Mộc Như Lam
Tác giả VW
-
Chương 9: Trái tim cô hướng về biển lớn
“Anh Triệu.” Vẻ mặt Ngụy Tuân không hề ngượng ngùng, thái độ bình tĩnh, giống như người vừa nói xấu sau lưng kia không phải là anh ta vậy.
Sắc mặt Triệu Lễ trở nên âm trầm. Anh ta cũng giống như tất cả đàn ông trên thế giới này, luôn cảm thấy rất mẫn cảm với chuyện trên đỉnh đầu mình có sừng hay không. Tất nhiên, anh ta với Ninh Ninh đã ký giấy ly hôn, cô muốn qua lại với người đàn ông khác là chuyện của cô, nhưng cách đây không lâu, Ninh Ninh vì không muốn ly hôn với anh ta cho nên cố ý ngã cầu thang, không hiểu sao anh ta có cảm giác rằng mình như một trò đùa.
Ninh Ninh tiến lên hai bước, khó hiểu mà hỏi: “Không phải anh rời đi rồi sao?”
Theo động tác của cô thì cô đang tiến gần tới chỗ Ngụy Tuân hơn, vóc dáng nhỏ nhắn của cô ở dưới ánh đèn mờ làm cho người ta có cảm giác như chim nhỏ nép vào người.
Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, cô thì lại nhỏ nhắn, yêu kiều, hai người nhìn hài hòa như một đôi trời sinh.
Đương nhiên Triệu Lễ cũng nhận thấy khi Ninh Ninh đến gần, Ngụy Tuân đã lập tức đứng thẳng người, đôi mắt kia như muốn nhìn người phụ nữ ở bên cạnh nhưng lại không dám nhìn.
Anh ta đã ký đơn ly hôn với Ninh Ninh, nhưng họ vẫn chưa nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Triệu Lễ thờ ơ nói: “Luật sư Ngụy đúng là biết nắm bắt thời cơ tìm bạn gái nhỉ?”
Ý bảo anh ta đừng giống như bọn trộm cướp, suốt ngày nhớ thương vợ người khác như vậy.
Giá trị tức giận: 2035/1000000
Ninh Ninh chớp mắt, cô chưa kịp làm gì mà điểm số đã tăng rồi, trên đời này còn có loại chuyện tốt như vậy nữa ư?
“Anh Triệu…” Một người phụ nữ hốc hác đứng ở cửa phòng, giọng nói cô ta lắp bắp, giống như một con chim non sợ hãi, coi tất cả cỏ cây là kẻ địch, khuôn mặt xinh xắn tái nhợt, yếu ớt đáng thương, khiến trái tim người ta run lên, khi nhìn thấy Ninh Ninh cũng ở phía sau, cô ta hơi sửng sốt.
Ngụy Tuân cau mày, đột nhiên anh ta nhận được điện thoại của Triệu Lễ nói có chuyện muốn hỏi ý kiến anh ta, không ngờ chuyện này lại có liên quan tới Tống An An, đối tượng bê bối của Triệu Lễ.
Ninh Ninh lại không hề ngạc nhiên, người có thể dùng một cuộc điện thoại khiến cho Triệu Lễ nóng lòng muốn bay ra ngoài, ngoại trừ Tống An An ra thì còn ai nữa?
Triệu Lễ cảnh giác liếc nhìn Ninh Ninh, sau đó quay đầu nhỏ giọng nói: “An An, em đi vào trước đi.”
Tống An An chỉ do dự một lát rồi lại đi trở về phòng.
Triệu Lễ lại nhìn về phía Ngụy Tuân: “Mời vào.”
Sau khi nói xong, Triệu Lễ quay người định đi, nhưng lại nghe phía sau truyền tới giọng nói nũng nịu của một người phụ nữ.
“Luật sư Ngụy, hình như có bụi dính trên mặt anh.”
Triệu Lễ quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Ninh đang cầm một tờ khăn giấy, ân cần chạm vào khuôn mặt của Ngụy Tuân, mà tên chó Ngụy Tuân kia cũng đứng im để cho cô chạm vào, không hề tránh né. Triệu Lễ giật lấy tờ khăn giấy trong tay Ninh Ninh thô bạo xoa bừa lên mặt Ngụy Tuân.
“Được rồi!” Triệu Lễ ném khăn giấy vào tay Ninh Ninh, sau đó lại kéo Ngụy Tuân vào trong phòng, dùng sức đóng cửa lại.
Tống An An đang ngồi trên ghế sofa cũng bị tiếng đóng cửa mạnh kia làm cho giật nảy mình.
Triệu Lễ đứng ở cửa rồi quay đầu đánh giá Ngụy Tuân, khuôn mặt ổn, chiều cao ổn, khí chất cũng ổn, đeo kính lên trông giống như là thành phần ưu tú của xã hội, nhưng phong cách lại khác hoàn toàn với Triệu Lễ.
Làm sao một người phụ nữ cố tình ngã cầu thang vì anh ta có thể đổi mục tiêu sang một người đàn ông hoàn toàn khác biệt?
