• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh (1 Viewer)

  • Chương 88: Yêu tinh nhỏ hại người

Ngày tiếp theo, Khương Chi Chi mở cửa đã thấy Nguyên Tam trông coi trước cửa phòng sách, cúi đầu đi tới đi lui, vẻ mặt lưỡng lự.



Hỏi ra mới biết, ra là Nguyên Cận Mặc làm việc từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa ăn gì.



“Vốn dĩ cậu hai có bệnh dạ dày, cần phải ăn cơm đúng giờ, nhưng trước đó cậu ấy đã dặn không cho phép người khác gõ cửa quấy rầy…”



Nguyên Tam đứng ở cửa phòng sách, vẻ mặt không biết phải nói làm sao.



Khương Chi Chi nghe xong, cô ngước lên nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp mười hai giờ đến nơi, cô hơi cau mày.



Không phải Nguyên Cận Mặc bị đau dạ dày sao, nhịn đói như vậy không bị khó chịu à?



Vừa hay cô có chuyện muốn tìm Nguyên Cận Mặc nên tiện tay cầm hộp cơm, nói: “Tôi mang vào giúp cậu.”



“Cảm ơn bà chủ!” Nguyên Tam cười cảm ơn cô, Khương Chi Chi không nói gì nhiều, tay phải đặt nhẹ lên cửa.



Trong phòng sách.



Vừa mới kết thúc một cuộc họp dài, hai mắt Nguyên Cận Mặc hơi cay cay, ngón tay thon dài đang ấn nhẹ vào huyệt thái dương thì anh nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng động.



Sắc mặt anh lạnh lùng, vô thức trầm giọng nói một câu: “Ra ngoài.”



Không ngờ cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng đã bị người khác mở ra một khe nhỏ, lộ ra nửa gương mặt đẹp đẽ.



Khương Chi Chi giơ hộp cơm trong tay: “Đến giờ ăn cơm trưa rồi, vẫn không ăn cơm à?”



Mắt người đàn ông hơi tối lại, lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống cổ họng, giọng khàn khàn cất lên: “Vào đi, cảm ơn.”



Được cho phép rồi, Khương Chi Chi mới bước vào phòng.



Tầm mắt cô quét một vòng xung quanh, đây là lần đầu tiên cô vào phòng sách, bố trí trong phòng không khác cô nghĩ là bao, toàn là tông lạnh.



Rất hợp với ấn tượng Nguyên Cận Mặc để lại cho người khác, bá đạo, lạnh lùng lại hà khắc, không dễ tiếp cận.



Nhìn đống tài liệu trên bàn, cô tiện thể sắp xếp lại giúp anh rồi dọn ra một góc có thể ăn cơm.



Tiện tay cầm lên một bản báo cáo người khác làm, Khương Chi Chi liếc qua trang bìa rất thu hút cô: “Tôi xem thử, anh không ngại chứ?”



Nguyên Cận Mặc hơi hếch cằm, khẽ gật đầu nhẹ.



Khương Chi Chi bèn lật xem hai trang, phát hiện đây là mấy tập kế hoạch nào đó của bộ phận thị trường tập đoàn Nguyên Thị.



Nội dung rất phong phú, nhưng phương pháp marketing quá cũ, bị Nguyên Cận Mặc bác bỏ.



Nhìn chằm chằm vào mấy chữ nhỏ chi chít, chợt trong đầu Khương Chi Chi nảy lên một ý nghĩ: “Tuy tuyển chọn marketing của tập kế hoạch này khá phổ biến, nhưng chỉ cần thay đổi đơn giản một chút thì hoàn toàn có thể sử dụng ưu thế sản phẩm của nó.”



Nhận ra ánh mắt tìm tòi đang đặt trên người cô, Khương Chi Chi nâng mắt, tự nhiên đặt tập kế hoạch xuống trước mặt Nguyên Cận Mặc.



“Đã là sản phẩm mới lạ thì không cần đi trên con đường cạnh tranh về giá, hoàn toàn có thể thông qua tuyên truyền để dấy lên hứng thú của khách hàng, từ đó khuếch trương danh tiếng.”



Nói xong cô còn đưa ra mấy ví dụ đơn giản, sẵn tiện nghĩ ra mấy chiêu hay đối phó, đáp ứng nhu cầu cấp thiết khi có tình huống bất ngờ trong marketing, không có chút sơ hở nào.



Nghe dăm ba câu của Khương Chi Chi đã tóm ra những điểm sơ hở trong bản kế hoạch rồi giải quyết hết sức hoàn hảo, hai mắt Nguyên Cận Mặc hơi nheo lại: “Cô rất giỏi.”



Không có kinh nghiệm marketing lâu năm chắc chắn không thể giải quyết được vấn đề lộn xộn trong thời gian ngắn như vậy.



Khóe môi Khương Chi Chi cong lên: “Cảm ơn cậu hai khen ngợi, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”



Xin thưa, kiếp trước cô là CEO đó, chút chuyện nhỏ này mà không biết thì quá dở rồi.



Chút biểu cảm đắc ý khiến cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sáng ngời đầy sức sống.



Nguyên Cận Mặc gọi Nguyên Nhất vào, dựa vào yêu cầu của Khương Chi Chi sửa lại tập kế hoạch. Khi quay đầu, đáy mắt trong veo của anh vụt qua nét cười.



Đột nhiên trong đầu anh thoáng hiện lên chủ ý của Cảnh Ôn Văn trước đó: Muốn theo đuổi một người, anh phải hòa vào cuộc sống của cô ấy mới được.



Sau khi ngồi trên bàn sách, người đàn ông này tập trung tư tưởng nhìn Khương Chi Chi: “Tư duy của cô rất linh động, ở lại giải quyết tài liệu giúp tôi đi. Như điều kiện đã nói trước đó, Nguyên Thị sẽ viện trợ nhân viên kỹ thuật cho Phù Sinh.”



Còn có chuyện tốt như vậy à?



Ánh mắt Khương Chi Chi sáng lên: “Đồng ý!”



Phù Sinh vẫn đang trong quá trình phát triển, có thể tiết kiệm một khoản thì tiết kiệm, trong lòng tính toán nhỏ một chút, Khương Chi Chi cảm thấy mình lời to rồi.



Cũng không dây dưa nữa, cô lấy ghế ngồi ở bàn đọc sách bên cạnh, nhanh chóng phân chia công việc.



Thấy dáng vẻ chuyên chú nghiêm túc của cô, Nguyên Cận Mặc cong môi, Nguyên Nhất sau lưng thấy được rất có ý thức im lặng ra khỏi phòng sách.



Sau đó, cả một ngày Khương Chi Chi đều ngâm mình ở trong phòng sách.



Thật vất vả mới đọc xong một bản báo cáo dài về điều tra nghiên cứu thị trường nào đó, cô không nhịn được ngáp một cái, vô ý vung cánh tay…



Bỗng cảm thấy sau lưng tê tê, hình như có người đang nhìn cô?



Cô nhanh chóng quay đầu, bất ngờ không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt thật sâu.



Ơ?



Dù nhanh chóng thu lại tầm mắt cũng đã không kịp rồi, Nguyên Cận Mặc hơi rủ mắt, không ngờ mình lại bị bắt tại trận.



Đối với ánh mắt khó hiểu của cô, hiếm khi cậu hai nhà họ Nguyên đã từng bình tĩnh thư thái xử lý đơn hàng trên trăm triệu lại luống cuống, trái tim cũng đập loạn.



Khương Chi Chi hơi cau mày.



Nhìn đằng sau gáy của người khác cũng quá sởn gai ốc rồi đó.



Oán thầm trong lòng một câu “biếи ŧɦái”, cô cầm chồng tài liệu dày dày trong tay, cong môi.



“Cậu hai yên tâm, tôi sẽ nghiêm túc xử lý tài liệu thật tốt, tuyệt đối không làm lỡ công việc của anh.”



Cho nên đừng nhìn cô với ánh mắt như thầy chủ nhiệm, trong lòng cô sợ hãi lắm đó, ok?



Nguyên Cận Mặc nghẹn họng, lông mày như ngọn núi hơi giật giật.



Người phụ nữ này!



Than thở trong lòng không ngừng nhưng anh cũng chỉ có thể mạnh miệng, thờ ơ nói: “Ừ, cô biết là tốt.”



Quả nhiên là vậy…



Khương Chi Chi nhún vai, nuốt ham muốn chửi rủa xuống, quay đầu.



Nghĩ đến lợi ích Nguyên Cận Mặc đã hứa, cô nhiệt tình xử lý tài liệu của cấp trên, trong vòng ba tiếng đồng hồ đã hoàn thành toàn bộ công việc.



“Này, đã xử lý xong hết rồi.” Khương Chi Chi đặt tài liệu đã xử lý ổn thỏa lên bàn.



Lướt mắt qua mấy tài liệu được xử lý hoàn hảo đến mức không tìm được chút khuyết điểm nhỏ nào, khóe môi Nguyên Cận Mặc cong cong: “Lát nữa gửi hợp đồng qua cho tôi.”



“Cảm ơn cậu hai.”



Sau khi đạt được sự hứa hẹn của người đàn ông, nụ cười trên mặt Khương Chi Chi càng thêm chân thành.



Lúc rời khỏi phòng sách, cô còn bước từng bước rất vui vẻ, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.



Ha ha ha, dễ dàng tìm được khách hàng lớn cho Phù Sinh, cô quả là thông minh mà.



Có sự giúp đỡ về công nghệ, bước phát triển kế tiếp của Phù Sinh không cần lo lắng, còn có thể tiết kiệm không ít tiền công nghệ nữa.



Thấy bóng dáng kia vui vẻ rời đi, Nguyên Cận Mặc nhếch môi, trong đáy mắt cuồn cuộn ánh sáng sắc bén, lần đầu tiên trong anh có cảm giác khó chịu bế tắc.



Liếc mắt nhìn miếng giấy ghi chú trên bàn, phía trên chú giải rõ ràng tỉ mỉ tất cả lịch trình được sắp xếp trong một tuần của anh.



Tầm mắt rơi xuống bốn chữ “tiệc thọ ông Tần”, trong đôi mắt âm u sâu thẳm đột nhiên thoáng qua một tia sáng.



Gọi Nguyên Nhất vào lần nữa, anh thấp giọng dặn dò: “Chuẩn bị một chút, hai ngày sau đi Lan Thành.”



“Tôi cũng phải đi à?”



Buổi tối, khi Khương Chi Chi chuẩn bị đi ngủ, tiếng gõ cửa lại ngắt ngang dự định của cô.



Nguyên Nhất đến thông báo cho cô hai ngày sau Nguyên Cận Mặc sẽ đi Lan Thành dự tiệc sinh nhật của người quan trọng, cô cũng phải đi cùng.



“Dẫu sao thì cô cũng là vợ chính thức của cậu hai, mấy trường hợp quan trọng này, cô là bạn nữ thích hợp nhất.” Nguyên Nhất giải thích.



Khương Chi Chi kỳ lạ gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”



Ban đầu trên hợp đồng của bọn họ có viết rõ, ở một vài trường hợp đặc biệt, cô phải phối hợp với Nguyên Cận Mặc để ngăn chặn phiền phức không cần thiết.



Không phải chỉ là bình hoa hoàn mỹ sao, nghiệp vụ đơn giản thôi.



Hai ngày sau, sân bay Lan Thành.



Khương Chi Chi xuống máy bay tư nhân cùng với Nguyên Cận Mặc rồi lại lên xe thương vụ đặc biệt đến đón bọn họ.



Đổi phương tiện giao thông hai lần liên tiếp, thật sự tinh thần cô không chịu nổi, ngồi trên xe đi được nửa đường đã choáng váng buồn ngủ.



Cô khom người kề sát cửa xe bên phải, hai mắt nhắm chặt, ngủ ngon lành.



Nắm chặt tư liệu trong tay, Nguyên Cận Mặc liếc sang Khương Chi Chi đang co rụt tay chân, cuộn mình thành hình tròn, làm ổ ở một góc.



Tư thế ngủ như vậy là thiếu cảm giác an toàn nhất.



Người đàn ông nhếch môi, tầm nhìn hạ xuống, bỗng nhiên tim lại loạn nhịp.



Gần đây Khương Chi Chi lười trang điểm, cô ra ngoài cũng chỉ đánh nền chống nắng. Gương mặt cô trắng nõn, đôi môi lại vô cùng diễm lệ, giống như bông hoa được người ta chăm sóc đầy đủ đang chờ người hái.



Yết hầu hơi nhúc nhích, Nguyên Cận Mặc nghiêng người, tay phải từ từ nâng lên…



“Két…”



Tiếng phanh xe sắc bén chói tai, đột nhiên Khương Chi Chi giật mình tỉnh giấc, cô mù mờ mở mắt thì thấy sắc mặt Nguyên Cận Mặc ngồi kế bên mình lạnh ngắt.



Người đàn ông rũ mắt, ngón tay thon dài như ngọc im lặng rút lại.



“Hù chết tôi rồi, may mắn có dây an toàn, nếu không phanh gấp như vậy, nói không chừng tôi sẽ đụng vào anh luôn.”



Khương Chi Chi thở phào một hơi, ngồi thẳng lưng rồi đổi tư thế thoải mái, tùy tiện nói đùa.



Mặt Nguyên Cận Mặc cứng đờ, thờ ơ nói: “Bây giờ cô cũng không tính là nặng.”



“Đúng rồi, tôi đã rất cố gắng giảm cân đó.”



Khương Chi Chi cười, đột nhiên nhớ đến chuyện trước kia.



