-
Chương 15: Không có phản ứng.
Mới vừa vào tiểu khu, Hứa Lôi liền ói ra, ôm thùng rác không buông tay.
Giang Hạ nhờ Trình Dật Tu đi mua chai nước, vừa thay cô ấy vuốt lưng, vừa tức giận nói: “Xem sau này chị còn dám uống rượu hay không!”
Ngoài cửa tiểu khu có cửa hàng tiện lợi, Trình Dật Tu không mang ví tiền, liền cầm tiền lẻ trong túi Giang Hạ. Lúc lấy tiền thấy một chùm chìa khóa. Tâm tư dao động, đem chìa khóa giấu trong túi quần mình. Nhưng sau đó nhớ tới còn có Hứa Lôi bóng đèn rất lớn ở đây, không cam lòng để chìa khóa lại.
Cầm nước đi trở về, thấy một chiếc taxi dừng ở ven đường, một người quen mắt xuống xe.
Là người đưa hoa tiền!
Thấy thần sắc anh ta vội vã hướng tiểu khu, Trình Dật Tu cũng chạy về nhanh hơn.
Hai người gặp nhau ở tiểu khu, Lục Ly sợ run một lát mới nhớ tới Trình Dật Tu là ai. Hai người trừng mắt với nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía. Sau đó đồng thời chạy vào tiểu khu.
Hứa Lôi còn ôm thùng rác ói, từ lúc bắt đầu Giang Hạ oán giận đến bây giờ hơi bận tâm, nghĩ có nên đưa cô ấy đi bệnh viện không.
Nghe phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, dĩ nhiên là Lục Ly và Trình Dật Tu.
“Hai người sao đi cùng nhau, quen biết à?” Cô kinh ngạc hỏi.
Trình Dật Tu đứng bên cạnh cô, trên mặt đich ý nhìn chằm chằm Lục Ly. “Không biết.”
Lục Ly chạy tới bên cạnh Hứa Lôi, đỡ cô ấy vào trong ngực. “Người phụ nữ ngu xuẩn, sao không uống cho chết luôn đi!”
Trình Dật Tu hơi ngốc, có phải anh nghĩ sai chuyện gì rồi không?
Bởi vì Hứa Lôi rất say, ói ra cả mật vàng. Lục Ly gọi taxi đưa cô ấy đi bệnh viện.
Giang Hạ cũng muốn đi theo, bị Lục Ly từ chối. “Không cần, đêm nay đã làm phiền cô rồi, cô về sớm nghỉ ngơi một lát.”
Từ lúc anh chứng kiến Trình Dật Tu đứng bên cạnh Giang Hạ, cũng biết lần trước mình hiều nhầm mà đánh nhau. Cho nên nhận được ánh mắt của Trình Dật Tu “Xin chớ quấy rầy”, anh rất thức thời từ chối Giang Hạ.
Huống chi, anh cũng không muốn có bóng đèn quấy rầy anh và Hứa Lôi.
Đưa Lục Ly và Hứa Lôi lên xe, Giang Hạ đi theo Trình Dật Tu lên lầu.
“Tôi nấu canh, đi đến chỗ tôi ăn trước rồi về nhà.” Vốn là anh gọi điện cho cô, muốn gọi cô đi ăn canh.
Bây giờ sắp mười một giờ, Giang Hạ rất mệt mỏi, nhưng mà nghe có đồ ăn lại động tâm, gật đầu đồng ý.
Đến nhà Trình Dật Tu, Giang Hạ chủ động đi phòng bếp đổ canh, bảo anh ngồi nghỉ ngơi.
Phòng bếp nhà anh cô cũng đã quen thuộc, cho nên Trình Dật Tu không ngăn cản. Ngồi trên ghế sô pha, nhìn túi của cô, trong lòng tính toán tâm tư không lộ ra ngoài ánh sáng.
Hôm nay nấu canh nấm tuyết hạt sen, bởi vì buổi chiều Trình Dật Tu ở nhà, đã nấu từ sớm, nấm tuyết đã mềm. Anh ngồi vào bàn ăn nói với Giang Hạ: “Nấm tuyết nhuận phổi tốt cho dạ dày, tôi nấu cả buổi trưa, uống nhiều một chút.”
Giang Hạ cầm lấy cái muỗng, nghe lời anh nói, nhanh chóng múc một miếng đưa vào trong miệng. “Ăn ngon thật.”
Ăn được một nửa, cô muốn hỏi anh chuyện buổi sáng, nhưng mà không biết mở miệng như thế nào, vị trí kia quá khó mở miệng. Nói quanh co một lúc lâu, nói: “Tôi nghe đầu bếp trưởng nói, hôm nay anh xin nghỉ đi bệnh viện, anh bị bệnh sao?”
Trình Dật Tu bỏ cái muỗng xuống, hai tay để lên bàn, nghiêm túc nhìn cô. “Không phải bị bệnh, là bị thương.”
Giang Hạ đương nhiên biết rõ anh nói bị thương là chỉ chỗ nào, cúi đầu thấp gần cái bát, “Thực xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”
Ngón tay anh hơi động, rất muốn duỗi tay nâng đầu cô lên, xem bây giờ cô có vẻ mặt gì. “Tôi biết, nhanh ăn đi.”
Ăn xong canh, Giang Hạ rửa sạch chén, thuận tay dọn dẹp phòng bếp. Lúc nói lời tạm biệt với Trình Dật Tu, anh kiên trì đưa cô lên lầu sáu.
Lên lầu, Giang Hạ tìm trong túi không thấy chìa khóa, cuối cùng đổ tất cả đồ trong túi xuống đất, vẫn không tìm được.
“Sao thế?” Trình Dật Tu hỏi: “Không mang chìa khóa à?”
Giang Hạ buồn rầu ừ một tiếng, “Chắc là buổi sáng ra cửa quên mang theo.”
Hai tay Trình Dật Tu cho vào trong túi quần, tựa người vào thang vịn nhìn cô sốt ruột, “Đừng vội, cẩn thận tìm lại xem.”
Lật nhiều lần túi xách vẫn không tìm được chìa khóa, Giang Hạ chau mày thở dài bỏ tất cả đồ vào túi xách.
“Tôi gọi điện thoại cho Hứa Lôi, chị ấy còn cầm chìa khóa khác.” Nói xong duỗi tay lục tìm di động trong túi quần, lập tức mặt biến sắc.
“Hỏng rồi! Di động của tôi bị người kia lấy đi!”
Sau khi Tam ca lấy di động của cô, căn bản chưa lấy lại!
Trình Dật Tu đứng thẳng người, “Ai cầm?”
Giang Hạ vội vàng nói, “Chính là người bị Hứa Lôi đập đầu, làm sao bây giờ, trong điện thoại của tôi có rất nhiều số quan trọng!” Còn có rất nhiều thứ riêng tư, mặc dù cài mật khẩu, nhưng mà muốn mở ra, kỳ thật cũng không khó.
Nghĩ đến ảnh chụp của mình, tin nhắn, rất có thể bị người bỉ ổi kia nhìn thấy, cô đã cảm thấy chán ghét.
Trình Dật Tu giúp cô cầm túi xách, “Đừng nóng vội, ngày mai tôi giúp cô tìm về. Bây giờ đến nhà tôi trước, cũng không thể đứng ở đây đến sáng.” Nói xong duỗi tay kéo tay cô, dẫn cô xuống lầu.
“Làm sao anh tìm được? Những người kia vừa nhìn đã biết không phải là người tốt gì, hôm nay anh đánh bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ nhớ kỹ.” Nếu như anh đi tìm, có khả năng lại đánh một trận. “Thôi, dù sao cũng không có gì quan trọng, coi như là mất.”
Trình Dật Tu dừng lại một lát, quay đầu nhìn cô, “Cô lo lắng tôi bị đánh à?”
“Không phải không phải, anh rất lợi hại. Chẳng qua tôi cảm thấy không cần thiết vì một cái di động đi chọc phiền toái.” Giang Hạ vội vàng giải thích.
