Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1178 - Ngoại truyện 19
A Ký vén tấm mành lên rồi bước vào, “Thiếu gia...”
Giọng nói của nàng ta lúc đầu còn bình thản, sau đó đã chuyển sang sợ hãi. Trong sự sợ hãi còn mang theo nỗi kinh ngạc lẫn đau lòng.
“Kẻ nào đã mang rượu tới cho người?”
Ánh mắt nàng ta dừng lại trên thân hình mạnh mẽ kiên cường của Triệu Miên Trạch. Ngọn đèn dầu trong phòng mờ mờ ảo ảo, gió nhẹ khe khẽ thổi qua đốm lửa, trên xà nhà, một cái mạng nhện rách rưới đu đưa trước gió, nhưng hắn ta vẫn cứ yên lặng như thế, cả người hắn ta như bị ánh lửa mờ ảo tạc thành một pho tượng điêu khắc lặng lẽ.
Gần như theo bản năng, A Ký muốn lao đi tìm Lư Huy để tính sổ.
Trên đường tới tân kinh, Triệu Miên Trạch bị nhiễm phong hàn, không ngừng ho khan, rõ ràng hắn ta còn đang phải uống thuốc, nhưng trên chiếc bàn con bên cạnh hắn ta giờ lại đang có mấy vò rượu Nữ Nhi Hồng nổi tiếng, miếng lụa đỏ đậy miệng vò kia tựa như đang nhe răng trợn mắt cười nhạo nỗi lo lắng của nàng ta.
“Đừng trách Lư Huy, đây là mệnh lệnh của ta.”
Triệu Miên Trạch dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu nàng ta, hắn ta thản nhiên giải thích.
Sau đó, hắn ta lại vẫy tay với nàng ta, ý bảo nàng ta lại gần hơn.
A Ký giống như có cừu oán với mấy vò rượu vậy, nàng ta đen mặt, lầm lì bước đến trước mặt hắn ta, cúi thấp đầu xuống, hai mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, lúng ta lúng túng nói: “Thiếu gia chẳng biết quý trọng bản thân mình gì cả. Cho dù người không quan tâm đến thân thể mình thì cũng nên nghĩ cho những người hầu kẻ hạ cho người chứ?”
Triệu Miên Trạch nhìn kĩ đuôi mắt của nàng ta. Lông mi ở nơi đuôi mắt của nàng ta có vẻ rất dài, phía trên lại cong vút, bởi vì nàng ta hóa trang nên gương mặt càng thêm thanh tú, anh tuấn, cũng khiến nàng ta có thần sắc rất khác so với những cô gái khác.
Mọi khi ở trong cung, Triệu Miên Trạch không hề chú ý tới dáng vẻ này của nàng ta.
Thứ nhất, lúc nào nàng ta cũng mặc trang phục nam giới của Cấm Quân, ngoại trừ việc đầu nàng ta hơi nhỏ một chút ra thì hoàn toàn không khác gì mấy tên thị vệ nam của hắn ta cả. Thứ hai là phụ nữ trong hậu cung của hắn ta muôn hồng nghìn tía, lại nhiều như lông trâu, thời điểm mà hắn ta có thể chăm chú để ý tới nàng ta thật sự quá ít.
Còn hiện giờ thì hắn ta nhàn rỗi rồi.
Nhàn rỗi tới nỗi cả ngày, ngoài chạy trối chết, đọc sách, chơi cờ ra thì gần như không còn chuyện gì khác để làm nữa cả.
Lúc này hắn ta mới phát hiện thật ra nàng ta cũng rất xinh đẹp.
Ánh mắt nhu hòa, dịu dàng của Triệu Miên Trạch nhìn thẳng vào hàng mi của nàng ta.
“A Ký, ngươi theo ta đã bao lâu rồi?”
Hồng A Ký hơi sửng sốt, dần khôi phục lại tinh thần từ chỗ mấy bình rượu, có lẽ nàng ta cũng đã phát hiện ra rằng khi nãy mình trách mắng hắn ta đã đi quá giới hạn. Nàng ta ngẫm nghĩ ý tứ trong câu hỏi của hắn ta rồi cúi đầu thấp hơn một chút: “Hồi bẩm thiếu gia, thuộc hạ vào Đông Cung từ năm Hồng Thái thứ hai mươi hai, tính đến nay đã hơn mười bốn năm...”
Mười bốn năm...
Trong cuộc đời của mỗi người có bao nhiêu lần mười bốn năm cơ chứ?
Lông mày Triệu Miên Trạch vô thức nhíu lại, ánh mắt lướt qua thân thể của Hồng A Ký, dưới ánh lửa lập lòe của ngọn đèn dầu, ngoại trừ vẻ ngoài tôn quý ra thì toàn thân nàng ta đều toát ra vẻ cô đơn.
Hắn ta hỏi: “Nhà ngươi vốn là ở bên bờ sông Tần Hoài phải không?”
Hồng A Ký lại ngẩn ra, “Vâng, mà sao thiếu gia sao biết?”
Triệu Miên Trạch thản nhiên nói, “Phụ thân ngươi từng nói.”
Hồng A Ký nghĩ đến mới ngày nào mình còn trộm đi theo phụ thân tới Đông Cung giảng bài, nhìn thấy Triệu Miên Trạch vẫn còn nhỏ tuổi, cảm thấy như đã cách mấy đời. Có nhiều chi tiết, nhiều hình ảnh đã trở nên mơ hồ trong trí nhớ, nhưng chỉ có hình ảnh sườn mặt anh tuấn đang đọc sách bên song cửa đã luôn khắc sâu vào tâm trí nàng ta – đó là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Triệu Miên Trạch.
Suy nghĩ trong giây lát, nàng ta cười nói: “Không ngờ rằng trí nhớ của thiếu gia lại tốt như vậy.”
Những người có thể nhớ kĩ được chuyện cũ của mười bốn năm về trước thật ra không nhiều lắm.
Triệu Miên Trạch cũng mỉm cười, “Ta vốn là một người thông minh mà.”
Khi hắn ta nói những lời này, có lẽ là nhớ lại cuộc sống trong cung những ngày còn thơ bé cũng như sự tôn quý và những đãi ngộ khi hắn ta còn là hoàng trưởng tôn thời Hồng Thái Đế đang tại vị. Triệu Miên Trạch cười vô cùng thoải mái, dưới ngọn đèn dầu, hàm răng trắng của hắn ta sáng lấp lánh như ngọc. Lúc này, hắn ta lại tán gẫu chuyện nhà với nàng ta như vậy khiến A Ký cảm thấy rất khó hiểu.
Mấy năm sống kiếp lưu vong, Triệu Miên Trạch không nói nhiều lắm, ôn chuyện cũ với nàng ta kiểu này thì càng ít hơn.
Hôm nay hắn ta làm sao vậy? Sinh thần của hoàng hậu đã chạm tới tâm tư của hắn ta sao?
Hồng A Ký rầu rĩ suy đoán rồi lập tức bình thường trở lại. Dù có là thời điểm nào, nơi nào đi chăng nữa, hết thảy mọi cảm xúc vui, buồn, giận hay hạnh phúc của Triệu Miên Trạch luôn có liên quan tới Hạ Sở. Ví dụ như, thú vui lớn nhất của hắn ta chính là ngày qua ngày, năm tiếp năm suy nghĩ một ván cờ mà hắn ta vĩnh viễn không thể nào giải được ấy.
Ví dụ như, thứ mà hắn ta yêu thích nhất chính là hai con búp bê đất mà Hạ Sở làm.
Ví dụ như, thứ hắn ta luôn để trên hông là cái túi hương cũ mà lúc trước Hạ Sở tặng.
Ví dụ như, trong túi tiền của hắn ta sẽ mãi mãi đặt một chiếc bùa hộ mệnh cũ kĩ.
Ví dụ như...
“A Ký, uống mấy chén cùng ta đi.”
Giọng nói của Triệu Miên Trạch vang lên vô cùng thản nhiên, mới nghe thì không có chút cảm xúc nào. Nhưng A Ký đã ở bên hắn ta lâu như vậy rồi nên vẫn nghe ra tư vị trong lời nói ấy.
Hắn ta cô đơn, không biết phải làm thế nào, từ sau biến cố ở Kim Xuyên Môn ngày đó vẫn mãi như vậy. Vương tôn mất đi hồn phách còn thích mượn rượu giải sầu, kể chuyện xưa, hồi tưởng quá khứ, nói gì đến bậc đế vương không hồn như hắn ta?
Một người từng quân lâm thiên hạ, từng đứng từ trên cao nhìn xuống vạn dặm non sông, giờ lại trăn trở nay đây mai đó như chó nhà có tang. Cách biệt một trời một vực như nước sông so với mặt biển, phàm là người bình thường thì đều rất dễ suy sụp chán chường. Nhưng năm năm nay, Triệu Miên Trạch vẫn luôn luôn duy trì sự tao nhã và quý khí của hắn ta.
Có lẽ là sự cô tịch của hắn ta đã cuốn hút nàng ta.
Trong giây lát, nàng ta không nói nổi lời cự tuyệt.
Kéo một chiếc ghế con ngồi xuống bên chiếc bàn con trước mặt hắn ta, nàng ta rầu rĩ rót rượu vào chén rồi nhẹ giọng nói: “Thiếu gia phải cẩn thận, những cô nương lớn lên ở bờ sông Tần Hoài không chỉ bơi giỏi mà tửu lượng cũng rất cao đó.”
Triệu Miên Trạch hơi kinh ngạc, đánh giá cô nương đang rũ mi cụp mắt trước mặt mình, ánh mắt không tự chủ mà dừng lại ở hàng mi trên đuôi mắt của nàng ta.
Triệu Miên Trạch cười khẽ.
“Vậy hôm nay chúng ta phải thỏa sức uống rượu, xem sông Tần Hoài và Đông Cung, người ở đâu có tửu lượng cao hơn.”
Những lời nói không có tôn ti trật tự kiểu này, Triệu Miên Trạch không thường nói. Đêm nay lại có chút khác biệt. A Ký trộm liếc mắt nhìn hắn ta, không nói gì nữa, chỉ đưa chén rượu đã đổ đầy phần nửa cho hắn ta, còn bản thân nàng ta lại cầm một chén đầy, uống cạn trong một hơi, rồi thấy Triệu Miên Trạch cũng trực tiếp uống cạn chén rượu.
“Rượu ngon!”
Hắn ta mỉm cười khen ngợi nhưng lại ho khan không thôi.
“Thiếu gia, người uống ít một chút, người ho quá.” Giọng nói A Ký vẫn khó chịu như trước. Như để tranh uống rượu với hắn ta, nàng ta lại rót chén rượu thứ hai, cố ý cản Triệu Miên Trạch uống rượu, “Trước đây, cha ta là một con sâu rượu, thường uống say rồi ngã xuống dưới tán hoa đào trong viện, nương của ta thường chê cười ông ấy, chẳng lẽ ông ấy muốn học theo Đào Công ‘Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian, bất nguyện cúc cung xa mã tiền’* hay sao? Tửu lượng của cha ta không tốt, rượu lại nặng, mỗi lần ông ấy đều cười đùa với nương ta rồi mới thôi. Khi đó ta còn nhỏ, ta cảm thấy việc uống say dưới tán hoa đào, lại cùng người thương yêu chơi đùa trêu chọc là chuyện tốt đẹp nhất thế gian này...”
(*) Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian, bất nguyện cúc cung xa mã tiền: Thà được chết già trong hoa rượu còn hơn cúi đầu trước ngựa xe – Đào Hoa am ca (Đường Bá Hổ)
Dưới ánh lửa lập lòe, giọng nói của A Ký trở nên xa xôi, toàn là nàng ta nói, còn Triệu Miên Trạch chỉ nghe. Dần dần, tầm mắt hắn ta phóng ra xa, những lời nàng ta nói cũng trở nên mờ mịt. Không biết những hồi ức đó rốt cuộc là chuyện cũ của nàng ta hay là chuyện xưa của hắn ta nữa.
A Ký đã theo Triệu Miên Trạch mười bốn năm, đã quen biết hắn ta hơn hai mươi năm. Từ bờ sông Tần Hoài ẩm ướt tới những phiến đá rắn chắc nhiễm phong trần năm tháng chốn Đông Cung, từ mưa bụi phía Nam đến tuyết đọng phương Bắc, nàng ta đã không còn là tiểu cô nương mới biết yêu, hắn ta cũng không còn là hoàng trưởng tôn oai phong lẫm liệt, rạng rỡ của Đại Yến...
Nói đến mức hưng phấn, nàng ta đã quên mất mục đích ban đầu trước khi uống rượu của mình – đó là uống hết sạch rượu của hắn ta, để hắn ta không còn rượu mà uống nữa.
Nàng ta cứ thế, rót hết chén này tới chén khác.
Hắn ta cũng uống hết chén này tới chén khác một cách vô cùng tao nhã.
Quả nhiên, cô nương sông Tần Hoài có tửu lượng cao hơn.
Trước đây, ngoài những lúc cần thiết thì Triệu Miên Trạch không hề uống rượu, tửu lượng của hắn ta cực kém. Hắn ta uống không nhiều bằng A Ký nhưng lại say nhanh hơn nàng ta nhiều, chưa được mấy chén, khóe môi hắn ta đã mang theo ý cười mơ hồ, không say rượu mà ngã dưới tán hoa đào, chỉ say rượu mà ngã trên chăn bông của mình mà thôi.
Công tử tao nhã nhuốm hương rượu thơm ngát, dáng nằm nghiêng nghiêng kia lại vô cùng mê người.
“Thiếu gia, thiếu gia?”
A Ký thả chén rượu xuống, khẽ huých cánh tay hắn ta nhưng hắn ta không hề có chút phản ứng nào, nàng ta sờ tay lên vầng trán của hắn ta kiểm tra, đang muốn kéo chăn đắp lại cho hắn ta thì lại thấy đôi mày kiếm của hắn ta nhíu lại, mở mắt ra như tỉnh như say, hắn ta đột nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng ta mà nói một câu.
“Ngày mai ngươi đi đi, không cần tiếp tục đi theo ta nữa.”
Triệu Miên Trạch đột nhiên nói một câu khó hiểu như vậy khiến A Ký không hiểu lắm.
“Thiếu gia... người say rồi ư?”
Một người khi nói bản thân đang say thì đa phần đều không hề say chút nào. Nhưng khi hắn ta nói mình không say, hoàn toàn không sao cả thì thật ra hắn ta đã say đến ngất ngư rồi. Cũng như Triệu Miên Trạch lúc này vậy, mặt hắn ta nhuốm một màu đỏ hồng vì say, lúc nói chuyện, đến mí mắt hắn ta cũng đã không mở ra nổi nữa.
“Ta không say! Ngày mai thức dậy, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa... Ngươi, nhớ mang chút ngân lượng theo... Tìm một vị hôn phu tốt... gả cho người ta đi. Nếu cứ chần chừ tiếp thì ngươi sẽ trở thành cô nương già đó.”
A Ký cười khổ, dém chăn cho hắn ta, “Đúng vậy, người cũng biết ta là cô nương già, đã không gả đi được nữa rồi. Ta còn đi đâu được đây? Thiếu gia muốn đuổi ta đi, ta càng không đi...”
Triệu Miên Trạch dường như tức giận trước sự chống đối của nàng ta, hắn ta bực dọc khoát tay áo, nhưng có lẽ đã uống quá nhiều, tiếng hít thở của hắn ta dần dần đều lại, dường như đã chìm vào giấc ngủ, không còn chút âm thanh nào nữa.
Ở trong cung, A Ký rất ít khi có thể nhìn hắn ta ngủ ở khoảng cách gần như vậy.
Khi ra ngoài cung, cũng không rõ hắn ta bận tâm điều gì mà không cho phép nàng ta hầu hạ hắn đi ngủ.
Giờ đây, khi hắn ta say rượu rồi thì đây là cơ hội duy nhất của nàng ta ư?
Thật ra A Ký cũng đã uống rất nhiều, đầu óc nàng ta trở nên mơ hồ, nàng ta nhìn Triệu Miên Trạch đang nằm mê man trên giường rồi xoa gương mặt nóng bỏng của mình, càng cảm thấy gương mặt của hắn ta sao mà tuấn mỹ, tao nhã vô song đến vậy. Nàng ta thầm nghĩ, một người đàn ông như hắn ta, từ nhỏ đã cao quý bất phàm, đứng ở trên cao rồi nhỉ? Nhưng thế sự trêu ngươi, hắn ta lại chỉ có thể ngủ trên chiếc giường đơn sơ như vậy khiến nàng ta đột nhiên cảm thấy rằng, đối với Triệu Miên Trạch, tình cảnh thế này thật sự là một sự khinh nhờn.
“... Ta nên đối xử với người thế nào đây?”
Nàng ta cúi đầu nói, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.
Nếu như có thể, nàng ta tình nguyện dùng mọi thứ mình có để đổi lại vinh quang ngày nào cho hắn ta, để hắn ta không phải bôn ba lênh đênh lưu lạc như vậy nữa. Nhưng nàng ta không chỉ là một cô gái, mà còn là một cô gái vô cùng bình thường, nàng ta không có bản lĩnh hô mưa gọi gió như Hạ Sở, thậm chí ngay cả việc giúp hắn ta hoàn thành được nguyện vọng của mình là muốn tới hoàng thành để gặp người con gái mình yêu thương cũng không làm được.
Gương mặt A Ký nghiêm lại, nàng ta chưa bao giờ cảm thấy thất vọng, chán chường như giây phút này.
“Thiếu gia, là ta vô dụng... rất vô dụng...”
Nàng ta buông tay xuống, thở dài một hơi rồi xoay người lui ra ngoài, lại cảm thấy chân mình như nhũn ra, hơi rượu như xông lên tận đầu. Nàng ta nhíu mày, ngồi trên ghế mềm bên cạnh giường, ngửi mùi rượu trên tay áo, lại nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường, trong lòng đột nhiên dâng lên một ước vọng vô cùng mãnh liệt.
Ba mươi tuổi, nàng ta quả thật đã là một cô nương già rồi.
Nhưng nàng ta chưa từng thân cận với đàn ông nên không có những suy nghĩ, ham muốn mãnh liệt như bây giờ.
Nàng ta muốn hôn lên đôi môi của hắn ta.
Dù sao hắn ta cũng đang ngủ, sẽ không biết gì đâu. Nàng ta chỉ hôn một cái thôi.
Nàng ta chống người đứng dậy, khẽ cúi đầu, động tác hơi lưỡng lự nhưng mục tiêu vẫn rất chính xác.
Trên người hắn ta, ngoại trừ mùi rượu thì vẫn còn khí chất nho nhã, nàng ta không biết nên gọi mùi vị này là gì, chỉ biết là ngày trước, khi nàng ta ngửi thấy mùi hương ấy thì nhất định sẽ lùi bước. Rốt cuộc, giờ nàng ta có thể ở gần nó đến vậy rồi.
Nàng ta cảm thấy dường như bản thân mình cũng đang say.
Chỉ nhẹ nhàng hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước một cái rồi nàng ta sẽ rời đi ngay.
Đôi môi của hắn ta vừa mềm mại, vừa sạch sẽ, lại mang theo hương rượu mát lạnh.
Nhưng phàm là người thì sẽ có lòng tham, chỉ một lần sẽ khiến nàng ta cảm thấy không đủ.
Thấy hắn ta vẫn nhắm nghiền hai mắt, nàng ta nhắm mắt lại, lại gần lần nữa.
Lần này, Triệu Miên Trạch trở mình, đôi môi của nàng ta lướt qua gò má của hắn ta.
Nàng ta hoảng sợ, trái tim như bị bóp chặt, xoay người muốn bỏ chạy.
“... Thay quần áo cho ta.” Dường như Triệu Miên Trạch đã say đến mơ hồ, không biết nàng ta là ai nữa. Hắn ta chỉ cúi đầu khẽ gọi, giọng nói khàn khàn mang theo men say khiến nàng ta nghe mà trái tim đập chậm một nhịp, bước chân khựng lại như ma xui quỷ khiến, nàng ta quay đầu lại nhìn hắn ta.
Hai mắt Triệu Miên Trạch vẫn nhắm chặt như cũ, không hề tỉnh lại.
A Ký nâng mu bàn tay lên xoa miệng, nghĩ tới nụ hôn vừa rồi.
Người ta nói: “Uống rượu là gan sẽ to ra”, nếu không uống rượu thì dù nàng ta có tới hai mươi lá gan thì cũng không dám khinh bạc Triệu Miên Trạch như vậy, nhưng lúc này lại hoàn toàn khác, máu nóng trong cơ thể nàng ta sôi trào, trái tim co rút, mỗi tế bào trên người đều đang kêu gào ầm ĩ.
Hắn ta say rồi, dù nàng ta có làm gì đi chăng nữa, hắn ta cũng sẽ không hề hay biết.
Hơn nữa, nếu ngày mai khi hắn ta tỉnh lại mà vẫn muốn đuổi nàng ta đi thì nàng ta còn có thể ở lại hay sao?
Triệu Miên Trạch là một người ôn hòa nhã nhặn nhưng vẫn luôn có khí phách của bậc đế vương, cho tới giờ, hắn ta đã nói một sẽ không có hai.
Nàng ta chưa từng tưởng tượng rằng nếu nàng ta thật sự rời khỏi hắn ta thì những ngày tháng sau này, nàng ta sẽ sống như thế nào đây? Một người hầu hạ một người sẽ thành thói quen, một người bảo vệ một người thành thói quen, mà một người thích một người đương nhiên cũng sẽ là thói quen. Triệu Miên Trạch chính là thói quen của Hồng A Ký.
Nàng ta run rẩy vươn tay hướng về phía cổ áo của hắn ta rồi cởi bỏ bộ trung y rộng thùng thình xuống.
Khi bàn tay Hồng A Ký hướng về phía hông của hắn ta thì càng run rẩy mạnh hơn.
Nàng ta nghĩ, nếu nàng ta trở thành người của hắn ta rồi thì liệu hắn ta còn có thể đuổi nàng ta đi nữa không?
Ngoài quần áo của bản thân, Hồng A Ký chưa từng cởi quần áo của người khác, càng không nói đến cởi quần áo của đàn ông. Tuy rằng quần áo trên người Triệu Miên Trạch không có gì phức tạp nhưng nàng ta lại cảm thấy việc cởi quần áo này còn khó khăn hơn nhiều so với việc bảo nàng ta đi giết một người.
Bàn tay nàng ta run rẩy, có thể cầm được kiếm nhưng lại không thể cầm được một chiếc áo thế này.
Đến khi chiếc quần lót của hắn ta được đặt lên chiếc ghế con thì cuối cùng nàng ta đã lột sạch hắn ta ra.
Đây là thần linh trong mắt nàng ta, mà người đàn ông mà bình thường không thể mạo phạm.
Nhưng giờ đây, nàng ta lại… lột sạch toàn bộ quần áo của hắn ta.
Khi con người ta làm những chuyện mạo hiểm thì thần kinh sẽ trở nên vô cùng hưng phấn. Giờ phút này, Hồng A Ký chính là như vậy, hai mắt nàng ta nhòa đi, hai gò má đỏ bừng, đầu óc mông lung, trái tim đập nhanh không ngừng nghỉ, tựa như nàng ta đang làm chuyện gì đó tội ác tày trời vậy. Nàng ta vừa nhanh chóng vừa chuẩn xác nằm lên trên giường, bên cạnh Triệu Miên Trạch, lại kéo chăn bọc kín hai người bọn họ lại.
Dưới chăn, nàng ta cứ thế cởi từng thứ từng thứ trên y phục của mình đến khi toàn thân sạch sẽ.
Kế tiếp nàng ta nên làm gì nhỉ? Đầu óc nàng ta dường như không còn là của mình nữa, tất cả hoàn toàn trống rỗng.
Trong cơn hoảng hốt, nàng ta lại nghĩ, nếu không làm gì, cứ thế ngủ đến tận sáng sớm mai thì hắn ta cũng không thể đuổi nàng ta đi nữa nhỉ?... Nếu giờ mà để bọn Lư Huy đi vào nhìn thấy thì hắn ta sẽ không còn lý do gì mà đuổi nàng ta đi nữa đâu? Trong đầu nàng ta không ngừng suy nghĩ lung ta lung tung, mạch suy nghĩ cũng không rõ ràng.
Có lẽ là nàng ta thật sự say rồi. Nghĩ vậy, nàng ta liền có lý do.
Dù gì thì cũng đã lên đến núi rồi, nàng ta không sợ phải đánh hổ.
Đã làm chuyện đi quá giới hạn rồi thì có làm nhiều một chút hay ít một chút thì kết quả đều như nhau. Không sợ! Nàng ta tự an ủi bản thân như vậy rồi khẽ xốc chăn bông lên, nhìn thân thể rám nắng mà rắn chắc của Triệu Miên Trạch, đó là sức mạnh hoàn toàn khác biệt với nữ giới… Trông hắn ta gầy gò, nhã nhặn như vậy nhưng không ngờ khung xương cũng rắn chắc lắm. Mặt nàng ta đỏ rực rồi vươn bàn tay ra. Từ gương mặt, đến cổ, bả vai, chậm rãi vuốt ve xuống dưới... Đôi môi nàng ta cũng dần dần hạ xuống.
Chết thì chết vậy.
Vừa nhắm mắt lại hôn hắn ta, nàng ta vừa nghĩ như thế.
Nhưng sự ấm áp, mềm mại trong tưởng tượng kia còn chưa chạm tới, giọng nói như say khiến người ta say mê lại vang lên bên cạnh.
“... A Ký, đừng nghịch.”
A Ký hơi kinh ngạc.
Rốt cuộc hắn ta say hay không say vậy? Sao hắn ta lại biết đó là nàng ta?
“Thiếu gia...” Nàng ta lại khẽ gọi.
Triệu Miên Trạch chỉ ừ một tiếng nhưng không hề mở mắt.
Toàn thân A Ký nóng lên, trống ngực đập tới cực hạn.
Nàng ta đột nhiên hiểu ra rằng hắn ta chuẩn bị giữ lại cái mạng nhỏ cho nàng ta, tìm cho nàng ta một bậc thang để bước xuống, ý muốn bảo nàng ta tự cút đi? Khinh bạc chủ tử lại đúng lúc bị bắt gặp thế này, sự lúng túng khiến nàng ta không còn dũng khí tiếp tục phạm tội được nữa, dù cho lúc trước nàng ta nghĩ điều gì, làm cái gì thì trước mắt nàng ta chỉ nghĩ muốn tìm lỗ nẻ nào đó mà chui vào hoặc là dứt khoát cắt cổ tự sát luôn.
Thân thể nàng ta không kiềm chế được mà dịch ra bên ngoài, muốn mặc quần áo để chạy lấy người.
Nhưng vừa nghiêng người qua thì lại bị một đôi tay ôm từ sau lưng.
Cả người A Ký cứng ngắc, không hề nhúc nhích.
“Thiếu gia...?”
Triệu Miên Trạch không trả lời, cũng không hề mở mắt, hay nói cách khác, thật ra hắn ta không hề tỉnh lại, chỉ dựa vào bản năng của đàn ông mà ôm lấy nàng ta rồi xoay người đổi tư thế. Hắn ta ở trên, nàng ta nằm dưới, gương mặt hắn ta nóng đến kinh người chôn ở cổ nàng ta, hơi thở như lửa đốt giống như ngọn lửa nóng bỏng đốt cháy ý thức của nàng ta, giọng nói của hắn ta vừa lưu luyến vừa khiến người mê say.
“Đừng đi.”
“Thiếu gia...” A Ký than nhẹ một tiếng, lồng ngực nàng ta như có chú thỏ con không ngừng chạy loạn. Nàng ta muốn xoay người nhưng hắn ta lại ghì chặt tay nàng ta, ngăn nàng ta lại, không cho nàng ta nhúc nhích, hắn ta không nói lời nào, chỉ dùng nụ hôn nóng rực mà hôn nàng ta.
“Vì sao?”
Nàng ta dường như nghe thấy bản thân mình hỏi hắn ta câu ấy.
Đây là một vấn đề vô cùng ngu xuẩn, nàng ta có hỏi nhưng cũng không nhận được câu trả lời.
Cũng chính đêm hôm đó, nàng ta mới biết được thì ra đàn ông và phụ nữ lại khác biệt như vậy. Trong lòng bọn họ có thể yêu thương một người phụ nữ khác nhưng lại không ngần ngại tìm kiếm sự thỏa mãn, vui thích trên cơ thể nàng ta.
Trong khoảnh khắc đặc biệt nhất, nàng ta thấy hắn ta nhíu mày lại, thậm chí còn có lúc đã mở mắt ra rồi nhắm lại.
Nàng ta biết hắn ta đã tỉnh, nhưng hắn ta không ngừng lại, không nói chuyện, cũng không chứng minh với nàng ta bất cứ điều gì. Trong thôn nhỏ nằm ngoài tân kinh, trong sự yên tĩnh đến quỷ dị, hắn ta thở dốc mãnh liệt rồi hoàn thành trải nghiệm lần đầu tiên trong đời nàng ta.
A Ký đỏ mặt, trợn mắt, đối mặt với đôi mắt đen trầm lắng của Triệu Miên Trạch.
“A Ký.” Triệu Miên Trạch vẫn chưa mặc quần áo, cũng không kéo chăn, trên trán vẫn còn vương mồ hồi, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, hắn ta đối diện với đôi mắt ngượng ngùng của nàng ta, nhíu mày thật chặt, “Ta không thể cho ngươi bất cứ thứ gì cả.”
“Hả?” A Ký vẫn còn chưa hoàn hồn sau dư âm ban nãy.
Triệu Miên Trạch không giải thích, chỉ nhìn nàng ta chằm chằm không hề chớp mắt.
Nàng ta bừng tỉnh. Cái hắn ta nói hẳn là về danh phận mà mọi cô gái khác đều coi trọng chăng? Hiện giờ Triệu Miên Trạch quả thật không thể cho nàng ta bất cứ thứ gì thật, thậm chí ngay cả một cuộc sống yên ổn cũng không. Nhưng cũng như nhiều năm trước nàng ta từng trả lời câu hỏi của Hạ Sở, “Trang Tử không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá? Một người muốn gì, cần gì thì ngoại trừ bản thân người đó ra, người khác mãi mãi không thể hiểu được.
Nàng ta cắn môi dưới, lắc đầu, “Ta chỉ muốn đi theo bên cạnh người.”
Im lặng không một tiếng động, hai người bọn họ nhìn nhau.
Triệu Miên Trạch trầm mặc hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng xoa đầu nàng ta, khàn giọng nói, “Ngươi thật ngốc.”
“Ta tình nguyện.” Nàng ta nhếch môi, lúm đồng tiền như hoa.
