-
Chương 12: Đêm dông tố.
“A!” Lúc đèn tắt, Giang Hạ thét chói tai chui vào trong chăn, không nhúc nhích.
Từ nhỏ cô đã sợ tối, buổi tối ngủ đều để đèn đêm. Nhưng vào đêm dông tố lại mất điện! Cô chui vào chăn, trong đầu không ngừng liên tưởng đến những tình tiết trong phim, muốn dừng mà không dừng được.
Không biết là cánh cửa sổ kia không đóng, gió thổi vào, thổi vào cửa phòng ngủ ‘Lạch cạch’ một tiếng khép lại, lại ‘Lạch cạch’ một tiếng mở ra.
Giang Hạ bị âm thanh này làm tức giận, can đảm tăng lên muốn xuống giường khóa cửa. Vươn tay tìm di động ở đầu giường, không cẩn thận làm đổ cốc nước ở ngăn tủ, “Choang” một tiếng, chén nước rơi trên mặt đất, vỡ tan.
“A!” Giang Hạ bởi vì chuyện ngoài ý muốn lại thét chói tai, lùi về chăn. Một lúc lâu sau, mới vén một góc chăn lộ ra con mắt, phải tìm được di động.
Ngoài cửa sổ có tia chớp xẹt qua, trong nháy mắt chiếu sáng gian phòng, lờ mờ, Giang Hạ tựa hồ trông thấy góc tường có bóng người.
Bóng người này dọa cô không nhẹ, nào còn dám xuống giường đóng cửa, bị dọa chui vào chăn khóc lên.
Lúc này cửa phòng lại bắt đầu có tiếng lạch cạch vang lên, nghe một lúc lâu, dường như có người gõ cửa.
“Giang Hạ! Giang Hạ cô sao thế?”
Thật sự có người đang gõ cửa! Giang Hạ lau nước mắt, dựng thẳng lỗ tai nghiêm túc nghe.
“Giang Hạ cô không sao chứ? Tôi là Trình Dật Tu!”
Là đầu bếp Trình!
Giang Hạ giống như là người từ trong bóng tối tìm được ánh sáng, mở chăn rất nhanh, chân không chạy tới phòng khách mở cửa, nhào vào trong lòng Trình Dật Tu.
Trình Dật Tu ngẩn người, sau đó ôm chặt cô. “Cô sao thế, xảy ra chuyện gì?”
“Tôi, trong phòng tôi có người!” Giang Hạ tựa đầu vào ngực anh, nghẹn ngào nói.
Trình Dật Tu vỗ vỗ sau lưng cô, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan, đừng sợ, tôi đi xem một lát.”
Anh buông Giang Hạ ra, bảo cô đợi ở phòng khách. Giang Hạ nào chịu buông tay, túm lấy cánh tay anh không chịu buông. Anh chỉ có thể một tay ôm cô, một tay bật đèn di động.
Tiến vào gian phòng, Giang Hạ vùi đầu trên vai anh, quay người chỉ vào góc. Trình Dật Tu cầm di động soi, hóa ra trên ghế có bộ quần áo, bên cạnh vừa đúng là cái đèn cao cỡ một người rơi xuống, trong bóng tối nhìn, sẽ làm cho người ta sợ hãi.
“Nhìn thấy không, là cái gì?” Kỳ thật cô biết rõ phần lớn là mình tự hù dọa mình. Nhưng mà vừa rồi trong hoàn cảnh đó, cộng thêm trước đó không lâu xem phim kinh dị, sợ hãi dần dần tản ra, khống chế không được.
“Không có gì cả, chỉ có một bộ quần áo.” Trình Dật Tu không nỡ bỏ người đang ôm trong ngực, nhưng vẫn phải buông ra.
Giang Hạ quay đầu thấy rõ trong góc là quần áo và đèn bàn, sợ hãi vẫn không giảm bớt đi, bởi vì xung quanh đều tối đen.
