-
Chương 3: Nhiệm vụ ủy thác từ các vị thần 1
Như mọi ngày, Thánh Âm lại ngồi pha chế thuốc độc. Mục tiêu hôm nay của cô nàng chính là bằng mọi giá, phải chế ra thành công độc dược "Cốt Tán Đà."
Cốt Tán Đà - loại độc dược ma quỷ có thể gặm nhấm xương cốt của người trúng độc. Khung xương trong cơ thể kẻ đó cứ thế bị ăn dần ăn mòn. Chìm trong đau đớn không thể tả. Sống không được mà chết cũng không xong...
Cuối cùng, thứ còn dư thừa chỉ là cái thân xác mềm oặt như bãi bún mà thôi...
Thời gian thuốc hiệu nghiệm là (*)hai canh giờ...
(*) một canh giờ = hai tiếng đồng hồ.
Vui vẻ múc nốt giọt nước thuốc còn lại duy nhất từ cái lu đá. Sâu trong đáy mắt vốn không có tia sáng của sự sống của Thánh Âm nay lại có chút tươi cười. Bàn tay trắng nõn, thon dài, khớp xương xinh đẹp ẩn ẩn hiện hiện mê người. Nhấc từng lọ thủy tinh nhét vào hộp gỗ. Cô nàng cất đống chai thuốc chứa dung dịch Cốt Tán Đà đi, nhủ thầm là khi nào có cơ hội thì dùng tới...
Uầy, ước gì có chuột bạch thử nghiệm nhỉ?
Cô không thể rõ được công dụng của thuốc thế nào?
"Hời, vậy là xong việc." Mỹ mãn gật đầu, Thánh Âm dập tắt ngọn lửa đang bập bùng. Đậy nắp lu đá lại, cô nàng bèn ôm lấy con mèo đen. Hất hất mái tóc dài mềm mượt, Thánh Âm tiếp tục tâm sự với nó: "Cục cưng, ta thành công rồi. Tuy không biết thứ này sẽ phát tác như thế nào nhưng..." Đoạn, cô di di ngón trỏ vào cái mũi ươn ướt của mèo đen, lại tiếp tục điệp khúc u sầu: "Thành công là tốt rồi."
Chỉ là có chút buồn vì không nhận được lời khen...
Mèo đen ngao ngao kêu, cái đầu nhỏ dụi dụi vào bờ ngực non mềm của Thánh Âm...
Con sen thật giỏi!
"Cảm ơn nhóc."
...
Hôm nay thật nhàm chán...
Mèo đen không có đến chơi với cô như mọi ngày...
Thánh Âm hiện giờ không có tâm tình đâu ra mà đi pha chế thuốc. Cô nàng ngả người dựa lưng vào lên tảng đá, tay cầm nhành hoa giấy đùa nghịch. Bộ ngực to mềm, đàn hồi rung rinh rung rinh theo từng nhịp thở của cô nàng. Nhấp lên nhấp xuống, hai miếng vỏ sò che đậy càng khiến người ta si mê hơn. Vòng eo nhỏ nhắn chỉ bằng một nắm tay là đủ để ôm trọn. Đuôi cá tùy tiện quẫy lội trong dòng nước. Cả hang động ngoại trừ thanh âm bếp lửa khẽ bập bùng ra thì cũng chỉ còn tiếng hít thở đều đặn...
Thánh Âm nhíu mày khó hiểu, đôi mắt u sầu khép hờ. Một lúc sau, cô ấy nhấc mí mắt dậy. Cặp đồng tử tím nhạt vốn đong đầy nỗi buồn nay tràn ngập sự vũ mị, lẳng lơ. Biến về hình thái nhân loại, yêu kiều cầm tấm sa mỏng che đi hạ thân trần truồng. Cô nàng hất hất tóc ra sau vai, liếm môi đảo mắt. Cong khoé miệng nhẹ nhàng: "Ai da, có vẻ như hôm nay có một vị khách lạ tới chỗ nghèo nàn này của bổn yêu tinh nhể. Quý hoá cho ta quá, xin hỏi ngài là quái vật từ phương nào bay tới?"
Tứ phía không gian tĩnh lặng, chưa đầy năm giây sau. Trong không trung truyền chợt đến giọng điệu non choẹt đầy tức giận: "Cái con yêu tinh nhà ngươi, trăm năm không gặp, tính cách vẫn như cũ là thế nào?"
"Thì đó..." Cười duyên che miệng khúc kha khúc khích hai tiếng, Thánh Âm lắc eo đầy phong tao mị hoặc. Đá lông nheo về hướng phát ra giọng nói: "Người ta là do nhớ ngài quá mà."
