• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh (1 Viewer)

  • Chương 53: Thật lòng muốn cưới cô ấy làm vợ

“Sẽ hơi đau nhưng mà cố gắng nhịn một chút.”



Khương Khi Chi tiện tay thả miếng vải dính máu xuống đất, lấy khăn tay sạch sẽ mang trên người ra, động tác băng bó gọn gàng dứt khoát.



Rõ ràng tốc độ rỉ máu đã chậm lại.



Lát nữa nhớ đến bệnh viện kiểm tra một chút là được.



Nhìn cái nơ con bướm xinh đẹp này, Khương Chi Chi rất hài lòng phủi tay.



Nguyên Cận Mặc khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn cô gái mập đang đứng trước mặt mình: “Khương Chi Chi, sao cô đột nhiên xuất hiện ở đây, không phải lại là…”



“Dừng lại!” Khương Chi Chi lắc đầu còn hơn trống lắc: “Tôi chỉ đến tìm người hợp tác nên mới gặp phải cậu Hai anh.”



Cô biết cậu Hai nhà họ Nguyên muốn nói gì, Khương Chi Chi cô thật sự không có ý tưởng đó.



Nguyên Cận Mặc nhìn người phụ nữ trước mặt, muốn nhìn thấu cô ta.



Nói thật tần suất vô tình gặp được của bọn họ quá cao.



Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi Khương Chi Chi nhanh nhẹn tóm lấy tên đàn ông kia, đôi mắt Nguyên Cận Mặc lóe lên.



Chẳng trách lúc trước bị bỏ thuốc, cô gái này có thể đánh ngất mình, đúng là có chút thủ đoạn.



Ngay lúc này, Nguyên Nhất đã xử lý xong kẻ đả thương anh, bước tới xin lỗi.



“Cậu Hai, đã xử lý xong.” Nguyên Nhất cúi đầu, trên mặt đầy vẻ tự trách: “Chuyện lần này là do tôi không làm tròn bổn phận, xin cậu Hai trừng phạt.”



Anh ta là người luôn đi theo bên cạnh bảo vệ cậu Hai, xảy ra chuyện như vậy, không thể đùn đẩy trách nhiệm.



“Tự cút đi nhận phạt đi!” Nguyên Cận Mặc lạnh lùng nói.



“Vâng.” Nguyên Nhất gật đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.



Chuyện bí mật liên quan đến nhà họ Nguyên, Khương Chi Chi rũ mi mắt nhanh chân tránh ra cho hai người nói chuyện.



Nguyên Cận Mặc xoay người nhìn sang người nào đó ở phía sau, thấy cô biết điều, anh mở miệng nói, “Tôi đồng ý chuyện hợp tác mà cô nói.”



Mặc kệ thế nào thì cũng coi như hôm nay Khương Chi Chi đã bị anh liên lụy.



Lại giúp anh bắt được người kia, coi như đây là bồi thường đi.



Lần này đến lượt Khương Chi Chi cảm thấy hơi bất ngờ.



“Hóa ra nhà máy chế biến thực phẩm này là tài sản của cậu Hai à?”



Đây đúng là chuyện mới lạ! Trước khi tới đây, cô thật sự không hề biết điều này.



“Chẳng phải cô đã nói là muốn bàn chuyện hợp tác sao, còn không mau nhanh chân lấy bản kế hoạch ra đây!” Nguyên Cận Mặc lạnh nhạt hỏi.



Khương Chi Chi quan sát xung quanh, âm thầm suy nghĩ.



Nếu như nhà máy chế biến thực phẩm này thật sự là của Nguyên Cận Mặc… Thật sự là một đối tượng hợp tác rất tốt, có thể lựa chọn.



Suy cho cùng nếu thương hiệu đã có sẵn thì sau này công ty sẽ hoạt động thuận lợi và tiết kiệm hơn nhiều.



Ái chà chà, mặc dù cậu Hai này không có tình người, nhưng cô cũng không thể gây khó dễ đối với tiền bạc!



Có lẽ sau này cô phải làm một người giàu rồi!



“Được thôi, hợp tác vui vẻ.” Khương Chi Chi cười híp mắt gật đầu.



Mọi thứ đều gọn gàng sạch sẽ.



Nguyên Nhất rất biết ý, ở lại nói với Khương Chi Chi.



“Cô Khương, chúng ta đi vào trong thương lượng kỹ hơn về chuyện hợp tác đi.”



Nửa giờ sau, Khương Chi Chi hài lòng rời khỏi nhà máy chế biến thực phẩm với hợp đồng mới tinh vừa ra lò, quá trình thuận lợi một cách lạ thường.



Xuống xe trước cửa nhà, báo tin tức tốt này cho Du Ánh xong, cô mới cúp điện thoại chuẩn bị vào cửa.



Chỉ là không ngờ vừa mới nhấc chân, còn chưa kịp vào nhà đã nghe thấy bên trong truyền tới giọng nói quen thuộc.



“Bà nội Khương, bác Khương, cháu thật sự thích Nhược Vi, thật lòng muốn cưới cô ấy làm vợ!”



