Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1182 - Ngoại truyện 23KẾT THÚC
Bảo Âm ở lại viện Thế An.
Không phải Đông Phương Thanh Huyền muốn, càng không phải là kết quả A Mộc Nhĩ muốn nhìn thấy, nhưng Tiểu Bảo Âm lấy thân phận công chúa cao quý, làm ra chuyện mặt dày mày dạn, không cần biết sắc mặt của Đông Phương Thanh Huyền và A Mộc Nhĩ thế nào, đêm đó cô bé mặc áo mỏng hứng gió lạnh, vào được viện Thế An thì đã ngã bệnh.
Đông Phương Thanh Huyền muốn đưa cô bé về, nhưng cô bé không chịu.
Đông Phương Thanh Huyền muốn tìm thái y cho cô bé, nhưng cô bé không chịu.
Đêm hôm sau, Hạ Sơ Thất xách hòm thuốc chạy qua.
Trên đời này người có thể khiến hoàng hậu nương nương đích thân xuất cung trị bệnh cũng chỉ có tổ tông sống này mà thôi. Khi Hạ Sơ Thất đến viện Thế An, cô bé nằm nghiêng người trên giường đệm của Đông Phương Thanh Huyền, miệng đang cắn một quả lê tiến cống, tay thì đang lật một quyển tiểu thuyết bán ngoài chợ xem say mê, làm gì giống như đang bệnh chứ?
Hạ Sơ Thất cau mày thả hòm thuốc xuống rồi nháy mắt với Kim Tụ.
Các cung nữ hiểu chuyện, vâng lời lui ra.
Trong ánh nến chập chờn chỉ còn lại hai mẹ con họ.
Bảo Âm cười hì hì, chớp mắt, “Nương đến rồi à?”
Hạ Sơ Thất khoanh tay đứng tại chỗ, “Nghe nói con bị bệnh.”
Bảo Âm nhăn mặt, “Đúng vậy ạ, bệnh rồi.”
Hạ Sơ Thất cũng nghiêm mặt, “Bệnh chỗ nào?”
Bảo Âm kêu “ôi chao” một tiếng, sờ đầu sờ mặt, rồi lại sờ bụng, sờ khắp nơi một lượt, cuối cùng cô bé yếu ớt đặt tay lên ngực, mặt mày trở nên chán chường, trông cực kì đáng thương, “Nương ơi, đó là tâm bệnh…”
Hạ Sơ Thất: “…”
Bảo Âm vừa làm nũng vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của nương mình, rồi lại cười nói: “Chắc nương biết rất rõ đạo lý tâm bệnh cần tâm dược mới trị được… Bệnh này của Bảo Âm kéo dài đã lâu, không phải A Mộc Cổ Lang thì không thể trị được... Nương ơi...”
Ngữ điệu phía trước nặng nề, nhưng tiếng “nương” phía sau lại là làm nũng.
Nếu là ngày thường, Hạ Sơ Thất thấy cô bé như thế, chắc chắn sẽ vác chổi lông gà đánh vào mông tiểu nha đầu này.
Nhưng hôm nay nàng không làm thế mà nghiêm túc quan sát đứa con gái mười một tuổi của mình rồi im lặng rất lâu.
Nàng cũng từng trải qua thời thiếu nữ.
Tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, đang là độ tuổi nổi loạn. Con gái tuổi này, nếu phụ huynh càng bắt ép, con bé càng nổi loạn, nếu sử dụng “bạo lực” chỉ e sẽ phản tác dụng.
Huống hồ, một cô bé mười một mười hai tuổi thích người khác giới là chuyện bình thường ở thời đại này, trong suy nghĩ của Bảo Âm càng không thể có cảm giác tội lỗi như những cô bé ở hậu thế.
Một giây sau, nàng ngồi bên giường.
Nàng nhìn Bảo Âm, cảm xúc trên khuôn mặt lúc sáng lúc tối, đó là một sự nghiêm túc Bảo Âm chưa bao giờ nhìn thấy. Trong đôi mắt ấy còn chứa đựng một sự lo lắng nhàn nhạt khiến Bảo Âm sững sờ, ngừng cắn quả lê.
“Nương ơi… nương làm sao vậy?”
Thật ra Bảo Âm là một đứa bé nghe lời.
Cô bé được cưng chiều từ bé, tính tình có lẽ tùy hứng đó nhưng bản chất lại lương thiện.
Hạ Sơ Thất cười vui mừng, đặt tay lên đầu con bé, khẽ vuốt mái tóc rối của con bé, cất giọng nói nhỏ nhẹ, “Bảo Âm, nếu nương cứ bắt con về cung, con có oán hận nương không?”
Bảo Âm cứng đầu, Hạ Sơ Thất cũng cứng đầu không kém.
Trước đây, không cần biết là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, Hạ Sơ Thất gần như chưa bao giờ dùng ngữ điệu thương lượng để nói chuyện với Bảo Âm. Vào giây phút này, lần đầu Bảo Âm cảm nhận được sự tôn trọng đến từ nương của mình… Nương của cô bé đang xem cô bé như người lớn.
Cô bé thấy vui trong lòng nhưng không trả lời ngay.
Hai mẹ con nhìn nhau rất lâu, tiểu nha đầu cắn môi rồi mới nghiêm túc gật đầu, “Nương ơi, ai cũng nói Bảo Âm không nên làm vậy, chính Bảo Âm cũng cảm thấy không nên. Nhưng mà nương ơi, trong lòng nương đã bao giờ có một người, lúc ban đầu chỉ là nhớ nhung, dần dần hắn đã trở thành chấp niệm. Không cần biết đã bao lâu trôi qua, không cần biết đã trải qua bao nhiêu chuyện, không cần biết đã gặp bao nhiêu người, bóng dáng người đó vẫn hiện rõ trong lòng, không hề thay đổi vì năm tháng, thời gian, khoảng cách. Ngoài hắn ra, chỉ có hắn.”
Hạ Sơ Thất nhìn cô bé, im lặng.
Thế giới của trẻ con rất đẹp, người lớn không vào được, không khuyên được.
Nhưng người lớn cũng phải tôn trọng thế giới của bọn nó.
Bảo Âm thấy nàng không nói gì, con bé liếm môi, chau mày suy nghĩ một hồi lâu rồi mới lên tiếng. Và đây là lần đầu cô bé không dùng cách nói đùa giỡn để giao lưu với nương của mình, “Nương ơi, Bảo Âm trưởng thành rồi, cũng có cách đánh giá thị phi đúng sai riêng của mình. Có thể kết quả sẽ chứng minh... Bảo Âm sai, nhưng nếu không thử mà đã rút lui... Không thử mà đã từ bỏ... thì Bảo Âm sẽ giống... sẽ giống...”
Cô bé suy nghĩ rất lâu, dường như không biết phải miêu tả thế nào.
Ngọn đèn dầu đung đưa trong gió, rèm vải cũng đang khẽ lắc lư.
Một lúc lâu sau, cô bé mới ôm ngực, nhấn mạnh, “Giống như mất đi thứ gì đó, sẽ thấy nuối tiếc cả đời. Nương à, cho con gái một cơ hội, được không… Xin nương đó!”
“Bảo Âm…” Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt trẻ con của Bảo Âm, chân mày nàng chau lại thật chặt.
Bảo Âm mím môi, xuống giường, nửa quỳ dưới đất, ôm hai chân nàng, gác đầu lên đầu gối nàng, từ từ nắm chặt tay nàng, cười khẽ, “Nương ơi, Bảo Âm biết nương thương con… Bảo Âm biết sự lo lắng trong lòng nương. Bảo Âm hứa với nương… Chỉ cần một cơ hội thôi, nếu trước khi A Mộc Cổ Lang rời Đại Yến mà vẫn không thích Bảo Âm, thì Bảo Âm sẽ thu hồi tình cảm này lại.”
Đôi môi Hạ Sơ Thất cử động, không nhịn được mà bóp chặt cánh tay con bé.
“Bảo Âm, chuyện nam nữ, không như con nghĩ...”
“Nương ơi…” Bảo Âm khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm, giọng nói dịu dàng, trong veo hệt như một chú chim vàng anh vừa mới chui ra khỏi vỏ, tràn ngập sự chờ mong đối với tình cảm và thế gian tươi đẹp: “Bảo Âm chỉ muốn một cơ hội này, chỉ muốn có một khoảng thời gian được ở bên A Mộc Cổ Lang... Tâm nguyện be bé này, nương không chịu đồng ý ư? Vậy thì con hỏi nương, năm xưa ai cũng nói nương và cha không được, vì sao nương lại cố chấp như vậy?”
Ai cũng nói không được, vì sao nàng lại cố chấp như vậy?
Hạ Sơ Thất sững sờ, vuốt ve khuôn mặt con bé, thở dài.
“Đồ si tình ngốc nghếch…”
“Ha, nương đừng than thở…” Bảo Âm lại cọ mặt vào đùi nàng, trong giọng nói thong thả ấy chỉ toàn là sự khát khao: “A Mộc Cổ Lang tuấn tú… Nhìn người, Bảo Âm sẽ thấy rất vui. Nương ơi, nương không thấy thế ư?”
Nửa canh giờ sau, Hạ Sơ Thất ra khỏi phòng.
Nàng xách hòm thuốc, dẫn theo Kim Tụ, bước chân thong thả, không vội vàng như lúc vào, sắc mặt cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh và tự nhiên, chỉ có điều mái tóc khẽ lay theo gió, trông như có thêm nét u sầu.
Đông Phương Thanh Huyền đợi bên ngoài, thấy nàng bèn mỉm cười.
“Con bé không sao chứ?”
Hạ Sơ Thất thoáng do dự rồi đưa hòm thuốc cho Kim Tụ, sau đó ngồi xuống.
“Phiền đại hãn cho một tách trà đi, thấy hơi khát.”
Đông Phương Thanh Huyền nhìn chằm chằm hàng chân mày hơi nhíu lại của nàng, hắn ta cười khẽ, gọi Như Phong vào, pha trà rồi đích thân rót vào trong chén ngọc trắng, đưa tới trước mặt nàng, những ngón tay thon dài trắng ngần ấy vẫn giống như nhiều năm trước, vẫn hào hoa phong nhã giống như Đại đô đốc Cẩm Y Vệ mặc áo đỏ năm xưa.
Nghiêm chỉnh mà nói, Đông Phương Thanh Huyền trông chín chắn hơn nhưng không hề già, với độ tuổi ba mươi này thì hắn trông càng tao nhã tôn quý, sâu lắng hơn thiếu niên công tử mười bảy mười tám tuổi, sở hữu sức hấp dẫn khiến thiếu nữ rung động.
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, không nói gì.
Hắn ta mỉm cười uống trà, cũng không nói gì.
Trong bầu không khí yên tĩnh chỉ có tiếng nắp trà và tách trà chạm vào nhau, nhưng dường như cũng gõ vào trái tim, hòa tan sự chia cách bất đắc dĩ và lãng phí suốt những năm qua trong mùi trà thơm thoang thoảng kia…
Cuối cùng, thứ chảy đi mất chỉ có thời gian, không thể xóa tan dấu vết.
Hạ Sơ Thất thở dài, nhất thời không biết nói gì.
Nhưng Đông Phương Thanh Huyền lại cười, phá vỡ sự yên tĩnh.
“Nếu ta không hỏi, có phải nàng cũng không định lên tiếng không?”
Hạ Sơ Thất nhìn chăm chú khuôn mặt của hắn ta, “Ta có thể hỏi gì?”
Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, khóe môi hơi vểnh lên, vẻ mặt như bình tĩnh, lại như đang cố gắng kiềm chế một loại cảm xúc gì đó rất khó đè nén, “Người muốn chất vấn Thanh Huyền là nương nương, Thanh Huyền đã chiếm tiên cơ, chuẩn bị rửa tai lắng nghe rồi, vì sao nương nương lại không chịu nói ra?”
Hạ Sơ Thất chau mày, lắc đầu rồi thở dài, “Đừng chơi chữ với ta nữa, ngươi cũng đâu phải tú tài nghèo. Với lại ta có gì để chất vấn ngươi đâu? Ta dạy con thất bại, để con bé chạy tới viện Thế An làm càn, khiến người chê cười rồi…” Nàng khựng lại rồi cười, “Suy cho cùng, người nên xin lỗi là ta. Câu nói năm xưa vốn chỉ là lời nói đùa, nào ngờ lại thành lời tiên tri...”
“Không phải là lời tiên tri.” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười tiếp lời, khẽ giơ tay lên, giống như chỉ vô tình đẩy đĩa điểm tâm trên bàn đến trước mặt nàng, “Trẻ con đùa giỡn thôi, nương nương không cần để ý.”
Lòng Hạ Sơ Thất hơi lạnh đi.
Chỉ với câu này nàng đã biết, e rằng con gái mình phải chịu khổ rồi đây.
Thần nữ có lòng, Tương vương vô mộng. Cho dù là nàng cũng rất khó chấp nhận tình cảm này, huống hồ gì là Đông Phương Thanh Huyền? Nàng lại cau mày, “Đứa bé này đã gây rắc rối cho ngươi… Nhưng con gái là bảo bối của nương, người làm nương quả thật không đành lòng... Đại hãn, ta có một thỉnh cầu quá đáng...”
Thần thái của Đông Phương Thanh Huyền bình tĩnh, “Nương nương cứ nói đừng ngại!”
Hạ Sơ Thất nói: “Con bé quen biết đại hãn từ bé, lại có tình chăm sóc nuôi dạy, à thì… đã lâu không gặp, con bé muốn ở lại làm phiền vài ngày, mong đại hãn đồng ý.”
“Nương nương nặng lời rồi.” Đông Phương Thanh Huyền hơi cứng người lại, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, xem như ngầm đồng ý với lời nàng nói, hắn ta thoáng suy nghĩ rồi cười, “Lời nói đùa của trẻ con mà thôi, người lớn cần gì phải xem là thật? Con bé muốn chơi thì cứ ở lại. Đã vài năm không gặp, Thanh Huyền cũng luôn nhớ con gái.”
Khi nói tới “con gái”, ánh mắt hắn ta trở nên sâu thẳm, đôi mắt màu hổ phách nhạt ấy khi nhìn Hạ Sơ Thất dường như lóe sáng lên như lưu li, nó trong suốt óng ánh, ngỡ như chứa đựng vô số cảm xúc nhưng lại khiến người ta không hiểu.
“Con gái của Thiên Lộc, tất nhiên cũng là con gái của ta.”
Hạ Sơ Thất cúi đầu uống trà, tránh né đôi mắt nóng rực ấy rồi cười cảm ơn, khi ngẩng đầu lên trò chuyện với hắn ta, thần sắc của hắn ta đã trở về với vẻ ung dung và bình thản như ngày nào. Hai người ngươi một câu ta một câu, vô tình nói đến một vài chuyện thú vị năm xưa, bầu không khí cũng trở nên thoải mái đi nhiều.
Khoảng một chung trà sau, Hạ Sơ Thất đứng dậy cáo từ.
Đông Phương Thanh Huyền tiễn nàng tới cửa viện Thế An.
Tuyết bay giữa trời, gió dường như vô tình hơn.
Yến Tân Các là nơi ở của sứ thần khắp nơi, tuy trong lòng hai người trong sạch nhưng vẫn phải để ý tới thân phận của nhau, họ đứng cách nhau bảy tám bước, hành lễ với nhau, không nói thêm câu nào.
Vào lúc Hạ Sơ Thất được Kim Tụ dìu lên xe ngựa, Đông Phương Thanh Huyền bỗng nhiên bước lên một bước, khẽ gọi, “A Sở…”
Hạ Sơ Thất đang khom người, bỗng dưng sững lại.
Nàng chần chừ trong thoáng chốc sau đó quay đầu lại, cười nhẹ, “Thanh Huyền, bảo trọng.”
Đôi môi mỏng của Đông Phương Thanh Huyền hơi trắng giữa gió tuyết trong đêm. Hắn ta thoáng ngập ngừng rồi cũng chỉ cười, “Bảo trọng!”
Cùng một ngôi thành, không phải Đông Phương Thanh Huyền không có cơ hội gặp nàng. Nhưng hắn ta là vua Ngột Lương Hãn, nàng là hoàng hậu Nam Yến, cho dù có gặp cũng phải trong trường hợp chính thức, rất khó được gặp riêng, châm trà đối ẩm, trò chuyện như những người bạn như đêm nay.
Hắn ta có một đống lời chưa kịp nói.
Nhưng ngoại trừ hai tiếng “bảo trọng” kia, những lời khác đã không còn cần thiết nữa.
Xe ngựa biến mất nơi góc phố, khi hắn ta hoàn hồn lại, phát hiện vành mắt đã ướt nhòe. Nhưng gió tuyết lạnh buốt trên đầu đã biến mất.
Người che dù cho hắn ta là Như Phong.
Gã vẫn im lặng, không nói nhiều, suốt những năm tháng qua, gã chỉ theo mình hắn ta.
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, bước vào phòng.
Tiểu Bảo Âm đã chiếm cứ phòng phủ nên hắn ta chỉ có thể sang phòng khách. Nhưng hắn ta vừa vào sân phòng khách thì nhìn thấy tiểu nha đầu “đang bệnh” ngồi trên bậc thang cạnh cửa, cô bé mặc áo choàng của hắn ta, cơ thể nhỏ nhắn co lại, biểu cảm nhìn thật chán chường.
“A Mộc Cổ Lang, trò chuyện xong chưa?”
Đông Phương Thanh Huyền không đáp, nhưng sắc mặt lại trở nên nặng nề, hắn ta hỏi, “Đã khuya như vậy rồi sao còn chưa đi ngủ nữa?”
Bảo Âm cười hì hì, nghiêng đầu nhìn hắn ta, “Con là người dễ bị đuổi vậy hả?”
Đông Phương Thanh Huyền: “…”
Bảo Âm thấy hắn ta không hiểu bèn cười tủm tỉm đứng dậy, phủi tuyết dính trên mông rồi đi đến bên cạnh hắn ta, sau đó ngẩng cái đầu còn chưa cao tới vai của đối phương, “A Mộc Cổ Lang, người định chuẩn bị cảm ơn ân nhân là công chúa Bảo Âm như thế nào đây?”
Ân nhân công chúa Bảo Âm?
Đông Phương Thanh Huyền xoa đầu con bé, chẳng hiểu gì.
“Tiểu nha đầu! Đừng quậy nữa, trời lạnh, mau về phòng đi.”
Bảo Âm bĩu môi, kéo chiếc áo choàng dài ngoằng, đi quanh người hắn ta, đắc ý nói: “Hoàng đế Đại Yến yêu thê như mạng, cũng rất bảo vệ thê… Nếu không phải bổn công chúa bỗng dưng ngã bệnh, sao người có thể được gặp riêng nương con chứ?… Càng đừng nói tới việc trò chuyện với người.”
Đông Phương Thanh Huyền sửng sốt, nhìn cô bé như nhìn quái vật.
Hắn ta tưởng lúc nãy tiểu nha đầu chỉ nói bâng quơ, nào ngờ ánh mắt con bé lại tinh tường như vậy… Không chỉ biết hắn ta thích nương của con bé, mà chắc cũng biết hắn ta là một kẻ thất bại toàn diện nhỉ?
Hắn ta nghĩ như thế rồi cười thản nhiên, “Tiểu Bảo Âm đã giúp ta một việc lớn như vậy, cảm ơn con cũng là chuyện nên làm.”
Mắt cô bé sáng rực, mặt mày vui mừng.
Đông Phương Thanh Huyền cười dịu dàng hơn, áo choàng trắng bay lên trước gió ngỡ như hòa vào tuyết trắng đầy trời, “Trước khi ta rời khỏi Đại Yến, con có thể ở đây, ta sẽ tranh thủ thời gian chơi với con.”
Bảo Âm trừng mắt.
“A Mộc Cổ Lang…”
Bánh từ trên trời rơi xuống, cô bé không dám tin.
Cô bé nhìn hắn ta rất lâu, thấy nụ cười của đối phương vẫn dịu dàng như vậy, cô bé mới biết hắn ta không nói đùa.
“Yeah!” Bảo Âm phấn khởi nhảy cẫng lên, “A Mộc Cổ Lang, người đối xử với Bảo Âm tốt thật, tốt quá, A Mộc Cổ Lang…”
Đông Phương Thanh Huyền cười rồi xoa đầu cô bé, “Nghĩa phụ thương con gái là chuyện nên làm.”
Bảo Âm biến sắc, nghiêng đầu nhìn hắn ta.
Đông Phương Thanh Huyền lại cười, “Nương của con đã đồng ý rồi, từ đây ta sẽ là nghĩa phụ của con.”
Bảo Âm cúi gằm mặt xuống: “…”
Một trò hề nho nhỏ đã âm thầm kết thúc vào mùng tám tháng Chạp năm Vĩnh Lộc thứ năm. Ngày hôm đó, mọi nhà đều đang ăn cháo lạp bát*, nhưng chuyện công chúa Bảo Âm đại náo viện Thế An lại không có ai nhắc tới, chỉ là người có tâm lại phát hiện ra, có một tiểu thiếu gia thanh tú xuất hiện bên cạnh vua Ngột Lương Hãn.
(*) Bên Trung sẽ ăn cháo vào ngày mùng tám tháng Chạp âm lịch, cháo gồm có ngô, táo đỏ, hạt sen, ý dĩ...
Tuy cậu ta chỉ mới mười một mười hai tuổi nhưng cách nói chuyện lại rất thông minh, đi sát theo vua Ngột Lương Hãn nửa bước không rời, không cần biết vua Ngột Lương Hãn thăm họ hàng hay bằng hữu tại kinh đô mới, cậu ta đều đi theo. Không giống người hầu, không giống vương tử, nhưng cũng không ai dám hỏi han thân phận của cậu ta.
Đông Phương Thanh Huyền rất bận.
Cho dù hắn ta chẳng có chuyện gì cần phải làm ở Đại Yến nhưng vào thời này, kinh đô mới Nam Yến đã là tòa thành phồn hoa giàu có nhất thiên hạ, sứ giả bốn phương, khách khứa tám hướng, đủ loại thương nhân, tiếp đón không xuể. Một lần sinh thần long trọng của hoàng hậu thu hút các quân vương trong thiên hạ, cho dù chỉ là hư tình giả ý nhưng ngày nào hắn ta cũng có vô số những buổi tiệc xã giao cần phải dự.
Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ là, cho dù là chuyện quốc gia cực kì quan trọng nhưng Đông Phương Thanh Huyền cũng không bao giờ cấm Bảo Âm đi theo. Hắn ta bàn chuyện, cô bé đứng im bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng thè lưỡi với hắn ta để nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Trong những ngày đó, Bảo Âm có cơ hội quan sát Đông Phương Thanh Huyền với khoảng cách gần.
Cũng từ đó, cô bé cũng biết được thêm nhiều mặt của hắn ta.
Nhưng lại không có… A Mộc Cổ Lang trong ký ức của mình.
Hắn ta có thể nghiêm túc đàm phán chính vụ với hoàng tử nước khác, có thể cười tươi giao thiệp trong chốn trăng hoa, mặt không đổi sắc. Hắn ta có thể lười nhác xem tấu chương dưới ánh nến, có thể nằm trên ghế dài đọc dã sử tin tức đầy nhàn nhã. Hắn ta có thể dịu dàng khuyên cô bé mặc thêm áo, cũng có thể nghiêm khắc phê bình sự tùy hứng bướng bỉnh của cô bé. Không những thế... Cổ tay trái xấu xí mà hắn ta chưa bao giờ để lộ trước mặt người khác lại có thể để lộ thoải mái trước mặt Bảo Âm, không cần biết vết thương ấy trông dữ tợn cỡ nào, cũng không quan tâm đến khuôn mặt hoảng sợ trắng bệch của cô bé khi lần đầu thấy hắn lắp tay giả.
Dường như hắn ta rất cố gắng…
Cố gắng diễn vai một người cha.
Đồng thời, hắn ta cũng cố gắng bày ra cho cô bé xem sự “sự xấu xí” mà hắn ta chưa từng để lộ bao giờ.
Dường như cô bé đã hiểu, nhưng lại như không hiểu.
Mỗi khi hắn ta rảnh rỗi, Bảo Âm sẽ luôn hỏi về rất nhiều chuyện lúc nhỏ của mình, những ký ức cô bé không nhớ rõ ấy lại là những chuyện từng tồn tại trong cuộc đời của mình và Đông Phương Thanh Huyền.
“A Mộc Cổ Lang, người nhặt Bảo Âm ở đâu vậy?”
Cô bé mỉm cười, dùng chữ “nhặt” đầy tinh nghịch, vừa hỏi vừa ăn đồ ăn vặt, nét mặt trẻ con ngây thơ kia thành công khơi gợi ký ức của Đông Phương Thanh Huyền…
Tại địa đạo nhỏ hẹp lạnh lẽo trong quán rượu Như Hoa đêm đó đã có mấy chục sinh mạng âm thầm biến mất, máu tươi chảy đầy đất, cung Diên Xuân bị cháy thành tro, đứa bé bị chém thành đôi kia… Chỉ trong khoảng khắc, những điều ấy dường như hóa thành những chiếc bóng hung tợn, chui vào trong đầu hắn ta...
“A Mộc Cổ Lang?” Bảo Âm thúc giục.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn cô bé, khẽ đáp: “Trong quán rượu Như Hoa của nhà Thanh Hoa công chúa…”
Bảo Âm gật đầu hiểu ra, hứng thú hỏi tiếp: “Lúc Bảo Âm mới sinh ra có đẹp không? Có phải vừa sinh ra là châu ngọc trong miệng, mặt có hào quang, khiến trời đất biến sắc không?”
Mí mắt Đông Phương Thanh Huyền hơi giật giật.
Bản lĩnh tự khen mình của tiểu nha đầu này đúng là không thua gì nương nó.
Hắn ta nhịn cười rồi thở dài, sau đó hơi nâng tay áo lên, uống một ngụm trà, “Khi nương con mang thai con, cả ngày ở trong phủ Ngụy quốc công nơm nớp lo sợ, không thấy được ánh nắng mặt trời, tâm trạng không được thoải mái, lại bị khó sinh, cửu tử nhất sinh mới sinh con ra được... Vì vậy, lúc con vừa mới ra đời...”
Bảo Âm sốt ruột, “Thế nào?”
Đông Phương Thanh Huyền nhướng mày, “Rất gầy, rất nhỏ, rất xấu, giống như một con mèo con đang hấp hối…”
Bảo Âm ngừng nhai, có vẻ như đã bị nghẹn.
“Sao Bảo Âm lại lớn lên thành đại mỹ nhân vậy?”
Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, lắc đầu không nói gì.
Bảo Âm chớp mắt, bĩu môi: “Được thôi, người nói gì thì là đó vậy. Dù sao trên đời này, trừ người ra, không còn ai biết khi bé Bảo Âm trông như thế nào.”
Vốn dĩ cô bé chỉ vô tình nói vậy, nhưng sự thật này lại khiến Đông Phương Thanh Huyền hơi sững sờ, nhớ về ngày hôm đó Bảo Âm chỉ vào mặt hắn ta nói… Người nợ con, nợ con…
Suy cho cùng, quả thật hắn ta đã thiếu nợ đứa bé này.
Lúc ra đời không có cha, cũng không có mẹ, chỉ có thể theo một kẻ quái gở như hắn ta… Cũng chẳng có được chút tình yêu nào.
“A Mộc Cổ Lang…”
Lúc hắn ta ngẩn người, giọng nói mềm mại của Bảo Âm lại vang lên.
“Ừ?” Hắn ta quay sang nhìn, ánh mắt có thêm sự dịu dàng.
Bảo Âm nhìn hắn ta, tròng mắt chuyển động nhanh như chớp: “Lúc nào Bảo Âm bắt đầu tập đi? Lúc nào bắt đầu mọc răng? Tiếng gọi đầu tiên của Bảo Âm là nương hay là cha thế?”
Đông Phương Thanh Huyền khựng lại.
Trong trí nhớ của hắn ta, cô bé non nớt, bé xíu ngày ấy mọc cái răng đầu tiên ở tháng thứ bảy, một tuổi ba tháng mới biết đi. Trước khi biết đi, cô bé chỉ suốt ngày bò lung tung dưới đất, nước dãi chảy dài, tốc độ bò lại rất nhanh. Hắn ta ở phía Đông, cô bé sẽ bò tới phía Đông, hắn ở phía Tây, cô bé sẽ bò sang phía Tây, hắn ta ở thư phòng giải quyết công việc, cô bé liền bò qua cửa tiến vào, y như một con mèo nhỏ, ôm lấy chân hắn ta chơi đùa rồi không biết ngủ từ bao giờ...
Cô bé tập đi rất lâu nhưng lúc biết đi rồi lại đi rất vững.
Về phần tiếng đầu tiên mà cô bé gọi...
Không phải cha, cũng không phải nương, mà là “A Mộc Cổ Lang”.
Đông Phương Thanh Huyền day trán, đột nhiên cười, lẩm bẩm: “Thảo nào cha con lại cứ hận ta...”
Hắn ta cướp mất rất nhiều quyền lợi của người làm cha là Triệu Tôn. Nhưng hắn ta không hối hận. Cho dù Bảo Âm có nhận định hắn ta là cha hay không thì ở cuộc đời này của hắn ta, nhờ sự xuất hiện của Bảo Âm mới có hai năm ngắn ngủi đẹp đẽ ấy, khiến cho hắn ta từng được sống như một người cha, sống hai năm cuộc đời như người bình thường.
“... Người nói nhanh lên, A Mộc Cổ Lang.”
Giọng của Bảo Âm kéo dài giống y như một cô nương yếu ớt làm nũng. Đông Phương Thanh Huyền nhớ tới chuyện cũ nên lúc cúi đầu nhìn cô bé, sắc mặt cũng hiền hòa, ấm áp hơn nhiều, “Bảo Âm, con hỏi chuyện này để làm gì?”
Tiểu nha đầu cười hì hì, đưa tay ôm má.
“Bởi vì lớn lên con muốn làm một tác giả.”
“Tác giả?” Đông Phương Thanh Huyền chưa bao giờ nghe thấy từ như thế.
Bảo Âm giải thích cho hắn ta xong, lại cười đầy khát khao: “Nương của con nói, một tác giả giỏi sẽ được rất nhiều người hâm mộ... Bảo Âm lớn lên muốn viết thật nhiều cuốn sách nổi tiếng lưu truyền trăm đời... Ừm, bộ đầu tiên sẽ viết là ‘Truyền kỳ Bảo Âm’. À, đúng rồi, A Mộc Cổ Lang, sao người lại đặt tên cho con là Bảo Âm thế?”
“Bảo Âm là bảo âm, tức là phúc khí.”
“Vậy thì sao không phải là kim ngân tài bảo mà lại là bảo âm ạ?”
“...”
Đông Phương Thanh Huyền đau đầu, Bảo Âm liên tục đặt đủ mọi câu hỏi lúc thì ngây thơ, lúc lại xảo trá, tai quái, hỏi hết câu này tới câu khác, hôm nay hỏi xong, ngày mai nhớ ra lại tiếp tục hỏi nữa. Có những vẫn đề có khi lặp đi lặp lại mãi, không hề thấy chán...
Từng ngày cứ thế trôi qua.
