Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Vy cười khẩy một tiếng rồi bảo:
“Ai lại tự giấu điện thoại mình trộm được vào cặp hả? Giả vờ hay thật, hôm đó tao tận mắt thấy hành động của An và mày đấy Mỹ, mặc dù tao không hiểu tại sao mày làm thế. Chắc là định giả vờ bị hại cho vui? Mày giả tạo cỡ nào, nghĩ cả lớp không ai biết hả?”
Mọi người đều im lặng nhìn bọn họ, An chợt thở dài mà nói:
“Giờ tao ở trước mặt mọi người xin lỗi Tâm với Dung, lúc ấy tao không hiểu sao lại làm mấy trò đó nữa.”
Từ ngày Vy không còn chơi với An nữa, bên cạnh An cũng chẳng còn người nào thật sự xem cô là bạn bè. Cô đột nhiên thấy mình trẻ trâu quá.
Nghĩ mãi, dằn vặt bản thân, rồi cuối cùng nhận ra mình đã cư xử không đúng mực và đánh mất người bạn thân duy nhất. An hối hận, ước gì lúc ấy mình chưa từng động tay động chân với đồ của Tâm hay nói xấu cô nàng.
Sắc mặt Mỹ xám ngắt lại, giận dữ quay sang nhìn mọi người rồi hỏi:
“Vy nói tôi làm, mấy cậu tin không?”
Còn có rất nhiều người chưa biết gì, bình thường thấy Mỹ tốt bụng, hiền lành và giỏi giang, đều lên tiếng bênh vực.
“Thôi, chắc là Vy nhìn nhầm đó, chứ Mỹ không phải loại người như thế đâu.”
“Tụi mình chơi trò khác đi nha?”
“Bỏ qua vụ này được không? Cũng lâu rồi mà?”
Thấy các bạn học bênh mình, Mỹ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Đúng lúc này, Dung đưa ngón trỏ lên lắc lắc:
“Nô nô, có gan làm thì có gan nhận như An mới được nha bạn, tôi là tôi cũng nghi bạn từ lâu rồi. Chuyện này nói rõ ra đi chứ ai lại bỏ qua đơn giản thế?”
Mỹ có chút cáu trước thái độ bám dính không buông của Dung:
“Rồi cậu tính làm gì tôi?”
Cô nàng mũm mĩm nhún vai đáp:
“Ai dám làm gì chị? Chị vừa giàu vừa giỏi, đụng nhẹ một cái có khi ngày mai tôi đã bị cả lớp tẩy chay, cả trường biết tới rồi á. Chỉ hỏi chút chuyện thôi ấy mà, để mọi người còn biết bộ mặt thật của chị.”
An chen vào:
“Thật ra bữa đó tao với Vy đi chung, không chỉ Vy thấy mà tao cũng thấy Mỹ lấy điện thoại của Dung.”
Nhân chứng rõ ràng, cả hai người chẳng thù oán gì với Mỹ đều nói là Mỹ làm, vậy nên không còn đường nào trốn tội nữa.
Không khí vui vẻ thoáng chốc biến mất, quán karaoke trở thành chiến trường cho các cô gái đấu đá nhau, đám con trai thức thời không lên tiếng, im thin thít.
Tâm nhìn sang chỗ An rồi nhỏ bảo:
“Ây, phải thế chứ, chuyện cũ bỏ qua nha mày, dù sao còn học chung cả kỳ, tao cũng không thích nhìn nhau bằng nửa tròng mắt đâu.”
“Ừ, cảm ơn…”
An gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn về phía Vy. Vy vẫn luôn cư xử lạnh nhạt cả tháng nay, dù có gặp mặt nhau thì cũng làm như không quen biết, điều này khiến An rất khó chịu. Có lẽ hôm nay, An phải tìm cơ hội nói rõ và xin lỗi Vy về những chuyện đã qua…
Con người ai cũng có những phút giây bồng bột không hiểu chuyện, có thể ngộ ra sớm một chút thì tốt rồi, đâu đến mức như An bây giờ, bạn bè thân thiết không có, ngay cả người luôn đi với mình cũng bỏ rơi mình.
