-
Chương 9: Anh chồng quân nhân của tôi 4
"Em đang nói chuyện với ai thế?"
Thánh Âm:"..."
Mồn Lèo đen:"..."
Ồ, cô dâu trong đêm tân hôn không có động phòng với chú rể. Thay vào đó là đi "ngủ" với một tên gian phu khác...
Ừm, gian phu này lại là con mèo đen nhỏ...
Nghe nó thế nào ấy...
"À, tôi đang..." Thánh Âm đơ miệng cố gắng gượng gạo cười, túm chăn trùm kín đầu Mồn Lèo. Bị con Sen đè ép đến khó thở, nó bất mãn kêu miao miao hai tiếng. Ló cái đầu nhỏ ra, móng vuốt đen vỗ vỗ ngực cô nàng...
Con Sen, bổn miêu sắp bị ngực Sen đè chết rồi...
Trẫm cũng cần thở...
Nghe tiếng lòng đầy khó thở của Mồn Lèo, Thánh Âm khẽ ôm nó vào lòng. Vuốt ve sống lưng mềm mềm của mèo con. Cặp mắt lưu ly phảng phất ánh nước lấp lánh hướng về bóng hình cao lớn của người đàn ông đang đứng dựa người vào cửa. Tuy đang cách nhau mấy mét, song Thánh Âm vẫn cảm nhận được khí lạnh dần dà len lỏi vào sống lưng mình...
Mẹ ơi! Sởn cả gai ốc!
Anh ta định diễn phim sát nhân chém người à?
Trên người Vĩ Kì thoang thoảng hương rượu. Tuy gương mặt anh vẫn vô cùng lạnh băng, không có cảm xúc. Nhưng xét theo từng bước đi có chút xiêu vẹo, Thánh Âm suy đoán...
Oh, chàng trai! Anh đã say rượu rồi!
Chẳng lẽ anh ta say tới hồ đồ, chạy đến phòng cô làm loạn à?
Thánh Âm đã hoàn toàn quên mất rằng đây vốn đâu phải phòng cô nàng. Đây là phòng ngủ chính cơ mà!
"Meo, meo, meo!" Cái đầu mềm mềm của Mồn Lèo cọ cọ vào má Thánh Âm. (*)Đôi đồng tử màu đen đặc của nó nhìn chằm chằm cái cằm trắng nõn của thiếu nữ...
(*) Mắt con mèo này kiểu lòng xanh, đồng tử đen ấy. Nếu mấy chương trước mình viết nhầm thì giờ đổi lại nha
Thánh Âm:"..."
Mồn Lèo đen:"..."
Ồ, cô dâu trong đêm tân hôn không có động phòng với chú rể. Thay vào đó là đi "ngủ" với một tên gian phu khác...
Ừm, gian phu này lại là con mèo đen nhỏ...
Nghe nó thế nào ấy...
"À, tôi đang..." Thánh Âm đơ miệng cố gắng gượng gạo cười, túm chăn trùm kín đầu Mồn Lèo. Bị con Sen đè ép đến khó thở, nó bất mãn kêu miao miao hai tiếng. Ló cái đầu nhỏ ra, móng vuốt đen vỗ vỗ ngực cô nàng...
Con Sen, bổn miêu sắp bị ngực Sen đè chết rồi...
Trẫm cũng cần thở...
Nghe tiếng lòng đầy khó thở của Mồn Lèo, Thánh Âm khẽ ôm nó vào lòng. Vuốt ve sống lưng mềm mềm của mèo con. Cặp mắt lưu ly phảng phất ánh nước lấp lánh hướng về bóng hình cao lớn của người đàn ông đang đứng dựa người vào cửa. Tuy đang cách nhau mấy mét, song Thánh Âm vẫn cảm nhận được khí lạnh dần dà len lỏi vào sống lưng mình...
Mẹ ơi! Sởn cả gai ốc!
Anh ta định diễn phim sát nhân chém người à?
Trên người Vĩ Kì thoang thoảng hương rượu. Tuy gương mặt anh vẫn vô cùng lạnh băng, không có cảm xúc. Nhưng xét theo từng bước đi có chút xiêu vẹo, Thánh Âm suy đoán...
Oh, chàng trai! Anh đã say rượu rồi!
Chẳng lẽ anh ta say tới hồ đồ, chạy đến phòng cô làm loạn à?
Thánh Âm đã hoàn toàn quên mất rằng đây vốn đâu phải phòng cô nàng. Đây là phòng ngủ chính cơ mà!
"Meo, meo, meo!" Cái đầu mềm mềm của Mồn Lèo cọ cọ vào má Thánh Âm. (*)Đôi đồng tử màu đen đặc của nó nhìn chằm chằm cái cằm trắng nõn của thiếu nữ...
(*) Mắt con mèo này kiểu lòng xanh, đồng tử đen ấy. Nếu mấy chương trước mình viết nhầm thì giờ đổi lại nha
Bình luận facebook