• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nhật Ký Trả Thù Sau Khi Đoạt Lại Thân Thể (2 Viewers)

  • Chương 2

Trường Nhạc Hoa là một trường quý tộc điển hình, nhưng chất lượng đào tạo cũng như cơ sở vật chất đều rất tốt, Trong toàn bộ thành phố Lễ An đều đứng top đầu.



Xác xuất trúng tuyển đại học so với Trường công tuy ít hơn một chút, nhưng nếu tính thêm các suất du học, học sinh trao đổi, các lớp năng khiếu tuyển thẳng thì Nhạc Hoa nổi tiếng hơn xa.



Tôi ngày trước chỉ muốn thi đại học theo cách bình thường để đỗ vào trường đại học tốt, với lại Nhạc Hoa học phí quá đắt cho nên xưa nay tôi không muốn học trường tư nhân.



“Vãn Vãn,” khi cha kế lái xe đưa tôi và anh trai đến trường học thì cẩn thận nhắc nhở, “Theo quy định của trường Nhạc Hoa, sau khi nhập học một tháng sẽ có bài thi để phân ban, nhưng con không cần quá áp lực, học tập từng bước tiến tới là được.”



Tôi gật đầu nói nhỏ: “Con đã biết, cảm ơn Chú.”



Sau khi đến trường Nhạc Hoa.



Tôi bình tĩnh nhìn về phía cổng trường hình mái vòm theo phong cách phương tây, nhìn rừng cây xanh um tươi tốt cùng trong đó thấp thoáng khu dạy học màu đỏ gạch, nhìn cây cầu gỗ tôi trước kia từng đi qua vô số lần cùng với dòng suối róc rách chảy qua.



Anh trai thấy tôi ngẩn người, liền hỏi: “Làm sao vậy?”



“Không có việc gì,” tôi lấy lại tinh thần, mỉm cười đáp lại, “Em cảm thấy, nơi này thật xinh đẹp.”



Nhạc Hoa học sinh rất ít, tổng cộng 140 người, chỉ có ba ban, nhất ban, nhị ban, tam ban, Khi mới nhập học thì ngẫu nhiên phân phối.



Nhưng đến kỳ thi chia ban, thì sẽ chia ra nhiều lớp khác, từ A đến E theo xếp hạng từ cao đến thấp để phân chia.



Cùng với đó, Chế độ thi cử ở Nhạc Hoa cũng vô cùng khó khăn, từ sau lần đầu tiên kiểm tra chia ban, sau đó mỗi tháng đều phải tham gia một lần kiểm tra, người nào thành tích xếp hạng cuối cùng sẽ bị chuyển xuống lớp kém hơn.



Anh trai học nhất ban, cho nên cha kế cũng xin cho tôi vào học ở nhất ban.



Phòng giáo vụ, phòng hậu cần, văn phòng, mỗi một chỗ tôi đều nhớ như in, từ đăng ký thân phận học sinh mới đến việc cầm giấy giới thiệu đi lấy đồng phục, cuối cùng là đi tìm giáo viên chủ nhiệm, tôi đều thành thạo.



“Chu Gia Vãn đúng không?” Giáo viên chủ nhiệm họ Lý, là một người cô giáo nghiêm khắc, sau khi thấy tôi sắc mặt cũng không có gì thay đổi nhìn đồng hồ “Còn năm phút nữa là tan học, cô dẫn em vào lớp tự giới thiệu……”



Phòng học trong trường Nhạc Hoa rất rộng rãi, sáng sủa sạch sẽ, tôi vào lớp, bình tĩnh nhìn vào những người quen ngồi bên dưới.



“Cốc cốc.”



Trong khi tôi đang viết tên mình lên bảng, bỗng nhiên nghe thấy sau cửa vang lên thanh âm



“Cô giáo, em cũng là học sinh chuyển trường đến hôm nay ~”



Tay tôi run lên làm chữ “Vãn” đang viết dở bị trượt ra ngoài, giả vờ như không có chuyện gì tôi lau đi nét bút hỏng, giống như ghét bỏ chỗ bảng này không sạch sẽ, vì thế tôi cứ lau đi lau lại, tốc độ càng ngày càng nhanh, hơi thở trở lên dồn dập.