…
Đêm nay, không khí ở phủ Bắc Bình vừa khẩn trương vừa áp lực, quan binh xung quanh vừa xếp hàng tuần tra vừa tìm kiếm, mà ánh lửa ở nông trại gần núi chốn ngoại ô này lại sáng tới bình minh. Sau nửa đêm, bọn họ trằn trọc bên nhau tới sáng, không liên quan tới tình cảm. Giữa nam và nữ, có nhiều lúc chỉ là vì cô đơn mà dựa vào nhau, thỏa mãn lẫn nhau. Đối với A Ký, nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một đêm này, nàng ta từng chỉ hy vọng rằng mình có thể lặng lẽ theo bên cạnh hắn ta, được nhìn hắn ta sớm sớm chiều chiều, bởi vậy, nàng ta vô cùng cảm tạ sự mỹ lệ mà ông trời đã ban tặng cho mình thế này.
Hắn ta thật sự rất nhiệt tình.
A Ký yên lặng tính toán, có lẽ đã hơn năm năm, hắn ta chưa từng gần gũi bất cứ người phụ nữ nào. Trong khoảnh khắc, dựa vào bản năng của nữ giới, nàng ta có thể cảm nhận được sự say mê của hắn ta, sự chú tâm của hắn ta. Sự say mê này vì nàng ta mà có, sự chú tâm này cũng dành cho chính nàng ta. Chỉ cần như thế, mặc dù chỉ là vui sướng trong giây lát nhưng như vậy đã là đầy đủ, trọn vẹn rồi.
Xưa nay, những chuyện mỹ lệ thế này, cần gì phải hỏi rõ làm chi?
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Chẳng mấy chốc, trời đã rạng sáng, A Ký đỏ mặt, muốn đứng dậy rời đi.
Hắn ta lại ôm lấy eo nàng ta, “Ngủ thêm một chút đi.”
Cái ôm ấy rất ấm áp khiến nàng ta không thể rời đi được, yêu cầu như vậy khiến nàng ta thẹn thùng xấu hổ quay về nằm trong lòng hắn ta, gối đầu lên cánh tay hắn ta, nhỏ giọng nói, trong giọng nói của nàng ta có sự hồi hộp của cô gái sau khi làm chuyện phong nhã, “Ta sợ... bọn Lư Huy phát hiện.”
Triệu Miên Trạch ho khan một tiếng, mỉm cười rồi ôm chặt eo nàng ta, kéo nàng ta vào lòng mình, lại đổi một tư thế thoải mái hơn rồi nhẹ giọng đáp, “Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, ngươi nghĩ bọn họ không nghe thấy sao?”
A Ký suy nghĩ, chân tay nàng ta luống cuống bấu chặt lấy hắn ta nhưng lại không nói nổi nên lời.
Bọn họ làm chuyện hoang đường suốt một đêm như vậy, sao bọn Lư Huy lại không nghe thấy chứ?
Ngày trước, khi còn ở trong cung, chính bản thân nàng ta cũng từng gác đêm cho Triệu Miên Trạch… Khi đó nàng ta chỉ có thể đứng từ rất xa rồi chính tai nghe những âm thanh mà hắn ta làm chuyện vui thú chốn khuê phòng cùng với đám phi tần, nàng ta biết tất cả, biết rõ ràng nhưng trái tim đã sớm chết lặng.
“Không cần lo lắng, chuyện không nên làm đều đã làm rồi.”
Dường như sợ nàng ta bối rối, hắn ta vừa cười vừa nói, “Ta sẽ nói với bọn họ, là ta say rượu thất đức nên đã mạo phạm ngươi.”
Trong lòng A Ký vô cùng ấm áp, “Đa tạ thiếu gia.”
Hắn ta thật sự là một người đàn ông dịu dàng, nhân hậu... Đây chính là bản chất con người hắn ta. Trong lòng A Ký, cho tới bây giờ, hắn ta chưa từng làm chuyện gì không tốt cả, thậm chí, vì người con gái mà hắn ta yêu thương, hắn ta còn có thể làm rất nhiều chuyện mà đàn ông khắp thế gian này không thể làm được. Nếu nói hắn ta có điều gì không tốt thì đó là lúc mà hắn ta nên yêu thương Hạ Sở nhất thì lại không yêu thương nàng ấy, còn dễ dàng tin tưởng Hạ Vấn Thu. Đến thời điểm không nên yêu thương Hạ Sở thì hắn ta lại yêu nàng ấy đến mức không thể kiềm chế nổi.
“Suy nghĩ gì vậy?” Triệu Miên Trạch nhẹ tay vuốt tóc nàng ta, hỏi xong cũng không chờ nàng ta đáp lời, vừa săn sóc vừa nói, “Ngủ thêm một lúc đi, ngày mai còn phải khởi hành, nếu sức lực không đủ thì làm sao đi được?”
A Ký vội ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự vui vẻ, “Thiếu gia, người đã nghĩ thông sao?”
Khóe môi Triệu Miên Trạch chất chứa nụ cười, giọng hắn ta rất nhỏ, “Ừ.”
Được hắn ta dịu dàng săn sóc như vậy là chuyện mà A Ký chưa từng được cảm nhận, nàng ta nhìn thẳng vào đôi mắt hắn ta như không hề biết chán, nàng ta giống như đang nói mơ, “Thiếu gia, được làm người phụ nữ của người, thật tốt.”
Triệu Miên Trạch mỉm cười, ôm nàng ta càng thêm chặt, “Ngủ đi.”
“Ừm.” Nàng ta ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không hỏi tiếp vì sao hắn ta lại đột nhiên nghĩ thông, không tiếp tục làm chuyện mạo hiểm kia nữa, cũng không hỏi hắn ta về chuyện nghìn dặm xa xôi vào kinh mà không gặp được Hạ Sở thì có tiếc nuối không? Trong giây phút ấy, nàng ta thỏa mãn nhắm mắt lại, nằm trong lòng hắn ta, ngủ một giấc an ổn nhất suốt năm năm nay.
“Ngươi thật ngốc.”
Triệu Miên Trạch nói nhỏ, hơi thở của hắn ta quanh quẩn trên đỉnh đầu nàng ta giống như một bài hát ru, quẩn quanh trong giấc ngủ của nàng ta...
Đến khi nàng ta tỉnh lại thì đã gần trưa.
Mở mắt ra là chiếc màn xanh quen thuộc.
Những chuyện đêm qua ùn ùn kéo đến, lấp đầy trí óc nàng ta khiến nàng ta theo bản năng tìm người bên cạnh mình.
Nhưng chỉ thấy bên cạnh trống rỗng, lạnh như băng.
Nàng ta hơi giật mình, vội vã ngồi dậy, “Thiếu gia?”
Không có tiếng trả lời, một dự cảm không tốt tràn ngập trí óc nàng ta, nàng ta vội vã mặc quần áo, rời giường ra khỏi phòng. Vẫn là chỗ ấy, vẫn là sắc trời màu xanh trong vắt không một gợn mây, nhưng trong nông trại không hề có Triệu Miên Trạch, ngay cả bọn Lư Huy cũng không thấy một ai cả.
Một thôn phụ trung niên vừa cười tủm tỉm vừa bước đến gần nàng ta.
Trên tay bà ta còn mang theo một bọc đồ lớn, gọi một tiếng “cô nương” rồi nhiệt tình nhét nó vào tay nàng ta và nhỏ giọng nói, “Ngựa đã cho ăn đầy đủ rồi, đang buộc trên cái cây gần cửa… Thiếu gia nói đừng gọi ngươi, để ngươi ngủ tiếp...”
A Ký như nằm mơ giữa ban ngày, nhìn đôi môi không ngừng hé mở của thôn phụ kia.
Cuối cùng nàng ta đã hiểu.
Triệu Miên Trạch dẫn bọn Lư Huy đi rồi, chỉ để lại một mình nàng ta. Thì ra hôm qua hắn ta nói “khởi hành” không phải là nói về hắn ta, mà là về nàng ta... Thì ra, rốt cuộc hắn ta vẫn đuổi nàng ta đi. Dù cho đêm qua bọn họ có chung chăn chung gối thì hắn ta cũng không nghĩ tới việc muốn nàng ta, hắn ta không chỉ không thể cho nàng ta một danh phận mà ngay cả cơ hội làm người hầu hạ bên cạnh, hắn ta cũng đã tước đoạt.
Một đêm kiều diễm cuối cùng chỉ là một giấc mộng.
Nàng ta cười khổ, mở cái bọc quần áo nặng trịch ra.
Bên trong đó có vàng bạc trang sức, chỉ không có đôi câu vài lời.
Đến một chữ giải thích cũng không có.
Quả nhiên, trái tim của hắn ta chỉ thuộc về một mình Hạ Sở. Đối với những người phụ nữ khác, hắn ta vẫn không quan tâm chút nào.
Đang suy nghĩ thì bên ngoài phòng vang lên một tràng tiếng bước chân, nàng ta vội vàng thu lại tâm tình, vuốt bao quần áo, quàng nó trên lưng rồi xoay người lên ngựa, đang chuẩn bị rời đi thì lại thấy một người đàn ông da đen khỏe mạnh, cường tráng chạy vội tới.
“Nương! Con đã trở về!”
Xem ra người nọ là con trai của thôn phụ kia, A Ký ở đây đã ba ngày nay mà chưa từng gặp cậu ta. Nhưng khi vừa nhìn thấy quần áo trên người cậu ta là trang phục của Cấm Quân ở hoàng thành thì nàng ta kinh ngạc, nghiêng người chắp tay với thôn phụ rồi giục ngựa rời đi.
Sau lưng nàng ta mơ hồ truyền tới giọng nói của chàng trai kia và thôn phụ…
“Nương, mấy hôm nay người có khỏe không? Con rất nhớ người.”
Trong ánh mắt thôn phụ tràn đầy ý cười, bà ta kéo tay con trai, ân cần hỏi han, “Khỏe, nương rất khỏe. Trụ Tử, sao hôm nay con đã về rồi, không có việc gì làm nữa à?”
“Hôm nay song hỷ lâm môn, cấp trên cho con nghỉ nửa ngày nên con cố ý về thăm nương.”
Thôn phụ cũng mỉm cười, “Sao lại song hỷ?”
Cậu ta nói: “Chuyện hỷ thứ nhất là sinh nhật của nương nương, chuyện hỷ thứ hai là hôm nay Cấm Quân bắt được vài người… Cấp trên của con nói, người đó rất có khả năng là… Kiến Chương Đế...”
Roi ngựa trên tay A Ký khựng lại giữa không trung rồi chậm rãi hạ xuống.
Quả nhiên hắn ta vẫn đi...
Còn đi thẳng thừng như vậy, hắn ta bảo nàng ta phải làm sao đây?
Giọng nói của nàng ta lúc đầu còn bình thản, sau đó đã chuyển sang sợ hãi. Trong sự sợ hãi còn mang theo nỗi kinh ngạc lẫn đau lòng.
“Kẻ nào đã mang rượu tới cho người?”
Ánh mắt nàng ta dừng lại trên thân hình mạnh mẽ kiên cường của Triệu Miên Trạch. Ngọn đèn dầu trong phòng mờ mờ ảo ảo, gió nhẹ khe khẽ thổi qua đốm lửa, trên xà nhà, một cái mạng nhện rách rưới đu đưa trước gió, nhưng hắn ta vẫn cứ yên lặng như thế, cả người hắn ta như bị ánh lửa mờ ảo tạc thành một pho tượng điêu khắc lặng lẽ.
Gần như theo bản năng, A Ký muốn lao đi tìm Lư Huy để tính sổ.
Trên đường tới tân kinh, Triệu Miên Trạch bị nhiễm phong hàn, không ngừng ho khan, rõ ràng hắn ta còn đang phải uống thuốc, nhưng trên chiếc bàn con bên cạnh hắn ta giờ lại đang có mấy vò rượu Nữ Nhi Hồng nổi tiếng, miếng lụa đỏ đậy miệng vò kia tựa như đang nhe răng trợn mắt cười nhạo nỗi lo lắng của nàng ta.
“Đừng trách Lư Huy, đây là mệnh lệnh của ta.”
Triệu Miên Trạch dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu nàng ta, hắn ta thản nhiên giải thích.
Sau đó, hắn ta lại vẫy tay với nàng ta, ý bảo nàng ta lại gần hơn.
A Ký giống như có cừu oán với mấy vò rượu vậy, nàng ta đen mặt, lầm lì bước đến trước mặt hắn ta, cúi thấp đầu xuống, hai mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, lúng ta lúng túng nói: “Thiếu gia chẳng biết quý trọng bản thân mình gì cả. Cho dù người không quan tâm đến thân thể mình thì cũng nên nghĩ cho những người hầu kẻ hạ cho người chứ?”
Triệu Miên Trạch nhìn kĩ đuôi mắt của nàng ta. Lông mi ở nơi đuôi mắt của nàng ta có vẻ rất dài, phía trên lại cong vút, bởi vì nàng ta hóa trang nên gương mặt càng thêm thanh tú, anh tuấn, cũng khiến nàng ta có thần sắc rất khác so với những cô gái khác.
Mọi khi ở trong cung, Triệu Miên Trạch không hề chú ý tới dáng vẻ này của nàng ta.
Thứ nhất, lúc nào nàng ta cũng mặc trang phục nam giới của Cấm Quân, ngoại trừ việc đầu nàng ta hơi nhỏ một chút ra thì hoàn toàn không khác gì mấy tên thị vệ nam của hắn ta cả. Thứ hai là phụ nữ trong hậu cung của hắn ta muôn hồng nghìn tía, lại nhiều như lông trâu, thời điểm mà hắn ta có thể chăm chú để ý tới nàng ta thật sự quá ít.
Còn hiện giờ thì hắn ta nhàn rỗi rồi.
Nhàn rỗi tới nỗi cả ngày, ngoài chạy trối chết, đọc sách, chơi cờ ra thì gần như không còn chuyện gì khác để làm nữa cả.
Lúc này hắn ta mới phát hiện thật ra nàng ta cũng rất xinh đẹp.
Ánh mắt nhu hòa, dịu dàng của Triệu Miên Trạch nhìn thẳng vào hàng mi của nàng ta.
“A Ký, ngươi theo ta đã bao lâu rồi?”
Hồng A Ký hơi sửng sốt, dần khôi phục lại tinh thần từ chỗ mấy bình rượu, có lẽ nàng ta cũng đã phát hiện ra rằng khi nãy mình trách mắng hắn ta đã đi quá giới hạn. Nàng ta ngẫm nghĩ ý tứ trong câu hỏi của hắn ta rồi cúi đầu thấp hơn một chút: “Hồi bẩm thiếu gia, thuộc hạ vào Đông Cung từ năm Hồng Thái thứ hai mươi hai, tính đến nay đã hơn mười bốn năm...”
Mười bốn năm...
Trong cuộc đời của mỗi người có bao nhiêu lần mười bốn năm cơ chứ?
Lông mày Triệu Miên Trạch vô thức nhíu lại, ánh mắt lướt qua thân thể của Hồng A Ký, dưới ánh lửa lập lòe của ngọn đèn dầu, ngoại trừ vẻ ngoài tôn quý ra thì toàn thân nàng ta đều toát ra vẻ cô đơn.
Hắn ta hỏi: “Nhà ngươi vốn là ở bên bờ sông Tần Hoài phải không?”
Hồng A Ký lại ngẩn ra, “Vâng, mà sao thiếu gia sao biết?”
Triệu Miên Trạch thản nhiên nói, “Phụ thân ngươi từng nói.”
Hồng A Ký nghĩ đến mới ngày nào mình còn trộm đi theo phụ thân tới Đông Cung giảng bài, nhìn thấy Triệu Miên Trạch vẫn còn nhỏ tuổi, cảm thấy như đã cách mấy đời. Có nhiều chi tiết, nhiều hình ảnh đã trở nên mơ hồ trong trí nhớ, nhưng chỉ có hình ảnh sườn mặt anh tuấn đang đọc sách bên song cửa đã luôn khắc sâu vào tâm trí nàng ta – đó là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Triệu Miên Trạch.
Suy nghĩ trong giây lát, nàng ta cười nói: “Không ngờ rằng trí nhớ của thiếu gia lại tốt như vậy.”
Những người có thể nhớ kĩ được chuyện cũ của mười bốn năm về trước thật ra không nhiều lắm.
Triệu Miên Trạch cũng mỉm cười, “Ta vốn là một người thông minh mà.”
Khi hắn ta nói những lời này, có lẽ là nhớ lại cuộc sống trong cung những ngày còn thơ bé cũng như sự tôn quý và những đãi ngộ khi hắn ta còn là hoàng trưởng tôn thời Hồng Thái Đế đang tại vị. Triệu Miên Trạch cười vô cùng thoải mái, dưới ngọn đèn dầu, hàm răng trắng của hắn ta sáng lấp lánh như ngọc. Lúc này, hắn ta lại tán gẫu chuyện nhà với nàng ta như vậy khiến A Ký cảm thấy rất khó hiểu.
Mấy năm sống kiếp lưu vong, Triệu Miên Trạch không nói nhiều lắm, ôn chuyện cũ với nàng ta kiểu này thì càng ít hơn.
Hôm nay hắn ta làm sao vậy? Sinh thần của hoàng hậu đã chạm tới tâm tư của hắn ta sao?
Hồng A Ký rầu rĩ suy đoán rồi lập tức bình thường trở lại. Dù có là thời điểm nào, nơi nào đi chăng nữa, hết thảy mọi cảm xúc vui, buồn, giận hay hạnh phúc của Triệu Miên Trạch luôn có liên quan tới Hạ Sở. Ví dụ như, thú vui lớn nhất của hắn ta chính là ngày qua ngày, năm tiếp năm suy nghĩ một ván cờ mà hắn ta vĩnh viễn không thể nào giải được ấy.
Ví dụ như, thứ mà hắn ta yêu thích nhất chính là hai con búp bê đất mà Hạ Sở làm.
Ví dụ như, thứ hắn ta luôn để trên hông là cái túi hương cũ mà lúc trước Hạ Sở tặng.
Ví dụ như, trong túi tiền của hắn ta sẽ mãi mãi đặt một chiếc bùa hộ mệnh cũ kĩ.
Ví dụ như...
“A Ký, uống mấy chén cùng ta đi.”
Giọng nói của Triệu Miên Trạch vang lên vô cùng thản nhiên, mới nghe thì không có chút cảm xúc nào. Nhưng A Ký đã ở bên hắn ta lâu như vậy rồi nên vẫn nghe ra tư vị trong lời nói ấy.
Hắn ta cô đơn, không biết phải làm thế nào, từ sau biến cố ở Kim Xuyên Môn ngày đó vẫn mãi như vậy. Vương tôn mất đi hồn phách còn thích mượn rượu giải sầu, kể chuyện xưa, hồi tưởng quá khứ, nói gì đến bậc đế vương không hồn như hắn ta?
Một người từng quân lâm thiên hạ, từng đứng từ trên cao nhìn xuống vạn dặm non sông, giờ lại trăn trở nay đây mai đó như chó nhà có tang. Cách biệt một trời một vực như nước sông so với mặt biển, phàm là người bình thường thì đều rất dễ suy sụp chán chường. Nhưng năm năm nay, Triệu Miên Trạch vẫn luôn luôn duy trì sự tao nhã và quý khí của hắn ta.
Có lẽ là sự cô tịch của hắn ta đã cuốn hút nàng ta.
Trong giây lát, nàng ta không nói nổi lời cự tuyệt.
Kéo một chiếc ghế con ngồi xuống bên chiếc bàn con trước mặt hắn ta, nàng ta rầu rĩ rót rượu vào chén rồi nhẹ giọng nói: “Thiếu gia phải cẩn thận, những cô nương lớn lên ở bờ sông Tần Hoài không chỉ bơi giỏi mà tửu lượng cũng rất cao đó.”
Triệu Miên Trạch hơi kinh ngạc, đánh giá cô nương đang rũ mi cụp mắt trước mặt mình, ánh mắt không tự chủ mà dừng lại ở hàng mi trên đuôi mắt của nàng ta.
Triệu Miên Trạch cười khẽ.
“Vậy hôm nay chúng ta phải thỏa sức uống rượu, xem sông Tần Hoài và Đông Cung, người ở đâu có tửu lượng cao hơn.”
Những lời nói không có tôn ti trật tự kiểu này, Triệu Miên Trạch không thường nói. Đêm nay lại có chút khác biệt. A Ký trộm liếc mắt nhìn hắn ta, không nói gì nữa, chỉ đưa chén rượu đã đổ đầy phần nửa cho hắn ta, còn bản thân nàng ta lại cầm một chén đầy, uống cạn trong một hơi, rồi thấy Triệu Miên Trạch cũng trực tiếp uống cạn chén rượu.
“Rượu ngon!”
Hắn ta mỉm cười khen ngợi nhưng lại ho khan không thôi.
“Thiếu gia, người uống ít một chút, người ho quá.” Giọng nói A Ký vẫn khó chịu như trước. Như để tranh uống rượu với hắn ta, nàng ta lại rót chén rượu thứ hai, cố ý cản Triệu Miên Trạch uống rượu, “Trước đây, cha ta là một con sâu rượu, thường uống say rồi ngã xuống dưới tán hoa đào trong viện, nương của ta thường chê cười ông ấy, chẳng lẽ ông ấy muốn học theo Đào Công ‘Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian, bất nguyện cúc cung xa mã tiền’* hay sao? Tửu lượng của cha ta không tốt, rượu lại nặng, mỗi lần ông ấy đều cười đùa với nương ta rồi mới thôi. Khi đó ta còn nhỏ, ta cảm thấy việc uống say dưới tán hoa đào, lại cùng người thương yêu chơi đùa trêu chọc là chuyện tốt đẹp nhất thế gian này...”
(*) Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian, bất nguyện cúc cung xa mã tiền: Thà được chết già trong hoa rượu còn hơn cúi đầu trước ngựa xe – Đào Hoa am ca (Đường Bá Hổ)
Dưới ánh lửa lập lòe, giọng nói của A Ký trở nên xa xôi, toàn là nàng ta nói, còn Triệu Miên Trạch chỉ nghe. Dần dần, tầm mắt hắn ta phóng ra xa, những lời nàng ta nói cũng trở nên mờ mịt. Không biết những hồi ức đó rốt cuộc là chuyện cũ của nàng ta hay là chuyện xưa của hắn ta nữa.
A Ký đã theo Triệu Miên Trạch mười bốn năm, đã quen biết hắn ta hơn hai mươi năm. Từ bờ sông Tần Hoài ẩm ướt tới những phiến đá rắn chắc nhiễm phong trần năm tháng chốn Đông Cung, từ mưa bụi phía Nam đến tuyết đọng phương Bắc, nàng ta đã không còn là tiểu cô nương mới biết yêu, hắn ta cũng không còn là hoàng trưởng tôn oai phong lẫm liệt, rạng rỡ của Đại Yến...
Nói đến mức hưng phấn, nàng ta đã quên mất mục đích ban đầu trước khi uống rượu của mình – đó là uống hết sạch rượu của hắn ta, để hắn ta không còn rượu mà uống nữa.
Nàng ta cứ thế, rót hết chén này tới chén khác.
Hắn ta cũng uống hết chén này tới chén khác một cách vô cùng tao nhã.
Quả nhiên, cô nương sông Tần Hoài có tửu lượng cao hơn.
Trước đây, ngoài những lúc cần thiết thì Triệu Miên Trạch không hề uống rượu, tửu lượng của hắn ta cực kém. Hắn ta uống không nhiều bằng A Ký nhưng lại say nhanh hơn nàng ta nhiều, chưa được mấy chén, khóe môi hắn ta đã mang theo ý cười mơ hồ, không say rượu mà ngã dưới tán hoa đào, chỉ say rượu mà ngã trên chăn bông của mình mà thôi.
Công tử tao nhã nhuốm hương rượu thơm ngát, dáng nằm nghiêng nghiêng kia lại vô cùng mê người.
“Thiếu gia, thiếu gia?”
A Ký thả chén rượu xuống, khẽ huých cánh tay hắn ta nhưng hắn ta không hề có chút phản ứng nào, nàng ta sờ tay lên vầng trán của hắn ta kiểm tra, đang muốn kéo chăn đắp lại cho hắn ta thì lại thấy đôi mày kiếm của hắn ta nhíu lại, mở mắt ra như tỉnh như say, hắn ta đột nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng ta mà nói một câu.
“Ngày mai ngươi đi đi, không cần tiếp tục đi theo ta nữa.”
Triệu Miên Trạch đột nhiên nói một câu khó hiểu như vậy khiến A Ký không hiểu lắm.
“Thiếu gia... người say rồi ư?”
Một người khi nói bản thân đang say thì đa phần đều không hề say chút nào. Nhưng khi hắn ta nói mình không say, hoàn toàn không sao cả thì thật ra hắn ta đã say đến ngất ngư rồi. Cũng như Triệu Miên Trạch lúc này vậy, mặt hắn ta nhuốm một màu đỏ hồng vì say, lúc nói chuyện, đến mí mắt hắn ta cũng đã không mở ra nổi nữa.
“Ta không say! Ngày mai thức dậy, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa... Ngươi, nhớ mang chút ngân lượng theo... Tìm một vị hôn phu tốt... gả cho người ta đi. Nếu cứ chần chừ tiếp thì ngươi sẽ trở thành cô nương già đó.”
A Ký cười khổ, dém chăn cho hắn ta, “Đúng vậy, người cũng biết ta là cô nương già, đã không gả đi được nữa rồi. Ta còn đi đâu được đây? Thiếu gia muốn đuổi ta đi, ta càng không đi...”
Triệu Miên Trạch dường như tức giận trước sự chống đối của nàng ta, hắn ta bực dọc khoát tay áo, nhưng có lẽ đã uống quá nhiều, tiếng hít thở của hắn ta dần dần đều lại, dường như đã chìm vào giấc ngủ, không còn chút âm thanh nào nữa.
Ở trong cung, A Ký rất ít khi có thể nhìn hắn ta ngủ ở khoảng cách gần như vậy.
Khi ra ngoài cung, cũng không rõ hắn ta bận tâm điều gì mà không cho phép nàng ta hầu hạ hắn đi ngủ.
Giờ đây, khi hắn ta say rượu rồi thì đây là cơ hội duy nhất của nàng ta ư?
Thật ra A Ký cũng đã uống rất nhiều, đầu óc nàng ta trở nên mơ hồ, nàng ta nhìn Triệu Miên Trạch đang nằm mê man trên giường rồi xoa gương mặt nóng bỏng của mình, càng cảm thấy gương mặt của hắn ta sao mà tuấn mỹ, tao nhã vô song đến vậy. Nàng ta thầm nghĩ, một người đàn ông như hắn ta, từ nhỏ đã cao quý bất phàm, đứng ở trên cao rồi nhỉ? Nhưng thế sự trêu ngươi, hắn ta lại chỉ có thể ngủ trên chiếc giường đơn sơ như vậy khiến nàng ta đột nhiên cảm thấy rằng, đối với Triệu Miên Trạch, tình cảnh thế này thật sự là một sự khinh nhờn.
“... Ta nên đối xử với người thế nào đây?”
Nàng ta cúi đầu nói, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.
Nếu như có thể, nàng ta tình nguyện dùng mọi thứ mình có để đổi lại vinh quang ngày nào cho hắn ta, để hắn ta không phải bôn ba lênh đênh lưu lạc như vậy nữa. Nhưng nàng ta không chỉ là một cô gái, mà còn là một cô gái vô cùng bình thường, nàng ta không có bản lĩnh hô mưa gọi gió như Hạ Sở, thậm chí ngay cả việc giúp hắn ta hoàn thành được nguyện vọng của mình là muốn tới hoàng thành để gặp người con gái mình yêu thương cũng không làm được.
Gương mặt A Ký nghiêm lại, nàng ta chưa bao giờ cảm thấy thất vọng, chán chường như giây phút này.
“Thiếu gia, là ta vô dụng... rất vô dụng...”
Nàng ta buông tay xuống, thở dài một hơi rồi xoay người lui ra ngoài, lại cảm thấy chân mình như nhũn ra, hơi rượu như xông lên tận đầu. Nàng ta nhíu mày, ngồi trên ghế mềm bên cạnh giường, ngửi mùi rượu trên tay áo, lại nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường, trong lòng đột nhiên dâng lên một ước vọng vô cùng mãnh liệt.
Ba mươi tuổi, nàng ta quả thật đã là một cô nương già rồi.
Nhưng nàng ta chưa từng thân cận với đàn ông nên không có những suy nghĩ, ham muốn mãnh liệt như bây giờ.
Nàng ta muốn hôn lên đôi môi của hắn ta.
Dù sao hắn ta cũng đang ngủ, sẽ không biết gì đâu. Nàng ta chỉ hôn một cái thôi.
Nàng ta chống người đứng dậy, khẽ cúi đầu, động tác hơi lưỡng lự nhưng mục tiêu vẫn rất chính xác.
Trên người hắn ta, ngoại trừ mùi rượu thì vẫn còn khí chất nho nhã, nàng ta không biết nên gọi mùi vị này là gì, chỉ biết là ngày trước, khi nàng ta ngửi thấy mùi hương ấy thì nhất định sẽ lùi bước. Rốt cuộc, giờ nàng ta có thể ở gần nó đến vậy rồi.
Nàng ta cảm thấy dường như bản thân mình cũng đang say.
Chỉ nhẹ nhàng hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước một cái rồi nàng ta sẽ rời đi ngay.
Đôi môi của hắn ta vừa mềm mại, vừa sạch sẽ, lại mang theo hương rượu mát lạnh.
Nhưng phàm là người thì sẽ có lòng tham, chỉ một lần sẽ khiến nàng ta cảm thấy không đủ.
Thấy hắn ta vẫn nhắm nghiền hai mắt, nàng ta nhắm mắt lại, lại gần lần nữa.
Lần này, Triệu Miên Trạch trở mình, đôi môi của nàng ta lướt qua gò má của hắn ta.
Nàng ta hoảng sợ, trái tim như bị bóp chặt, xoay người muốn bỏ chạy.
“... Thay quần áo cho ta.” Dường như Triệu Miên Trạch đã say đến mơ hồ, không biết nàng ta là ai nữa. Hắn ta chỉ cúi đầu khẽ gọi, giọng nói khàn khàn mang theo men say khiến nàng ta nghe mà trái tim đập chậm một nhịp, bước chân khựng lại như ma xui quỷ khiến, nàng ta quay đầu lại nhìn hắn ta.
Hai mắt Triệu Miên Trạch vẫn nhắm chặt như cũ, không hề tỉnh lại.
A Ký nâng mu bàn tay lên xoa miệng, nghĩ tới nụ hôn vừa rồi.
Người ta nói: “Uống rượu là gan sẽ to ra”, nếu không uống rượu thì dù nàng ta có tới hai mươi lá gan thì cũng không dám khinh bạc Triệu Miên Trạch như vậy, nhưng lúc này lại hoàn toàn khác, máu nóng trong cơ thể nàng ta sôi trào, trái tim co rút, mỗi tế bào trên người đều đang kêu gào ầm ĩ.
Hắn ta say rồi, dù nàng ta có làm gì đi chăng nữa, hắn ta cũng sẽ không hề hay biết.
Hơn nữa, nếu ngày mai khi hắn ta tỉnh lại mà vẫn muốn đuổi nàng ta đi thì nàng ta còn có thể ở lại hay sao?
Triệu Miên Trạch là một người ôn hòa nhã nhặn nhưng vẫn luôn có khí phách của bậc đế vương, cho tới giờ, hắn ta đã nói một sẽ không có hai.
Nàng ta chưa từng tưởng tượng rằng nếu nàng ta thật sự rời khỏi hắn ta thì những ngày tháng sau này, nàng ta sẽ sống như thế nào đây? Một người hầu hạ một người sẽ thành thói quen, một người bảo vệ một người thành thói quen, mà một người thích một người đương nhiên cũng sẽ là thói quen. Triệu Miên Trạch chính là thói quen của Hồng A Ký.
Nàng ta run rẩy vươn tay hướng về phía cổ áo của hắn ta rồi cởi bỏ bộ trung y rộng thùng thình xuống.
Khi bàn tay Hồng A Ký hướng về phía hông của hắn ta thì càng run rẩy mạnh hơn.
Nàng ta nghĩ, nếu nàng ta trở thành người của hắn ta rồi thì liệu hắn ta còn có thể đuổi nàng ta đi nữa không?
Ngoài quần áo của bản thân, Hồng A Ký chưa từng cởi quần áo của người khác, càng không nói đến cởi quần áo của đàn ông. Tuy rằng quần áo trên người Triệu Miên Trạch không có gì phức tạp nhưng nàng ta lại cảm thấy việc cởi quần áo này còn khó khăn hơn nhiều so với việc bảo nàng ta đi giết một người.
Bàn tay nàng ta run rẩy, có thể cầm được kiếm nhưng lại không thể cầm được một chiếc áo thế này.
Đến khi chiếc quần lót của hắn ta được đặt lên chiếc ghế con thì cuối cùng nàng ta đã lột sạch hắn ta ra.
Đây là thần linh trong mắt nàng ta, mà người đàn ông mà bình thường không thể mạo phạm.
Nhưng giờ đây, nàng ta lại… lột sạch toàn bộ quần áo của hắn ta.
Khi con người ta làm những chuyện mạo hiểm thì thần kinh sẽ trở nên vô cùng hưng phấn. Giờ phút này, Hồng A Ký chính là như vậy, hai mắt nàng ta nhòa đi, hai gò má đỏ bừng, đầu óc mông lung, trái tim đập nhanh không ngừng nghỉ, tựa như nàng ta đang làm chuyện gì đó tội ác tày trời vậy. Nàng ta vừa nhanh chóng vừa chuẩn xác nằm lên trên giường, bên cạnh Triệu Miên Trạch, lại kéo chăn bọc kín hai người bọn họ lại.
Dưới chăn, nàng ta cứ thế cởi từng thứ từng thứ trên y phục của mình đến khi toàn thân sạch sẽ.
Kế tiếp nàng ta nên làm gì nhỉ? Đầu óc nàng ta dường như không còn là của mình nữa, tất cả hoàn toàn trống rỗng.
Trong cơn hoảng hốt, nàng ta lại nghĩ, nếu không làm gì, cứ thế ngủ đến tận sáng sớm mai thì hắn ta cũng không thể đuổi nàng ta đi nữa nhỉ?... Nếu giờ mà để bọn Lư Huy đi vào nhìn thấy thì hắn ta sẽ không còn lý do gì mà đuổi nàng ta đi nữa đâu? Trong đầu nàng ta không ngừng suy nghĩ lung ta lung tung, mạch suy nghĩ cũng không rõ ràng.
Có lẽ là nàng ta thật sự say rồi. Nghĩ vậy, nàng ta liền có lý do.
Dù gì thì cũng đã lên đến núi rồi, nàng ta không sợ phải đánh hổ.
Đã làm chuyện đi quá giới hạn rồi thì có làm nhiều một chút hay ít một chút thì kết quả đều như nhau. Không sợ! Nàng ta tự an ủi bản thân như vậy rồi khẽ xốc chăn bông lên, nhìn thân thể rám nắng mà rắn chắc của Triệu Miên Trạch, đó là sức mạnh hoàn toàn khác biệt với nữ giới… Trông hắn ta gầy gò, nhã nhặn như vậy nhưng không ngờ khung xương cũng rắn chắc lắm. Mặt nàng ta đỏ rực rồi vươn bàn tay ra. Từ gương mặt, đến cổ, bả vai, chậm rãi vuốt ve xuống dưới... Đôi môi nàng ta cũng dần dần hạ xuống.
Chết thì chết vậy.
Vừa nhắm mắt lại hôn hắn ta, nàng ta vừa nghĩ như thế.
Nhưng sự ấm áp, mềm mại trong tưởng tượng kia còn chưa chạm tới, giọng nói như say khiến người ta say mê lại vang lên bên cạnh.
“... A Ký, đừng nghịch.”
A Ký hơi kinh ngạc.
Rốt cuộc hắn ta say hay không say vậy? Sao hắn ta lại biết đó là nàng ta?
“Thiếu gia...” Nàng ta lại khẽ gọi.
Triệu Miên Trạch chỉ ừ một tiếng nhưng không hề mở mắt.
Toàn thân A Ký nóng lên, trống ngực đập tới cực hạn.
Nàng ta đột nhiên hiểu ra rằng hắn ta chuẩn bị giữ lại cái mạng nhỏ cho nàng ta, tìm cho nàng ta một bậc thang để bước xuống, ý muốn bảo nàng ta tự cút đi? Khinh bạc chủ tử lại đúng lúc bị bắt gặp thế này, sự lúng túng khiến nàng ta không còn dũng khí tiếp tục phạm tội được nữa, dù cho lúc trước nàng ta nghĩ điều gì, làm cái gì thì trước mắt nàng ta chỉ nghĩ muốn tìm lỗ nẻ nào đó mà chui vào hoặc là dứt khoát cắt cổ tự sát luôn.
Thân thể nàng ta không kiềm chế được mà dịch ra bên ngoài, muốn mặc quần áo để chạy lấy người.
Nhưng vừa nghiêng người qua thì lại bị một đôi tay ôm từ sau lưng.
Cả người A Ký cứng ngắc, không hề nhúc nhích.
“Thiếu gia...?”
Triệu Miên Trạch không trả lời, cũng không hề mở mắt, hay nói cách khác, thật ra hắn ta không hề tỉnh lại, chỉ dựa vào bản năng của đàn ông mà ôm lấy nàng ta rồi xoay người đổi tư thế. Hắn ta ở trên, nàng ta nằm dưới, gương mặt hắn ta nóng đến kinh người chôn ở cổ nàng ta, hơi thở như lửa đốt giống như ngọn lửa nóng bỏng đốt cháy ý thức của nàng ta, giọng nói của hắn ta vừa lưu luyến vừa khiến người mê say.
“Đừng đi.”
“Thiếu gia...” A Ký than nhẹ một tiếng, lồng ngực nàng ta như có chú thỏ con không ngừng chạy loạn. Nàng ta muốn xoay người nhưng hắn ta lại ghì chặt tay nàng ta, ngăn nàng ta lại, không cho nàng ta nhúc nhích, hắn ta không nói lời nào, chỉ dùng nụ hôn nóng rực mà hôn nàng ta.
“Vì sao?”
Nàng ta dường như nghe thấy bản thân mình hỏi hắn ta câu ấy.
Đây là một vấn đề vô cùng ngu xuẩn, nàng ta có hỏi nhưng cũng không nhận được câu trả lời.
Cũng chính đêm hôm đó, nàng ta mới biết được thì ra đàn ông và phụ nữ lại khác biệt như vậy. Trong lòng bọn họ có thể yêu thương một người phụ nữ khác nhưng lại không ngần ngại tìm kiếm sự thỏa mãn, vui thích trên cơ thể nàng ta.
Trong khoảnh khắc đặc biệt nhất, nàng ta thấy hắn ta nhíu mày lại, thậm chí còn có lúc đã mở mắt ra rồi nhắm lại.
Nàng ta biết hắn ta đã tỉnh, nhưng hắn ta không ngừng lại, không nói chuyện, cũng không chứng minh với nàng ta bất cứ điều gì. Trong thôn nhỏ nằm ngoài tân kinh, trong sự yên tĩnh đến quỷ dị, hắn ta thở dốc mãnh liệt rồi hoàn thành trải nghiệm lần đầu tiên trong đời nàng ta.
A Ký đỏ mặt, trợn mắt, đối mặt với đôi mắt đen trầm lắng của Triệu Miên Trạch.
“A Ký.” Triệu Miên Trạch vẫn chưa mặc quần áo, cũng không kéo chăn, trên trán vẫn còn vương mồ hồi, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, hắn ta đối diện với đôi mắt ngượng ngùng của nàng ta, nhíu mày thật chặt, “Ta không thể cho ngươi bất cứ thứ gì cả.”
“Hả?” A Ký vẫn còn chưa hoàn hồn sau dư âm ban nãy.
Triệu Miên Trạch không giải thích, chỉ nhìn nàng ta chằm chằm không hề chớp mắt.
Nàng ta bừng tỉnh. Cái hắn ta nói hẳn là về danh phận mà mọi cô gái khác đều coi trọng chăng? Hiện giờ Triệu Miên Trạch quả thật không thể cho nàng ta bất cứ thứ gì thật, thậm chí ngay cả một cuộc sống yên ổn cũng không. Nhưng cũng như nhiều năm trước nàng ta từng trả lời câu hỏi của Hạ Sở, “Trang Tử không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá? Một người muốn gì, cần gì thì ngoại trừ bản thân người đó ra, người khác mãi mãi không thể hiểu được.
Nàng ta cắn môi dưới, lắc đầu, “Ta chỉ muốn đi theo bên cạnh người.”
Im lặng không một tiếng động, hai người bọn họ nhìn nhau.
Triệu Miên Trạch trầm mặc hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng xoa đầu nàng ta, khàn giọng nói, “Ngươi thật ngốc.”
“Ta tình nguyện.” Nàng ta nhếch môi, lúm đồng tiền như hoa.
…
Đêm nay, không khí ở phủ Bắc Bình vừa khẩn trương vừa áp lực, quan binh xung quanh vừa xếp hàng tuần tra vừa tìm kiếm, mà ánh lửa ở nông trại gần núi chốn ngoại ô này lại sáng tới bình minh. Sau nửa đêm, bọn họ trằn trọc bên nhau tới sáng, không liên quan tới tình cảm. Giữa nam và nữ, có nhiều lúc chỉ là vì cô đơn mà dựa vào nhau, thỏa mãn lẫn nhau. Đối với A Ký, nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một đêm này, nàng ta từng chỉ hy vọng rằng mình có thể lặng lẽ theo bên cạnh hắn ta, được nhìn hắn ta sớm sớm chiều chiều, bởi vậy, nàng ta vô cùng cảm tạ sự mỹ lệ mà ông trời đã ban tặng cho mình thế này.
Hắn ta thật sự rất nhiệt tình.
A Ký yên lặng tính toán, có lẽ đã hơn năm năm, hắn ta chưa từng gần gũi bất cứ người phụ nữ nào. Trong khoảnh khắc, dựa vào bản năng của nữ giới, nàng ta có thể cảm nhận được sự say mê của hắn ta, sự chú tâm của hắn ta. Sự say mê này vì nàng ta mà có, sự chú tâm này cũng dành cho chính nàng ta. Chỉ cần như thế, mặc dù chỉ là vui sướng trong giây lát nhưng như vậy đã là đầy đủ, trọn vẹn rồi.
Xưa nay, những chuyện mỹ lệ thế này, cần gì phải hỏi rõ làm chi?
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Chẳng mấy chốc, trời đã rạng sáng, A Ký đỏ mặt, muốn đứng dậy rời đi.
Hắn ta lại ôm lấy eo nàng ta, “Ngủ thêm một chút đi.”
Cái ôm ấy rất ấm áp khiến nàng ta không thể rời đi được, yêu cầu như vậy khiến nàng ta thẹn thùng xấu hổ quay về nằm trong lòng hắn ta, gối đầu lên cánh tay hắn ta, nhỏ giọng nói, trong giọng nói của nàng ta có sự hồi hộp của cô gái sau khi làm chuyện phong nhã, “Ta sợ... bọn Lư Huy phát hiện.”
Triệu Miên Trạch ho khan một tiếng, mỉm cười rồi ôm chặt eo nàng ta, kéo nàng ta vào lòng mình, lại đổi một tư thế thoải mái hơn rồi nhẹ giọng đáp, “Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, ngươi nghĩ bọn họ không nghe thấy sao?”
A Ký suy nghĩ, chân tay nàng ta luống cuống bấu chặt lấy hắn ta nhưng lại không nói nổi nên lời.
Bọn họ làm chuyện hoang đường suốt một đêm như vậy, sao bọn Lư Huy lại không nghe thấy chứ?
Ngày trước, khi còn ở trong cung, chính bản thân nàng ta cũng từng gác đêm cho Triệu Miên Trạch… Khi đó nàng ta chỉ có thể đứng từ rất xa rồi chính tai nghe những âm thanh mà hắn ta làm chuyện vui thú chốn khuê phòng cùng với đám phi tần, nàng ta biết tất cả, biết rõ ràng nhưng trái tim đã sớm chết lặng.
“Không cần lo lắng, chuyện không nên làm đều đã làm rồi.”
Dường như sợ nàng ta bối rối, hắn ta vừa cười vừa nói, “Ta sẽ nói với bọn họ, là ta say rượu thất đức nên đã mạo phạm ngươi.”
Trong lòng A Ký vô cùng ấm áp, “Đa tạ thiếu gia.”
Hắn ta thật sự là một người đàn ông dịu dàng, nhân hậu... Đây chính là bản chất con người hắn ta. Trong lòng A Ký, cho tới bây giờ, hắn ta chưa từng làm chuyện gì không tốt cả, thậm chí, vì người con gái mà hắn ta yêu thương, hắn ta còn có thể làm rất nhiều chuyện mà đàn ông khắp thế gian này không thể làm được. Nếu nói hắn ta có điều gì không tốt thì đó là lúc mà hắn ta nên yêu thương Hạ Sở nhất thì lại không yêu thương nàng ấy, còn dễ dàng tin tưởng Hạ Vấn Thu. Đến thời điểm không nên yêu thương Hạ Sở thì hắn ta lại yêu nàng ấy đến mức không thể kiềm chế nổi.
“Suy nghĩ gì vậy?” Triệu Miên Trạch nhẹ tay vuốt tóc nàng ta, hỏi xong cũng không chờ nàng ta đáp lời, vừa săn sóc vừa nói, “Ngủ thêm một lúc đi, ngày mai còn phải khởi hành, nếu sức lực không đủ thì làm sao đi được?”
A Ký vội ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự vui vẻ, “Thiếu gia, người đã nghĩ thông sao?”
Khóe môi Triệu Miên Trạch chất chứa nụ cười, giọng hắn ta rất nhỏ, “Ừ.”
Được hắn ta dịu dàng săn sóc như vậy là chuyện mà A Ký chưa từng được cảm nhận, nàng ta nhìn thẳng vào đôi mắt hắn ta như không hề biết chán, nàng ta giống như đang nói mơ, “Thiếu gia, được làm người phụ nữ của người, thật tốt.”
Triệu Miên Trạch mỉm cười, ôm nàng ta càng thêm chặt, “Ngủ đi.”
“Ừm.” Nàng ta ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không hỏi tiếp vì sao hắn ta lại đột nhiên nghĩ thông, không tiếp tục làm chuyện mạo hiểm kia nữa, cũng không hỏi hắn ta về chuyện nghìn dặm xa xôi vào kinh mà không gặp được Hạ Sở thì có tiếc nuối không? Trong giây phút ấy, nàng ta thỏa mãn nhắm mắt lại, nằm trong lòng hắn ta, ngủ một giấc an ổn nhất suốt năm năm nay.
“Ngươi thật ngốc.”
Triệu Miên Trạch nói nhỏ, hơi thở của hắn ta quanh quẩn trên đỉnh đầu nàng ta giống như một bài hát ru, quẩn quanh trong giấc ngủ của nàng ta...
Đến khi nàng ta tỉnh lại thì đã gần trưa.
Mở mắt ra là chiếc màn xanh quen thuộc.
Những chuyện đêm qua ùn ùn kéo đến, lấp đầy trí óc nàng ta khiến nàng ta theo bản năng tìm người bên cạnh mình.
Nhưng chỉ thấy bên cạnh trống rỗng, lạnh như băng.
Nàng ta hơi giật mình, vội vã ngồi dậy, “Thiếu gia?”
Không có tiếng trả lời, một dự cảm không tốt tràn ngập trí óc nàng ta, nàng ta vội vã mặc quần áo, rời giường ra khỏi phòng. Vẫn là chỗ ấy, vẫn là sắc trời màu xanh trong vắt không một gợn mây, nhưng trong nông trại không hề có Triệu Miên Trạch, ngay cả bọn Lư Huy cũng không thấy một ai cả.
Một thôn phụ trung niên vừa cười tủm tỉm vừa bước đến gần nàng ta.
Trên tay bà ta còn mang theo một bọc đồ lớn, gọi một tiếng “cô nương” rồi nhiệt tình nhét nó vào tay nàng ta và nhỏ giọng nói, “Ngựa đã cho ăn đầy đủ rồi, đang buộc trên cái cây gần cửa… Thiếu gia nói đừng gọi ngươi, để ngươi ngủ tiếp...”
A Ký như nằm mơ giữa ban ngày, nhìn đôi môi không ngừng hé mở của thôn phụ kia.
Cuối cùng nàng ta đã hiểu.
Triệu Miên Trạch dẫn bọn Lư Huy đi rồi, chỉ để lại một mình nàng ta. Thì ra hôm qua hắn ta nói “khởi hành” không phải là nói về hắn ta, mà là về nàng ta... Thì ra, rốt cuộc hắn ta vẫn đuổi nàng ta đi. Dù cho đêm qua bọn họ có chung chăn chung gối thì hắn ta cũng không nghĩ tới việc muốn nàng ta, hắn ta không chỉ không thể cho nàng ta một danh phận mà ngay cả cơ hội làm người hầu hạ bên cạnh, hắn ta cũng đã tước đoạt.
Một đêm kiều diễm cuối cùng chỉ là một giấc mộng.
Nàng ta cười khổ, mở cái bọc quần áo nặng trịch ra.
Bên trong đó có vàng bạc trang sức, chỉ không có đôi câu vài lời.
Đến một chữ giải thích cũng không có.
Quả nhiên, trái tim của hắn ta chỉ thuộc về một mình Hạ Sở. Đối với những người phụ nữ khác, hắn ta vẫn không quan tâm chút nào.
Đang suy nghĩ thì bên ngoài phòng vang lên một tràng tiếng bước chân, nàng ta vội vàng thu lại tâm tình, vuốt bao quần áo, quàng nó trên lưng rồi xoay người lên ngựa, đang chuẩn bị rời đi thì lại thấy một người đàn ông da đen khỏe mạnh, cường tráng chạy vội tới.
“Nương! Con đã trở về!”
Xem ra người nọ là con trai của thôn phụ kia, A Ký ở đây đã ba ngày nay mà chưa từng gặp cậu ta. Nhưng khi vừa nhìn thấy quần áo trên người cậu ta là trang phục của Cấm Quân ở hoàng thành thì nàng ta kinh ngạc, nghiêng người chắp tay với thôn phụ rồi giục ngựa rời đi.
Sau lưng nàng ta mơ hồ truyền tới giọng nói của chàng trai kia và thôn phụ…
“Nương, mấy hôm nay người có khỏe không? Con rất nhớ người.”
Trong ánh mắt thôn phụ tràn đầy ý cười, bà ta kéo tay con trai, ân cần hỏi han, “Khỏe, nương rất khỏe. Trụ Tử, sao hôm nay con đã về rồi, không có việc gì làm nữa à?”
“Hôm nay song hỷ lâm môn, cấp trên cho con nghỉ nửa ngày nên con cố ý về thăm nương.”
Thôn phụ cũng mỉm cười, “Sao lại song hỷ?”
Cậu ta nói: “Chuyện hỷ thứ nhất là sinh nhật của nương nương, chuyện hỷ thứ hai là hôm nay Cấm Quân bắt được vài người… Cấp trên của con nói, người đó rất có khả năng là… Kiến Chương Đế...”
Roi ngựa trên tay A Ký khựng lại giữa không trung rồi chậm rãi hạ xuống.
Quả nhiên hắn ta vẫn đi...
Còn đi thẳng thừng như vậy, hắn ta bảo nàng ta phải làm sao đây?