Ý thức được mình còn cầm lấy tay Trình Dật Tu, cô lúng túng buông tay ra. “Cảm ơn anh.”
“Không có việc gì.” Anh nói, “Còn sợ không?”
Giang Hạ gật đầu. Cô rất sợ, bây giờ hối hận mình không nên đi xem phim kinh dị.
“Có muốn tôi ở lại cùng cô không?” Anh nhẹ giọng hỏi thăm, giọng nói trầm thấp, có hiệu quả trấn an lòng người.
Giang Hạ nghĩ gật đầu, nhưng mà lại cảm thấy như vậy hình như không được tốt, trong lòng rối rắm mây giây. Liền nghe anh nói: “Tôi có thể ở trong phòng khách cùng cô, đợi cô ngủ lại đi.”
Cô động tâm, “Như vậy… Có thể làm trễ nải anh nghỉ ngơi không?”
“Không sao, tôi quen ngủ muộn.”
Nhưng mà bây giờ đã rạng sáng, Giang Hạ suy nghĩ một lát nói: “Tôi lấy cho anh cái chăn, anh ngủ ở phòng khách, có thể chứ?”
“Đương nhiên là có thể.”
Giang Hạ lấy chăn và gối từ trong ngăn tủ ra, cầm di động chiếu sáng, trải trên ghế sô pha. Trình Dật Tu kiểm tra phòng một lần, đem cửa sổ khóa chặt lại.
Giang Hạ mở cửa phòng ngủ ra, hai người cách bức tường nằm xuống.
Nhưng mà quá thời gian buồn ngủ, Giang Hạ nằm trên giường không thể nào ngủ được. Nín thở nghe động tĩnh phòng khách, một chút âm thanh cũng không có.
Lúc này lại có một tiếng sấm, oanh một tiếng vang lên ngoài cửa sổ.
Giang Hạ theo phản xạ kêu lên: “Đầu bếp Trình anh ngủ rồi sao?”
“Chưa.” Rất nhanh vang lên tiếng trả lời ngoài phòng khách, làm Giang Hạ an tâm hơn.
Trình Dật Tu biết rõ cô không ngủ được, hỏi: “Có thể nói chuyện một lúc được không, ở nơi xa lạ không ngủ được.”
Lời này nói đúng suy nghĩ của Giang Hạ, “Được! Đúng rồi, sao anh lại đi lên?”
Trong bóng tối, Trình Dật Tu nhìn trần nhà cười. “Tôi với cô cách một trần nhà mà thôi, cô ở bên trên gây ra động tĩnh lớn như vậy, làm sao tôi không nghe thấy.”
“Tôi không cẩn thận làm rơi cái cốc, thực xin lỗi, hại anh không nghỉ ngơi được.” Cô chui vào trong chăn, giống như làm như vậy mình đỡ mất mặt hơn.
Gái hai mươi lăm tuổi lỡ thì, vậy mà sợ tối, nói ra chuyện này sẽ làm người ta cười rụng răng.
“Không sao, tôi cũng vừa mới lên giường, còn chưa ngủ.” Nếu như cầu nguyện có linh nghiệm, anh hy vọng mỗi ngày đều có trời mưa, sét đánh mất điện.
“Anh nói anh ở thành phố T, vậy anh là người địa phương sao?”
“Ừm.”
“Tôi nghe Hứa Lôi nói, anh ở thành phố A phát triển rất tốt, vì sao lại trở về?”
Trong bóng tối im lặng rất lâu, Giang Hạ mới nghe được anh nói: “Bởi vì nơi này có người không bỏ được.”
Người không bỏ được, nhất định là người anh thích. Trong lòng Giang Hạ không hiểu được chua xót, đổi đề tài.
“Đầu bếp Trình, anh làm đồ ăn thật sự rất ngon. Anh không biết đâu, từ nhỏ tôi bị thức ăn của ba làm không có yêu cầu, lần đầu tiên lúc ăn được cơm chiên của anh, tôi cảm thấy được đây quả là mỹ vị nhân gian!”
Trình Dật Tu cười khẽ một tiếng, “Cô thích là được rồi.” Về sau có cơ hội sẽ ăn được.
“Lần trước Hứa Lôi và tôi cùng nhau đi nông thôn, ba tôi làm một bàn đồ ăn. Ăn xong hai chúng tôi trốn ở trong phòng uống nước. Ha ha…”
…
Ngoài cửa sổ sấm sét vẫn như cũ, có lẽ nói chuyện phiếm rời đi sự chú ý của Giang Hạ, cô không còn sợ hãi nữa. Từ nấu ăn lại tới chuyện xấu hổ trước đây của cô, Trình Dật Tu lắng nghe, lúc nào cũng kịp thời trả lời mỗi câu hỏi của cô. Trò chuyện một lát, cô mơ mơ màng màng ngủ đi.
Một lúc lâu Trình Dật Tu không nghe thấy giọng nói của cô, nín thở chờ đợi, liền nghe thấy tiếng cô hít thở đều đều.
Anh đứng dậy tiến vào phòng, thấy cô đem cả người chôn ở trong chăn, lắc đầu cười. Nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cũng không sợ làm mình ngạt chết sao.”
Duỗi tay thay cô kéo chăn xuống, lộ mặt ra. Sau đó, cúi người hôn lên trán cô.
**********
Sáng hôm sau chưa tới bảy giờ, Giang Hạ liền tỉnh. Cô không biết tối hôm qua ngủ lúc nào, đầu hơi mê mang, hiển nhiên là ngủ không ngon.
Sau khi rời giường, khép hờ mắt đi vào phòng vệ sinh. Cửa phòng vệ sinh là cửa kính kéo đẩy. Bình thường ở nhà quen một mình, cho nên sau khi cô kéo cửa ra, hai tay nâng váy ngủ lên, chuẩn bị kéo quần lót xuống. Đi về phía bồn cầu hai bước, đột nhiên đụng vào một thứ gì đó cứng rắn.
Mở to mắt ra nhìn, dĩ nhiên là sau lưng đàn ông!
Mới vừa rồi đầu còn hôn mê lập tức thanh tỉnh, ngay cả thính giác cũng nhạy bén hơn.
Cô nghe được âm thanh nước chảy.
“A! !”
Sau khi Giang Hạ sững sờ ba giây, mới giật mình che mặt chạy ra ngoài.
Lúc cô mở cửa, Trình Dật Tu nghe được động tĩnh, nhưng mà mới đi tiểu được một nửa, anh không dừng được!
Chỉ có thể trấn định bài phòng hết sinh lý, chạy đi rửa tay. Lúc đi ra không nhìn thấy Giang Hạ, chỉ nhìn thấy phòng cô đóng chặt.
Anh gấp chăn mền trên ghế sô pha xong, ôm đến ngoài phòng, gõ cửa.
“Giang Hạ, tôi gấp chăn xong rồi, muốn để chỗ nào?”
Giang Hạ đỏ mặt tựa sau cánh cửa, nghe vậy lắp bắp trả lời: “Cứ, cứ để ở sô pha là được.”
Trình Dật Tu oh một tiếng, đem chăn để trên ghế sô pha. Lại nhớ đi tới trước cửa, “Giang Hạ, có thể cho tôi mượn đôi dép được không. Tối hôm qua đi vội quá, chân không chạy tới.”
Lời này nhắc nhở Giang Hạ, anh vì bồi cô mới ngủ ở chỗ này. Cô ở trong phòng trốn làm cái gì?
Hơn nữa chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, cô không nhìn thấy gì cả!