Cuối cùng đến khi quay đầu lại, biểu cảm của tôi đã trở nên sạch sẽ ôn hoà, nặn ra thanh thuần nụ cười: “Xin chào mọi người, mình tên là Chu Gia Vãn.”



Sau đó, tôi nhìn về đứng ở phía cửa thiếu nữ xinh đẹp, gương mặt kia rõ ràng hoàn toàn xa lạ lại đâm rát ánh mắt tôi, làm trái tim tôi run rẩy từng nhịp đau thắt.



Là cô ta sao? Là cô ta nhỉ?.



【Ngươi có biết vì sao người xuyên không chỉ đối xử ác độc với người thân và bạn bè của mình ngươi không? 】



【Từ khi cô ta bắt đầu chọn trúng cơ thể ngươi, ngươi cùng cô ta vận mệnh khí vận được định sẵn một bên giảm, một bên tăng, ngươi càng đau khổ cô ta càng vui vẻ, người ngươi yêu thương càng khổ sở, cuộc sống của cô ta lại càng tốt.】



“Cô ta là ai? Vì cái gì chọn trúng ta?”



【 Khách du lịch đến từ thế giới cấp cao, trong nhà quyền cao thế mạnh, nhập cư trái phép đến đây để chơi đùa, chỉ ngẫu nhiên chọn trúng ngươi mà thôi. 】



Ngẫu nhiên, thế giới cấp cao, khách du lịch, chơi đùa.



Chỉ đơn giản một cái trò chơi của kẻ quyền quý lại đủ để làm kẻ bình thường chúng ta đau đớn muốn mạng, ép đến chúng ta không thể thở nổi.



【 Ta đuổi cô ta ra khỏi cơ thể ngươi, tuy rằng cô ta không biết nguyên nhân nhưng chắc chắn sẽ không cam lòng. Cô ta đã chọn trúng ngươi thì không thể sửa lại người được chọn, cho nên cô ta sẽ dùng cơ thể thật xuất hiện, đây là cơ hội duy nhất của ngươi. 】



“Tôi phải làm thế nào?”



【 Cô ta muốn làm gì thì ngươi phá cái đấy, cô ta muốn có cái gì thì ngươi phải cướp đi cái đấy, cô ta muốn hại ai thì ngươi phải bảo vệ người đó. 】



Giống như giờ đây, tôi dùng ánh mắt ôn nhu, sạch sẽ nhìn người xuyên không, đối cô ta tươi cười: “Bạn học mới, xin chào nha.”



Mày ổn sao?



Mày có khỏe không?



Mày dẫm lên th.i th.ể. của người nhà tao, đạp lên linh hồn tao, từng bước một lừa gạt người mà mày cho là nhân loại hèn hạ sống ở thế giới cấp thấp, mày nhất định sống rất tốt nhỉ.



Cô ta ngẩn người, ánh mắt đảo qua người tôi một lần từ trên xuống dưới, như là có chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh liền không có.



Cô Lý thoáng nhíu mày nhưng rất nhanh đã giãn ra: “Em là học sinh mới nên đến từ hôm qua Lạc Tiếu Tiếu à?”



Cô lý là kiểu người cứng nhắc, nghiêm khắc nhưng đối xử với các học sinh rất bình đẳng, công chính, Cô giáo không thích “Tôi” của đời trước, đương nhiên cũng không thích học sinh tới muộn một ngày - Lạc Tiếu Tiếu



Thì ra cô ta tên là Lạc Tiếu Tiếu.



Tôi nói thầm trong đầu: “ Cô ta giả bộ không quen ta, mà đối với việc ta không quen cô ta cũng có vẻ thấy bình thường”



【 Người bình thường sau khi bị cướp cơ thể sẽ chút ít xuất hiện tinh thần bất ổn, không nhớ tới việc mình bị cướp thân thể, chỉ cảm thấy bản thân bị ốm, cho nên cô ta nghĩ rằng ngươi không biết hai tháng trước có phát sinh chuyện gì. 】



Tôi hơi suy tư.



Lạc Tiếu Tiếu cười, hơi nhướn mi, thoải mái hào phóng đi lên bục giảng, môi hồng răng trắng, xinh đẹp tươi cười: “Mình cũng là học sinh chuyển trường nha, mình tên Lạc Tiếu Tiếu.”



Tiếng vỗ tay không đều từ dưới lớp vang lên, kèm theo vài tiếng huýt sáo trêu chọc.



Tôi mặt không đổi sắc, trên môi tươi cười không chút nào thay đổi, đi theo hướng Cô Lý chỉ tìm được một chỗ trống.



“Ồ, bạn học mới.” Phía sau, có người chọc vai tôi.



Tôi quay lại nhìn, đập vào mắt là một gương mặt tuổi trẻ khá là trong sáng tuấn tú.



Thiếu niên tóc ngắn nhuộm màu nâu nhạt để mặt gác lên sách giáo khoa, tò mò mở đôi mắt to tròn cười xấu xa: “ Cậu cùng Thẩm Chi Hành có quan hệ thế nào nha, cậu chuyển trường để theo đuổi tình yêu à, nãy cậu đi cùng Thẩm Chi Hành tôi thấy hết rồi.”



Tôi nhìn hắn.



Tôi biết hắn, hắn tên Trần Tử Sâm.



Đời trước, cậu ta cũng ngồi ở phía sau người xuyên không, vô tâm cười nói: “Bạn học mới, tôi thấy cậu được Thẩm Chi Hành dẫn vào trường, sao đến cửa lớp học lại tách ra?”



Cậu ta ghét anh trai tôi.



Lý do rất đơn giản, vừa mới khai giảng, cô gái cậu ta thích lại có thiện cảm với anh trai tôi.



Đời trước, người xuyên không trả lời thế nào đâu?



“Đó là anh trai kế của tôi” người xuyên không nhu nhược đáng thương, “Có thể là, anh ấy không muốn người khác quen biết tôi ý….. Dù sao thì khi ở nhà anh cũng không để ý đến tôi.”



Trần Tử Sâm lập tức trong lòng tràn đầy căm phẫn: “Sao lại như thế? Thẩm Chi Hành lại còn bắt nạt nữ hài tử á?”



Lý do thì ấu trĩ, kỹ thuật diễn thì vụng về, vậy mà lại làm cho hai người này ăn ý với nhau.



Trần Tử Sâm một ngày bỗng điều tra được anh trai tôi có ác độc hành vi với em gái, Người xuyên không muốn nói lại thôi trốn tránh ánh mắt, đều trở thành bằng chứng cho toàn bộ lời đồn.



Rốt cuộc Trần Tử Sâm nhà có tiền có thế, làm người phóng khoáng thân thiện, hắn nói mọi người đều bằng lòng nghe một chút



Chuyện về Thẩm Chi Hành, cậu nghe nói không?



Cậu ta hình như thường xuyên ở nhà bắt nạt em gái đấy….



Thì đó, cậu ta đối xử với bạn nữ đều lạnh như băng, hừ, làm gì nha, không có nhiều tiền còn giả bộ cao ngạo cho ai xem.



Như thế à, tôi còn thấy cậu ta thường xuyên nhìn trộm giáo viên tiếng anh mặc váy ngắn cơ.



Cậu nói thế làm tôi nghĩ lại cũng thấy cậu ta hình như thường xuyên xum xoe với các cô giáo.



A? Tôi còn tưởng cậu ta là người tốt cơ, thì ra toàn ảo tưởng.



Em gái cậu ta còn kể đồ vật để ở nhà cũng có khi bị mất cơ….



Thế cơ à? Mấy đồ đấy có phải bị …….



Anh em cậu ta còn không có cùng huyết thống đâu, em gái là mẹ kế con riêng thôi ấy.



Cô giáo, em gái, tiếp theo có phải đến lượt mẹ kế không?



Hì hì, cậu ta cũng biết chơi đấy nhỉ.



Hì hì, hì hì, hì hì, hì hì……



Trong tiếng rì rầm to nhỏ, xen lẫn xấu xa tiếng cười vang lên từng đợt xa gần.



Cuối cùng hình ảnh dừng lại thành Trần Tử Sâm trên mặt biểu tình ảo não, hắn như là vô tội, lại hơi chút chột dạ đối với người xuyên không nói: “Tôi không cố ý à, tôi chỉ không muốn nhìn San San đối tốt với cậu ta….. mà tôi cũng chưa nói gì, chỉ là khi bọn họ hỏi tôi, tôi chỉ thuật lại những gì cậu nói với tôi cho họ nghe thôi.



Người xuyên không thở dài: “Không trách cậu, dù sao cũng đâu có nói sai nha. Chúng ta cũng chỉ oán giận vài câu, có điều bây giờ bên ngoài đều đồn như thế làm tôi cũng có cảm giác ánh mắt anh kế nhìn mẹ không đúng lắm.”



Trần Tử Sâm lại hỏi: “Có cần tôi đi nói rõ với bọn họ không”



“Cậu cũng quá thiện lương đấy”, người xuyên không sờ đầu hắn nói, “Không sao đâu, cây ngay không sợ ch.*.t đứng.”



Trần Tử Sâm nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra: “Cũng đúng”.



Hừ, Nói thật dễ nghe, cây ngay không sợ ch.*.t đứng



Trần gia tiểu thiếu gia, vô cùng đơn thuần, rộng rãi, ngây thơ vô tội.



Đương nhiên, cũng vô cùng nhiều chuyện, không thể giấu nổi bí mật gì.



Trong thế giới cấp cao kia, người xuyên không có lẽ cũng là cái đại tiểu thư cao cao tại thượng, được nuông chiều nên sinh ra ngạo mạn.



Cho nên cô ta ấu trĩ, tự đại mà hư vinh, thủ đoạn của cô ta kỳ thật không đáng nói, cô ta diễn trò nhìn cũng quá giả dối.



Cô ta có thể làm hại anh trai, bạn tốt, người nhà, giáo viên của tôi chỉ bởi vì bọn họ yêu quý tôi.



Bọn họ yêu quý tôi, nên mới không đề phòng mà bị đâm sau lưng.



Người xuyên không trước mặt người ngoài thì nguỵ trang thành nhu nhược đáng thương, nhưng lại hướng răng nanh độc ác về phía người yêu quý tôi.



Tôi do dự sau một lúc lâu, cong môi, cười như gió xuân ấm áp, ôn hoà nói với Trần Tử Sâm: “Anh trai theo họ bố, còn tôi theo họ mẹ”.



“Nha”, Trần Tử Sâm bị tôi đánh lạc hướng, “Cậu hẳn là em gái Thẩm Chi Hành, vậy cậu……”



Tôi ngắt lời hắn: “Bạn học, tôi cũng thấy nha, cậu đưa cho nữ sinh ngồi bàn thứ hai kia tờ giấy, hai người đang yêu đương à?”



Ngồi bàn thứ hai nữ sinh, là cô gái Trần Tử Sâm thích, Văn San.



Trần Tử Sân bị xem thấu xấu hổ nói: “Này, tôi đang hỏi cậu mà, ai bảo gửi có cái tờ giấy liền là yêu đương đâu?”



“Phải không, tôi thấy bạn đó nhìn lén cậu, còn tưởng rằng hai người là tình nhân.”



Trần Tử Sâm ngây ngẩn: “Nhìn lén á?”



Hắn hơi phấn khích nhưng lại cảnh giác dừng lại hỏi: “Thật hay đùa ?”



“Tôi gạt cậu làm gì?” Tôi hỏi lại hắn, “Mà tôi thấy, hai người nhìn qua còn rất xứng đôi”



Trần Tử Sâm còn đang muốn nói tiếp, phía sau Lạc Tiếu Tiếu lại vỗ vai hắn, không chịu cô đơn mà xem vào, hơi bĩu môi: “Bạn học, Cậu tên gì vậy, hai người đang nói gì thế, tôi có thể nghe cùng không?”



Tôi bình tĩnh nhìn cô ta, trong mắt ý cười không đổi, như là không sóng không gió ao hồ.



Thật là vội vàng nha, một chút đều nhịn không được.



【 Cô ta muốn cướp đi tất cả của ngươi, làm ngươi sống trong thống khổ. 】



“Tôi biết,” nhìn Trần Tử Sâm bị cô ta hấp dẫn đi, tôi ôn nhu nghĩ “Thật tình cơ, tôi cũng giống thế.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom