của kẻ địch đến vậy.
Mặc dù biểu hiện của Dương Nghiên trong hoạt động câu cá có hơi bị hẻo, nhưng việc này cũng chẳng làm giảm đi sự nhiệt tình của con gái Phi Liêm dành cho anh. Sau khi biết bên đối phương không câu nổi loại cá nào để nướng được, cô gái này đã rất nhiệt tình đến hồ đánh mấy con lên ướp gia vị, thêm đồ ăn cho mấy người này, lại còn bỏ vào trong lều mấy bắp ngô và rau quả tươi. Đêm ấy, mấy người Phong Tiểu Tiểu vẫn ăn tiệc nướng vô cùng thỏa thích.
Cùng lúc đó, khi nhóm người Phong Tiểu Tiểu đang vui vẻ nghỉ ngơi, tận hưởng hương vị thôn quê thì người tự mở cửa hàng nuôi thân là Ngao Tiềm lại tiếp đón một vị khách đặc biệt khác.
***
Kết thúc một ngày kinh doanh, nhìn đồng hồ đã đến lúc đóng cửa cửa hàng, Ngao Tiềm gấp sổ sách trước mặt lại, day day sống mũi để xoa dịu sự mệt mỏi của đôi mắt. Anh đóng nắp bút, sau đó mới cúi thấp người xoa xoa chú chó cỏ Hao Thiên mà Dương Nghiên gửi nuôi tạm trong cửa hàng: “Alexander, chúng ta đóng cửa thôi.”
Sau khi cấu trúc của thần đình đã được xây dựng một cách tương đối thì trước khi chính thức bắt đầu hoạt động, Hao Thiên Khuyển và Phác Thiên Ưng sẽ luôn phụ trách tuần tra, đóng giữ ở đó. Thời gian trước, còn có nhiều vị trí thần chức chưa sắp xếp được, ngay cả quan viên xử lý công việc còn không đủ, đương nhiên càng khỏi bàn đến thiên binh thiên tướng.
Việc canh gác cơ bản là dựa vào chó, đây chính là cách miêu tả chân thực nhất về thần đình phương Đông trong khoảng thời gian ấy.
Mà Dương Nghiên thấy con chó cỏ nhà mình trước nay luôn sống an nhàn, sung sướng đột nhiên lại phải gánh thêm nhiệm vụ quá mức. Sau khi nhét được khế ước chư thần vào thần đình và sắp xếp các đọa thiên sứ trợ giúp bảo vệ các chuyến xe xong, việc đầu tiên anh làm đương nhiên là vội vã cho cún cưng một kỳ nghỉ dài thoải mái, để bù đắp cho những vất vả trong thời gian gần đây.
Bác sĩ thú y và y tá ở nhà đều quá yếu. Không nói đến việc bọn họ không xử lý được một Alexander đã thức tỉnh thì có lúc còn phải chú ý để không bị lộ sơ hở. Trong tình huống này, ắt hẳn là nhờ cậy người nhà như Ngao Tiềm vẫn hơn. Và thế là không ngoài dự tính, xuất phát từ việc nghĩ cho chuyện làm ăn của người nhà, cũng là để đảm bảo cho Alexander có thể thoải mái thả lỏng, chú chó cỏ trong thời kỳ an dưỡng đã được quăng tới cửa hàng thú cưng của Ngao Tiềm.
Cảm giác lưng được vỗ nhẹ, xoa vài cái, chú chó cỏ lười nhác mở to mắt đứng lên, chậm rãi đi theo Ngao Tiềm tới trước cái lồng lớn nhốt đám chó nhỏ, mèo nhỏ. Đợi Ngao Tiềm mở hai cửa lồng ra, nó “gâu gâu” hai tiếng, một đám động vật nhỏ lông xù đáng yêu liêu xiêu nối đuôi nhau xếp hàng đi ra, ngoan ngoãn tự chia thành hai bên theo chủng loại. Đám nhỏ rất nghe lời, ngồi chồm hỗm trước mặt chú chó lớn, cái đuôi bé xíu vui mừng vẫy vẫy. Đôi mắt long lanh như nước cũng ngoan ngoãn nhìn chăm chú vào “lão đại”, chờ đợi mệnh lệnh.
“Gâu!”
Nó lại hài lòng kêu một tiếng ra lệnh, chú chó cỏ đi xoay người đưa đám “thú bông” đi vào phòng. Mèo về lồng mèo, chó về lồng chó, lại chen thành đống, từng nhóm tự tìm đĩa thức ăn, miếng đệm nhỏ của mình. “Gâu gâu”, “meo meo” quên cả trời đất.
Chờ Ngao Tiềm thu dọn xong đồ đạc, quay lại khóa kỹ cái lồng lớn ở trong phòng xong, chú chó cỏ đã hoàn thành nhiệm vụ mới đi ra, chuẩn bị được bác sĩ phục vụ đưa đi tản bộ, tắm rửa.
Mà khi Ngao Tiềm mang theo làn hương đặc thù từ đám thú cưng trở lại, còn chưa kịp đóng cửa thì trước cửa hàng thú cưng đã xuất hiện một người.
Là một anh đẹp trai với phong cách Hy Lạp điển hình, mái tóc xõa tung xoăn như tảo biển, sắc mặt không được tốt cho lắm.
“...” Ngao Tiềm đẩy gọng kính, thấy anh chàng đẹp trai này không mang theo thú cưng, quanh người lại vây đầy hơi nước mờ ảo. Anh cười ôn hòa: “Xin lỗi, cửa hàng đã đến giờ đóng cửa rồi. Nếu muốn mua thú cưng, mời ngày mai đến sớm. Còn nếu anh có thú cưng cần điều trị gấp thì tôi có thể tăng ca.”
“Tôi không đến mua thú cưng.” Anh đẹp trai nhíu mày, giọng điệu tương đối kích động: “Athena nói với tôi, các người tận mắt nhìn thấy Zeus chết ở hồ lửa lưu huỳnh?”
Dựa vào những tin tức lộ ra trong những lời này, lại thêm khí chất quanh người đối phương, Ngao Tiềm gần như đoán được ngay thân phận của tay đẹp trai này: “Poseidon?”
“Không sai.” Anh đẹp trai gật đầu. Anh ta không hề khách khí mà trực tiếp bước mấy bước vào tìm chỗ ngồi xuống: “Tôi và Hades vẫn luôn đợi Zeus ở Minh giới. Tôi tin là anh cũng biết chuyện ba tầng cửa đồng. Cửa đồng bị tổn hại giờ sắp không trấn áp được đám tội phạm trong vực sâu Vô Tận nữa rồi. Tartarus để Amphi lại đó nhằm giữ cửa đồng tiếp tục vận hành. Để kết thúc, hắn muốn đích thân áp chế những người khổng lồ kia. Mà sự oán hận từ người cha Cronus của chúng tôi thì nhất định phải để những người đã đánh ông xuống vực sâu Vô Tận là ba anh em tôi ra mặt mới được... Giờ Zeus đã chết. Hãy cho tôi biết, tôi phải làm gì để đón Amphi(*) của tôi trở về?”
“... Người chết không thể sống lại, xin đừng quá đau buồn.” Ngao Tiềm nghĩ mãi, rốt cuộc cũng nghĩ ra được câu an ủi thích hợp. Anh ngượng ngùng cười tao nhã nói câu an ủi.
“…” Tôi tới không phải để nghe câu này của anh. Poseidon ngao ngán.
Ngao Tiềm nhìn sắc mặt “rõ ràng là rất không hài lòng” của Poseidon, anh nghĩ ngợi rồi hỏi: “Hay là anh tìm thêm Athena cho đủ số lượng đi? Biết đâu Cronus nhìn thấy cháu lại mềm lòng thì sao?”
“…”
(*) Amphi: Chỉ Amphitrite, vợ của Poseidon.
Bình luận facebook