Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1180 - Ngoại truyện 21KHÔNG TRẢI QUA GIAN KHỔ, LÀM SAO BIẾT THÂM TÌNH
Hắn cảm nhận được sự giãy giụa của nàng, có lẽ là sợ làm nàng bị thương nên lực của hắn cũng nhẹ hơn vài phần, nhưng thân thể lại đè nàng chặt hơn, đôi mắt như sói đói dán chặt trên gương mặt nàng, nhưng hắn không trả lời nàng, chỉ nghiêng đầu gặm nhấm thùy tai hồng nhạt của nàng rồi khẽ thổi hơi nóng lên và hỏi, “A Thất muốn gia sao?”
Thùy tai Hạ Sơ Thất rơi vào bụng sói, gương mặt nàng bị thiêu đốt tới mức đỏ bừng, giống như tới gần núi lửa vậy, nóng tới nỗi chỉ muốn lột bỏ ngay xiêm áo mà nhảy vào chậu nước đá lăn hai vòng thì sao còn có thể nói nên lời được nữa? Nhưng hắn không thu tay lại, vẫn cứ tham lam ôm lấy nàng, kề sát bên nàng, giọng nói của hắn bị dục vọng nhuộm kín, vừa mê hoặc vừa thôi thúc tâm can nàng.
“A Thất, nói chuyện!”
“...”
“Nếu nàng không chịu nói, gia không ngại hôn nàng thêm một lần nữa đâu.”
“...”
Hạ Sơ Thất thở dốc, không nói nên lời.
Bởi vì điều hắn muốn nàng nói không phải lời đơn giản.
Hắn muốn nghe nàng nói rằng nàng muốn hắn.
Mặc dù lúc bình thường hai người có thể nói một chút cũng được, nhưng lúc này nàng không được tự nhiên lắm nên không thể nói nên lời.
Nàng bắt đầu trừng mắt nhìn hắn, oán khí ngút trời: “Triệu Thập Cửu, bổn cung lâu không phát uy nên chàng làm phản có phải không? Chàng muốn được cải tạo thì cứ việc nói thẳng, chàng có bệnh thì thiếp nhất định sẽ có thuốc chữa.”
“Ha!” Triệu Tôn đột nhiên cười khẽ, “Đêm động phòng hoa chúc, trong quang cảnh này, vậy mà A Thất còn thất thần... Xem ra có người muốn được điều trị đây mà. Gia phải trị cho nàng thôi.”
Hạ Sơ Thất liếc mắt khinh bỉ, “Gia, chàng sắp thành ông lão rồi, còn động phòng hoa chúc cái gì nữa? Không sợ con trai con gái chê cười là làm cha còn như trẻ con sao? Chàng không biết xấu hổ à?”
“Hửm?” Triệu Tôn dường như không nghe thấy gì, khẽ gặm môi nàng một cái, “Người trong thiên hạ đều biết hôm nay là đại hôn của trẫm và hoàng hậu, đêm nay đương nhiên sẽ là đêm động phòng, chẳng lẽ hoàng hậu còn không biết?”
Cả người Hạ Sơ Thất bị hắn đè nặng, không thở nổi, đánh thì không lại hắn, nói cũng không lại hắn, đập đập vài cái liền giống như chú mèo con, mềm nhũn trong lòng hắn, mặc hắn ép nàng như bánh kẹp, đến một kẽ hở cũng không thấy.
“Không nói thì thiếp còn không tức giận, Triệu Thập Cửu, chàng chỉ giấu một mình thiếp, chàng coi thiếp là con ngốc hả?”
Triệu Tôn ôm chặt hơn, “Không phải vì muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ sao?”
Hạ Sơ Thất thở phì phò, “Thối lắm!”
Hai bàn tay đặt trên người nàng của hắn nóng rực như bàn ủi, “Lễ vật sinh nhật mà gia tặng, A Thất không hài lòng sao?”
Hạ Sơ Thất đón nhận ánh mắt sâu thẳm ngập tràn dục vọng của hắn, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Triệu Thập Cửu lại chơi ác như thế với mình. Hắn thích ép nàng thừa nhận bản thân muốn hắn, chắc tự tôn đàn ông của hắn lại tác quái rồi.
Được rồi, người ta nói lấy nhu thắng cương, xem ra lấy cứng đối cứng với hắn không phải là điều sáng suốt, nàng cân nhắc, thả lỏng ngón tay đang túm chặt tay hắn, kéo cổ hắn xuống, đầu nàng cũng ngẩng lên, đặt một dấu son môi lên đó, vừa hôn vừa di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại tại yết hầu của hắn, khẽ cắn hết lần này tới lần khác.
“Bệ hạ, thần thiếp biết sai rồi, bệ hạ muốn thế nào thì làm như thế đi, thiếp sẽ theo người...”
“...”
Từ bị động đổi thành chủ động, cô nàng này chuyển biến cực nhanh, Triệu Tôn hồi lâu mới phản ứng lại được, khi nàng cố ý nhỏ giọng dịu dàng thì thần kinh hắn bị xé rách luôn, không thể nào nghĩ tới chuyện gì khác nữa, hắn chỉ cười một tiếng, trở tay ôm lấy nàng, ngón tay hướng về phía đồ lót đỏ thẫm của nàng, tiếng y phục lụa là bị xé rách vang lên khiến Hạ Sơ Thất cả kinh, nàng lấy lại tinh thần, kêu một tiếng “gia”, nhưng âm thanh rất nhỏ ấy lại bị tiếng hô hấp dồn dập của hắn che phủ, trong giây lát, nàng đã biến thành một miếng ngó sen ngọc ngà trắng như tuyết nằm ngang trước mặt hắn.
“... Thật đáng thương!”
Một bộ hỷ phục đại hôn đang yên đang lành, mất bao nhiêu công sức của tú nương vậy mà chỉ mặc được có một lát? Hạ Sơ Thất nhìn miếng vải đỏ còn vương trên khuỷu tay mình, lại nhìn cái tên đang bắt đầu túm long bào trên người kia thì không khỏi sốt ruột níu tay hắn.
“Gia, đừng xé mà...”
Triệu Tôn ngẩn người, cúi đầu nhìn nàng.
Nàng liếm môi, cười nói: “Một bộ long bào trị giá không ít bạc đâu, nếu cứ thế mà làm hỏng thì đáng tiếc quá. Xin chàng hạ thủ lưu tình.”
“...” Mặt mũi Triệu Tôn tối sầm, thấy lúc này rồi mà nàng vẫn còn tâm tình tính toán tiền bạc thì hơi vô lực, “Nàng thật sự muốn bị đánh mà. Đông Phương Thanh Huyền, Triệu Miên Trạch... thậm chí là bạc, trong mắt nàng, tất cả đều quan trọng hơn gia có phải không?” Hắn chặn miệng nàng lại, bờ môi lưu luyến bên tai nàng, oán thán mấy tiếng.
“Nói chuyện!”
“Không không không, thần thiếp nào dám chứ!” Hạ Sơ Thất dỗ hắn, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bờ vai hắn, thấp giọng nói: “Gia, thật ra là thiếp, là thiếp... muốn nhìn chàng... mặc long bào...”
Dáng vẻ mặc long bào của hắn thì đương nhiên Hạ Sơ Thất đã thấy không ít lần.
... Nhưng mặc như thế trong tình cảnh này thì thật ra là chưa từng.
Triệu Tôn nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, trong giây lát mới hiểu được ý nàng, bờ môi chậm rãi dãn ra, nửa cười nửa không nhéo nhéo gương mặt của nàng, bàn tay hắn trượt trên tấm lưng của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, “Thì ra A Thất lại có sở thích như vậy... Hết cách, chỉ cần nàng thích thì trẫm sẽ đáp ứng.”
Hạ Sơ Thất vốn chỉ muốn đùa giỡn thôi, nhưng lại bị hắn khiêu khích như vậy thì không khỏi hít thở không thông, nàng đón nhận ánh mắt sáng quắc của hắn, cổ họng càng lúc càng khô khốc.
“... Triệu Thập Cửu.”
“Tiểu hồ ly!” Hắn khẽ rên nhẹ, không cởi long bào đế vương tượng trưng cho đế nghiệp vương giả trang nghiêm ra nữa mà ôm sát nàng, môi hắn xẹt qua chóp mũi của nàng, ánh mắt sôi trào của hắn chăm chú nhìn gương mặt nàng, dưới ánh nến không ngừng chớp động, hắn nói, “Đêm nay, ngoại trừ gia, không được nghĩ tới ai nữa.”
Trong noãn các ở hoàng thành, không khí ấm áp như mùa xuân.
Nhưng trong thời tiết ngày đông tháng Chạp, nếu trên người chỉ mặc một chiếc áo đơn thì chắc chắn chẳng thể chống được gió lạnh.
Lúc này, đêm đã về khuya, Hồng A Ký kéo theo một sợi xích rất dài trên chân, bước đi trên hành lang trống vắng trong cung. Trên đường, ngẫu nhiên sẽ có Cấm Quân tuần đêm đi ngang qua. Có người nhận ra nàng ta, thấy nàng ta tóc tai xộc xệch, xiêm áo mỏng manh, bọn họ hoặc thông cảm, hoặc đánh giá, hoặc vội vã bước qua... Nàng ta không buồn liếc mắt, cũng không chần chừ dù chỉ một chút, mãi cho tới khi đi tới trước điện Đoan Kính thì nàng ta mới nở nụ cười với kẻ dẫn đường là Bính Nhất.
“Cảm ơn ngài, Thị vệ trưởng đại nhân.”
Bính Nhất quay đầu lại, chau mày nhìn nàng ta, “Không cần cảm ơn ta.”
A Ký mỉm cười nhìn về phía cung điện yên tĩnh bị trời tuyết bao phủ, nàng ta chậm rãi nói: “Ta biết ngài sẽ đưa ta tới hầu hạ thiếu gia, đây nhất định là ý của nương nương. Nhưng ta vẫn muốn cảm ơn ngài. Nhờ có ngài dẫn đường mà từ khi ta vào hoàng thành không phải chịu chút khắc nghiệt nào.”
Diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi. Trong nhà tù của triều đình rất có khả năng gặp phải kẻ tác oai tác quái. Nàng ta đã không ít lần nhìn thấy những sự dơ bẩn ấy nên đương nhiên hiểu được sự nhân từ của Bính Nhất dành cho mình.
Môi Bính Nhất khẽ mấp máy, y lẳng lặng liếc nhìn nàng ta, dường như muốn giải thích gì đó, nhưng nghĩ lại, y lại thay đổi đề tài.
“Ngươi vào đi, hắn ta đang ở bên trong.”
“Ừ.” Hồng A Ký bình thản đáp lời, ngẩng đầu nhìn về phía cửa điện.
Trong điện Đoan Kính đang giam giữ “trọng phạm” Triệu Miên Trạch, nhưng lúc này, nơi đây lại là một sự an tĩnh.
Mức độ canh phòng ở nơi này hoàn toàn không giống với những gì mà A Ký tưởng tượng, nơi đây hoàn toàn không có quân đội hùng hậu canh gác.
Nàng ta hơi kinh ngạc, “Ở đây không còn ai khác sao?”
Bính Nhất hừ nhẹ một tiếng, dường như hơi khinh thường, nhìn nàng ta bằng ánh mắt nghiêm túc, “Ha, một kẻ tay trói gà không chặt thì cần điều động bao nhiêu người trông coi chứ?” Ngày trước, lúc A Ký từng trông coi Hạ Sơ Thất ở phủ Ứng Thiên, Bính Nhất cũng biết. Cho nên khi y nói những lời này, trong giọng nói của y lại mang theo sự chế nhạo, “Kim thượng không giống với Kiến Chương Đế, chỉ những kẻ trong lòng có mờ ám thì mới sợ Đông sợ Tây, suốt ngày đề phòng cẩn mật đến nỗi con kiến còn chui không lọt... Hơn nữa, cứ cho là hắn ta có thể ra khỏi điện Đoan Kính thì chắc gì đã có thể chạy thoát khỏi hoàng thành?”
Lời nói này không nhẹ cũng không nặng, nhưng lại khiến mặt A Ký nóng bừng.
Nàng ta lúng túng gật đầu, không nhiều lời, chỉ vòng qua bên cạnh Bính Nhất mà bước vào trong. Nàng ta không hy vọng Bính Nhất sẽ cởi xích sắt ra cho mình, dù sao nàng ta là kẻ võ nghệ đầy mình, bọn họ có đề phòng nàng ta thì cũng là việc phải làm, hôm nay nếu nàng ta đòi hỏi nhiều quá thì thật quá đáng.
Tiếng bước chân kèm theo tiếng “loảng xoảng” do xích chân bị kéo lê vang lên nghe thật khó chịu, khiến cho khung cảnh đêm khuya càng thêm quỷ dị.
Nàng ta nghĩ rằng Triệu Miên Trạch đã ngủ rồi, nhưng khi vào trong điện mới nhìn thấy hắn ta vẫn đang ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn đặt dưới song cửa sổ, dáng người tuấn dật suốt bao năm qua vẫn cao quý như thế, không có bất cứ chút chật vật nào của một kẻ tù nhân.
Quả đúng là vương tôn công tử!
Trong lòng A Ký cảm khái một câu như vậy, nàng ta cảm thấy như mình và hắn ta... quả thật khác biệt như mây trắng trên trời và bùn lầy dưới đất.
Triệu Miên Trạch đã phát hiện ra nàng ta, hắn ta nhìn về hướng này.
A Ký đón nhận đôi mắt tối đen như mực của hắn ta, bao lời muốn nói trằn trọc trên môi, nhưng cuối cùng nàng ta chỉ có thể gọi được hai tiếng.
“Thiếu gia...”
Trên người Triệu Miên Trạch chỉ mặc một bộ quần áo rất mỏng, trên vai khoác một chiếc áo choàng, dưới ngọn đèn dầu mờ tối, khuôn mặt hắn ta trở nên lạnh lẽo, “Sao ngươi lại tới đây?”
A Ký biết hắn ta đang hỏi điều gì nhưng nàng ta chỉ mỉm cười, “Ta cầu xin hoàng hậu nương nương, người liền thả ta tới đây.”
Triệu Miên Trạch nhíu mày.