Hơn hai tháng trước cô vẫn là một người phụ nữ dũng mãnh nặng chín mươi lăm ký, tùy tiện ra tay có thể đè ngã Nguyên Cận Mặc…



Nghĩ đến lần uống trà Ô Long trước đây, cô không nhịn được mà cười.



“Nghĩ cái gì mà vui như vậy?”



Nhạy bén cảm nhận được hơi thở thả lỏng của cô, Nguyên Cận Mặc nhếch mày hỏi ngược.



“Không có gì.” Khương Chi Chi che miệng, ánh mắt mang theo ý cười.



Cô mới không ngu ngốc kể chuyện trước đó với Nguyên Cận Mặc.



Nguyên Cận Mặc đặt mua bất động sản ở Lan Thành, một căn biệt thự cách miếu Lan Sơn không xa, đêm nay họ nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm, ngày hôm sau là tiệc sinh nhật của ông Tần.



Khương Chi Chi được đội tạo hình chuyên nghiệp kéo đi trang điểm từ sớm, thay một bộ váy dài màu xanh đậm, kích cỡ vừa khít từng đường cong hoàn hảo của cô.



Cúi đầu nhìn lễ phục xinh đẹp tao nhã trên người, trong lòng Khương Chi Chi cảm thán một câu: “Không ngờ Nguyên Cận Mặc làm việc chu đáo như vậy.”



Đợi khi trang điểm xong xuôi, nhà thiết kế phụ trách tạo hình đứng một bên cảm thán liên tục: “Thật sự quá đẹp.”



Nhìn bờ vai vuông góc hoàn hảo, ngực đẹp, chân dài thẳng tắp… thật sự là yêu tinh nhỏ hại người mà!



Khương Chi Chi nghe khen, cô chỉ biết cười cười làm nhà thiết kế lập tức ôm ngực ngã quỵ.



Nghe bên ngoài truyền đến tiếng thúc giục mơ hồ, Khương Chi Chi lo lắng sẽ làm lỡ thời gian, cô mang đôi giày cao gót vào rồi nhanh chóng ra cửa, lại suýt nữa đâm vào lồng ngực ấm áp nào đó.



Vội lùi một bước, đi giày cao gót nhưng bóng dáng Khương Chi Chi vẫn uyển chuyển như cũ, vạt váy hất lên lập tức kéo ra khoảng cách không nhỏ với người kia.



Thấy cô gái yêu kiều quyến rũ trước mặt như yêu nữ biển sâu, ánh mặt Nguyên Cận Mặc tối lại.



Tầm mắt anh dần trượt xuống, đặt trên vai cổ trắng nõn.



“Cô qua đây.” Giọng người đàn ông trầm khàn vang lên.



Khương Chi Chi hơi do dự rồi vén váy bước về trước, thấy trên tay Nguyên Cận Mặc có hộp gỗ cũ kỹ từ lúc nào.



Sau khi mở ra, bên trong là dây chuyền bảo thạch tỏa ra ánh sáng mờ, ở giữa có viên “tâm biển xanh”, cực kỳ bắt mắt.



Khương Chi Chi nhìn là nhận ra đây là tín vật mấy đời nhà họ Nguyên truyền cho nữ chủ nhân, kiếp trước cô thấy trên ti vi rồi!



Nhưng cái này không phù hợp với cô…



Cô định mở miệng từ chối, đột nhiên cổ lành lạnh, “tâm biển xanh” đã lặng im nằm trên người cô.



“Đừng nhúc nhích.” Hơi thở lành lạnh truyền vào tai, giọng Nguyên Cận Mặc trầm thấp vang lên: “Cẩn thận mắc vào tóc.”



Khương Chi Chi ngừng động tác để Nguyên Cận Mặc đeo dây chuyền cho cô, đầu ngón tay lành lạnh của anh lướt qua gáy cô, khiến cô hơi run lên.



Cài móc khóa lại, Nguyên Cận Mặc nhìn ngọc bích càng làm nổi bật bờ vai trắng nõn của cô, yết hầu anh lại hơi nhúc nhích.



“Tối nay cần phải phối hợp thật tốt.”



Lòng Khương Chi Chi hơi run lên, lại khôi phục vẻ bình tĩnh rất nhanh: “Không vấn đề gì, cậu hai.”



“Đổi cách xưng hô, sau này không cho gọi tôi là cậu hai, cô luyện dần đi.” Xưng hô xa cách khiến người đàn ông cau mày, đáy mắt u tối lóe lên tia sáng khó thấy được.



Khương Chi Chi do dự trong giây lát rồi gật đầu, thật sự cô vẫn chưa tập luyện.



Chủ động khẽ đặt tay phải lên tay người đàn ông, Khương Chi Chi cười ngọt ngào quyến rũ: “Cận Mặc, chúng ta đi thôi.”



Một giây này, Nguyên Cận Mặc bị nụ cười yêu kiều kia làm chói mắt, không nói thêm gì.



Anh chắp tay sau lưng, nắm chặt lòng bàn tay.



Tim Khương Chi Chi không khống chế được nhảy lên, đáng chết…



Rõ ràng đã sống qua một đời, cô vẫn không điều khiển được trái tim thiếu nữ của mình.



Nhà họ Tần là thế lực lâu đời ở Lan Thành, năm đó Nguyên Thị rối ren, nhà chính của Nguyên Cận Mặc phải chịu người khác đàn áp.



May có ông Tần xuống núi giúp đỡ bảo vệ bọn họ không ít, vì đó mà bao năm nay người hai nhà cũng vẫn giữ quan hệ bạn bè tốt.



Mừng thọ của ông Tần lần này, Nguyên Cận Mặc không có lý do gì không đến chúc mừng cả.



Tiệc được làm tại nhà cũ nhà họ Tần, đại sảnh to lớn được trang trí tinh tế thanh lịch, tràn ngập bóng người quần áo thơm tho trước mắt, vô số nam nữ mặc trang phục hoa lệ qua lại như thoi đưa trò chuyện cùng nhau.



Đợi lúc Nguyên Cận Mặc dẫn theo Khương Chi Chi xuất hiện ở sảnh tiệc đã thu hút không ít sự chú ý.



Người ở hiện trường vô thức trưng ra ánh mắt tò mò ngạc nhiên, bàn luận rầm rộ.



Tuy ít nhiều gì bọn họ cũng biết tin cậu hai nhà họ Nguyên kết hôn rồi, nhưng không ít ánh mắt đều đặt trên người Khương Chi Chi, tò mò nghiên cứu không biết cô gái thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của Nguyên Cận Mặc.



Ánh mắt vừa lướt qua gương mặt xinh đẹp tuyệt sắc của Khương Chi Chi, ai nấy đều mở to mắt, nín thở!



Quá đẹp… khó trách có thể lọt vào mắt của cậu hai nhà họ Nguyên lạnh nhạt cấm dục!



Thân là đương sự, tự nhiên Khương Chi Chi nhận biết được những ánh mắt nóng bỏng đó.



Nhưng ánh mắt như vậy, kiếp trước cô thấy nhiều rồi, không bị ảnh hưởng chút nào.



Ngược lại cô còn thích thú nói đùa với người bên cạnh: “Cuối cùng tôi cũng được hưởng ánh sáng của anh một lần, được chú ý nhiều như vậy.”



Khi Khương Chi Chi nói chuyện, cô cố gắng đè thấp giọng, nghiêng nửa mặt sang, chỉ cần Nguyên Cận Mặc cúi đầu là có thể thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô.



Nguyên Cận Mặc không tự nhiên nhìn cô: “Tôi đưa cô đi gặp ông Tần trước.”



Sảnh nhỏ lầu hai.



Tần Thiên Vinh chống gậy ngồi trên sô pha, người mặc Đường trang đỏ khiến tinh thần càng thêm tốt.



“Ông Tần.”



Nguyên Cận Mặc chào hỏi ông ấy, tay phải ôm vai Khương Chi Chi: “Sinh nhật vui vẻ.”



Khương Chi Chi cũng nhẹ giọng nói một câu “sinh nhật vui vẻ”, trai xinh gái đẹp đứng cùng nhau trông vô cùng hài hòa.



“Nhóc con này… mới chớp mắt mà đã im hơi lặng tiếng đính hôn rồi.”



Tần Thiên Vinh bật cười ha ha, ánh mắt vô tình lướt qua Khương Chi Chi xinh đẹp quyến rũ đứng kế bên, vẻ mặt ông vừa vui mừng lại tiếc nuối.



Đây là chuyện đáng mừng, nhưng Tiểu Vũ nhà bọn họ không có duyên phận rồi.



“Vội quá, ông Tần đừng trách cháu nhé.” Nguyên Cận Mặc hờ hững nhận lỗi.



Tình cờ lúc này mấy người bên cạnh gửi quà mừng cho ông ấy, là một quyển kinh Phật đã khai quang.



Vốn dĩ Khương Chi Chi không chú ý lắm, nhưng nghe đến quyển kinh Phật này được thờ cúng tại miếu Lan Sơn, đột nhiên ánh mắt cô hơi rung động.



Ơ, miếu Lan Sơn… đó chẳng phải là nơi thầy đã từng nán lại sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom