-
Chương 306-310
Chương 306: Con sói đến từ phương Bắc.
Họ sử dụng trận pháp Thiên Địa Nhân mà Lý Hùng đã dạy , tiến hành công kích mãnh liệt.
Nhưng cho đến thời khắc này, Chung Vô Thất mới phản ứng kịp.
Đám nhóc con này coi ông ta là bia đỡ để luyện tập!
Ông ta đường đường là đại tông sư!
Chưởng môn Hàn Sơn.
Chung Vô Thất đã tức giận
Ông ta ra tay mỗi lúc một mạnh.
Thế nhưng những người sau khi bị đánh ngã, lại nhanh chóng đứng dậy!
Đám người Lý Nhị Ngưu lập tức bày ra thế trận ỷ đông hiếp yếu.
Mỗi lần đều là ba người ra tay.
Từng đám từng đám liên tục.
Chung Vô Thất sợ rồi!
Chính vào ngay lúc này, tự nhiên ông cảm thấy bản thân như rơi vào hang sói.
Đám người trước mắt khiến ông cảm thấy ngày càng đáng sợ.
Bọn họ không chỉ không sợ chết.
Trong lúc đánh nhau, còn không ngừng rút kinh nghiệm từ sự thất bại.
Từng người ngày càng khó đánh.
Mỗi lần lại càng mạnh hơn.
Cuối cùng, đột nhiên Chung Vô Thất nhảy lên khỏi mặt đất, cả người nhanh chóng bật ra xa mười mấy mét.
Thở hồng hộc.
Đường đường một đại tông sư lại bị một đám nhãi ranh đến tông sư cũng không bằng chèn ép đến mức nhếch nhác thế này.
Chuyện này mà đồn ra ngoài, sợ rằng sẽ người đời cười rụng răng.
Nhưng vào giờ phút này, Chung Vô Thất không thể cười được.
Bởi vì ông cảm nhận được sự đáng sợ của những người này!
Họ giống như một bày sói khoác lên bộ da người!
Trong ánh mắt từng người lóe lên sự hung ác!
Tang Cẩu bước lên vài bước, đưa tay chỉ Chung Vô Thất nói: “Này, lão già xuống đây đánh tiếp nào!”
“Không dễ gì gặp được người có thế đánh được như ông, để anh em chúng tôi đánh một phen thỏa thích”.
Chung Vô Thất tức ói máu.
Đời này ông chưa bao giờ gặp ai dám trước mặt ông ngồng cuồng như vậy!
Thế nhưng, đám người trước mắt ông, chúng thực sự có bản tính ngông cuồng!
Bây giờ Chung Vô Thất càng nóng lòng muốn nhận Lý Hùng làm học trò.
Ông càng chắc chắn, chỉ có Lý Hùng.
Anh ta có thể chiếm lấy Thành Hải!
Trở thành chủ nhân chính thức của phía Đông.
“Reng reng reng......”
Lúc này, điện thoại của Lý Nhị Ngưu ở trong túi đột nhiên reo lên.
Tiếp đó, liền nghe thấy loáng thoáng tiếng Lý Nhị Ngưu: “Đại ca, ừ... Được , tôi biết rồi, tôi sẽ nói với ông ấy”.
Lý Nhị Ngưu cúp máy, rồi nói với Chung Vô Thất địa chỉ: “Đại ca của tôi đang ở Thành Hải, ông đi tìm anh ý đi”.
Chung Vô Thất nhếch mép cười, cười tự tin.
Tiếp đó, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Trên nền đất trống của sân huấn luyện, Tang Cẩu bất thình lình nói một câu: “Thực lực của lão già này chả ra sao, nhưng lại rất biết giả vờ”.
“Tôi thấy trước mặt đại ca, ông ta không thể chống cự quá ba giây”.
Dương Thiện Tề từ trước đến nay nói năng không thiện chí cũng nói: “hai giây là quỵ”.
Lý Nhị Ngưu cười ngây ngô nói: “Có thể chống cự được một giây, tôi ăn hai năm cân củ cải”.
......
Thành Hải, loạn rồi.
Tất cả thế giới ngầm, sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính.
Sói đến rồi!
Sói từ phương Bắc đến rồi!
Chính thế giới ngầm ở Thành Hải, người người cảm thấy bất an, nghi kị lẫn nhau, là lúc tự mình cần có sự tính toán.
Đây là nông thôn, xa xôi và tương đối hẻo lánh.
Hoàng hôn.
Mây ráng chiều như mặt cô gái ngượng đỏ, khiến cho người nhìn không nhịn được phải nhìn lâu hơn.
Lúc này, một cơn gió lạnh từ từ thổi đến.
“Không nghĩ rằng, cậu quả nhiên đoán được tôi sẽ đến”.
Trong gió lạnh, vọng lại tiếng nói nhỏ của Chung Vô Thất.
Lý Hùng chậm rãi quay đầu, nhìn Vô Chung Thất, thản nhiên nói: “Ông là chưởng môn Hàn Sơn?”
“Không sai, chính là tôi”.
Chung Vô Thất chắp tay sau lưng: “Tôi cứ nghĩ tối nay cậu sẽ ở Đông Hải”,
“Dù sao Uống Tố Lung cũng đang liên tục rêu rao, muốn giết hết người ở Đông Hải”.
“Đem người dưới trướng cậu, hiến tế cho con trai ông ta”.
“Lẽ nào cậu không lo lắng, thế lực mà mình vất vả gây dựng, sẽ bị họ lật đổ sao?”
Lúc này, đột nhiên có một bóng đen dừng lại sau lưng Lý Hùng.
Đó là Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất cười lạnh lùng nói: “Lão già, nếu có lo lắng thì cũng là họ nên lo lắng”.
Chung Vô Thất khẽ lắc đầu, ông ta nói với giọng điệu bình tĩnh: “Nếu mấy đại tông sư đó đến Đông Hải thì sao, mấy người của cậu, không ai có thể sống xót”.
“Họ sẽ không đến Đông Hải, Thành Hải này mới chính là chiến trường chính của ngày hôm nay”.
Chung Vô Thất rất hài lòng về câu trả lời của Lý Hùng.
Ông liên tục nhìn Lý Hùng.
Chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài, Lý Hùng cũng không khác gì so với người bình thường.
Nếu gặp trên đường, Chung Vô Thất chưa chắc đã nhận ra Lý Hùng.
Cũng không thể nhận ra Lý Hùng là một đại tông sư rất lợi hại.
Thế nhưng nếu gặp những tên tiểu đệ không sợ chết của Lý Hùng, Chung Vô Thất rất chắc chắn về suy đoán của mình
Lý Hùng nên ở cảnh giới của một đại tông sư.
Chỉ là, anh ta chưa cảm nhận được điều đó.
Ngay lúc ấy, trời nổi gió.
Gió lạnh quét qua người Lỳ Hùng trong nháy mắt, giống như một áp lực vô hình lao về phía Lý Hùng.
Chung Vô Thất bước từng bước đến trước mặt Lý Hùng.
Ánh mắt sáng rực của ông ta nhìn Lý Hùng chằm chằm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, bốn phía đằng đằng sát khí.
“Lý Hùng, bây giờ tôi cho cậu hai sự lựa chọn”.
“Thứ nhất, khuất phục tôi, nhận tôi làm thầy”.
“Thứ hai, chết!”
Từ khi Chung Vô Thất đến, Lý Hùng chỉ ngẩng đầu nhìn những ráng mây ngũ sắc đằng xa.
Chỉ đến lúc này, Lý Hùng mới từ từ nhìn sang Chung Vô Thất.
“Á!”
Ngay khi Lý Hùng quay sang nhìn, Chung Vô Thất liền cảm thấy lòng ngực như bị đâm một nhát!
Cả người ông ta bất giác bị lay động.
Cùng lúc đó, có một áp lực chưa tùng có bao trùm lên cả người ông.
Như đỉnh Thái Sơn đè xuống.
Vào lúc này, Chung Vô Thất đã lạnh toát!
Hoang mang!
Ông ta muốn cử động.
Nhưng hai chân dường như đã bị ghìm chặt xuống nên nhà.
Bước nửa bước cũng không được!
Ông ta muốn mở miệng nói.
Nhưng hơi thở dường như bị chặn lại ở họng.
Khó chịu!
Hoảng sợ.
Hoang mang.
Chương 307: Dọn sạch thế giới ngầm
Chung Vô Thất không ngờ thực lực của Lý Hùng còn trên cơ ông ta.
Lúc này, Lý Hùng giơ chân lên.
Bước từng bước.