Hắn ta muốn hỏi rằng vì sao nàng ta lại không rời khỏi tân kinh mà còn tự chui đầu vào lưới, vào tận hoàng thành.
Nhưng việc đã đến nước này, có nói điều gì thì cũng chỉ là dư thừa. Nàng ta không trả lời, hắn ta cũng không hỏi lại, hắn ta chỉ liếc mắt nhìn rồi nhàn nhạt hô một tiếng, “Bính Nhất.”
Từ bên ngoài có một cái đầu thò vào, đúng là Bính Nhất thật.
Hôm nay, vì phải trông coi Triệu Miên Trạch nên y không thể đi tham dự đại hôn của đế hậu, cũng không được tận mắt nhìn thấy buổi lễ long trọng mà y đã chờ mong suốt bao lâu nay, trong lòng y vốn đã phiền muộn rồi, ấy vậy lại còn nghe được thằng nhãi Triệu Miên Trạch này dám coi y như người hầu mà sai sử thì vô cùng tức giận.
Y đẩy cửa bước vào, sắc mặt vô cùng khó coi, hung ác nhìn Triệu Miên Trạch, “Có chuyện gì?”
Triệu Miên Trạch ho khan hai tiếng, vẻ mặt rất nhã nhặn, “Mở khóa cho nàng ấy.”
Bính Nhất hừ lạnh một tiếng. Đương nhiên y không sợ, kể cả tháo xích sắt cho nàng ta thì nàng ta cũng không thể bay ra khỏi lòng bàn tay của y được. Huống chi, y đường đường là một nam tử hán, vốn không muốn mang tiếng là bắt nạt phụ nữ. Nhưng… ai bảo hôm nay y đang không được thoải mái chứ? Nghe giọng điệu như ra lệnh của Triệu Miên Trạch xong, sắc mặt của y vô cùng kỳ quái, “... Ngươi bảo ta thả là ta phải thả chắc? Thế thì chẳng phải mất mặt ta quá hay sao.”
Triệu Miên Trạch không để tâm tới sự vô lễ của y.
“Chủ tử của ngươi đã để nàng ấy hầu hạ ta thì đương nhiên phải cho nàng ấy hành động thuận tiện nhất có thể.”
“Ha ha.” Bính Nhất thấy hắn ta dám dùng chủ tử để gây sức ép với mình thì càng cười lớn hơn, y khoanh tay lười biếng nói: “Chủ tử nhà ta giờ này còn đang bận động phòng hoa chúc thì đâu còn tâm trí mà lo lắng chuyện ở đây?” Thấy sắc mặt Triệu Miên Trạch quả nhiên tối đi vài phần, Bính Nhất khẽ nhếch môi, lại nói tiếp: “Ở chỗ này, hôm nay ta làm chủ. Ta nói không mở thì chắc chắn không thể mở được.”
Triệu Miên Trạch nhíu mày thật chặt.
Nhìn thoáng qua xích sắt nặng nề trên người Hồng A Ký, hắn ta chậm rãi phất tay áo, vươn hai tay về phía Bính Nhất.
“Nếu ngươi lo lắng thì chuyển xích sắt trên người nàng ấy lên người ta là được.”
Chuyện này...?
Bính Nhất ngẩn người, A Ký cũng hoảng hồn, nàng ta gấp đến độ xanh mặt, “Không được không được, thiếu gia, ta không sao, ta luyện võ từ nhỏ, chỉ là dây xích sắt nặng hơn mười cân thôi, đối với ta mà nói thì nó không tốn nửa phần hơi sức. Ta vẫn có thể hầu hạ người được.” Nàng ta ngừng lại một lát, “... Người là chủ tử, thân phận tôn quý, sao có thể chịu khổ thay thuộc hạ được?”
Triệu Miên Trạch không nhìn nàng ta, cũng không để ý tới nàng ta, chỉ nhìn Bính Nhất, “Thị vệ trưởng nghĩ thế nào? Trói ta lại há chẳng phải càng hả giận hơn so với xích nàng ấy hay sao?”
Bính Nhất nửa cười nửa không, “Quả là không ngờ, ha ha ha.”
Đôi mắt y chuyển từ trên mặt của A Ký sang gương mặt của Triệu Miên Trạch.
“Vì thuộc hạ của mình mà ngươi cũng bằng lòng chịu khổ thế này...”
“Nàng ấy không phải là thuộc hạ của ta.” Vẻ mặt Triệu Miên Trạch vô cùng bình tĩnh, ngữ khí cũng lạnh nhạt, nhưng giọng nói cũng rất thản nhiên, “Nàng ấy là người phụ nữ của ta.”
A Ký giật mình run rẩy, khó có thể tự khống chế nổi cảm xúc, “Thiếu gia...”
Triệu Miên Trạch vẫn không để ý tới nàng ta, chỉ nhìn Bính Nhất rồi đi tới, “Nào!”
Bính Nhất là người của Triệu Tôn, từ trước tới giờ y vẫn luôn là người của Triệu Tôn, trong những năm cùng Triệu Tôn Nam chinh Bắc chiến, y đã trải qua rất nhiều chuyện, vì thế có thể nói rằng hiện nay trên đời, những người có thể lọt vào mắt y không nhiều lắm. Đối với Triệu Miên Trạch, trước đây, ngoài cảm giác trào phúng ra thì y chưa từng có thiện cảm với hắn ta một chút nào. Nhưng trong giây phút này, nhìn ánh mắt bình thản của hắn ta, sống lưng y đột nhiên hơi gai gai, giống như vạt áo quá mỏng không chịu được cái lạnh nên có cảm giác như kim đâm vào xương cốt.
Nhưng mà, Bính Nhất vẫn là Bính Nhất.
Y cười nhẹ, xoa xoa mũi.
“Rất đàn ông! Chẳng qua là...” Y nhìn chằm chằm người đàn ông kiêu ngạo đang bước tới trước mặt mình, “Nếu không trải qua gian khổ thì làm sao biết thâm tình? Hôm nay ta đang rảnh rỗi, chẳng bằng làm chút chuyện tốt, giúp các ngươi thêm tình nồng ý mật cũng được.”
Thấy y không có chút ý tốt nào bước tới, A Ký không được kìm được run rẩy, vội vàng chắn trước người Triệu Miên Trạch.
“Ngươi muốn làm gì?”
Bính Nhất vẫn mỉm cười như cũ, “Làm chuyện xấu.”
Hồng A Ký chưa từng nói chuyện với Bính Nhất, khi đối mặt với người đàn ông lúc nào cũng mỉm cười này, trong vô thức, thần kinh của nàng ta trở nên căng thẳng, “Từ lâu thảo dân đã nghe người ta nói tới Thập Thiên Can dưới trướng Vĩnh Lộc Đế, ai ai cũng là bậc anh hùng hào kiệt, thảo dân nghĩ hẳn là Thị vệ trưởng cũng sẽ không làm gì khiến thảo dân phải khó xử đúng không?”
Bính Nhất khẽ phì cười.
Làm sao y không biết người phụ nữ này đang dùng lời lẽ để chặn đứng y chứ?
Nhưng y là người thế nào? Y chậm rãi đi tới, thản nhiên mỉm cười nhìn nàng ta, “Hồng thị vệ ở trong cung bao nhiêu năm như vậy rồi, lẽ nào ngươi chưa từng nghe người ta nói rằng, nhất định không được tin vào những lời đồn đại sao?” Y liếc mắt nhìn khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc của Triệu Miên Trạch, lại lôi kéo xích sắt trên tay A Ký, “... Hơn nữa, ai bảo ngươi có dáng vẻ mà ta thích nhất chứ?”
“...” Triệu Miên Trạch nhíu mày nhưng vẫn không hề động đậy.
Hồng A Ký đỏ bừng cả mặt, “Ngươi, ngươi buông ta ra!”
Bính Nhất buông tay ra rồi xoay người, “Loại người như ngươi, khi hành hạ sẽ rất vui vẻ.”
“...”
A Ký âm thầm thở phào một hơi.
Nàng ta không khỏi cảm khái: Những kẻ đi theo bên cạnh Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất, dường như không một ai là người bình thường cả.
Kẻ không bình thường như Bính Nhất đã làm những chuyện quả thật không bình thường chút nào, thậm chí còn rất ác liệt. Y cho người lấy chìa khóa, mở xích sắt trên chân Hồng A Ký rồi lại khóa tay nàng ta và tay Triệu Miên Trạch lại với nhau.
“... Cô nương có tình, lang quân cũng có ý, nếu đã yêu nhau đến vậy, dẫu khóa cả đời cũng có làm sao...”
Nhìn y chế lời hát lung tung rồi dẫn người rời đi, A Ký tức giận đến đỏ cả mặt.
“... Bính Thị vệ trưởng, làm phiền ngươi... Bính Thị vệ trưởng!”
Bính Nhất quay đầu huýt sáo một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
A Ký khóc không ra nước mắt, nhìn tay mình và tay Triệu Miên Trạch bị khóa chung cùng nhau, cúi đầu xuống nói, “Thiếu gia, là thuộc hạ đã liên lụy đến người rồi.”
Triệu Miên Trạch không trả lời, chỉ dùng bàn tay vẫn còn có thể hoạt động kia nhẹ nhàng đỡ nàng ta ngồi xuống chiếc giường cạnh bàn, còn mình thì kéo ghế ra ngồi xuống, thu hồi vẻ mặt và tiếp tục chơi ván cờ dang dở.
A Ký không thể rời đi, cũng chẳng hiểu ván cờ, nàng ta không thể làm gì khác hơn là yên lặng ngồi bên cạnh nhìn hắn ta chơi cờ.
Trong điện vắng vẻ, Triệu Miên Trạch không nói chuyện với nàng ta, A Ký cũng không dám nói lời nào khiến hắn ta phân tâm.
Ngoài âm thanh trong trẻo của tiếng cờ hạ xuống thì toàn bộ không gian đất trời chỉ còn tiếng gió thổi và tiếng tuyết rơi.
Gió tuyết đêm nay càng lúc càng lớn, ánh lửa từ những ngọn nến bị gió thổi làm cho lay động. Bấc đèn gần như đã cháy tới tận gốc nên càng thêm mỏng manh. A Ký khẽ hít vài hơi, rất muốn đi qua để khêu bấc đèn lên, nhưng tay nàng ta và tay của Triệu Miên Trạch đang bị khóa vào nhau nên không dám lỗ mãng, chỉ có thể ép bản thân mình không nhìn bấc đèn nữa, dồn lực chú ý đặt lên sườn mặt của Triệu Miên Trạch trước mặt mình.
Đang trong hoàn cảnh như vậy mà hắn ta còn có thể thoải mái chơi cờ được ư?
Đối với hắn ta mà nói, liệu có phải là càng cách xa Hạ Sở thì hắn ta càng mất cảm giác an toàn hay không?
A Ký đột nhiên cảm thấy: Cho dù có cơ hội rời đi thì chưa chắc hắn ta đã chịu đi.
Lần này trở về, có lẽ hắn ta… muốn tìm cái chết.
Nàng ta mới nghĩ tới đây, Triệu Miên Trạch đột nhiên híp mắt lại, trên môi lộ ra vẻ tươi cười, dường như là thở phào nhẹ nhõm.
“Thiếu gia...” Hắn ta vui vẻ thì nàng ta cũng vui vẻ theo, “Người nghĩ tới chuyện vui gì vậy?”
Ánh sáng nhạt nhòa từ ngọn nến chiếu vào đáy mắt Triệu Miên Trạch, vừa long lanh vừa rực rỡ, nụ cười trên gương mặt hắn ta càng lúc càng rõ ràng, nhưng hắn ta lại trả lời một nẻo: “Rốt cuộc cũng đã có một thứ có thể làm quà tặng cho nàng ấy rồi.”
A Ký ngẩn ra, chẳng hiểu gì.
Thì ra, mọi cố gắng, nỗ lực của hắn ta, tất cả đều là vì Hạ Sở, trong lòng nàng ta hơi cô đơn, nhưng lại cũng vui mừng thay cho hắn ta.
“Chúc mừng thiếu gia!”
Triệu Miên Trạch mỉm cười, hắn ta dường như đã quên mất chuyện tay trái của mình đang bị trói chung một chỗ với A Ký, vừa vươn người, duỗi chân duỗi tay định đứng dậy. Hành động của hắn ta kéo cổ tay A Ký bị đau, nàng ta theo phản xa kêu “ối” một tiếng. Hắn ta liền xoay người lại đỡ nàng ta, đúng lúc đó, A Ký cũng đứng lên, hai người vốn chưa quen bị ràng buộc như vậy liền va vào nhau. A Ký lảo đảo một chút, bắp chân nàng ta bị va vào ghế dựa nên cơ thể không khống chế được mà ngã xuống, Triệu Miên Trạch không thu mình lại được nên cũng ngã theo nàng ta, cả người nằm trên thân thể của nàng ta.
“A.” Nàng ta trầm giọng kêu một tiếng, giọng nói vừa mê hoặc vừa mập mờ.
Đã mập mờ, lại còn ở tư thế nam trên nữ dưới.
Trong tiếng nổ lách tách của ánh nến, hai người bọn dường như khựng lại.
A Ký nhìn vào đôi mắt của hắn ta, lúc thì mê ly, khi lại bối rối.
Nếu như có thể, nàng ta mong muốn giây phút này sẽ dừng lại vĩnh viễn, để ánh sáng dịu dàng trong mắt hắn ta cũng sẽ là vĩnh hằng.
Nhưng trong giây lát, sắc mặt của hắn ta lại khôi phục vẻ xa cách như xưa, “Sao ngươi lại muốn tới đây?”
Ban nãy hắn ta đã từng hỏi qua về vấn đề này, nhưng nàng ta chỉ đối phó bừa cho qua. Nhưng trong giờ phút này, khi nằm trên mặt đất với hắn ta trong tư thế như vậy, lại bị ánh mắt sắc bén của hắn ta nhìn chằm chằm thì nàng ta không có cách nào thuyết phục hay dùng lý do linh tinh nào đó để cho qua nữa.
Chần chừ trong giây lát, nàng ta mỉm cười, cố gắng khiến hơi thở của mình nhẹ đi một chút, tránh phả lên mặt hắn ta, giọng nói cũng dịu dàng, “Đối với thiếu gia mà nói, Thất tiểu thư là người mà ngài yêu thương suốt cuộc đời, vì nàng ấy, ngài có thể vượt lửa băng sông, có thể vây thân trong tù, dùng cả đời để làm việc ấy, không oán hận không hối tiếc...”
Nàng ta nhìn thẳng vào hai mắt hắn ta, nói từng câu từng chữ rất rõ ràng: “A Ký đối với thiếu gia, cũng như vậy.”
Triệu Miên Trạch khẽ híp mắt nhưng không trả lời, A Ký lại cười nói: “Thiếu gia tò mò vì sao A Ký lại to gan như vậy đúng không?... Chắc là, hôm nay chúng ta đều là tù nhân rồi... Có mấy lời này, nếu hôm nay không nói ra thì không biết khi nào mới có thể nói được. Cho nên, A Ký mới mạo phạm thiếu gia.”
Triệu Miên Trạch mím môi, đột nhiên bật cười, “Không ngờ khi ta đã ra nông nỗi này mà ngươi vẫn còn bày tỏ với ta như vậy.”
Hồng A Ký mỉm cười, nhìn dung nhan tuấn lãng của hắn ta, nhìn gương mặt vẫn cao quý của vị hoàng tôn đứng bên cửa sổ cầm sách đọc bài ở Đông Cung ngày nào, “Ngài vẫn là ngài, dù ngài có là hoàng đế hay trong chốn ngục tù thì vẫn chỉ là ngài mà thôi.” Có lẽ bởi khoảng cách giữa hai người bọn họ quá gần, cũng có thể do bàn tay đang siết hai bên hông nàng ta của hắn ta quá chặt, hai gò má nàng ta nóng rực, nói năng cũng hơi lộn xộn, “Bởi vậy nên dù ngài đi tìm cái chết thì ta cũng vẫn cam tâm tình nguyện.”
Hồi lâu Triệu Miên Trạch vẫn không đáp lời.
Cứ kéo dài như vậy suốt một hồi, hắn ta mới kéo nàng ta từ dưới đất lên, phủi bụi dính vào xiêm y nàng ta rồi cảm thán một câu: “A Ký, ngươi hiểu thế nào là yêu không?”
A Ký ngẩn người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn ta, cuối cùng lắc đầu và đáp, “Thuộc hạ ngu muội.”
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Triệu Miên Trạch cười khẽ một tiếng, dường như thương tiếc mà vuốt tóc cho nàng ta, “Nha đầu ngốc, ngươi đối xử với ta như vậy là muốn để ta tới địa phủ cũng không được bình an sao?” Giọng nói của hắn ta vừa như than thở vừa như mỉm cười, “Câu chuyện của đời ta đã được quyết định kết cục rồi, không ai có thể sửa đổi được. Tình cảm của ta, đời này cũng chỉ có thể dành cho một mình nàng ấy, ta cũng không có cách nào cả.”
Hắn ta cười khổ, nếu có biện pháp nào đó thì hắn ta cũng đã không đi đến bước đường hôm nay.
A Ký nhìn tóc mai trên đầu hắn ta đã thấp thoáng sợi bạc thì thoáng thất thần.
“Thiếu gia, ta hiểu cả, ta cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn hầu hạ người mà thôi...”
“A Ký…” Triệu Miên Trạch ngắt lời nàng ta, ánh mắt dịu dàng như dòng nước chảy, “Cả đời này, ngươi không phải là người mà ta yêu thương, dù ta có cố gắng hết sức thì cũng không có cách nào. Giờ đây hai người chúng ta sẽ cùng nhau tới hoàng tuyền, ta đồng ý với ngươi… kiếp sau, ta sẽ trả hết cho ngươi những tình cảm mà ta nợ ngươi.”
Kiếp sau… Hắn ta hứa hẹn với nàng ta về kiếp sau ư?
A Ký vô cùng vui vẻ, dẫu nàng ta biết rõ hắn ta chỉ vì muốn nàng ta được thoải mái mới nói vậy nhưng nàng ta vẫn cười đến nỗi khóe mắt ươn ướt, “Thiếu gia, ta... thực ra ta không hề sợ chết... Ta cảm thấy Vĩnh Lộc Đế sẽ không bắt chúng ta phải chịu tội gì… Dù có chết thì cũng sẽ được chết một cách yên ổn. Thiếu gia, đời này của ngài không thể có được người mà mình yêu, kiếp sau, ngài phải đi tìm nàng ấy từ sớm, đừng bỏ lỡ nữa… Còn A Ký chỉ cần đứng từ xa nhìn ngài mạnh khỏe, vậy là đủ rồi.”
Triệu Miên Trạch nhíu mày, không trả lời.
Có thể nói, hắn ta còn chưa kịp trả lời thì cánh cửa đã truyền tới tiếng mở cửa.
Âm thanh rất nhỏ nhưng bọn họ đều nghe thấy.
Chỉ trong chớp mắt, từ sau rèm cửa đã thấy Trương Tứ Cáp thò đầu vào.
A Ký ngẩn người: “Trương công công?”
“Suỵt…” Trương Tứ Cáp quay đầu lại nhìn một chút rồi rón ra rón rén nhìn Triệu Miên Trạch và quỳ xuống.
“Bệ hạ...”
Triệu Miên Trạch nhìn thái giám đang quỳ gối dưới chân, hắn ta nhíu mày nhưng không nói gì.
Bầu không khí trở nên căng thẳng trong nháy mắt, A Ký mở miệng trước, “Trương công công, sao ngươi lại tới đây?”
Trương Tứ Cáp dường như vừa quyết định một chuyện quan trọng, gã dụi mắt rồi khẩn trương nói: “Đi ra ngoài trước đã. Bệ hạ, người mau đi cùng nô tài đi.”
Hồng A Ký nghi ngờ, Triệu Miên Trạch lại không hề nhúc nhích.
Trương Tứ Cáp dường như rất vội vã, gã bò lên, cẩn thận nhìn về phía cửa điện, “Nô tài và mấy cung nhân khác nhận được ân điển của bệ hạ đều không dám quên... Kiến Chương năm thứ tư, Vĩnh Lộc Đế đăng cơ... Nô tài vì muốn giữ mạng sống, không thể không quy hàng... Xin bệ hạ thứ tội!” Nói đến đây, gã cúi đầu thật thấp, dường như có chút xấu hổ, “Hôm nay biết bệ hạ bị giam ở đây, bọn nô tài nghĩ rằng không thể để bệ hạ chịu vũ nhục thế này, dù phải mất đầu, bọn nô tài cũng phải giúp bệ hạ chạy thoát...”
Chạy thoát? A Ký sợ đến mức khóe môi co quắp, dường như nghe được một câu chuyện hài hước vậy.
“Làm sao có thể chạy thoát được? Đừng nói trong hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt, mà Bính Nhất còn ở ngay bên ngoài.”
Trương Tứ Cáp nói rất nhỏ: “Thị vệ trưởng hôm nay không được uống rượu mừng của hoàng đế nên đang tức giận, lúc nãy nô tài đã sai Tiểu Thuận Tử mang một bình rượu tới cho y, để y và mấy tên thủ vệ cùng uống… Giờ này bọn họ đã ngủ hết rồi, bằng không, làm sao nô tài có thể vào tận đây? Về phần làm sao để rời khỏi hoàng thành… Xin bệ hạ đi cùng với nô tài thì sẽ biết.”
A Ký bừng tỉnh, nàng ta hưng phấn, mạnh mẽ cầm tay Trương Tứ Cáp.
“Trương công công, hoạn nạn mới thấy chân tình, tình nghĩa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi của ngươi hôm nay, chỉ cần Hồng A Ký không chết thì ta chắc chắn sẽ ghi nhớ thật kĩ, ngày sau sẽ báo đáp.”
Trương Tứ Cáp xua tay, vội vàng thúc giục: “Chuyện này không nên chậm trễ nữa, bệ hạ nhanh đi theo nô tài nào, chậm nữa thì sẽ không kịp mất!”
Hoàng thành ở tân kinh vốn là phủ Tấn vương cũ được xây đựng thêm, và phủ Tấn vương này cũng là do Hồng Thái Đế thẩm định. Hồng Thái Đế rất thích cái gọi là thỏ khôn có ba hang, từ phủ Ứng Thiên tới phủ Thuận Thiên đều không có gì quá khác biệt cả. Vì vậy cấu tạo của hoàng cung mới này đương nhiên cũng có đường hầm ngầm thông ra ngoài cung.
Trương Tứ Cáp âm thầm dẫn hai người bọn họ tìm được lối vào mật đạo.
Hoàng thành trong đêm tuyết vô cùng an tĩnh, không gian vắng lặng, mênh mang, cô tịch.
Tim Hồng A Ký đập như sấm, nàng ta rất sợ Triệu Miên Trạch sẽ hối hận không chịu đi nên nửa lôi nửa kéo hắn ta đi suốt mật đạo.
Từ lúc tình nguyện vào ngục, nàng ta đã không nghĩ tới chuyện có thể còn sống mà đi ra ngoài. Nàng ta không sợ chết, nhưng lại sợ Triệu Miên Trạch phải chết. Trong thế cục hiện nay, chỉ cần Triệu Miên Trạch còn sống một ngày thì hắn ta sẽ không khác gì “cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt” của Triệu Tôn, vậy nên nàng ta thấy hắn ta không có cơ hội giữ lại mạng sống nữa. Giờ đây trời ban cho điềm may, có thể hiểu nàng ta hưng phấn như thế nào.
“Trương công công, đường còn xa lắm không?”
Trương Tứ Cáp giơ ngọn đuốc lên, cả người yếu ớt vô lực, giọng nói cũng hơi run lên.
“Nô tài cũng chưa từng đi qua nơi này...”
“Ừ, vất vả cho công công rồi.” A Ký an ủi gã, bàn tay đang cầm cổ tay Triệu Miên Trạch của nàng ta càng lúc càng lúc càng chặt.
Ánh rạng đông đang ở ngay trước mắt, chỉ cần nàng ta có thể đưa Triệu Miên Trạch ra ngoài, từ nay về sau trời cao biển rộng, nàng ta nhất định sẽ không cho hắn ta quay lại tân kinh nữa.
Lối đi trong mật đạo vừa hẹp dài, vừa tĩnh mịch lại quanh co khúc khuỷu.
Dưới ánh lửa lúc mờ lúc tỏ, không biết ba người đi được bao lâu thì rốt cuộc cũng thấy có một cơn gió thổi tới.
Có gió thì nhất định có cửa ra… Trong lòng A Ký thấy vui vẻ, không khỏi bước nhanh hơn. Đi được vài bước, nhớ tới trong tay nàng ta còn có tay Triệu Miên Trạch, nàng ta lại áy náy mà đi chậm lại. Nhưng dù nàng ta làm gì thì hắn ta cũng chẳng có chút biểu cảm nào, dường như rất không tình nguyện. Nàng ta khẽ thở dài, cũng đành bất chấp, tiến về phía trước.
Chẳng mấy chốc đã đi tới cuối đường.
Nơi đây thoạt nhìn như một căn hầm, không gian bên trong không lớn, tất cả đều đen như mực, ngoài mấy chiếc ghế cũ nát ra thì không còn một đồ vật nào khác.
Trương Tứ Cáp thở dài một tiếng, chỉ vào bậc thang ở đối diện, “Bệ hạ, đi lên bậc thang, mở cửa ra sẽ tới một ngôi miếu Bồ Tát bỏ hoang ở ngoại ô Bắc Bình… Chúng ta rời khỏi miếu thì có thể ngồi trên xe ngựa để rời đi.”
“Còn có cả xe ngựa sao?” A Ký vui mừng hỏi.
“Vâng.” Trương Tứ Cáp giải thích: “Biểu ca của Tiểu Thuận Tử đã đánh xe chờ ở cửa miếu, hắn sẽ dẫn mọi người rời khỏi Bắc Bình. Mà nô tài, chỉ có thể tiễn mọi người tới cửa đây thôi…” Nói tới đây, gã bước tới chỗ đống ghế cũ lấy ra một bọc quần áo, đưa tới trước mặt A Ký, “Đây là lộ phí mà nô tài chuẩn bị cho bệ hạ... Bọn nô tài ở trong cung cũng không có nhiều bạc. Đây là toàn bộ gia sản của nô tài, chỗ này không có nhiều bạc lắm nhưng cũng có thể giúp bệ hạ không phải lo chuyện sinh hoạt trong ba đến năm năm.”
Triệu Miên Trạch thản nhiên nhìn gã, vẫn không hề lên tiếng.
Hồng A Ký nhanh tay nhận lấy, tràn đầy cảm kích: “Trương công công, ân tình của các ngươi, nếu có ngày sau, ta nhất định sẽ báo đáp!”
“Không cần khách khí, chúng ta mau đi thôi, đừng để đêm dài lắm mộng.” Trương Tứ Cáp coi chừng xung quanh rồi xua tay.
Hồng A Ký gật đầu, thắt bao quần áo trên lưng, lại kéo tay của Triệu Miên Trạch, bước lên cầu thang rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra.
Bên ngoài quả nhiên là một ngôi miếu Bồ Tát, bởi vì lối ra khỏi mật đạo ở ngay dưới đế của bức tượng Bồ Tát.
Rốt cuộc cũng có thể thấy lại được ánh mặt trời, nàng ta thở dài một hơi.
Trương Tứ Cáp cũng leo lên từ phía sau, gã đi phía trước, dẫn bọn họ ra ngoài miếu.
Nhưng lúc này thì cổ tay A Ký lại bị Triệu Miên Trạch siết chặt.
A Ký không hiểu lắm, chỉ nhìn hắn ta, hắn ta lại cúi đầu gọi một câu: “Tứ Cáp!”
Trương Tứ Cáp dừng bước, xoay đầu lại, gã đang định nở nụ cười lấy lòng để hỏi lại thì từ ngực đã truyền tới một cơn đau đớn tận xương cốt.
Hai mắt gã trừng lớn, không thể hô dù chỉ một tiếng, thân thể nặng nề ngã trên mặt đất.
Triệu Miên Trạch thu bàn tay đang bịt miệng Trương Tứ Cáp lại, hắn ta kéo tay A Ký, “Im lặng, đi theo ta!”
