Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Buổi hẹn hò đầu tiên của cả hai kết thúc trong êm đẹp, Tâm về nhà với hình ảnh không mấy hòa hợp, thân trên mặc đầm đen xinh xắn, dưới chân thì đi một đôi dép lào. Để Dung thấy được chắc sẽ phán cho một câu "chán đ' buồn nói".
Lúc Trí chở cô đến tiệm giày thì cóbảo hay là mua một đôi sandal khác giống đôi cũ, nhưng Tâm thấy hơi phí tiền nên từ chối rồi chọn ngay đôi dép 15k siêu bền với lý do lần sau lỡ bị chó cắn cũng không sợ rách.
Tâm về nhà, ôm điện thoại lên gọi cho crush và đắm chìm trong hạnh phúc của riêng mình.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, Trí và Tuấn Anh cuối cùng cũng trở lại trường học trong sự chào đón hân hoan của cả lớp. Những ngày lớp trưởng không đi học, ban cán sự lớp mới hiểu thế nào là có khổ không thể nói. Công việc trên lớp chất đống, đi tổng kết thi đua, quản lớp, chỉ bài cho các bạn khác, hướng dẫn nộp bài dự thi Hoa điểm mười, làm danh sách này, in đề cương nọ, vân vân mây mây… Quá nhiều luôn!
Có thể nói Trí trở lại làm đám học sinh mừng rơi nước mắt, cuối cùng họ cũng thoát được cảnh bị các thầy cô giáo gọi tên trong tiết học rồi, thoát cả mấy cái việc lặt vặt quấn thân nữa.
Tâm chắc là người mừng nhất khi Trí đi học trở lại, bọn họ cũng có ra ngoài gặp mặt thêm vài lần nữa sau buổi hẹn đầu tiên, nhưng bấy nhiêu đó là không đủ. Hai tuần gặp có mấy lần thôi, thật sự nhớ lắm, tối ngủ luôn thấy thiếu thiếu.
Cô cười vẫy lớp trưởng, nói:
“Chào mừng lớp trưởng trở lại!”. Đam Mỹ Hay
“Chào, lâu rồi không gặp.” - Trí vui vẻ đáp.
Cậu nghe nói thời gian gần đây lớp có khá nhiều tin vui, đầu tiên là Tâm và Dung đã vượt qua vòng loại một cách xuất sắc. Tiết mục kịch không được đánh giá cao nhưng chung quy vẫn được vé vớt, vậy nên các thành viên team kịch cần cố gắng thêm nữa nếu muốn đạt giải. Mọi người đều khá lo lắng, ngày mai thi rồi, không biết có kịp tập cho nhuần nhuyễn hơn không?
Học sinh vừa đến đông đủ, Mỹ liền đi lên đứng trước lớp và thông báo một chút về buổi diễn đêm 20/11.
“Mọi người nhớ đến sớm tầm mười, mười lăm phút để diễn tập trước nha, đừng quên USB nhạc và chuẩn bị trang phục diễn.”
“Okieeee.”
“Lần này lớp mình giật hết giải hát và giải nhảy hiện đại cho xem.”
“Hóng quá, nghe nói bên 12A3 có tiết mục đàn hát của anh Tuấn Anh đó, hihi.”
“Ù, bữa đó phải sạc điện thoại đầy đủ mà quay clip lại mới được!”
Cả bọn nháo nhào cả lên, rất mong đợi phần trình diễn của các lớp khác, đặc biệt là của mấy anh đẹp trai và mấy bạn đẹp gái.
Tâm cũng đang chuẩn bị sẵn tinh thần để đứng trước đám đông. Hôm vòng loại vì không có nhiều người xem nên cô qua khá dễ dàng, nhưng đến lúc diễn thật thì cô sợ mình sẽ lạc giọng.
Phát hiện ra cô lo lắng, Trí an ủi:
“Yên tâm, cậu làm được mà.”
“Ừm, tớ sẽ làm được, tớ sẽ cố hết sức!”
Hai người ngồi ở trong góc phòng học, vừa cổ vũ nhau vừa hi hi ha ha, làm một số người chú ý đến.
Đêm ngày thi, không khí rộn ràng náo nhiệt. Ngày mà các học sinh chờ đợi cuối cùng cũng đến, không ngờ trường bọn họ còn rất biết cách kiếm tiền, mỗi người vào cổng đều phải mua vé, mất năm nghìn đồng cho một vé như vậy. Có kha khá bạn bè và gia đình của các thí sinh muốn đến xem trình diễn, tiền thu vào không ít. Nghe nói tiền từ đêm diễn này sẽ làm học bổng cho mấy học sinh có sổ hộ nghèo hoặc trong diện khó khăn, nên những người mua vé cũng thấy mát lòng.
Tâm cùng Tuấn Anh đồng loạt tham gia dự thi, bố mẹ tất nhiên sẽ đến xem, còn dẫn theo cả hàng xóm láng giềng tới cổ vũ nữa, đi tới đâu ồn ào tới đó, làm hai anh em ngại thúi mặt.
Tuấn Anh đứng bên cánh gà nhìn mấy vị hàng xóm yêu dấu lẫn trong đám đông hô hào tên mình mà nhức đầu, nói:
“Anh ngại quá, Mun, ra nói mấy dì đừng hô nữa, chết mất.”
“Ha ha ha, vui mà.” - Tâm cười không khép được miệng.
Hôm nay Tâm đặc biệt mặc váy trắng kiểu dáng siêu bánh bèo, sau đó còn trang điểm sương sương để lên sân khấu, lúc đến đây đám bạn cứ nhìn cô và khen không dứt, làm cô thấy không quen lắm.
“Tiết mục của mày số mấy vậy em?”
“Em? Hình như là số ba á.”
“Sớm nhỉ.”
Hai anh em đứng trong cánh gà an ủi nhau, còn có cả Dung cũng đang khởi động bên cạnh. Đột nhiên, Dung lon ton lại chỗ Tâm rồi nói:
“Tâm, đi vệ sinh với tao cái.”
“Ok, đợi tao chút.”
Tâm thấy bạn tốt bày ra vẻ mặt đáng thương thì vẫy chào anh trai rồi nắm tay Dung đi về phía nhà vệ sinh.
Sân khấu lên đèn sáng rực, xung quanh ngồi không ít học sinh và các vị phụ huynh. Phía sau cánh gà ngược lại có chút tối, đoạn đường đến nhà vệ sinh dù bật đèn nhưng không có bóng người nên cũng hơi rùng rợn, làm Tâm bám dính vào Dung không buông.
Dung thấy vậy cười hỏi:
“Sợ ma hả?”
“Cũng hơi rờn rợn…” - Tâm nhát gan nói.
Dung ưỡn ngực đi phía trước:
“Có tao ở đây, ma nào dám lòi đầu ra.”
“Thôi, đi lẹ đi, tao ở ngoài chờ.”
Hai đứa vừa đi vừa nói, chớp mắt đã đến nơi. Dung ra hiệu chờ chút rồi chạy vào trong, xả bầu tâm sự trước để lát còn quẩy trên sân khấu.
Tâm dựa lưng vào tường, nhàn nhã chờ bạn tốt đi giải quyết. Đang lúc này, xa xa có bóng người cao ráo đi về phía cô.
Lộp cộp. Lộp cộp.
Tiếng bước chân chầm chậm vang lên trên hành lang, rất đều đặn. Ánh sáng từ những bóng đèn cũ kĩ trên trần nhà chiếu xuống khuôn mặt của người nọ, lập lòe không rõ.
Người nọ càng đến gần, Tâm càng cảm thấy có phần quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhận ra. Một lúc sau, khi tiếng bước chân trở nên nhanh hơn, cô mới nhìn thấy nụ cười đáng sợ trên mặt đối phương, kế tiếp, mùi máu tươi tanh nống xộc vào mũi cô..
Lúc Trí chở cô đến tiệm giày thì cóbảo hay là mua một đôi sandal khác giống đôi cũ, nhưng Tâm thấy hơi phí tiền nên từ chối rồi chọn ngay đôi dép 15k siêu bền với lý do lần sau lỡ bị chó cắn cũng không sợ rách.
Tâm về nhà, ôm điện thoại lên gọi cho crush và đắm chìm trong hạnh phúc của riêng mình.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, Trí và Tuấn Anh cuối cùng cũng trở lại trường học trong sự chào đón hân hoan của cả lớp. Những ngày lớp trưởng không đi học, ban cán sự lớp mới hiểu thế nào là có khổ không thể nói. Công việc trên lớp chất đống, đi tổng kết thi đua, quản lớp, chỉ bài cho các bạn khác, hướng dẫn nộp bài dự thi Hoa điểm mười, làm danh sách này, in đề cương nọ, vân vân mây mây… Quá nhiều luôn!
Có thể nói Trí trở lại làm đám học sinh mừng rơi nước mắt, cuối cùng họ cũng thoát được cảnh bị các thầy cô giáo gọi tên trong tiết học rồi, thoát cả mấy cái việc lặt vặt quấn thân nữa.
Tâm chắc là người mừng nhất khi Trí đi học trở lại, bọn họ cũng có ra ngoài gặp mặt thêm vài lần nữa sau buổi hẹn đầu tiên, nhưng bấy nhiêu đó là không đủ. Hai tuần gặp có mấy lần thôi, thật sự nhớ lắm, tối ngủ luôn thấy thiếu thiếu.
Cô cười vẫy lớp trưởng, nói:
“Chào mừng lớp trưởng trở lại!”. Đam Mỹ Hay
“Chào, lâu rồi không gặp.” - Trí vui vẻ đáp.
Cậu nghe nói thời gian gần đây lớp có khá nhiều tin vui, đầu tiên là Tâm và Dung đã vượt qua vòng loại một cách xuất sắc. Tiết mục kịch không được đánh giá cao nhưng chung quy vẫn được vé vớt, vậy nên các thành viên team kịch cần cố gắng thêm nữa nếu muốn đạt giải. Mọi người đều khá lo lắng, ngày mai thi rồi, không biết có kịp tập cho nhuần nhuyễn hơn không?
Học sinh vừa đến đông đủ, Mỹ liền đi lên đứng trước lớp và thông báo một chút về buổi diễn đêm 20/11.
“Mọi người nhớ đến sớm tầm mười, mười lăm phút để diễn tập trước nha, đừng quên USB nhạc và chuẩn bị trang phục diễn.”
“Okieeee.”
“Lần này lớp mình giật hết giải hát và giải nhảy hiện đại cho xem.”
“Hóng quá, nghe nói bên 12A3 có tiết mục đàn hát của anh Tuấn Anh đó, hihi.”
“Ù, bữa đó phải sạc điện thoại đầy đủ mà quay clip lại mới được!”
Cả bọn nháo nhào cả lên, rất mong đợi phần trình diễn của các lớp khác, đặc biệt là của mấy anh đẹp trai và mấy bạn đẹp gái.
Tâm cũng đang chuẩn bị sẵn tinh thần để đứng trước đám đông. Hôm vòng loại vì không có nhiều người xem nên cô qua khá dễ dàng, nhưng đến lúc diễn thật thì cô sợ mình sẽ lạc giọng.
Phát hiện ra cô lo lắng, Trí an ủi:
“Yên tâm, cậu làm được mà.”
“Ừm, tớ sẽ làm được, tớ sẽ cố hết sức!”
Hai người ngồi ở trong góc phòng học, vừa cổ vũ nhau vừa hi hi ha ha, làm một số người chú ý đến.
Đêm ngày thi, không khí rộn ràng náo nhiệt. Ngày mà các học sinh chờ đợi cuối cùng cũng đến, không ngờ trường bọn họ còn rất biết cách kiếm tiền, mỗi người vào cổng đều phải mua vé, mất năm nghìn đồng cho một vé như vậy. Có kha khá bạn bè và gia đình của các thí sinh muốn đến xem trình diễn, tiền thu vào không ít. Nghe nói tiền từ đêm diễn này sẽ làm học bổng cho mấy học sinh có sổ hộ nghèo hoặc trong diện khó khăn, nên những người mua vé cũng thấy mát lòng.
Tâm cùng Tuấn Anh đồng loạt tham gia dự thi, bố mẹ tất nhiên sẽ đến xem, còn dẫn theo cả hàng xóm láng giềng tới cổ vũ nữa, đi tới đâu ồn ào tới đó, làm hai anh em ngại thúi mặt.
Tuấn Anh đứng bên cánh gà nhìn mấy vị hàng xóm yêu dấu lẫn trong đám đông hô hào tên mình mà nhức đầu, nói:
“Anh ngại quá, Mun, ra nói mấy dì đừng hô nữa, chết mất.”
“Ha ha ha, vui mà.” - Tâm cười không khép được miệng.
Hôm nay Tâm đặc biệt mặc váy trắng kiểu dáng siêu bánh bèo, sau đó còn trang điểm sương sương để lên sân khấu, lúc đến đây đám bạn cứ nhìn cô và khen không dứt, làm cô thấy không quen lắm.
“Tiết mục của mày số mấy vậy em?”
“Em? Hình như là số ba á.”
“Sớm nhỉ.”
Hai anh em đứng trong cánh gà an ủi nhau, còn có cả Dung cũng đang khởi động bên cạnh. Đột nhiên, Dung lon ton lại chỗ Tâm rồi nói:
“Tâm, đi vệ sinh với tao cái.”
“Ok, đợi tao chút.”
Tâm thấy bạn tốt bày ra vẻ mặt đáng thương thì vẫy chào anh trai rồi nắm tay Dung đi về phía nhà vệ sinh.
Sân khấu lên đèn sáng rực, xung quanh ngồi không ít học sinh và các vị phụ huynh. Phía sau cánh gà ngược lại có chút tối, đoạn đường đến nhà vệ sinh dù bật đèn nhưng không có bóng người nên cũng hơi rùng rợn, làm Tâm bám dính vào Dung không buông.
Dung thấy vậy cười hỏi:
“Sợ ma hả?”
“Cũng hơi rờn rợn…” - Tâm nhát gan nói.
Dung ưỡn ngực đi phía trước:
“Có tao ở đây, ma nào dám lòi đầu ra.”
“Thôi, đi lẹ đi, tao ở ngoài chờ.”
Hai đứa vừa đi vừa nói, chớp mắt đã đến nơi. Dung ra hiệu chờ chút rồi chạy vào trong, xả bầu tâm sự trước để lát còn quẩy trên sân khấu.
Tâm dựa lưng vào tường, nhàn nhã chờ bạn tốt đi giải quyết. Đang lúc này, xa xa có bóng người cao ráo đi về phía cô.
Lộp cộp. Lộp cộp.
Tiếng bước chân chầm chậm vang lên trên hành lang, rất đều đặn. Ánh sáng từ những bóng đèn cũ kĩ trên trần nhà chiếu xuống khuôn mặt của người nọ, lập lòe không rõ.
Người nọ càng đến gần, Tâm càng cảm thấy có phần quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhận ra. Một lúc sau, khi tiếng bước chân trở nên nhanh hơn, cô mới nhìn thấy nụ cười đáng sợ trên mặt đối phương, kế tiếp, mùi máu tươi tanh nống xộc vào mũi cô..
Bình luận facebook