Khương Chi Chi dừng chân, ngẩng đầu lên nhìn khắp căn phòng, toàn bộ người nhà đều xanh mặt, khóe môi cô hơi nhếch lên.



Cái tên Mạc Hạo Thần này mặt vẫn đủ dày, cũng rất can đảm.



Từ lúc anh ta bước vào cửa, tất cả mọi người đều sầm mặt.



Tần Liễu cũng không hề có chút biểu cảm, mượn cớ mang thai tránh lên lầu.



Khương Nhược Vi bị người giúp việc dẫn từ nhà thờ tổ đến đây, trơ mắt đứng một bên, trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi.



Ngay giữa phòng khách là một bàn chất đầy quà tặng, nhìn qua là biết vừa được đưa tới.



Hôm nay Mạc Hạo Thần đến là để tỏ ý muốn kết thân, muốn cưới Khương Nhược Vi làm vợ.



Lúc trước nghe điện thoại, nghe Khương Nhược Vi khóc lóc như mưa, lòng anh ta tan nát.



Nhưng hôm nay đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của nhà họ Khương, sau lưng anh ta toát mồ hôi lạnh, bắt đầu có ý muốn lùi bước…



“Vậy mà cậu vẫn còn mặt mũi tới nhà họ Khương chúng tôi à!” Khương Bác nổi giận đùng đùng hét lên.



Nếu không phải do thằng đàn ông này dụ dỗ Nhược Vi… Hiện tại ông ta đường đường là cha vợ tương lai của Nguyên Cận Mặc rồi!



Vừa nghĩ tới chuyện mộng đẹp đã vỡ tan, Khương Bác bóp cổ tay tiếc nuối, đối diện với Mạc Hạo Thần, thậm chí ông ta muốn gϊếŧ quách anh ta cho rồi.



“Bác trai, cháu đã nói rõ ràng, đúng là trước đó cháu đã làm nhiều chuyện hồ đồ.”



Thấy trên mặt Khương Bác lộ vẻ giận dữ, Mạc Hạo Thần vội vàng xin lỗi, thấp giọng nói.



“Nhưng cháu thật sự thích Nhược Vi, hơn nữa cô ấy đã là người của cháu, hay là cứ…”



“Loảng xoảng…”



Lúc này Phương Như Phượng ném mạnh ly trà xuống dưới chân Mạc Hạo Thần, sắc mặt chỉ có thể dùng một từ khó coi để hình dung: “Đồ rác rưởi vô liêm sỉ, đánh nó cút đi!”



Cho dù Nhược Vi làm chuyện hồ đồ như vậy, bà ta cũng không thể gả cháu gái cho nhà họ Mạc, còn là một thằng đàn ông có khả năng là một tên gay.



Mới vừa đắc tội với nhà họ Nguyên, còn không kịp lấy lại tinh thần mà trong nháy mắt lại quyết định ra một hôn sự như vậy… Bọn họ còn ngại là mình đắc tội chưa đủ lớn sao!



“Bà nội Khương, cháu…”



Mạc Hạo Thần đỏ mặt, đã có người giúp việc giơ chổi và gậy gỗ đuổi anh ta ra ngoài.



Lúc này anh ta chạy mất tăm dưới vô số ánh mắt khinh bỉ.



Không hề chú ý tới Khương Nhược Vi đang tuyệt vọng ở phía sau.



Dù thế nào đi nữa cô ta cũng không ngờ là người đàn ông này vậy mà sẽ lựa chọn chạy trốn khi nguy cấp, vậy chẳng phải cô ta vẫn phải chịu khổ sao?



Trong mắt nhanh chóng lóe lên, nhìn người lớn đang ngồi ở phía trước, cô ta cắn răng một cái, quỳ xuống trước mặt bọn họ.



“Hu hu hu… Bà nội, bố, mấy ngày nay con đã biết sai lầm của mình rồi.”



Liên tục quỳ mấy ngày trong nhà thờ tổ, sắc mặt Khương Nhược Vi tiều tụy hốc hác, thân thể yếu đuối ngã quỵ xuống đất, rất đáng thương.



Dù sao vẫn là đứa con gái đã từng thương yêu, Khương Bác cũng nhanh chóng mềm lòng.



“Em à, em yên tâm đi. Em thật lòng hối lỗi, chắc chắn tương lai mọi người sẽ tha thứ cho em.”



Sao Khương Chi Chi có thể để cho cô ta giả vờ tội nghiệp như ý được chứ, cô vui vẻ đi tới: “Nếu như vậy thì chọn ngày không bằng gặp ngày, bố à, bố để cho Nhược Vi ký giấy chuyển nhượng cổ phần ngay trong hôm nay luôn đi.”



“Chuyển… Chuyển nhượng cổ phần ư?” Khương Nhược Vi lắp bắp, cô ta đờ người sững sờ.



“Chuyện này…” Khương Bác chần chờ.



Bà cụ Khương quyết định: “Cứ làm như lời Chi Chi nói.”



“Không! Cháu không… Muốn! Tại sao phải tước đoạt cổ phần của cháu, các người đều không thể tước đoạt cổ phần của tôi!”



Khương Nhược Vi đột ngột đứng lên, hai mắt đỏ bừng, điên loạn kêu lên!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom