-
Chương 19: Video.
Trình Dật Tu vừa vào cửa liền hỏi Giang Hạ: “Sao sắc mặt lại khó coi như vậy, không thoải mái sao?”
Giang Hạ vô lực lắc đầu, “Đầu bếp Trình đến có chuyện gì sao?”
Anh ngồi đối diện cô, “Chuyện tiệc cưới anh đã nghe nói, Mã tổng dạy dỗ em sao?”
“Không có, nhưng mà ngày mai phải cùng ông ấy đi xin lỗi khách hàng.” Bụng lại đau, Giang Hạ để điện thoại di động xuống, một tay ôm bụng.
Trình Dật Tu vốn muốn nói chuyện liên quan đến Vương Giác cho cô, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng này cho rằng cô bị bệnh, sợ cô nghe thấy càng thêm tức giận, liền không nhắc lại.
Sau khi tan việc, Trình Dật Tu kiên quyết phải lái xe đưa cô về cùng. Giang Hạ đau bụng lại vô lực, cũng không cùng anh dây dưa, chủ động lên xe.
Nhìn cô vô lực như sắp té xỉu, anh trực tiếp lái xe đưa cô đến bệnh viện. Giang Hạ phát hiện đường về không đúng, ngăn cản nói: “Anh lái đi đâu thế?”
Bởi vì vô lực, lời nói cũng hữu khí vô lực. Trình Dật Tu nghe càng thêm lo lắng. “Em bệnh như vậy, đương nhiên là đi bệnh viện.”
Giang Hạ cúi đầu xuống, đầu tựa lên gối của mình, nhỏ giọng nói: “Tôi không phải bị bệnh, mỗi tháng đều đau một lần…” Nói rõ ràng như vậy, nếu anh vẫn kiên trì đưa cô đi bệnh viện, vậy sau này coi anh như ngu ngốc mà đối đãi.
Trình Dật Tu suy nghĩ lời nói của cô mấy lần, mới hiểu lời cô nói. Vì che dấu lúng túng, nhẹ ho một tiếng, nói: “Nhưng mà em bị nghiêm trọng như vậy, thực sự không cần đi bệnh viện sao?” Cho tới bây giờ anh không biết, phụ nữ đau bụng kinh sẽ đau thành như vậy, cả người dường như không có sinh khí, làm anh hoảng hốt.
“Không cần, anh nhanh đưa tôi về nhà đi.” Bên trong bụng Giang Hạ giống như có khối băng làm cô khó chịu, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Trình Dật Tu thay đổi phương hướng, đạp chân ga nhanh chóng về nhà. Sau khi dừng xe ngoài tiểu khu, anh thấy cô đi đường đều không có khí lực, xoay người muốn cõng cô.
Đột nhiên Giang Hạ nhớ tới hành vi ngày đó anh đối với cô, vòng qua anh tiếp tục đi về phía trước.
Trình Dật Tu cảm thấy buồn cười đối với hành vi của cô, chạy theo đuổi kịp cô, từ phía sau bế cô lên.
Hai chân Giang Hạ đột nhiên cách mặt đất, hoảng sợ kêu ra tiếng. Sau khi phát hiện mình bị anh ôm kiểu công chúa, giãy giụa muốn xuống.
“Nếu em cứ giãy cả hai chúng ta sẽ ngã xuống.” Anh nói.
“Anh thả tôi xuống!”
“Ngoan, về đến nhà liền thả em xuống.”
“Tôi không cần…”
Giang Hạ nói một nửa, phát hiện anh cúi đầu muốn hôn cô, vội vàng đem mặt giấu trong ngực anh.
Thấy cô an tĩnh lại, anh cười vì thực hiện được ý đồ, ôm cô lên đến lầu sáu mới bỏ xuống.
Lúc Giang Hạ mở cửa cảm giác được dưới chân tuôn ra cỗ nhiệt lưu, chẳng quan tâm Trình Dật Tu, vào phòng liền chạy tới phòng vệ sinh.
Trình Dật Tu lấy điện thoại di động ra, phụ nữ đau bụng kinh nên làm gì bây giờ?
Webpage nhảy ra một đống đáp án, anh mở ra, lựa chọn nước đường đỏ. Sau đó đi vào phòng bếp nhà Giang Hạ đun nước, lại tìm đường đỏ trong tủ. Sau khi nước sôi, nấu chén nước đường đỏ.
Đi ra mới phát hiện, Giang Hạ dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi, anh chạm nhẹ vào bả vai cô, “Giang Hạ? Dậy uống chút nước nóng rồi ngủ tiếp.”
Cô mở mắt ra, mơ hồ hỏi: “Sao anh còn chưa đi?” Vừa rồi cô từ phòng vệ sinh đi ra không thấy được người khác, còn tưởng rằng anh đi rồi.
Anh đưa tay thay cô vuốt mắt, “Sao em không đề phòng thế, trong nhà có người cũng không biết.” Nói xong cười với cô, “May mắn anh không phải là người xấu.”
Lúc anh cười, trong mắt đều là dịu dàng, làm tim Giang Hạ đập lỡ một nhịp. Tiếp nhận cái ly, uống một chút lại một chút nước đường đỏ nóng hổi. Bên trong bụng có hệ thống sưởi, lập tức thoải mái không ít.
“Cảm ơn anh, bây giờ tôi khá hơn nhiều, anh trở về đi.”
Trình Dật Tu không nghe cô nói, đem bát không để lên bàn, nói: “Đi lên giường ngủ đi, ngủ ở ghế sô pha sẽ lạnh.” Nói xong lại đem cô bế lên, đi vào phòng ngủ.
Lúc này Giang Hạ không giãy giụa, sau khi đến giường đắp kín chăn cho mình, đưa lưng về phía anh nói: “Bây giờ anh có thể đi.”
Anh ngồi xuống ghế dựa bên cạnh giường, “Không vội, đợi em ngủ anh sẽ đi.”
Giang Hạ bực mình. “Muộn như thế, cô nam quả nữ không tốt lắm.”
“Hả?” Anh nhướn mày, “Vậy cơn mưa ban đêm lần trước , là ai để anh ở chỗ này?”
Giang Hạ trầm mặc không lên tiếng, bởi vì cô chợt phát hiện, đối với hành vi của anh đêm nay, cô không chán ghét.
Anh ôm cô, đưa cô về nhà, thay cô nấu nước đường đỏ, và bây giờ ở lại đợi cô ngủ. Nếu như đổi lại là người khác, không có sự đồng ý của cô làm loại chuyện này, cô hẳn là rất phản cảm.
Nhưng mà, cô không có. Kể cả dông tố ban đêm lần trước, lúc anh ở lại bồi cô, cùng tâm tình bây giờ không khác biệt lắm.
Cô lại có loại cảm giác an tâm. Thật sự là rất kỳ lạ, hành vi của anh rõ ràng đều là tự chủ trương, nhưng mà vì sao cô lại có cảm giác an tâm chứ?
Mang theo nghi vấn tiến vào mộng đẹp, Giang Hạ không biết anh đi lúc nào, hoặc là căn bản anh không đi. Bởi vì hôm sau khi cô tỉnh lại, anh vẫn ở nhà cô như cũ.
Nhưng mà sau khi nhìn bữa sáng trên bàn, cô liền chắc chắn anh đã về nhà. Phòng bếp của cô không có những nguyên liệu này.
Bữa sáng là cháo đậu đỏ, bổ máu ích khí. Ăn xong bữa sáng, Giang Hạ muốn đi rửa bát, lại bị anh đoạt trước.
“Không phải là anh không thích rửa bát sao?” Cô hỏi.
Anh mở vòi nước nóng, quay đầu lại nhìn cô. “Đúng là không thích, nhưng bây giờ em không thể đụng vào nước lạnh.”
Anh nhìn cô trong mắt tràn đầy sủng ái, Giang Hạ thẹn thùng quay đầu. Nghĩ thầm đôi mắt của người này sẽ câu dẫn người khác, không thể nhìn.
Lúc đi làm, Giang Hạ lại ngồi xe Trình Dật Tu. Lúc xe đang đi cô mới nhớ tới, không phải là mình đang giận anh sao, sao lại không hiểu được ngồi xe anh, ăn cơm của anh, còn bị anh ôm?
********
Sáng sớm tinh mơ lão Mã liền triệu người mỗi bộ phân đi họp, cuộc họp chủ yếu nhằm vào chuyện xảy ra trong sảnh yến hội ngày hôm qua. Hơn nữa ở trước mặt mọi người nghiêm nghị phê bình Giang Hạ.
Về chuyện xin lỗi cũng không giải quyết được gì, bởi vì Chu phu nhân căn bản không nhận điện thoại của lão Mã, muốn xin lỗi cũng không được.
Khách hàng này đã đắc tội rồi, muốn vãn hồi dường như là không thể.
Toàn bộ quá trình Giang Hạ đều nghe giáo huấn, khi nghe đến tiền thưởng tháng này bị khấu trừ, trên mặt cô mới có biểu tình.
Tiền thưởng tháng trước cô đã bị trừ, tháng này hầu như nửa tháng là tiệc cưới, mỗi ngày đều tăng ca đến mệt còn bị khấu trừ, cô hơi khó chịu.
“Mã tổng, tôi thừa nhận chuyện ngày hôm qua là tôi lơ là, nhưng mà tất cả chuyện này không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên người tôi.”
Bình thường lão Mã là người không tệ, nhưng mà vừa chạm tới chuyện tiền, liền trách móc, có thể chiếm liền chiếm. Huống chi khách hàng lớn như vậy, ông chính là đang tức giận.
“Tiểu Giang à, nếu cô cảm thấy quyết định của tôi không công bằng, vậy cô đem khách hàng kéo về đi. Chỉ cần cô kéo về được, tôi đảm bảo một phần tiền thưởng cũng không giữ!”
Giang Hạ bực mình, Chu phu nhân không nhận điện thoại của ông, cô có mặt mũi gì để kéo người ta về?
Hơn nữa động một chút là động tiền thưởng, cô chịu đủ rồi. Nhưng mà hết lần này đến lần khác chuyện tình phát sinh cô không ở chỗ đó, làm cô đuối lý. Cho nên, mặc dù bực mình, cô cũng không thể cây ngay không sợ chết đứng phản bác, ngoại trừ cô từ chức không làm nữa, nếu không thì phải nhận ủy khuất.
Trình Dật Tu ngồi cạnh Giang Hạ, nhìn rõ ủy khuất trên mặt cô. Móc di động trong túi ra gửi tin nhắn cho cô: Có phải rất tức giận hay không?
Giang Hạ nhìn tin nhắn của anh xong liếc anh một cái. Trả lời: Đổi lại là anh xem có tức giận hay không!
Trình Dật Tu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động cười, lại gửi tin nhắn: Có muốn hết giận không?
Giang Hạ không có hồi âm, quay đầu nghi ngờ nhìn anh. Sau đó di động lại rung lên, vừa mở ra nhìn, anh nhắn tin - - đáp ứng anh một yêu cầu, anh giúp em lấy lại tiền thưởng.
Giang Hạ không biết anh có biện pháp gì, nhưng mà nếu như có thể lấy lại tiền thưởng, chuyện này đối với cô rất có sức hấp dẫn. Suy nghĩ một lát, trả lời: Được.
Sau đó liền thấy anh ấn trên màn hình vài cái, rất nhanh di động cô lại rung lên, nhưng mà lần này không phải mình cô, mười mấy người trong phòng họp đều nhận được âm báo nhắc nhở tin nhắn.
Mở ra xem, là một đoạn video. Gửi cho một nhóm người, người gửi không phải là Trình Dật Tu, mà là một người tên xưng hô là 123, không ghi danh tính, cũng không biết là ai.
Hiển nhiên mọi người cảm thấy rất kỳ lạ vì cùng lúc nhận được video, lão Mã cũng bình tĩnh mở ra video.
Giang Hạ cũng mở ra, lúc đầu hình ảnh rất tối không nhìn được cái gì, có tiếng ồn, giống như là tiếng di động giấu trong túi. Khoảng năm giây sau, bắt đầu hình ảnh rõ ràng, hơn nữa người cầm di động còn nói một câu: “Ồ, mở quay video được rồi.” Sau đó hình ảnh rối loạn một lát, rồi xuất hiện Vương Giác.
Nhìn hoàn cảnh, chỗ Vương Giác đứng, hẳn là một kho hàng nhỏ bên trong nhà hàng Trung Quốc, chỗ đó dùng để cất quần áo sạch và vải (khăn trải bàn, các loại khăn lông), còn có bàn ghế không dùng được, có rất ít người lui tới.
Vương Giác gọi điện thoại, giọng nói không lớn, nhưng mà đủ để nghe rõ ràng.
“Quản lý, tôi vừa cố ý làm vỡ chai rượu, ầm ĩ một lúc, bây giờ Giang Hạ đang đi nhận lỗi.”
“Ừm… Được.”
“Vậy ngày mai tôi sẽ qua bên kia báo cáo sao?”
“Được, tôi biết rồi. Thật sự cảm ơn cô, bằng không với văn bằng của tôi sao có thể tìm được công việc tốt như vậy.”
“Ừm, được, bây giờ tôi đi.”
Dường như Vương Giác cố ý tránh tới kho hàng nhỏ để gọi điện thoại, sau khi tắt điện thoại liền đi ra ngoài. Người cầm di dộng hẳn là ở góc nào đấy, bởi vì lúc quay Vương Giác, còn có một cái ghế dựa che khuất.
Vương Giác rời đi liền hết, tổng cộng hơn một phút đồng hồ. Nhưng mà cô ta đã nói ra vài câu, đủ để chứng minh chuyện phát sinh hôm qua ở sảnh yến hội cô ta cố ý làm, hơn nữa còn bị người ta sai làm. Còn người quản lý trong miệng cô ta là ai, mặc dù không có chứng cứ, Giang Hạ vẫn hoài nghi nhìn về phía Hạ Bạch Tuyết ngồi đối diện cô.
Vương Giác là người nhà hàng Tây, Hạ Bạch Tuyết là quản lý nhà hàng Tây. Xưng hô quản lý trong ngành đều giống nhau rất ít khi thêm họ. Đương nhiên cũng không phải là toàn bộ, như Trần Yến rất thích gọi cô là quản lý Giang. Nhưng nếu như xưng hô những quản lý ngành khác, nhất định sẽ thêm họ.
Hiển nhiên không chỉ một mình Giang Hạ nghĩ như vậy, nhiều người đang ngồi đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hạ Bạch Tuyết, kể cả lão Mã.
Giang Hạ vô lực lắc đầu, “Đầu bếp Trình đến có chuyện gì sao?”
Anh ngồi đối diện cô, “Chuyện tiệc cưới anh đã nghe nói, Mã tổng dạy dỗ em sao?”
“Không có, nhưng mà ngày mai phải cùng ông ấy đi xin lỗi khách hàng.” Bụng lại đau, Giang Hạ để điện thoại di động xuống, một tay ôm bụng.
Trình Dật Tu vốn muốn nói chuyện liên quan đến Vương Giác cho cô, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng này cho rằng cô bị bệnh, sợ cô nghe thấy càng thêm tức giận, liền không nhắc lại.
Sau khi tan việc, Trình Dật Tu kiên quyết phải lái xe đưa cô về cùng. Giang Hạ đau bụng lại vô lực, cũng không cùng anh dây dưa, chủ động lên xe.
Nhìn cô vô lực như sắp té xỉu, anh trực tiếp lái xe đưa cô đến bệnh viện. Giang Hạ phát hiện đường về không đúng, ngăn cản nói: “Anh lái đi đâu thế?”
Bởi vì vô lực, lời nói cũng hữu khí vô lực. Trình Dật Tu nghe càng thêm lo lắng. “Em bệnh như vậy, đương nhiên là đi bệnh viện.”
Giang Hạ cúi đầu xuống, đầu tựa lên gối của mình, nhỏ giọng nói: “Tôi không phải bị bệnh, mỗi tháng đều đau một lần…” Nói rõ ràng như vậy, nếu anh vẫn kiên trì đưa cô đi bệnh viện, vậy sau này coi anh như ngu ngốc mà đối đãi.
Trình Dật Tu suy nghĩ lời nói của cô mấy lần, mới hiểu lời cô nói. Vì che dấu lúng túng, nhẹ ho một tiếng, nói: “Nhưng mà em bị nghiêm trọng như vậy, thực sự không cần đi bệnh viện sao?” Cho tới bây giờ anh không biết, phụ nữ đau bụng kinh sẽ đau thành như vậy, cả người dường như không có sinh khí, làm anh hoảng hốt.
“Không cần, anh nhanh đưa tôi về nhà đi.” Bên trong bụng Giang Hạ giống như có khối băng làm cô khó chịu, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Trình Dật Tu thay đổi phương hướng, đạp chân ga nhanh chóng về nhà. Sau khi dừng xe ngoài tiểu khu, anh thấy cô đi đường đều không có khí lực, xoay người muốn cõng cô.
Đột nhiên Giang Hạ nhớ tới hành vi ngày đó anh đối với cô, vòng qua anh tiếp tục đi về phía trước.
Trình Dật Tu cảm thấy buồn cười đối với hành vi của cô, chạy theo đuổi kịp cô, từ phía sau bế cô lên.
Hai chân Giang Hạ đột nhiên cách mặt đất, hoảng sợ kêu ra tiếng. Sau khi phát hiện mình bị anh ôm kiểu công chúa, giãy giụa muốn xuống.
“Nếu em cứ giãy cả hai chúng ta sẽ ngã xuống.” Anh nói.
“Anh thả tôi xuống!”
“Ngoan, về đến nhà liền thả em xuống.”
“Tôi không cần…”
Giang Hạ nói một nửa, phát hiện anh cúi đầu muốn hôn cô, vội vàng đem mặt giấu trong ngực anh.
Thấy cô an tĩnh lại, anh cười vì thực hiện được ý đồ, ôm cô lên đến lầu sáu mới bỏ xuống.
Lúc Giang Hạ mở cửa cảm giác được dưới chân tuôn ra cỗ nhiệt lưu, chẳng quan tâm Trình Dật Tu, vào phòng liền chạy tới phòng vệ sinh.
Trình Dật Tu lấy điện thoại di động ra, phụ nữ đau bụng kinh nên làm gì bây giờ?
Webpage nhảy ra một đống đáp án, anh mở ra, lựa chọn nước đường đỏ. Sau đó đi vào phòng bếp nhà Giang Hạ đun nước, lại tìm đường đỏ trong tủ. Sau khi nước sôi, nấu chén nước đường đỏ.
Đi ra mới phát hiện, Giang Hạ dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi, anh chạm nhẹ vào bả vai cô, “Giang Hạ? Dậy uống chút nước nóng rồi ngủ tiếp.”
Cô mở mắt ra, mơ hồ hỏi: “Sao anh còn chưa đi?” Vừa rồi cô từ phòng vệ sinh đi ra không thấy được người khác, còn tưởng rằng anh đi rồi.
Anh đưa tay thay cô vuốt mắt, “Sao em không đề phòng thế, trong nhà có người cũng không biết.” Nói xong cười với cô, “May mắn anh không phải là người xấu.”
Lúc anh cười, trong mắt đều là dịu dàng, làm tim Giang Hạ đập lỡ một nhịp. Tiếp nhận cái ly, uống một chút lại một chút nước đường đỏ nóng hổi. Bên trong bụng có hệ thống sưởi, lập tức thoải mái không ít.
“Cảm ơn anh, bây giờ tôi khá hơn nhiều, anh trở về đi.”
Trình Dật Tu không nghe cô nói, đem bát không để lên bàn, nói: “Đi lên giường ngủ đi, ngủ ở ghế sô pha sẽ lạnh.” Nói xong lại đem cô bế lên, đi vào phòng ngủ.
Lúc này Giang Hạ không giãy giụa, sau khi đến giường đắp kín chăn cho mình, đưa lưng về phía anh nói: “Bây giờ anh có thể đi.”
Anh ngồi xuống ghế dựa bên cạnh giường, “Không vội, đợi em ngủ anh sẽ đi.”
Giang Hạ bực mình. “Muộn như thế, cô nam quả nữ không tốt lắm.”
“Hả?” Anh nhướn mày, “Vậy cơn mưa ban đêm lần trước , là ai để anh ở chỗ này?”
Giang Hạ trầm mặc không lên tiếng, bởi vì cô chợt phát hiện, đối với hành vi của anh đêm nay, cô không chán ghét.
Anh ôm cô, đưa cô về nhà, thay cô nấu nước đường đỏ, và bây giờ ở lại đợi cô ngủ. Nếu như đổi lại là người khác, không có sự đồng ý của cô làm loại chuyện này, cô hẳn là rất phản cảm.
Nhưng mà, cô không có. Kể cả dông tố ban đêm lần trước, lúc anh ở lại bồi cô, cùng tâm tình bây giờ không khác biệt lắm.
Cô lại có loại cảm giác an tâm. Thật sự là rất kỳ lạ, hành vi của anh rõ ràng đều là tự chủ trương, nhưng mà vì sao cô lại có cảm giác an tâm chứ?
Mang theo nghi vấn tiến vào mộng đẹp, Giang Hạ không biết anh đi lúc nào, hoặc là căn bản anh không đi. Bởi vì hôm sau khi cô tỉnh lại, anh vẫn ở nhà cô như cũ.
Nhưng mà sau khi nhìn bữa sáng trên bàn, cô liền chắc chắn anh đã về nhà. Phòng bếp của cô không có những nguyên liệu này.
Bữa sáng là cháo đậu đỏ, bổ máu ích khí. Ăn xong bữa sáng, Giang Hạ muốn đi rửa bát, lại bị anh đoạt trước.
“Không phải là anh không thích rửa bát sao?” Cô hỏi.
Anh mở vòi nước nóng, quay đầu lại nhìn cô. “Đúng là không thích, nhưng bây giờ em không thể đụng vào nước lạnh.”
Anh nhìn cô trong mắt tràn đầy sủng ái, Giang Hạ thẹn thùng quay đầu. Nghĩ thầm đôi mắt của người này sẽ câu dẫn người khác, không thể nhìn.
Lúc đi làm, Giang Hạ lại ngồi xe Trình Dật Tu. Lúc xe đang đi cô mới nhớ tới, không phải là mình đang giận anh sao, sao lại không hiểu được ngồi xe anh, ăn cơm của anh, còn bị anh ôm?
********
Sáng sớm tinh mơ lão Mã liền triệu người mỗi bộ phân đi họp, cuộc họp chủ yếu nhằm vào chuyện xảy ra trong sảnh yến hội ngày hôm qua. Hơn nữa ở trước mặt mọi người nghiêm nghị phê bình Giang Hạ.
Về chuyện xin lỗi cũng không giải quyết được gì, bởi vì Chu phu nhân căn bản không nhận điện thoại của lão Mã, muốn xin lỗi cũng không được.
Khách hàng này đã đắc tội rồi, muốn vãn hồi dường như là không thể.
Toàn bộ quá trình Giang Hạ đều nghe giáo huấn, khi nghe đến tiền thưởng tháng này bị khấu trừ, trên mặt cô mới có biểu tình.
Tiền thưởng tháng trước cô đã bị trừ, tháng này hầu như nửa tháng là tiệc cưới, mỗi ngày đều tăng ca đến mệt còn bị khấu trừ, cô hơi khó chịu.
“Mã tổng, tôi thừa nhận chuyện ngày hôm qua là tôi lơ là, nhưng mà tất cả chuyện này không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên người tôi.”
Bình thường lão Mã là người không tệ, nhưng mà vừa chạm tới chuyện tiền, liền trách móc, có thể chiếm liền chiếm. Huống chi khách hàng lớn như vậy, ông chính là đang tức giận.
“Tiểu Giang à, nếu cô cảm thấy quyết định của tôi không công bằng, vậy cô đem khách hàng kéo về đi. Chỉ cần cô kéo về được, tôi đảm bảo một phần tiền thưởng cũng không giữ!”
Giang Hạ bực mình, Chu phu nhân không nhận điện thoại của ông, cô có mặt mũi gì để kéo người ta về?
Hơn nữa động một chút là động tiền thưởng, cô chịu đủ rồi. Nhưng mà hết lần này đến lần khác chuyện tình phát sinh cô không ở chỗ đó, làm cô đuối lý. Cho nên, mặc dù bực mình, cô cũng không thể cây ngay không sợ chết đứng phản bác, ngoại trừ cô từ chức không làm nữa, nếu không thì phải nhận ủy khuất.
Trình Dật Tu ngồi cạnh Giang Hạ, nhìn rõ ủy khuất trên mặt cô. Móc di động trong túi ra gửi tin nhắn cho cô: Có phải rất tức giận hay không?
Giang Hạ nhìn tin nhắn của anh xong liếc anh một cái. Trả lời: Đổi lại là anh xem có tức giận hay không!
Trình Dật Tu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động cười, lại gửi tin nhắn: Có muốn hết giận không?
Giang Hạ không có hồi âm, quay đầu nghi ngờ nhìn anh. Sau đó di động lại rung lên, vừa mở ra nhìn, anh nhắn tin - - đáp ứng anh một yêu cầu, anh giúp em lấy lại tiền thưởng.
Giang Hạ không biết anh có biện pháp gì, nhưng mà nếu như có thể lấy lại tiền thưởng, chuyện này đối với cô rất có sức hấp dẫn. Suy nghĩ một lát, trả lời: Được.
Sau đó liền thấy anh ấn trên màn hình vài cái, rất nhanh di động cô lại rung lên, nhưng mà lần này không phải mình cô, mười mấy người trong phòng họp đều nhận được âm báo nhắc nhở tin nhắn.
Mở ra xem, là một đoạn video. Gửi cho một nhóm người, người gửi không phải là Trình Dật Tu, mà là một người tên xưng hô là 123, không ghi danh tính, cũng không biết là ai.
Hiển nhiên mọi người cảm thấy rất kỳ lạ vì cùng lúc nhận được video, lão Mã cũng bình tĩnh mở ra video.
Giang Hạ cũng mở ra, lúc đầu hình ảnh rất tối không nhìn được cái gì, có tiếng ồn, giống như là tiếng di động giấu trong túi. Khoảng năm giây sau, bắt đầu hình ảnh rõ ràng, hơn nữa người cầm di động còn nói một câu: “Ồ, mở quay video được rồi.” Sau đó hình ảnh rối loạn một lát, rồi xuất hiện Vương Giác.
Nhìn hoàn cảnh, chỗ Vương Giác đứng, hẳn là một kho hàng nhỏ bên trong nhà hàng Trung Quốc, chỗ đó dùng để cất quần áo sạch và vải (khăn trải bàn, các loại khăn lông), còn có bàn ghế không dùng được, có rất ít người lui tới.
Vương Giác gọi điện thoại, giọng nói không lớn, nhưng mà đủ để nghe rõ ràng.
“Quản lý, tôi vừa cố ý làm vỡ chai rượu, ầm ĩ một lúc, bây giờ Giang Hạ đang đi nhận lỗi.”
“Ừm… Được.”
“Vậy ngày mai tôi sẽ qua bên kia báo cáo sao?”
“Được, tôi biết rồi. Thật sự cảm ơn cô, bằng không với văn bằng của tôi sao có thể tìm được công việc tốt như vậy.”
“Ừm, được, bây giờ tôi đi.”
Dường như Vương Giác cố ý tránh tới kho hàng nhỏ để gọi điện thoại, sau khi tắt điện thoại liền đi ra ngoài. Người cầm di dộng hẳn là ở góc nào đấy, bởi vì lúc quay Vương Giác, còn có một cái ghế dựa che khuất.
Vương Giác rời đi liền hết, tổng cộng hơn một phút đồng hồ. Nhưng mà cô ta đã nói ra vài câu, đủ để chứng minh chuyện phát sinh hôm qua ở sảnh yến hội cô ta cố ý làm, hơn nữa còn bị người ta sai làm. Còn người quản lý trong miệng cô ta là ai, mặc dù không có chứng cứ, Giang Hạ vẫn hoài nghi nhìn về phía Hạ Bạch Tuyết ngồi đối diện cô.
Vương Giác là người nhà hàng Tây, Hạ Bạch Tuyết là quản lý nhà hàng Tây. Xưng hô quản lý trong ngành đều giống nhau rất ít khi thêm họ. Đương nhiên cũng không phải là toàn bộ, như Trần Yến rất thích gọi cô là quản lý Giang. Nhưng nếu như xưng hô những quản lý ngành khác, nhất định sẽ thêm họ.
Hiển nhiên không chỉ một mình Giang Hạ nghĩ như vậy, nhiều người đang ngồi đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hạ Bạch Tuyết, kể cả lão Mã.
Bình luận facebook