• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh (2 Viewers)

  • Chương 81: Cậu hai, chào buổi sáng

Biệt thự nằm ở phía đông Thành Đô, phong cảnh yên tĩnh ưu nhã giữa sườn núi, một bên là núi một bên là sông, không khí trong lành tự nhiên.



Ngay sau đó là đi qua một con đường núi yên tĩnh sâu thẳm, một căn biệt thự với phong cách tiêu chuẩn xuất hiện ngay trước mắt.



Xa hoa lộng lẫy, rộng rãi đầy khí thế.



Khương Chi Chi đẩy vali vào nhà, Nguyên Nhất nói: “Cô Khương, cô để đồ xuống đây là được rồi, sẽ có người giúp việc giúp cô sắp xếp cẩn thận.”



“Cảm ơn.”



Khương Chi Chi cũng không già mồm, để người ta sắp xếp dùm cô, nhìn quanh bốn phía cảm thấy sảnh lớn vừa tinh xảo lại vừa xa hoa nhưng có hơi vắng vẻ, thuận miệng hỏi.



“Cậu hai nhà họ Nguyên đâu?”



“Cậu hai còn đang nghỉ ngơi ở trên lầu.”



Nguyên Nhất cẩn thận trả lời, nhìn Khương Chi Chi một chút: “Cô Khương có thể đợi cậu hai dậy…”



“Không cần, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”



Khương Chi Chi vung vung tay, cô là khách, còn là ngày đầu tiên vào ở nhà của người ta.



Vốn dĩ nên chào hỏi một tiếng, nhưng Nguyên Cận Mặc vẫn còn đang ngủ…



Vậy thì cô phải đi làm chuyện của mình trước chứ sao.



Khương Chi Chi nhẹ nhõm bước ra khỏi biệt thự, để lại Nguyên Nhất đứng ở đó.



Được lắm, bà chủ mới nhậm chức này, quả thật là có cá tính như trước đây.



Trên lầu.



Nguyên Cận Mặc xử lý công việc cả một đêm, chờ ngày mới vừa bắt đầu mới ngủ, cũng không lâu lắm lại tỉnh.



Người giúp việc trong nhà tuy bận rộn nhưng im lặng làm việc, căn phòng cách vách liên tiếp được sắp xếp đồ vào.



Ánh mắt của anh lấp lóe, đi xuống sảnh lớn ở dưới lầu, cũng không nhìn thấy người nên xuất hiện.



“Cô ta đi đâu rồi?”



Nghe được Nguyên Cận Mặc hỏi, Nguyên Nhất vội vàng bước tới, nhỏ giọng nói: “Cậu hai, cô Khương nói cô ấy có việc phải đi ra ngoài…”



Nguyên Cận Mặc đang bước xuống cầu thang thì dừng lại, yên tĩnh không nói gì.



Ra khỏi biệt thự, Khương Chi Chi đi thẳng đến Phù Sinh.



“Chi Chi! Oa, cậu biến thành mỹ nữ rồi, phi phi phi! Vốn dĩ cậu là một mỹ nữ, hiện tại quả là sáng chói rực rỡ, càng đẹp hơn so với trước đây!”



Với đôi mắt sắc bén của Du Ánh, đã nhìn thấy một cô gái cao gầy đứng ở cửa ra vào. Áo trắng quần đen, mang vẻ mạnh mẽ quyến rũ đến không thể tả được, cô ấy vừa chạy vừa lao tới.



Sau đó nhìn trái nhìn phải.



Suýt chút nữa Khương Chi Chi bị lồng ngực to lớn của cô ấy làm cho ngạt chết, vất vả lắm mới thoát ra khỏi cái ôm này.



“Bé Ánh, tớ sắp bị cậu làm cho ngạt chết rồi…”



“Không được không được, cậu tới đây nói chuyện với tớ một chút!”



Sau đó lôi đi, Du Ánh lôi kéo Khương Chi Chi đi vào phòng làm việc của cô ấy, trong đầu đều là chuyện đầu đề mà cô ấy thấy ngày hôm qua.



Trong lúc đó, tất cả thực tập sinh đều ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên đến muốn rớt cằm.



Cô gái đẹp như tiên nữ đó, có phải là Hoa bá vương của họ, chị Hoa không?



“Thành thật khai báo, sao đột nhiên người cậu gả lại biến thành Nguyên Cận Mặc rồi?” Du Ánh đóng cửa rầm một tiếng, ánh mắt phát ra ánh sáng nhìn chằm chằm cô.



Có trời mới biết sáng nay khi mà cô ấy nhìn thấy cái tin tức này, mắt đã muốn rớt ra ngoài.



“Chuyện này là ngoài ý muốn.”



Liên quan đến thỏa thuận với Nguyên Cận Mặc, Khương Chi Chi cũng không muốn làm phức tạp lên, dứt khoát nhẹ nhàng bỏ qua.



“Dù sao thì hai nhà vẫn là thông gia, đổi thành ai cũng không khác gì.”



“Hả? Vậy cũng được, xem ra tình cảm của người giàu các cậu đúng thật là rất hời hợt đấy.” Du Ánh ngẩn ngơ, lập tức lên tiếng cười nhạo: “Nhưng mà gả cho cậu hai tốt hơn nhiều so với trước đây, ai da, đúng rồi, hôm qua là đêm tân hôn của hai người, có động phòng không?”



Khương Chi Chi lập tức thưởng cho cô ấy một cú cốc đầu: “Cậu nghĩ gì vậy, chúng tớ chỉ đính hôn thôi.”



Du Ánh cười một tiếng: “Không phải tớ đang sợ cậu hai nhà họ Nguyên gặp sắc nảy lòng tham sao, Chi Chi xinh đẹp như vậy, thậm chí tớ còn muốn cưới cậu về nhà.”



Bất chợt Khương Chi Chi nghĩ đến hành vi mấy ngày nay của Nguyên Cận Mặc, da gà nổi hết cả lên.



Cô nâng cặp văn kiện lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Bé Ánh, mau nói cho tớ biết gần đây công ty như thế nào?”



Vừa nhắc tới công việc, Du Ánh lập tức thu hồi lại nụ cười trên mặt, nước mắt như thủy triều.



“Á á á á! Chi Chi ơi, cậu thật sự không phải người…”



Sau đó bắt đầu kể khổ cả tiếng …



Nhưng mà cuối cùng Khương Chi Chi vẫn rất vui mừng, trong vòng hai mươi ngày ngắn ngủi, Du Ánh đã hoàn thiện phiên bản đầu tiên của ứng dụng, chỉ cần sau này không ngừng thay đổi mở rộng các chức năng là được…



Cô rất hài lòng xoa xoa người Du Ánh, rất buồn nôn mà bày tỏ tình yêu với cô ấy, muốn cô ấy tiếp tục không ngừng cố gắng, sau đó chạy trốn.



Bởi vì cô phát hiện hình như Du Ánh muốn kéo cô lại tiếp tục nói chuyện về Nguyên Cận Mặc…



Khương Chi Chi trả lời sẽ ăn cơm ở biệt thự, nhưng Nguyên Cận Mặc vẫn không có ở đó.



Cô líu lưỡi, quả nhiên người có tiền rất khác biệt, mỗi ngày đều bận rộn như vậy, xem ra sau này cô cũng sẽ có nhiều việc bận túi bụi.



“Bà chủ, tôi là Nguyên Tam, là quản gia nơi này, sau này có chuyện gì cô có thể dặn dò tôi.”



Vừa bước vào phòng ăn, đã chạm mặt người đàn ông có khuôn mặt thanh tú, thái độ kính cẩn lễ độ.



Hai chữ “bà chủ” này khiến cả người Khương Chi Chi run lên, nhưng nghe được cái tên “Nguyên Tam” được đặt tùy tiện như vậy, cô không nhịn được cười ra tiếng: “Tên của các cậu thú vị thật, Nguyên Nhất, vậy Nguyên Nhị đâu?.. Chắc không phải còn có tứ ngũ lục thất bát chứ?”



Người nào lấy cái tên này cũng thật thiên tài, đúng là lười biếng mà.



“Bà chủ thật thông minh, quả thật nhà họ Nguyên còn có Nguyên Tứ Nguyên Ngũ… Chỉ là không có Nguyên Nhị, do kiêng kị cậu hai.”



Nguyên Tam vừa nói xong lời này, khóe miệng không khống chế nổi co quắp một chút.



Cậu ấy có thể làm gì đây, cậu hai thích làm gì thì làm, bọn họ cũng rất tuyệt vọng đó!



Nguyên Tam ho nhẹ một tiếng, trở lại chủ đề chính: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, cô còn cần thứ gì không?”



Nhìn đồ ăn phong phú trên bàn, Khương Chi Chi lắc đầu mỉm cười: “Không cần đâu, như vậy là đủ rồi.”



Đơn giản ăn no bảy phần, cô trở về phòng được chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.



Căn phòng rất lớn, trang trí cũng rất ấm áp, Khương Chi Chi rất hài lòng.



Mặc dù thân hình gầy xuống, nhưng cô cũng lo lắng sẽ tăng cân trở lại, thế là cô tập hoàn chỉnh một bộ thể dục nhịp điệu.



Sau đó thoải mái lao vào phòng tắm rửa và đắp mặt nạ, chưa tới mười rưỡi đã lên giường chìm vào giấc ngủ.



Thật kì lạ, đổi một hoàn cảnh xa lạ, thế mà vẫn ngủ ngon vô cùng.



Đêm khuya.



Khi Nguyên Cận Mặc trở lại căn biệt thự, trên người còn mang theo khí lạnh của ban đêm.



Lên lầu hai, cửa của căn phòng sát vách đóng kín.



Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông dừng lại ở cửa phòng Khương Chi Chi, Nguyên Tam nhỏ giọng nói: “Sau khi cô Khương trở về đã sớm lên phòng nghỉ ngơi.”



Nguyên Cận Mặc nhàn nhạt liếc một cái, gật đầu kiêu ngạo rời đi.



Ngày hôm sau, Khương Chi Chi dậy sớm, tràn đầy sức sống.



Mặc dù mới sáu rưỡi, sắc trời bên ngoài đã sáng lên.



Cô thay một bộ quần áo thể thao rộng rãi xuống lầu, bắt đầu chạy chậm quanh biệt thự một tiếng.



So với dáng người đẹp nhất của cô ở kiếp trước vẫn còn kém một chút, cũng không thể bỏ dở nửa chừng.



Chờ sau khi vận động xong mới trở về biệt thự, đúng lúc chạm mặt với Nguyên Cận Mặc vừa ra khỏi cửa phòng.



Khương Chi Chi yên lặng, nhẹ nhàng chào hỏi: “Cậu hai, chào buổi sáng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom