• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo (4 Viewers)

  • Chương 22: Xem tôi xử lý cái đứa nghèo kiết xác này thế nào





Mộ Minh Nguyệt họp xong, đã nhận được cuộc gọi của giáo viên trong trường học, nói là Mộ Nhạc Nhạc đánh nhau với bạn học cùng lớp.



Sau khi cô cúp điện thoại đã gọi tài xế chở cô đến trường.



Rõ ràng là lúc đưa con trai đi học cô đã dặn dò không được đánh nhau cãi nhau, nhưng vì sao vẫn đánh nhau?



Có phải ở trường học con trai đã gặp chuyện gì rồi không?



Cô rất hiểu con trai, cậu bé không bắt nạt kẻ yếu, càng không vô duyên vô cớ đánh nhau với người khác, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.



Khi vừa đến trường học, người ra đón cô chính là chủ nhiệm lớp của Mộ Nhạc Nhạc.



Trước khi Mộ Minh Nguyệt đi vào, chủ nhiệm lớp cố ý nhắc nhở: “Mẹ của Nhạc Nhạc, hai đứa nhỏ vì chút xung đột mà đánh nhau, tuy rằng tình huống bây giờ đã được khống chế, nhưng mà bố mẹ của Ngô Tiểu Khải là quản lý trường học, là một xí nghiệp theo quy mô gia đình, trong nhà có mối quan hệ, một lát nữa khi cô đi vào nhớ có thái độ tốt, để Nhạc Nhạc xin lỗi Ngô Tiểu Khải, tôi nghĩ người lớn sẽ không so đo…”



Thật ra chủ nhiệm lớp cũng không đoán ra suy nghĩ của bố mẹ Ngô Tiểu Khải.



Lúc trước Ngô Tiểu Khải đánh nhau với bạn học, đã có một vài bạn học bị cho thôi học.



Mộ Minh Nguyệt gật đầu: “Cảm ơn cô giáo.”



Mộ Minh Nguyệt vừa đến phòng học, khi những bạn học khác vừa nhìn thấy cô thì đã kinh ngạc cảm thán, hâm mộ nói: “Ôi, mẹ của Mộ Nhạc Nhạc thật xinh đẹp! Tớ cũng muốn có mẹ đẹp như thế.”



Giọng điệu hâm mộ của các bạn nhỏ khiến cho bố mẹ Ngô Tiểu Khải chú ý.



Nhất là bố của Ngô Tiểu Khải, ngay khi vừa thấy Mộ Minh Nguyệt đi vào thì đôi mắt lập tức nhìn thắng, ánh mắt khóa chặt trên người Mộ Minh Nguyệt, quá đẹp!



Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy, nhất là dáng người này, kiêu ngạo đĩnh bạt!



Và cả khuôn mặt nhỏ kia, đúng là còn bóng loáng non mịn hơn cả ngôi sao nữa! So với các ngôi sao kia còn đẹp hơn!



Mẹ Ngô Tiểu Khải nhìn thấy ông chồng nhà mình nhìn người phụ nữ khác không chớp mắt đã lập tức tức điên lên, không hề nể tình kéo tai anh ta: “Đẹp chỗ nào chứ! Chưa nhìn thấy phụ nữ sao!”



Mộ Minh Nguyệt liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mộ Nhạc Nhạc đứng trong nhóm bạn học, cô đi đến, ngồi xổm xuống hỏi: “Nhạc Nhạc, mẹ tin con sẽ không đánh nhau, đã xảy ra chuyện gì?”



“Mộ Nhạc Nhạc, cậu ta đánh cháu! Mắt của cháu là do bị cậu ta đánh, cả miệng nữa, cũng là do cậu ta đánh!” Ngô Tiểu Khải hét lên với Mộ Minh Nguyệt.



Mộ Minh Nguyệt cũng thấy cậu nhóc bị đánh bầm dập mặt mũi.



Nhưng mà con trai cô cũng bị trét màu khắp người, khuôn mặt nhỏ dính đầy màu.



Cô nhìn về phía Mộ Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, con đánh?”



“Dạ, con đánh.” Mộ Nhạc Nhạc hào sảng thừa nhận, đánh cũng đã đánh, còn sợ cái gì?



“Nhạc Nhạc, cho dù nguyên nhân đánh nhau là gì, con ra tay đánh bạn học nghiêm trọng như vậy, có phải nên xin lỗi hay không?” Mộ Minh Nguyệt cũng muốn việc nhỏ hóa không.



“Mẹ, rất xin lỗi, con đã đánh nhau.” Mộ Nhạc Nhạc gục đầu nhỏ xuống, lí nhí nói, cậu bé đã không nghe lời mẹ mà đánh nhau với bạn.



Mộ Minh Nguyệt xoa đầu nhỏ của con trai: “Nhạc Nhạc, vậy con đã nói lời xin lỗi với bạn học chưa?”



“Không! Con sẽ không xin lỗi Ngô Tiểu Khải!” Mộ Nhạc Nhạc siết chặt nắm tay, con ngươi nhuốm màu đỏ tươi



Mộ Minh Nguyệt sửng sốt, cô hiếm khi nhìn thấy con trai cực đoan như vậy, cô muốn an ủi, nhưng sau lưng lại vang lên giọng nói kiêu ngạo ương ngạnh đầy châm chọc: “Nhà chúng tôi thiếu một câu xin lỗi của các người sao? Chỉ một câu xin lỗi của các người là có thể khiến vết thương của con trai nhà chúng tôi lành được? Chồng tôi chính là giám đốc trường học, là người có uy tín và danh dự ở Vân Thành, nếu để người khác biết con trai anh ấy bị bạn học đánh thành như vậy, thì còn gì là uy nghiêm?”



Mộ Minh Nguyệt lo thái độ của người lớn sẽ khiến Mộ Nhạc Nhạc sợ hãi, cô lập tức bảo vệ Mộ Nhạc Nhạc ra sau lưng, nói với người phụ nữ đầy kiêu ngạo: “Chào cô, tôi rất xin lỗi vì hành động đánh bạn của con trai tôi, tôi sẽ chịu toàn bộ tiền thuốc men của Ngô Tiểu Khải, thậm chí tôi có thể bồi thường phí thiệt hại tinh thần của Ngô Tiểu Khải.”



Mẹ Ngô Tiểu Khải cười nhạo một tiếng, trào phúng nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Chỉ bằng cô mà cũng muốn bồi thường? Một người làm công như cô lấy cái gì để bồi thường? Trang phục công sở của cô còn chẳng bằng một cái áo đắt tiền của tôi!”



Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, cô hơi chau mày: “Vậy cô muốn chúng tôi làm thế nào?”



Mẹ Ngô Tiểu Khải nhìn con trai, hỏi: “Con trai, con muốn làm gì, mẹ sẽ thay con làm chủ.”



Bây giờ cả trường đã biết cậu bé bị Mộ Nhạc Nhạc đánh thành cái đầu heo, cậu bé cắn răng chỉ vào Mộ Nhạc Nhạc nói: “Mẹ, con muốn Mộ Nhạc Nhạc quỳ xuống dập đầu nói xin lỗi với con!”



Ngô Tiểu Khải ghen ghét Mộ Nhạc Nhạc đẹp trai như thế, càng ghét Mộ Nhạc Nhạc giành mất sự nổi bật của mình!



Mộ Nhạc Nhạc càng siết chặt nắm tay hơn, đôi mắt đỏ như máu trừng mắt với Ngô Tiểu Khải.



Mà Ngô Tiểu Khải thì đầy khiêu khích nhìn Mộ Nhạc Nhạc.



Mẹ Ngô Tiểu Khải quát lớn nói: “Hai người điếc sao, con trai tôi nói con trai cô quỳ xuống xin lỗi, nếu không thì hôm nay tôi sẽ không để yên việc này! Nếu như con trai cô không làm theo, tôi sẽ không đơn giản là đuổi học nó, mà còn để cho cả Vân Thành không nhận nó vào học, cũng để công ty cô đuổi việc cô!”



Sắc mặt Mộ Minh Nguyệt đã trầm xuống.



Còn trái tim Mộ Nhạc Nhạc đã trở nên run rẩy.



Nếu như cậu bé không chịu quỳ xin lỗi thì mẹ sẽ bị liên lụy.



Mộ Nhạc Nhạc cân nhắc lợi hại, mắt đỏ hoe đi ra từ sau lưng Mộ Minh Nguyệt: “Tớ xin lỗi!”



Ngô Tiểu Khải nghe vậy thì vô cùng đắc ý: “Vậy quỳ bò đến đây, bò một cái dập đầu một cái! Đến khi nào tớ vừa lòng mới thôi!”



Mộ Nhạc Nhạc thấy Ngô Tiểu Khải được đà làm tới thì lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Tớ có thể xin lỗi, nhưng mà quỳ xuống, cậu không xứng!”



“Cái thằng con hoang này! Cậu chủ đây để cậu quỳ xuống là để mắt tới cậu! Cậu là đứa trẻ đáng thương không có bố!” Ngô Tiểu Khải tức muốn hộc máu chỉ vào Mộ Nhạc Nhạc quát.



Mộ Minh Nguyệt nghe thấy đứa nhỏ này lại có thể nói ra những lời không hay này, thái độ cũng lạnh xuống, cô che chở con trai, vẻ mặt lạnh như tiền nhìn về phía bố mẹ Ngô Tiểu Khải: “Đây là gia giáo nhà các người? Quỳ xuống dập đầu xin lỗi? Nói năng lỗ mãng bị đánh là chuyện bình thường, nếu hai người không biết dạy dỗ con trẻ thì xã hội sẽ giúp hai người dạy dỗ! Bây giờ cậu bé bị đánh, chính là thành quả giáo dục của hai người!”



“Cô… Cô! Cô dám nói như vậy với chúng tôi! Tôi thấy là cô không muốn sống tiếp ở Vân Thành rồi!” Mẹ Ngô Tiểu Khải xoa eo giống như Mẫu Dạ Xoa, đôi mắt đầy phẫn nộ trợn trừng nhìn Mộ Minh Nguyệt.



“Muốn chúng tôi nói xin lỗi, các người không xứng!” Mộ Minh Nguyệt đúng tình hợp lý nói.



Lúc này, cô đã đã hiểu rõ vì sao con trai lại đánh nhau.



Mẹ Ngô Tiểu Khải tức đến hộc máu: “Á, cái con ả này! Vậy mà dám nói chúng tôi không xứng? Một con quỷ nghèo túng ở tầng dưới chót xã hội cũng dám nói lời bất kính với chúng tôi, để xem tôi xử các người như thế nào!”



Bố Ngô Tiểu Khải luôn im lặng không nói cũng đã chú ý đến Mộ Minh Nguyệt: “Nếu hai người không chịu quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ làm cho công ty cô đuổi việc cô, hơn nữa khiên cho tất cả trường học ở Vân Thành cấm thằng bé nhập học!”



Bố Ngô Tiểu Khải cũng cho rằng Mộ Minh Nguyệt chính là người dưới đáy xã hội, vì kế sinh nhai cuối cùng nhất định sẽ cầu xin anh ta, đến lúc đó anh ta sẽ nhân cơ hội này ép cô làm tình nhân của anh ta.



Dù sao người phụ nữ đã từng sinh con có dáng người nóng bỏng xinh đẹp như Mộ Minh Nguyệt, lúc chơi nhất định rất sướng.



Mẹ Ngô Tiểu Khải nói tiếp: “Không những như thế, còn còn phải đuổi bọn họ ra khỏi Vân Thành!”



Nhìn những người này hung dữ dọa mẹ, Mộ Nhạc Nhạc đầu hàng đầu tiên, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!



Huống chi, bây giờ chỉ cần cậu bé về nhà, vài giây sau là đã có thể làm nhà họ Ngô táng gia bại sản, mai danh ẩn tích!



“Mẹ ơi, để con xin lỗi.” Mộ Nhạc Nhạc cũng không muốn để mẹ bị ức hiếp vì mình.



Chính cậu bé đã gây ra sai lầm, mà để cho mẹ gánh vác, cậu bé đau lòng, cậu bé thấy rất khó chịu!



“Không! Nhạc Nhạc, chúng ta đã thành khuẩn xin lỗi nhưng bọn họ không chịu nhận, một hai phải dùng cách xin lỗi làm nhục con như vậy, chúng ta sẽ không chấp nhận! Đi!” Mộ Minh Nguyệt không muốn khiến con trai mình chịu tủi thân.



Đây chính là tôn nghiêm của một đứa trẻ.



Nếu như quỳ xuống, vậy chuyện này sẽ đi theo cậu bé cả đời!



Cô tuyệt đối không để con trai mình cúi đầu trước người khác!



Nói xong, cô lập tức dẫn Mộ Nhạc Nhạc rời đi.



Nhưng lại bị mẹ Ngô Tiểu Khải chặn lại: “Còn muốn chạy? Hôm nay hai mẹ con nhà cô phải quỳ xuống nói xin lỗi cho tôi!”



Sắc mặt Mộ Minh Nguyệt trầm xuống: “Tránh ra!”



“Cô là cái thá gì! Dám nói chuyện lớn tiếng với tôi! Cô có biết tôi là ai không! Chồng tôi chính là nhân vật máu mặt rất có có uy tín ở Vân Thành, chỉ bằng một câu của anh ấy sẽ quyết định được sống chết của các cô!” Mẹ Ngô Tiểu Khải giơ tay lên muốn tát một cái lên mặt Mộ Minh Nguyệt!



“Ôi chao ôi!”



Ngay sau đó đã nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn của mẹ Ngô Tiểu Khải: “Cái thằng con hoang này, không ngờ mày dám cắn tao! Hôm nay tao phải dạy dỗ cái thằng con hoang có mẹ sinh mà không có bố dạy nhà mày!”



Nói xong, mẹ Ngô Tiểu Khải nhấc chân muốn đá văng Mộ Nhạc Nhạc ra.



Nhưng vào lúc này, cửa phòng học đột nhiên có một bóng người cao lớn đĩnh đạc bước vào, trong mắt anh là bóng tối u ám, giọng nói trầm lạnh mạnh mẽ như sấm dậy: “Con trai của tôi, ai dám động vào!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom