Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1175 - Ngoại truyện 16NHẬT KÝ GÂY HỌA CỦA BẢO ÂM VÀ KHUYẾT NHI
Tháng Chạp đã đến, kinh sư ngập tràn trong bầu không khí đón năm mới. Mùi pháo, mùi thịt hun khói, mùi nhang đèn khi mọi nhà cúng bái tổ tiên đều khiến tâm trạng người ta trở nên phấn khởi. Trên khắp các con phố lớn hẻm nhỏ, mọi người mặc áo mới, bàn luận xôn xao, chen chúc trong dòng người đông đúc, tô điểm thêm nét bình yên thoải mái cho khung cảnh thịnh thế phồn vinh này.
Bảo Âm một tay dắt theo Khuyết Nhi, tay kia dắt theo Trần Lam, chen chúc giữa đám đông, đôi mắt cô bé long lanh đen láy trông rất thông minh và lanh lợi. Ở trong cung lâu rồi nên thế giới bên ngoài mang lại sự thu hút lớn đối với bọn nhỏ. Kẹo trên phố Đông, vải trên phố Tây, kẹo đường thổi đầu ngõ, cô bé nhìn gì cũng thấy mới mẻ.
“Khuyết Nhi nhanh lên! Niếp Niếp nhanh lên!”
Bảo Âm chen lên đi đầu, nhìn các hàng quán nằm san sát hai bên đường, đôi mắt lại sáng rực hơn, chẳng hề nghĩ đến rằng Khuyết Nhi mới sáu tuổi và Trần Lam cũng chỉ mới tám tuổi.
Tiểu cô nương thích vải vóc, trang sức; thích thế giới rực rỡ, thích khung cảnh náo nhiệt, vui vẻ rôm rả, thoải mái dễ chịu, hoàn toàn khác với bầu không khí nặng nề và nghiêm túc trong cung. Bảo Âm đã dạo khoảng nửa canh giờ nhưng vẫn vui quên trời đất, bước chân càng lúc càng nhanh.
“Khuyết Nhi, đệ nhanh lên!”
“Niếp Niếp, muội nhìn bên kia… bên kia kìa!”
Bảo Âm reo lên đầy phấn khởi, chỉ đoàn xiếc khỉ đang được nhiều người đứng xem cách đó không xa, mặt mày cô bé đỏ ửng, dùng sức túm lấy đệ đệ và muội muội, muốn chen vào đám đông. Khuyết Nhi bị cô bé kéo đi, chen qua chen lại dòng người, cậu bé đã thấy bực bội nãy giờ rồi, mặt đơ ra, không hề có bất kì nét vui vẻ nào.
Cậu bé túm lấy tay Bảo Âm, không di chuyển.
Tay bỗng dưng bị kéo mạnh, Bảo Âm quay đầu lại nhìn.
“Sao vậy?”
Khuyết Nhi nghiêm mặt, “Muốn đi thì tỷ đi, đệ không đi.”
Xung quanh đã đầy người, bọn nhỏ muốn chen vào xem xiếc khỉ và tạp kỹ thì phải chui qua nách của người khác, Bảo Âm nghịch ngợm đã quen nên chẳng thấy sao, nhưng Khuyết Nhi từ bé đã lạnh lùng nghiêm túc, lại là hoàng thái tử, bắt cậu bé làm vậy là chuyện không thể nào.
Bảo Âm bĩu môi, bực bội, “Không ai nhận ra đệ đâu.”
Khuyết Nhi im lặng nhìn cô bé rồi cúi đầu nhìn giày.
Bảo Âm nhìn xuống theo, phát hiện trên giày của cậu bé đã xuất hiện vài dấu chân đậm nhạt khác nhau, hiển nhiên là bị người khác giẫm lên, quần áo trên người cũng không gọn gàng như lúc ở trong cung, dáng vẻ khá là nhếch nhác, không còn vẻ uy nghi mà hoàng thái tử nên có. Bảo Âm muốn cười, nhưng khi nhìn khuôn mặt của Khuyết Nhi thì quyết định nhịn lại. Cô bé nhìn ra sau lưng cậu, khóe môi co giật, sau đó ngồi xổm xuổng đưa lưng về phía cậu bé.
“Lên đi, tỷ cõng đệ chen vào.”
Khuyết Nhi nhìn tấm lưng gầy gò của hoàng tỷ, khóe môi hơi cong lên.
“Ai cần tỷ cõng chứ?”
Bảo Âm quay đầu lại lườm cậu, “Rốt cuộc đệ muốn làm gì?”
Khuyết Nhi bình tĩnh đáp, “Về cung.”
Thấy đoàn xiếc khỉ bên trong càng lúc càng náo nhiệt, mọi người reo hò liên tục, Bảo Âm sốt ruột, đứng vút dậy, chọt vào trán Khuyết Nhi, lẩm bẩm, “Thằng nhóc này, đùa với trưởng tỷ đúng không? Tỷ có lòng tốt lén dẫn đệ và Niếp Niếp xuất cung nhìn ngắm thế giới bên ngoài, vậy mà đệ còn không thấy cảm kích ta nữa.”
Khuyết Nhi ngẩng mặt lên nhìn cô bé nhưng không nói gì.
Bảo Âm bỏ hai tay đang chống nạnh xuống, cúi đầu nhìn cậu, dỗ dành, “Biết sai rồi chứ gì? Đệ đệ ngoan, thấy trưởng tỷ của đệ tốt chưa? Vì có thể dẫn đệ và Niếp Niếp ra ngoài chơi, tỷ dùng luôn cái mạng nhỏ của mình rồi, lúc về cung còn phải nghe cha và nương mắng nữa... Ôi, sao tỷ lại dũng cảm hy sinh chính mình như vậy nhỉ...”
“Dừng!” Có vẻ Khuyết Nhi đã không còn kiên nhẫn, hừ mũi, “Là ai nói muốn mua quà cho A Mộc Cổ Lang?” Cậu bé nói xong, nhấc chân đi lên phía trước, tuy chen vào đám đông nhưng sống lưng vẫn cứ luôn thẳng tắp.
Bảo Âm cười hì hì, biết đã thuyết phục được đệ đệ thế là vội vàng kéo theo Trần Lam vẫn luôn cúi đầu im lặng từ nãy tới giờ rồi túm lấy áo của Khuyết Nhi, “Phải phải phải, đệ vì trưởng tỷ mới xuất cung… Nào, tỷ dắt tay của đệ, đệ mà bị lạc thì đó là tổn thất của quốc gia!”
Khuyết Nhi trợn trắng mắt, không trả lời.
Trần Lam im lặng suốt cả quá trình, làm tốt vai trò cảnh nền.
Đại Yến dựng nước mấy chục năm, trải qua ba đời vua, giờ đây đã vào năm Vĩnh Lộc thứ sáu. Những năm qua mưa thuận gió hòa, cuộc sống của lão bách tính tốt hơn qua từng năm. Nhất là nơi đây, là kinh sư mới, khi tết nhất sắp đến thì bầu không khí càng thêm rộn ràng vui vẻ. Ba đứa nhỏ xem xong xiếc khỉ, Bảo Âm vẫn không chịu đi, bị đủ loại hàng hóa trên phố thu hút sự chú ý. Cô bé sờ cái này ngó cái kia, nhìn gì cũng thấy thích, nhưng lại cảm thấy không thể làm quà tặng cho A Mộc Cổ Lang được thế là do dự mãi không thôi.
“Khuyết Nhi, đệ nói xem A Mộc Cổ Lang thích cái chuông này không?”
“Không biết.” Mắt Khuyết Nhi nhìn lên trời cao.
“Khuyết Nhi, con rối nhỏ này thì sao? A Mộc Cổ Lang có thích không?”
“Không biết.”
“Niếp Niếp…” Bảo Âm lại tái phát chứng khó lựa chọn, không có được câu trả lời chỗ đệ đệ thế là cô bé xoay sang nhìn Trần Lan với vẻ mặt “khẩn cầu”, “Muội nói đi, chọn cái nào đây?”
Trần Lam cử động cánh môi, do dự rất lâu nhưng vẫn chỉ thốt ra hai chữ:
“Không biết.”
Bảo Âm: “…”
Từ con phố này đến con phố kia, từ con hẻm này đến con hẻm nọ, sau khi Bảo Âm đã hỏi vô số câu hỏi nhưng chỉ nhận được câu trả lời là “không biết” thì cô bé phát hiện ra dẫn đệ đệ và muội muội ra ngoài mua đồ đúng là tự rước bực vào người, nhất là khi đệ đệ là một cậu bé mặt đơ, muội muội là một bé con ít nói.
Sau khi lại trải qua một lần chán nản, cô bé đứng lại, trừng mắt với Triệu Khuyết, “Đệ là con trai đúng không?”
Khuyết Nhi ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ nhà mình, cau mày lại, không trả lời.
Bảo Âm nheo mắt, chọt vai cậu, “Nói đi!”
Khuyết Nhi hé miệng, “Câu hỏi này rất khó trả lời.”
Bảo Âm lườm cậu, “Tại sao?”
Khuyết Nhi nhìn lại, nhưng không trả lời câu hỏi ấy mà chỉ rũ mắt xuống, giọng nói cực kì bất lực, “Đã là đại cô nương rồi, ấu trĩ!”
Bảo Âm thấy hứng thú, cúi đầu nhìn cậu, “Câu này có nghĩa là sao?”
Khuyết Nhi nghiêng cái đầu nho nhỏ của mình, một tay để ra sau lưng, một tay chỉ vào các mặt hàng trước mặt, cất chất giọng giòn tan, nhưng khuôn mặt lại cực kì nghiêm túc, “Nếu tặng cho người thương, quan trọng nhất là có lòng. Những vật tầm thường này sao có thể xứng chứ?”
“Ối!” Bảo Âm vui mừng.
“Tiểu tử, hay đó… Vậy thế nào mới gọi là có lòng?”
Khuyết Nhi ngước mắt lên, hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, đi lên trước.
“Vứt vấn đề qua cho một đứa bé sáu tuổi, tỷ không thấy xấu hổ à?”
Bảo Âm nhìn bóng lưng nho nhỏ của đệ đệ, cô bé sững người sau đó bật cười.
“Hay lắm, hóa ra đệ đang đá xéo tỷ của mình chứ gì?”
Bảo Âm cười ha ha kéo Trần Lam đi theo sau.
Cô bé luôn biết đệ đệ nhà mình thông minh, ngay cả những thần tử có học vấn cũng nói cậu là “thần đồng” trời sinh, thật ra thì Bảo Âm cũng cảm thấy như vậy. Tuy cô bé lớn hơn Khuyết Nhi năm tuổi nhưng nhiều khi lại không thông minh bằng đệ đệ, cũng thường bị cậu bé làm cho nghẹn họng. Thế nhưng tình cảm của hai chị em lại thật sự rất tốt.
Trong những năm Hạ Sơ Thất “dưỡng bệnh”, Triệu Tôn bận rộn chuyện triều chính, thường không lo được cho họ, cho dù yêu thương hai đứa nhưng rất khó quan tâm tỉ mỉ như mẫu thân. Thế là Bảo Âm tuy còn nhỏ tuổi, không chỉ là trưởng tỷ của Khuyết Nhi, mà còn chăm sóc cậu bé như một người mẹ. Vì thế tình cảm của Khuyết Nhi và Bảo Âm thân thiết hơn chị em bình thường nhiều. Thế nên khi cậu bé lớn hơn một chút đã chẳng ít lần “đỡ tên” thay Bảo Âm. Nếu Bảo Âm trèo cây ngã rách áo thì chắc chắn là do Khuyết Nhi làm, nếu Bảo Âm lén ăn vụ thì chắc chắn là do Khuyết Nhi ăn, nếu Bảo Âm lấy yếm của cung nữ treo trên cây thì chắc chắn là do Khuyết Nhi treo... Và như hôm nay lén xuất cũng, kết quả chắc chắn vẫn là do Khuyết Nhi đầu têu.
Thật ra Bảo Âm biết cha mẹ biết hết, họ chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi. Khuyết Nhi là hoàng thái tử tôn quý, cho dù cậu bé có làm gì cũng không ai tiện chỉ trích. Còn Bảo Âm, vốn là công chúa, đã không điềm tĩnh thục nữ thì thôi, đằng này tính tình lại còn mạnh mẽ như mẫu thân, vì bảo vệ “danh tiếng” của cô bé, tránh để người ta biết công chúa Đại Yến Bảo Âm là một kẻ không học vấn cũng chẳng có bản lĩnh, không có luôn nét dịu dàng nên chỉ đành để cô bé “giá họa” cho đệ đệ mình. Chuyện hoàng thất thế nào, đa số người ngoài không ai biết. Nhưng Bảo Âm lại biết, sự khoan dung của Khuyết Nhi dành cho mình còn nhiều hơn cha mẹ. Đây cũng là lý do vì sao Bảo Âm có thể tùy tiện bắt nạt Khuyết Nhi.
Dù là thiên tài cũng sẽ có khắc tinh.
Khuyết Nhi là một đứa bé rất biết chừng mực, nhưng Bảo Âm lại là một ngoại lệ.
Trong ba đứa nhỏ, Trần Lam là đứa im lặng nhất.
Khác với sự hoạt bát lanh lợi của Bảo Âm, Trần Lam năm nay tám tuổi đã có phong thái của thiếu nữ.
Hạ Sơ Thất từng nói, Trần Lam kế thừa lòng trung hậu của phụ thân, cũng kế thừa sự đoan trang của mẫu thân.
Hôm nay xuất cung, vốn dĩ cô bé không dám đâu, nhưng cũng giống như Khuyết Nhi, cô bé chẳng thể thắng nổi Bảo Âm. Cô bé có tính tình dịu dàng, tuy chưa từng gánh tội thay Bảo Âm nhưng lại chắn khá nhiều “tai họa” thay cho đối phương. Có lúc, Bảo Âm làm chuyện quá đáng, nhưng do có sự tham gia của cô bé nên cho dù là Triệu Tôn hay Hạ Sơ Thất đều không nỡ trừng phạt.
Cô bé là huyết mạch duy nhất Trần Cảnh và Tinh Lam để lại trên thế gian này.
Thật ra trong cung Đại Yến, người được sủng ái nhất không phải công chúa Bảo Âm mà là Thông Ninh công chúa Trần Lam.
“Niếp Niếp… Khuyết Nhi… Mau nhìn cái này.”
Bảo Âm đứng trước một sạp hàng bán trang sức bằng gỗ, hai tay dắt theo hai đứa nhỏ, ngân cao giọng, mặt mày rất phấn khởi, “Mua một cây trâm cài tóc bằng gỗ tặng A Mộc Cổ Lang, thấy sao?”
Triệu Khuyết: “Không thấy sao cả.”
Trần Lam: “… Cũng được.”
Bảo Âm trợn trắng mắt, “Biết ngay hỏi cũng như không.”
Người bán trâm gỗ trông cũng không lớn hơn Bảo Âm là bao nhưng là một kẻ lanh lợi. Gã nhìn ba đứa trẻ mặc quần áo đắt tiền thì biết không phải là con nhà bình thường nên cười toe toét.
“Tiểu thư, tiểu thiếu gia, món này điêu khắc rất tỉ mỉ, tinh xảo, trang nhã, mang đi tặng là hợp nhất rồi.”
Bảo Âm cầm cây trâm gỗ, xoay tới xoay lui trong lòng bàn tay rồi bĩu môi. Cô bé cao hơn Trần Lam nửa cái đầu, cao hơn Khuyết Nhi một cái đầu, cộng thêm phong thái của công chúa lại còn cả tư thế trưởng tỷ, khí thế bất phàm.
“Đúng là tinh xảo thật, nhưng cái này có thể nói thay tấm lòng không?”
Gã bán hàng không hiểu “nói thay tấm lòng” là gì thế là nghẹn hòng, “Chuyện này…”
“Rốt cuộc cái gì có thể nói thay tấm lòng?”
Bảo Âm lẩm bẩm, hai đứa bé bên cạnh cũng im lặng.
Khuyết Nhi tiếp tục nhìn trời, Trần Lam tiếp tục nhìn đất.
Bảo Âm thở dài chán chường, trừng mắt lên với hai đứa nhóc rồi liếc nhìn gã bán hàng.
“Ê, cây trâm gỗ này bao nhiêu tiền?”
Gã bán hàng thấy sau lưng chúng không có người lớn đi theo thế là càng cười gian hơn, “Tiểu thư có mắt nhìn thật, vừa chọn là chọn trúng ngay món tốt nhất. Không giấu gì tiểu thư, những món khác đều là một văn tiền một cái, chỉ có món trong tay tiểu thư là bảo vật trấn tiệm, chỉ cần trả một lượng là được.”
Vào thời này giá một lượng đã là cao rồi.
Nhưng Bảo Âm lại mím môi, có vẻ như không hiểu, hai mắt sáng rực lên.
“Chỉ có một lượng?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Gã bán hàng hơi sửng sốt, gật đầu, “Bẩm tiểu thư, chỉ có một lượng.”
Bảo Âm cười, “Vậy được, rẻ thật.” Cô bé nói xong, thò tay vào túi tiền được thêu may tinh xảo treo bên eo, sau đó dùng sức rút một hạt vàng to bằng đầu ngón tay đặt xuống sạp, cười tỉm tỉm và nói, “Ta lấy cây trâm gỗ này, ông chủ trả lại tiền thừa đi.”
Ánh sáng rực rỡ từ vàng làm lóa mắt gã bán hàng.
Nhưng trâm gỗ một văn tiền một cái, một ngày gã có thể kiếm được bao nhiêu chứ?
Với giá trị của hạt vàng này, cho dù gã có bán mình cũng không tìm đủ tiền trả lại.
Gã nhìn hạt gạo chằm chằm, nuốt nước miếng, “Tiểu thư, có bạc lẻ không?”
Bảo Âm nhướng mày cười khẽ, “Không có.” Dứt lời, con bé nghiêng người về trước, chu đáo, “Ông chủ, không đủ tiền trả à?”
Gã bán hàng cười gượng gạo, để lộ vài cái răng trắng tinh, “Buôn bán nhỏ…”
Bảo Âm cũng cười, “Cho thiếu trước được không?”
Gã bán hàng nghẹn họng, “… Không cho thiếu được.”
“Thế à!” Bảo Âm “ồ” một tiếng như ngộ ra, tiếc nuối lấy lại hạt vàng, tâng nó trong lòng bàn tay trắng nõn, thở dài rồi cất nó vào túi tiền, sau đó xoay đầu nhìn Trần Lam.
“Niếp Niếp, cho tỷ chiếc vòng trên tay muội đi.”
Trần Lam vốn dĩ đang cúi đầu, nghe thấy thế liền gỡ chiếc vòng ngọc trên tay xuống với vẻ hơi không tình nguyện. Bảo Âm không chú ý tới ánh mắt của cô bé, sau khi nhận lấy chiếc vòng, cô bé đặt lên sạp hàng, cười xấu xa và nói, “Ông chủ, ta có thể dùng chiếc vòng này cầm trước không?”
Gã bán hàng nhìn chiếc vòng, cười tới mức sắp không thể ngậm được miệng.
“Có thể, có thể... Tất nhiên là có thể rồi.”
Mắt Bảo Âm hơi tối đi, mím môi rồi lấy chiếc trâm gỗ khắc hình chim ưng kia, sau đó cười hì hì.
“Vậy thì ta để chiếc vòng ở đây trước, ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi chuộc lại.”
Với giá trị của chiếc vòng ngọc này, cho dù gã kia có bán mười năm trâm gỗ cũng chưa chắc đã kiếm được nên tất nhiên gã phải vui rồi, thế là gật đầu như giã thóc. Còn về ngày mai chuộc lại? Gã chỉ có thể cười “hì hì” thôi. Nhưng theo gã thấy, có chuyện hời mà không chiếm thì chẳng khác nào kẻ ngu. Thiếu gia tiểu thư nhà có tiền tự chui tới trước sạp của gã cho gã chiếm hời, sao gã lại không chịu chứ?
Vòng ngọc trắng đổi lấy một cây trâm gỗ thế là ai cũng vui.
Bảo Âm bỏ trâm gỗ vào ngực, cười hì hì, cứ như chiếm được món hời nào to lắm. Triệu Khuyết vẫn bình thản, có vẻ cũng không để bụng tới chuyện tỷ mình “chịu thiệt”. Tuy Trần Lam còn nhỏ nhưng lại lương thiện hơn hai đứa còn lại nhiều, cô bé mới đi được vài bước đã xoay đầu lại nhìn, cảm thấy không đành lòng, nói, “Bảo Âm, thật ra ông chủ kia cũng không phải là người xấu...”
Tuy câu này hơi thình lình nhưng Bảo Âm lại không thấy kỳ lạ.
Cô bé cười hì hì, “Làm ăn buôn bán thì phải nên có dáng vẻ của người làm ăn, không nên bắt nạt người già trẻ con mới đúng. Gã bắt nạt mấy đứa trẻ con chúng ta, rõ ràng giá chỉ có một văn tiền mà lại bán cho chúng ta tới một lượng, đáng đời bị dạy một bài học.”
Trần Lam im lặng cắn môi dưới, không nói gì nữa.
Triệu Khuyết nhìn cô bé rồi nhìn Bảo Âm, sau đó lắc đầu.
“Chơi mãi không thấy mệt à, tỷ nên đổi chiêu khác đi.”
Bảo Âm cười tủm tỉm túm tay đệ đệ đưa lên cao rồi dẩu môi, “Đổi chiêu gì? Tỷ á, là một đứa bé đơn giản hào phóng, chỉ cần có hiệu quả là được.” Cô bé nói xong, quay đầu lại nhìn gã bán hàng vẫn đang vừa cầm chiếc vòng ngọc trắng vừa cười toe toét kia, mắt cô bé sáng lên, bỗng dưng nổi hứng, kéo Triệu Khuyết và Trần Lam trốn sau một sạp bán vải.
“Kịch hay không xem thì uổng, ngồi xuống.”
Triệu Khuyết chau mày thở dài, chiều theo cô bé, Trần Lam thì có vẻ như không đành lòng nhưng không phản bác lại.
Ba đứa nhóc trốn sau sạp vải, bên cạnh sạp có một lu nước to đùng, vừa hay có thể che được người bọn nhóc nhưng vẫn có thể quan sát rõ gã bán trâm kia. Gã nhanh chóng dọn dẹp sạp hàng chuẩn bị đi, nào ngờ lại có hai Cẩm Y Vệ đi tới chắn trước mặt gã.
Bọn nhóc cách hơi xa, nơi đây lại ồn ào nên không nghe thấy bên kia nói gì.
Gã bán hàng kia ngoan ngoãn dâng chiếc vòng lên sau đó quỳ xuống dập đầu mấy cái rồi mới ôm theo đồ bỏ chạy. Trước khi chạy, gã dường như cảm nhận được gì đó, nhìn về phía sạp vải bên này, bĩu môi, nhưng chỉ chớp mắt sau đã biến mất dạng trong dòng người.
Bảo Âm sờ cằm, “Ôi, kịch không hay. Gần đây Cẩm Y Vệ lại nhân từ rồi.”
Có vẻ như Triệu Khuyết không nghe cô bé nói gì, chỉ nhìn Trần Lam đang rũ mắt.
“Đừng buồn, đã lấy lại được chiếc vòng rồi mà.”
Vốn dĩ Bảo Âm đang chơi vui vẻ, nghe thấy vậy bèn thắc mắc quay lại nhìn hai đứa, sau đó “ối” lên một tiếng. “Sao vậy? Niếp Niếp… Sao sắc mặt nhìn xấu vậy?” Thấy Trần Lam cắn môi, cô bé cười, xoa vai con bé, khẽ dỗ dành, “… Được rồi, cũng tại trên người tỷ không có mang trang sức mà. Cùng lắm lần sau chơi xỏ người khác, dùng đồ của tỷ là được rồi. Niếp Niếp đừng buồn nữa, chiếc vòng sẽ về lại thôi mà.”
Trần Lam khẽ đáp “ừ”, gật đầu. Nhưng khóe môi lại bị cắn hơi tái đi, trước ánh mắt thắc mắc của Bảo Âm, cô bé do dự một lúc rồi mới nói, “… Bảo Âm, chiếc vòng đó là của hồi môn năm xưa của mẹ muội…”
Bảo Âm ngẩn ra, ánh mắt mang theo vẻ áy náy dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của Trần Lam, sau đó từ từ dang hai tay ra, ôm cơ thể bé nhỏ kia vào lòng.
“Niếp Niếp, là tỷ tỷ không tốt, do tỷ tỷ không biết.”
Trần Lam lắc đầu, nụ cười dường như đã tươi tắn lên rất nhiều.
“Không sau đâu, không trách tỷ, muội chỉ… bỗng dưng nhớ cha mẹ thôi.”
Bảo Âm im lặng, Khuyết Nhi ngoảnh mặt đi, thở dài.
“Hôm nay trở về, có người lại bị mắng rồi.”
Bảo Âm một tay dắt theo Khuyết Nhi, tay kia dắt theo Trần Lam, chen chúc giữa đám đông, đôi mắt cô bé long lanh đen láy trông rất thông minh và lanh lợi. Ở trong cung lâu rồi nên thế giới bên ngoài mang lại sự thu hút lớn đối với bọn nhỏ. Kẹo trên phố Đông, vải trên phố Tây, kẹo đường thổi đầu ngõ, cô bé nhìn gì cũng thấy mới mẻ.
“Khuyết Nhi nhanh lên! Niếp Niếp nhanh lên!”
Bảo Âm chen lên đi đầu, nhìn các hàng quán nằm san sát hai bên đường, đôi mắt lại sáng rực hơn, chẳng hề nghĩ đến rằng Khuyết Nhi mới sáu tuổi và Trần Lam cũng chỉ mới tám tuổi.
Tiểu cô nương thích vải vóc, trang sức; thích thế giới rực rỡ, thích khung cảnh náo nhiệt, vui vẻ rôm rả, thoải mái dễ chịu, hoàn toàn khác với bầu không khí nặng nề và nghiêm túc trong cung. Bảo Âm đã dạo khoảng nửa canh giờ nhưng vẫn vui quên trời đất, bước chân càng lúc càng nhanh.
“Khuyết Nhi, đệ nhanh lên!”
“Niếp Niếp, muội nhìn bên kia… bên kia kìa!”
Bảo Âm reo lên đầy phấn khởi, chỉ đoàn xiếc khỉ đang được nhiều người đứng xem cách đó không xa, mặt mày cô bé đỏ ửng, dùng sức túm lấy đệ đệ và muội muội, muốn chen vào đám đông. Khuyết Nhi bị cô bé kéo đi, chen qua chen lại dòng người, cậu bé đã thấy bực bội nãy giờ rồi, mặt đơ ra, không hề có bất kì nét vui vẻ nào.
Cậu bé túm lấy tay Bảo Âm, không di chuyển.
Tay bỗng dưng bị kéo mạnh, Bảo Âm quay đầu lại nhìn.
“Sao vậy?”
Khuyết Nhi nghiêm mặt, “Muốn đi thì tỷ đi, đệ không đi.”
Xung quanh đã đầy người, bọn nhỏ muốn chen vào xem xiếc khỉ và tạp kỹ thì phải chui qua nách của người khác, Bảo Âm nghịch ngợm đã quen nên chẳng thấy sao, nhưng Khuyết Nhi từ bé đã lạnh lùng nghiêm túc, lại là hoàng thái tử, bắt cậu bé làm vậy là chuyện không thể nào.
Bảo Âm bĩu môi, bực bội, “Không ai nhận ra đệ đâu.”
Khuyết Nhi im lặng nhìn cô bé rồi cúi đầu nhìn giày.
Bảo Âm nhìn xuống theo, phát hiện trên giày của cậu bé đã xuất hiện vài dấu chân đậm nhạt khác nhau, hiển nhiên là bị người khác giẫm lên, quần áo trên người cũng không gọn gàng như lúc ở trong cung, dáng vẻ khá là nhếch nhác, không còn vẻ uy nghi mà hoàng thái tử nên có. Bảo Âm muốn cười, nhưng khi nhìn khuôn mặt của Khuyết Nhi thì quyết định nhịn lại. Cô bé nhìn ra sau lưng cậu, khóe môi co giật, sau đó ngồi xổm xuổng đưa lưng về phía cậu bé.
“Lên đi, tỷ cõng đệ chen vào.”
Khuyết Nhi nhìn tấm lưng gầy gò của hoàng tỷ, khóe môi hơi cong lên.
“Ai cần tỷ cõng chứ?”
Bảo Âm quay đầu lại lườm cậu, “Rốt cuộc đệ muốn làm gì?”
Khuyết Nhi bình tĩnh đáp, “Về cung.”
Thấy đoàn xiếc khỉ bên trong càng lúc càng náo nhiệt, mọi người reo hò liên tục, Bảo Âm sốt ruột, đứng vút dậy, chọt vào trán Khuyết Nhi, lẩm bẩm, “Thằng nhóc này, đùa với trưởng tỷ đúng không? Tỷ có lòng tốt lén dẫn đệ và Niếp Niếp xuất cung nhìn ngắm thế giới bên ngoài, vậy mà đệ còn không thấy cảm kích ta nữa.”
Khuyết Nhi ngẩng mặt lên nhìn cô bé nhưng không nói gì.
Bảo Âm bỏ hai tay đang chống nạnh xuống, cúi đầu nhìn cậu, dỗ dành, “Biết sai rồi chứ gì? Đệ đệ ngoan, thấy trưởng tỷ của đệ tốt chưa? Vì có thể dẫn đệ và Niếp Niếp ra ngoài chơi, tỷ dùng luôn cái mạng nhỏ của mình rồi, lúc về cung còn phải nghe cha và nương mắng nữa... Ôi, sao tỷ lại dũng cảm hy sinh chính mình như vậy nhỉ...”
“Dừng!” Có vẻ Khuyết Nhi đã không còn kiên nhẫn, hừ mũi, “Là ai nói muốn mua quà cho A Mộc Cổ Lang?” Cậu bé nói xong, nhấc chân đi lên phía trước, tuy chen vào đám đông nhưng sống lưng vẫn cứ luôn thẳng tắp.
Bảo Âm cười hì hì, biết đã thuyết phục được đệ đệ thế là vội vàng kéo theo Trần Lam vẫn luôn cúi đầu im lặng từ nãy tới giờ rồi túm lấy áo của Khuyết Nhi, “Phải phải phải, đệ vì trưởng tỷ mới xuất cung… Nào, tỷ dắt tay của đệ, đệ mà bị lạc thì đó là tổn thất của quốc gia!”
Khuyết Nhi trợn trắng mắt, không trả lời.
Trần Lam im lặng suốt cả quá trình, làm tốt vai trò cảnh nền.
Đại Yến dựng nước mấy chục năm, trải qua ba đời vua, giờ đây đã vào năm Vĩnh Lộc thứ sáu. Những năm qua mưa thuận gió hòa, cuộc sống của lão bách tính tốt hơn qua từng năm. Nhất là nơi đây, là kinh sư mới, khi tết nhất sắp đến thì bầu không khí càng thêm rộn ràng vui vẻ. Ba đứa nhỏ xem xong xiếc khỉ, Bảo Âm vẫn không chịu đi, bị đủ loại hàng hóa trên phố thu hút sự chú ý. Cô bé sờ cái này ngó cái kia, nhìn gì cũng thấy thích, nhưng lại cảm thấy không thể làm quà tặng cho A Mộc Cổ Lang được thế là do dự mãi không thôi.
“Khuyết Nhi, đệ nói xem A Mộc Cổ Lang thích cái chuông này không?”
“Không biết.” Mắt Khuyết Nhi nhìn lên trời cao.
“Khuyết Nhi, con rối nhỏ này thì sao? A Mộc Cổ Lang có thích không?”
“Không biết.”
“Niếp Niếp…” Bảo Âm lại tái phát chứng khó lựa chọn, không có được câu trả lời chỗ đệ đệ thế là cô bé xoay sang nhìn Trần Lan với vẻ mặt “khẩn cầu”, “Muội nói đi, chọn cái nào đây?”
Trần Lam cử động cánh môi, do dự rất lâu nhưng vẫn chỉ thốt ra hai chữ:
“Không biết.”
Bảo Âm: “…”
Từ con phố này đến con phố kia, từ con hẻm này đến con hẻm nọ, sau khi Bảo Âm đã hỏi vô số câu hỏi nhưng chỉ nhận được câu trả lời là “không biết” thì cô bé phát hiện ra dẫn đệ đệ và muội muội ra ngoài mua đồ đúng là tự rước bực vào người, nhất là khi đệ đệ là một cậu bé mặt đơ, muội muội là một bé con ít nói.
Sau khi lại trải qua một lần chán nản, cô bé đứng lại, trừng mắt với Triệu Khuyết, “Đệ là con trai đúng không?”
Khuyết Nhi ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ nhà mình, cau mày lại, không trả lời.
Bảo Âm nheo mắt, chọt vai cậu, “Nói đi!”
Khuyết Nhi hé miệng, “Câu hỏi này rất khó trả lời.”
Bảo Âm lườm cậu, “Tại sao?”
Khuyết Nhi nhìn lại, nhưng không trả lời câu hỏi ấy mà chỉ rũ mắt xuống, giọng nói cực kì bất lực, “Đã là đại cô nương rồi, ấu trĩ!”
Bảo Âm thấy hứng thú, cúi đầu nhìn cậu, “Câu này có nghĩa là sao?”
Khuyết Nhi nghiêng cái đầu nho nhỏ của mình, một tay để ra sau lưng, một tay chỉ vào các mặt hàng trước mặt, cất chất giọng giòn tan, nhưng khuôn mặt lại cực kì nghiêm túc, “Nếu tặng cho người thương, quan trọng nhất là có lòng. Những vật tầm thường này sao có thể xứng chứ?”
“Ối!” Bảo Âm vui mừng.
“Tiểu tử, hay đó… Vậy thế nào mới gọi là có lòng?”
Khuyết Nhi ngước mắt lên, hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, đi lên trước.
“Vứt vấn đề qua cho một đứa bé sáu tuổi, tỷ không thấy xấu hổ à?”
Bảo Âm nhìn bóng lưng nho nhỏ của đệ đệ, cô bé sững người sau đó bật cười.
“Hay lắm, hóa ra đệ đang đá xéo tỷ của mình chứ gì?”
Bảo Âm cười ha ha kéo Trần Lam đi theo sau.
Cô bé luôn biết đệ đệ nhà mình thông minh, ngay cả những thần tử có học vấn cũng nói cậu là “thần đồng” trời sinh, thật ra thì Bảo Âm cũng cảm thấy như vậy. Tuy cô bé lớn hơn Khuyết Nhi năm tuổi nhưng nhiều khi lại không thông minh bằng đệ đệ, cũng thường bị cậu bé làm cho nghẹn họng. Thế nhưng tình cảm của hai chị em lại thật sự rất tốt.
Trong những năm Hạ Sơ Thất “dưỡng bệnh”, Triệu Tôn bận rộn chuyện triều chính, thường không lo được cho họ, cho dù yêu thương hai đứa nhưng rất khó quan tâm tỉ mỉ như mẫu thân. Thế là Bảo Âm tuy còn nhỏ tuổi, không chỉ là trưởng tỷ của Khuyết Nhi, mà còn chăm sóc cậu bé như một người mẹ. Vì thế tình cảm của Khuyết Nhi và Bảo Âm thân thiết hơn chị em bình thường nhiều. Thế nên khi cậu bé lớn hơn một chút đã chẳng ít lần “đỡ tên” thay Bảo Âm. Nếu Bảo Âm trèo cây ngã rách áo thì chắc chắn là do Khuyết Nhi làm, nếu Bảo Âm lén ăn vụ thì chắc chắn là do Khuyết Nhi ăn, nếu Bảo Âm lấy yếm của cung nữ treo trên cây thì chắc chắn là do Khuyết Nhi treo... Và như hôm nay lén xuất cũng, kết quả chắc chắn vẫn là do Khuyết Nhi đầu têu.
Thật ra Bảo Âm biết cha mẹ biết hết, họ chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi. Khuyết Nhi là hoàng thái tử tôn quý, cho dù cậu bé có làm gì cũng không ai tiện chỉ trích. Còn Bảo Âm, vốn là công chúa, đã không điềm tĩnh thục nữ thì thôi, đằng này tính tình lại còn mạnh mẽ như mẫu thân, vì bảo vệ “danh tiếng” của cô bé, tránh để người ta biết công chúa Đại Yến Bảo Âm là một kẻ không học vấn cũng chẳng có bản lĩnh, không có luôn nét dịu dàng nên chỉ đành để cô bé “giá họa” cho đệ đệ mình. Chuyện hoàng thất thế nào, đa số người ngoài không ai biết. Nhưng Bảo Âm lại biết, sự khoan dung của Khuyết Nhi dành cho mình còn nhiều hơn cha mẹ. Đây cũng là lý do vì sao Bảo Âm có thể tùy tiện bắt nạt Khuyết Nhi.
Dù là thiên tài cũng sẽ có khắc tinh.
Khuyết Nhi là một đứa bé rất biết chừng mực, nhưng Bảo Âm lại là một ngoại lệ.
Trong ba đứa nhỏ, Trần Lam là đứa im lặng nhất.
Khác với sự hoạt bát lanh lợi của Bảo Âm, Trần Lam năm nay tám tuổi đã có phong thái của thiếu nữ.
Hạ Sơ Thất từng nói, Trần Lam kế thừa lòng trung hậu của phụ thân, cũng kế thừa sự đoan trang của mẫu thân.
Hôm nay xuất cung, vốn dĩ cô bé không dám đâu, nhưng cũng giống như Khuyết Nhi, cô bé chẳng thể thắng nổi Bảo Âm. Cô bé có tính tình dịu dàng, tuy chưa từng gánh tội thay Bảo Âm nhưng lại chắn khá nhiều “tai họa” thay cho đối phương. Có lúc, Bảo Âm làm chuyện quá đáng, nhưng do có sự tham gia của cô bé nên cho dù là Triệu Tôn hay Hạ Sơ Thất đều không nỡ trừng phạt.
Cô bé là huyết mạch duy nhất Trần Cảnh và Tinh Lam để lại trên thế gian này.
Thật ra trong cung Đại Yến, người được sủng ái nhất không phải công chúa Bảo Âm mà là Thông Ninh công chúa Trần Lam.
“Niếp Niếp… Khuyết Nhi… Mau nhìn cái này.”
Bảo Âm đứng trước một sạp hàng bán trang sức bằng gỗ, hai tay dắt theo hai đứa nhỏ, ngân cao giọng, mặt mày rất phấn khởi, “Mua một cây trâm cài tóc bằng gỗ tặng A Mộc Cổ Lang, thấy sao?”
Triệu Khuyết: “Không thấy sao cả.”
Trần Lam: “… Cũng được.”
Bảo Âm trợn trắng mắt, “Biết ngay hỏi cũng như không.”
Người bán trâm gỗ trông cũng không lớn hơn Bảo Âm là bao nhưng là một kẻ lanh lợi. Gã nhìn ba đứa trẻ mặc quần áo đắt tiền thì biết không phải là con nhà bình thường nên cười toe toét.
“Tiểu thư, tiểu thiếu gia, món này điêu khắc rất tỉ mỉ, tinh xảo, trang nhã, mang đi tặng là hợp nhất rồi.”
Bảo Âm cầm cây trâm gỗ, xoay tới xoay lui trong lòng bàn tay rồi bĩu môi. Cô bé cao hơn Trần Lam nửa cái đầu, cao hơn Khuyết Nhi một cái đầu, cộng thêm phong thái của công chúa lại còn cả tư thế trưởng tỷ, khí thế bất phàm.
“Đúng là tinh xảo thật, nhưng cái này có thể nói thay tấm lòng không?”
Gã bán hàng không hiểu “nói thay tấm lòng” là gì thế là nghẹn hòng, “Chuyện này…”
“Rốt cuộc cái gì có thể nói thay tấm lòng?”
Bảo Âm lẩm bẩm, hai đứa bé bên cạnh cũng im lặng.
Khuyết Nhi tiếp tục nhìn trời, Trần Lam tiếp tục nhìn đất.
Bảo Âm thở dài chán chường, trừng mắt lên với hai đứa nhóc rồi liếc nhìn gã bán hàng.
“Ê, cây trâm gỗ này bao nhiêu tiền?”
Gã bán hàng thấy sau lưng chúng không có người lớn đi theo thế là càng cười gian hơn, “Tiểu thư có mắt nhìn thật, vừa chọn là chọn trúng ngay món tốt nhất. Không giấu gì tiểu thư, những món khác đều là một văn tiền một cái, chỉ có món trong tay tiểu thư là bảo vật trấn tiệm, chỉ cần trả một lượng là được.”
Vào thời này giá một lượng đã là cao rồi.
Nhưng Bảo Âm lại mím môi, có vẻ như không hiểu, hai mắt sáng rực lên.
“Chỉ có một lượng?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Gã bán hàng hơi sửng sốt, gật đầu, “Bẩm tiểu thư, chỉ có một lượng.”
Bảo Âm cười, “Vậy được, rẻ thật.” Cô bé nói xong, thò tay vào túi tiền được thêu may tinh xảo treo bên eo, sau đó dùng sức rút một hạt vàng to bằng đầu ngón tay đặt xuống sạp, cười tỉm tỉm và nói, “Ta lấy cây trâm gỗ này, ông chủ trả lại tiền thừa đi.”
Ánh sáng rực rỡ từ vàng làm lóa mắt gã bán hàng.
Nhưng trâm gỗ một văn tiền một cái, một ngày gã có thể kiếm được bao nhiêu chứ?
Với giá trị của hạt vàng này, cho dù gã có bán mình cũng không tìm đủ tiền trả lại.
Gã nhìn hạt gạo chằm chằm, nuốt nước miếng, “Tiểu thư, có bạc lẻ không?”
Bảo Âm nhướng mày cười khẽ, “Không có.” Dứt lời, con bé nghiêng người về trước, chu đáo, “Ông chủ, không đủ tiền trả à?”
Gã bán hàng cười gượng gạo, để lộ vài cái răng trắng tinh, “Buôn bán nhỏ…”
Bảo Âm cũng cười, “Cho thiếu trước được không?”
Gã bán hàng nghẹn họng, “… Không cho thiếu được.”
“Thế à!” Bảo Âm “ồ” một tiếng như ngộ ra, tiếc nuối lấy lại hạt vàng, tâng nó trong lòng bàn tay trắng nõn, thở dài rồi cất nó vào túi tiền, sau đó xoay đầu nhìn Trần Lam.
“Niếp Niếp, cho tỷ chiếc vòng trên tay muội đi.”
Trần Lam vốn dĩ đang cúi đầu, nghe thấy thế liền gỡ chiếc vòng ngọc trên tay xuống với vẻ hơi không tình nguyện. Bảo Âm không chú ý tới ánh mắt của cô bé, sau khi nhận lấy chiếc vòng, cô bé đặt lên sạp hàng, cười xấu xa và nói, “Ông chủ, ta có thể dùng chiếc vòng này cầm trước không?”
Gã bán hàng nhìn chiếc vòng, cười tới mức sắp không thể ngậm được miệng.
“Có thể, có thể... Tất nhiên là có thể rồi.”
Mắt Bảo Âm hơi tối đi, mím môi rồi lấy chiếc trâm gỗ khắc hình chim ưng kia, sau đó cười hì hì.
“Vậy thì ta để chiếc vòng ở đây trước, ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi chuộc lại.”
Với giá trị của chiếc vòng ngọc này, cho dù gã kia có bán mười năm trâm gỗ cũng chưa chắc đã kiếm được nên tất nhiên gã phải vui rồi, thế là gật đầu như giã thóc. Còn về ngày mai chuộc lại? Gã chỉ có thể cười “hì hì” thôi. Nhưng theo gã thấy, có chuyện hời mà không chiếm thì chẳng khác nào kẻ ngu. Thiếu gia tiểu thư nhà có tiền tự chui tới trước sạp của gã cho gã chiếm hời, sao gã lại không chịu chứ?
Vòng ngọc trắng đổi lấy một cây trâm gỗ thế là ai cũng vui.
Bảo Âm bỏ trâm gỗ vào ngực, cười hì hì, cứ như chiếm được món hời nào to lắm. Triệu Khuyết vẫn bình thản, có vẻ cũng không để bụng tới chuyện tỷ mình “chịu thiệt”. Tuy Trần Lam còn nhỏ nhưng lại lương thiện hơn hai đứa còn lại nhiều, cô bé mới đi được vài bước đã xoay đầu lại nhìn, cảm thấy không đành lòng, nói, “Bảo Âm, thật ra ông chủ kia cũng không phải là người xấu...”
Tuy câu này hơi thình lình nhưng Bảo Âm lại không thấy kỳ lạ.
Cô bé cười hì hì, “Làm ăn buôn bán thì phải nên có dáng vẻ của người làm ăn, không nên bắt nạt người già trẻ con mới đúng. Gã bắt nạt mấy đứa trẻ con chúng ta, rõ ràng giá chỉ có một văn tiền mà lại bán cho chúng ta tới một lượng, đáng đời bị dạy một bài học.”
Trần Lam im lặng cắn môi dưới, không nói gì nữa.
Triệu Khuyết nhìn cô bé rồi nhìn Bảo Âm, sau đó lắc đầu.
“Chơi mãi không thấy mệt à, tỷ nên đổi chiêu khác đi.”
Bảo Âm cười tủm tỉm túm tay đệ đệ đưa lên cao rồi dẩu môi, “Đổi chiêu gì? Tỷ á, là một đứa bé đơn giản hào phóng, chỉ cần có hiệu quả là được.” Cô bé nói xong, quay đầu lại nhìn gã bán hàng vẫn đang vừa cầm chiếc vòng ngọc trắng vừa cười toe toét kia, mắt cô bé sáng lên, bỗng dưng nổi hứng, kéo Triệu Khuyết và Trần Lam trốn sau một sạp bán vải.
“Kịch hay không xem thì uổng, ngồi xuống.”
Triệu Khuyết chau mày thở dài, chiều theo cô bé, Trần Lam thì có vẻ như không đành lòng nhưng không phản bác lại.
Ba đứa nhóc trốn sau sạp vải, bên cạnh sạp có một lu nước to đùng, vừa hay có thể che được người bọn nhóc nhưng vẫn có thể quan sát rõ gã bán trâm kia. Gã nhanh chóng dọn dẹp sạp hàng chuẩn bị đi, nào ngờ lại có hai Cẩm Y Vệ đi tới chắn trước mặt gã.
Bọn nhóc cách hơi xa, nơi đây lại ồn ào nên không nghe thấy bên kia nói gì.
Gã bán hàng kia ngoan ngoãn dâng chiếc vòng lên sau đó quỳ xuống dập đầu mấy cái rồi mới ôm theo đồ bỏ chạy. Trước khi chạy, gã dường như cảm nhận được gì đó, nhìn về phía sạp vải bên này, bĩu môi, nhưng chỉ chớp mắt sau đã biến mất dạng trong dòng người.
Bảo Âm sờ cằm, “Ôi, kịch không hay. Gần đây Cẩm Y Vệ lại nhân từ rồi.”
Có vẻ như Triệu Khuyết không nghe cô bé nói gì, chỉ nhìn Trần Lam đang rũ mắt.
“Đừng buồn, đã lấy lại được chiếc vòng rồi mà.”
Vốn dĩ Bảo Âm đang chơi vui vẻ, nghe thấy vậy bèn thắc mắc quay lại nhìn hai đứa, sau đó “ối” lên một tiếng. “Sao vậy? Niếp Niếp… Sao sắc mặt nhìn xấu vậy?” Thấy Trần Lam cắn môi, cô bé cười, xoa vai con bé, khẽ dỗ dành, “… Được rồi, cũng tại trên người tỷ không có mang trang sức mà. Cùng lắm lần sau chơi xỏ người khác, dùng đồ của tỷ là được rồi. Niếp Niếp đừng buồn nữa, chiếc vòng sẽ về lại thôi mà.”
Trần Lam khẽ đáp “ừ”, gật đầu. Nhưng khóe môi lại bị cắn hơi tái đi, trước ánh mắt thắc mắc của Bảo Âm, cô bé do dự một lúc rồi mới nói, “… Bảo Âm, chiếc vòng đó là của hồi môn năm xưa của mẹ muội…”
Bảo Âm ngẩn ra, ánh mắt mang theo vẻ áy náy dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của Trần Lam, sau đó từ từ dang hai tay ra, ôm cơ thể bé nhỏ kia vào lòng.
“Niếp Niếp, là tỷ tỷ không tốt, do tỷ tỷ không biết.”
Trần Lam lắc đầu, nụ cười dường như đã tươi tắn lên rất nhiều.
“Không sau đâu, không trách tỷ, muội chỉ… bỗng dưng nhớ cha mẹ thôi.”
Bảo Âm im lặng, Khuyết Nhi ngoảnh mặt đi, thở dài.
“Hôm nay trở về, có người lại bị mắng rồi.”