Dung vỗ tay bem bép, bảo:
“Nè chuyện của Tâm với An xong rồi giờ trở lại chủ đề chính nha, chị Mỹ không định xin lỗi tôi à?”
Cái kiểu xưng hô tôi - chị này của Dung cực kỳ đáng đánh, có cảm giác rất khinh thường và cà khịa đối phương. Mỹ chịu được thì không phải là người nữa rồi.
Mọi người căng thẳng nhìn xem, Mỹ đứng bật, tức giận bảo:
“Mấy cậu buồn cười vừa thôi, tôi không làm gì mấy cậu cả, chẳng có lý do gì mà tôi phải ăn cắp điện thoại của mấy cậu, đừng có xem mình là trung tâm của vũ trụ!”
Tâm cũng chịu đủ rồi, có chút cáu mà đứng lên, so với Mỹ, cô còn cao hơn một chút, vậy nên lúc đứng đối diện rất có cảm giác áp đảo. Cô hít sâu một hơi, nói:
“Cậu mới là người tự xem mình như trung tâm vũ trụ ấy. Tôi thấy không vừa mắt cậu từ ngày diễn ra cuộc thi rồi, không hiểu lần đó cậu khóc cái gì nữa? Làm mấy hôm sau lên lớp thỉnh thoảng nghe thấy đám bạn của cậu bảo tôi gian lận trong cuộc thi, cậu thì chẳng thèm nói câu nào, còn tỏ ra là mình rất đáng thương, chỉ lo diễn cảnh yếu đuối cho mọi người nhìn, cậu có mệt không vậy?”
Nghe đám con gái cãi nhau mà lỗ tai và não của bọn con trai đều muốn thủng hết rồi. Sao bình thường bọn họ chẳng để ý thấy những điều này nhỉ? Nói xấu nhau ầm ĩ trong lớp thế cơ á?
Dũng nhìn Trí, Trí nhìn Thắng, Thắng nhìn mấy thằng kế bên. Cả đám nhìn nhau, đều lắc đầu cho ra cùng một câu: “Tao chẳng nghe mẹ gì cả.”
Rồi thì cả bọn lại ngẩng mặt nhìn xem.
Bị tứ phương công kích, Mỹ giận sôi, khuôn mặt xinh xắn nhăn nhó hết lại:
“Phiền vãi ra, mấy người muốn tin hay không thì tùy, dù sao cũng chẳng có bằng chứng là tôi làm.”
Nói xong, Mỹ tức tối cầm lấy túi xách trên ghế rồi bỏ đi trước ánh mắt hoang mang của nhiều người.
“Chắc là thật rồi…”
Có đứa lên tiếng, cảm giác cả thế giới quan đều đang sụp đổ. Cái người luôn cười nói vui vẻ đáng yêu trên lớp, hình như không phải Mỹ, mà là một người hoàn toàn khác ấy…
Dung tiếc nuối nhìn theo, chậc chậc hai tiếng:
“Coi kìa, còn chẳng thèm xin lỗi tao. Đúng là chán nhất mấy cô tiểu thư nhà giàu mà đỏng đảnh õng ẹo kiểu này. Thấy tao không? Cũng tiểu thư nhà giàu đây, có giả nai miếng nào đâu?“
Bọn trong lớp đang căng thẳng cũng phải trợn mắt cười bảo:
“Gì? Mày tiểu thư nhà giàu á?”
"Chọc được con Mỹ giận tao vui thế, tăng hai này tao bao nhé." Dung vui vẻ thò tay vào túi quần móc bóp ra rồi rút mấy tờ năm trăm ngàn mới cóng ra phẩy phẩy.
Tâm ở bên cạnh phụ họa:
“Dung giàu thiệt mà, bây không biết hả?”
“Ai lại tự giấu điện thoại mình trộm được vào cặp hả? Giả vờ hay thật, hôm đó tao tận mắt thấy hành động của An và mày đấy Mỹ, mặc dù tao không hiểu tại sao mày làm thế. Chắc là định giả vờ bị hại cho vui? Mày giả tạo cỡ nào, nghĩ cả lớp không ai biết hả?”
Mọi người đều im lặng nhìn bọn họ, An chợt thở dài mà nói:
“Giờ tao ở trước mặt mọi người xin lỗi Tâm với Dung, lúc ấy tao không hiểu sao lại làm mấy trò đó nữa.”
Từ ngày Vy không còn chơi với An nữa, bên cạnh An cũng chẳng còn người nào thật sự xem cô là bạn bè. Cô đột nhiên thấy mình trẻ trâu quá.
Nghĩ mãi, dằn vặt bản thân, rồi cuối cùng nhận ra mình đã cư xử không đúng mực và đánh mất người bạn thân duy nhất. An hối hận, ước gì lúc ấy mình chưa từng động tay động chân với đồ của Tâm hay nói xấu cô nàng.
Sắc mặt Mỹ xám ngắt lại, giận dữ quay sang nhìn mọi người rồi hỏi:
“Vy nói tôi làm, mấy cậu tin không?”
Còn có rất nhiều người chưa biết gì, bình thường thấy Mỹ tốt bụng, hiền lành và giỏi giang, đều lên tiếng bênh vực.
“Thôi, chắc là Vy nhìn nhầm đó, chứ Mỹ không phải loại người như thế đâu.”
“Tụi mình chơi trò khác đi nha?”
“Bỏ qua vụ này được không? Cũng lâu rồi mà?”
Thấy các bạn học bênh mình, Mỹ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Đúng lúc này, Dung đưa ngón trỏ lên lắc lắc:
“Nô nô, có gan làm thì có gan nhận như An mới được nha bạn, tôi là tôi cũng nghi bạn từ lâu rồi. Chuyện này nói rõ ra đi chứ ai lại bỏ qua đơn giản thế?”
Mỹ có chút cáu trước thái độ bám dính không buông của Dung:
“Rồi cậu tính làm gì tôi?”
Cô nàng mũm mĩm nhún vai đáp:
“Ai dám làm gì chị? Chị vừa giàu vừa giỏi, đụng nhẹ một cái có khi ngày mai tôi đã bị cả lớp tẩy chay, cả trường biết tới rồi á. Chỉ hỏi chút chuyện thôi ấy mà, để mọi người còn biết bộ mặt thật của chị.”
An chen vào:
“Thật ra bữa đó tao với Vy đi chung, không chỉ Vy thấy mà tao cũng thấy Mỹ lấy điện thoại của Dung.”
Nhân chứng rõ ràng, cả hai người chẳng thù oán gì với Mỹ đều nói là Mỹ làm, vậy nên không còn đường nào trốn tội nữa.
Không khí vui vẻ thoáng chốc biến mất, quán karaoke trở thành chiến trường cho các cô gái đấu đá nhau, đám con trai thức thời không lên tiếng, im thin thít.
Tâm nhìn sang chỗ An rồi nhỏ bảo:
“Ây, phải thế chứ, chuyện cũ bỏ qua nha mày, dù sao còn học chung cả kỳ, tao cũng không thích nhìn nhau bằng nửa tròng mắt đâu.”
“Ừ, cảm ơn…”
An gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn về phía Vy. Vy vẫn luôn cư xử lạnh nhạt cả tháng nay, dù có gặp mặt nhau thì cũng làm như không quen biết, điều này khiến An rất khó chịu. Có lẽ hôm nay, An phải tìm cơ hội nói rõ và xin lỗi Vy về những chuyện đã qua…
Con người ai cũng có những phút giây bồng bột không hiểu chuyện, có thể ngộ ra sớm một chút thì tốt rồi, đâu đến mức như An bây giờ, bạn bè thân thiết không có, ngay cả người luôn đi với mình cũng bỏ rơi mình.
Dung vỗ tay bem bép, bảo:
“Nè chuyện của Tâm với An xong rồi giờ trở lại chủ đề chính nha, chị Mỹ không định xin lỗi tôi à?”
Cái kiểu xưng hô tôi - chị này của Dung cực kỳ đáng đánh, có cảm giác rất khinh thường và cà khịa đối phương. Mỹ chịu được thì không phải là người nữa rồi.
Mọi người căng thẳng nhìn xem, Mỹ đứng bật, tức giận bảo:
“Mấy cậu buồn cười vừa thôi, tôi không làm gì mấy cậu cả, chẳng có lý do gì mà tôi phải ăn cắp điện thoại của mấy cậu, đừng có xem mình là trung tâm của vũ trụ!”
Tâm cũng chịu đủ rồi, có chút cáu mà đứng lên, so với Mỹ, cô còn cao hơn một chút, vậy nên lúc đứng đối diện rất có cảm giác áp đảo. Cô hít sâu một hơi, nói:
“Cậu mới là người tự xem mình như trung tâm vũ trụ ấy. Tôi thấy không vừa mắt cậu từ ngày diễn ra cuộc thi rồi, không hiểu lần đó cậu khóc cái gì nữa? Làm mấy hôm sau lên lớp thỉnh thoảng nghe thấy đám bạn của cậu bảo tôi gian lận trong cuộc thi, cậu thì chẳng thèm nói câu nào, còn tỏ ra là mình rất đáng thương, chỉ lo diễn cảnh yếu đuối cho mọi người nhìn, cậu có mệt không vậy?”
Nghe đám con gái cãi nhau mà lỗ tai và não của bọn con trai đều muốn thủng hết rồi. Sao bình thường bọn họ chẳng để ý thấy những điều này nhỉ? Nói xấu nhau ầm ĩ trong lớp thế cơ á?
Dũng nhìn Trí, Trí nhìn Thắng, Thắng nhìn mấy thằng kế bên. Cả đám nhìn nhau, đều lắc đầu cho ra cùng một câu: “Tao chẳng nghe mẹ gì cả.”
Rồi thì cả bọn lại ngẩng mặt nhìn xem.
Bị tứ phương công kích, Mỹ giận sôi, khuôn mặt xinh xắn nhăn nhó hết lại:
“Phiền vãi ra, mấy người muốn tin hay không thì tùy, dù sao cũng chẳng có bằng chứng là tôi làm.”
Nói xong, Mỹ tức tối cầm lấy túi xách trên ghế rồi bỏ đi trước ánh mắt hoang mang của nhiều người.
“Chắc là thật rồi…”
Có đứa lên tiếng, cảm giác cả thế giới quan đều đang sụp đổ. Cái người luôn cười nói vui vẻ đáng yêu trên lớp, hình như không phải Mỹ, mà là một người hoàn toàn khác ấy…
Dung tiếc nuối nhìn theo, chậc chậc hai tiếng:
“Coi kìa, còn chẳng thèm xin lỗi tao. Đúng là chán nhất mấy cô tiểu thư nhà giàu mà đỏng đảnh õng ẹo kiểu này. Thấy tao không? Cũng tiểu thư nhà giàu đây, có giả nai miếng nào đâu?“
Bọn trong lớp đang căng thẳng cũng phải trợn mắt cười bảo:
“Gì? Mày tiểu thư nhà giàu á?”
"Chọc được con Mỹ giận tao vui thế, tăng hai này tao bao nhé." Dung vui vẻ thò tay vào túi quần móc bóp ra rồi rút mấy tờ năm trăm ngàn mới cóng ra phẩy phẩy.
Tâm ở bên cạnh phụ họa:
“Dung giàu thiệt mà, bây không biết hả?”
Bình luận facebook