Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Ngày 3 tháng 4
Sáng, Chan Chan đang đạp xe thì tự dưng hứng chí gợi ý với tôi một chuyện:
"Nè, chiều nay về có gì đằng này với đằng ấy cùng đi coi phim nha."
"Hôm bữa mới coi mà."
"Thì giờ muốn xem nữa. Cái quan trọng là chỉ có hai chúng ta thôi. Đằng ấy chớ rủ thêm Thuý Nga. Mỗi lần đi chung, cậu ấy nói liên hồi không dứt."
"Nói đại là muốn đi chung với tớ cho xong, bày đặt viện cớ này nọ."
"Nếu đằng ấy không thích thì thôi. Miễn vậy."
"Có người bao thì dại gì không đi."
Tôi nghe tên Chan Chan lầm rầm cái gì đó trong miệng. Chắc là nói xấu hoặc trù ếm tôi nữa đây. Nhưng tạm thời tôi bỏ qua vì đang khoái cái vụ chiều nay được đi coi phim một mình với tên cool boy. Xem ra cậu ta cũng rất khoái mấy cái khoảng riêng tư này quá xá.
Vừa đi vô trường là tôi gặp ngay con Thuý Nga. Mới sáng mà nó đã vẩu cái mọi chề "danh giá" lên ngay trước mặt tôi hỏi: "Có tin về Chí Hùng chưa?"
"Chưa."
"Vậy hả? Cậu ta mất tích cũng gần một tuần rồi còn gì. Chả biết có xảy ra chuyện bất trắc."
"Có trời mới biết. Thế là từ giờ chúng ta mất đi một người bạn. Hy vọng cậu ta vẫn ổn."
Thuý Nga gật đầu đồng tình vẻ hơi buồn nhưng lát sau nó hồ hởi rủ rê tôi:
"Ê, chiều nay tan học hai tụi mình ghé siêu thị mua đồ. Đang thời điểm đại hạ giá."
"Không được, tớ có hẹn rồi."
Thuý Nga dò xét: "Hẹn ai mà quan trọng hơn việc mua đồ hạ giá? Chắc Chan Chan chứ gì?"
"Cậu hỏi làm chi, tớ không nói đâu."
Tôi bước nhanh về phía dãy phòng học. Con Thuý Nga tức tốc chạy theo, đeo bám để "gặn" hỏi về cuộc hẹn chiều nay của tôi. Tất nhiên, chả ngu dại gì mà nói. Nó sẽ phá hỏng cuộc đi chơi của tôi thôi... Đúng ba giờ chiều, chuông tan học vừa reng lên là tôi phóng như bay ra khỏi lớp. Không phải vì ham hố cuộc hẹn đi coi phim với cool boy mà chính xác là tôi không muốn bị con Thuý Nga tiếp tục bám đuôi rồi "nhai đi nhai lại" mỗi câu: Rốt cuộc là bồ hẹn hò với Chan Chan phải không? Bệnh nhức đầu của tôi sẽ càng nặng hơn cho xem. Thấy tôi đứng thập thò nhìn trước ngó sau, tên Chan Chan liền hỏi: "Đằng ấy bộ đang thiếu nợ ai hay sao mà mày mặt lấm lét thế?"
Tôi mau chóng leo lên xe ngồi rồi hối cậu ta: "Lẹ lẹ! Thuý Nga đang tìm tụi mình đó."
Nghe nhắc đến Thuý Nga là Chan Chan hãi hùng rồi vì vậy lập tức co giò đạp bán sống bán chết rời khỏi trường. Nhờ có "động lực" mang tên Trần Thuý Nga mà chưa đầy nửa tiếng hai đứa tôi đã có mặt ở rạp chiếu phim. Lò dò đi vô trong, tôi và Chan Chan đưa mắt nhìn mấy cái poster phim sẽ trình chiếu chiều nay. Ban đầu tôi đề nghị coi phim ma nhưng tên Chan Chan yếu bóng vía quá lắc đầu liên hồi. Tiếp, cậu ta chuyển qua phim hoạt hình mọi cà răng căng tai gì gì đó. Vớ vẩn. Trẻ con chết được. Cuối cùng, hai đứa quyết định chọn phim thuộc thể loại tâm lý hành động. Tôi thì khoái tâm lý kinh dị, tên Chan Chan lại mê "action" thế nên kết hợp cả hai là quá hay. Đang chuẩn bị xếp hàng mua vé thì bất chợt chuông điện thoại Chan Chan reo liên hồi. Cậu ta liền bắt máy và thốt ra ba từ: "Chị Trân Châu."
