Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
Tâm và Trí tụ họp với hội bạn bè ngay sau đó, món quà trong ba lô Tâm thì mang ra treo bên xe. Dù sao thì bây giờ Tâm cũng không phải tỏ tình nữa, đợi cuối ngày lại nói.
Những gương mặt quen thuộc của 10A1 đều xuất hiện ở nơi này, Dung, Dũng, Thắng, An, Vy, Mỹ… còn có rất nhiều bạn học khác trong lớp, tổng cộng mười lăm đứa.
“Đi nhậu đi bà con ơi!” - Thắng hô hào đầy phấn khích.
Vy lập tức phản đối:
“Mới tí tuổi đầu, không nghĩ được trò gì hay hơn hả? Đi uống trà sữa mới đúng.”
Dũng đứng bên cạnh Dung cười bảo:
“Lâu lâu mới có một ngày mà, đi nào đi nào, uống tí bia không chết được.”
Đa phần con trai đều lên tiếng tán thành chuyện đi nhậu, nhưng Trí lại đột nhiên nói:
“Ai uống thì uống, tớ còn phải chở Tâm về, không uống đâu nhé.”
“Ồ ồ ồ ồ!”
“Trời ơi trời ơi! Tin được không?”
Đám đông xung quanh kêu la um trời, dù đã biết hai người ngay từ đầu đã có gì đó mờ ám với nhau nhưng không ngờ tới lớp trưởng có thể công khai ra mặt thế này.
Trí không uống cũng chẳng ngăn được đám con trai đang tuổi xuân phơi phới và ham vui, cậu và Tâm vẫn bị kéo đến quán nhậu, chủ yếu ngồi ăn thịt nướng.
Làm một chầu thật to xong, cả đám đi tăng hai và vào quán karaoke để quẩy. Tâm vốn muốn lại chỗ Dung nói chuyện một tí, nhưng thấy cha nội Dũng cứ mon men kéo Dung đi uống bia nên lại thôi, không dám nữa.
Mấy đứa này chả có ý tứ gì cả, lỡ đâu say xỉn quá độ thì sao lái xe được chứ?
Trí như đọc hiểu được biểu cảm của Tâm, vừa lột trái vải cho cô ăn vừa nói:
“Yên tâm đi, tụi nó biết chừng mực.”
Thật vậy thì tốt, có điều Tâm vẫn cảm thấy có gì đó sai trái khi đi karaoke chung với lũ quỷ quậy phá này.
Vừa mới nghĩ đến đó, Thắng đột nhiên ra giữa sàn nhảy hip hop rồi chống đầu xuống đất làm cô hoảng hồn.
Một thằng khác thì cầm nón bảo hiểm đội lên đầu rồi múa quạt… Góc phải, thanh niên nào hơi lạc đàn, đang đưa tay quơ quơ múa điệu dân ca.
“Đm đứa nào ngăn thằng Thắng lại coi!”
“An à, mày hát dở thật sự, đừng có giành mic nữa được không vậy?”
“Thằng đầu đinh kia, cút ra khỏi người tao!” - Tiếng Dung kêu gào.
Trong phòng karaoke bị mấy đứa nhỏ quậy tanh bành, Tâm và Trí tuy không uống bia nhưng cũng chạy ra chơi cùng, hát hò la hét ầm ĩ. Lâu lắm rồi cả bọn mới có dịp ở cạnh nhau như thế này, không vui chơi một chút thì uổng phí thanh xuân.
Lúc quẩy có hơi mệt rồi, cả đám đổi sang chơi trò truth or dare, nói thật hoặc thử thách.
Dũng mặt mũi đỏ gay cầm chai nước rỗng giơ lên cao, hô:
“Giờ nhé, tao quay cái chai, nắp chai chỉ về phía đứa nào thì đứa đó phải chọn nói thật hoặc thử thách, ô kê?”
“Oke.”
“Mày nói nhảm quá, xoay lẹ đi!”
“Xếp thành vòng tròn đã nào, bê bớt mấy ly bia sang chỗ khác.”
Chuẩn bị mất một lát, sau đó Dũng cầm chai rỗng đặt xuống và xoay mạnh lấy. Lạch cạch mấy tiếng, nắp chai đột nhiên chĩa về chỗ Dũng.
“Ngu chưa con.”
“Nghiệp quật vãi nè thằng ngu.”
“Nói thật hay thử thách?”
Cả đám bu vào nhả chữ vào mặt Dũng, làm cậu chàng choáng váng ôm đầu:
“Aaa, nói thật!”
“Yayyy, mày thích ai?”
Thằng nào đó cà chớn vừa hô xong, cả đám đều nhìn chằm chằm vào Dũng, chờ đợi câu trả lời. Cái câu hỏi này thật sự… quá quen thuộc. Gần như lần nào chơi trò thật hay thách bọn nó cũng sẽ hỏi, không ngờ người đầu tiên dính đạn lại là Dũng mới đau.
Dũng gãi gãi đầu nhìn về phía Tâm, ngượng ngùng không chịu nói.
“Lẹ lên coi!”
“Lề mề quá ông nội!”
Có lẽ là do trong người thêm chút men nên Dũng cảm thấy mình gan dạ hơn, vậy nên đã hô to:
“Tao… tao thích Tâm.”
Nói xong, cả bọn đều có phần ngơ ngác. Chỉ riêng vài đứa biết chuyện là còn bình tĩnh.
Tâm thở dài trong lòng, ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì khác. Cô biết rồi, nên sẽ không ngạc nhiên lắm trước câu trả lời của Dũng.
Trí cũng không nói gì, chỉ cười cười.
Không hiểu sao lần này nói ra, Dũng lại không đau lòng nữa, chắc quen với cảm giác ấy rồi, nên nhẹ nhõm hơn hẳn.
Vòng quay lại tiếp tục, lần này thì người dính chưởng là Vy.
Dung vừa thấy vậy, đưa tay đè mọi người lại rồi bảo:
“Thật hay thách?”
Vy nghĩ nghĩ, chọn nói thật. Mấy vòng đầu tiên rất ít người dám chọn thách.
Chỉ chờ có thế, Dung gật đầu bảo:
“Được lắm, hôm đi picnic, người giấu điện thoại của tao với Tâm là ai?”
Không ai ngờ được Dung sẽ hỏi câu này, mà càng khiến họ bất ngờ là, Vy lại thành thật khai ra:
“Điện thoại Tâm là con An vứt xuống suối, còn điện thoại của Dung thì Mỹ tự bỏ vào cặp nó đấy.”
An ở bên cạnh cúi đầu không nói, còn Mỹ thì nhăn mày:
“Vy, đừng tưởng uống nhiều rồi thì có thể nói bậy nhé? Ai lại đi tự giấu điện thoại ăn cắp vào trong cặp bản thân làm gì?”
Vốn dĩ đây chỉ là một trò chơi, nhưng vô tình lại khiến mọi người nhận ra vài chuyện khá thú vị. Sự nghiêm trọng của vụ việc được nâng lên một tầm cao mới nhờ Vy - cô nàng vẫn luôn có vẻ không nổi bật gì trong lớp.
Những gương mặt quen thuộc của 10A1 đều xuất hiện ở nơi này, Dung, Dũng, Thắng, An, Vy, Mỹ… còn có rất nhiều bạn học khác trong lớp, tổng cộng mười lăm đứa.
“Đi nhậu đi bà con ơi!” - Thắng hô hào đầy phấn khích.
Vy lập tức phản đối:
“Mới tí tuổi đầu, không nghĩ được trò gì hay hơn hả? Đi uống trà sữa mới đúng.”
Dũng đứng bên cạnh Dung cười bảo:
“Lâu lâu mới có một ngày mà, đi nào đi nào, uống tí bia không chết được.”
Đa phần con trai đều lên tiếng tán thành chuyện đi nhậu, nhưng Trí lại đột nhiên nói:
“Ai uống thì uống, tớ còn phải chở Tâm về, không uống đâu nhé.”
“Ồ ồ ồ ồ!”
“Trời ơi trời ơi! Tin được không?”
Đám đông xung quanh kêu la um trời, dù đã biết hai người ngay từ đầu đã có gì đó mờ ám với nhau nhưng không ngờ tới lớp trưởng có thể công khai ra mặt thế này.
Trí không uống cũng chẳng ngăn được đám con trai đang tuổi xuân phơi phới và ham vui, cậu và Tâm vẫn bị kéo đến quán nhậu, chủ yếu ngồi ăn thịt nướng.
Làm một chầu thật to xong, cả đám đi tăng hai và vào quán karaoke để quẩy. Tâm vốn muốn lại chỗ Dung nói chuyện một tí, nhưng thấy cha nội Dũng cứ mon men kéo Dung đi uống bia nên lại thôi, không dám nữa.
Mấy đứa này chả có ý tứ gì cả, lỡ đâu say xỉn quá độ thì sao lái xe được chứ?
Trí như đọc hiểu được biểu cảm của Tâm, vừa lột trái vải cho cô ăn vừa nói:
“Yên tâm đi, tụi nó biết chừng mực.”
Thật vậy thì tốt, có điều Tâm vẫn cảm thấy có gì đó sai trái khi đi karaoke chung với lũ quỷ quậy phá này.
Vừa mới nghĩ đến đó, Thắng đột nhiên ra giữa sàn nhảy hip hop rồi chống đầu xuống đất làm cô hoảng hồn.
Một thằng khác thì cầm nón bảo hiểm đội lên đầu rồi múa quạt… Góc phải, thanh niên nào hơi lạc đàn, đang đưa tay quơ quơ múa điệu dân ca.
“Đm đứa nào ngăn thằng Thắng lại coi!”
“An à, mày hát dở thật sự, đừng có giành mic nữa được không vậy?”
“Thằng đầu đinh kia, cút ra khỏi người tao!” - Tiếng Dung kêu gào.
Trong phòng karaoke bị mấy đứa nhỏ quậy tanh bành, Tâm và Trí tuy không uống bia nhưng cũng chạy ra chơi cùng, hát hò la hét ầm ĩ. Lâu lắm rồi cả bọn mới có dịp ở cạnh nhau như thế này, không vui chơi một chút thì uổng phí thanh xuân.
Lúc quẩy có hơi mệt rồi, cả đám đổi sang chơi trò truth or dare, nói thật hoặc thử thách.
Dũng mặt mũi đỏ gay cầm chai nước rỗng giơ lên cao, hô:
“Giờ nhé, tao quay cái chai, nắp chai chỉ về phía đứa nào thì đứa đó phải chọn nói thật hoặc thử thách, ô kê?”
“Oke.”
“Mày nói nhảm quá, xoay lẹ đi!”
“Xếp thành vòng tròn đã nào, bê bớt mấy ly bia sang chỗ khác.”
Chuẩn bị mất một lát, sau đó Dũng cầm chai rỗng đặt xuống và xoay mạnh lấy. Lạch cạch mấy tiếng, nắp chai đột nhiên chĩa về chỗ Dũng.
“Ngu chưa con.”
“Nghiệp quật vãi nè thằng ngu.”
“Nói thật hay thử thách?”
Cả đám bu vào nhả chữ vào mặt Dũng, làm cậu chàng choáng váng ôm đầu:
“Aaa, nói thật!”
“Yayyy, mày thích ai?”
Thằng nào đó cà chớn vừa hô xong, cả đám đều nhìn chằm chằm vào Dũng, chờ đợi câu trả lời. Cái câu hỏi này thật sự… quá quen thuộc. Gần như lần nào chơi trò thật hay thách bọn nó cũng sẽ hỏi, không ngờ người đầu tiên dính đạn lại là Dũng mới đau.
Dũng gãi gãi đầu nhìn về phía Tâm, ngượng ngùng không chịu nói.
“Lẹ lên coi!”
“Lề mề quá ông nội!”
Có lẽ là do trong người thêm chút men nên Dũng cảm thấy mình gan dạ hơn, vậy nên đã hô to:
“Tao… tao thích Tâm.”
Nói xong, cả bọn đều có phần ngơ ngác. Chỉ riêng vài đứa biết chuyện là còn bình tĩnh.
Tâm thở dài trong lòng, ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì khác. Cô biết rồi, nên sẽ không ngạc nhiên lắm trước câu trả lời của Dũng.
Trí cũng không nói gì, chỉ cười cười.
Không hiểu sao lần này nói ra, Dũng lại không đau lòng nữa, chắc quen với cảm giác ấy rồi, nên nhẹ nhõm hơn hẳn.
Vòng quay lại tiếp tục, lần này thì người dính chưởng là Vy.
Dung vừa thấy vậy, đưa tay đè mọi người lại rồi bảo:
“Thật hay thách?”
Vy nghĩ nghĩ, chọn nói thật. Mấy vòng đầu tiên rất ít người dám chọn thách.
Chỉ chờ có thế, Dung gật đầu bảo:
“Được lắm, hôm đi picnic, người giấu điện thoại của tao với Tâm là ai?”
Không ai ngờ được Dung sẽ hỏi câu này, mà càng khiến họ bất ngờ là, Vy lại thành thật khai ra:
“Điện thoại Tâm là con An vứt xuống suối, còn điện thoại của Dung thì Mỹ tự bỏ vào cặp nó đấy.”
An ở bên cạnh cúi đầu không nói, còn Mỹ thì nhăn mày:
“Vy, đừng tưởng uống nhiều rồi thì có thể nói bậy nhé? Ai lại đi tự giấu điện thoại ăn cắp vào trong cặp bản thân làm gì?”
Vốn dĩ đây chỉ là một trò chơi, nhưng vô tình lại khiến mọi người nhận ra vài chuyện khá thú vị. Sự nghiêm trọng của vụ việc được nâng lên một tầm cao mới nhờ Vy - cô nàng vẫn luôn có vẻ không nổi bật gì trong lớp.