Cuối cùng, Đông Phương Thanh Huyền không thể không than thở: “Người khiến người ta thấy phiền não nhất trên đời này, chính là tác giả...”
Bảo Âm còn chưa kịp viết “Truyền kỳ Bảo Âm” mà Đông Phương Thanh Huyền đã ở lại Nam Yến hơn một tháng rồi.
Bảo Âm nghĩ: thời gian vui vẻ luôn qua thật nhanh.
Tháng Giêng năm Vĩnh Lộc thứ năm, hơi thở của năm mới còn chưa tan đi, đội nghi lễ tới Thông Ninh Viễn của Triệu Tôn đã xuất phát.
Lần này bọn họ tới Thông Ninh Viễn là tuân theo thánh dụ của Vĩnh Lộc Đế, tới tiếp nhận di hài của phu thê Quảng Vũ hầu Trần Cảnh về tân kinh an táng. Chuyện này đáng ra phải hạ chỉ làm từ mấy năm trước, nhưng khi ấy Triệu Tôn đã có tính toán dời đô và sửa đế lăng cho nên việc này tạm được gác lại.
Trần Cảnh lúc còn sống luôn theo sát bên hắn, vì thế chết có lẽ cũng không muốn rời.
Đầu năm Vĩnh Lộc thứ năm, Triệu Tôn đã tìm một vị trí phong thủy ở ngọn núi đối diện với lăng tẩm đế hậu của Triệu Tôn và xây dựng lăng mộ mới cho Quảng Vũ hầu Trần Cảnh cùng phu nhân Tinh Lam, để hai phu thê họ về sau được bầu bạn với đế hậu, được chúng thần coi là lễ ngộ cao nhất mà hoàng đế dành cho công thần.
Hiện nay lăng đã xây xong, đại hôn của Triệu Tôn cũng đã qua, đầu xuân, tuyết tan, trời cũng trong... là lúc nên đón phu thê y trở về.
Nhưng đội nghi lễ xuôi Nam còn chưa khởi hành thì Đông Phương Thanh Huyền đã tìm tới.
Trong điện Hoa Cái, hai người bạn cũ cùng nhau đánh cờ và uống trà xanh, không ngờ tới tận canh ba, thấy hắn ta vẫn không mở miệng, Triệu Tôn hỏi thẳng: “Nói đi, có chuyện gì cầu ta?”
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười: “Bạn thân cũ với nhau, cần gì nói khó nghe thế chứ? Không có việc cầu ngươi... thì ta không thể tới tìm ngươi à?”
Sắc mặt Triệu Tôn sa sầm, khí thế đế vương nồng đậm lại chẳng át được ý cười, “Trẫm bề bộn nhiều việc...”
Ý là nếu hắn ta không nói thì hãy đi đi.
Đông Phương Thanh Huyền cười than thở: “Lại thế rồi. Ta ấy à, chẳng làm gì được ngươi.” Giọng điệu ấy rất giống mấy người gọi “bảo bối” trong Thúy Hồng Lâu vậy.
Triệu Tôn hừ nhẹ một tiếng, im lặng không nói. Đông Phương Thanh Huyền lại cười khẽ, nghiêng người, ghé sát vào hắn, cười quái dị: “Thiên Lộc, đằng nào thì người của ngươi cũng đi đào mộ, đào thêm một cái nữa được không?”
Hắn ta nói rất xảo quyệt, Triệu Tôn mím môi: “Mộ của ai?”
Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ: “Ta.”
Năm đó, Đông Phương Thanh Huyền rơi xuống nước, “chết” ở bến đò Phố Khẩu phủ Ứng Thiên, chỉ có một nấm mồ chôn quần áo tượng trưng, ngôi mộ đó qua nhiều năm như thế, cỏ đã sớm xanh um lên rồi, nhưng giờ hắn ta vẫn còn sống nên chẳng ai chăm sóc ngôi mộ đó cả.
Tay cầm chén trà của Triệu Tôn hơi khựng lại: “Vì sao phải đào chứ?”
Đông Phương Thanh Huyền tiếp tục cười: “Ngôi mộ kia rách nát quá, ta không muốn trăm nghìn năm sau còn bị người ta chê cười... Dù gì ta cũng là một nhân vật phong vân ở Nam Yến như thế, đi theo làm tùy tùng cho Triệu gia các ngươi, kết quả lại chết chỉ có chiếu bọc thây, nghĩ mà xem, thiệt thòi quá đúng không?”
Triệu Tôn nheo mắt, chăm chú quan sát nét mặt hắn ta, mãi không nói gì.
Một hồi lâu sau, hắn thu lại sự sắc bén, cười nhạt: “Ngươi muốn ta đưa mộ ngươi về tân kinh, giải oan, sửa án cho ngươi, sau đó lại giúp ngươi xử lý hậu sự hả?”
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Ngươi có bằng lòng hay không?”
Triệu Tôn thản nhiên nhìn hắn ta, cảm xúc trong mắt rất mờ mịt, biến ảo trong chốc lát, cuối cùng chỉ có một lời than thở: “Chỉ cần ngươi đưa bạc, trẫm có thể làm được ngay.”
Đông Phương Thanh Huyền nhíu mày: “Độc thật!... Ngươi yêu tiền đến thế à?”
Triệu Tôn thả chén trà xuống, “Có vợ như thế, ta cũng chẳng biết làm sao.”
…
Ba tháng sau, đội ngũ nghi lễ xuôi Nam hồi kinh.
Bọn họ tốn chừng nửa tháng ở Thông Ninh Viễn, tìm kiếm ở địa điểm mà Cảnh Tam Hữu mai táng Trần Cảnh và Tinh Lam nhưng lại không tìm được hài cốt của hai người họ, ở nơi đó giờ đã thành một bãi tha ma.
Bao nhiêu năm chiến tranh loạn lạc, có bao nhiêu người vô tội phải chết chứ?
Lại có bao nhiêu người được chôn xuống mà không để lại tên họ?
Tin này làm Triệu Tôn giận dữ: “Ăn hại!”
Nhưng cho dù hắn có giận dữ thế nào, tức đến nghiến răng nghiến lợi thế nào cũng chẳng có cách nào thay đổi kết quả ấy. Bảy mươi hai người của đội nghi lễ đi tới Thông Ninh Viễn, mất nửa tháng để kiểm kê hết toàn bộ mộ vô danh ở bãi tha ma ấy, nhưng di vật được đào ra lại hoàn toàn chẳng thể chứng minh được thân phận của Trần Cảnh và Tinh Lam, càng không thể chứng minh đâu mới là thi cốt của bọn họ. Mà thi cốt thì quá nhiều, không thể vận chuyển về hết được, đội nghi lễ đành phải ngậm nước mắt mà chôn xuống lần nữa...
Chuyện đã xảy ra quá lâu, rất nhiều chuyện không thể kiểm chứng được nữa.
Triệu Tôn đường đường là đế vương, nghĩ tới chuyện này cũng phải nghẹn ngào mấy lần.
“Ta có lỗi với Trần Cảnh... Là ta có lỗi với hắn, đáng lẽ nên đi sớm...”
Đi sớm thì sẽ không rơi vào kết cục thế này.
“Triệu Thập Cửu, không nên nghĩ như thế.” Hạ Sơ Thất kéo tay hắn ngồi xuống, con ngươi trong trẻo ướt át tràn đầy hy vọng, “Chuyện Cảnh Tam Hữu mai táng người năm đó cũng chỉ là lời đồn mà thôi... Một truyền mười, mười truyền trăm, rốt cuộc thật giả như thế nào không ai biết được. Rốt cuộc Trần Cảnh và Tinh Lam... ở đâu, cũng không ai dám khẳng định. Lỡ như... bọn họ cũng như chúng ta, gặp được kỳ ngộ gì đó, tới một nơi khác, đang sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau thì sao?”
Có thể gặp được kỳ ngộ gì chứ?
Nhiều năm như thế, nếu bọn họ còn sống thì đã sớm quay trở về rồi.
Trong lòng Triệu Tôn biết nàng chỉ đang an ủi mình, bàn tay hắn không ngừng vỗ về bả vai nàng, không nói gì. Nhưng đến hôm sau, Triệu Tôn lại hạ chỉ, phái đặc sứ tới Thông Ninh Viễn, xây lại toàn bộ mộ vô danh ở nơi đó, cũng yêu cầu quan viên địa phương phải cúng tế hằng năm.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hạ Sơ Thất thấy hắn hành động như vậy thì thổn thức trong lòng.
Khi Triệu Thập Cửu trải qua bao nhiêu gian khổ để cuối cùng ngồi lên vị trí chí tôn thì những người trung thành lâu năm đã không còn nữa. Không thể cùng chung vinh hoa phú quý, ngay cả hài cốt cũng biến mất dưới sự bào mòn của thời gian, tuy là đế vương chấp chưởng giang sơn nhưng cũng chỉ có thể bất lực chấp nhận sự ly biệt này, sự đau khổ ấy sẽ tới mức nào chứ?
Lăng mộ đối diện đế lăng cũng không bỏ không.
Ngày mùng tám tháng năm, ngày hoàng đạo, y quan* của Trần Cảnh và Tinh Lam được đưa xuống mộ.
(*) Quần áo mũ miện
Cũng dùng y quan để chôn còn có cả Đông Phương Thanh Huyền.
Không thể không nói, vị đại hãn này đúng là không biết xấu hổ. Hắn ta không giống như lời nói lúc trước, muốn Triệu Tôn tu sửa lăng mộ cho mình mà là tự tìm người tìm một chỗ phong thủy tốt ở mặt sau núi có lăng mộ đế hậu, xây một ngôi mộ đơn độc, cũng tự mình viết bia cho ngôi mộ ấy: Nam Yến Cẩm Y Thân Quân Đô Chỉ Huy Sứ Đông Phương Thanh Huyền Chi Mộ.
Vì thế, Đông Phương Thanh Huyền lại được mai táng lần nữa.
Hắn ta đã sắp xếp xong chỗ ở của mình sau khi mất, cũng thành công làm cho Triệu Tôn tức giận đến mức một ngày không lên triều.
Theo cách nói của Bảo Âm là: “Chiêu này vô sỉ tới mức làm người ta giận sôi gan.” Cô bé tuyên bố, muốn đem nhân vật vương của Ngột Lương Hãn này vào trong tiểu thuyết của mình để thêm cho ngòi bút của mình một “màu sắc mãnh liệt” nhất.
Nháy mắt cái đã hết tháng năm.
Dù sao Nam Yến cũng không phải đất nước của mình nên các sứ giả đã sớm mang theo đặc sản Nam Yến, chở đủ thứ bao lớn bao nhỏ rời đi rồi. Đến lúc này, Đông Phương Thanh Huyền cũng đã ở lại Nam Yến suốt mấy tháng, không có lý do để ở lại nữa.
Bảo Âm là một đứa trẻ tính tình kỳ quặc.
Cô bé quấn lấy Đông Phương Thanh Huyền suốt cả ngày, ai cũng thấy điều đó.
Nhưng khi Đông Phương Thanh Huyền chuẩn bị về nước, cô bé lại tỏ thái độ rất khác thường, không những không gây ầm ĩ, không gào thét, không khóc lóc như mọi người nghĩ mà lại im lặng. Trên gương mặt nhỏ nhắn chỉ mang sự trầm trọng, không giống một đứa trẻ mà lại giống như một đại cô nương thực thụ vậy.
Rất nhiều người nói rằng, Bảo Âm công chúa trưởng thành rồi.
Nhìn đám nô bộc chuẩn bị hành trang, cô bé còn mỉm cười tới giúp một tay, thậm chí còn gấp xiêm y dường như luôn mang theo hương thơm thoang thoảng của Đông Phương Thanh Huyền một cách gọn gàng, sau đó bỏ từng bộ vào trong hòm.
Cô bé không có sự rụt rè, duyên dáng như các tiểu thư khuê các, nhưng lại rất cao quý và có năng lực.
Bởi vậy, có thể thấy được, năm năm mà Hạ Sơ Thất không có ở đây, thật ra Triệu Tôn đã dạy dỗ cô bé rất tốt. Thân là trưởng tỷ, cô bé chăm sóc Khuyết Nhi đã thành quen, với mấy việc vặt linh tinh trong sinh hoạt, cô bé hoàn toàn không cần cung nữ giúp đỡ, nếp gấp quần áo chỉnh tề, phẳng phiu, hơn nữa vốn là một tên tham ăn nên cô bé thậm chí có thể vào bếp nấu nướng được.
Những ưu điểm này, Đông Phương Thanh Huyền hoàn toàn không biết.
Một thiếu nữ nho nhỏ mà lại có thể biết nhiều như thế.
Hắn ta đã phải thay đổi cách nhìn về việc Triệu Tôn giáo dục con cái. Nhưng hắn ta cũng không hiểu nổi, cô bé mà Triệu Tôn dạy dỗ ra, thời gian trước còn suốt ngày ríu rít như một con chim sẻ nhỏ, suốt ngày lượn lờ trước mặt hắn ta, vì sao mà hai ngày nay lại yên lặng thế?
Bảo Âm không hỏi.
Không hỏi một câu nào cả.
Không hỏi Đông Phương Thanh Huyền là ngày nào sẽ đi, cũng không hỏi hắn ta khi nào sẽ lại tới Nam Yến, trên gương mặt non nớt có sự trầm ổn mà đáng ra tuổi cô bé sẽ không có được, còn có cả... sự bình tĩnh nữa.
Quả nhiên là con gái của Triệu Tôn, dáng vẻ này hoàn toàn giống y như Triệu Khuyết và Triệu Tôn, khiến cho Đông Phương Thanh Huyền không khỏi thở dài.
“Bảo Âm...”
Cô bé đang lau tay, khi nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta cười, “Nghĩa phụ, có việc gì ạ?”
Đông Phương Thanh Huyền cả kinh.
Trước kia cô bé không hề gọi hắn ta là nghĩa phụ, nhưng trước khi hắn ta đi, cô bé lại gọi như thế. Trước đó vài ngày, cô bé suốt ngày làm khó dễ hắn ta, hở một tí là đòi bế, đòi cõng, đòi đút cho ăn, y như một đứa trẻ chưa lớn, nhưng sao mới qua một đêm mà đã thay đổi rồi? Quả thật không hiểu nổi tính tình của nha đầu này.
“Sao thế ạ? Có chuyện gì ư?” Bảo Âm nghiêng đầu, trên mặt hiện ra nụ cười xán lạn.
Đông Phương Thanh Huyền không nói được một lời, chỉ lắc đầu.
Sau đó lại gật đầu, mỉm cười.
“Cuối cùng Bảo Âm cũng trưởng thành rồi... Tốt lắm!”
Một ngày trước khi rời khỏi Nam Yến, Đông Phương Thanh Huyền tới núi sau đế lăng một chuyến.
Phần mộ cô độc kia chính là phần mộ của hắn ta.
Trời đã vào hạ, cây cối trên núi um tùm, ngôi mộ nằm ẩn giữa rừng cây nên càng thêm hiu quạnh. Đông Phương Thanh Huyền xắn tay áo, chậm rãi tới gần, không ngờ lại thấy cỏ dại xung quanh mộ đã được làm sạch, trước mộ còn có hương nến cúng bái, trước mộ là một vùng hoa nhân tạo, có đủ loại hoa cỏ, giống như mới được trồng chưa lâu, còn chưa bén rễ, nhưng hoa cỏ dưới ánh mặt trời mùa hè nở rộ thật xinh đẹp...
Là ai tới đây cúng bái một xác sống như hắn ta chứ?
Là ai tâm huyết trào dâng, chạy tới đây trồng hoa chứ?
Đứng thẳng thật lâu, hắn ta đột nhiên thở dài: “Xuất hiện đi.”
Sau lưng vang lên những tiếng bước chân rất nhỏ, người kia không nói gì.
Đông Phương Thanh Huyền cũng không quay đầu, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Con làm à?”
Người kia vẫn không nói gì.
Hắn ta hơi cúi đầu, nhìn hương nến trên mộ, lại hỏi: “Bảo Âm, mấy hôm nay, lời ta muốn nói với con, ta nghĩ có lẽ con đã biết rồi nên ta không nói nhiều thêm nữa. Lần này rời khỏi đây, ta sẽ không lại tới Nam Yến nữa, nhưng... nếu con gặp phải khó khăn gì đó, ta chắc chắn vẫn sẽ giúp con.”
Người phía sau vẫn không nói gì.
Đông Phương Thanh Huyền đứng yên, không hề quay đầu lại.
Không phải hắn ta không muốn, mà là không biết phải đối diện với cô bé như thế nào.
Một cô bé nhỏ nhắn, một đứa trẻ mà hắn đã nâng niu từ lúc còn trong tã lót.
Tình cảm cố chấp ấy của cô bé vốn không nên có. Nhưng hắn ta lại không đủ khả năng ảnh hưởng tới cô bé, giúp đỡ cô bé, làm cho cô bé thay đổi, đây là thất bại của hắn ta... Mấy hôm trước, hắn ta được nghe cô bé gọi một tiếng “nghĩa phụ”, tưởng là cuối cùng cô bé cũng hiểu ra rồi, cũng buông bỏ rồi. Dù sao tâm tình thiếu nữ, qua hai năm nữa, gặp được người vừa lòng ưng ý cũng sẽ quên thôi, ai biết được tiểu nha đầu này lại cố chấp tới mức này cơ chứ?
Gió nhẹ thổi qua trong núi rừng, nếu mặc quần áo mỏng sẽ thấy lạnh.
Cổ họng hắn ta nghẹn lại, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Bảo Âm, ta quay về Ngột Lương Hãn cũng sẽ đại hôn... Ngột Lương Hãn không thể không có người nối dõi... Ta không còn trẻ nữa, cũng không muốn đợi thêm nữa.”
Đám thần tử Ngột Lương Hãn cũng không cho hắn ta tiếp tục kéo dài nữa.
Chuyện này, Bảo Âm biết.
Cô bé hơi cắn môi dưới, vẫn không nói gì.
Đông Phương Thanh Huyền cảm thấy đầu óc phình to, không phải đau đớn, không phải choáng váng đến sinh ảo giác, mà là phiền chán. Hắn ta nhích chân, đến gần bia đá một chút, gằn từng chữ, “Việc trên thế gian này, có tới tám, chín phần mười luôn không như ta mong muốn, người ta vốn chẳng bao giờ được như ý nguyện tất cả được. Bảo Âm, con phải hiểu được đạo lý này...”
Hắn ta cằn nhằn một lúc lâu, chẳng khác nào một người cha già đang không ngừng dặn dò.
“A Mộc Cổ Lang...”
Thật lâu sau, cô bé mới lên tiếng.
Trong lòng Đông Phương Thanh Huyền căng thẳng, chậm rãi quay đầu lại: “Con nói đi.”
Bảo Âm nhìn hắn ta, đến lúc này, Đông Phương Thanh Huyền mới chú ý thấy cô bé đã gầy đi nhiều, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng hơi tái, cằm nhọn hơn không ít, ánh mắt thông minh thiếu đi sự sáng ngời, cô bé nhìn hắn ta chằm chằm, chẳng khác nào một cây đinh xuyên qua ánh mắt hắn ta, tràn đầy ai oán: “Có phải nếu con hứa gả cho người khác, người sẽ lại tới Nam Yến không?”
Đông Phương Thanh Huyền hơi cứng lại.
Trong một chớp mắt ấy, dường như hắn ta không dám nhìn vào mắt cô bé.
Ánh mắt cô bé dưới ánh mặt trời quá mức trong trẻo, quá mức vô tội, quá mức non nớt, giống như ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống phần mộ này, sáng ngời tới mức làm bừng lên những sương mù mà hắn ta chôn sâu trong trái tim...
Hắn ta im lặng hồi lâu, tay phải hơi nắm chặt, sau đó cúi đầu xuống, giọng nói chậm rãi vang lên.
“Bảo Âm, cuộc đời ta, không liên quan gì tới con. Mà cuộc đời con, cũng chẳng liên quan gì tới ta.”
Những lời này có phần tàn nhẫn, nhưng là lời nói thật mà hắn không thể không nói.
Bảo Âm mím chặt miệng.
“Vậy A Mộc Cổ Lang, sau này nếu Bảo Âm xuất giá, người sẽ tới Nam Yến chứ?”
“Bảo Âm.” Đông Phương Thanh Huyền chậm rãi tới gần, nhìn cô bé còn chưa cao tới bả vai hắn ta, mỉm cười, xoa đầu cô bé.
“Nha đầu ngốc, đại hôn của con gái, đương nhiên nghĩa phụ phải tới rồi.”
“Được.” Bảo Âm khẽ cười.
Nụ cười không có âm thanh y như một nụ hoa chậm rãi nở rộ giữa núi rừng trong màn sương sớm, như một tia nắng mặt trời rực rỡ rơi vào mắt Đông Phương Thanh Huyền, sau đó, hắn ta nghe thấy cô bé nói từng chữ một.
“Dù sao, trong câu chuyện này, con cũng không phải nhân vật chính.”
Bảo Âm quay người đi, dưới ánh mặt trời, bóng dáng đó thật nhỏ bé.
Bước chân giẫm trên mặt cỏ vang lên những tiếng sàn sạt, váy trượt trên bụi cỏ, không ngừng phát ra những tiếng ma sát.
Đông Phương Thanh Huyền thở dài một tiếng, siết chặt tay lại.
Bỗng nhiên, hắn ta thấy hơi bi thương.
“A Sở...” Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên, buồn bã nói: “Nếu ta có một nửa sự dũng cảm của Bảo Âm, có một nửa kiên trì của A Mộc Nhĩ, có một nửa may mắn của Thiên Lộc... Liệu cuộc đời này của ta, có thể có được nàng không?”
Câu hỏi này, không có đáp án.
Hắn ta đứng yên trước phần mộ của mình, nhìn bầu trời sáng ngời, chậm rãi nhắm hai mắt, mày nhíu lại, vẫn không nhúc nhích, giống y như một người lang thang bôn ba cô độc ba nghìn năm, đi qua trăm núi nghìn sông, rốt cuộc cũng tới được vùng núi đồi xanh mướt cỏ cây này, biến thành một cái bóng trắng cô độc, một bức tượng trải qua năm tháng tang thương mà vẫn không hề hối hận.
Hạnh phúc của A Sở và Thiên Lộc chính là sự cô độc của hắn ta.
Nếu có thể quên thì tốt biết mấy. Giờ phút này, hắn ta đã nghĩ như thế.
“A Mộc Cổ Lang...”
Từ rất xa, Bảo Âm dừng bước.
Giống như mấy năm trước ở bên bờ sông Ngạch Nhĩ Cổ, ngày mà cô bé bị Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất đưa đi, cô bé đã gọi tên hắn ta từ xa đầy ấm áp và yêu thương, “Người của Khâm Thiên Giám nói, ngày mai trời sẽ mưa, Bảo Âm sẽ không tiễn người đâu.”
Trời sẽ mưa ư?
Đông Phương Thanh Huyền hơi nâng tay lên, che đi ánh mặt trời chói chang.
Hắn ta không đáp, chỉ cười vẫy tay với cô bé.
Bảo Âm đứng cách hắn ta hơi xa, xa đến mức dường như không thể nhìn rõ mặt hắn ta nữa. Nhưng thấy rõ hay không rõ thì gương mặt hắn ta đã khắc ở trong trí nhớ của cô bé rồi. Cô bé cười với hắn ta, xách làn váy, tung tăng ra khỏi rừng cây, miệng dường như còn đang hát một điệu hát dân gian.
Đó là một bài hát dân gian của Mạc Bắc.
Cô bé nghĩ: giá như trời mưa lúc này thì tốt biết mấy.
Trời mưa thì sẽ chẳng có ai thấy cô bé đang khóc nữa.
...
Sử viết:
Ngày mùng ba tháng sáu năm Vĩnh Lộc thứ năm, vương của Ngột Lương Hãn là A Mộc Cổ Lang đã ở Nam Yến suốt nửa năm từ biệt đế hậu Nam Yến, trở về Ngột Lương Hãn, qua Dát Tra, Ngạch Nhĩ Cổ, dừng lại mấy tháng rồi tiếp tục lên đô thành ở phía Bắc.
Ngày đó, Vĩnh Lộc Đế mở tiệc tiễn biệt. Ngoài hoàng hậu, người dự tiệc đều biết Bảo Âm công chúa quý phái luôn được vương Ngột Lương Hãn coi như con gái thân sinh bị nhiễm phong hàn nên không thể tham dự tiệc.
Ngày bảy tháng Chạp năm Vĩnh Lộc thứ sáu, hoàng hậu Nam Yến lại tổ chức sinh nhật, mà vương Ngột Lương Hãn ở Mạc Bắc cũng sắc phong đại phi. Toàn bộ đô thành đều vui mừng, đại điển rất lớn, có thể so được với đại hôn của thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ nhưng lại chẳng ai được thấy hình dáng của đại phi Ngột Lương Hãn cả.
Tháng Giêng năm Vĩnh Lộc thứ chín, tin dữ truyền về Nam Yến, đại phi Ngột Lương Hãn qua đời, để lại một con trai, tên là Ba Đồ. Sau khi đại phi qua đời, từ đó vương Ngột Lương Hãn không tái hôn nữa, hành động yêu vợ này được coi là một giai thoại ở thảo nguyên Mạc Bắc, mà vị đại phi xinh đẹp từ đầu tới cuối chưa từng xuất hiện kia cũng trở thành người trong truyền thuyết của Ngột Lương Hãn.
Vĩnh Lộc năm thứ mười, A Mộc Cổ Lang tiến hành duyệt binh quy mô lớn ở Ngạch Nhĩ Cổ, hắn ta dẫn dắt “bầy sói” thảo nguyên của mình bắt đầu một cuộc chinh phạt mạnh mẽ, bắt đầu từ sông Thổ Lạt, thu phục mấy bộ lạc du mục trên thảo nguyên Mạc Bắc, một lần nữa mở rộng lãnh thổ Ngột Lương Hãn, ép thẳng tới Bắc Địch và Nam Yến. Thiên hạ ồ lên, mọi người đều e ngại, nhưng vó ngựa của hắn ta lại không hề bước vào Nam Yến, cũng trở thành láng giềng hòa thuận, quan hệ tốt đẹp với Bắc Địch.
Cùng lúc đó, Nam Yến dưới sự cải cách về chính trị, giảm thuế má, cải tổ chính quyền, mở cảng, vận hành kinh doanh, làm giáo dục, xây dựng hệ thống y quán, phục hồi nông nghiệp, coi trọng trị an của Vĩnh Lộc Đại đế đã trở thành một cường quốc thịnh vượng trên đại lục.
Vĩnh Lộc năm thứ mười ba, Bảo Âm công chúa của Nam Yến xuất giá, Vĩnh Lộc Đại Đế thông báo cho khắp muôn nơi. Nam Yến ăn mừng cả nước, Ngột Lương Hãi phái sứ giả tới tặng quà, A Mộc Cổ Lang không đích thân tới.
Vĩnh Lộc năm thứ mười lăm...
Thế là, câu chuyện sắp kết thúc rồi.
Trên thảo nguyên Mạc Bắc, sáng sớm có gió nhẹ và sương mù, ánh mặt trời rải trên thảm cỏ xanh mượt, cừu dê gặm cỏ bên bờ sông màu mỡ, một thiếu niên tám, chín tuổi mặc áo giáp, giơ roi thúc ngựa, hai mắt rạng rỡ sáng lấp lánh nhìn vị phụ hãn qua bao năm mà phong thái vẫn không hề giảm sút, trong nụ cười tràn ngập sự tự tin.
“Phụ hãn, đầu bên kia thảo nguyên là gì ạ?”
“Đầu bên kia của thảo nguyên vẫn là thảo nguyên.”
“Phụ hãn, Ba Đồ muốn đi xem...”
“... Có gì mà xem chứ? Đầu bên kia thảo nguyên vẫn là thảo nguyên thôi mà.”
“Vậy...” Mày tiểu công tử hơi nhíu lại, giọng nói ngập ngừng, “Vậy Ba Đồ có thể đi thăm nương... Không, cô cô của con không?”
A Mộc Cổ Lang nhìn thảo nguyên xanh mênh mông bất tận, mày nhíu lại rất nhanh, con ngươi giống y như một đầm nước sâu.
“Đi đi, con theo ta tập võ đã rất lâu không về rồi. A Mộc Nhĩ lại trách ta...”
Thiếu niên nhỏ giọng hoan hô một tiếng, nhảy lên yên ngựa, thúc ngựa rời đi.
Trong gió truyền lại giọng nói non nớt của cậu nhóc, không hiểu vì sao, A Mộc Cổ Lang lại nhớ tới một giọng nói non nớt khác giống như thế.
“Dù sao, trong câu chuyện này, con cũng không phải nhân vật chính.”
Hắn ta cũng thế, cũng không phải nhân vật chính, đây là thời hoàng kim của người khác.
...
Lời cuối sách:
Vĩnh Lộc năm thứ mười sáu, Vĩnh Lộc Đế nhường ngôi cho hoàng thái tử Khuyết, cùng hoàng hậu thoái ẩn. Năm đấy, hoàng thái tử Khuyết mười sáu tuổi đăng cơ, niên hiệu là Quang Khải, sử gọi là Quang Khải Đế. Sau khi Quang Khải Đế kế vị, lực lượng quân sự của Nam Yến đã được phát triển vô cùng hùng mạnh, giữ vững sự giàu có và sung túc khi phụ thân hắn còn tại vị, trở thành một thế hệ quân chủ truyền kỳ mới, những thành tựu về văn hóa giáo dục và quân sự được đời sau truyền tụng, triều Quang Khải và triều Vĩnh Lộc được người đời tôn xưng là “Quang Lộc thịnh thế”.
Ngày mùng bảy tháng Chạp năm Quang Khải thứ hai mươi, Vĩnh Lộc Đế mất tại phủ Thuận Thiên. Ngày hôm sau, hoàng thái hậu cũng mỉm cười rời đi trước đế linh*.
(*) Linh đường của đế vương
Ngày hai mươi tháng Chạp cùng năm, tin tức truyền tới Ngột Lương Hãn.
Ngày hôm đó, trên thảo nguyên Mạc Bắc nổi bão tuyết, thời tiết sắc bén như mũi tên làm cho người ta lạnh run. Vương Ngột Lương Hãn nhận được tin báo tang, lập tức ngã gục, mất vào ngày tuyết lớn hai mươi tháng Chạp.
Tháng Giêng năm Quang Khải thứ hai mươi mốt, năm mới bắt đầu, Trưởng công chúa Bảo Âm của Nam Yến một mình tới Ngột Lương Hãn. Mấy tháng sau, nàng đeo tang về tới kinh sư Nam Yến cùng với một hũ tro cốt, chôn vào trong ngôi mộ chôn y quan ở sau lăng tẩm đế hậu.
Tháng Chạp năm Quang Khải thứ hai mươi mốt, Bảo Âm công chúa vì giữ đạo hiếu với cha mẹ nên tới dựng nhà trước lăng, không xuất hiện trước người đời nữa, song lại viết ra vài cuốn sách được lưu truyền rộng rãi.
Năm Quang Khải thứ hai mươi mốt, Ba Đồ ở Ngột Lương Hãn xưng Hãn vương.
Năm tiếp theo, Ba Đồ xuất binh xuôi Nam, lửa chiến trận lại bùng lên.
Mà đây, lại là một câu chuyện khác...
Không phải Đông Phương Thanh Huyền muốn, càng không phải là kết quả A Mộc Nhĩ muốn nhìn thấy, nhưng Tiểu Bảo Âm lấy thân phận công chúa cao quý, làm ra chuyện mặt dày mày dạn, không cần biết sắc mặt của Đông Phương Thanh Huyền và A Mộc Nhĩ thế nào, đêm đó cô bé mặc áo mỏng hứng gió lạnh, vào được viện Thế An thì đã ngã bệnh.
Đông Phương Thanh Huyền muốn đưa cô bé về, nhưng cô bé không chịu.
Đông Phương Thanh Huyền muốn tìm thái y cho cô bé, nhưng cô bé không chịu.
Đêm hôm sau, Hạ Sơ Thất xách hòm thuốc chạy qua.
Trên đời này người có thể khiến hoàng hậu nương nương đích thân xuất cung trị bệnh cũng chỉ có tổ tông sống này mà thôi. Khi Hạ Sơ Thất đến viện Thế An, cô bé nằm nghiêng người trên giường đệm của Đông Phương Thanh Huyền, miệng đang cắn một quả lê tiến cống, tay thì đang lật một quyển tiểu thuyết bán ngoài chợ xem say mê, làm gì giống như đang bệnh chứ?
Hạ Sơ Thất cau mày thả hòm thuốc xuống rồi nháy mắt với Kim Tụ.
Các cung nữ hiểu chuyện, vâng lời lui ra.
Trong ánh nến chập chờn chỉ còn lại hai mẹ con họ.
Bảo Âm cười hì hì, chớp mắt, “Nương đến rồi à?”
Hạ Sơ Thất khoanh tay đứng tại chỗ, “Nghe nói con bị bệnh.”
Bảo Âm nhăn mặt, “Đúng vậy ạ, bệnh rồi.”
Hạ Sơ Thất cũng nghiêm mặt, “Bệnh chỗ nào?”
Bảo Âm kêu “ôi chao” một tiếng, sờ đầu sờ mặt, rồi lại sờ bụng, sờ khắp nơi một lượt, cuối cùng cô bé yếu ớt đặt tay lên ngực, mặt mày trở nên chán chường, trông cực kì đáng thương, “Nương ơi, đó là tâm bệnh…”
Hạ Sơ Thất: “…”
Bảo Âm vừa làm nũng vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của nương mình, rồi lại cười nói: “Chắc nương biết rất rõ đạo lý tâm bệnh cần tâm dược mới trị được… Bệnh này của Bảo Âm kéo dài đã lâu, không phải A Mộc Cổ Lang thì không thể trị được... Nương ơi...”
Ngữ điệu phía trước nặng nề, nhưng tiếng “nương” phía sau lại là làm nũng.
Nếu là ngày thường, Hạ Sơ Thất thấy cô bé như thế, chắc chắn sẽ vác chổi lông gà đánh vào mông tiểu nha đầu này.
Nhưng hôm nay nàng không làm thế mà nghiêm túc quan sát đứa con gái mười một tuổi của mình rồi im lặng rất lâu.
Nàng cũng từng trải qua thời thiếu nữ.
Tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, đang là độ tuổi nổi loạn. Con gái tuổi này, nếu phụ huynh càng bắt ép, con bé càng nổi loạn, nếu sử dụng “bạo lực” chỉ e sẽ phản tác dụng.
Huống hồ, một cô bé mười một mười hai tuổi thích người khác giới là chuyện bình thường ở thời đại này, trong suy nghĩ của Bảo Âm càng không thể có cảm giác tội lỗi như những cô bé ở hậu thế.
Một giây sau, nàng ngồi bên giường.
Nàng nhìn Bảo Âm, cảm xúc trên khuôn mặt lúc sáng lúc tối, đó là một sự nghiêm túc Bảo Âm chưa bao giờ nhìn thấy. Trong đôi mắt ấy còn chứa đựng một sự lo lắng nhàn nhạt khiến Bảo Âm sững sờ, ngừng cắn quả lê.
“Nương ơi… nương làm sao vậy?”
Thật ra Bảo Âm là một đứa bé nghe lời.
Cô bé được cưng chiều từ bé, tính tình có lẽ tùy hứng đó nhưng bản chất lại lương thiện.
Hạ Sơ Thất cười vui mừng, đặt tay lên đầu con bé, khẽ vuốt mái tóc rối của con bé, cất giọng nói nhỏ nhẹ, “Bảo Âm, nếu nương cứ bắt con về cung, con có oán hận nương không?”
Bảo Âm cứng đầu, Hạ Sơ Thất cũng cứng đầu không kém.
Trước đây, không cần biết là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, Hạ Sơ Thất gần như chưa bao giờ dùng ngữ điệu thương lượng để nói chuyện với Bảo Âm. Vào giây phút này, lần đầu Bảo Âm cảm nhận được sự tôn trọng đến từ nương của mình… Nương của cô bé đang xem cô bé như người lớn.
Cô bé thấy vui trong lòng nhưng không trả lời ngay.
Hai mẹ con nhìn nhau rất lâu, tiểu nha đầu cắn môi rồi mới nghiêm túc gật đầu, “Nương ơi, ai cũng nói Bảo Âm không nên làm vậy, chính Bảo Âm cũng cảm thấy không nên. Nhưng mà nương ơi, trong lòng nương đã bao giờ có một người, lúc ban đầu chỉ là nhớ nhung, dần dần hắn đã trở thành chấp niệm. Không cần biết đã bao lâu trôi qua, không cần biết đã trải qua bao nhiêu chuyện, không cần biết đã gặp bao nhiêu người, bóng dáng người đó vẫn hiện rõ trong lòng, không hề thay đổi vì năm tháng, thời gian, khoảng cách. Ngoài hắn ra, chỉ có hắn.”
Hạ Sơ Thất nhìn cô bé, im lặng.
Thế giới của trẻ con rất đẹp, người lớn không vào được, không khuyên được.
Nhưng người lớn cũng phải tôn trọng thế giới của bọn nó.
Bảo Âm thấy nàng không nói gì, con bé liếm môi, chau mày suy nghĩ một hồi lâu rồi mới lên tiếng. Và đây là lần đầu cô bé không dùng cách nói đùa giỡn để giao lưu với nương của mình, “Nương ơi, Bảo Âm trưởng thành rồi, cũng có cách đánh giá thị phi đúng sai riêng của mình. Có thể kết quả sẽ chứng minh... Bảo Âm sai, nhưng nếu không thử mà đã rút lui... Không thử mà đã từ bỏ... thì Bảo Âm sẽ giống... sẽ giống...”
Cô bé suy nghĩ rất lâu, dường như không biết phải miêu tả thế nào.
Ngọn đèn dầu đung đưa trong gió, rèm vải cũng đang khẽ lắc lư.
Một lúc lâu sau, cô bé mới ôm ngực, nhấn mạnh, “Giống như mất đi thứ gì đó, sẽ thấy nuối tiếc cả đời. Nương à, cho con gái một cơ hội, được không… Xin nương đó!”
“Bảo Âm…” Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt trẻ con của Bảo Âm, chân mày nàng chau lại thật chặt.
Bảo Âm mím môi, xuống giường, nửa quỳ dưới đất, ôm hai chân nàng, gác đầu lên đầu gối nàng, từ từ nắm chặt tay nàng, cười khẽ, “Nương ơi, Bảo Âm biết nương thương con… Bảo Âm biết sự lo lắng trong lòng nương. Bảo Âm hứa với nương… Chỉ cần một cơ hội thôi, nếu trước khi A Mộc Cổ Lang rời Đại Yến mà vẫn không thích Bảo Âm, thì Bảo Âm sẽ thu hồi tình cảm này lại.”
Đôi môi Hạ Sơ Thất cử động, không nhịn được mà bóp chặt cánh tay con bé.
“Bảo Âm, chuyện nam nữ, không như con nghĩ...”
“Nương ơi…” Bảo Âm khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm, giọng nói dịu dàng, trong veo hệt như một chú chim vàng anh vừa mới chui ra khỏi vỏ, tràn ngập sự chờ mong đối với tình cảm và thế gian tươi đẹp: “Bảo Âm chỉ muốn một cơ hội này, chỉ muốn có một khoảng thời gian được ở bên A Mộc Cổ Lang... Tâm nguyện be bé này, nương không chịu đồng ý ư? Vậy thì con hỏi nương, năm xưa ai cũng nói nương và cha không được, vì sao nương lại cố chấp như vậy?”
Ai cũng nói không được, vì sao nàng lại cố chấp như vậy?
Hạ Sơ Thất sững sờ, vuốt ve khuôn mặt con bé, thở dài.
“Đồ si tình ngốc nghếch…”
“Ha, nương đừng than thở…” Bảo Âm lại cọ mặt vào đùi nàng, trong giọng nói thong thả ấy chỉ toàn là sự khát khao: “A Mộc Cổ Lang tuấn tú… Nhìn người, Bảo Âm sẽ thấy rất vui. Nương ơi, nương không thấy thế ư?”
Nửa canh giờ sau, Hạ Sơ Thất ra khỏi phòng.
Nàng xách hòm thuốc, dẫn theo Kim Tụ, bước chân thong thả, không vội vàng như lúc vào, sắc mặt cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh và tự nhiên, chỉ có điều mái tóc khẽ lay theo gió, trông như có thêm nét u sầu.
Đông Phương Thanh Huyền đợi bên ngoài, thấy nàng bèn mỉm cười.
“Con bé không sao chứ?”
Hạ Sơ Thất thoáng do dự rồi đưa hòm thuốc cho Kim Tụ, sau đó ngồi xuống.
“Phiền đại hãn cho một tách trà đi, thấy hơi khát.”
Đông Phương Thanh Huyền nhìn chằm chằm hàng chân mày hơi nhíu lại của nàng, hắn ta cười khẽ, gọi Như Phong vào, pha trà rồi đích thân rót vào trong chén ngọc trắng, đưa tới trước mặt nàng, những ngón tay thon dài trắng ngần ấy vẫn giống như nhiều năm trước, vẫn hào hoa phong nhã giống như Đại đô đốc Cẩm Y Vệ mặc áo đỏ năm xưa.
Nghiêm chỉnh mà nói, Đông Phương Thanh Huyền trông chín chắn hơn nhưng không hề già, với độ tuổi ba mươi này thì hắn trông càng tao nhã tôn quý, sâu lắng hơn thiếu niên công tử mười bảy mười tám tuổi, sở hữu sức hấp dẫn khiến thiếu nữ rung động.
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, không nói gì.
Hắn ta mỉm cười uống trà, cũng không nói gì.
Trong bầu không khí yên tĩnh chỉ có tiếng nắp trà và tách trà chạm vào nhau, nhưng dường như cũng gõ vào trái tim, hòa tan sự chia cách bất đắc dĩ và lãng phí suốt những năm qua trong mùi trà thơm thoang thoảng kia…
Cuối cùng, thứ chảy đi mất chỉ có thời gian, không thể xóa tan dấu vết.
Hạ Sơ Thất thở dài, nhất thời không biết nói gì.
Nhưng Đông Phương Thanh Huyền lại cười, phá vỡ sự yên tĩnh.
“Nếu ta không hỏi, có phải nàng cũng không định lên tiếng không?”
Hạ Sơ Thất nhìn chăm chú khuôn mặt của hắn ta, “Ta có thể hỏi gì?”
Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, khóe môi hơi vểnh lên, vẻ mặt như bình tĩnh, lại như đang cố gắng kiềm chế một loại cảm xúc gì đó rất khó đè nén, “Người muốn chất vấn Thanh Huyền là nương nương, Thanh Huyền đã chiếm tiên cơ, chuẩn bị rửa tai lắng nghe rồi, vì sao nương nương lại không chịu nói ra?”
Hạ Sơ Thất chau mày, lắc đầu rồi thở dài, “Đừng chơi chữ với ta nữa, ngươi cũng đâu phải tú tài nghèo. Với lại ta có gì để chất vấn ngươi đâu? Ta dạy con thất bại, để con bé chạy tới viện Thế An làm càn, khiến người chê cười rồi…” Nàng khựng lại rồi cười, “Suy cho cùng, người nên xin lỗi là ta. Câu nói năm xưa vốn chỉ là lời nói đùa, nào ngờ lại thành lời tiên tri...”
“Không phải là lời tiên tri.” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười tiếp lời, khẽ giơ tay lên, giống như chỉ vô tình đẩy đĩa điểm tâm trên bàn đến trước mặt nàng, “Trẻ con đùa giỡn thôi, nương nương không cần để ý.”
Lòng Hạ Sơ Thất hơi lạnh đi.
Chỉ với câu này nàng đã biết, e rằng con gái mình phải chịu khổ rồi đây.
Thần nữ có lòng, Tương vương vô mộng. Cho dù là nàng cũng rất khó chấp nhận tình cảm này, huống hồ gì là Đông Phương Thanh Huyền? Nàng lại cau mày, “Đứa bé này đã gây rắc rối cho ngươi… Nhưng con gái là bảo bối của nương, người làm nương quả thật không đành lòng... Đại hãn, ta có một thỉnh cầu quá đáng...”
Thần thái của Đông Phương Thanh Huyền bình tĩnh, “Nương nương cứ nói đừng ngại!”
Hạ Sơ Thất nói: “Con bé quen biết đại hãn từ bé, lại có tình chăm sóc nuôi dạy, à thì… đã lâu không gặp, con bé muốn ở lại làm phiền vài ngày, mong đại hãn đồng ý.”
“Nương nương nặng lời rồi.” Đông Phương Thanh Huyền hơi cứng người lại, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, xem như ngầm đồng ý với lời nàng nói, hắn ta thoáng suy nghĩ rồi cười, “Lời nói đùa của trẻ con mà thôi, người lớn cần gì phải xem là thật? Con bé muốn chơi thì cứ ở lại. Đã vài năm không gặp, Thanh Huyền cũng luôn nhớ con gái.”
Khi nói tới “con gái”, ánh mắt hắn ta trở nên sâu thẳm, đôi mắt màu hổ phách nhạt ấy khi nhìn Hạ Sơ Thất dường như lóe sáng lên như lưu li, nó trong suốt óng ánh, ngỡ như chứa đựng vô số cảm xúc nhưng lại khiến người ta không hiểu.
“Con gái của Thiên Lộc, tất nhiên cũng là con gái của ta.”
Hạ Sơ Thất cúi đầu uống trà, tránh né đôi mắt nóng rực ấy rồi cười cảm ơn, khi ngẩng đầu lên trò chuyện với hắn ta, thần sắc của hắn ta đã trở về với vẻ ung dung và bình thản như ngày nào. Hai người ngươi một câu ta một câu, vô tình nói đến một vài chuyện thú vị năm xưa, bầu không khí cũng trở nên thoải mái đi nhiều.
Khoảng một chung trà sau, Hạ Sơ Thất đứng dậy cáo từ.
Đông Phương Thanh Huyền tiễn nàng tới cửa viện Thế An.
Tuyết bay giữa trời, gió dường như vô tình hơn.
Yến Tân Các là nơi ở của sứ thần khắp nơi, tuy trong lòng hai người trong sạch nhưng vẫn phải để ý tới thân phận của nhau, họ đứng cách nhau bảy tám bước, hành lễ với nhau, không nói thêm câu nào.
Vào lúc Hạ Sơ Thất được Kim Tụ dìu lên xe ngựa, Đông Phương Thanh Huyền bỗng nhiên bước lên một bước, khẽ gọi, “A Sở…”
Hạ Sơ Thất đang khom người, bỗng dưng sững lại.
Nàng chần chừ trong thoáng chốc sau đó quay đầu lại, cười nhẹ, “Thanh Huyền, bảo trọng.”
Đôi môi mỏng của Đông Phương Thanh Huyền hơi trắng giữa gió tuyết trong đêm. Hắn ta thoáng ngập ngừng rồi cũng chỉ cười, “Bảo trọng!”
Cùng một ngôi thành, không phải Đông Phương Thanh Huyền không có cơ hội gặp nàng. Nhưng hắn ta là vua Ngột Lương Hãn, nàng là hoàng hậu Nam Yến, cho dù có gặp cũng phải trong trường hợp chính thức, rất khó được gặp riêng, châm trà đối ẩm, trò chuyện như những người bạn như đêm nay.
Hắn ta có một đống lời chưa kịp nói.
Nhưng ngoại trừ hai tiếng “bảo trọng” kia, những lời khác đã không còn cần thiết nữa.
Xe ngựa biến mất nơi góc phố, khi hắn ta hoàn hồn lại, phát hiện vành mắt đã ướt nhòe. Nhưng gió tuyết lạnh buốt trên đầu đã biến mất.
Người che dù cho hắn ta là Như Phong.
Gã vẫn im lặng, không nói nhiều, suốt những năm tháng qua, gã chỉ theo mình hắn ta.
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, bước vào phòng.
Tiểu Bảo Âm đã chiếm cứ phòng phủ nên hắn ta chỉ có thể sang phòng khách. Nhưng hắn ta vừa vào sân phòng khách thì nhìn thấy tiểu nha đầu “đang bệnh” ngồi trên bậc thang cạnh cửa, cô bé mặc áo choàng của hắn ta, cơ thể nhỏ nhắn co lại, biểu cảm nhìn thật chán chường.
“A Mộc Cổ Lang, trò chuyện xong chưa?”
Đông Phương Thanh Huyền không đáp, nhưng sắc mặt lại trở nên nặng nề, hắn ta hỏi, “Đã khuya như vậy rồi sao còn chưa đi ngủ nữa?”
Bảo Âm cười hì hì, nghiêng đầu nhìn hắn ta, “Con là người dễ bị đuổi vậy hả?”
Đông Phương Thanh Huyền: “…”
Bảo Âm thấy hắn ta không hiểu bèn cười tủm tỉm đứng dậy, phủi tuyết dính trên mông rồi đi đến bên cạnh hắn ta, sau đó ngẩng cái đầu còn chưa cao tới vai của đối phương, “A Mộc Cổ Lang, người định chuẩn bị cảm ơn ân nhân là công chúa Bảo Âm như thế nào đây?”
Ân nhân công chúa Bảo Âm?
Đông Phương Thanh Huyền xoa đầu con bé, chẳng hiểu gì.
“Tiểu nha đầu! Đừng quậy nữa, trời lạnh, mau về phòng đi.”
Bảo Âm bĩu môi, kéo chiếc áo choàng dài ngoằng, đi quanh người hắn ta, đắc ý nói: “Hoàng đế Đại Yến yêu thê như mạng, cũng rất bảo vệ thê… Nếu không phải bổn công chúa bỗng dưng ngã bệnh, sao người có thể được gặp riêng nương con chứ?… Càng đừng nói tới việc trò chuyện với người.”
Đông Phương Thanh Huyền sửng sốt, nhìn cô bé như nhìn quái vật.
Hắn ta tưởng lúc nãy tiểu nha đầu chỉ nói bâng quơ, nào ngờ ánh mắt con bé lại tinh tường như vậy… Không chỉ biết hắn ta thích nương của con bé, mà chắc cũng biết hắn ta là một kẻ thất bại toàn diện nhỉ?
Hắn ta nghĩ như thế rồi cười thản nhiên, “Tiểu Bảo Âm đã giúp ta một việc lớn như vậy, cảm ơn con cũng là chuyện nên làm.”
Mắt cô bé sáng rực, mặt mày vui mừng.
Đông Phương Thanh Huyền cười dịu dàng hơn, áo choàng trắng bay lên trước gió ngỡ như hòa vào tuyết trắng đầy trời, “Trước khi ta rời khỏi Đại Yến, con có thể ở đây, ta sẽ tranh thủ thời gian chơi với con.”
Bảo Âm trừng mắt.
“A Mộc Cổ Lang…”
Bánh từ trên trời rơi xuống, cô bé không dám tin.
Cô bé nhìn hắn ta rất lâu, thấy nụ cười của đối phương vẫn dịu dàng như vậy, cô bé mới biết hắn ta không nói đùa.
“Yeah!” Bảo Âm phấn khởi nhảy cẫng lên, “A Mộc Cổ Lang, người đối xử với Bảo Âm tốt thật, tốt quá, A Mộc Cổ Lang…”
Đông Phương Thanh Huyền cười rồi xoa đầu cô bé, “Nghĩa phụ thương con gái là chuyện nên làm.”
Bảo Âm biến sắc, nghiêng đầu nhìn hắn ta.
Đông Phương Thanh Huyền lại cười, “Nương của con đã đồng ý rồi, từ đây ta sẽ là nghĩa phụ của con.”
Bảo Âm cúi gằm mặt xuống: “…”
Một trò hề nho nhỏ đã âm thầm kết thúc vào mùng tám tháng Chạp năm Vĩnh Lộc thứ năm. Ngày hôm đó, mọi nhà đều đang ăn cháo lạp bát*, nhưng chuyện công chúa Bảo Âm đại náo viện Thế An lại không có ai nhắc tới, chỉ là người có tâm lại phát hiện ra, có một tiểu thiếu gia thanh tú xuất hiện bên cạnh vua Ngột Lương Hãn.
(*) Bên Trung sẽ ăn cháo vào ngày mùng tám tháng Chạp âm lịch, cháo gồm có ngô, táo đỏ, hạt sen, ý dĩ...
Tuy cậu ta chỉ mới mười một mười hai tuổi nhưng cách nói chuyện lại rất thông minh, đi sát theo vua Ngột Lương Hãn nửa bước không rời, không cần biết vua Ngột Lương Hãn thăm họ hàng hay bằng hữu tại kinh đô mới, cậu ta đều đi theo. Không giống người hầu, không giống vương tử, nhưng cũng không ai dám hỏi han thân phận của cậu ta.
Đông Phương Thanh Huyền rất bận.
Cho dù hắn ta chẳng có chuyện gì cần phải làm ở Đại Yến nhưng vào thời này, kinh đô mới Nam Yến đã là tòa thành phồn hoa giàu có nhất thiên hạ, sứ giả bốn phương, khách khứa tám hướng, đủ loại thương nhân, tiếp đón không xuể. Một lần sinh thần long trọng của hoàng hậu thu hút các quân vương trong thiên hạ, cho dù chỉ là hư tình giả ý nhưng ngày nào hắn ta cũng có vô số những buổi tiệc xã giao cần phải dự.
Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ là, cho dù là chuyện quốc gia cực kì quan trọng nhưng Đông Phương Thanh Huyền cũng không bao giờ cấm Bảo Âm đi theo. Hắn ta bàn chuyện, cô bé đứng im bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng thè lưỡi với hắn ta để nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Trong những ngày đó, Bảo Âm có cơ hội quan sát Đông Phương Thanh Huyền với khoảng cách gần.
Cũng từ đó, cô bé cũng biết được thêm nhiều mặt của hắn ta.
Nhưng lại không có… A Mộc Cổ Lang trong ký ức của mình.
Hắn ta có thể nghiêm túc đàm phán chính vụ với hoàng tử nước khác, có thể cười tươi giao thiệp trong chốn trăng hoa, mặt không đổi sắc. Hắn ta có thể lười nhác xem tấu chương dưới ánh nến, có thể nằm trên ghế dài đọc dã sử tin tức đầy nhàn nhã. Hắn ta có thể dịu dàng khuyên cô bé mặc thêm áo, cũng có thể nghiêm khắc phê bình sự tùy hứng bướng bỉnh của cô bé. Không những thế... Cổ tay trái xấu xí mà hắn ta chưa bao giờ để lộ trước mặt người khác lại có thể để lộ thoải mái trước mặt Bảo Âm, không cần biết vết thương ấy trông dữ tợn cỡ nào, cũng không quan tâm đến khuôn mặt hoảng sợ trắng bệch của cô bé khi lần đầu thấy hắn lắp tay giả.
Dường như hắn ta rất cố gắng…
Cố gắng diễn vai một người cha.
Đồng thời, hắn ta cũng cố gắng bày ra cho cô bé xem sự “sự xấu xí” mà hắn ta chưa từng để lộ bao giờ.
Dường như cô bé đã hiểu, nhưng lại như không hiểu.
Mỗi khi hắn ta rảnh rỗi, Bảo Âm sẽ luôn hỏi về rất nhiều chuyện lúc nhỏ của mình, những ký ức cô bé không nhớ rõ ấy lại là những chuyện từng tồn tại trong cuộc đời của mình và Đông Phương Thanh Huyền.
“A Mộc Cổ Lang, người nhặt Bảo Âm ở đâu vậy?”
Cô bé mỉm cười, dùng chữ “nhặt” đầy tinh nghịch, vừa hỏi vừa ăn đồ ăn vặt, nét mặt trẻ con ngây thơ kia thành công khơi gợi ký ức của Đông Phương Thanh Huyền…
Tại địa đạo nhỏ hẹp lạnh lẽo trong quán rượu Như Hoa đêm đó đã có mấy chục sinh mạng âm thầm biến mất, máu tươi chảy đầy đất, cung Diên Xuân bị cháy thành tro, đứa bé bị chém thành đôi kia… Chỉ trong khoảng khắc, những điều ấy dường như hóa thành những chiếc bóng hung tợn, chui vào trong đầu hắn ta...
“A Mộc Cổ Lang?” Bảo Âm thúc giục.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn cô bé, khẽ đáp: “Trong quán rượu Như Hoa của nhà Thanh Hoa công chúa…”
Bảo Âm gật đầu hiểu ra, hứng thú hỏi tiếp: “Lúc Bảo Âm mới sinh ra có đẹp không? Có phải vừa sinh ra là châu ngọc trong miệng, mặt có hào quang, khiến trời đất biến sắc không?”
Mí mắt Đông Phương Thanh Huyền hơi giật giật.
Bản lĩnh tự khen mình của tiểu nha đầu này đúng là không thua gì nương nó.
Hắn ta nhịn cười rồi thở dài, sau đó hơi nâng tay áo lên, uống một ngụm trà, “Khi nương con mang thai con, cả ngày ở trong phủ Ngụy quốc công nơm nớp lo sợ, không thấy được ánh nắng mặt trời, tâm trạng không được thoải mái, lại bị khó sinh, cửu tử nhất sinh mới sinh con ra được... Vì vậy, lúc con vừa mới ra đời...”
Bảo Âm sốt ruột, “Thế nào?”
Đông Phương Thanh Huyền nhướng mày, “Rất gầy, rất nhỏ, rất xấu, giống như một con mèo con đang hấp hối…”
Bảo Âm ngừng nhai, có vẻ như đã bị nghẹn.
“Sao Bảo Âm lại lớn lên thành đại mỹ nhân vậy?”
Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, lắc đầu không nói gì.
Bảo Âm chớp mắt, bĩu môi: “Được thôi, người nói gì thì là đó vậy. Dù sao trên đời này, trừ người ra, không còn ai biết khi bé Bảo Âm trông như thế nào.”
Vốn dĩ cô bé chỉ vô tình nói vậy, nhưng sự thật này lại khiến Đông Phương Thanh Huyền hơi sững sờ, nhớ về ngày hôm đó Bảo Âm chỉ vào mặt hắn ta nói… Người nợ con, nợ con…
Suy cho cùng, quả thật hắn ta đã thiếu nợ đứa bé này.
Lúc ra đời không có cha, cũng không có mẹ, chỉ có thể theo một kẻ quái gở như hắn ta… Cũng chẳng có được chút tình yêu nào.
“A Mộc Cổ Lang…”
Lúc hắn ta ngẩn người, giọng nói mềm mại của Bảo Âm lại vang lên.
“Ừ?” Hắn ta quay sang nhìn, ánh mắt có thêm sự dịu dàng.
Bảo Âm nhìn hắn ta, tròng mắt chuyển động nhanh như chớp: “Lúc nào Bảo Âm bắt đầu tập đi? Lúc nào bắt đầu mọc răng? Tiếng gọi đầu tiên của Bảo Âm là nương hay là cha thế?”
Đông Phương Thanh Huyền khựng lại.
Trong trí nhớ của hắn ta, cô bé non nớt, bé xíu ngày ấy mọc cái răng đầu tiên ở tháng thứ bảy, một tuổi ba tháng mới biết đi. Trước khi biết đi, cô bé chỉ suốt ngày bò lung tung dưới đất, nước dãi chảy dài, tốc độ bò lại rất nhanh. Hắn ta ở phía Đông, cô bé sẽ bò tới phía Đông, hắn ở phía Tây, cô bé sẽ bò sang phía Tây, hắn ta ở thư phòng giải quyết công việc, cô bé liền bò qua cửa tiến vào, y như một con mèo nhỏ, ôm lấy chân hắn ta chơi đùa rồi không biết ngủ từ bao giờ...
Cô bé tập đi rất lâu nhưng lúc biết đi rồi lại đi rất vững.
Về phần tiếng đầu tiên mà cô bé gọi...
Không phải cha, cũng không phải nương, mà là “A Mộc Cổ Lang”.
Đông Phương Thanh Huyền day trán, đột nhiên cười, lẩm bẩm: “Thảo nào cha con lại cứ hận ta...”
Hắn ta cướp mất rất nhiều quyền lợi của người làm cha là Triệu Tôn. Nhưng hắn ta không hối hận. Cho dù Bảo Âm có nhận định hắn ta là cha hay không thì ở cuộc đời này của hắn ta, nhờ sự xuất hiện của Bảo Âm mới có hai năm ngắn ngủi đẹp đẽ ấy, khiến cho hắn ta từng được sống như một người cha, sống hai năm cuộc đời như người bình thường.
“... Người nói nhanh lên, A Mộc Cổ Lang.”
Giọng của Bảo Âm kéo dài giống y như một cô nương yếu ớt làm nũng. Đông Phương Thanh Huyền nhớ tới chuyện cũ nên lúc cúi đầu nhìn cô bé, sắc mặt cũng hiền hòa, ấm áp hơn nhiều, “Bảo Âm, con hỏi chuyện này để làm gì?”
Tiểu nha đầu cười hì hì, đưa tay ôm má.
“Bởi vì lớn lên con muốn làm một tác giả.”
“Tác giả?” Đông Phương Thanh Huyền chưa bao giờ nghe thấy từ như thế.
Bảo Âm giải thích cho hắn ta xong, lại cười đầy khát khao: “Nương của con nói, một tác giả giỏi sẽ được rất nhiều người hâm mộ... Bảo Âm lớn lên muốn viết thật nhiều cuốn sách nổi tiếng lưu truyền trăm đời... Ừm, bộ đầu tiên sẽ viết là ‘Truyền kỳ Bảo Âm’. À, đúng rồi, A Mộc Cổ Lang, sao người lại đặt tên cho con là Bảo Âm thế?”
“Bảo Âm là bảo âm, tức là phúc khí.”
“Vậy thì sao không phải là kim ngân tài bảo mà lại là bảo âm ạ?”
“...”
Đông Phương Thanh Huyền đau đầu, Bảo Âm liên tục đặt đủ mọi câu hỏi lúc thì ngây thơ, lúc lại xảo trá, tai quái, hỏi hết câu này tới câu khác, hôm nay hỏi xong, ngày mai nhớ ra lại tiếp tục hỏi nữa. Có những vẫn đề có khi lặp đi lặp lại mãi, không hề thấy chán...
Từng ngày cứ thế trôi qua.
Cuối cùng, Đông Phương Thanh Huyền không thể không than thở: “Người khiến người ta thấy phiền não nhất trên đời này, chính là tác giả...”
Bảo Âm còn chưa kịp viết “Truyền kỳ Bảo Âm” mà Đông Phương Thanh Huyền đã ở lại Nam Yến hơn một tháng rồi.
Bảo Âm nghĩ: thời gian vui vẻ luôn qua thật nhanh.
Tháng Giêng năm Vĩnh Lộc thứ năm, hơi thở của năm mới còn chưa tan đi, đội nghi lễ tới Thông Ninh Viễn của Triệu Tôn đã xuất phát.
Lần này bọn họ tới Thông Ninh Viễn là tuân theo thánh dụ của Vĩnh Lộc Đế, tới tiếp nhận di hài của phu thê Quảng Vũ hầu Trần Cảnh về tân kinh an táng. Chuyện này đáng ra phải hạ chỉ làm từ mấy năm trước, nhưng khi ấy Triệu Tôn đã có tính toán dời đô và sửa đế lăng cho nên việc này tạm được gác lại.
Trần Cảnh lúc còn sống luôn theo sát bên hắn, vì thế chết có lẽ cũng không muốn rời.
Đầu năm Vĩnh Lộc thứ năm, Triệu Tôn đã tìm một vị trí phong thủy ở ngọn núi đối diện với lăng tẩm đế hậu của Triệu Tôn và xây dựng lăng mộ mới cho Quảng Vũ hầu Trần Cảnh cùng phu nhân Tinh Lam, để hai phu thê họ về sau được bầu bạn với đế hậu, được chúng thần coi là lễ ngộ cao nhất mà hoàng đế dành cho công thần.
Hiện nay lăng đã xây xong, đại hôn của Triệu Tôn cũng đã qua, đầu xuân, tuyết tan, trời cũng trong... là lúc nên đón phu thê y trở về.
Nhưng đội nghi lễ xuôi Nam còn chưa khởi hành thì Đông Phương Thanh Huyền đã tìm tới.
Trong điện Hoa Cái, hai người bạn cũ cùng nhau đánh cờ và uống trà xanh, không ngờ tới tận canh ba, thấy hắn ta vẫn không mở miệng, Triệu Tôn hỏi thẳng: “Nói đi, có chuyện gì cầu ta?”
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười: “Bạn thân cũ với nhau, cần gì nói khó nghe thế chứ? Không có việc cầu ngươi... thì ta không thể tới tìm ngươi à?”
Sắc mặt Triệu Tôn sa sầm, khí thế đế vương nồng đậm lại chẳng át được ý cười, “Trẫm bề bộn nhiều việc...”
Ý là nếu hắn ta không nói thì hãy đi đi.
Đông Phương Thanh Huyền cười than thở: “Lại thế rồi. Ta ấy à, chẳng làm gì được ngươi.” Giọng điệu ấy rất giống mấy người gọi “bảo bối” trong Thúy Hồng Lâu vậy.
Triệu Tôn hừ nhẹ một tiếng, im lặng không nói. Đông Phương Thanh Huyền lại cười khẽ, nghiêng người, ghé sát vào hắn, cười quái dị: “Thiên Lộc, đằng nào thì người của ngươi cũng đi đào mộ, đào thêm một cái nữa được không?”
Hắn ta nói rất xảo quyệt, Triệu Tôn mím môi: “Mộ của ai?”
Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ: “Ta.”
Năm đó, Đông Phương Thanh Huyền rơi xuống nước, “chết” ở bến đò Phố Khẩu phủ Ứng Thiên, chỉ có một nấm mồ chôn quần áo tượng trưng, ngôi mộ đó qua nhiều năm như thế, cỏ đã sớm xanh um lên rồi, nhưng giờ hắn ta vẫn còn sống nên chẳng ai chăm sóc ngôi mộ đó cả.
Tay cầm chén trà của Triệu Tôn hơi khựng lại: “Vì sao phải đào chứ?”
Đông Phương Thanh Huyền tiếp tục cười: “Ngôi mộ kia rách nát quá, ta không muốn trăm nghìn năm sau còn bị người ta chê cười... Dù gì ta cũng là một nhân vật phong vân ở Nam Yến như thế, đi theo làm tùy tùng cho Triệu gia các ngươi, kết quả lại chết chỉ có chiếu bọc thây, nghĩ mà xem, thiệt thòi quá đúng không?”
Triệu Tôn nheo mắt, chăm chú quan sát nét mặt hắn ta, mãi không nói gì.
Một hồi lâu sau, hắn thu lại sự sắc bén, cười nhạt: “Ngươi muốn ta đưa mộ ngươi về tân kinh, giải oan, sửa án cho ngươi, sau đó lại giúp ngươi xử lý hậu sự hả?”
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Ngươi có bằng lòng hay không?”
Triệu Tôn thản nhiên nhìn hắn ta, cảm xúc trong mắt rất mờ mịt, biến ảo trong chốc lát, cuối cùng chỉ có một lời than thở: “Chỉ cần ngươi đưa bạc, trẫm có thể làm được ngay.”
Đông Phương Thanh Huyền nhíu mày: “Độc thật!... Ngươi yêu tiền đến thế à?”
Triệu Tôn thả chén trà xuống, “Có vợ như thế, ta cũng chẳng biết làm sao.”
…
Ba tháng sau, đội ngũ nghi lễ xuôi Nam hồi kinh.
Bọn họ tốn chừng nửa tháng ở Thông Ninh Viễn, tìm kiếm ở địa điểm mà Cảnh Tam Hữu mai táng Trần Cảnh và Tinh Lam nhưng lại không tìm được hài cốt của hai người họ, ở nơi đó giờ đã thành một bãi tha ma.
Bao nhiêu năm chiến tranh loạn lạc, có bao nhiêu người vô tội phải chết chứ?
Lại có bao nhiêu người được chôn xuống mà không để lại tên họ?
Tin này làm Triệu Tôn giận dữ: “Ăn hại!”
Nhưng cho dù hắn có giận dữ thế nào, tức đến nghiến răng nghiến lợi thế nào cũng chẳng có cách nào thay đổi kết quả ấy. Bảy mươi hai người của đội nghi lễ đi tới Thông Ninh Viễn, mất nửa tháng để kiểm kê hết toàn bộ mộ vô danh ở bãi tha ma ấy, nhưng di vật được đào ra lại hoàn toàn chẳng thể chứng minh được thân phận của Trần Cảnh và Tinh Lam, càng không thể chứng minh đâu mới là thi cốt của bọn họ. Mà thi cốt thì quá nhiều, không thể vận chuyển về hết được, đội nghi lễ đành phải ngậm nước mắt mà chôn xuống lần nữa...
Chuyện đã xảy ra quá lâu, rất nhiều chuyện không thể kiểm chứng được nữa.
Triệu Tôn đường đường là đế vương, nghĩ tới chuyện này cũng phải nghẹn ngào mấy lần.
“Ta có lỗi với Trần Cảnh... Là ta có lỗi với hắn, đáng lẽ nên đi sớm...”
Đi sớm thì sẽ không rơi vào kết cục thế này.
“Triệu Thập Cửu, không nên nghĩ như thế.” Hạ Sơ Thất kéo tay hắn ngồi xuống, con ngươi trong trẻo ướt át tràn đầy hy vọng, “Chuyện Cảnh Tam Hữu mai táng người năm đó cũng chỉ là lời đồn mà thôi... Một truyền mười, mười truyền trăm, rốt cuộc thật giả như thế nào không ai biết được. Rốt cuộc Trần Cảnh và Tinh Lam... ở đâu, cũng không ai dám khẳng định. Lỡ như... bọn họ cũng như chúng ta, gặp được kỳ ngộ gì đó, tới một nơi khác, đang sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau thì sao?”
Có thể gặp được kỳ ngộ gì chứ?
Nhiều năm như thế, nếu bọn họ còn sống thì đã sớm quay trở về rồi.
Trong lòng Triệu Tôn biết nàng chỉ đang an ủi mình, bàn tay hắn không ngừng vỗ về bả vai nàng, không nói gì. Nhưng đến hôm sau, Triệu Tôn lại hạ chỉ, phái đặc sứ tới Thông Ninh Viễn, xây lại toàn bộ mộ vô danh ở nơi đó, cũng yêu cầu quan viên địa phương phải cúng tế hằng năm.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hạ Sơ Thất thấy hắn hành động như vậy thì thổn thức trong lòng.
Khi Triệu Thập Cửu trải qua bao nhiêu gian khổ để cuối cùng ngồi lên vị trí chí tôn thì những người trung thành lâu năm đã không còn nữa. Không thể cùng chung vinh hoa phú quý, ngay cả hài cốt cũng biến mất dưới sự bào mòn của thời gian, tuy là đế vương chấp chưởng giang sơn nhưng cũng chỉ có thể bất lực chấp nhận sự ly biệt này, sự đau khổ ấy sẽ tới mức nào chứ?
Lăng mộ đối diện đế lăng cũng không bỏ không.
Ngày mùng tám tháng năm, ngày hoàng đạo, y quan* của Trần Cảnh và Tinh Lam được đưa xuống mộ.
(*) Quần áo mũ miện
Cũng dùng y quan để chôn còn có cả Đông Phương Thanh Huyền.
Không thể không nói, vị đại hãn này đúng là không biết xấu hổ. Hắn ta không giống như lời nói lúc trước, muốn Triệu Tôn tu sửa lăng mộ cho mình mà là tự tìm người tìm một chỗ phong thủy tốt ở mặt sau núi có lăng mộ đế hậu, xây một ngôi mộ đơn độc, cũng tự mình viết bia cho ngôi mộ ấy: Nam Yến Cẩm Y Thân Quân Đô Chỉ Huy Sứ Đông Phương Thanh Huyền Chi Mộ.
Vì thế, Đông Phương Thanh Huyền lại được mai táng lần nữa.
Hắn ta đã sắp xếp xong chỗ ở của mình sau khi mất, cũng thành công làm cho Triệu Tôn tức giận đến mức một ngày không lên triều.
Theo cách nói của Bảo Âm là: “Chiêu này vô sỉ tới mức làm người ta giận sôi gan.” Cô bé tuyên bố, muốn đem nhân vật vương của Ngột Lương Hãn này vào trong tiểu thuyết của mình để thêm cho ngòi bút của mình một “màu sắc mãnh liệt” nhất.
Nháy mắt cái đã hết tháng năm.
Dù sao Nam Yến cũng không phải đất nước của mình nên các sứ giả đã sớm mang theo đặc sản Nam Yến, chở đủ thứ bao lớn bao nhỏ rời đi rồi. Đến lúc này, Đông Phương Thanh Huyền cũng đã ở lại Nam Yến suốt mấy tháng, không có lý do để ở lại nữa.
Bảo Âm là một đứa trẻ tính tình kỳ quặc.
Cô bé quấn lấy Đông Phương Thanh Huyền suốt cả ngày, ai cũng thấy điều đó.
Nhưng khi Đông Phương Thanh Huyền chuẩn bị về nước, cô bé lại tỏ thái độ rất khác thường, không những không gây ầm ĩ, không gào thét, không khóc lóc như mọi người nghĩ mà lại im lặng. Trên gương mặt nhỏ nhắn chỉ mang sự trầm trọng, không giống một đứa trẻ mà lại giống như một đại cô nương thực thụ vậy.
Rất nhiều người nói rằng, Bảo Âm công chúa trưởng thành rồi.
Nhìn đám nô bộc chuẩn bị hành trang, cô bé còn mỉm cười tới giúp một tay, thậm chí còn gấp xiêm y dường như luôn mang theo hương thơm thoang thoảng của Đông Phương Thanh Huyền một cách gọn gàng, sau đó bỏ từng bộ vào trong hòm.
Cô bé không có sự rụt rè, duyên dáng như các tiểu thư khuê các, nhưng lại rất cao quý và có năng lực.
Bởi vậy, có thể thấy được, năm năm mà Hạ Sơ Thất không có ở đây, thật ra Triệu Tôn đã dạy dỗ cô bé rất tốt. Thân là trưởng tỷ, cô bé chăm sóc Khuyết Nhi đã thành quen, với mấy việc vặt linh tinh trong sinh hoạt, cô bé hoàn toàn không cần cung nữ giúp đỡ, nếp gấp quần áo chỉnh tề, phẳng phiu, hơn nữa vốn là một tên tham ăn nên cô bé thậm chí có thể vào bếp nấu nướng được.
Những ưu điểm này, Đông Phương Thanh Huyền hoàn toàn không biết.
Một thiếu nữ nho nhỏ mà lại có thể biết nhiều như thế.
Hắn ta đã phải thay đổi cách nhìn về việc Triệu Tôn giáo dục con cái. Nhưng hắn ta cũng không hiểu nổi, cô bé mà Triệu Tôn dạy dỗ ra, thời gian trước còn suốt ngày ríu rít như một con chim sẻ nhỏ, suốt ngày lượn lờ trước mặt hắn ta, vì sao mà hai ngày nay lại yên lặng thế?
Bảo Âm không hỏi.
Không hỏi một câu nào cả.
Không hỏi Đông Phương Thanh Huyền là ngày nào sẽ đi, cũng không hỏi hắn ta khi nào sẽ lại tới Nam Yến, trên gương mặt non nớt có sự trầm ổn mà đáng ra tuổi cô bé sẽ không có được, còn có cả... sự bình tĩnh nữa.
Quả nhiên là con gái của Triệu Tôn, dáng vẻ này hoàn toàn giống y như Triệu Khuyết và Triệu Tôn, khiến cho Đông Phương Thanh Huyền không khỏi thở dài.
“Bảo Âm...”
Cô bé đang lau tay, khi nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta cười, “Nghĩa phụ, có việc gì ạ?”
Đông Phương Thanh Huyền cả kinh.
Trước kia cô bé không hề gọi hắn ta là nghĩa phụ, nhưng trước khi hắn ta đi, cô bé lại gọi như thế. Trước đó vài ngày, cô bé suốt ngày làm khó dễ hắn ta, hở một tí là đòi bế, đòi cõng, đòi đút cho ăn, y như một đứa trẻ chưa lớn, nhưng sao mới qua một đêm mà đã thay đổi rồi? Quả thật không hiểu nổi tính tình của nha đầu này.
“Sao thế ạ? Có chuyện gì ư?” Bảo Âm nghiêng đầu, trên mặt hiện ra nụ cười xán lạn.
Đông Phương Thanh Huyền không nói được một lời, chỉ lắc đầu.
Sau đó lại gật đầu, mỉm cười.
“Cuối cùng Bảo Âm cũng trưởng thành rồi... Tốt lắm!”
Một ngày trước khi rời khỏi Nam Yến, Đông Phương Thanh Huyền tới núi sau đế lăng một chuyến.
Phần mộ cô độc kia chính là phần mộ của hắn ta.
Trời đã vào hạ, cây cối trên núi um tùm, ngôi mộ nằm ẩn giữa rừng cây nên càng thêm hiu quạnh. Đông Phương Thanh Huyền xắn tay áo, chậm rãi tới gần, không ngờ lại thấy cỏ dại xung quanh mộ đã được làm sạch, trước mộ còn có hương nến cúng bái, trước mộ là một vùng hoa nhân tạo, có đủ loại hoa cỏ, giống như mới được trồng chưa lâu, còn chưa bén rễ, nhưng hoa cỏ dưới ánh mặt trời mùa hè nở rộ thật xinh đẹp...
Là ai tới đây cúng bái một xác sống như hắn ta chứ?
Là ai tâm huyết trào dâng, chạy tới đây trồng hoa chứ?
Đứng thẳng thật lâu, hắn ta đột nhiên thở dài: “Xuất hiện đi.”
Sau lưng vang lên những tiếng bước chân rất nhỏ, người kia không nói gì.
Đông Phương Thanh Huyền cũng không quay đầu, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Con làm à?”
Người kia vẫn không nói gì.
Hắn ta hơi cúi đầu, nhìn hương nến trên mộ, lại hỏi: “Bảo Âm, mấy hôm nay, lời ta muốn nói với con, ta nghĩ có lẽ con đã biết rồi nên ta không nói nhiều thêm nữa. Lần này rời khỏi đây, ta sẽ không lại tới Nam Yến nữa, nhưng... nếu con gặp phải khó khăn gì đó, ta chắc chắn vẫn sẽ giúp con.”
Người phía sau vẫn không nói gì.
Đông Phương Thanh Huyền đứng yên, không hề quay đầu lại.
Không phải hắn ta không muốn, mà là không biết phải đối diện với cô bé như thế nào.
Một cô bé nhỏ nhắn, một đứa trẻ mà hắn đã nâng niu từ lúc còn trong tã lót.
Tình cảm cố chấp ấy của cô bé vốn không nên có. Nhưng hắn ta lại không đủ khả năng ảnh hưởng tới cô bé, giúp đỡ cô bé, làm cho cô bé thay đổi, đây là thất bại của hắn ta... Mấy hôm trước, hắn ta được nghe cô bé gọi một tiếng “nghĩa phụ”, tưởng là cuối cùng cô bé cũng hiểu ra rồi, cũng buông bỏ rồi. Dù sao tâm tình thiếu nữ, qua hai năm nữa, gặp được người vừa lòng ưng ý cũng sẽ quên thôi, ai biết được tiểu nha đầu này lại cố chấp tới mức này cơ chứ?
Gió nhẹ thổi qua trong núi rừng, nếu mặc quần áo mỏng sẽ thấy lạnh.
Cổ họng hắn ta nghẹn lại, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Bảo Âm, ta quay về Ngột Lương Hãn cũng sẽ đại hôn... Ngột Lương Hãn không thể không có người nối dõi... Ta không còn trẻ nữa, cũng không muốn đợi thêm nữa.”
Đám thần tử Ngột Lương Hãn cũng không cho hắn ta tiếp tục kéo dài nữa.
Chuyện này, Bảo Âm biết.
Cô bé hơi cắn môi dưới, vẫn không nói gì.
Đông Phương Thanh Huyền cảm thấy đầu óc phình to, không phải đau đớn, không phải choáng váng đến sinh ảo giác, mà là phiền chán. Hắn ta nhích chân, đến gần bia đá một chút, gằn từng chữ, “Việc trên thế gian này, có tới tám, chín phần mười luôn không như ta mong muốn, người ta vốn chẳng bao giờ được như ý nguyện tất cả được. Bảo Âm, con phải hiểu được đạo lý này...”
Hắn ta cằn nhằn một lúc lâu, chẳng khác nào một người cha già đang không ngừng dặn dò.
“A Mộc Cổ Lang...”
Thật lâu sau, cô bé mới lên tiếng.
Trong lòng Đông Phương Thanh Huyền căng thẳng, chậm rãi quay đầu lại: “Con nói đi.”
Bảo Âm nhìn hắn ta, đến lúc này, Đông Phương Thanh Huyền mới chú ý thấy cô bé đã gầy đi nhiều, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng hơi tái, cằm nhọn hơn không ít, ánh mắt thông minh thiếu đi sự sáng ngời, cô bé nhìn hắn ta chằm chằm, chẳng khác nào một cây đinh xuyên qua ánh mắt hắn ta, tràn đầy ai oán: “Có phải nếu con hứa gả cho người khác, người sẽ lại tới Nam Yến không?”
Đông Phương Thanh Huyền hơi cứng lại.
Trong một chớp mắt ấy, dường như hắn ta không dám nhìn vào mắt cô bé.
Ánh mắt cô bé dưới ánh mặt trời quá mức trong trẻo, quá mức vô tội, quá mức non nớt, giống như ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống phần mộ này, sáng ngời tới mức làm bừng lên những sương mù mà hắn ta chôn sâu trong trái tim...
Hắn ta im lặng hồi lâu, tay phải hơi nắm chặt, sau đó cúi đầu xuống, giọng nói chậm rãi vang lên.
“Bảo Âm, cuộc đời ta, không liên quan gì tới con. Mà cuộc đời con, cũng chẳng liên quan gì tới ta.”
Những lời này có phần tàn nhẫn, nhưng là lời nói thật mà hắn không thể không nói.
Bảo Âm mím chặt miệng.
“Vậy A Mộc Cổ Lang, sau này nếu Bảo Âm xuất giá, người sẽ tới Nam Yến chứ?”
“Bảo Âm.” Đông Phương Thanh Huyền chậm rãi tới gần, nhìn cô bé còn chưa cao tới bả vai hắn ta, mỉm cười, xoa đầu cô bé.
“Nha đầu ngốc, đại hôn của con gái, đương nhiên nghĩa phụ phải tới rồi.”
“Được.” Bảo Âm khẽ cười.
Nụ cười không có âm thanh y như một nụ hoa chậm rãi nở rộ giữa núi rừng trong màn sương sớm, như một tia nắng mặt trời rực rỡ rơi vào mắt Đông Phương Thanh Huyền, sau đó, hắn ta nghe thấy cô bé nói từng chữ một.
“Dù sao, trong câu chuyện này, con cũng không phải nhân vật chính.”
Bảo Âm quay người đi, dưới ánh mặt trời, bóng dáng đó thật nhỏ bé.
Bước chân giẫm trên mặt cỏ vang lên những tiếng sàn sạt, váy trượt trên bụi cỏ, không ngừng phát ra những tiếng ma sát.
Đông Phương Thanh Huyền thở dài một tiếng, siết chặt tay lại.
Bỗng nhiên, hắn ta thấy hơi bi thương.
“A Sở...” Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên, buồn bã nói: “Nếu ta có một nửa sự dũng cảm của Bảo Âm, có một nửa kiên trì của A Mộc Nhĩ, có một nửa may mắn của Thiên Lộc... Liệu cuộc đời này của ta, có thể có được nàng không?”
Câu hỏi này, không có đáp án.
Hắn ta đứng yên trước phần mộ của mình, nhìn bầu trời sáng ngời, chậm rãi nhắm hai mắt, mày nhíu lại, vẫn không nhúc nhích, giống y như một người lang thang bôn ba cô độc ba nghìn năm, đi qua trăm núi nghìn sông, rốt cuộc cũng tới được vùng núi đồi xanh mướt cỏ cây này, biến thành một cái bóng trắng cô độc, một bức tượng trải qua năm tháng tang thương mà vẫn không hề hối hận.
Hạnh phúc của A Sở và Thiên Lộc chính là sự cô độc của hắn ta.
Nếu có thể quên thì tốt biết mấy. Giờ phút này, hắn ta đã nghĩ như thế.
“A Mộc Cổ Lang...”
Từ rất xa, Bảo Âm dừng bước.
Giống như mấy năm trước ở bên bờ sông Ngạch Nhĩ Cổ, ngày mà cô bé bị Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất đưa đi, cô bé đã gọi tên hắn ta từ xa đầy ấm áp và yêu thương, “Người của Khâm Thiên Giám nói, ngày mai trời sẽ mưa, Bảo Âm sẽ không tiễn người đâu.”
Trời sẽ mưa ư?
Đông Phương Thanh Huyền hơi nâng tay lên, che đi ánh mặt trời chói chang.
Hắn ta không đáp, chỉ cười vẫy tay với cô bé.
Bảo Âm đứng cách hắn ta hơi xa, xa đến mức dường như không thể nhìn rõ mặt hắn ta nữa. Nhưng thấy rõ hay không rõ thì gương mặt hắn ta đã khắc ở trong trí nhớ của cô bé rồi. Cô bé cười với hắn ta, xách làn váy, tung tăng ra khỏi rừng cây, miệng dường như còn đang hát một điệu hát dân gian.
Đó là một bài hát dân gian của Mạc Bắc.
Cô bé nghĩ: giá như trời mưa lúc này thì tốt biết mấy.
Trời mưa thì sẽ chẳng có ai thấy cô bé đang khóc nữa.
...
Sử viết:
Ngày mùng ba tháng sáu năm Vĩnh Lộc thứ năm, vương của Ngột Lương Hãn là A Mộc Cổ Lang đã ở Nam Yến suốt nửa năm từ biệt đế hậu Nam Yến, trở về Ngột Lương Hãn, qua Dát Tra, Ngạch Nhĩ Cổ, dừng lại mấy tháng rồi tiếp tục lên đô thành ở phía Bắc.
Ngày đó, Vĩnh Lộc Đế mở tiệc tiễn biệt. Ngoài hoàng hậu, người dự tiệc đều biết Bảo Âm công chúa quý phái luôn được vương Ngột Lương Hãn coi như con gái thân sinh bị nhiễm phong hàn nên không thể tham dự tiệc.
Ngày bảy tháng Chạp năm Vĩnh Lộc thứ sáu, hoàng hậu Nam Yến lại tổ chức sinh nhật, mà vương Ngột Lương Hãn ở Mạc Bắc cũng sắc phong đại phi. Toàn bộ đô thành đều vui mừng, đại điển rất lớn, có thể so được với đại hôn của thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ nhưng lại chẳng ai được thấy hình dáng của đại phi Ngột Lương Hãn cả.
Tháng Giêng năm Vĩnh Lộc thứ chín, tin dữ truyền về Nam Yến, đại phi Ngột Lương Hãn qua đời, để lại một con trai, tên là Ba Đồ. Sau khi đại phi qua đời, từ đó vương Ngột Lương Hãn không tái hôn nữa, hành động yêu vợ này được coi là một giai thoại ở thảo nguyên Mạc Bắc, mà vị đại phi xinh đẹp từ đầu tới cuối chưa từng xuất hiện kia cũng trở thành người trong truyền thuyết của Ngột Lương Hãn.
Vĩnh Lộc năm thứ mười, A Mộc Cổ Lang tiến hành duyệt binh quy mô lớn ở Ngạch Nhĩ Cổ, hắn ta dẫn dắt “bầy sói” thảo nguyên của mình bắt đầu một cuộc chinh phạt mạnh mẽ, bắt đầu từ sông Thổ Lạt, thu phục mấy bộ lạc du mục trên thảo nguyên Mạc Bắc, một lần nữa mở rộng lãnh thổ Ngột Lương Hãn, ép thẳng tới Bắc Địch và Nam Yến. Thiên hạ ồ lên, mọi người đều e ngại, nhưng vó ngựa của hắn ta lại không hề bước vào Nam Yến, cũng trở thành láng giềng hòa thuận, quan hệ tốt đẹp với Bắc Địch.
Cùng lúc đó, Nam Yến dưới sự cải cách về chính trị, giảm thuế má, cải tổ chính quyền, mở cảng, vận hành kinh doanh, làm giáo dục, xây dựng hệ thống y quán, phục hồi nông nghiệp, coi trọng trị an của Vĩnh Lộc Đại đế đã trở thành một cường quốc thịnh vượng trên đại lục.
Vĩnh Lộc năm thứ mười ba, Bảo Âm công chúa của Nam Yến xuất giá, Vĩnh Lộc Đại Đế thông báo cho khắp muôn nơi. Nam Yến ăn mừng cả nước, Ngột Lương Hãi phái sứ giả tới tặng quà, A Mộc Cổ Lang không đích thân tới.
Vĩnh Lộc năm thứ mười lăm...
Thế là, câu chuyện sắp kết thúc rồi.
Trên thảo nguyên Mạc Bắc, sáng sớm có gió nhẹ và sương mù, ánh mặt trời rải trên thảm cỏ xanh mượt, cừu dê gặm cỏ bên bờ sông màu mỡ, một thiếu niên tám, chín tuổi mặc áo giáp, giơ roi thúc ngựa, hai mắt rạng rỡ sáng lấp lánh nhìn vị phụ hãn qua bao năm mà phong thái vẫn không hề giảm sút, trong nụ cười tràn ngập sự tự tin.
“Phụ hãn, đầu bên kia thảo nguyên là gì ạ?”
“Đầu bên kia của thảo nguyên vẫn là thảo nguyên.”
“Phụ hãn, Ba Đồ muốn đi xem...”
“... Có gì mà xem chứ? Đầu bên kia thảo nguyên vẫn là thảo nguyên thôi mà.”
“Vậy...” Mày tiểu công tử hơi nhíu lại, giọng nói ngập ngừng, “Vậy Ba Đồ có thể đi thăm nương... Không, cô cô của con không?”
A Mộc Cổ Lang nhìn thảo nguyên xanh mênh mông bất tận, mày nhíu lại rất nhanh, con ngươi giống y như một đầm nước sâu.
“Đi đi, con theo ta tập võ đã rất lâu không về rồi. A Mộc Nhĩ lại trách ta...”
Thiếu niên nhỏ giọng hoan hô một tiếng, nhảy lên yên ngựa, thúc ngựa rời đi.
Trong gió truyền lại giọng nói non nớt của cậu nhóc, không hiểu vì sao, A Mộc Cổ Lang lại nhớ tới một giọng nói non nớt khác giống như thế.
“Dù sao, trong câu chuyện này, con cũng không phải nhân vật chính.”
Hắn ta cũng thế, cũng không phải nhân vật chính, đây là thời hoàng kim của người khác.
...
Lời cuối sách:
Vĩnh Lộc năm thứ mười sáu, Vĩnh Lộc Đế nhường ngôi cho hoàng thái tử Khuyết, cùng hoàng hậu thoái ẩn. Năm đấy, hoàng thái tử Khuyết mười sáu tuổi đăng cơ, niên hiệu là Quang Khải, sử gọi là Quang Khải Đế. Sau khi Quang Khải Đế kế vị, lực lượng quân sự của Nam Yến đã được phát triển vô cùng hùng mạnh, giữ vững sự giàu có và sung túc khi phụ thân hắn còn tại vị, trở thành một thế hệ quân chủ truyền kỳ mới, những thành tựu về văn hóa giáo dục và quân sự được đời sau truyền tụng, triều Quang Khải và triều Vĩnh Lộc được người đời tôn xưng là “Quang Lộc thịnh thế”.
Ngày mùng bảy tháng Chạp năm Quang Khải thứ hai mươi, Vĩnh Lộc Đế mất tại phủ Thuận Thiên. Ngày hôm sau, hoàng thái hậu cũng mỉm cười rời đi trước đế linh*.
(*) Linh đường của đế vương
Ngày hai mươi tháng Chạp cùng năm, tin tức truyền tới Ngột Lương Hãn.
Ngày hôm đó, trên thảo nguyên Mạc Bắc nổi bão tuyết, thời tiết sắc bén như mũi tên làm cho người ta lạnh run. Vương Ngột Lương Hãn nhận được tin báo tang, lập tức ngã gục, mất vào ngày tuyết lớn hai mươi tháng Chạp.
Tháng Giêng năm Quang Khải thứ hai mươi mốt, năm mới bắt đầu, Trưởng công chúa Bảo Âm của Nam Yến một mình tới Ngột Lương Hãn. Mấy tháng sau, nàng đeo tang về tới kinh sư Nam Yến cùng với một hũ tro cốt, chôn vào trong ngôi mộ chôn y quan ở sau lăng tẩm đế hậu.
Tháng Chạp năm Quang Khải thứ hai mươi mốt, Bảo Âm công chúa vì giữ đạo hiếu với cha mẹ nên tới dựng nhà trước lăng, không xuất hiện trước người đời nữa, song lại viết ra vài cuốn sách được lưu truyền rộng rãi.
Năm Quang Khải thứ hai mươi mốt, Ba Đồ ở Ngột Lương Hãn xưng Hãn vương.
Năm tiếp theo, Ba Đồ xuất binh xuôi Nam, lửa chiến trận lại bùng lên.
Mà đây, lại là một câu chuyện khác...