Lòng tự dưng bực bực. Chả hiểu sao tôi linh cảm có chuyện không ổn sẽ xảy ra. Sáng nay mắt phải tôi giật dữ lắm. Con mắt này hay báo điềm gở. Chan Chan nói chuyện điện thoại nhỏ xíu, tôi chẳng nghe được cái gì. Nhưng quan sát nét mặt trầm tư của cậu ta thì tôi đoán hơn 99% cuộc đi coi phim này đổ bể. Cái bà chị Trân Châu lại muốn cái gì nữa đây trời???
"Min Min à, ừm... chị Trân Châu bị ngất xỉu hiện đang ở trong bệnh viện. Cha mẹ chị ấy bận đi công tác, phải một tiếng sau mới về được. Giờ chị ấy có một mình, không ai làm thủ tục đóng viện phí nên mới gọi cho đằng này." – Chan Chan kể rõ sự việc.
"Nghĩa là giờ cậu phải đến giúp chị ấy chứ gì?"
"Đằng này sẽ đi thiệt nhanh, khoảng một tiếng thôi. Khi cha mẹ chị ấy đến bệnh viện thì đằng này lập tức về đây coi phim với đằng ấy. Được không?"
Tôi giấu tiếng thở dài, cố để gương mặt đừng biểu hiện rõ sự chán chường lẫn khó chịu. Giờ còn có lựa chọn khác ư? Cô chị Trân Châu kia ngất xỉu đang nằm trong bệnh viện, lý nào tôi không cho Chan Chan đến đó. Tôi chả muốn vì chị ta mà tự biến mình thành kẻ ích kỷ.
"Được rồi. Hứa một tiếng sau phải về lại đây đó. Không là tớ coi phim một mình ráng chịu."
"Ôkê, đằng ấy yên chí. Có gì đằng này sẽ gọi điện, đừng lo."
Không lo sao được! Đáng lý đây là cuộc đi chơi giữa hai đứa vậy mà lại thình lình có kẻ thứ ba chen vào. Mà đúng ngay bà chị Trân Châu mới ác chứ. Tôi nhìn theo bóng dạy chạy gấp gáp của Chan Chan, nhủ thầm. Tuy chỉ chờ một tiếng nhưng thú thật tôi lại có cảm giác không yên tâm chút nào. Ừ thì chỉ là cảm giác. Tôi chẳng muốn suy nghĩ nhiều nên mau chóng tiến về chỗ bán vé. Có lẽ nên mua hai suất lúc năm giờ. Vậy là phải đổi qua phim hoạt hình mọi cà răng căng tai của tên Chan Chan rồi. Chán. Nghĩ nên làm gì đó cho đỡ buồn trong lúc chờ cậu ta nên mua vé xong tôi đi dạo quanh rạp chiếu phim. Nó khá rộng, đi muốn mòn chân vậy mà chỉ mới hơn mười lăm phút. Tôi chuyển qua xem lại các poster phim đến mười lần, thậm chí còn chơi cả trò "tìm những chi tiết vô lý" trong hình nữa. Kết thúc cái màn hoa mắt này cũng mới mười lăm phút. Còn đến tận nửa tiếng. Má ơi lâu quá! Mệt. Tôi lết lại mấy cái ghế đệm, ngồi phịch xuống. Đưa mắt nhìn người đi qua đi lại trong rạp, tôi biết mình phải ngồi chết dí ở đây hết nửa tiếng. Tôi làm đủ thứ trò linh tinh như lấy điện thoại chơi game, lướt mạng, ngồi đếm ngón chân cả thẩy ba mươi sáu lần, tự ngồi đoán thử nội dung phim hoạt hình sắp chiếu vân vân và vân vân. Lát sau nhìn lên đồng hồ, mừng muốn thét lên khi cây kim nhảy đến số mười một. Còn năm phút nữa là năm giờ. Chan Chan sắp về lại rồi. Những người xem suất phim trước cũng túa ra từ phòng chiếu. Chợt, tôi nghe có tiếng mưa rơi. Nhìn ra bên ngoài qua tấm kính lớn, tôi nhăn mặt khi thấy một trận mưa lớn đổ xuống. Kiểu này thì khổ cho Chan Chan đây, mong là cậu ta có mang theo áo mưa. Đến khi đồng hồ chỉ đúng sáu giờ, tên cool boy vẫn chưa đến.
Mọi người đang lần lượt vào phòng xem phim. Tôi nghĩ có lẽ Chan Chan mắc mưa nên sẽ về chậm một chút. Không sao, lỡ mất vài phút đầu cũng chả nhằm nhò gì. Tôi vẫn đứng đợi với tâm trạng thấp thỏm. Mười phút sau, tôi đưa mắt nhìn về phía cửa thang máy. Thêm năm phút. Mười phút. Mười lăm phút. Đã qua nửa tiếng rồi mà tôi chẳng thấy mặt mũi tên đáng ghét đó đâu. Lý nào không những mắc mưa còn kẹt xe? Tôi tự nhủ mình hãy nhẫn nại chờ. Và tiếp theo thêm ba mươi phút trôi qua. Tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Trễ đến hơn một tiếng thì chắc chắn có vấn đề. Đã bảy giờ. Không thể như vậy nữa, tôi lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Chan Chan.