Đến lầu năm, Trình Dật Tu lấy chìa khóa ra mở cửa. “Yên tâm đi, di động nhất định có thể lấy về.”
Vào cửa Giang Hạ mới phát hiện mình bị anh kéo tay xuống lầu, không hiểu sao lại nhớ tới cái ôm kia, trên mặt lại hồng.
Cẩn thận nghĩ lại, cô và Trình Dật Tu chung đụng chưa lâu, nhưng số lần đỏ mặt, thực sự là phá kỷ lục. Hơn nữa, dường như cô không ghét hành vi của anh, thậm chí… Hơi vui vẻ.
Cô bị ý nghĩ của mình hù dọa, luống cuống nói: “Hay là tôi đi bệnh viện tìm Hứa Lôi.”
“Cô biết cô ấy ở bệnh viện nào sao? Hơn nữa muộn như thế, một cô bé ra đường không an toàn.” Anh ngăn cản đường đi của cô, giọng nói trở nên trầm thấp, “Đêm nay ở nhà tôi đi.”
Đêm nay ở nhà tôi đi, câu này thật sự làm cho người ta mơ màng, làm Giang Hạ không biết theo ai. Cũng may rất nhanh anh lại nói: “Vừa vặn tôi còn một phòng trống.”
Không đợi Giang Hạ trả lời, Trình Dật Tu mở cửa phòng ngủ, nói với cô: “Đồ dùng đều mới, không có người dùng qua.” Lại nhớ tới phòng ngủ chính cầm khăn lông cùng bộ đồ ngủ kiểu nam đưa cho Giang Hạ. “Đây đều là đồ mới, buồng vệ sinh cũng có bàn chải đánh răng mới. Nhanh đi tắm rồi đi ngủ.”
Giang Hạ nhận đồ ngủ và khăn lông, lúc đại não còn chưa có phản ứng, hai chân nghe theo anh dặn dò đi vào phòng vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh là kính mờ, từ bên ngoài nhất định có thể nhìn thấy bóng dáng. Làm Giang Hạ có hơi khó chịu, đang muốn tắt đèn phòng vệ sinh, tắm rửa, liền nghe Trình Dật Tu ở bên ngoài nói: “Tôi đi ngủ trước, phòng khách chỉ để lại đèn đêm, lúc cô đi ra cẩn thận một chút. Ngủ ngon.”
Giang Hạ ồ một tiếng, “Ngủ ngon.”
Sau đó liền nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại. Giang Hạ yên lòng, không có tắt đèn.
Lúc vòi hoa sen mở ra, thừa dịp tiếng nước chảy che lấp, động tác Trình Dật Tu nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đứng ở chỗ tối hẻo lánh, lẳng lặng nhìn bóng người trên kính mờ.
Lúc Giang Hạ gội đầu, thói quen hơi ngửa đầu, trước ngực hơi hé ra.
Anh buông hai tay xuống nắm quyền, tưởng tượng cảm xúc lúc xoa lên. Hầu kết không tự chủ được di chuyển, trong bụng cũng có lửa nóng dâng lên.
Nhưng mà cúi đầu nhìn, anh em tốt không có bất kỳ phản ứng.
Mẹ kiếp! Anh không tiếng động nói tục.
Rõ ràng bác sĩ nói không sao, nhưng mà bây giờ vì sao anh không có phản ứng?
Ánh mắt lại nhìn bóng người trên thủy tinh, cô cúi người rửa chân, hơn nữa còn nghiêng người về phía phòng tắm, dáng người uyển chuyển, tất cả đều chiếu trên cửa kính.
Anh cảm thấy lửa nóng trong bụng bùng nổ, lại không có chỗ nào để đi, sau khi nhảy loạn bốn phía trong cơ thể anh một trận, cuối cùng xông lên đầu, sau đó mũi chợt lạnh.
Mẹ kiếp!
Không dám nhìn nữa, bịt mũi trở lại phòng ngủ, lấy tờ khăn giấy tùy tiện lau mũi. Nhưng vừa rồi chứng kiến cảnh sắc như vậy chỉ lưu lại trong đầu, máu mũi tràn ra rất sảng khoái, mà dưới thân vẫn không có phản ứng.
Chẳng lẽ thật sự bị đụng hỏng? Khả năng này làm anh bất an.
Mang theo bất an, anh lăn lộn khó ngủ, nghe động tĩnh bên ngoài phòng Giang Hạ. Nghe thấy cô từ phòng tắm đi ra, nghe thấy âm thanh của máy sấy tóc, sau đó là tiếng cửa phòng ngủ đóng.
Anh không biết mình ngủ khi nào, chỉ biết sáng hôm sau tỉnh lại, phản ứng sáng sớm bình thường của đàn ông cũng không có.
Phát hiện này làm anh hơi hoảng hốt.
Một giấc ngủ này của Giang Hạ rất ngon, sáu giờ đúng rời giường. Chuyện thứ nhất là vào phòng vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý.
Trình Dật Tu đang đánh răng, lúc trông thấy cô, ánh mắt tối tăm.
Cô mặc đồ ngủ của anh, bởi vì quá dài, ống tay áo và quần đều xắn lên. Vốn là cổ áo thích hợp, mặc trên người cô lại hơi rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và một chút xuân quang.
Anh thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đánh răng.
Không có phản ứng, không có phản ứng, vậy mà không có phản ứng!
Giang Hạ chào buổi sáng với anh, quay về phòng khách, sốt ruột đợi anh dùng xong phòng vệ sinh.
Thật vất vả mới đợi được anh đi ra, cô nhanh chóng chạy vào.
Lúc cô rửa mặt xong đi ra, phát hiện Trình Dật Tu đang ngồi trên sô pha đợi cô.
Vẻ mặt anh u buồn, lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn cô cũng rất kỳ lạ.
“Đầu bếp Trình, sao thế?” Cô hỏi.
Anh trầm mặc một lát, giống như tự hỏi gì đó, lúc lâu mới nói: “Có chuyện, chỉ sợ cần cô giúp.”
Giang Hạ nhờ Trình Dật Tu đi mua chai nước, vừa thay cô ấy vuốt lưng, vừa tức giận nói: “Xem sau này chị còn dám uống rượu hay không!”
Ngoài cửa tiểu khu có cửa hàng tiện lợi, Trình Dật Tu không mang ví tiền, liền cầm tiền lẻ trong túi Giang Hạ. Lúc lấy tiền thấy một chùm chìa khóa. Tâm tư dao động, đem chìa khóa giấu trong túi quần mình. Nhưng sau đó nhớ tới còn có Hứa Lôi bóng đèn rất lớn ở đây, không cam lòng để chìa khóa lại.
Cầm nước đi trở về, thấy một chiếc taxi dừng ở ven đường, một người quen mắt xuống xe.
Là người đưa hoa tiền!
Thấy thần sắc anh ta vội vã hướng tiểu khu, Trình Dật Tu cũng chạy về nhanh hơn.
Hai người gặp nhau ở tiểu khu, Lục Ly sợ run một lát mới nhớ tới Trình Dật Tu là ai. Hai người trừng mắt với nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía. Sau đó đồng thời chạy vào tiểu khu.
Hứa Lôi còn ôm thùng rác ói, từ lúc bắt đầu Giang Hạ oán giận đến bây giờ hơi bận tâm, nghĩ có nên đưa cô ấy đi bệnh viện không.
Nghe phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, dĩ nhiên là Lục Ly và Trình Dật Tu.
“Hai người sao đi cùng nhau, quen biết à?” Cô kinh ngạc hỏi.
Trình Dật Tu đứng bên cạnh cô, trên mặt đich ý nhìn chằm chằm Lục Ly. “Không biết.”
Lục Ly chạy tới bên cạnh Hứa Lôi, đỡ cô ấy vào trong ngực. “Người phụ nữ ngu xuẩn, sao không uống cho chết luôn đi!”
Trình Dật Tu hơi ngốc, có phải anh nghĩ sai chuyện gì rồi không?
Bởi vì Hứa Lôi rất say, ói ra cả mật vàng. Lục Ly gọi taxi đưa cô ấy đi bệnh viện.
Giang Hạ cũng muốn đi theo, bị Lục Ly từ chối. “Không cần, đêm nay đã làm phiền cô rồi, cô về sớm nghỉ ngơi một lát.”
Từ lúc anh chứng kiến Trình Dật Tu đứng bên cạnh Giang Hạ, cũng biết lần trước mình hiều nhầm mà đánh nhau. Cho nên nhận được ánh mắt của Trình Dật Tu “Xin chớ quấy rầy”, anh rất thức thời từ chối Giang Hạ.
Huống chi, anh cũng không muốn có bóng đèn quấy rầy anh và Hứa Lôi.
Đưa Lục Ly và Hứa Lôi lên xe, Giang Hạ đi theo Trình Dật Tu lên lầu.
“Tôi nấu canh, đi đến chỗ tôi ăn trước rồi về nhà.” Vốn là anh gọi điện cho cô, muốn gọi cô đi ăn canh.
Bây giờ sắp mười một giờ, Giang Hạ rất mệt mỏi, nhưng mà nghe có đồ ăn lại động tâm, gật đầu đồng ý.
Đến nhà Trình Dật Tu, Giang Hạ chủ động đi phòng bếp đổ canh, bảo anh ngồi nghỉ ngơi.
Phòng bếp nhà anh cô cũng đã quen thuộc, cho nên Trình Dật Tu không ngăn cản. Ngồi trên ghế sô pha, nhìn túi của cô, trong lòng tính toán tâm tư không lộ ra ngoài ánh sáng.
Hôm nay nấu canh nấm tuyết hạt sen, bởi vì buổi chiều Trình Dật Tu ở nhà, đã nấu từ sớm, nấm tuyết đã mềm. Anh ngồi vào bàn ăn nói với Giang Hạ: “Nấm tuyết nhuận phổi tốt cho dạ dày, tôi nấu cả buổi trưa, uống nhiều một chút.”
Giang Hạ cầm lấy cái muỗng, nghe lời anh nói, nhanh chóng múc một miếng đưa vào trong miệng. “Ăn ngon thật.”
Ăn được một nửa, cô muốn hỏi anh chuyện buổi sáng, nhưng mà không biết mở miệng như thế nào, vị trí kia quá khó mở miệng. Nói quanh co một lúc lâu, nói: “Tôi nghe đầu bếp trưởng nói, hôm nay anh xin nghỉ đi bệnh viện, anh bị bệnh sao?”
Trình Dật Tu bỏ cái muỗng xuống, hai tay để lên bàn, nghiêm túc nhìn cô. “Không phải bị bệnh, là bị thương.”
Giang Hạ đương nhiên biết rõ anh nói bị thương là chỉ chỗ nào, cúi đầu thấp gần cái bát, “Thực xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”
Ngón tay anh hơi động, rất muốn duỗi tay nâng đầu cô lên, xem bây giờ cô có vẻ mặt gì. “Tôi biết, nhanh ăn đi.”
Ăn xong canh, Giang Hạ rửa sạch chén, thuận tay dọn dẹp phòng bếp. Lúc nói lời tạm biệt với Trình Dật Tu, anh kiên trì đưa cô lên lầu sáu.
Lên lầu, Giang Hạ tìm trong túi không thấy chìa khóa, cuối cùng đổ tất cả đồ trong túi xuống đất, vẫn không tìm được.
“Sao thế?” Trình Dật Tu hỏi: “Không mang chìa khóa à?”
Giang Hạ buồn rầu ừ một tiếng, “Chắc là buổi sáng ra cửa quên mang theo.”
Hai tay Trình Dật Tu cho vào trong túi quần, tựa người vào thang vịn nhìn cô sốt ruột, “Đừng vội, cẩn thận tìm lại xem.”