Xoa mặt, Giang Hạ mở cửa phòng ngủ. Trình Dật Tu đứng ở bên ngoài, bây giờ cô mới phát hiện, anh chỉ mặc áo ba lỗ và quần cộc. Bởi vì mới vừa rời giường, cho nên đầu tóc còn rối.
Thấy cô đi ra, Trình Dật Tu cười nói chào buổi sáng, “Thực xin lỗi, một mình tôi ở quen rồi, quên đóng cửa.”
Trên mặt Giang Hạ còn đỏ, sợ anh nhìn thấy, cúi đầu nói không sao. Ánh mắt dĩ nhiên là rơi trên chân trần của anh.
“Tối hôm qua thật sự cảm ơn anh, tôi, tôi đi lấy dép cho anh!” Cô đi qua anh, chạy tới tủ giầy, tìm dép của ba Giang.
“Đôi này là của ba tôi, anh xem có đi vừa không.” Nhìn ra được chân anh to hơn ba Giang.
Anh cũng lại gần, đi dép vào, nửa gót chân đều lộ ra bên ngoài.
“Hình như hơi nhỏ.”
“Không sao, xuống lầu là về đến nhà.”
Giang Hạ mặc đồ ngủ phim hoạt hình, bình thường là thiết kế cổ tròn. Lúc cô cúi đầu nhìn anh đi dép, thân thể cúi xuống, cổ áo cũng theo động tác của cô rũ xuống.
Trình Dật Tu cao hơn cô một cái đầu, tinh tường thấy được phong cảnh bên trong cổ áo.
Sáng sớm, vốn là thời điểm mẫn cảm nhất của đàn ông. Phát giác được trong cơ thể mình rục rịch ngọn lửa, anh lui về phía sau một bước, dời đi ánh mắt.
“Vậy tôi về trước, hôm nay cô có chạy bộ không?”
Giang Hạ lắc đầu, “Không, tối hôm qua ngủ không ngon, hơi đau đầu.”
Nói xong duỗi tay mở cửa cho anh, còn chưa đụng vào tay nắm cửa, cửa chính liền bị người bên ngoài đẩy ra.
Từ nhỏ cô đã sợ tối, buổi tối ngủ đều để đèn đêm. Nhưng vào đêm dông tố lại mất điện! Cô chui vào chăn, trong đầu không ngừng liên tưởng đến những tình tiết trong phim, muốn dừng mà không dừng được.
Không biết là cánh cửa sổ kia không đóng, gió thổi vào, thổi vào cửa phòng ngủ ‘Lạch cạch’ một tiếng khép lại, lại ‘Lạch cạch’ một tiếng mở ra.
Giang Hạ bị âm thanh này làm tức giận, can đảm tăng lên muốn xuống giường khóa cửa. Vươn tay tìm di động ở đầu giường, không cẩn thận làm đổ cốc nước ở ngăn tủ, “Choang” một tiếng, chén nước rơi trên mặt đất, vỡ tan.
“A!” Giang Hạ bởi vì chuyện ngoài ý muốn lại thét chói tai, lùi về chăn. Một lúc lâu sau, mới vén một góc chăn lộ ra con mắt, phải tìm được di động.
Ngoài cửa sổ có tia chớp xẹt qua, trong nháy mắt chiếu sáng gian phòng, lờ mờ, Giang Hạ tựa hồ trông thấy góc tường có bóng người.
Bóng người này dọa cô không nhẹ, nào còn dám xuống giường đóng cửa, bị dọa chui vào chăn khóc lên.
Lúc này cửa phòng lại bắt đầu có tiếng lạch cạch vang lên, nghe một lúc lâu, dường như có người gõ cửa.
“Giang Hạ! Giang Hạ cô sao thế?”
Thật sự có người đang gõ cửa! Giang Hạ lau nước mắt, dựng thẳng lỗ tai nghiêm túc nghe.
“Giang Hạ cô không sao chứ? Tôi là Trình Dật Tu!”
Là đầu bếp Trình!
Giang Hạ giống như là người từ trong bóng tối tìm được ánh sáng, mở chăn rất nhanh, chân không chạy tới phòng khách mở cửa, nhào vào trong lòng Trình Dật Tu.
Trình Dật Tu ngẩn người, sau đó ôm chặt cô. “Cô sao thế, xảy ra chuyện gì?”
“Tôi, trong phòng tôi có người!” Giang Hạ tựa đầu vào ngực anh, nghẹn ngào nói.
Trình Dật Tu vỗ vỗ sau lưng cô, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan, đừng sợ, tôi đi xem một lát.”
Anh buông Giang Hạ ra, bảo cô đợi ở phòng khách. Giang Hạ nào chịu buông tay, túm lấy cánh tay anh không chịu buông. Anh chỉ có thể một tay ôm cô, một tay bật đèn di động.
Tiến vào gian phòng, Giang Hạ vùi đầu trên vai anh, quay người chỉ vào góc. Trình Dật Tu cầm di động soi, hóa ra trên ghế có bộ quần áo, bên cạnh vừa đúng là cái đèn cao cỡ một người rơi xuống, trong bóng tối nhìn, sẽ làm cho người ta sợ hãi.
“Nhìn thấy không, là cái gì?” Kỳ thật cô biết rõ phần lớn là mình tự hù dọa mình. Nhưng mà vừa rồi trong hoàn cảnh đó, cộng thêm trước đó không lâu xem phim kinh dị, sợ hãi dần dần tản ra, khống chế không được.
“Không có gì cả, chỉ có một bộ quần áo.” Trình Dật Tu không nỡ bỏ người đang ôm trong ngực, nhưng vẫn phải buông ra.
Giang Hạ quay đầu thấy rõ trong góc là quần áo và đèn bàn, sợ hãi vẫn không giảm bớt đi, bởi vì xung quanh đều tối đen.
Ý thức được mình còn cầm lấy tay Trình Dật Tu, cô lúng túng buông tay ra. “Cảm ơn anh.”
“Không có việc gì.” Anh nói, “Còn sợ không?”
Giang Hạ gật đầu. Cô rất sợ, bây giờ hối hận mình không nên đi xem phim kinh dị.
“Có muốn tôi ở lại cùng cô không?” Anh nhẹ giọng hỏi thăm, giọng nói trầm thấp, có hiệu quả trấn an lòng người.
Giang Hạ nghĩ gật đầu, nhưng mà lại cảm thấy như vậy hình như không được tốt, trong lòng rối rắm mây giây. Liền nghe anh nói: “Tôi có thể ở trong phòng khách cùng cô, đợi cô ngủ lại đi.”
Cô động tâm, “Như vậy… Có thể làm trễ nải anh nghỉ ngơi không?”
“Không sao, tôi quen ngủ muộn.”
Nhưng mà bây giờ đã rạng sáng, Giang Hạ suy nghĩ một lát nói: “Tôi lấy cho anh cái chăn, anh ngủ ở phòng khách, có thể chứ?”
“Đương nhiên là có thể.”
Giang Hạ lấy chăn và gối từ trong ngăn tủ ra, cầm di động chiếu sáng, trải trên ghế sô pha. Trình Dật Tu kiểm tra phòng một lần, đem cửa sổ khóa chặt lại.
Giang Hạ mở cửa phòng ngủ ra, hai người cách bức tường nằm xuống.
Nhưng mà quá thời gian buồn ngủ, Giang Hạ nằm trên giường không thể nào ngủ được. Nín thở nghe động tĩnh phòng khách, một chút âm thanh cũng không có.
Lúc này lại có một tiếng sấm, oanh một tiếng vang lên ngoài cửa sổ.
Giang Hạ theo phản xạ kêu lên: “Đầu bếp Trình anh ngủ rồi sao?”
“Chưa.” Rất nhanh vang lên tiếng trả lời ngoài phòng khách, làm Giang Hạ an tâm hơn.
Trình Dật Tu biết rõ cô không ngủ được, hỏi: “Có thể nói chuyện một lúc được không, ở nơi xa lạ không ngủ được.”
Lời này nói đúng suy nghĩ của Giang Hạ, “Được! Đúng rồi, sao anh lại đi lên?”
Trong bóng tối, Trình Dật Tu nhìn trần nhà cười. “Tôi với cô cách một trần nhà mà thôi, cô ở bên trên gây ra động tĩnh lớn như vậy, làm sao tôi không nghe thấy.”
“Tôi không cẩn thận làm rơi cái cốc, thực xin lỗi, hại anh không nghỉ ngơi được.” Cô chui vào trong chăn, giống như làm như vậy mình đỡ mất mặt hơn.
Gái hai mươi lăm tuổi lỡ thì, vậy mà sợ tối, nói ra chuyện này sẽ làm người ta cười rụng răng.
“Không sao, tôi cũng vừa mới lên giường, còn chưa ngủ.” Nếu như cầu nguyện có linh nghiệm, anh hy vọng mỗi ngày đều có trời mưa, sét đánh mất điện.
“Anh nói anh ở thành phố T, vậy anh là người địa phương sao?”
“Ừm.”
“Tôi nghe Hứa Lôi nói, anh ở thành phố A phát triển rất tốt, vì sao lại trở về?”
Trong bóng tối im lặng rất lâu, Giang Hạ mới nghe được anh nói: “Bởi vì nơi này có người không bỏ được.”
Người không bỏ được, nhất định là người anh thích. Trong lòng Giang Hạ không hiểu được chua xót, đổi đề tài.
“Đầu bếp Trình, anh làm đồ ăn thật sự rất ngon. Anh không biết đâu, từ nhỏ tôi bị thức ăn của ba làm không có yêu cầu, lần đầu tiên lúc ăn được cơm chiên của anh, tôi cảm thấy được đây quả là mỹ vị nhân gian!”
Trình Dật Tu cười khẽ một tiếng, “Cô thích là được rồi.” Về sau có cơ hội sẽ ăn được.
“Lần trước Hứa Lôi và tôi cùng nhau đi nông thôn, ba tôi làm một bàn đồ ăn. Ăn xong hai chúng tôi trốn ở trong phòng uống nước. Ha ha…”
…
Ngoài cửa sổ sấm sét vẫn như cũ, có lẽ nói chuyện phiếm rời đi sự chú ý của Giang Hạ, cô không còn sợ hãi nữa. Từ nấu ăn lại tới chuyện xấu hổ trước đây của cô, Trình Dật Tu lắng nghe, lúc nào cũng kịp thời trả lời mỗi câu hỏi của cô. Trò chuyện một lát, cô mơ mơ màng màng ngủ đi.
Một lúc lâu Trình Dật Tu không nghe thấy giọng nói của cô, nín thở chờ đợi, liền nghe thấy tiếng cô hít thở đều đều.
Anh đứng dậy tiến vào phòng, thấy cô đem cả người chôn ở trong chăn, lắc đầu cười. Nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cũng không sợ làm mình ngạt chết sao.”
Duỗi tay thay cô kéo chăn xuống, lộ mặt ra. Sau đó, cúi người hôn lên trán cô.
**********
Sáng hôm sau chưa tới bảy giờ, Giang Hạ liền tỉnh. Cô không biết tối hôm qua ngủ lúc nào, đầu hơi mê mang, hiển nhiên là ngủ không ngon.
Sau khi rời giường, khép hờ mắt đi vào phòng vệ sinh. Cửa phòng vệ sinh là cửa kính kéo đẩy. Bình thường ở nhà quen một mình, cho nên sau khi cô kéo cửa ra, hai tay nâng váy ngủ lên, chuẩn bị kéo quần lót xuống. Đi về phía bồn cầu hai bước, đột nhiên đụng vào một thứ gì đó cứng rắn.
Mở to mắt ra nhìn, dĩ nhiên là sau lưng đàn ông!
Mới vừa rồi đầu còn hôn mê lập tức thanh tỉnh, ngay cả thính giác cũng nhạy bén hơn.
Cô nghe được âm thanh nước chảy.
“A! !”
Sau khi Giang Hạ sững sờ ba giây, mới giật mình che mặt chạy ra ngoài.
Lúc cô mở cửa, Trình Dật Tu nghe được động tĩnh, nhưng mà mới đi tiểu được một nửa, anh không dừng được!
Chỉ có thể trấn định bài phòng hết sinh lý, chạy đi rửa tay. Lúc đi ra không nhìn thấy Giang Hạ, chỉ nhìn thấy phòng cô đóng chặt.
Anh gấp chăn mền trên ghế sô pha xong, ôm đến ngoài phòng, gõ cửa.
“Giang Hạ, tôi gấp chăn xong rồi, muốn để chỗ nào?”
Giang Hạ đỏ mặt tựa sau cánh cửa, nghe vậy lắp bắp trả lời: “Cứ, cứ để ở sô pha là được.”
Trình Dật Tu oh một tiếng, đem chăn để trên ghế sô pha. Lại nhớ đi tới trước cửa, “Giang Hạ, có thể cho tôi mượn đôi dép được không. Tối hôm qua đi vội quá, chân không chạy tới.”
Lời này nhắc nhở Giang Hạ, anh vì bồi cô mới ngủ ở chỗ này. Cô ở trong phòng trốn làm cái gì?
Hơn nữa chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, cô không nhìn thấy gì cả!
Xoa mặt, Giang Hạ mở cửa phòng ngủ. Trình Dật Tu đứng ở bên ngoài, bây giờ cô mới phát hiện, anh chỉ mặc áo ba lỗ và quần cộc. Bởi vì mới vừa rời giường, cho nên đầu tóc còn rối.
Thấy cô đi ra, Trình Dật Tu cười nói chào buổi sáng, “Thực xin lỗi, một mình tôi ở quen rồi, quên đóng cửa.”
Trên mặt Giang Hạ còn đỏ, sợ anh nhìn thấy, cúi đầu nói không sao. Ánh mắt dĩ nhiên là rơi trên chân trần của anh.
“Tối hôm qua thật sự cảm ơn anh, tôi, tôi đi lấy dép cho anh!” Cô đi qua anh, chạy tới tủ giầy, tìm dép của ba Giang.
“Đôi này là của ba tôi, anh xem có đi vừa không.” Nhìn ra được chân anh to hơn ba Giang.
Anh cũng lại gần, đi dép vào, nửa gót chân đều lộ ra bên ngoài.
“Hình như hơi nhỏ.”
“Không sao, xuống lầu là về đến nhà.”
Giang Hạ mặc đồ ngủ phim hoạt hình, bình thường là thiết kế cổ tròn. Lúc cô cúi đầu nhìn anh đi dép, thân thể cúi xuống, cổ áo cũng theo động tác của cô rũ xuống.
Trình Dật Tu cao hơn cô một cái đầu, tinh tường thấy được phong cảnh bên trong cổ áo.
Sáng sớm, vốn là thời điểm mẫn cảm nhất của đàn ông. Phát giác được trong cơ thể mình rục rịch ngọn lửa, anh lui về phía sau một bước, dời đi ánh mắt.
“Vậy tôi về trước, hôm nay cô có chạy bộ không?”
Giang Hạ lắc đầu, “Không, tối hôm qua ngủ không ngon, hơi đau đầu.”
Nói xong duỗi tay mở cửa cho anh, còn chưa đụng vào tay nắm cửa, cửa chính liền bị người bên ngoài đẩy ra.
Bình luận facebook