Xung quanh lại một lần nữa trở nên im ắng, Thánh Âm đặt mông ngồi lên cái ghế kim sắc được đục đẽo bằng đá, hai chân thon dài vắt chéo. Miệng ngân nga những giai điệu ngắn ngủn...Quả nhiên, đúng theo dự đoán của cô nàng. Ẩn thân thuật đã bị phá bỏ, thiếu niên xinh đẹp hạ cánh xuống nền đất, mang theo vòng hào quang của đỉnh Olympia. Vành mũ mềm mại, khẽ ngẩng lên. Ánh mắt kinh dị hướng về con Hải yêu Thánh Âm lả lơi kia: "Ngươi tém tém lại cho ta. Đừng có hở tí thì phóng điện nữa."
"Nhưng vì người ta..."
"Câm miệng! Ta còn nhỏ tuổi hơn ngươi đấy." Bực dọc kéo vành mũ che đi nửa gương mặt. Hiệu ứng thánh quang ban nãy còn toả quanh người cậu ta vô thức tan biến. Chuyên Húc móc cái hộp gỗ giấu sau lớp áo choàng hoàng kim. Cẩn trọng mở nó ra, cầm bọc giấy da lên, cậu ta mới liếc liếc sang cái con yêu tinh đang ngồi trên ghế: "Có mệnh lệnh ủy thác từ các vị thần linh đây."
"Uỷ thác gì cơ?" Nghiêng người ra đằng sau, ngón tay giơ lên đùa nghịch lọn tóc dài. Thánh Âm bâng quơ hỏi: "Ta phải làm sao?"
Trong lòng âm thầm vỗ ngực thở phào vì con yêu tinh này không có bắn thính như vừa rồi. Chuyên Húc mở bọc da giấy, tầm mắt chuyên chú cẩn thận, giọng điệu nhàn nhạt: "Hải yêu, Thủy thần Cộng Công thấy ngươi bị phong ấn ở đây trăm năm. Ngày ngày ủ rũ cô độc, nay ngài ấy thương tình bèn bay đến Cửu Trọng Thiên. Cầu tình với Bàn Cổ Đại đế cho ngươi một cơ hội để xám hối, dời thoát phong ấn trận và tu luyện thành tiên. Nếu chăm chỉ hơn nữa, ngươi cũng có thể phi thăng hoá thần."
Đọc tờ giấy, bụng dạ Chuyên Húc phun tào hơn tỉ lần...
Cái quái gì thế trời!
Con yêu tinh này thì có gì ủ rũ cô độc chứ???
Người trước mặt thao thao bất tuyệt một tràng dài, nhưng điều duy nhất gây sự chú ý của Thánh Âm là...
Cô có thể thoát dời phong ấn trận.
Thoát dời phong ấn...
Cốt Tán Đà - loại độc dược ma quỷ có thể gặm nhấm xương cốt của người trúng độc. Khung xương trong cơ thể kẻ đó cứ thế bị ăn dần ăn mòn. Chìm trong đau đớn không thể tả. Sống không được mà chết cũng không xong...
Cuối cùng, thứ còn dư thừa chỉ là cái thân xác mềm oặt như bãi bún mà thôi...
Thời gian thuốc hiệu nghiệm là (*)hai canh giờ...
(*) một canh giờ = hai tiếng đồng hồ.
Vui vẻ múc nốt giọt nước thuốc còn lại duy nhất từ cái lu đá. Sâu trong đáy mắt vốn không có tia sáng của sự sống của Thánh Âm nay lại có chút tươi cười. Bàn tay trắng nõn, thon dài, khớp xương xinh đẹp ẩn ẩn hiện hiện mê người. Nhấc từng lọ thủy tinh nhét vào hộp gỗ. Cô nàng cất đống chai thuốc chứa dung dịch Cốt Tán Đà đi, nhủ thầm là khi nào có cơ hội thì dùng tới...
Uầy, ước gì có chuột bạch thử nghiệm nhỉ?
Cô không thể rõ được công dụng của thuốc thế nào?
"Hời, vậy là xong việc." Mỹ mãn gật đầu, Thánh Âm dập tắt ngọn lửa đang bập bùng. Đậy nắp lu đá lại, cô nàng bèn ôm lấy con mèo đen. Hất hất mái tóc dài mềm mượt, Thánh Âm tiếp tục tâm sự với nó: "Cục cưng, ta thành công rồi. Tuy không biết thứ này sẽ phát tác như thế nào nhưng..." Đoạn, cô di di ngón trỏ vào cái mũi ươn ướt của mèo đen, lại tiếp tục điệp khúc u sầu: "Thành công là tốt rồi."
Chỉ là có chút buồn vì không nhận được lời khen...
Mèo đen ngao ngao kêu, cái đầu nhỏ dụi dụi vào bờ ngực non mềm của Thánh Âm...
Con sen thật giỏi!
"Cảm ơn nhóc."
...
Hôm nay thật nhàm chán...
Mèo đen không có đến chơi với cô như mọi ngày...
Thánh Âm hiện giờ không có tâm tình đâu ra mà đi pha chế thuốc. Cô nàng ngả người dựa lưng vào lên tảng đá, tay cầm nhành hoa giấy đùa nghịch. Bộ ngực to mềm, đàn hồi rung rinh rung rinh theo từng nhịp thở của cô nàng. Nhấp lên nhấp xuống, hai miếng vỏ sò che đậy càng khiến người ta si mê hơn. Vòng eo nhỏ nhắn chỉ bằng một nắm tay là đủ để ôm trọn. Đuôi cá tùy tiện quẫy lội trong dòng nước. Cả hang động ngoại trừ thanh âm bếp lửa khẽ bập bùng ra thì cũng chỉ còn tiếng hít thở đều đặn...
Thánh Âm nhíu mày khó hiểu, đôi mắt u sầu khép hờ. Một lúc sau, cô ấy nhấc mí mắt dậy. Cặp đồng tử tím nhạt vốn đong đầy nỗi buồn nay tràn ngập sự vũ mị, lẳng lơ. Biến về hình thái nhân loại, yêu kiều cầm tấm sa mỏng che đi hạ thân trần truồng. Cô nàng hất hất tóc ra sau vai, liếm môi đảo mắt. Cong khoé miệng nhẹ nhàng: "Ai da, có vẻ như hôm nay có một vị khách lạ tới chỗ nghèo nàn này của bổn yêu tinh nhể. Quý hoá cho ta quá, xin hỏi ngài là quái vật từ phương nào bay tới?"
Tứ phía không gian tĩnh lặng, chưa đầy năm giây sau. Trong không trung truyền chợt đến giọng điệu non choẹt đầy tức giận: "Cái con yêu tinh nhà ngươi, trăm năm không gặp, tính cách vẫn như cũ là thế nào?"
"Thì đó..." Cười duyên che miệng khúc kha khúc khích hai tiếng, Thánh Âm lắc eo đầy phong tao mị hoặc. Đá lông nheo về hướng phát ra giọng nói: "Người ta là do nhớ ngài quá mà."
Xung quanh lại một lần nữa trở nên im ắng, Thánh Âm đặt mông ngồi lên cái ghế kim sắc được đục đẽo bằng đá, hai chân thon dài vắt chéo. Miệng ngân nga những giai điệu ngắn ngủn...Quả nhiên, đúng theo dự đoán của cô nàng. Ẩn thân thuật đã bị phá bỏ, thiếu niên xinh đẹp hạ cánh xuống nền đất, mang theo vòng hào quang của đỉnh Olympia. Vành mũ mềm mại, khẽ ngẩng lên. Ánh mắt kinh dị hướng về con Hải yêu Thánh Âm lả lơi kia: "Ngươi tém tém lại cho ta. Đừng có hở tí thì phóng điện nữa."
"Nhưng vì người ta..."
"Câm miệng! Ta còn nhỏ tuổi hơn ngươi đấy." Bực dọc kéo vành mũ che đi nửa gương mặt. Hiệu ứng thánh quang ban nãy còn toả quanh người cậu ta vô thức tan biến. Chuyên Húc móc cái hộp gỗ giấu sau lớp áo choàng hoàng kim. Cẩn trọng mở nó ra, cầm bọc giấy da lên, cậu ta mới liếc liếc sang cái con yêu tinh đang ngồi trên ghế: "Có mệnh lệnh ủy thác từ các vị thần linh đây."
"Uỷ thác gì cơ?" Nghiêng người ra đằng sau, ngón tay giơ lên đùa nghịch lọn tóc dài. Thánh Âm bâng quơ hỏi: "Ta phải làm sao?"
Trong lòng âm thầm vỗ ngực thở phào vì con yêu tinh này không có bắn thính như vừa rồi. Chuyên Húc mở bọc da giấy, tầm mắt chuyên chú cẩn thận, giọng điệu nhàn nhạt: "Hải yêu, Thủy thần Cộng Công thấy ngươi bị phong ấn ở đây trăm năm. Ngày ngày ủ rũ cô độc, nay ngài ấy thương tình bèn bay đến Cửu Trọng Thiên. Cầu tình với Bàn Cổ Đại đế cho ngươi một cơ hội để xám hối, dời thoát phong ấn trận và tu luyện thành tiên. Nếu chăm chỉ hơn nữa, ngươi cũng có thể phi thăng hoá thần."
Đọc tờ giấy, bụng dạ Chuyên Húc phun tào hơn tỉ lần...
Cái quái gì thế trời!
Con yêu tinh này thì có gì ủ rũ cô độc chứ???
Người trước mặt thao thao bất tuyệt một tràng dài, nhưng điều duy nhất gây sự chú ý của Thánh Âm là...
Cô có thể thoát dời phong ấn trận.
Thoát dời phong ấn...
Bình luận facebook