Lật nhiều lần túi xách vẫn không tìm được chìa khóa, Giang Hạ chau mày thở dài bỏ tất cả đồ vào túi xách.
“Tôi gọi điện thoại cho Hứa Lôi, chị ấy còn cầm chìa khóa khác.” Nói xong duỗi tay lục tìm di động trong túi quần, lập tức mặt biến sắc.
“Hỏng rồi! Di động của tôi bị người kia lấy đi!”
Sau khi Tam ca lấy di động của cô, căn bản chưa lấy lại!
Trình Dật Tu đứng thẳng người, “Ai cầm?”
Giang Hạ vội vàng nói, “Chính là người bị Hứa Lôi đập đầu, làm sao bây giờ, trong điện thoại của tôi có rất nhiều số quan trọng!” Còn có rất nhiều thứ riêng tư, mặc dù cài mật khẩu, nhưng mà muốn mở ra, kỳ thật cũng không khó.
Nghĩ đến ảnh chụp của mình, tin nhắn, rất có thể bị người bỉ ổi kia nhìn thấy, cô đã cảm thấy chán ghét.
Trình Dật Tu giúp cô cầm túi xách, “Đừng nóng vội, ngày mai tôi giúp cô tìm về. Bây giờ đến nhà tôi trước, cũng không thể đứng ở đây đến sáng.” Nói xong duỗi tay kéo tay cô, dẫn cô xuống lầu.
“Làm sao anh tìm được? Những người kia vừa nhìn đã biết không phải là người tốt gì, hôm nay anh đánh bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ nhớ kỹ.” Nếu như anh đi tìm, có khả năng lại đánh một trận. “Thôi, dù sao cũng không có gì quan trọng, coi như là mất.”
Trình Dật Tu dừng lại một lát, quay đầu nhìn cô, “Cô lo lắng tôi bị đánh à?”
“Không phải không phải, anh rất lợi hại. Chẳng qua tôi cảm thấy không cần thiết vì một cái di động đi chọc phiền toái.” Giang Hạ vội vàng giải thích.
Đến lầu năm, Trình Dật Tu lấy chìa khóa ra mở cửa. “Yên tâm đi, di động nhất định có thể lấy về.”
Vào cửa Giang Hạ mới phát hiện mình bị anh kéo tay xuống lầu, không hiểu sao lại nhớ tới cái ôm kia, trên mặt lại hồng.
Cẩn thận nghĩ lại, cô và Trình Dật Tu chung đụng chưa lâu, nhưng số lần đỏ mặt, thực sự là phá kỷ lục. Hơn nữa, dường như cô không ghét hành vi của anh, thậm chí… Hơi vui vẻ.
Cô bị ý nghĩ của mình hù dọa, luống cuống nói: “Hay là tôi đi bệnh viện tìm Hứa Lôi.”
“Cô biết cô ấy ở bệnh viện nào sao? Hơn nữa muộn như thế, một cô bé ra đường không an toàn.” Anh ngăn cản đường đi của cô, giọng nói trở nên trầm thấp, “Đêm nay ở nhà tôi đi.”
Đêm nay ở nhà tôi đi, câu này thật sự làm cho người ta mơ màng, làm Giang Hạ không biết theo ai. Cũng may rất nhanh anh lại nói: “Vừa vặn tôi còn một phòng trống.”
Không đợi Giang Hạ trả lời, Trình Dật Tu mở cửa phòng ngủ, nói với cô: “Đồ dùng đều mới, không có người dùng qua.” Lại nhớ tới phòng ngủ chính cầm khăn lông cùng bộ đồ ngủ kiểu nam đưa cho Giang Hạ. “Đây đều là đồ mới, buồng vệ sinh cũng có bàn chải đánh răng mới. Nhanh đi tắm rồi đi ngủ.”
Giang Hạ nhận đồ ngủ và khăn lông, lúc đại não còn chưa có phản ứng, hai chân nghe theo anh dặn dò đi vào phòng vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh là kính mờ, từ bên ngoài nhất định có thể nhìn thấy bóng dáng. Làm Giang Hạ có hơi khó chịu, đang muốn tắt đèn phòng vệ sinh, tắm rửa, liền nghe Trình Dật Tu ở bên ngoài nói: “Tôi đi ngủ trước, phòng khách chỉ để lại đèn đêm, lúc cô đi ra cẩn thận một chút. Ngủ ngon.”
Giang Hạ ồ một tiếng, “Ngủ ngon.”
Sau đó liền nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại. Giang Hạ yên lòng, không có tắt đèn.
Lúc vòi hoa sen mở ra, thừa dịp tiếng nước chảy che lấp, động tác Trình Dật Tu nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đứng ở chỗ tối hẻo lánh, lẳng lặng nhìn bóng người trên kính mờ.
Lúc Giang Hạ gội đầu, thói quen hơi ngửa đầu, trước ngực hơi hé ra.
Anh buông hai tay xuống nắm quyền, tưởng tượng cảm xúc lúc xoa lên. Hầu kết không tự chủ được di chuyển, trong bụng cũng có lửa nóng dâng lên.
Nhưng mà cúi đầu nhìn, anh em tốt không có bất kỳ phản ứng.
Mẹ kiếp! Anh không tiếng động nói tục.
Rõ ràng bác sĩ nói không sao, nhưng mà bây giờ vì sao anh không có phản ứng?
Ánh mắt lại nhìn bóng người trên thủy tinh, cô cúi người rửa chân, hơn nữa còn nghiêng người về phía phòng tắm, dáng người uyển chuyển, tất cả đều chiếu trên cửa kính.
Anh cảm thấy lửa nóng trong bụng bùng nổ, lại không có chỗ nào để đi, sau khi nhảy loạn bốn phía trong cơ thể anh một trận, cuối cùng xông lên đầu, sau đó mũi chợt lạnh.
Mẹ kiếp!
Không dám nhìn nữa, bịt mũi trở lại phòng ngủ, lấy tờ khăn giấy tùy tiện lau mũi. Nhưng vừa rồi chứng kiến cảnh sắc như vậy chỉ lưu lại trong đầu, máu mũi tràn ra rất sảng khoái, mà dưới thân vẫn không có phản ứng.
Chẳng lẽ thật sự bị đụng hỏng? Khả năng này làm anh bất an.
Mang theo bất an, anh lăn lộn khó ngủ, nghe động tĩnh bên ngoài phòng Giang Hạ. Nghe thấy cô từ phòng tắm đi ra, nghe thấy âm thanh của máy sấy tóc, sau đó là tiếng cửa phòng ngủ đóng.
Anh không biết mình ngủ khi nào, chỉ biết sáng hôm sau tỉnh lại, phản ứng sáng sớm bình thường của đàn ông cũng không có.
Phát hiện này làm anh hơi hoảng hốt.
Một giấc ngủ này của Giang Hạ rất ngon, sáu giờ đúng rời giường. Chuyện thứ nhất là vào phòng vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý.
Trình Dật Tu đang đánh răng, lúc trông thấy cô, ánh mắt tối tăm.
Cô mặc đồ ngủ của anh, bởi vì quá dài, ống tay áo và quần đều xắn lên. Vốn là cổ áo thích hợp, mặc trên người cô lại hơi rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và một chút xuân quang.
Anh thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đánh răng.
Không có phản ứng, không có phản ứng, vậy mà không có phản ứng!
Giang Hạ chào buổi sáng với anh, quay về phòng khách, sốt ruột đợi anh dùng xong phòng vệ sinh.
Thật vất vả mới đợi được anh đi ra, cô nhanh chóng chạy vào.
Lúc cô rửa mặt xong đi ra, phát hiện Trình Dật Tu đang ngồi trên sô pha đợi cô.
Vẻ mặt anh u buồn, lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn cô cũng rất kỳ lạ.
“Đầu bếp Trình, sao thế?” Cô hỏi.
Anh trầm mặc một lát, giống như tự hỏi gì đó, lúc lâu mới nói: “Có chuyện, chỉ sợ cần cô giúp.”
Bình luận facebook