Triệu Lễ dời mắt, lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Ngụy Tuân lạnh lùng đẩy cặp kính trên sống mũi, không hiểu tên đàn ông cặn bã đã ngoại tình còn đánh phụ nữ này đang tỏ ra ưu việt cái gì.
Sắc mặt Triệu Lễ trở nên âm trầm. Anh ta cũng giống như tất cả đàn ông trên thế giới này, luôn cảm thấy rất mẫn cảm với chuyện trên đỉnh đầu mình có sừng hay không. Tất nhiên, anh ta với Ninh Ninh đã ký giấy ly hôn, cô muốn qua lại với người đàn ông khác là chuyện của cô, nhưng cách đây không lâu, Ninh Ninh vì không muốn ly hôn với anh ta cho nên cố ý ngã cầu thang, không hiểu sao anh ta có cảm giác rằng mình như một trò đùa.
Ninh Ninh tiến lên hai bước, khó hiểu mà hỏi: “Không phải anh rời đi rồi sao?”
Theo động tác của cô thì cô đang tiến gần tới chỗ Ngụy Tuân hơn, vóc dáng nhỏ nhắn của cô ở dưới ánh đèn mờ làm cho người ta có cảm giác như chim nhỏ nép vào người.
Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, cô thì lại nhỏ nhắn, yêu kiều, hai người nhìn hài hòa như một đôi trời sinh.
Đương nhiên Triệu Lễ cũng nhận thấy khi Ninh Ninh đến gần, Ngụy Tuân đã lập tức đứng thẳng người, đôi mắt kia như muốn nhìn người phụ nữ ở bên cạnh nhưng lại không dám nhìn.
Anh ta đã ký đơn ly hôn với Ninh Ninh, nhưng họ vẫn chưa nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Triệu Lễ thờ ơ nói: “Luật sư Ngụy đúng là biết nắm bắt thời cơ tìm bạn gái nhỉ?”
Ý bảo anh ta đừng giống như bọn trộm cướp, suốt ngày nhớ thương vợ người khác như vậy.
Giá trị tức giận: 2035/1000000
Ninh Ninh chớp mắt, cô chưa kịp làm gì mà điểm số đã tăng rồi, trên đời này còn có loại chuyện tốt như vậy nữa ư?
“Anh Triệu…” Một người phụ nữ hốc hác đứng ở cửa phòng, giọng nói cô ta lắp bắp, giống như một con chim non sợ hãi, coi tất cả cỏ cây là kẻ địch, khuôn mặt xinh xắn tái nhợt, yếu ớt đáng thương, khiến trái tim người ta run lên, khi nhìn thấy Ninh Ninh cũng ở phía sau, cô ta hơi sửng sốt.
Ngụy Tuân cau mày, đột nhiên anh ta nhận được điện thoại của Triệu Lễ nói có chuyện muốn hỏi ý kiến anh ta, không ngờ chuyện này lại có liên quan tới Tống An An, đối tượng bê bối của Triệu Lễ.
Ninh Ninh lại không hề ngạc nhiên, người có thể dùng một cuộc điện thoại khiến cho Triệu Lễ nóng lòng muốn bay ra ngoài, ngoại trừ Tống An An ra thì còn ai nữa?
Triệu Lễ cảnh giác liếc nhìn Ninh Ninh, sau đó quay đầu nhỏ giọng nói: “An An, em đi vào trước đi.”
Tống An An chỉ do dự một lát rồi lại đi trở về phòng.
Triệu Lễ lại nhìn về phía Ngụy Tuân: “Mời vào.”
Sau khi nói xong, Triệu Lễ quay người định đi, nhưng lại nghe phía sau truyền tới giọng nói nũng nịu của một người phụ nữ.
“Luật sư Ngụy, hình như có bụi dính trên mặt anh.”
Triệu Lễ quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Ninh đang cầm một tờ khăn giấy, ân cần chạm vào khuôn mặt của Ngụy Tuân, mà tên chó Ngụy Tuân kia cũng đứng im để cho cô chạm vào, không hề tránh né. Triệu Lễ giật lấy tờ khăn giấy trong tay Ninh Ninh thô bạo xoa bừa lên mặt Ngụy Tuân.
“Được rồi!” Triệu Lễ ném khăn giấy vào tay Ninh Ninh, sau đó lại kéo Ngụy Tuân vào trong phòng, dùng sức đóng cửa lại.
Tống An An đang ngồi trên ghế sofa cũng bị tiếng đóng cửa mạnh kia làm cho giật nảy mình.
Triệu Lễ đứng ở cửa rồi quay đầu đánh giá Ngụy Tuân, khuôn mặt ổn, chiều cao ổn, khí chất cũng ổn, đeo kính lên trông giống như là thành phần ưu tú của xã hội, nhưng phong cách lại khác hoàn toàn với Triệu Lễ.
Làm sao một người phụ nữ cố tình ngã cầu thang vì anh ta có thể đổi mục tiêu sang một người đàn ông hoàn toàn khác biệt?
Triệu Lễ dời mắt, lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Ngụy Tuân lạnh lùng đẩy cặp kính trên sống mũi, không hiểu tên đàn ông cặn bã đã ngoại tình còn đánh phụ nữ này đang tỏ ra ưu việt cái gì.
Bình luận facebook