Đây là lần đầu tiên A Ký thấy Triệu Miên Trạch giết người.
Trong tiềm thức của nàng ta, chuyện nặng nhọc như giết người kiểu này phải để nàng ta làm mới đúng… Nhưng sao một người đàn ông ôn nhuận, nhã nhặn như hắn ta lại có thể giết người một cách quá tỉnh táo như vậy? Hơn nữa, còn giết chết chính ân nhân của bọn họ? Nàng ta không rõ tình huống hiện giờ thế nào, chỉ hoảng sợ nhìn lướt qua Trương Tứ Cáp đang nằm trên mặt đất, trái tim nàng ta đập thình thịch, chỉ đi theo Triệu Miên Trạch chui ra ngoài.
Triệu Miên Trạch không hề giải thích với nàng ta dù chỉ nửa câu, vẫn giữ nguyên trạng thái ôm chặt lấy nàng ta, nhưng không đi tới chính điện miếu thờ mà là tới hậu viện. Hồng A Ký càng thêm hồ đồ, nhưng bởi hắn ta đã ra lệnh nên nàng ta không dám làm trái. Hai người bọn họ bước đi rất nhanh, không bao lâu đã vượt qua tường vây bên ngoài ngôi miếu đổ nát, chui vào một bụi cỏ dại mọc ven đường.
Nơi này hoàn toàn trái ngược với phương hướng mà Trương Tứ Cáp đã dẫn bọn họ đi khi nãy.
Đằng trước tối đen, sau lưng cũng hoàn toàn đen kịt… Nơi này là chốn đồng không mông quạnh, không có đèn, cũng không có lửa, chỉ có những đám tuyết lớn như lông ngỗng màu trắng bạc không ngừng rơi xuống. Bước chân của Triệu Miên Trạch càng lúc càng nhanh, Hồng A Ký càng lúc càng không hiểu gì cả, nàng ta bị hắn ta kéo đi, ước chừng đi khoảng nửa canh giờ, nàng ta rốt cuộc không nhịn được mà phải hỏi lại: “Thiếu gia... có chuyện gì vậy?”
Triệu Miên Trạch dường như cũng thấm mệt, hắn ta kéo nàng ta về phía một cây đại thụ, dựa người vào thân cây, vừa thở dốc vừa hỏi lại, “Ngươi muốn biết chuyện gì?”
“Trương công công...” A Ký cắn môi dưới, “Tại sao phải giết hắn? Hắn giúp chúng ta cơ mà.”
Triệu Miên Trạch nhìn bông tuyết rơi trên gương mặt trắng nõn, sạch sẽ của nàng ta.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới thở dài, “A Ký, ngươi nói xem tại sao chúng ta có thể đi ra ngoài?”
“Không phải do bọn Trương công công... nhận được ân huệ của bệ hạ nên muốn báo đáp sao?”
“Ha.” Triệu Miên Trạch cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt hắn ta nhìn về hướng hoàng thành ở phía xa, “Ngươi nói xem, liệu Triệu Tôn có bất cẩn đến như vậy hay không? Ngươi nói liệu Bính Nhất có dễ dàng bị bọn họ chuốc quá chén như vậy hay không? Ngươi nói liệu Trương Tứ Cáp có thật sự trung thành với ta hay không? Ngươi nói mật đạo trong hoàng thành mới ở tân kinh này là thứ mà ai ai cũng có thể biết được hay sao?”
A Ký ngẩn ngơ, hoang mang trong chốc lát rồi bất thình lình trở nên run rẩy.
Cảm giác này giống như là bị một bàn tay từ địa ngục vươn ra, giữ chặt cổ mình lại vậy.
Mà chủ nhân của bàn tay ấy... chính là Triệu Tôn trong hoàng thành.
Người đàn ông đó quả là đáng sợ.
Nàng ta nói: “Như vậy, xe ngựa ngoài miếu chờ chúng ta thì sao...?”
“Có thể là sống, nhưng cũng có lẽ là chết.” Triệu Miên Trạch thản nhiên mỉm cười: “Có thể là Triệu Tôn không muốn cái mạng này của ta, chỉ gọt bớt vây cánh của ta, khiến ta trở nên tham sống sợ chết... Hoặc là hắn không muốn tự mình động thủ, nhưng cũng không có cách nào hạ thủ với ta khi ta còn ở trong cung nên mới tạo ra vòng luẩn quẩn này để ta chết ở bên ngoài hoàng thành. Nhưng dù là loại nào đi chăng nữa thì ta cũng không muốn bị hắn sắp đặt như vậy.”
Trời quá lạnh, Hồng A Ký không nhịn được mà run rẩy một chút.
Nàng ta chỉ cảm thấy mỗi một một lỗ chân lông trên người mình đều đang toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Triệu Tôn vốn là chú ruột của Triệu Miên Trạch, dù cho là vì lý do gì đi chăng nữa thì chính hắn đã đoạt ngôi vị hoàng đế của Triệu Miên Trạch, giờ nếu vào đại hôn của mình lại định giết Triệu Miên Trạch trong hoàng cung thì khó có thể qua mắt được tất cả mọi người, khi ấy hắn sẽ phải lưu lại tiếng xấu muôn đời… Hắn làm thế này chính là vừa muốn đuổi tận giết tuyệt, lại vừa muốn tay mình sạch sẽ.
Lưng nàng ta đổ mồi hôi lạnh ròng ròng, không khỏi thấp giọng hỏi, “Thiếu gia, vậy chúng ta phải làm sao đây?”
“Rời khỏi tân kinh.” Hắn ta thản nhiên trả lời.
“Thiếu gia...?” A Ký kinh ngạc, giọng nói cũng trở nên vui mừng, “Rốt cuộc người cũng nghĩ thông rồi sao?”
“Ta muốn mình sống tốt đến nỗi khiến hắn phải sống trong lo lắng, đề phòng cả đời mới được.”
…
Đêm đại hôn, cây nến đỏ cao cao cháy không ngừng.
Trong tẩm điện của đế hậu là cảnh xuân ấp áp. Chỉ đáng thương cho Nhị Bảo công công một mình đứng bên ngoài phòng hồn bay phách lạc, hối hận sao mình lại vô ý đầu thai vào cảnh không có “cậu em”, làm cho cậu ta suốt ngày phải trông coi một tiểu mỹ nhân nhưng lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, khổ sở hơn cả những người không có để mà nhìn.
Xem ra vẫn phải lựa lúc nào đó đó gả Nguyệt Dục đi thôi.
Bệ hạ và nương nương sung sướng, vui vẻ như vậy thì tâm tình nhất định sẽ rất tốt, sáng sớm hẳn là thời cơ tốt nhất rồi?
Trịnh Nhị Bảo vừa che lỗ tai vừa lắc đầu khổ sở thì bên trong liền truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Trịnh Nhị Bảo...”
Xem ra là xong việc rồi đây! Trịnh Nhị Bảo thầm nghĩ thế rồi đáp “dạ” một tiếng, trưng ra khuôn mặt tươi cười suốt bốn mùa không hề thay đổi, bước vào điện, đứng cách một tấm màn gấm thật dày, cẩn thận hỏi lại: “Chủ tử, người có gì muốn phân phó?”
“Chuẩn bị nước.” Triệu Tôn lười biếng nói.
Đợi Trịnh Nhị Bảo lui xuống, hắn mới hôn nha đầu đang không còn chút hơi sức nào trong lòng, “A Thất...”
“Ừ.” Hạ Sơ Thất lầm bầm bằng giọng mũi, thanh âm như có như không.
“Tắm rửa xong rồi hãy đi ngủ...” Hắn thở dài.
“Không đâu...” Hạ Sơ Thất xoay người, lăn khỏi vòm ngực của hắn, nàng ôm chăn thật chặt, chỉ để lộ một đường cong xinh đẹp chỗ bả vai, ngáp dài rồi nói: “Mệt chết thiếp rồi... Đã mấy giờ rồi chứ, còn tắm cái gì nữa… Đi ngủ!” Không đợi Trịnh Nhị Bảo và mấy tiểu cung nữ đem nước ấm vào đến nơi thì hơi thở của nàng đã trở nên nặng nề rồi.
Triệu Tôn bất đắc dĩ nói: “Không phải nàng có chuyện muốn cầu cạnh ta sao?”
Cô nương này đã ngủ rồi, đâu còn biết chuyện gì nữa? Hạ Sơ Thất không hề đáp lại hắn.
Triệu Tôn dở khóc dở cười, thuận tay vuốt mấy lọn tóc còn ươn ướt vì mồ hôi của nàng.
“Rốt cuộc là nàng quá tin tưởng ta, hay nàng cũng không quan tâm đến thế?”
Cô gái đang ngủ kia đương nhiên là không có cách nào có thể đáp lời hắn được. Nhưng dù nàng không tắm thì hắn lại không thể không tắm. Dù sao thì người xuất lực cũng là hắn, nhiệt độ trong noãn các lại cao, lúc này cả người hắn dấp dính mồ hôi nóng nực, quần áo ẩm ướt dính trên người, vô cùng khó chịu.
Vội vã tắm rửa xong, hắn lại sai người dâng nước ấm, tự mình xử lý, lau chùi sạch sẽ cho Hạ Sơ Thất rồi mới mặc y phục rời giường.
…
Trong điện Đoan Kính, Bính Nhất nhìn Triệu Tôn vừa vội vã tới, “Bệ hạ... Người đích thân tới ư?”
Triệu Tôn gật đầu, “Làm xong rồi chứ?”
Bính Nhất nghiêng đầu cười, “Đã không làm nhục sứ mệnh! Xin bệ hạ yên tâm đi ngủ, tối nay là tân hôn của đế hậu, nếu nương nương trách tội thì...”
Y nói nửa đùa nửa thật, nhưng Triệu Tôn căn bản không hề nghe y nói, chỉ nhíu mày, bước từng bước đến chỗ Triệu Miên Trạch ngồi chơi cờ lúc trước. Một hồi lâu sau, hắn vẫn chỉ nhìn bàn cờ mà không nói gì, cũng không có chút động tĩnh nào, vẻ mặt trầm trọng khiến Bính Nhất vô cùng sợ hãi.
“Bệ hạ... có gì không ổn sao?”
Triệu Tôn không nhìn y, chỉ thản nhiên nói: “Mười năm mài đao, thế mà hắn ta đã phá được thế cờ.”
Bính Nhất đâu biết rằng Triệu Miên Trạch và Hạ Sơ Thất từng đánh cuộc. Y nghe Triệu Tôn nói vậy liền đi tới, lấy làm khó hiểu mà nhìn chằm chằm vào bàn cờ. Nhưng y không phải là người chơi cờ nên cũng không hiểu được những điều huyền bí trong đó, y chỉ bĩu môi, cúi đầu nói thật nhỏ: “Chẳng trách, thuộc hạ thấy hắn ta ngồi ở đây suy nghĩ suốt cả một ngày, đến cơm cũng không ăn, thì ra là vì chút tâm tư này.”
“...”
Triệu Tôn nhìn y, không hề giải thích, chỉ nói: “Giáp Nhất có truyền tin tức gì tới không?”
Bính Nhất còn chưa trả lời, Giáp Nhất đã vội vã nhập điện.
Hắn ta nhìn Bính Nhất một cái rồi đi tới trước mặt Triệu Tôn, chắp tay thi lễ nói: “Điện hạ, Kiến Chương Đế đã rời đi rồi.”
Triệu Tôn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, “Hắn ta không lên xe ngựa sao?”
Giáp Nhất khẽ đáp: “Như bệ hạ dự đoán, hắn ta không hề lên.”
Khẽ “ồ” một tiếng, Triệu Tôn nhíu mày nhìn chằm chằm vào ván cờ phía trước, giống như vẫn còn đang suy tư gì đó. Giáp Nhất thấy vẻ mặt của hắn thì ho nhẹ một tiếng, “Triệu Miên Trạch là một người vô cùng giảo hoạt, nhưng thế mà hắn ta lại để cho chúng ta đùa bỡn.”
Triệu Tôn lạnh lùng lướt qua mặt Giáp Nhất, hỏi, “Trương Tứ Cáp chết rồi?”
Giáp Nhất kinh ngạc nhìn hắn, gật đầu, “Đã chết.”
Hồi lâu sau, Triệu Tôn cũng không trả lời. Hắn vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nâng một quân cờ đen, do dự dừng giữa không trung lâu như một thế kỷ, lúc này mới khẽ đặt quân cờ xuống, hoàn thành nước cờ cuối cùng mà Triệu Miên Trạch cố ý để lại.
“Hắn ta giúp trẫm giải quyết như vậy, cũng tốt.”
Người đàn ông với dáng người cao lớn, sắc mặt bình tĩnh, tâm tư sâu như vực thẳm dưới ánh đèn càng khiến người ta không thể đoán được.
Giáp Nhất suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Dù sao thì Trương Tứ Cáp cũng không thể giữ lại, còn chuyện của Triệu Miên Trạch...”
Triệu Tôn không đợi hắn ta nói xong đã miễn cưỡng xoay người, kéo áo choàng màu vàng trên vai mình, “Hôm nay tất cả đều mệt mỏi rồi, mọi người sớm về đi ngủ đi.”
Giáp Nhất thấy vạt áo của hắn phất bay bên ngoài điện thì một lúc lâu sau mới hiểu ra.
Hắn ta cho rằng Triệu Tôn chỉ không muốn động thủ với Triệu Miên Trạch trong cung, muốn đưa hắn ta ra khỏi cung, dù không giết thì ít nhất cũng phải nắm hắn ta trong lòng bàn tay thì mới có thể sống yên ổn. Nhưng không ai có thể nghĩ ra rằng, hắn thật sự muốn thả Triệu Miên Trạch rời đi...
Hắn ta, Bính Nhất, thậm chí cả Triệu Miên Trạch, tất cả bọn họ đều lấy lòng tiểu nhân so lòng quân tử.
Hắn ta, Bính Nhất, thậm chí cả Triệu Miên Trạch, tất cả đều bị Triệu Tôn tính toán sắp xếp.
Lòng dạ hắn phải đại lượng cỡ nào chứ… Hay là nói, hắn phải tự tin cỡ nào, tâm tư kín đáo ra sao?
Giáp Nhất thở dài rồi buông đao Tú Xuân trong tay xuống, cùng Bính Nhất ra khỏi điện và đóng cửa lại.
Trong điện Đoan Kính, chỉ còn một ván cờ hòa đang lẳng lặng nằm trên bàn cờ.
Thùy tai Hạ Sơ Thất rơi vào bụng sói, gương mặt nàng bị thiêu đốt tới mức đỏ bừng, giống như tới gần núi lửa vậy, nóng tới nỗi chỉ muốn lột bỏ ngay xiêm áo mà nhảy vào chậu nước đá lăn hai vòng thì sao còn có thể nói nên lời được nữa? Nhưng hắn không thu tay lại, vẫn cứ tham lam ôm lấy nàng, kề sát bên nàng, giọng nói của hắn bị dục vọng nhuộm kín, vừa mê hoặc vừa thôi thúc tâm can nàng.
“A Thất, nói chuyện!”
“...”
“Nếu nàng không chịu nói, gia không ngại hôn nàng thêm một lần nữa đâu.”
“...”
Hạ Sơ Thất thở dốc, không nói nên lời.
Bởi vì điều hắn muốn nàng nói không phải lời đơn giản.
Hắn muốn nghe nàng nói rằng nàng muốn hắn.
Mặc dù lúc bình thường hai người có thể nói một chút cũng được, nhưng lúc này nàng không được tự nhiên lắm nên không thể nói nên lời.
Nàng bắt đầu trừng mắt nhìn hắn, oán khí ngút trời: “Triệu Thập Cửu, bổn cung lâu không phát uy nên chàng làm phản có phải không? Chàng muốn được cải tạo thì cứ việc nói thẳng, chàng có bệnh thì thiếp nhất định sẽ có thuốc chữa.”
“Ha!” Triệu Tôn đột nhiên cười khẽ, “Đêm động phòng hoa chúc, trong quang cảnh này, vậy mà A Thất còn thất thần... Xem ra có người muốn được điều trị đây mà. Gia phải trị cho nàng thôi.”
Hạ Sơ Thất liếc mắt khinh bỉ, “Gia, chàng sắp thành ông lão rồi, còn động phòng hoa chúc cái gì nữa? Không sợ con trai con gái chê cười là làm cha còn như trẻ con sao? Chàng không biết xấu hổ à?”
“Hửm?” Triệu Tôn dường như không nghe thấy gì, khẽ gặm môi nàng một cái, “Người trong thiên hạ đều biết hôm nay là đại hôn của trẫm và hoàng hậu, đêm nay đương nhiên sẽ là đêm động phòng, chẳng lẽ hoàng hậu còn không biết?”
Cả người Hạ Sơ Thất bị hắn đè nặng, không thở nổi, đánh thì không lại hắn, nói cũng không lại hắn, đập đập vài cái liền giống như chú mèo con, mềm nhũn trong lòng hắn, mặc hắn ép nàng như bánh kẹp, đến một kẽ hở cũng không thấy.
“Không nói thì thiếp còn không tức giận, Triệu Thập Cửu, chàng chỉ giấu một mình thiếp, chàng coi thiếp là con ngốc hả?”
Triệu Tôn ôm chặt hơn, “Không phải vì muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ sao?”
Hạ Sơ Thất thở phì phò, “Thối lắm!”
Hai bàn tay đặt trên người nàng của hắn nóng rực như bàn ủi, “Lễ vật sinh nhật mà gia tặng, A Thất không hài lòng sao?”
Hạ Sơ Thất đón nhận ánh mắt sâu thẳm ngập tràn dục vọng của hắn, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Triệu Thập Cửu lại chơi ác như thế với mình. Hắn thích ép nàng thừa nhận bản thân muốn hắn, chắc tự tôn đàn ông của hắn lại tác quái rồi.
Được rồi, người ta nói lấy nhu thắng cương, xem ra lấy cứng đối cứng với hắn không phải là điều sáng suốt, nàng cân nhắc, thả lỏng ngón tay đang túm chặt tay hắn, kéo cổ hắn xuống, đầu nàng cũng ngẩng lên, đặt một dấu son môi lên đó, vừa hôn vừa di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại tại yết hầu của hắn, khẽ cắn hết lần này tới lần khác.
“Bệ hạ, thần thiếp biết sai rồi, bệ hạ muốn thế nào thì làm như thế đi, thiếp sẽ theo người...”
“...”
Từ bị động đổi thành chủ động, cô nàng này chuyển biến cực nhanh, Triệu Tôn hồi lâu mới phản ứng lại được, khi nàng cố ý nhỏ giọng dịu dàng thì thần kinh hắn bị xé rách luôn, không thể nào nghĩ tới chuyện gì khác nữa, hắn chỉ cười một tiếng, trở tay ôm lấy nàng, ngón tay hướng về phía đồ lót đỏ thẫm của nàng, tiếng y phục lụa là bị xé rách vang lên khiến Hạ Sơ Thất cả kinh, nàng lấy lại tinh thần, kêu một tiếng “gia”, nhưng âm thanh rất nhỏ ấy lại bị tiếng hô hấp dồn dập của hắn che phủ, trong giây lát, nàng đã biến thành một miếng ngó sen ngọc ngà trắng như tuyết nằm ngang trước mặt hắn.
“... Thật đáng thương!”
Một bộ hỷ phục đại hôn đang yên đang lành, mất bao nhiêu công sức của tú nương vậy mà chỉ mặc được có một lát? Hạ Sơ Thất nhìn miếng vải đỏ còn vương trên khuỷu tay mình, lại nhìn cái tên đang bắt đầu túm long bào trên người kia thì không khỏi sốt ruột níu tay hắn.
“Gia, đừng xé mà...”
Triệu Tôn ngẩn người, cúi đầu nhìn nàng.
Nàng liếm môi, cười nói: “Một bộ long bào trị giá không ít bạc đâu, nếu cứ thế mà làm hỏng thì đáng tiếc quá. Xin chàng hạ thủ lưu tình.”
“...” Mặt mũi Triệu Tôn tối sầm, thấy lúc này rồi mà nàng vẫn còn tâm tình tính toán tiền bạc thì hơi vô lực, “Nàng thật sự muốn bị đánh mà. Đông Phương Thanh Huyền, Triệu Miên Trạch... thậm chí là bạc, trong mắt nàng, tất cả đều quan trọng hơn gia có phải không?” Hắn chặn miệng nàng lại, bờ môi lưu luyến bên tai nàng, oán thán mấy tiếng.
“Nói chuyện!”
“Không không không, thần thiếp nào dám chứ!” Hạ Sơ Thất dỗ hắn, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bờ vai hắn, thấp giọng nói: “Gia, thật ra là thiếp, là thiếp... muốn nhìn chàng... mặc long bào...”
Dáng vẻ mặc long bào của hắn thì đương nhiên Hạ Sơ Thất đã thấy không ít lần.
... Nhưng mặc như thế trong tình cảnh này thì thật ra là chưa từng.
Triệu Tôn nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, trong giây lát mới hiểu được ý nàng, bờ môi chậm rãi dãn ra, nửa cười nửa không nhéo nhéo gương mặt của nàng, bàn tay hắn trượt trên tấm lưng của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, “Thì ra A Thất lại có sở thích như vậy... Hết cách, chỉ cần nàng thích thì trẫm sẽ đáp ứng.”
Hạ Sơ Thất vốn chỉ muốn đùa giỡn thôi, nhưng lại bị hắn khiêu khích như vậy thì không khỏi hít thở không thông, nàng đón nhận ánh mắt sáng quắc của hắn, cổ họng càng lúc càng khô khốc.
“... Triệu Thập Cửu.”
“Tiểu hồ ly!” Hắn khẽ rên nhẹ, không cởi long bào đế vương tượng trưng cho đế nghiệp vương giả trang nghiêm ra nữa mà ôm sát nàng, môi hắn xẹt qua chóp mũi của nàng, ánh mắt sôi trào của hắn chăm chú nhìn gương mặt nàng, dưới ánh nến không ngừng chớp động, hắn nói, “Đêm nay, ngoại trừ gia, không được nghĩ tới ai nữa.”
Trong noãn các ở hoàng thành, không khí ấm áp như mùa xuân.
Nhưng trong thời tiết ngày đông tháng Chạp, nếu trên người chỉ mặc một chiếc áo đơn thì chắc chắn chẳng thể chống được gió lạnh.
Lúc này, đêm đã về khuya, Hồng A Ký kéo theo một sợi xích rất dài trên chân, bước đi trên hành lang trống vắng trong cung. Trên đường, ngẫu nhiên sẽ có Cấm Quân tuần đêm đi ngang qua. Có người nhận ra nàng ta, thấy nàng ta tóc tai xộc xệch, xiêm áo mỏng manh, bọn họ hoặc thông cảm, hoặc đánh giá, hoặc vội vã bước qua... Nàng ta không buồn liếc mắt, cũng không chần chừ dù chỉ một chút, mãi cho tới khi đi tới trước điện Đoan Kính thì nàng ta mới nở nụ cười với kẻ dẫn đường là Bính Nhất.
“Cảm ơn ngài, Thị vệ trưởng đại nhân.”
Bính Nhất quay đầu lại, chau mày nhìn nàng ta, “Không cần cảm ơn ta.”
A Ký mỉm cười nhìn về phía cung điện yên tĩnh bị trời tuyết bao phủ, nàng ta chậm rãi nói: “Ta biết ngài sẽ đưa ta tới hầu hạ thiếu gia, đây nhất định là ý của nương nương. Nhưng ta vẫn muốn cảm ơn ngài. Nhờ có ngài dẫn đường mà từ khi ta vào hoàng thành không phải chịu chút khắc nghiệt nào.”
Diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi. Trong nhà tù của triều đình rất có khả năng gặp phải kẻ tác oai tác quái. Nàng ta đã không ít lần nhìn thấy những sự dơ bẩn ấy nên đương nhiên hiểu được sự nhân từ của Bính Nhất dành cho mình.
Môi Bính Nhất khẽ mấp máy, y lẳng lặng liếc nhìn nàng ta, dường như muốn giải thích gì đó, nhưng nghĩ lại, y lại thay đổi đề tài.
“Ngươi vào đi, hắn ta đang ở bên trong.”
“Ừ.” Hồng A Ký bình thản đáp lời, ngẩng đầu nhìn về phía cửa điện.
Trong điện Đoan Kính đang giam giữ “trọng phạm” Triệu Miên Trạch, nhưng lúc này, nơi đây lại là một sự an tĩnh.
Mức độ canh phòng ở nơi này hoàn toàn không giống với những gì mà A Ký tưởng tượng, nơi đây hoàn toàn không có quân đội hùng hậu canh gác.
Nàng ta hơi kinh ngạc, “Ở đây không còn ai khác sao?”
Bính Nhất hừ nhẹ một tiếng, dường như hơi khinh thường, nhìn nàng ta bằng ánh mắt nghiêm túc, “Ha, một kẻ tay trói gà không chặt thì cần điều động bao nhiêu người trông coi chứ?” Ngày trước, lúc A Ký từng trông coi Hạ Sơ Thất ở phủ Ứng Thiên, Bính Nhất cũng biết. Cho nên khi y nói những lời này, trong giọng nói của y lại mang theo sự chế nhạo, “Kim thượng không giống với Kiến Chương Đế, chỉ những kẻ trong lòng có mờ ám thì mới sợ Đông sợ Tây, suốt ngày đề phòng cẩn mật đến nỗi con kiến còn chui không lọt... Hơn nữa, cứ cho là hắn ta có thể ra khỏi điện Đoan Kính thì chắc gì đã có thể chạy thoát khỏi hoàng thành?”
Lời nói này không nhẹ cũng không nặng, nhưng lại khiến mặt A Ký nóng bừng.
Nàng ta lúng túng gật đầu, không nhiều lời, chỉ vòng qua bên cạnh Bính Nhất mà bước vào trong. Nàng ta không hy vọng Bính Nhất sẽ cởi xích sắt ra cho mình, dù sao nàng ta là kẻ võ nghệ đầy mình, bọn họ có đề phòng nàng ta thì cũng là việc phải làm, hôm nay nếu nàng ta đòi hỏi nhiều quá thì thật quá đáng.
Tiếng bước chân kèm theo tiếng “loảng xoảng” do xích chân bị kéo lê vang lên nghe thật khó chịu, khiến cho khung cảnh đêm khuya càng thêm quỷ dị.
Nàng ta nghĩ rằng Triệu Miên Trạch đã ngủ rồi, nhưng khi vào trong điện mới nhìn thấy hắn ta vẫn đang ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn đặt dưới song cửa sổ, dáng người tuấn dật suốt bao năm qua vẫn cao quý như thế, không có bất cứ chút chật vật nào của một kẻ tù nhân.
Quả đúng là vương tôn công tử!
Trong lòng A Ký cảm khái một câu như vậy, nàng ta cảm thấy như mình và hắn ta... quả thật khác biệt như mây trắng trên trời và bùn lầy dưới đất.
Triệu Miên Trạch đã phát hiện ra nàng ta, hắn ta nhìn về hướng này.
A Ký đón nhận đôi mắt tối đen như mực của hắn ta, bao lời muốn nói trằn trọc trên môi, nhưng cuối cùng nàng ta chỉ có thể gọi được hai tiếng.
“Thiếu gia...”
Trên người Triệu Miên Trạch chỉ mặc một bộ quần áo rất mỏng, trên vai khoác một chiếc áo choàng, dưới ngọn đèn dầu mờ tối, khuôn mặt hắn ta trở nên lạnh lẽo, “Sao ngươi lại tới đây?”
A Ký biết hắn ta đang hỏi điều gì nhưng nàng ta chỉ mỉm cười, “Ta cầu xin hoàng hậu nương nương, người liền thả ta tới đây.”
Triệu Miên Trạch nhíu mày.
Hắn ta muốn hỏi rằng vì sao nàng ta lại không rời khỏi tân kinh mà còn tự chui đầu vào lưới, vào tận hoàng thành.
Nhưng việc đã đến nước này, có nói điều gì thì cũng chỉ là dư thừa. Nàng ta không trả lời, hắn ta cũng không hỏi lại, hắn ta chỉ liếc mắt nhìn rồi nhàn nhạt hô một tiếng, “Bính Nhất.”
Từ bên ngoài có một cái đầu thò vào, đúng là Bính Nhất thật.
Hôm nay, vì phải trông coi Triệu Miên Trạch nên y không thể đi tham dự đại hôn của đế hậu, cũng không được tận mắt nhìn thấy buổi lễ long trọng mà y đã chờ mong suốt bao lâu nay, trong lòng y vốn đã phiền muộn rồi, ấy vậy lại còn nghe được thằng nhãi Triệu Miên Trạch này dám coi y như người hầu mà sai sử thì vô cùng tức giận.
Y đẩy cửa bước vào, sắc mặt vô cùng khó coi, hung ác nhìn Triệu Miên Trạch, “Có chuyện gì?”
Triệu Miên Trạch ho khan hai tiếng, vẻ mặt rất nhã nhặn, “Mở khóa cho nàng ấy.”
Bính Nhất hừ lạnh một tiếng. Đương nhiên y không sợ, kể cả tháo xích sắt cho nàng ta thì nàng ta cũng không thể bay ra khỏi lòng bàn tay của y được. Huống chi, y đường đường là một nam tử hán, vốn không muốn mang tiếng là bắt nạt phụ nữ. Nhưng… ai bảo hôm nay y đang không được thoải mái chứ? Nghe giọng điệu như ra lệnh của Triệu Miên Trạch xong, sắc mặt của y vô cùng kỳ quái, “... Ngươi bảo ta thả là ta phải thả chắc? Thế thì chẳng phải mất mặt ta quá hay sao.”
Triệu Miên Trạch không để tâm tới sự vô lễ của y.
“Chủ tử của ngươi đã để nàng ấy hầu hạ ta thì đương nhiên phải cho nàng ấy hành động thuận tiện nhất có thể.”
“Ha ha.” Bính Nhất thấy hắn ta dám dùng chủ tử để gây sức ép với mình thì càng cười lớn hơn, y khoanh tay lười biếng nói: “Chủ tử nhà ta giờ này còn đang bận động phòng hoa chúc thì đâu còn tâm trí mà lo lắng chuyện ở đây?” Thấy sắc mặt Triệu Miên Trạch quả nhiên tối đi vài phần, Bính Nhất khẽ nhếch môi, lại nói tiếp: “Ở chỗ này, hôm nay ta làm chủ. Ta nói không mở thì chắc chắn không thể mở được.”
Triệu Miên Trạch nhíu mày thật chặt.
Nhìn thoáng qua xích sắt nặng nề trên người Hồng A Ký, hắn ta chậm rãi phất tay áo, vươn hai tay về phía Bính Nhất.
“Nếu ngươi lo lắng thì chuyển xích sắt trên người nàng ấy lên người ta là được.”
Chuyện này...?
Bính Nhất ngẩn người, A Ký cũng hoảng hồn, nàng ta gấp đến độ xanh mặt, “Không được không được, thiếu gia, ta không sao, ta luyện võ từ nhỏ, chỉ là dây xích sắt nặng hơn mười cân thôi, đối với ta mà nói thì nó không tốn nửa phần hơi sức. Ta vẫn có thể hầu hạ người được.” Nàng ta ngừng lại một lát, “... Người là chủ tử, thân phận tôn quý, sao có thể chịu khổ thay thuộc hạ được?”
Triệu Miên Trạch không nhìn nàng ta, cũng không để ý tới nàng ta, chỉ nhìn Bính Nhất, “Thị vệ trưởng nghĩ thế nào? Trói ta lại há chẳng phải càng hả giận hơn so với xích nàng ấy hay sao?”
Bính Nhất nửa cười nửa không, “Quả là không ngờ, ha ha ha.”
Đôi mắt y chuyển từ trên mặt của A Ký sang gương mặt của Triệu Miên Trạch.
“Vì thuộc hạ của mình mà ngươi cũng bằng lòng chịu khổ thế này...”
“Nàng ấy không phải là thuộc hạ của ta.” Vẻ mặt Triệu Miên Trạch vô cùng bình tĩnh, ngữ khí cũng lạnh nhạt, nhưng giọng nói cũng rất thản nhiên, “Nàng ấy là người phụ nữ của ta.”
A Ký giật mình run rẩy, khó có thể tự khống chế nổi cảm xúc, “Thiếu gia...”
Triệu Miên Trạch vẫn không để ý tới nàng ta, chỉ nhìn Bính Nhất rồi đi tới, “Nào!”
Bính Nhất là người của Triệu Tôn, từ trước tới giờ y vẫn luôn là người của Triệu Tôn, trong những năm cùng Triệu Tôn Nam chinh Bắc chiến, y đã trải qua rất nhiều chuyện, vì thế có thể nói rằng hiện nay trên đời, những người có thể lọt vào mắt y không nhiều lắm. Đối với Triệu Miên Trạch, trước đây, ngoài cảm giác trào phúng ra thì y chưa từng có thiện cảm với hắn ta một chút nào. Nhưng trong giây phút này, nhìn ánh mắt bình thản của hắn ta, sống lưng y đột nhiên hơi gai gai, giống như vạt áo quá mỏng không chịu được cái lạnh nên có cảm giác như kim đâm vào xương cốt.
Nhưng mà, Bính Nhất vẫn là Bính Nhất.
Y cười nhẹ, xoa xoa mũi.
“Rất đàn ông! Chẳng qua là...” Y nhìn chằm chằm người đàn ông kiêu ngạo đang bước tới trước mặt mình, “Nếu không trải qua gian khổ thì làm sao biết thâm tình? Hôm nay ta đang rảnh rỗi, chẳng bằng làm chút chuyện tốt, giúp các ngươi thêm tình nồng ý mật cũng được.”
Thấy y không có chút ý tốt nào bước tới, A Ký không được kìm được run rẩy, vội vàng chắn trước người Triệu Miên Trạch.
“Ngươi muốn làm gì?”
Bính Nhất vẫn mỉm cười như cũ, “Làm chuyện xấu.”
Hồng A Ký chưa từng nói chuyện với Bính Nhất, khi đối mặt với người đàn ông lúc nào cũng mỉm cười này, trong vô thức, thần kinh của nàng ta trở nên căng thẳng, “Từ lâu thảo dân đã nghe người ta nói tới Thập Thiên Can dưới trướng Vĩnh Lộc Đế, ai ai cũng là bậc anh hùng hào kiệt, thảo dân nghĩ hẳn là Thị vệ trưởng cũng sẽ không làm gì khiến thảo dân phải khó xử đúng không?”
Bính Nhất khẽ phì cười.
Làm sao y không biết người phụ nữ này đang dùng lời lẽ để chặn đứng y chứ?
Nhưng y là người thế nào? Y chậm rãi đi tới, thản nhiên mỉm cười nhìn nàng ta, “Hồng thị vệ ở trong cung bao nhiêu năm như vậy rồi, lẽ nào ngươi chưa từng nghe người ta nói rằng, nhất định không được tin vào những lời đồn đại sao?” Y liếc mắt nhìn khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc của Triệu Miên Trạch, lại lôi kéo xích sắt trên tay A Ký, “... Hơn nữa, ai bảo ngươi có dáng vẻ mà ta thích nhất chứ?”
“...” Triệu Miên Trạch nhíu mày nhưng vẫn không hề động đậy.
Hồng A Ký đỏ bừng cả mặt, “Ngươi, ngươi buông ta ra!”
Bính Nhất buông tay ra rồi xoay người, “Loại người như ngươi, khi hành hạ sẽ rất vui vẻ.”
“...”
A Ký âm thầm thở phào một hơi.
Nàng ta không khỏi cảm khái: Những kẻ đi theo bên cạnh Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất, dường như không một ai là người bình thường cả.
Kẻ không bình thường như Bính Nhất đã làm những chuyện quả thật không bình thường chút nào, thậm chí còn rất ác liệt. Y cho người lấy chìa khóa, mở xích sắt trên chân Hồng A Ký rồi lại khóa tay nàng ta và tay Triệu Miên Trạch lại với nhau.
“... Cô nương có tình, lang quân cũng có ý, nếu đã yêu nhau đến vậy, dẫu khóa cả đời cũng có làm sao...”
Nhìn y chế lời hát lung tung rồi dẫn người rời đi, A Ký tức giận đến đỏ cả mặt.
“... Bính Thị vệ trưởng, làm phiền ngươi... Bính Thị vệ trưởng!”
Bính Nhất quay đầu huýt sáo một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
A Ký khóc không ra nước mắt, nhìn tay mình và tay Triệu Miên Trạch bị khóa chung cùng nhau, cúi đầu xuống nói, “Thiếu gia, là thuộc hạ đã liên lụy đến người rồi.”
Triệu Miên Trạch không trả lời, chỉ dùng bàn tay vẫn còn có thể hoạt động kia nhẹ nhàng đỡ nàng ta ngồi xuống chiếc giường cạnh bàn, còn mình thì kéo ghế ra ngồi xuống, thu hồi vẻ mặt và tiếp tục chơi ván cờ dang dở.
A Ký không thể rời đi, cũng chẳng hiểu ván cờ, nàng ta không thể làm gì khác hơn là yên lặng ngồi bên cạnh nhìn hắn ta chơi cờ.
Trong điện vắng vẻ, Triệu Miên Trạch không nói chuyện với nàng ta, A Ký cũng không dám nói lời nào khiến hắn ta phân tâm.
Ngoài âm thanh trong trẻo của tiếng cờ hạ xuống thì toàn bộ không gian đất trời chỉ còn tiếng gió thổi và tiếng tuyết rơi.
Gió tuyết đêm nay càng lúc càng lớn, ánh lửa từ những ngọn nến bị gió thổi làm cho lay động. Bấc đèn gần như đã cháy tới tận gốc nên càng thêm mỏng manh. A Ký khẽ hít vài hơi, rất muốn đi qua để khêu bấc đèn lên, nhưng tay nàng ta và tay của Triệu Miên Trạch đang bị khóa vào nhau nên không dám lỗ mãng, chỉ có thể ép bản thân mình không nhìn bấc đèn nữa, dồn lực chú ý đặt lên sườn mặt của Triệu Miên Trạch trước mặt mình.
Đang trong hoàn cảnh như vậy mà hắn ta còn có thể thoải mái chơi cờ được ư?
Đối với hắn ta mà nói, liệu có phải là càng cách xa Hạ Sở thì hắn ta càng mất cảm giác an toàn hay không?
A Ký đột nhiên cảm thấy: Cho dù có cơ hội rời đi thì chưa chắc hắn ta đã chịu đi.
Lần này trở về, có lẽ hắn ta… muốn tìm cái chết.
Nàng ta mới nghĩ tới đây, Triệu Miên Trạch đột nhiên híp mắt lại, trên môi lộ ra vẻ tươi cười, dường như là thở phào nhẹ nhõm.
“Thiếu gia...” Hắn ta vui vẻ thì nàng ta cũng vui vẻ theo, “Người nghĩ tới chuyện vui gì vậy?”
Ánh sáng nhạt nhòa từ ngọn nến chiếu vào đáy mắt Triệu Miên Trạch, vừa long lanh vừa rực rỡ, nụ cười trên gương mặt hắn ta càng lúc càng rõ ràng, nhưng hắn ta lại trả lời một nẻo: “Rốt cuộc cũng đã có một thứ có thể làm quà tặng cho nàng ấy rồi.”
A Ký ngẩn ra, chẳng hiểu gì.
Thì ra, mọi cố gắng, nỗ lực của hắn ta, tất cả đều là vì Hạ Sở, trong lòng nàng ta hơi cô đơn, nhưng lại cũng vui mừng thay cho hắn ta.
“Chúc mừng thiếu gia!”
Triệu Miên Trạch mỉm cười, hắn ta dường như đã quên mất chuyện tay trái của mình đang bị trói chung một chỗ với A Ký, vừa vươn người, duỗi chân duỗi tay định đứng dậy. Hành động của hắn ta kéo cổ tay A Ký bị đau, nàng ta theo phản xa kêu “ối” một tiếng. Hắn ta liền xoay người lại đỡ nàng ta, đúng lúc đó, A Ký cũng đứng lên, hai người vốn chưa quen bị ràng buộc như vậy liền va vào nhau. A Ký lảo đảo một chút, bắp chân nàng ta bị va vào ghế dựa nên cơ thể không khống chế được mà ngã xuống, Triệu Miên Trạch không thu mình lại được nên cũng ngã theo nàng ta, cả người nằm trên thân thể của nàng ta.
“A.” Nàng ta trầm giọng kêu một tiếng, giọng nói vừa mê hoặc vừa mập mờ.
Đã mập mờ, lại còn ở tư thế nam trên nữ dưới.
Trong tiếng nổ lách tách của ánh nến, hai người bọn dường như khựng lại.
A Ký nhìn vào đôi mắt của hắn ta, lúc thì mê ly, khi lại bối rối.
Nếu như có thể, nàng ta mong muốn giây phút này sẽ dừng lại vĩnh viễn, để ánh sáng dịu dàng trong mắt hắn ta cũng sẽ là vĩnh hằng.
Nhưng trong giây lát, sắc mặt của hắn ta lại khôi phục vẻ xa cách như xưa, “Sao ngươi lại muốn tới đây?”
Ban nãy hắn ta đã từng hỏi qua về vấn đề này, nhưng nàng ta chỉ đối phó bừa cho qua. Nhưng trong giờ phút này, khi nằm trên mặt đất với hắn ta trong tư thế như vậy, lại bị ánh mắt sắc bén của hắn ta nhìn chằm chằm thì nàng ta không có cách nào thuyết phục hay dùng lý do linh tinh nào đó để cho qua nữa.
Chần chừ trong giây lát, nàng ta mỉm cười, cố gắng khiến hơi thở của mình nhẹ đi một chút, tránh phả lên mặt hắn ta, giọng nói cũng dịu dàng, “Đối với thiếu gia mà nói, Thất tiểu thư là người mà ngài yêu thương suốt cuộc đời, vì nàng ấy, ngài có thể vượt lửa băng sông, có thể vây thân trong tù, dùng cả đời để làm việc ấy, không oán hận không hối tiếc...”
Nàng ta nhìn thẳng vào hai mắt hắn ta, nói từng câu từng chữ rất rõ ràng: “A Ký đối với thiếu gia, cũng như vậy.”
Triệu Miên Trạch khẽ híp mắt nhưng không trả lời, A Ký lại cười nói: “Thiếu gia tò mò vì sao A Ký lại to gan như vậy đúng không?... Chắc là, hôm nay chúng ta đều là tù nhân rồi... Có mấy lời này, nếu hôm nay không nói ra thì không biết khi nào mới có thể nói được. Cho nên, A Ký mới mạo phạm thiếu gia.”
Triệu Miên Trạch mím môi, đột nhiên bật cười, “Không ngờ khi ta đã ra nông nỗi này mà ngươi vẫn còn bày tỏ với ta như vậy.”
Hồng A Ký mỉm cười, nhìn dung nhan tuấn lãng của hắn ta, nhìn gương mặt vẫn cao quý của vị hoàng tôn đứng bên cửa sổ cầm sách đọc bài ở Đông Cung ngày nào, “Ngài vẫn là ngài, dù ngài có là hoàng đế hay trong chốn ngục tù thì vẫn chỉ là ngài mà thôi.” Có lẽ bởi khoảng cách giữa hai người bọn họ quá gần, cũng có thể do bàn tay đang siết hai bên hông nàng ta của hắn ta quá chặt, hai gò má nàng ta nóng rực, nói năng cũng hơi lộn xộn, “Bởi vậy nên dù ngài đi tìm cái chết thì ta cũng vẫn cam tâm tình nguyện.”
Hồi lâu Triệu Miên Trạch vẫn không đáp lời.
Cứ kéo dài như vậy suốt một hồi, hắn ta mới kéo nàng ta từ dưới đất lên, phủi bụi dính vào xiêm y nàng ta rồi cảm thán một câu: “A Ký, ngươi hiểu thế nào là yêu không?”
A Ký ngẩn người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn ta, cuối cùng lắc đầu và đáp, “Thuộc hạ ngu muội.”
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Triệu Miên Trạch cười khẽ một tiếng, dường như thương tiếc mà vuốt tóc cho nàng ta, “Nha đầu ngốc, ngươi đối xử với ta như vậy là muốn để ta tới địa phủ cũng không được bình an sao?” Giọng nói của hắn ta vừa như than thở vừa như mỉm cười, “Câu chuyện của đời ta đã được quyết định kết cục rồi, không ai có thể sửa đổi được. Tình cảm của ta, đời này cũng chỉ có thể dành cho một mình nàng ấy, ta cũng không có cách nào cả.”
Hắn ta cười khổ, nếu có biện pháp nào đó thì hắn ta cũng đã không đi đến bước đường hôm nay.
A Ký nhìn tóc mai trên đầu hắn ta đã thấp thoáng sợi bạc thì thoáng thất thần.
“Thiếu gia, ta hiểu cả, ta cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn hầu hạ người mà thôi...”
“A Ký…” Triệu Miên Trạch ngắt lời nàng ta, ánh mắt dịu dàng như dòng nước chảy, “Cả đời này, ngươi không phải là người mà ta yêu thương, dù ta có cố gắng hết sức thì cũng không có cách nào. Giờ đây hai người chúng ta sẽ cùng nhau tới hoàng tuyền, ta đồng ý với ngươi… kiếp sau, ta sẽ trả hết cho ngươi những tình cảm mà ta nợ ngươi.”
Kiếp sau… Hắn ta hứa hẹn với nàng ta về kiếp sau ư?
A Ký vô cùng vui vẻ, dẫu nàng ta biết rõ hắn ta chỉ vì muốn nàng ta được thoải mái mới nói vậy nhưng nàng ta vẫn cười đến nỗi khóe mắt ươn ướt, “Thiếu gia, ta... thực ra ta không hề sợ chết... Ta cảm thấy Vĩnh Lộc Đế sẽ không bắt chúng ta phải chịu tội gì… Dù có chết thì cũng sẽ được chết một cách yên ổn. Thiếu gia, đời này của ngài không thể có được người mà mình yêu, kiếp sau, ngài phải đi tìm nàng ấy từ sớm, đừng bỏ lỡ nữa… Còn A Ký chỉ cần đứng từ xa nhìn ngài mạnh khỏe, vậy là đủ rồi.”
Triệu Miên Trạch nhíu mày, không trả lời.
Có thể nói, hắn ta còn chưa kịp trả lời thì cánh cửa đã truyền tới tiếng mở cửa.
Âm thanh rất nhỏ nhưng bọn họ đều nghe thấy.
Chỉ trong chớp mắt, từ sau rèm cửa đã thấy Trương Tứ Cáp thò đầu vào.
A Ký ngẩn người: “Trương công công?”
“Suỵt…” Trương Tứ Cáp quay đầu lại nhìn một chút rồi rón ra rón rén nhìn Triệu Miên Trạch và quỳ xuống.
“Bệ hạ...”
Triệu Miên Trạch nhìn thái giám đang quỳ gối dưới chân, hắn ta nhíu mày nhưng không nói gì.
Bầu không khí trở nên căng thẳng trong nháy mắt, A Ký mở miệng trước, “Trương công công, sao ngươi lại tới đây?”
Trương Tứ Cáp dường như vừa quyết định một chuyện quan trọng, gã dụi mắt rồi khẩn trương nói: “Đi ra ngoài trước đã. Bệ hạ, người mau đi cùng nô tài đi.”
Hồng A Ký nghi ngờ, Triệu Miên Trạch lại không hề nhúc nhích.
Trương Tứ Cáp dường như rất vội vã, gã bò lên, cẩn thận nhìn về phía cửa điện, “Nô tài và mấy cung nhân khác nhận được ân điển của bệ hạ đều không dám quên... Kiến Chương năm thứ tư, Vĩnh Lộc Đế đăng cơ... Nô tài vì muốn giữ mạng sống, không thể không quy hàng... Xin bệ hạ thứ tội!” Nói đến đây, gã cúi đầu thật thấp, dường như có chút xấu hổ, “Hôm nay biết bệ hạ bị giam ở đây, bọn nô tài nghĩ rằng không thể để bệ hạ chịu vũ nhục thế này, dù phải mất đầu, bọn nô tài cũng phải giúp bệ hạ chạy thoát...”
Chạy thoát? A Ký sợ đến mức khóe môi co quắp, dường như nghe được một câu chuyện hài hước vậy.
“Làm sao có thể chạy thoát được? Đừng nói trong hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt, mà Bính Nhất còn ở ngay bên ngoài.”
Trương Tứ Cáp nói rất nhỏ: “Thị vệ trưởng hôm nay không được uống rượu mừng của hoàng đế nên đang tức giận, lúc nãy nô tài đã sai Tiểu Thuận Tử mang một bình rượu tới cho y, để y và mấy tên thủ vệ cùng uống… Giờ này bọn họ đã ngủ hết rồi, bằng không, làm sao nô tài có thể vào tận đây? Về phần làm sao để rời khỏi hoàng thành… Xin bệ hạ đi cùng với nô tài thì sẽ biết.”
A Ký bừng tỉnh, nàng ta hưng phấn, mạnh mẽ cầm tay Trương Tứ Cáp.
“Trương công công, hoạn nạn mới thấy chân tình, tình nghĩa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi của ngươi hôm nay, chỉ cần Hồng A Ký không chết thì ta chắc chắn sẽ ghi nhớ thật kĩ, ngày sau sẽ báo đáp.”
Trương Tứ Cáp xua tay, vội vàng thúc giục: “Chuyện này không nên chậm trễ nữa, bệ hạ nhanh đi theo nô tài nào, chậm nữa thì sẽ không kịp mất!”
Hoàng thành ở tân kinh vốn là phủ Tấn vương cũ được xây đựng thêm, và phủ Tấn vương này cũng là do Hồng Thái Đế thẩm định. Hồng Thái Đế rất thích cái gọi là thỏ khôn có ba hang, từ phủ Ứng Thiên tới phủ Thuận Thiên đều không có gì quá khác biệt cả. Vì vậy cấu tạo của hoàng cung mới này đương nhiên cũng có đường hầm ngầm thông ra ngoài cung.
Trương Tứ Cáp âm thầm dẫn hai người bọn họ tìm được lối vào mật đạo.
Hoàng thành trong đêm tuyết vô cùng an tĩnh, không gian vắng lặng, mênh mang, cô tịch.
Tim Hồng A Ký đập như sấm, nàng ta rất sợ Triệu Miên Trạch sẽ hối hận không chịu đi nên nửa lôi nửa kéo hắn ta đi suốt mật đạo.
Từ lúc tình nguyện vào ngục, nàng ta đã không nghĩ tới chuyện có thể còn sống mà đi ra ngoài. Nàng ta không sợ chết, nhưng lại sợ Triệu Miên Trạch phải chết. Trong thế cục hiện nay, chỉ cần Triệu Miên Trạch còn sống một ngày thì hắn ta sẽ không khác gì “cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt” của Triệu Tôn, vậy nên nàng ta thấy hắn ta không có cơ hội giữ lại mạng sống nữa. Giờ đây trời ban cho điềm may, có thể hiểu nàng ta hưng phấn như thế nào.
“Trương công công, đường còn xa lắm không?”
Trương Tứ Cáp giơ ngọn đuốc lên, cả người yếu ớt vô lực, giọng nói cũng hơi run lên.
“Nô tài cũng chưa từng đi qua nơi này...”
“Ừ, vất vả cho công công rồi.” A Ký an ủi gã, bàn tay đang cầm cổ tay Triệu Miên Trạch của nàng ta càng lúc càng lúc càng chặt.
Ánh rạng đông đang ở ngay trước mắt, chỉ cần nàng ta có thể đưa Triệu Miên Trạch ra ngoài, từ nay về sau trời cao biển rộng, nàng ta nhất định sẽ không cho hắn ta quay lại tân kinh nữa.
Lối đi trong mật đạo vừa hẹp dài, vừa tĩnh mịch lại quanh co khúc khuỷu.
Dưới ánh lửa lúc mờ lúc tỏ, không biết ba người đi được bao lâu thì rốt cuộc cũng thấy có một cơn gió thổi tới.
Có gió thì nhất định có cửa ra… Trong lòng A Ký thấy vui vẻ, không khỏi bước nhanh hơn. Đi được vài bước, nhớ tới trong tay nàng ta còn có tay Triệu Miên Trạch, nàng ta lại áy náy mà đi chậm lại. Nhưng dù nàng ta làm gì thì hắn ta cũng chẳng có chút biểu cảm nào, dường như rất không tình nguyện. Nàng ta khẽ thở dài, cũng đành bất chấp, tiến về phía trước.
Chẳng mấy chốc đã đi tới cuối đường.
Nơi đây thoạt nhìn như một căn hầm, không gian bên trong không lớn, tất cả đều đen như mực, ngoài mấy chiếc ghế cũ nát ra thì không còn một đồ vật nào khác.
Trương Tứ Cáp thở dài một tiếng, chỉ vào bậc thang ở đối diện, “Bệ hạ, đi lên bậc thang, mở cửa ra sẽ tới một ngôi miếu Bồ Tát bỏ hoang ở ngoại ô Bắc Bình… Chúng ta rời khỏi miếu thì có thể ngồi trên xe ngựa để rời đi.”
“Còn có cả xe ngựa sao?” A Ký vui mừng hỏi.
“Vâng.” Trương Tứ Cáp giải thích: “Biểu ca của Tiểu Thuận Tử đã đánh xe chờ ở cửa miếu, hắn sẽ dẫn mọi người rời khỏi Bắc Bình. Mà nô tài, chỉ có thể tiễn mọi người tới cửa đây thôi…” Nói tới đây, gã bước tới chỗ đống ghế cũ lấy ra một bọc quần áo, đưa tới trước mặt A Ký, “Đây là lộ phí mà nô tài chuẩn bị cho bệ hạ... Bọn nô tài ở trong cung cũng không có nhiều bạc. Đây là toàn bộ gia sản của nô tài, chỗ này không có nhiều bạc lắm nhưng cũng có thể giúp bệ hạ không phải lo chuyện sinh hoạt trong ba đến năm năm.”
Triệu Miên Trạch thản nhiên nhìn gã, vẫn không hề lên tiếng.
Hồng A Ký nhanh tay nhận lấy, tràn đầy cảm kích: “Trương công công, ân tình của các ngươi, nếu có ngày sau, ta nhất định sẽ báo đáp!”
“Không cần khách khí, chúng ta mau đi thôi, đừng để đêm dài lắm mộng.” Trương Tứ Cáp coi chừng xung quanh rồi xua tay.
Hồng A Ký gật đầu, thắt bao quần áo trên lưng, lại kéo tay của Triệu Miên Trạch, bước lên cầu thang rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra.
Bên ngoài quả nhiên là một ngôi miếu Bồ Tát, bởi vì lối ra khỏi mật đạo ở ngay dưới đế của bức tượng Bồ Tát.
Rốt cuộc cũng có thể thấy lại được ánh mặt trời, nàng ta thở dài một hơi.
Trương Tứ Cáp cũng leo lên từ phía sau, gã đi phía trước, dẫn bọn họ ra ngoài miếu.
Nhưng lúc này thì cổ tay A Ký lại bị Triệu Miên Trạch siết chặt.
A Ký không hiểu lắm, chỉ nhìn hắn ta, hắn ta lại cúi đầu gọi một câu: “Tứ Cáp!”
Trương Tứ Cáp dừng bước, xoay đầu lại, gã đang định nở nụ cười lấy lòng để hỏi lại thì từ ngực đã truyền tới một cơn đau đớn tận xương cốt.
Hai mắt gã trừng lớn, không thể hô dù chỉ một tiếng, thân thể nặng nề ngã trên mặt đất.
Triệu Miên Trạch thu bàn tay đang bịt miệng Trương Tứ Cáp lại, hắn ta kéo tay A Ký, “Im lặng, đi theo ta!”
Đây là lần đầu tiên A Ký thấy Triệu Miên Trạch giết người.
Trong tiềm thức của nàng ta, chuyện nặng nhọc như giết người kiểu này phải để nàng ta làm mới đúng… Nhưng sao một người đàn ông ôn nhuận, nhã nhặn như hắn ta lại có thể giết người một cách quá tỉnh táo như vậy? Hơn nữa, còn giết chết chính ân nhân của bọn họ? Nàng ta không rõ tình huống hiện giờ thế nào, chỉ hoảng sợ nhìn lướt qua Trương Tứ Cáp đang nằm trên mặt đất, trái tim nàng ta đập thình thịch, chỉ đi theo Triệu Miên Trạch chui ra ngoài.
Triệu Miên Trạch không hề giải thích với nàng ta dù chỉ nửa câu, vẫn giữ nguyên trạng thái ôm chặt lấy nàng ta, nhưng không đi tới chính điện miếu thờ mà là tới hậu viện. Hồng A Ký càng thêm hồ đồ, nhưng bởi hắn ta đã ra lệnh nên nàng ta không dám làm trái. Hai người bọn họ bước đi rất nhanh, không bao lâu đã vượt qua tường vây bên ngoài ngôi miếu đổ nát, chui vào một bụi cỏ dại mọc ven đường.
Nơi này hoàn toàn trái ngược với phương hướng mà Trương Tứ Cáp đã dẫn bọn họ đi khi nãy.
Đằng trước tối đen, sau lưng cũng hoàn toàn đen kịt… Nơi này là chốn đồng không mông quạnh, không có đèn, cũng không có lửa, chỉ có những đám tuyết lớn như lông ngỗng màu trắng bạc không ngừng rơi xuống. Bước chân của Triệu Miên Trạch càng lúc càng nhanh, Hồng A Ký càng lúc càng không hiểu gì cả, nàng ta bị hắn ta kéo đi, ước chừng đi khoảng nửa canh giờ, nàng ta rốt cuộc không nhịn được mà phải hỏi lại: “Thiếu gia... có chuyện gì vậy?”
Triệu Miên Trạch dường như cũng thấm mệt, hắn ta kéo nàng ta về phía một cây đại thụ, dựa người vào thân cây, vừa thở dốc vừa hỏi lại, “Ngươi muốn biết chuyện gì?”
“Trương công công...” A Ký cắn môi dưới, “Tại sao phải giết hắn? Hắn giúp chúng ta cơ mà.”
Triệu Miên Trạch nhìn bông tuyết rơi trên gương mặt trắng nõn, sạch sẽ của nàng ta.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới thở dài, “A Ký, ngươi nói xem tại sao chúng ta có thể đi ra ngoài?”
“Không phải do bọn Trương công công... nhận được ân huệ của bệ hạ nên muốn báo đáp sao?”
“Ha.” Triệu Miên Trạch cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt hắn ta nhìn về hướng hoàng thành ở phía xa, “Ngươi nói xem, liệu Triệu Tôn có bất cẩn đến như vậy hay không? Ngươi nói liệu Bính Nhất có dễ dàng bị bọn họ chuốc quá chén như vậy hay không? Ngươi nói liệu Trương Tứ Cáp có thật sự trung thành với ta hay không? Ngươi nói mật đạo trong hoàng thành mới ở tân kinh này là thứ mà ai ai cũng có thể biết được hay sao?”
A Ký ngẩn ngơ, hoang mang trong chốc lát rồi bất thình lình trở nên run rẩy.
Cảm giác này giống như là bị một bàn tay từ địa ngục vươn ra, giữ chặt cổ mình lại vậy.
Mà chủ nhân của bàn tay ấy... chính là Triệu Tôn trong hoàng thành.
Người đàn ông đó quả là đáng sợ.
Nàng ta nói: “Như vậy, xe ngựa ngoài miếu chờ chúng ta thì sao...?”
“Có thể là sống, nhưng cũng có lẽ là chết.” Triệu Miên Trạch thản nhiên mỉm cười: “Có thể là Triệu Tôn không muốn cái mạng này của ta, chỉ gọt bớt vây cánh của ta, khiến ta trở nên tham sống sợ chết... Hoặc là hắn không muốn tự mình động thủ, nhưng cũng không có cách nào hạ thủ với ta khi ta còn ở trong cung nên mới tạo ra vòng luẩn quẩn này để ta chết ở bên ngoài hoàng thành. Nhưng dù là loại nào đi chăng nữa thì ta cũng không muốn bị hắn sắp đặt như vậy.”
Trời quá lạnh, Hồng A Ký không nhịn được mà run rẩy một chút.
Nàng ta chỉ cảm thấy mỗi một một lỗ chân lông trên người mình đều đang toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Triệu Tôn vốn là chú ruột của Triệu Miên Trạch, dù cho là vì lý do gì đi chăng nữa thì chính hắn đã đoạt ngôi vị hoàng đế của Triệu Miên Trạch, giờ nếu vào đại hôn của mình lại định giết Triệu Miên Trạch trong hoàng cung thì khó có thể qua mắt được tất cả mọi người, khi ấy hắn sẽ phải lưu lại tiếng xấu muôn đời… Hắn làm thế này chính là vừa muốn đuổi tận giết tuyệt, lại vừa muốn tay mình sạch sẽ.
Lưng nàng ta đổ mồi hôi lạnh ròng ròng, không khỏi thấp giọng hỏi, “Thiếu gia, vậy chúng ta phải làm sao đây?”
“Rời khỏi tân kinh.” Hắn ta thản nhiên trả lời.
“Thiếu gia...?” A Ký kinh ngạc, giọng nói cũng trở nên vui mừng, “Rốt cuộc người cũng nghĩ thông rồi sao?”
“Ta muốn mình sống tốt đến nỗi khiến hắn phải sống trong lo lắng, đề phòng cả đời mới được.”
…
Đêm đại hôn, cây nến đỏ cao cao cháy không ngừng.
Trong tẩm điện của đế hậu là cảnh xuân ấp áp. Chỉ đáng thương cho Nhị Bảo công công một mình đứng bên ngoài phòng hồn bay phách lạc, hối hận sao mình lại vô ý đầu thai vào cảnh không có “cậu em”, làm cho cậu ta suốt ngày phải trông coi một tiểu mỹ nhân nhưng lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, khổ sở hơn cả những người không có để mà nhìn.
Xem ra vẫn phải lựa lúc nào đó đó gả Nguyệt Dục đi thôi.
Bệ hạ và nương nương sung sướng, vui vẻ như vậy thì tâm tình nhất định sẽ rất tốt, sáng sớm hẳn là thời cơ tốt nhất rồi?
Trịnh Nhị Bảo vừa che lỗ tai vừa lắc đầu khổ sở thì bên trong liền truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Trịnh Nhị Bảo...”
Xem ra là xong việc rồi đây! Trịnh Nhị Bảo thầm nghĩ thế rồi đáp “dạ” một tiếng, trưng ra khuôn mặt tươi cười suốt bốn mùa không hề thay đổi, bước vào điện, đứng cách một tấm màn gấm thật dày, cẩn thận hỏi lại: “Chủ tử, người có gì muốn phân phó?”
“Chuẩn bị nước.” Triệu Tôn lười biếng nói.
Đợi Trịnh Nhị Bảo lui xuống, hắn mới hôn nha đầu đang không còn chút hơi sức nào trong lòng, “A Thất...”
“Ừ.” Hạ Sơ Thất lầm bầm bằng giọng mũi, thanh âm như có như không.
“Tắm rửa xong rồi hãy đi ngủ...” Hắn thở dài.
“Không đâu...” Hạ Sơ Thất xoay người, lăn khỏi vòm ngực của hắn, nàng ôm chăn thật chặt, chỉ để lộ một đường cong xinh đẹp chỗ bả vai, ngáp dài rồi nói: “Mệt chết thiếp rồi... Đã mấy giờ rồi chứ, còn tắm cái gì nữa… Đi ngủ!” Không đợi Trịnh Nhị Bảo và mấy tiểu cung nữ đem nước ấm vào đến nơi thì hơi thở của nàng đã trở nên nặng nề rồi.
Triệu Tôn bất đắc dĩ nói: “Không phải nàng có chuyện muốn cầu cạnh ta sao?”
Cô nương này đã ngủ rồi, đâu còn biết chuyện gì nữa? Hạ Sơ Thất không hề đáp lại hắn.
Triệu Tôn dở khóc dở cười, thuận tay vuốt mấy lọn tóc còn ươn ướt vì mồ hôi của nàng.
“Rốt cuộc là nàng quá tin tưởng ta, hay nàng cũng không quan tâm đến thế?”
Cô gái đang ngủ kia đương nhiên là không có cách nào có thể đáp lời hắn được. Nhưng dù nàng không tắm thì hắn lại không thể không tắm. Dù sao thì người xuất lực cũng là hắn, nhiệt độ trong noãn các lại cao, lúc này cả người hắn dấp dính mồ hôi nóng nực, quần áo ẩm ướt dính trên người, vô cùng khó chịu.
Vội vã tắm rửa xong, hắn lại sai người dâng nước ấm, tự mình xử lý, lau chùi sạch sẽ cho Hạ Sơ Thất rồi mới mặc y phục rời giường.
…
Trong điện Đoan Kính, Bính Nhất nhìn Triệu Tôn vừa vội vã tới, “Bệ hạ... Người đích thân tới ư?”
Triệu Tôn gật đầu, “Làm xong rồi chứ?”
Bính Nhất nghiêng đầu cười, “Đã không làm nhục sứ mệnh! Xin bệ hạ yên tâm đi ngủ, tối nay là tân hôn của đế hậu, nếu nương nương trách tội thì...”
Y nói nửa đùa nửa thật, nhưng Triệu Tôn căn bản không hề nghe y nói, chỉ nhíu mày, bước từng bước đến chỗ Triệu Miên Trạch ngồi chơi cờ lúc trước. Một hồi lâu sau, hắn vẫn chỉ nhìn bàn cờ mà không nói gì, cũng không có chút động tĩnh nào, vẻ mặt trầm trọng khiến Bính Nhất vô cùng sợ hãi.
“Bệ hạ... có gì không ổn sao?”
Triệu Tôn không nhìn y, chỉ thản nhiên nói: “Mười năm mài đao, thế mà hắn ta đã phá được thế cờ.”
Bính Nhất đâu biết rằng Triệu Miên Trạch và Hạ Sơ Thất từng đánh cuộc. Y nghe Triệu Tôn nói vậy liền đi tới, lấy làm khó hiểu mà nhìn chằm chằm vào bàn cờ. Nhưng y không phải là người chơi cờ nên cũng không hiểu được những điều huyền bí trong đó, y chỉ bĩu môi, cúi đầu nói thật nhỏ: “Chẳng trách, thuộc hạ thấy hắn ta ngồi ở đây suy nghĩ suốt cả một ngày, đến cơm cũng không ăn, thì ra là vì chút tâm tư này.”
“...”
Triệu Tôn nhìn y, không hề giải thích, chỉ nói: “Giáp Nhất có truyền tin tức gì tới không?”
Bính Nhất còn chưa trả lời, Giáp Nhất đã vội vã nhập điện.
Hắn ta nhìn Bính Nhất một cái rồi đi tới trước mặt Triệu Tôn, chắp tay thi lễ nói: “Điện hạ, Kiến Chương Đế đã rời đi rồi.”
Triệu Tôn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, “Hắn ta không lên xe ngựa sao?”
Giáp Nhất khẽ đáp: “Như bệ hạ dự đoán, hắn ta không hề lên.”
Khẽ “ồ” một tiếng, Triệu Tôn nhíu mày nhìn chằm chằm vào ván cờ phía trước, giống như vẫn còn đang suy tư gì đó. Giáp Nhất thấy vẻ mặt của hắn thì ho nhẹ một tiếng, “Triệu Miên Trạch là một người vô cùng giảo hoạt, nhưng thế mà hắn ta lại để cho chúng ta đùa bỡn.”
Triệu Tôn lạnh lùng lướt qua mặt Giáp Nhất, hỏi, “Trương Tứ Cáp chết rồi?”
Giáp Nhất kinh ngạc nhìn hắn, gật đầu, “Đã chết.”
Hồi lâu sau, Triệu Tôn cũng không trả lời. Hắn vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nâng một quân cờ đen, do dự dừng giữa không trung lâu như một thế kỷ, lúc này mới khẽ đặt quân cờ xuống, hoàn thành nước cờ cuối cùng mà Triệu Miên Trạch cố ý để lại.
“Hắn ta giúp trẫm giải quyết như vậy, cũng tốt.”
Người đàn ông với dáng người cao lớn, sắc mặt bình tĩnh, tâm tư sâu như vực thẳm dưới ánh đèn càng khiến người ta không thể đoán được.
Giáp Nhất suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Dù sao thì Trương Tứ Cáp cũng không thể giữ lại, còn chuyện của Triệu Miên Trạch...”
Triệu Tôn không đợi hắn ta nói xong đã miễn cưỡng xoay người, kéo áo choàng màu vàng trên vai mình, “Hôm nay tất cả đều mệt mỏi rồi, mọi người sớm về đi ngủ đi.”
Giáp Nhất thấy vạt áo của hắn phất bay bên ngoài điện thì một lúc lâu sau mới hiểu ra.
Hắn ta cho rằng Triệu Tôn chỉ không muốn động thủ với Triệu Miên Trạch trong cung, muốn đưa hắn ta ra khỏi cung, dù không giết thì ít nhất cũng phải nắm hắn ta trong lòng bàn tay thì mới có thể sống yên ổn. Nhưng không ai có thể nghĩ ra rằng, hắn thật sự muốn thả Triệu Miên Trạch rời đi...
Hắn ta, Bính Nhất, thậm chí cả Triệu Miên Trạch, tất cả bọn họ đều lấy lòng tiểu nhân so lòng quân tử.
Hắn ta, Bính Nhất, thậm chí cả Triệu Miên Trạch, tất cả đều bị Triệu Tôn tính toán sắp xếp.
Lòng dạ hắn phải đại lượng cỡ nào chứ… Hay là nói, hắn phải tự tin cỡ nào, tâm tư kín đáo ra sao?
Giáp Nhất thở dài rồi buông đao Tú Xuân trong tay xuống, cùng Bính Nhất ra khỏi điện và đóng cửa lại.
Trong điện Đoan Kính, chỉ còn một ván cờ hòa đang lẳng lặng nằm trên bàn cờ.