« Số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui... »
Tôi dập máy khi chưa nghe xong câu dở hơi từ tổng đài. Tên Chan Chan này điện thoại hết pin hay khoá máy đây. Lúc cần thiết thì lại không gọi được. Vậy mà ban nãy cứ nói rằng, có gì sẽ gọi nên hãy yên tâm. Yên tâm cái đầu cậu! Tôi hậm hực ngồi phịch xuống ghế. Mưa bên ngoài vẫn nặng hạt. Bên trong, tôi ngồi chờ với chiếc đồng hồ đều đặn kêu tích tắc, kéo thời gian trôi đi dài vô tận. Tự dưng tôi cảm thấy mệt mỏi và buồn kinh khủng.
Thêm mười lăm phút. Rồi bốn mươi phút nữa qua đi. Tôi gác điện thoại. Tôi đã gọi cho Chan Chan gần chục lần nhưng lúc nào cũng chỉ nghe câu nói không liên lạc được của tổng đài. Giờ thì tôi sao nhỉ? Chỉ ngồi lặng thinh. Mắt nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ. Tay còn giữ hai vé xem phim đã quá giờ. Vậy là tên Chan Chan đó không trở lại rạp chiếu. Tôi không rõ cậu ta gặp sự cố hay... vì mãi ở bên cạnh cô chị Trân Châu mà quên mất tôi. Ngồi chờ đợi hơn ba tiếng đồng hồ thì bản thân mới phát hiện mình hoàn toàn bị bỏ rơi rồi. Rạp bắt đầu thưa thớt người. Bà lao công đang cặm cụi quét dọn rác trên sàn. Tôi tiếp tục ngồi yên và nhìn cửa thang máy không chớp mắt. Tôi vẫn hy vọng Chan Chan sẽ đến dù đã trễ. Giống như cái lần tôi chờ cậu ta ở quán trà sữa.
"Con đứng lên cho dì quét chỗ này một chút."
Tôi sực tỉnh và thấy bà lao công đứng trước mặt. Tôi không hiểu vì sao mình lại cố gắng nở nụ cười gượng gạo với bà ấy rồi chậm rãi đứng dậy. Xé hai tấm vé phim vứt vào sọt rác, tôi xuống tầng trệt của rạp phim bằng lối cầu thang thoát hiểm. Lúc tôi đứng ở ngay cửa rạp thì đúng bảy giờ. Trời cứ mưa như trút nước. Tôi không chờ Chan Chan mà sẽ về nhà bằng xe buýt. Tôi dầm mưa để đi đến trạm. Bước hối hả trên đường, tôi để mặc màn mưa lạnh buốt tuôn xối xả xuống người. Lòng tôi đang rất giận và buồn vô cùng. Tôi nghĩ đến Chan Chan. Cả cô chị Trân Châu đó. Và nghĩ về mình. Tôi thấy bản thân chẳng khác nào con ngốc. Tự dưng mắt cay xè muốn khóc. Nhưng tôi không kiềm mà để nước mắt chảy ra. Trời đang mưa nên sẽ không ai biết có nước mắt trên gương mặt ướt đẫm của tôi. Dù cơ thể lạnh run ấy vậy tôi thích cảm giác đó. Tưởng chừng như được gột rửa. Ừ, mưa cứ cuốn trôi hết đi những ấm ức, những nỗi buồn chiếm ngự trái tim, những sự giận dữ và tất cả cảm xúc tồi tệ trong tôi.
Tôi bước lên xe buýt với bộ dạng ướt sũng thảm thương chẳng thua gì con chuột lột. Lác đác vài người trên xe nhìn tôi với vẻ hiếu kỳ tò mò. Tôi mặc kệ. Giờ chả còn lòng dạ nào quan tâm đến thiên hạ. Muốn nói muốn bàn muốn cười hay gì cũng được tuỳ các người. May hàng ghế sau cùng còn trống. Tôi đi vội xuống rồi ngồi mạnh lên chiếc đệm bị rách vài chỗ, bung cả lò xo. Tôi đưa tay lau mặt cho trôi hết nước mưa. Đây có lẽ là chuyến xe buýt cuối cùng của ngày. Ngồi khoảng vài phút, tôi lấy điện thoại ra xem. Màn hình vẫn đen thui. Không hề có bất kỳ cuộc gọi nào của Chan Chan. Nhắm mắt. Tôi thở ra thật mạnh rồi cất nhanh điện thoại. Đến nước này thì chẳng còn gì để hy vọng. Đừng mãi ngốc nghếch nữa... Trạm xe buýt cách nhà Chan Chan một đoạn. Tôi tiếp tục dầm mưa đợt hai. Lúc về đến nhà thì trông tôi còn thảm hơn chuột lột khi cả người lẫn cặp sách ướt nhem. Chị Hoà Trâm và chị Hồng Anh ngồi ở phòng khách, thấy tôi về một mình lại với bộ dạng tệ hại như thế thì cả hai vừa kinh ngạc vừa hốt hoảng. Chị Hồng Anh hấp tấp đi lấy khăn, còn chị Hoà Trâm thì không ngừng hỏi: "Sao em lại dầm mưa? Chan Chan đâu? Nó bỏ em một mình thế à?" Tôi không nhớ mình đã đáp những gì nhưng hình như một cơn choáng váng kéo đến rồi tiếp theo đầu óc tôi chẳng hề đọng lại chút hình ảnh hay lời nói nào nữa.
... Tôi cựa mình tỉnh giấc vì nghe bên tai có âm thanh nói chuyện hơi ồn ào. Tôi đang nằm trên chiếc giường quen thuộc. Không gian xung quanh tối om, chỉ có ánh sáng mờ ảo của cái đèn ngủ. Tôi đoán đây là phòng mình. Tôi lờ mờ nhớ lại những sự việc xảy ra cách đây vài tiếng. Tôi giận tên Chan Chan nên đón xe buýt về. Hẳn vì dầm mưa nên đầu choáng váng và tôi ngất đi thì phải. Đây là lần đầu tiên tôi xỉu. Khi đó đầu óc xoay vần khiến tôi say sẩm mặt mày rồi chả biết trời trăng gì ráo. Giọng tranh cãi của hai người nào đấy ở bên ngoài bấy giờ khiến tôi để ý. Là một nam một nữ. Phải mấy phút sau tôi mới biết là chị Hoà Trâm với Chan Chan. Vậy ra, cậu ta đã về. Sao không ở trong bệnh viện luôn cho rồi, về chi.
"Em nghĩ sao mà lại để Min Min về nhà một mình đêm khuya? Đã thế trời còn mưa lớn."
Đây là giọng chị Hoà Trâm. Chị ấy đang chất vấn tên Chan Chan về cái tội bỏ mặc tôi.
"Em thật sự không ngờ Min Min về trễ và dầm mưa. Em cứ tưởng cậu ấy rời khỏi rạp chiếu sớm hơn khi không thấy em quay lại. Em muốn gọi cho cậu ấy nhưng điện thoại hết pin."
Hoá ra điện thoại của Chan Chan hết pin. Thảo nào gọi bao nhiêu lần cũng chẳng được. Nhưng dù thế không có nghĩa là tôi bỏ qua. Hiện tại, tôi vẫn còn rất rất giận cậu ta đấy.
"Đáng lý em nên tranh thủ việc của Trân Châu và về rạp chiếu phim đón Min Min."
"Chuyện trong bệnh viện là ngoài ý muốn. Vì trời đột nhiên mưa to nên cha mẹ chị Trân Châu không kịp trở về. Chị ấy lại nửa tỉnh nửa mê và chỉ có một mình nên em đành ở lại bên cạnh. Mãi gần 8h30 cha mẹ chị ấy mới đến. Em thấy trời tối với lại mưa to nên nghĩ Min Min cũng đã về nhà vì vậy em không quay lại rạp chiếu phim."
Tiếng chị Hoà Trâm thở dài rồi tiếp, giọng nhẹ nhàng hơn khi nãy:
"Sáng mai, em lựa lời giải thích cho Min Min hiểu. Chắc nó giận em nên mới dầm mưa."
"Vâng, em biết rồi."
Âm thanh nói chuyện tắt hẳn, chỉ còn tiếng bước chân vang khẽ. Rất nhanh, không gian trở nên yên ắng. Tôi nằm nghiêng người sang trái, mắt nhìn đăm đăm vào màn đen bao phủ khắp phòng. Nguyên nhân của việc Chan Chan không đến rạp chiếu phim là vì cha mẹ của cô chị Trân Châu đó không về kịp nên cậu ta quyết định ở lại bệnh viện bên cạnh "người yêu cũ". Chan Chan lo chị ta ở bệnh viện một mình vậy còn tôi? Tôi cũng chỉ một mình chờ đợi tên cool boy đáng ghét đó thôi. Rốt cuộc thì giờ tôi đã hiểu ai mới thật sự là người quan trọng trong lòng Chan Chan. Đáng buồn thay, người ấy không phải Min Min tôi.
Sáng, Chan Chan đang đạp xe thì tự dưng hứng chí gợi ý với tôi một chuyện:
"Nè, chiều nay về có gì đằng này với đằng ấy cùng đi coi phim nha."
"Hôm bữa mới coi mà."
"Thì giờ muốn xem nữa. Cái quan trọng là chỉ có hai chúng ta thôi. Đằng ấy chớ rủ thêm Thuý Nga. Mỗi lần đi chung, cậu ấy nói liên hồi không dứt."
"Nói đại là muốn đi chung với tớ cho xong, bày đặt viện cớ này nọ."
"Nếu đằng ấy không thích thì thôi. Miễn vậy."
"Có người bao thì dại gì không đi."
Tôi nghe tên Chan Chan lầm rầm cái gì đó trong miệng. Chắc là nói xấu hoặc trù ếm tôi nữa đây. Nhưng tạm thời tôi bỏ qua vì đang khoái cái vụ chiều nay được đi coi phim một mình với tên cool boy. Xem ra cậu ta cũng rất khoái mấy cái khoảng riêng tư này quá xá.
Vừa đi vô trường là tôi gặp ngay con Thuý Nga. Mới sáng mà nó đã vẩu cái mọi chề "danh giá" lên ngay trước mặt tôi hỏi: "Có tin về Chí Hùng chưa?"
"Chưa."
"Vậy hả? Cậu ta mất tích cũng gần một tuần rồi còn gì. Chả biết có xảy ra chuyện bất trắc."
"Có trời mới biết. Thế là từ giờ chúng ta mất đi một người bạn. Hy vọng cậu ta vẫn ổn."
Thuý Nga gật đầu đồng tình vẻ hơi buồn nhưng lát sau nó hồ hởi rủ rê tôi:
"Ê, chiều nay tan học hai tụi mình ghé siêu thị mua đồ. Đang thời điểm đại hạ giá."
"Không được, tớ có hẹn rồi."
Thuý Nga dò xét: "Hẹn ai mà quan trọng hơn việc mua đồ hạ giá? Chắc Chan Chan chứ gì?"
"Cậu hỏi làm chi, tớ không nói đâu."
Tôi bước nhanh về phía dãy phòng học. Con Thuý Nga tức tốc chạy theo, đeo bám để "gặn" hỏi về cuộc hẹn chiều nay của tôi. Tất nhiên, chả ngu dại gì mà nói. Nó sẽ phá hỏng cuộc đi chơi của tôi thôi... Đúng ba giờ chiều, chuông tan học vừa reng lên là tôi phóng như bay ra khỏi lớp. Không phải vì ham hố cuộc hẹn đi coi phim với cool boy mà chính xác là tôi không muốn bị con Thuý Nga tiếp tục bám đuôi rồi "nhai đi nhai lại" mỗi câu: Rốt cuộc là bồ hẹn hò với Chan Chan phải không? Bệnh nhức đầu của tôi sẽ càng nặng hơn cho xem. Thấy tôi đứng thập thò nhìn trước ngó sau, tên Chan Chan liền hỏi: "Đằng ấy bộ đang thiếu nợ ai hay sao mà mày mặt lấm lét thế?"
Tôi mau chóng leo lên xe ngồi rồi hối cậu ta: "Lẹ lẹ! Thuý Nga đang tìm tụi mình đó."
Nghe nhắc đến Thuý Nga là Chan Chan hãi hùng rồi vì vậy lập tức co giò đạp bán sống bán chết rời khỏi trường. Nhờ có "động lực" mang tên Trần Thuý Nga mà chưa đầy nửa tiếng hai đứa tôi đã có mặt ở rạp chiếu phim. Lò dò đi vô trong, tôi và Chan Chan đưa mắt nhìn mấy cái poster phim sẽ trình chiếu chiều nay. Ban đầu tôi đề nghị coi phim ma nhưng tên Chan Chan yếu bóng vía quá lắc đầu liên hồi. Tiếp, cậu ta chuyển qua phim hoạt hình mọi cà răng căng tai gì gì đó. Vớ vẩn. Trẻ con chết được. Cuối cùng, hai đứa quyết định chọn phim thuộc thể loại tâm lý hành động. Tôi thì khoái tâm lý kinh dị, tên Chan Chan lại mê "action" thế nên kết hợp cả hai là quá hay. Đang chuẩn bị xếp hàng mua vé thì bất chợt chuông điện thoại Chan Chan reo liên hồi. Cậu ta liền bắt máy và thốt ra ba từ: "Chị Trân Châu."
Lòng tự dưng bực bực. Chả hiểu sao tôi linh cảm có chuyện không ổn sẽ xảy ra. Sáng nay mắt phải tôi giật dữ lắm. Con mắt này hay báo điềm gở. Chan Chan nói chuyện điện thoại nhỏ xíu, tôi chẳng nghe được cái gì. Nhưng quan sát nét mặt trầm tư của cậu ta thì tôi đoán hơn 99% cuộc đi coi phim này đổ bể. Cái bà chị Trân Châu lại muốn cái gì nữa đây trời???
"Min Min à, ừm... chị Trân Châu bị ngất xỉu hiện đang ở trong bệnh viện. Cha mẹ chị ấy bận đi công tác, phải một tiếng sau mới về được. Giờ chị ấy có một mình, không ai làm thủ tục đóng viện phí nên mới gọi cho đằng này." – Chan Chan kể rõ sự việc.
"Nghĩa là giờ cậu phải đến giúp chị ấy chứ gì?"
"Đằng này sẽ đi thiệt nhanh, khoảng một tiếng thôi. Khi cha mẹ chị ấy đến bệnh viện thì đằng này lập tức về đây coi phim với đằng ấy. Được không?"
Tôi giấu tiếng thở dài, cố để gương mặt đừng biểu hiện rõ sự chán chường lẫn khó chịu. Giờ còn có lựa chọn khác ư? Cô chị Trân Châu kia ngất xỉu đang nằm trong bệnh viện, lý nào tôi không cho Chan Chan đến đó. Tôi chả muốn vì chị ta mà tự biến mình thành kẻ ích kỷ.
"Được rồi. Hứa một tiếng sau phải về lại đây đó. Không là tớ coi phim một mình ráng chịu."
"Ôkê, đằng ấy yên chí. Có gì đằng này sẽ gọi điện, đừng lo."
Không lo sao được! Đáng lý đây là cuộc đi chơi giữa hai đứa vậy mà lại thình lình có kẻ thứ ba chen vào. Mà đúng ngay bà chị Trân Châu mới ác chứ. Tôi nhìn theo bóng dạy chạy gấp gáp của Chan Chan, nhủ thầm. Tuy chỉ chờ một tiếng nhưng thú thật tôi lại có cảm giác không yên tâm chút nào. Ừ thì chỉ là cảm giác. Tôi chẳng muốn suy nghĩ nhiều nên mau chóng tiến về chỗ bán vé. Có lẽ nên mua hai suất lúc năm giờ. Vậy là phải đổi qua phim hoạt hình mọi cà răng căng tai của tên Chan Chan rồi. Chán. Nghĩ nên làm gì đó cho đỡ buồn trong lúc chờ cậu ta nên mua vé xong tôi đi dạo quanh rạp chiếu phim. Nó khá rộng, đi muốn mòn chân vậy mà chỉ mới hơn mười lăm phút. Tôi chuyển qua xem lại các poster phim đến mười lần, thậm chí còn chơi cả trò "tìm những chi tiết vô lý" trong hình nữa. Kết thúc cái màn hoa mắt này cũng mới mười lăm phút. Còn đến tận nửa tiếng. Má ơi lâu quá! Mệt. Tôi lết lại mấy cái ghế đệm, ngồi phịch xuống. Đưa mắt nhìn người đi qua đi lại trong rạp, tôi biết mình phải ngồi chết dí ở đây hết nửa tiếng. Tôi làm đủ thứ trò linh tinh như lấy điện thoại chơi game, lướt mạng, ngồi đếm ngón chân cả thẩy ba mươi sáu lần, tự ngồi đoán thử nội dung phim hoạt hình sắp chiếu vân vân và vân vân. Lát sau nhìn lên đồng hồ, mừng muốn thét lên khi cây kim nhảy đến số mười một. Còn năm phút nữa là năm giờ. Chan Chan sắp về lại rồi. Những người xem suất phim trước cũng túa ra từ phòng chiếu. Chợt, tôi nghe có tiếng mưa rơi. Nhìn ra bên ngoài qua tấm kính lớn, tôi nhăn mặt khi thấy một trận mưa lớn đổ xuống. Kiểu này thì khổ cho Chan Chan đây, mong là cậu ta có mang theo áo mưa. Đến khi đồng hồ chỉ đúng sáu giờ, tên cool boy vẫn chưa đến.
Mọi người đang lần lượt vào phòng xem phim. Tôi nghĩ có lẽ Chan Chan mắc mưa nên sẽ về chậm một chút. Không sao, lỡ mất vài phút đầu cũng chả nhằm nhò gì. Tôi vẫn đứng đợi với tâm trạng thấp thỏm. Mười phút sau, tôi đưa mắt nhìn về phía cửa thang máy. Thêm năm phút. Mười phút. Mười lăm phút. Đã qua nửa tiếng rồi mà tôi chẳng thấy mặt mũi tên đáng ghét đó đâu. Lý nào không những mắc mưa còn kẹt xe? Tôi tự nhủ mình hãy nhẫn nại chờ. Và tiếp theo thêm ba mươi phút trôi qua. Tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Trễ đến hơn một tiếng thì chắc chắn có vấn đề. Đã bảy giờ. Không thể như vậy nữa, tôi lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Chan Chan.
« Số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui... »
Tôi dập máy khi chưa nghe xong câu dở hơi từ tổng đài. Tên Chan Chan này điện thoại hết pin hay khoá máy đây. Lúc cần thiết thì lại không gọi được. Vậy mà ban nãy cứ nói rằng, có gì sẽ gọi nên hãy yên tâm. Yên tâm cái đầu cậu! Tôi hậm hực ngồi phịch xuống ghế. Mưa bên ngoài vẫn nặng hạt. Bên trong, tôi ngồi chờ với chiếc đồng hồ đều đặn kêu tích tắc, kéo thời gian trôi đi dài vô tận. Tự dưng tôi cảm thấy mệt mỏi và buồn kinh khủng.
Thêm mười lăm phút. Rồi bốn mươi phút nữa qua đi. Tôi gác điện thoại. Tôi đã gọi cho Chan Chan gần chục lần nhưng lúc nào cũng chỉ nghe câu nói không liên lạc được của tổng đài. Giờ thì tôi sao nhỉ? Chỉ ngồi lặng thinh. Mắt nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ. Tay còn giữ hai vé xem phim đã quá giờ. Vậy là tên Chan Chan đó không trở lại rạp chiếu. Tôi không rõ cậu ta gặp sự cố hay... vì mãi ở bên cạnh cô chị Trân Châu mà quên mất tôi. Ngồi chờ đợi hơn ba tiếng đồng hồ thì bản thân mới phát hiện mình hoàn toàn bị bỏ rơi rồi. Rạp bắt đầu thưa thớt người. Bà lao công đang cặm cụi quét dọn rác trên sàn. Tôi tiếp tục ngồi yên và nhìn cửa thang máy không chớp mắt. Tôi vẫn hy vọng Chan Chan sẽ đến dù đã trễ. Giống như cái lần tôi chờ cậu ta ở quán trà sữa.
"Con đứng lên cho dì quét chỗ này một chút."
Tôi sực tỉnh và thấy bà lao công đứng trước mặt. Tôi không hiểu vì sao mình lại cố gắng nở nụ cười gượng gạo với bà ấy rồi chậm rãi đứng dậy. Xé hai tấm vé phim vứt vào sọt rác, tôi xuống tầng trệt của rạp phim bằng lối cầu thang thoát hiểm. Lúc tôi đứng ở ngay cửa rạp thì đúng bảy giờ. Trời cứ mưa như trút nước. Tôi không chờ Chan Chan mà sẽ về nhà bằng xe buýt. Tôi dầm mưa để đi đến trạm. Bước hối hả trên đường, tôi để mặc màn mưa lạnh buốt tuôn xối xả xuống người. Lòng tôi đang rất giận và buồn vô cùng. Tôi nghĩ đến Chan Chan. Cả cô chị Trân Châu đó. Và nghĩ về mình. Tôi thấy bản thân chẳng khác nào con ngốc. Tự dưng mắt cay xè muốn khóc. Nhưng tôi không kiềm mà để nước mắt chảy ra. Trời đang mưa nên sẽ không ai biết có nước mắt trên gương mặt ướt đẫm của tôi. Dù cơ thể lạnh run ấy vậy tôi thích cảm giác đó. Tưởng chừng như được gột rửa. Ừ, mưa cứ cuốn trôi hết đi những ấm ức, những nỗi buồn chiếm ngự trái tim, những sự giận dữ và tất cả cảm xúc tồi tệ trong tôi.
Tôi bước lên xe buýt với bộ dạng ướt sũng thảm thương chẳng thua gì con chuột lột. Lác đác vài người trên xe nhìn tôi với vẻ hiếu kỳ tò mò. Tôi mặc kệ. Giờ chả còn lòng dạ nào quan tâm đến thiên hạ. Muốn nói muốn bàn muốn cười hay gì cũng được tuỳ các người. May hàng ghế sau cùng còn trống. Tôi đi vội xuống rồi ngồi mạnh lên chiếc đệm bị rách vài chỗ, bung cả lò xo. Tôi đưa tay lau mặt cho trôi hết nước mưa. Đây có lẽ là chuyến xe buýt cuối cùng của ngày. Ngồi khoảng vài phút, tôi lấy điện thoại ra xem. Màn hình vẫn đen thui. Không hề có bất kỳ cuộc gọi nào của Chan Chan. Nhắm mắt. Tôi thở ra thật mạnh rồi cất nhanh điện thoại. Đến nước này thì chẳng còn gì để hy vọng. Đừng mãi ngốc nghếch nữa... Trạm xe buýt cách nhà Chan Chan một đoạn. Tôi tiếp tục dầm mưa đợt hai. Lúc về đến nhà thì trông tôi còn thảm hơn chuột lột khi cả người lẫn cặp sách ướt nhem. Chị Hoà Trâm và chị Hồng Anh ngồi ở phòng khách, thấy tôi về một mình lại với bộ dạng tệ hại như thế thì cả hai vừa kinh ngạc vừa hốt hoảng. Chị Hồng Anh hấp tấp đi lấy khăn, còn chị Hoà Trâm thì không ngừng hỏi: "Sao em lại dầm mưa? Chan Chan đâu? Nó bỏ em một mình thế à?" Tôi không nhớ mình đã đáp những gì nhưng hình như một cơn choáng váng kéo đến rồi tiếp theo đầu óc tôi chẳng hề đọng lại chút hình ảnh hay lời nói nào nữa.
... Tôi cựa mình tỉnh giấc vì nghe bên tai có âm thanh nói chuyện hơi ồn ào. Tôi đang nằm trên chiếc giường quen thuộc. Không gian xung quanh tối om, chỉ có ánh sáng mờ ảo của cái đèn ngủ. Tôi đoán đây là phòng mình. Tôi lờ mờ nhớ lại những sự việc xảy ra cách đây vài tiếng. Tôi giận tên Chan Chan nên đón xe buýt về. Hẳn vì dầm mưa nên đầu choáng váng và tôi ngất đi thì phải. Đây là lần đầu tiên tôi xỉu. Khi đó đầu óc xoay vần khiến tôi say sẩm mặt mày rồi chả biết trời trăng gì ráo. Giọng tranh cãi của hai người nào đấy ở bên ngoài bấy giờ khiến tôi để ý. Là một nam một nữ. Phải mấy phút sau tôi mới biết là chị Hoà Trâm với Chan Chan. Vậy ra, cậu ta đã về. Sao không ở trong bệnh viện luôn cho rồi, về chi.
"Em nghĩ sao mà lại để Min Min về nhà một mình đêm khuya? Đã thế trời còn mưa lớn."
Đây là giọng chị Hoà Trâm. Chị ấy đang chất vấn tên Chan Chan về cái tội bỏ mặc tôi.
"Em thật sự không ngờ Min Min về trễ và dầm mưa. Em cứ tưởng cậu ấy rời khỏi rạp chiếu sớm hơn khi không thấy em quay lại. Em muốn gọi cho cậu ấy nhưng điện thoại hết pin."
Hoá ra điện thoại của Chan Chan hết pin. Thảo nào gọi bao nhiêu lần cũng chẳng được. Nhưng dù thế không có nghĩa là tôi bỏ qua. Hiện tại, tôi vẫn còn rất rất giận cậu ta đấy.
"Đáng lý em nên tranh thủ việc của Trân Châu và về rạp chiếu phim đón Min Min."
"Chuyện trong bệnh viện là ngoài ý muốn. Vì trời đột nhiên mưa to nên cha mẹ chị Trân Châu không kịp trở về. Chị ấy lại nửa tỉnh nửa mê và chỉ có một mình nên em đành ở lại bên cạnh. Mãi gần 8h30 cha mẹ chị ấy mới đến. Em thấy trời tối với lại mưa to nên nghĩ Min Min cũng đã về nhà vì vậy em không quay lại rạp chiếu phim."
Tiếng chị Hoà Trâm thở dài rồi tiếp, giọng nhẹ nhàng hơn khi nãy:
"Sáng mai, em lựa lời giải thích cho Min Min hiểu. Chắc nó giận em nên mới dầm mưa."
"Vâng, em biết rồi."
Âm thanh nói chuyện tắt hẳn, chỉ còn tiếng bước chân vang khẽ. Rất nhanh, không gian trở nên yên ắng. Tôi nằm nghiêng người sang trái, mắt nhìn đăm đăm vào màn đen bao phủ khắp phòng. Nguyên nhân của việc Chan Chan không đến rạp chiếu phim là vì cha mẹ của cô chị Trân Châu đó không về kịp nên cậu ta quyết định ở lại bệnh viện bên cạnh "người yêu cũ". Chan Chan lo chị ta ở bệnh viện một mình vậy còn tôi? Tôi cũng chỉ một mình chờ đợi tên cool boy đáng ghét đó thôi. Rốt cuộc thì giờ tôi đã hiểu ai mới thật sự là người quan trọng trong lòng Chan Chan. Đáng buồn thay, người ấy không phải Min Min tôi.
Bình luận facebook