Ngay khi anh vừa bước chân phải ra, áp lực vô hình nặng như núi Thái Sơn đè lên đỉnh đầu Chung Vô Thất bỗng nặng thêm.
Cả người ông ta khuỵu xuống quỳ trước mặt Lý Hùng.
Chung Vô Thất ngẩng đầu nhìn.
Rõ ràng Lý Hùng gần trong gang tấc.
Nhưng trong mắt ông ta Lý Hùng như đang đứng trên đỉnh núi.
Còn ông ta thì ở dưới chân núi ngửa đầu cúng bái.
"Có chí hướng là chuyện tốt".
"Nhưng ông cũng phải nghĩ xem mình có năng lực không chứ".
"Làm thấy tôi á".
"Ông không xứng".
"Ông còn không xứng làm đệ của tôi nữa là".
Quát khẽ một tiếng.
Giống như tiếng chuông truyền đạo vang vọng bên tai Chung Vô Thất.
Quá mạnh!
Đây còn là người sao?
Ông ta chưa từng thấy ai trẻ tuổi mà lại mạnh như Lý Hùng.
Đáng sợ hơn là với thực lực của ông ta cũng không biết được thực lực của Lý Hùng mạnh đến nhường nào.
Ông ta chỉ biết nếu Lý Hùng muốn ông chết.
Chỉ cần búng tay cái là xong.
Chẳng đến một giây.
Lý Hùng lại bước lên một bước.
"Rắc!"
Xương cốt Chung Vô Thất kêu lên.
Hai tay ông ta chống trên đất.
Khổ cực đỡ lấy cơ thể nặng nề của mình.
Mồ hôi ông ta tuôn như mưa.
Ông ta run rẩy.
Không chỉ cơ thể run rẩy.
Mà trái tim cũng run theo.
"Lão già, có biết vì sao tôi gọi ông đến đây không?"
Lý Hùng tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì đối với bốn con chó già ở phía Bắc thì ông chính là khúc xương ngon nhất."
“Ông ở đâu thì chúng ở đó”.
Chung Vô Thất bị câu nói của Lý Hùng dọa đến sởn tóc gáy.
Cậu ta dám lấy một chọi bốn, một mình đánh với bốn đại tông sư.
Trời ạ, cậu ta điên rồi à?
Hay cậu ta đã trên cơ đại tông sư rồi?
Lúc này có một chiếc ô tô đen lái đến.
Cam Hưng Bá bước xuống buồn bực nói: "Đại ca, đám nhãi con ở phía Bắc đã đến Đông Hải chi viện rồi".
"Em làm theo lời anh giết hết lũ chúng nó rồi".
Vùng đất cấm Đông Hải.
Đến giờ Chung Vô Thất mới hiểu tại sao Đông Hải là vùng đất cấm.
Không hẳn vì Lý Hùng có thực lực mạnh mẽ.
Mà vì đàn em của hắn đều là một bầy sói.
Bầy sói này không chỉ cực kì hung ác mà còn rất kỉ luật.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Hùng - một mãnh thú từ thời xa xưa, bọn chúng đã biến Đông Hải thành vùng đất cấm.
Đông Hải là chiến trường của bọn chúng, kẻ nào đến kẻ đấy chết.
Chung Vô Thất vội nói: "Ngay từ đầu cậu đã đoán được rồi?"
"Cậu biết bốn gia tộc lớn ở phương Bắc bắt tay nhau lấy cớ tiêu diệt Đông Hải là để dọn sạch thế giới ngầm của Thành Hải".
"Cậu muốn lợi dụng bọn họ dọn sạch thế giới ngầm ở Thành Hải rồi cướp về làm chủ?"
Lý Hùng dửng dưng nói: "Qua đêm nay Thành Hải sẽ bắt đầu một cuộc sống mới nhưng tôi không phải người quản lí nó".
"Vậy là ai? Chẳng lẽ còn có người đứng sau cậu?"
Chung Vô Thất vừa nói xong thì Liễu Bạch từ xa đi tới.
Anh ấy lễ phép đưa cho Lý Hùng một quả quýt.
"Đại ca quả quýt này chín cây đấy, ngọt lắm".
Lý Hùng vừa bóc quýt vừa dửng dưng nói với Chung Vô Thất: "À, cậu ấy sẽ là người quản lý Thành Hải".
Chung Vô Thất câm nín!
Ông ta thấy cái cậu Liễu Bạch bên cạnh Lý Hùng cũng chỉ là một người bình thường.
Cậu ta cũng chẳng có khí chất kiêu hùng dũng mãnh.
Cùng lắm thì được coi là người làm ăn.
"Cậu định làm gì? Đến cùng thì cậu định làm gì chứ?"
Không hiểu!
Không nghĩ ra!
Chung Vô Thất không hiểu nổi rốt cuộc thì Lý Hùng định làm gì.
Mà lúc này Lý Hùng đang nhìn về phía Bắc.
Anh hờ hững nói.
"Tôi muốn trên đời này không còn gia tộc quyền thế nữa".
Ầm!
Chung Vô Thất cảm thấy đầu mình như có trận động đất.
Thử hỏi trên đời này có ai dám nói thế?
Vậy mà thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh như Lý Hùng dám nói như vậy.
Ánh mắt Chung Vô Thất sáng rực, nhìn chằm chằm Lý Hùng: "Cậu là ai?"
"Rốt cuộc cậu là ai?"
"Gia tộc sau lưng cậu ở phương Bắc, phương Nam hay ở nước ngoài?"
"Tôi là tôi, không cần gia tộc nào chống lưng vì tôi chính là chỗ dựa vững chắc".
"Giờ tôi cho ông hai lựa chọn".
"Một là theo tôi".
"Hai là".
"Chết!"
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Sức mạnh vô hình đè chặt Chung Vô Thất xuống đất.
Ông ta không nhúc nhích nổi.
Mà giọng nói của Lý Hùng trong đầu ông ta như sấm sét giữa trời quang.
Từ chối sẽ chết!
Phản kháng cũng chết!
Đối đầu với kẻ mạnh ông ta chỉ có thể cúi đầu khuất phục.
Lý Hùng còn mạnh hơn ông ta tưởng.
Cậu ta giống như một ngọn núi cao ngất.
Dù đứng ở chân núi ngước nhìn cũng không sao nhìn thấy đỉnh.
Chung Vô Thất run rẩy nói.
"Tôi - Chung Vô Thất".
"Chào cậu chủ".
Ngay lúc đó sức mạnh vô hình trên người Chung Vô Thất cũng biến mất.
Tiếp đó là cảm giác từ trước đến nay chưa từng có.
Chung Vô Thất phát hiện cơ thể mình trở nên nhẹ nhõm hơn.
Mà máu lưu thông cũng dần nhanh hơn.
Ông ta bỗng bật dậy, giật mình hỏi Lý Hùng: "Sao cơ thể tôi lại thay đổi thế?"
Chẳng đợi Lý Hùng đáp, Cam Hưng Bá cầm quả quýt trong tay Liễu Bạch, bóc vỏ chuẩn bị ăn ung dung nói.
"Thường thôi".
"Đi theo đại ca sẽ được hưởng lợi".
Chương 308: Tụ họp
“Chưa đến nửa tháng tôi đã lên cấp tông sư rồi”.
Sốc.
Mừng như điên.
Lúc này Chung Vô Thất giống như trẻ con nhận được quà vậy.
Mặt ông ta đỏ bừng, cả người run lên vì phấn khích.
Ông ta vẫn dậm chân tại chỗ mười mấy năm rồi.
Không ngờ lúc này bị sức mạnh vô hình của Lý Hùng chèn ép mà giờ có dấu hiệu đột phá rồi.
Giờ phút này ông ta thật lòng coi Lý Hùng là cậu chủ.
“Cậu chủ tiếp theo muốn làm gì, xin cứ dặn dò tôi”.
Lý Hùng cười nhạt nói: “Không cần vội, cứ từ từ”.
Biệt thự nhà họ Lỗ ngay lúc này.
Những người có máu mặt trong thế giới ngầm ở Thành Hải đều đã tụ họp ở đây.
Mấy trăm người bảo vệ biệt thự từ trong đến ngoài.
Trong phòng khách, vẻ mặt ai cũng căng thẳng.
Còn có người dùng giấy liên tục lau mồ hôi trên trán.
Ngô Chí Vinh nhìn bọn họ, trong mắt xẹt qua sự lạnh lẽo.
Lúc này ông ta đứng dậy nói với mọi người.
“Mọi người đã đến đông đủ rồi chứ”.
Đám người đó nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Lỗ Diệu Quang vội nói: “Những người có tiếng tăm ở Thành Hải đến đủ rồi. Tối nay chúng ta đều là những anh hùng tụ họp”.
“Đến là tốt rồi. Nếu đã đến đủ thì chúng ta bắt đầu thôi”.
Nghe Ngô Chí Vinh nói thế, mọi người xung quanh mỗi người nghĩ một ý.
Nhất là Lỗ Diệu Quang – người đứng ngay cạnh Ngô Chí Vinh.
Ông ta nghe giọng điệu Ngô Chí Vinh nói chuyện là lạ liền hỏi: “Bắt đầu cái gì? Chẳng lẽ người của gia tộc phía Bắc đến rồi à?”
“Đến từ lâu rồi”.
Vừa nói xong Ngô Chí Vinh đã đứng lên lui về sau mấy bước.
Sau đó ông ta vỗ tay: “Bốn vị cao thủ, mọi người đã đến đông đủ, có thể xử lí rồi”.
Ông ta vừa dứt lời, ở đầu cầu thang tầng hai đã có tiếng bước chân vọng lại.
Bốn người đàn ông lần lượt bước xuống.
“Chuyện gì vậy?”
“Ngô Chí Vinh, ông định làm gì?”
“Bọn họ là ai?”
Là chủ nhà nhưng Lỗ Diệu Quang thậm chí còn không biết bốn người này đến từ lúc nào.
Mà hơi thở của bốn người họ khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ không phải người bình thường.
Lúc này nụ cười trên mặt Ngô Chí Vinh càng gian ác hơn.
Ông ta vừa lui về sau vừa cười nói: “Các ông tưởng đám rác rưởi các ông có thể đối đầu với các gia tộc lớn ở phương Bắc à?”
“Nằm mơ giữa ban ngày!”
“Trước mặt các gia tộc phía Bắc các ông chỉ là con rệp trong đống phân mà thôi”.
“Giết các ông dễ như giết con kiến vậy”.
Lỗ Diệu Quang run lên, ông ta vội khom lưng lễ phép nói: “Bốn vị có chuyện gì chúng ta từ từ nói được không?”
“Chúng tôi không dám phản kháng, chúng tôi sẽ đi theo các gia tộc ở phía Bắc, chúng tôi xin đầu hàng”.
Ngô Chí Vinh đột nhiên cười to.
“Muộn rồi! Giờ mới quỳ xuống đầu hàng thì đã muộn rồi”.
“Hơn nữa, các ông có chết thì tôi mới được cầm quyền”.
“Ông chủ ở phương Bắc nói rồi, ông ấy không thích ồn ào”.
“Chỉ cần một con chó nghe lời như tôi là đủ rồi”.
Nói xong Ngô Chí Vinh hét lên một tiếng: “Giết!”
Tiếng hét!
Kêu thảm thiết!
Máu bắn tung tóe!
Đầu người lăn lông lốc, trong phút chốc cả phòng khách tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng.
Một trận chém giết.
Trước mặt bốn đại tông sư, những cao thủ của thế giới ngầm ở Thành Hải chỉ giống như con sâu cái kiến, để mặc cho bọn chúng chém giết.
Rất dễ dàng!
Bọn họ giống như những cây rau chờ những người nông dân đến thu hoạch.
Không đến vài phút đồng hồ cả phòng khách đã nhuốm đầy máu tươi.
Chết sạch! Toàn bộ đều chết sạch!
Chỉ có Ngô Chí Vinh và bốn đại tông sư còn đứng đó.
Người Ngô Chí Vinh nhuốm đầy máu, ông ta lễ phép nói với bốn đại tông sư.
“Đám ngoài kia xin cứ giao cho tôi, còn sư huynh tôi thì nhờ bốn vị đại tông sư xử lí giúp”.
Ngô Chí Vinh nói tiếp: “Sư huynh tôi là đại tông sư nhiều năm rồi”.
“Lúc đánh nhau với huynh ấy xin bốn vị cẩn thận”.
“Đề phòng sư huynh giấu nghề mà chúng ta không biết”.
“Hừ, ông già sắp xuống lỗ thì cần gì phải sợ”.
“Mấy chục năm vẫn dậm chân tại chỗ mà còn ngồi trên cao như thế, nên chết từ lâu rồi mới phải”.
Vừa dứt lời thì bốn đại tông sư nhanh chóng lắc mình biến mất.
Chẳng cần biết bốn người bọn họ đã đi chưa, Ngô Chí Vinh vẫn khom lưng uốn gối cười nói: “Bốn vị đi thong thả”.
Yên lặng!
Cả phòng khách chìm trong yên lặng.
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Xác chết la liệt xung quanh.
Ngô Chí Vinh trong lòng vui như nở hoa, giang rộng hai tay cười lớn.
“Hahahaha!”
“Là của mình, tất cả đều là của mình!”
“Đúng là khổ tận cam lai”.
“Từ giờ trở đi Thành Hải là của mình rôi”.
Lúc này cửa bỗng từ từ mở ra.
Ngô Chí Vinh quay đầu lại nhìn, hai mắt bỗng trợn to.
“Sư huynh?”
“Sao huynh lại đến đây? Sao huynh lại ở đây chứ? Không phải huynh đi xử lý thằng Lý Hùng rồi à”.
Ngô Chí Vinh bị dọa sợ đến mức trái tim đập thình thịch.
Nhưng lúc nói chuyện ông ta vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Ông ta vừa nói vừa bước đến trước mặt Chung Vô Thất.
“Sư huynh nghe đệ giải thích, vừa nãy...”
“Khỏi cần giải thích, lời đệ vừa nói, chuyện đệ vừa làm huynh biết hết rồi”.
“Sư huynh, chuyện không phải như huynh nghĩ đâu. Đệ cũng là bị ép thôi!”
“Người nhà họ Uông đe dọa đệ, nếu không làm theo thì đệ sẽ chết”.
Ngô Chí Vinh vừa nói vừa lùi về sau.
Cùng lúc đó ông ta cầm điện thoại giấu sau lưng muốn gọi điện xin cứu trợ từ bốn tên đại tông sư.
“Không cần gọi nữa, giờ chỉ sợ bốn tên đại tông sư đó chẳng thể nghe máy đâu”.
Gì cơ?
Ngô Chí Vinh giật mình sợ hãi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ông ta nói với Chung Vô Thất: “Sư huynh đang đùa đấy à”.
“Bốn người họ là đại tông sư đấy”.
“Cả cái Thành Hải này có ai đánh thắng được họ chứ”.
“Mà sư huynh này, đệ khuyên huynh nên đi theo nhà họ Uông giống đệ đi”.
“Thực lực như huynh thì nhà họ Uông sẽ không để huynh thiệt đâu”.
“Từ nay về sau cả Thành Hải là của chúng ta rồi”.
Lúc này Liễu Bạch rảo bước vào nói với Chung Vô Thất: “Ông Chung, những người bên ngoài đã giải quyết sạch sẽ rồi”.
Chung Vô Thất giới thiệu Liễu Bạch với Ngô Chí Vinh: “Đây sẽ là người quản lý Thành Hải”.
“Gì chứ? Sư huynh đang nói đùa đấy à?’
“Cậu ta không phải hạng tôm tép bên chi thứ của nhà họ Liễu à, sư huynh làm tay sai cho cậu ta à”?
Chương 309: Đồ chó ở đâu đến
Liễu Bạch cười nói: “Tôi chỉ là người đại diện của đại ca mà thôi”.
“Người đứng đầu Thành Hải là anh ấy”.
“Hắn là ai?”, Ngô Chí Vính buột miệng hỏi.
“Lý Hùng ở Đông Hải”.
Ầm!
Sét đánh giữa trời quang!
Ngô Chí Vinh giật mình lùi về sau.
Mà lúc đó điện thoại của ông ta đã gọi cho một tên trong số bốn tên đại tông sư rồi.
Nhưng không có ai nghe máy cả.
“Reng reng reng...”
Cửa sân nhà Liễu Bạch trong đêm tối.
Tiếng chuông điện thoại vui tai trong chiếc áo khoác ngoài màu nâu vang lên.
Nhưng tên đại tông sư đó cũng không nghe máy.
Hắn và đồng bọn đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Chung Vô Thất nổi tiếng từ lâu rồi.
Mấy chục năm trước đã là một đại tông sư nổi tiếng trên giang hồ rồi.
Dù bọn họ người đông thế mạnh nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng.
“Két!”
Lúc này cửa bỗng mở ra.
Lý Hùng dửng dưng bước từ trong ra.
Bốn tên đại tông sư lúc nhìn thấy Lý Hùng đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong đó có một tên bước lên một bước nói với Lý Hùng: “Đồ chó ở đâu đến? Mau cút sang một bên”.
Tên đó vừa nói vừa vung tay, muốn một phát đập chết Lý Hùng.
Trong đầu hắn đã nghĩ đến một đòn này đánh ra, kết quả sẽ thế nào rồi?
Xương hàm bên trái của Lý Hùng sẽ vỡ nát.
Hàm răng Lý Hùng cũng sẽ rụng mấy chiếc.
Mà cơ thể Lý Hùng sẽ giống như miếng giẻ rách đập vào tường.
Cả người cậu ta sẽ xuyên qua bức tường.
“Bốp!”
Tiếng tát giòn giã vang lên trong đêm.
Giữu đêm tối có ba cái răng trong miệng văng ra rơi trên thảm cỏ.
Ngọn cỏ xanh nhạt cũng nhuốm máu.
Mà Lý Hùng vẫn vô cảm đứng đó.
Còn xương hàm bên trái của cái tên đại tông sư ra tay đánh anh đã vỡ nát.
Không ngờ tới!
Giật mình không hiểu!
Hắn ta ôm lấy má lùi về sau.
“Cậu là ai?”
“Chẳng lẽ cậu là Chung Vô Thất”.
Bốn tên đại tông sư giật mình không hiểu chuyện gì nhìn Lý Hùng.
Bọn họ nghĩ Chung Vô Thất phải là lão già bảy tám mươi tuổi chứ không thể trẻ tuổi như Lý Hùng được.
“Gió đêm thổi tới cây cỏ lay, bốn con chó già sủa gâu gâu”.
Cùng lúc đó trong nhà có tiếng lanh lảnh của trẻ con vọng tới.
Hình như nó đang hát một bài đồng dao.
Mà bài đồng dao này vừa hay hợp với tình cảnh lúc này.
Lý Hùng cười nói: “Bốn con chó già nửa đêm chạy đến nhà người khác làm gì?”
“Thằng ranh ngang ngược!”
“Muốn chết à!”
Dù ở gia tộc nào đi nữa thì đại tông sư cũng rất cao quý.
Có bao giờ phải chịu xỉ nhục như này?
Bốn tên cùng nhau lao lên đánh Lý Hùng.
“Vút!”
Tiếng gió vun vút truyền đến.
Bốn cái bóng từ bốn phía lao vút về phía Lý Hùng.
Tên đầu tiên vỗ thẳng vào mặt Lý Hùng.
Một đòn này cực kì mạnh.
Mạnh đến nỗi dường như có thể chém núi thành đá.
Một đòn này...
Bỗng nhiên!
Đòn này còn chưa giáng lên mặt Lý Hùng đã bị anh bắt được.
Vặn nhẹ.
“Rắc!”
Xương cổ tay gãy nát.
“Thằng ranh này, chết đi”.
Tiếng hét như sư tử rống vang lên bên cạnh Lý Hùng.
Nắm đấm của hắn nhanh như sét.
Mạnh mẽ!
Nắm đấm này mang theo sức mạnh vô biên.
Tay trái Lý Hùng như một trận gió nhẹ nhàng vung ra, bắt lấy tay hắn.
Nắm đấm mạnh mẽ này lập tức đập mạnh vào người tên đại tông sư.
“Bịch!”
Tên đại tông sư kêu thảm thiết bị đánh văng ra ngoài.
“Mượn đòn phản đòn, thằng ranh con ác độc. Thực lực của mày rõ bình thường mà dám...”
Tên đại tông sư còn chưa nói xong, Lý Hùng đã nhẹ nhàng vung tay về phía ngực ông ta.
Anh nhếch miệng cười.
“Bịch!”
Một đòn mạnh!
Giống như hai chiếc xe tải lớn đang chạy như bay tông vào nhau.
Quần áo sau lưng tên đại tông sư nát tươm.
Thịt nát xương tan, máu văng tung tóe.
“Cách núi đánh trâu!”
“Bát Quái chưởng!”
Hai tên còn lại mặt tái mét, sợ hãi lùi về sau.
Trong một thời gian ngắn hai tên đại tông sư thì một tên chết, một tên bị thương nặng.
“Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai?”
“Mày không phải Chung Vô Thất, Chung Vô Thất không thể nào mạnh như mày”.
Đám đại tông sư cuống lên.
Mặt tên nào tên đấy đầy kinh ngạc.
Bọn chúng là cao thủ đã hơn năm mươi tuổi.
Nhưng tung hoành ngang dọc trên giang hồ nhiều năm như thế mà chưa từng gặp ai mạnh như Lý Hùng.
Tuổi trẻ tài cao, thủ đoạn ác độc.
“Có mắt như mù chạy khắp nơi”.
“Chó già chó già cực ngu ngốc”.
“Vùng cấm Đông Hải không được tới”.
“Đã tới sẽ được tặng đặc sản”.
Tiếng hát lanh lảnh của con Liễu Bạch từ trong nhà vọng ra, truyền vào tai hai tên tông sư.
Vùng đất cấm Đông Hải?
Đặc sản?
Lúc này đèn ban công tầng hai bỗng sáng lên.
Ba tên đại tông sư giờ mói thấy trên ban công treo bốn cái áo liệm.
Áo liệm?
Đặc sản Đông Hải?
Lúc này, đám đại tông sư mới hiểu.
Chương 310: Áo liệm
Đông Hải, Lý Hùng!
Người trước mặt thực sự là bá chủ của Đông Hải!
"Đặc sản đã được chuyển đến rồi, bây giờ chúng mày có thể lên đường rồi đấy”.
Nói xong, Lý Hùng hành động.
Khoảnh khắc chân phải chạm đất, Lý Hùng liền biến mất như một cơn gió.
"Bùm!"
Một đấm.
Xương cốt vỡ vụn!
"Bùm!"
Một đấm.
Gân mạch đứt đoạn!
"Bùm!"
Một đấm.
Nổ tung mà chết!
"Dạ nhi hắc, phong nhi tiếu, lão cẩu lão cẩu thỉnh tẩu hảo”.
...
Biệt thự của gia tộc nhà họ Uông.
"Nào nào nào, mọi người uống đi nào”.
"Tối nay phải xõa hết mình đấy”.
"Chúng ta không say không về!"
Trên chiếc bàn tròn lớn, đuề huề cao lương mĩ vị trên trời dưới biển, cùng các loại rượu ngon.
Uông Tố Lung, người đứng đầu nhà họ Uông không ngừng mời rượu khách.
Mọi người có mặt ở đây ai nấy đều mặt đỏ tía tai, cao hứng hết sức.
Ngụy Hồng, người đứng đầu nhà họ Ngụy, nâng chiếc ly trong tay lên cười với đám đông.
"Bây giờ cao thủ mà chúng ta phái đi chắc đã chiếm trọn Đông Hải rồi”.
"Thế giới ngầm của Thành Hải chắc đã được dẹp sạch rồi”.
"Tối nay mọi người cứ ăn uống thoải mái đi”.
"Ngày mai chúng ta sẽ đến Thành Hải để tận hưởng sự tuyệt mỹ ở đó!"
Đang nói chuyện thì tên vệ sĩ ngoài cửa vội vàng đi vào.
Tên vệ sĩ chưa kịp lên tiếng, thì Ngụy Hồng đã cười lớn: "Tôi vừa nói khỏi mồm đã có tin truyền về rồi này!"
Ngụy Hồng đã ngà ngà say, ông ta vừa nói chuyện vừa lắc lư người.
Ông ta vươn tay nắm lấy vai tên vệ sĩ, cười hỏi: "Nói cho tôi nghe, tin thắng lợi đầu tiên là gì?"
"Là Đông Hải đã bị chiếm trọn hay là thế giới ngầm ở Thành Hải đã được dẹp sạch rồi?"
Tên vệ sĩ lắc đầu quầy quậy, sắc mặt tái nhợt, ấp úng nói: "Ngoài cửa, ngoài cửa có rất nhiều xác chết”.
Tất cả mọi người đều sốc nặng.
Vội vàng lao ra khỏi cửa.
Khi nhìn thấy những xác chết được sắp xếp ngay ngắn thành những dãy dài ở ngoài cửa.
Ngụy Hồng lúc nãy còn to mồm, lúc này đột nhiên chân ông ta mềm nhũn cả ra.
Mỗi xác chết trước mặt đều được mặc áo liệm.
Mỗi tấm vải liệm có thêu bốn chữ - "Đặc sản Đông Hải".
Sắc mặt Ngụy Hồng tái nhợt, toàn thân run lên.
Ông ta dụi dụi mắt.
Cho dù có dụi đến bật máu mắt ra!
Bởi vì người ông ta nhìn thấy đầu tiên là vị tông sư mà gia tộc ông ta đã nuôi mấy chục năm.
Đây là át chủ bài của nhà họ Ngụy!
Ngoài ra, còn có hai cao thủ cấp tông sư.
Chết! Chết hết rồi!
Nhà họ Ngụy toang rồi!
Không chỉ có Ngụy Hồng.
Lúc này, Uông Tố Lung cũng xông tới như một kẻ điên.
Ông ta liên tục dùng chân đá vào thi thể đã lạnh băng.
Đây là anh họ của ông ta! Đại tông sư duy nhất của gia tộc bọn họ!
Các tộc trưởng của hai gia tộc khác đột nhiên mắt mũi tối sầm lại, ngất lịm đi!
Toang rồi!
Thế là toang rồi!
Cái uy của bốn gia tộc lớn thống trị Thành Hải đã biến mất ngay lập tức.
Tiếp theo đó là sự hoảng loạn.
Hoang mang tột độ.
Sau khi mất đi rất nhiều cao thủ, tứ đại gia tộc bọn họ trực tiếp rớt khỏi bảng xếp hạng các gia tộc hạng hai.
Không những thế, vì là quan hệ thông gia nên tất cả bọn họ có vinh cùng vinh!
Bây giờ việc họ nghĩ đến không phải là ngày mai đến Thành Hải ăn uống nhậu nhẹt.
Mà là việc phải đối mặt với sự oanh tạc điên cuồng của các gia tộc khác!
Kết cục đang chờ đợi bọn họ.
Chỉ có sự diệt vong thôi!
"Không được, không thể cứ ngồi đây chờ chết được!"
Uông Tố Lung lập tức hét vào mặt tộc trưởng của ba gia tộc lớn gần đó: "Chúng ta bây giờ chỉ còn một lối thoát thôi, đến nhà họ Hậu với tôi nào!"
Bốn gia tộc lớn ở thủ đô đều có tứ hợp viện cho riêng mình.
Những tứ hợp viện như vậy không thể mua được bằng tiền.
Nó tượng trưng cho địa vị.
Nó là phương tiện để thể hiện quyền lực và tầm ảnh hưởng của gia tộc.
Màn đêm dày đặc.
Dưới một cây long não cổ thụ trong sân, bốn người Uông Tố Lung đang quỳ trên phiến đá xanh.
Bốn người Uông Tố Lung đã quỳ ở đây hơn nửa giờ rồi.
Người họ muốn gặp bây giờ là Hậu Thụy Niên, người đứng đầu nhà họ Hậu.
"Ken két--"
Sau đó là tiếng mở cửa chói tai.
Sau đó, liền nhìn thấy một người phụ nữ rất quyến rũ và gợi cảm từ trong phòng bước ra.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này không phải là quốc sắc thiên hương nhưng lại dễ làm xiêu lòng đàn ông.
Mỗi chuyển động của cô ta đều vô cùng quyến rũ.
Khiến cho các tộc trưởng của tứ đại gia tộc không tự chủ được mà nhìn không chớp mắt.
Nhưng họ không dám nhìn thêm, vì họ biết rằng người phụ nữ này là người tình thứ bảy của Hậu Thụy Niên.
Khi còn trẻ, Hậu Thụy Niên là một tay chơi có tiếng.
Tuy nhiên, ông ta khác với những tay ăn chơi bình thường.
Phương pháp chơi phụ nữ của ông ta cũng giống như đầu óc kinh doanh của ông ta.
Càng chơi phụ nữ, ông ta càng kiếm được nhiều tiền cho gia tộc.
Nhà họ Hậu lên được đỉnh cao như ngày hôm nay đều dựa hoàn toàn vào thực lực của bản thân ông ta.
Gia tộc Hậu không chỉ là bốn gia tộc lớn nhất ở thủ đô, mà còn là nhà giàu nhất thủ đô!
Người phụ nữ mang giày cao gót bước từng bước ra khỏi tứ hợp viện.
Ngoài cửa, một chiếc Rolls Royce đã đợi sẵn.
Không lâu sau, một giọng nói uy nghiêm đầy nam tính từ ngoài cửa truyền đến: "Trên mặt đất lạnh lắm, bốn người các ông đứng dậy trước đi”.
"Đem trà đến đây”.
Đột nhiên, có một người hầu đi đến với bốn chiếc ghế gỗ lim và đặt bốn chiếc bàn trà nhỏ trước mặt họ.
Trên bàn trà nào cũng có một bộ ấm chén sứ Thanh Hoa thời nhà Minh.
Bốn vị tộc trưởng gia tộc đầy quyền uy lúc này cũng giống như học sinh bưng chén trà lên.
Hậu Thụy Niên ở trong phòng nói: "Con người tôi khi làm việc có một thói quen”.
"Chỉ cần là hoa lá, cỏ cây, chó mèo nuôi trong nhà thì tôi đều sẽ chăm sóc”.
"Đây cũng là cách tôi làm người, làm việc, tôi luôn được mọi người khen ngợi vì điều đó”.
Bốn người bọn họ gật đầu tán thưởng.
"Nhưng, có một chuyện tôi phải nhắc nhở các ông”.
"Hoa và cỏ đó phải mọc trong sân của tôi, chó mèo cũng phải trong phạm vi nhà của tôi”.
"Nếu cây cỏ có mọc tràn ra bên ngoài tôi sẽ chặt bỏ”.
"Nếu chó mèo sang nhà người khác, tôi sẽ hầm chúng lên rồi chia cho thuộc hạ ăn”.
Họ sử dụng trận pháp Thiên Địa Nhân mà Lý Hùng đã dạy , tiến hành công kích mãnh liệt.
Nhưng cho đến thời khắc này, Chung Vô Thất mới phản ứng kịp.
Đám nhóc con này coi ông ta là bia đỡ để luyện tập!
Ông ta đường đường là đại tông sư!
Chưởng môn Hàn Sơn.
Chung Vô Thất đã tức giận
Ông ta ra tay mỗi lúc một mạnh.
Thế nhưng những người sau khi bị đánh ngã, lại nhanh chóng đứng dậy!
Đám người Lý Nhị Ngưu lập tức bày ra thế trận ỷ đông hiếp yếu.
Mỗi lần đều là ba người ra tay.
Từng đám từng đám liên tục.
Chung Vô Thất sợ rồi!
Chính vào ngay lúc này, tự nhiên ông cảm thấy bản thân như rơi vào hang sói.
Đám người trước mắt khiến ông cảm thấy ngày càng đáng sợ.
Bọn họ không chỉ không sợ chết.
Trong lúc đánh nhau, còn không ngừng rút kinh nghiệm từ sự thất bại.
Từng người ngày càng khó đánh.
Mỗi lần lại càng mạnh hơn.
Cuối cùng, đột nhiên Chung Vô Thất nhảy lên khỏi mặt đất, cả người nhanh chóng bật ra xa mười mấy mét.
Thở hồng hộc.
Đường đường một đại tông sư lại bị một đám nhãi ranh đến tông sư cũng không bằng chèn ép đến mức nhếch nhác thế này.
Chuyện này mà đồn ra ngoài, sợ rằng sẽ người đời cười rụng răng.
Nhưng vào giờ phút này, Chung Vô Thất không thể cười được.
Bởi vì ông cảm nhận được sự đáng sợ của những người này!
Họ giống như một bày sói khoác lên bộ da người!
Trong ánh mắt từng người lóe lên sự hung ác!
Tang Cẩu bước lên vài bước, đưa tay chỉ Chung Vô Thất nói: “Này, lão già xuống đây đánh tiếp nào!”
“Không dễ gì gặp được người có thế đánh được như ông, để anh em chúng tôi đánh một phen thỏa thích”.
Chung Vô Thất tức ói máu.
Đời này ông chưa bao giờ gặp ai dám trước mặt ông ngồng cuồng như vậy!
Thế nhưng, đám người trước mắt ông, chúng thực sự có bản tính ngông cuồng!
Bây giờ Chung Vô Thất càng nóng lòng muốn nhận Lý Hùng làm học trò.
Ông càng chắc chắn, chỉ có Lý Hùng.
Anh ta có thể chiếm lấy Thành Hải!
Trở thành chủ nhân chính thức của phía Đông.
“Reng reng reng......”
Lúc này, điện thoại của Lý Nhị Ngưu ở trong túi đột nhiên reo lên.
Tiếp đó, liền nghe thấy loáng thoáng tiếng Lý Nhị Ngưu: “Đại ca, ừ... Được , tôi biết rồi, tôi sẽ nói với ông ấy”.
Lý Nhị Ngưu cúp máy, rồi nói với Chung Vô Thất địa chỉ: “Đại ca của tôi đang ở Thành Hải, ông đi tìm anh ý đi”.
Chung Vô Thất nhếch mép cười, cười tự tin.
Tiếp đó, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Trên nền đất trống của sân huấn luyện, Tang Cẩu bất thình lình nói một câu: “Thực lực của lão già này chả ra sao, nhưng lại rất biết giả vờ”.
“Tôi thấy trước mặt đại ca, ông ta không thể chống cự quá ba giây”.
Dương Thiện Tề từ trước đến nay nói năng không thiện chí cũng nói: “hai giây là quỵ”.
Lý Nhị Ngưu cười ngây ngô nói: “Có thể chống cự được một giây, tôi ăn hai năm cân củ cải”.
......
Thành Hải, loạn rồi.
Tất cả thế giới ngầm, sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính.
Sói đến rồi!
Sói từ phương Bắc đến rồi!
Chính thế giới ngầm ở Thành Hải, người người cảm thấy bất an, nghi kị lẫn nhau, là lúc tự mình cần có sự tính toán.
Đây là nông thôn, xa xôi và tương đối hẻo lánh.
Hoàng hôn.
Mây ráng chiều như mặt cô gái ngượng đỏ, khiến cho người nhìn không nhịn được phải nhìn lâu hơn.
Lúc này, một cơn gió lạnh từ từ thổi đến.
“Không nghĩ rằng, cậu quả nhiên đoán được tôi sẽ đến”.
Trong gió lạnh, vọng lại tiếng nói nhỏ của Chung Vô Thất.
Lý Hùng chậm rãi quay đầu, nhìn Vô Chung Thất, thản nhiên nói: “Ông là chưởng môn Hàn Sơn?”
“Không sai, chính là tôi”.
Chung Vô Thất chắp tay sau lưng: “Tôi cứ nghĩ tối nay cậu sẽ ở Đông Hải”,
“Dù sao Uống Tố Lung cũng đang liên tục rêu rao, muốn giết hết người ở Đông Hải”.
“Đem người dưới trướng cậu, hiến tế cho con trai ông ta”.
“Lẽ nào cậu không lo lắng, thế lực mà mình vất vả gây dựng, sẽ bị họ lật đổ sao?”
Lúc này, đột nhiên có một bóng đen dừng lại sau lưng Lý Hùng.
Đó là Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất cười lạnh lùng nói: “Lão già, nếu có lo lắng thì cũng là họ nên lo lắng”.
Chung Vô Thất khẽ lắc đầu, ông ta nói với giọng điệu bình tĩnh: “Nếu mấy đại tông sư đó đến Đông Hải thì sao, mấy người của cậu, không ai có thể sống xót”.
“Họ sẽ không đến Đông Hải, Thành Hải này mới chính là chiến trường chính của ngày hôm nay”.
Chung Vô Thất rất hài lòng về câu trả lời của Lý Hùng.
Ông liên tục nhìn Lý Hùng.
Chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài, Lý Hùng cũng không khác gì so với người bình thường.
Nếu gặp trên đường, Chung Vô Thất chưa chắc đã nhận ra Lý Hùng.
Cũng không thể nhận ra Lý Hùng là một đại tông sư rất lợi hại.
Thế nhưng nếu gặp những tên tiểu đệ không sợ chết của Lý Hùng, Chung Vô Thất rất chắc chắn về suy đoán của mình
Lý Hùng nên ở cảnh giới của một đại tông sư.
Chỉ là, anh ta chưa cảm nhận được điều đó.
Ngay lúc ấy, trời nổi gió.
Gió lạnh quét qua người Lỳ Hùng trong nháy mắt, giống như một áp lực vô hình lao về phía Lý Hùng.
Chung Vô Thất bước từng bước đến trước mặt Lý Hùng.
Ánh mắt sáng rực của ông ta nhìn Lý Hùng chằm chằm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, bốn phía đằng đằng sát khí.
“Lý Hùng, bây giờ tôi cho cậu hai sự lựa chọn”.
“Thứ nhất, khuất phục tôi, nhận tôi làm thầy”.
“Thứ hai, chết!”
Từ khi Chung Vô Thất đến, Lý Hùng chỉ ngẩng đầu nhìn những ráng mây ngũ sắc đằng xa.
Chỉ đến lúc này, Lý Hùng mới từ từ nhìn sang Chung Vô Thất.
“Á!”
Ngay khi Lý Hùng quay sang nhìn, Chung Vô Thất liền cảm thấy lòng ngực như bị đâm một nhát!
Cả người ông ta bất giác bị lay động.
Cùng lúc đó, có một áp lực chưa tùng có bao trùm lên cả người ông.
Như đỉnh Thái Sơn đè xuống.
Vào lúc này, Chung Vô Thất đã lạnh toát!
Hoang mang!
Ông ta muốn cử động.
Nhưng hai chân dường như đã bị ghìm chặt xuống nên nhà.
Bước nửa bước cũng không được!
Ông ta muốn mở miệng nói.
Nhưng hơi thở dường như bị chặn lại ở họng.
Khó chịu!
Hoảng sợ.
Hoang mang.
Chương 307: Dọn sạch thế giới ngầm
Chung Vô Thất không ngờ thực lực của Lý Hùng còn trên cơ ông ta.
Lúc này, Lý Hùng giơ chân lên.
Bước từng bước.
Ngay khi anh vừa bước chân phải ra, áp lực vô hình nặng như núi Thái Sơn đè lên đỉnh đầu Chung Vô Thất bỗng nặng thêm.
Cả người ông ta khuỵu xuống quỳ trước mặt Lý Hùng.
Chung Vô Thất ngẩng đầu nhìn.
Rõ ràng Lý Hùng gần trong gang tấc.
Nhưng trong mắt ông ta Lý Hùng như đang đứng trên đỉnh núi.
Còn ông ta thì ở dưới chân núi ngửa đầu cúng bái.
"Có chí hướng là chuyện tốt".
"Nhưng ông cũng phải nghĩ xem mình có năng lực không chứ".
"Làm thấy tôi á".
"Ông không xứng".
"Ông còn không xứng làm đệ của tôi nữa là".
Quát khẽ một tiếng.
Giống như tiếng chuông truyền đạo vang vọng bên tai Chung Vô Thất.
Quá mạnh!
Đây còn là người sao?
Ông ta chưa từng thấy ai trẻ tuổi mà lại mạnh như Lý Hùng.
Đáng sợ hơn là với thực lực của ông ta cũng không biết được thực lực của Lý Hùng mạnh đến nhường nào.
Ông ta chỉ biết nếu Lý Hùng muốn ông chết.
Chỉ cần búng tay cái là xong.
Chẳng đến một giây.
Lý Hùng lại bước lên một bước.
"Rắc!"
Xương cốt Chung Vô Thất kêu lên.
Hai tay ông ta chống trên đất.
Khổ cực đỡ lấy cơ thể nặng nề của mình.
Mồ hôi ông ta tuôn như mưa.
Ông ta run rẩy.
Không chỉ cơ thể run rẩy.
Mà trái tim cũng run theo.
"Lão già, có biết vì sao tôi gọi ông đến đây không?"
Lý Hùng tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì đối với bốn con chó già ở phía Bắc thì ông chính là khúc xương ngon nhất."
“Ông ở đâu thì chúng ở đó”.
Chung Vô Thất bị câu nói của Lý Hùng dọa đến sởn tóc gáy.
Cậu ta dám lấy một chọi bốn, một mình đánh với bốn đại tông sư.
Trời ạ, cậu ta điên rồi à?
Hay cậu ta đã trên cơ đại tông sư rồi?
Lúc này có một chiếc ô tô đen lái đến.
Cam Hưng Bá bước xuống buồn bực nói: "Đại ca, đám nhãi con ở phía Bắc đã đến Đông Hải chi viện rồi".
"Em làm theo lời anh giết hết lũ chúng nó rồi".
Vùng đất cấm Đông Hải.
Đến giờ Chung Vô Thất mới hiểu tại sao Đông Hải là vùng đất cấm.
Không hẳn vì Lý Hùng có thực lực mạnh mẽ.
Mà vì đàn em của hắn đều là một bầy sói.
Bầy sói này không chỉ cực kì hung ác mà còn rất kỉ luật.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Hùng - một mãnh thú từ thời xa xưa, bọn chúng đã biến Đông Hải thành vùng đất cấm.
Đông Hải là chiến trường của bọn chúng, kẻ nào đến kẻ đấy chết.
Chung Vô Thất vội nói: "Ngay từ đầu cậu đã đoán được rồi?"
"Cậu biết bốn gia tộc lớn ở phương Bắc bắt tay nhau lấy cớ tiêu diệt Đông Hải là để dọn sạch thế giới ngầm của Thành Hải".
"Cậu muốn lợi dụng bọn họ dọn sạch thế giới ngầm ở Thành Hải rồi cướp về làm chủ?"
Lý Hùng dửng dưng nói: "Qua đêm nay Thành Hải sẽ bắt đầu một cuộc sống mới nhưng tôi không phải người quản lí nó".
"Vậy là ai? Chẳng lẽ còn có người đứng sau cậu?"
Chung Vô Thất vừa nói xong thì Liễu Bạch từ xa đi tới.
Anh ấy lễ phép đưa cho Lý Hùng một quả quýt.
"Đại ca quả quýt này chín cây đấy, ngọt lắm".
Lý Hùng vừa bóc quýt vừa dửng dưng nói với Chung Vô Thất: "À, cậu ấy sẽ là người quản lý Thành Hải".
Chung Vô Thất câm nín!
Ông ta thấy cái cậu Liễu Bạch bên cạnh Lý Hùng cũng chỉ là một người bình thường.
Cậu ta cũng chẳng có khí chất kiêu hùng dũng mãnh.
Cùng lắm thì được coi là người làm ăn.
"Cậu định làm gì? Đến cùng thì cậu định làm gì chứ?"
Không hiểu!
Không nghĩ ra!
Chung Vô Thất không hiểu nổi rốt cuộc thì Lý Hùng định làm gì.
Mà lúc này Lý Hùng đang nhìn về phía Bắc.
Anh hờ hững nói.
"Tôi muốn trên đời này không còn gia tộc quyền thế nữa".
Ầm!
Chung Vô Thất cảm thấy đầu mình như có trận động đất.
Thử hỏi trên đời này có ai dám nói thế?
Vậy mà thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh như Lý Hùng dám nói như vậy.
Ánh mắt Chung Vô Thất sáng rực, nhìn chằm chằm Lý Hùng: "Cậu là ai?"
"Rốt cuộc cậu là ai?"
"Gia tộc sau lưng cậu ở phương Bắc, phương Nam hay ở nước ngoài?"
"Tôi là tôi, không cần gia tộc nào chống lưng vì tôi chính là chỗ dựa vững chắc".
"Giờ tôi cho ông hai lựa chọn".
"Một là theo tôi".
"Hai là".
"Chết!"
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Sức mạnh vô hình đè chặt Chung Vô Thất xuống đất.
Ông ta không nhúc nhích nổi.
Mà giọng nói của Lý Hùng trong đầu ông ta như sấm sét giữa trời quang.
Từ chối sẽ chết!
Phản kháng cũng chết!
Đối đầu với kẻ mạnh ông ta chỉ có thể cúi đầu khuất phục.
Lý Hùng còn mạnh hơn ông ta tưởng.
Cậu ta giống như một ngọn núi cao ngất.
Dù đứng ở chân núi ngước nhìn cũng không sao nhìn thấy đỉnh.
Chung Vô Thất run rẩy nói.
"Tôi - Chung Vô Thất".
"Chào cậu chủ".
Ngay lúc đó sức mạnh vô hình trên người Chung Vô Thất cũng biến mất.
Tiếp đó là cảm giác từ trước đến nay chưa từng có.
Chung Vô Thất phát hiện cơ thể mình trở nên nhẹ nhõm hơn.
Mà máu lưu thông cũng dần nhanh hơn.
Ông ta bỗng bật dậy, giật mình hỏi Lý Hùng: "Sao cơ thể tôi lại thay đổi thế?"
Chẳng đợi Lý Hùng đáp, Cam Hưng Bá cầm quả quýt trong tay Liễu Bạch, bóc vỏ chuẩn bị ăn ung dung nói.
"Thường thôi".
"Đi theo đại ca sẽ được hưởng lợi".
Chương 308: Tụ họp
“Chưa đến nửa tháng tôi đã lên cấp tông sư rồi”.
Sốc.
Mừng như điên.
Lúc này Chung Vô Thất giống như trẻ con nhận được quà vậy.
Mặt ông ta đỏ bừng, cả người run lên vì phấn khích.
Ông ta vẫn dậm chân tại chỗ mười mấy năm rồi.
Không ngờ lúc này bị sức mạnh vô hình của Lý Hùng chèn ép mà giờ có dấu hiệu đột phá rồi.
Giờ phút này ông ta thật lòng coi Lý Hùng là cậu chủ.
“Cậu chủ tiếp theo muốn làm gì, xin cứ dặn dò tôi”.
Lý Hùng cười nhạt nói: “Không cần vội, cứ từ từ”.
Biệt thự nhà họ Lỗ ngay lúc này.
Những người có máu mặt trong thế giới ngầm ở Thành Hải đều đã tụ họp ở đây.
Mấy trăm người bảo vệ biệt thự từ trong đến ngoài.
Trong phòng khách, vẻ mặt ai cũng căng thẳng.
Còn có người dùng giấy liên tục lau mồ hôi trên trán.
Ngô Chí Vinh nhìn bọn họ, trong mắt xẹt qua sự lạnh lẽo.
Lúc này ông ta đứng dậy nói với mọi người.
“Mọi người đã đến đông đủ rồi chứ”.
Đám người đó nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Lỗ Diệu Quang vội nói: “Những người có tiếng tăm ở Thành Hải đến đủ rồi. Tối nay chúng ta đều là những anh hùng tụ họp”.
“Đến là tốt rồi. Nếu đã đến đủ thì chúng ta bắt đầu thôi”.
Nghe Ngô Chí Vinh nói thế, mọi người xung quanh mỗi người nghĩ một ý.
Nhất là Lỗ Diệu Quang – người đứng ngay cạnh Ngô Chí Vinh.
Ông ta nghe giọng điệu Ngô Chí Vinh nói chuyện là lạ liền hỏi: “Bắt đầu cái gì? Chẳng lẽ người của gia tộc phía Bắc đến rồi à?”
“Đến từ lâu rồi”.
Vừa nói xong Ngô Chí Vinh đã đứng lên lui về sau mấy bước.
Sau đó ông ta vỗ tay: “Bốn vị cao thủ, mọi người đã đến đông đủ, có thể xử lí rồi”.
Ông ta vừa dứt lời, ở đầu cầu thang tầng hai đã có tiếng bước chân vọng lại.
Bốn người đàn ông lần lượt bước xuống.
“Chuyện gì vậy?”
“Ngô Chí Vinh, ông định làm gì?”
“Bọn họ là ai?”
Là chủ nhà nhưng Lỗ Diệu Quang thậm chí còn không biết bốn người này đến từ lúc nào.
Mà hơi thở của bốn người họ khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ không phải người bình thường.
Lúc này nụ cười trên mặt Ngô Chí Vinh càng gian ác hơn.
Ông ta vừa lui về sau vừa cười nói: “Các ông tưởng đám rác rưởi các ông có thể đối đầu với các gia tộc lớn ở phương Bắc à?”
“Nằm mơ giữa ban ngày!”
“Trước mặt các gia tộc phía Bắc các ông chỉ là con rệp trong đống phân mà thôi”.
“Giết các ông dễ như giết con kiến vậy”.
Lỗ Diệu Quang run lên, ông ta vội khom lưng lễ phép nói: “Bốn vị có chuyện gì chúng ta từ từ nói được không?”
“Chúng tôi không dám phản kháng, chúng tôi sẽ đi theo các gia tộc ở phía Bắc, chúng tôi xin đầu hàng”.
Ngô Chí Vinh đột nhiên cười to.
“Muộn rồi! Giờ mới quỳ xuống đầu hàng thì đã muộn rồi”.
“Hơn nữa, các ông có chết thì tôi mới được cầm quyền”.
“Ông chủ ở phương Bắc nói rồi, ông ấy không thích ồn ào”.
“Chỉ cần một con chó nghe lời như tôi là đủ rồi”.
Nói xong Ngô Chí Vinh hét lên một tiếng: “Giết!”
Tiếng hét!
Kêu thảm thiết!
Máu bắn tung tóe!
Đầu người lăn lông lốc, trong phút chốc cả phòng khách tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng.
Một trận chém giết.
Trước mặt bốn đại tông sư, những cao thủ của thế giới ngầm ở Thành Hải chỉ giống như con sâu cái kiến, để mặc cho bọn chúng chém giết.
Rất dễ dàng!
Bọn họ giống như những cây rau chờ những người nông dân đến thu hoạch.
Không đến vài phút đồng hồ cả phòng khách đã nhuốm đầy máu tươi.
Chết sạch! Toàn bộ đều chết sạch!
Chỉ có Ngô Chí Vinh và bốn đại tông sư còn đứng đó.
Người Ngô Chí Vinh nhuốm đầy máu, ông ta lễ phép nói với bốn đại tông sư.
“Đám ngoài kia xin cứ giao cho tôi, còn sư huynh tôi thì nhờ bốn vị đại tông sư xử lí giúp”.
Ngô Chí Vinh nói tiếp: “Sư huynh tôi là đại tông sư nhiều năm rồi”.
“Lúc đánh nhau với huynh ấy xin bốn vị cẩn thận”.
“Đề phòng sư huynh giấu nghề mà chúng ta không biết”.
“Hừ, ông già sắp xuống lỗ thì cần gì phải sợ”.
“Mấy chục năm vẫn dậm chân tại chỗ mà còn ngồi trên cao như thế, nên chết từ lâu rồi mới phải”.
Vừa dứt lời thì bốn đại tông sư nhanh chóng lắc mình biến mất.
Chẳng cần biết bốn người bọn họ đã đi chưa, Ngô Chí Vinh vẫn khom lưng uốn gối cười nói: “Bốn vị đi thong thả”.
Yên lặng!
Cả phòng khách chìm trong yên lặng.
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Xác chết la liệt xung quanh.
Ngô Chí Vinh trong lòng vui như nở hoa, giang rộng hai tay cười lớn.
“Hahahaha!”
“Là của mình, tất cả đều là của mình!”
“Đúng là khổ tận cam lai”.
“Từ giờ trở đi Thành Hải là của mình rôi”.
Lúc này cửa bỗng từ từ mở ra.
Ngô Chí Vinh quay đầu lại nhìn, hai mắt bỗng trợn to.
“Sư huynh?”
“Sao huynh lại đến đây? Sao huynh lại ở đây chứ? Không phải huynh đi xử lý thằng Lý Hùng rồi à”.
Ngô Chí Vinh bị dọa sợ đến mức trái tim đập thình thịch.
Nhưng lúc nói chuyện ông ta vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Ông ta vừa nói vừa bước đến trước mặt Chung Vô Thất.
“Sư huynh nghe đệ giải thích, vừa nãy...”
“Khỏi cần giải thích, lời đệ vừa nói, chuyện đệ vừa làm huynh biết hết rồi”.
“Sư huynh, chuyện không phải như huynh nghĩ đâu. Đệ cũng là bị ép thôi!”
“Người nhà họ Uông đe dọa đệ, nếu không làm theo thì đệ sẽ chết”.
Ngô Chí Vinh vừa nói vừa lùi về sau.
Cùng lúc đó ông ta cầm điện thoại giấu sau lưng muốn gọi điện xin cứu trợ từ bốn tên đại tông sư.
“Không cần gọi nữa, giờ chỉ sợ bốn tên đại tông sư đó chẳng thể nghe máy đâu”.
Gì cơ?
Ngô Chí Vinh giật mình sợ hãi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ông ta nói với Chung Vô Thất: “Sư huynh đang đùa đấy à”.
“Bốn người họ là đại tông sư đấy”.
“Cả cái Thành Hải này có ai đánh thắng được họ chứ”.
“Mà sư huynh này, đệ khuyên huynh nên đi theo nhà họ Uông giống đệ đi”.
“Thực lực như huynh thì nhà họ Uông sẽ không để huynh thiệt đâu”.
“Từ nay về sau cả Thành Hải là của chúng ta rồi”.
Lúc này Liễu Bạch rảo bước vào nói với Chung Vô Thất: “Ông Chung, những người bên ngoài đã giải quyết sạch sẽ rồi”.
Chung Vô Thất giới thiệu Liễu Bạch với Ngô Chí Vinh: “Đây sẽ là người quản lý Thành Hải”.
“Gì chứ? Sư huynh đang nói đùa đấy à?’
“Cậu ta không phải hạng tôm tép bên chi thứ của nhà họ Liễu à, sư huynh làm tay sai cho cậu ta à”?
Chương 309: Đồ chó ở đâu đến
Liễu Bạch cười nói: “Tôi chỉ là người đại diện của đại ca mà thôi”.
“Người đứng đầu Thành Hải là anh ấy”.
“Hắn là ai?”, Ngô Chí Vính buột miệng hỏi.
“Lý Hùng ở Đông Hải”.
Ầm!
Sét đánh giữa trời quang!
Ngô Chí Vinh giật mình lùi về sau.
Mà lúc đó điện thoại của ông ta đã gọi cho một tên trong số bốn tên đại tông sư rồi.
Nhưng không có ai nghe máy cả.
“Reng reng reng...”
Cửa sân nhà Liễu Bạch trong đêm tối.
Tiếng chuông điện thoại vui tai trong chiếc áo khoác ngoài màu nâu vang lên.
Nhưng tên đại tông sư đó cũng không nghe máy.
Hắn và đồng bọn đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Chung Vô Thất nổi tiếng từ lâu rồi.
Mấy chục năm trước đã là một đại tông sư nổi tiếng trên giang hồ rồi.
Dù bọn họ người đông thế mạnh nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng.
“Két!”
Lúc này cửa bỗng mở ra.
Lý Hùng dửng dưng bước từ trong ra.
Bốn tên đại tông sư lúc nhìn thấy Lý Hùng đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong đó có một tên bước lên một bước nói với Lý Hùng: “Đồ chó ở đâu đến? Mau cút sang một bên”.
Tên đó vừa nói vừa vung tay, muốn một phát đập chết Lý Hùng.
Trong đầu hắn đã nghĩ đến một đòn này đánh ra, kết quả sẽ thế nào rồi?
Xương hàm bên trái của Lý Hùng sẽ vỡ nát.
Hàm răng Lý Hùng cũng sẽ rụng mấy chiếc.
Mà cơ thể Lý Hùng sẽ giống như miếng giẻ rách đập vào tường.
Cả người cậu ta sẽ xuyên qua bức tường.
“Bốp!”
Tiếng tát giòn giã vang lên trong đêm.
Giữu đêm tối có ba cái răng trong miệng văng ra rơi trên thảm cỏ.
Ngọn cỏ xanh nhạt cũng nhuốm máu.
Mà Lý Hùng vẫn vô cảm đứng đó.
Còn xương hàm bên trái của cái tên đại tông sư ra tay đánh anh đã vỡ nát.
Không ngờ tới!
Giật mình không hiểu!
Hắn ta ôm lấy má lùi về sau.
“Cậu là ai?”
“Chẳng lẽ cậu là Chung Vô Thất”.
Bốn tên đại tông sư giật mình không hiểu chuyện gì nhìn Lý Hùng.
Bọn họ nghĩ Chung Vô Thất phải là lão già bảy tám mươi tuổi chứ không thể trẻ tuổi như Lý Hùng được.
“Gió đêm thổi tới cây cỏ lay, bốn con chó già sủa gâu gâu”.
Cùng lúc đó trong nhà có tiếng lanh lảnh của trẻ con vọng tới.
Hình như nó đang hát một bài đồng dao.
Mà bài đồng dao này vừa hay hợp với tình cảnh lúc này.
Lý Hùng cười nói: “Bốn con chó già nửa đêm chạy đến nhà người khác làm gì?”
“Thằng ranh ngang ngược!”
“Muốn chết à!”
Dù ở gia tộc nào đi nữa thì đại tông sư cũng rất cao quý.
Có bao giờ phải chịu xỉ nhục như này?
Bốn tên cùng nhau lao lên đánh Lý Hùng.
“Vút!”
Tiếng gió vun vút truyền đến.
Bốn cái bóng từ bốn phía lao vút về phía Lý Hùng.
Tên đầu tiên vỗ thẳng vào mặt Lý Hùng.
Một đòn này cực kì mạnh.
Mạnh đến nỗi dường như có thể chém núi thành đá.
Một đòn này...
Bỗng nhiên!
Đòn này còn chưa giáng lên mặt Lý Hùng đã bị anh bắt được.
Vặn nhẹ.
“Rắc!”
Xương cổ tay gãy nát.
“Thằng ranh này, chết đi”.
Tiếng hét như sư tử rống vang lên bên cạnh Lý Hùng.
Nắm đấm của hắn nhanh như sét.
Mạnh mẽ!
Nắm đấm này mang theo sức mạnh vô biên.
Tay trái Lý Hùng như một trận gió nhẹ nhàng vung ra, bắt lấy tay hắn.
Nắm đấm mạnh mẽ này lập tức đập mạnh vào người tên đại tông sư.
“Bịch!”
Tên đại tông sư kêu thảm thiết bị đánh văng ra ngoài.
“Mượn đòn phản đòn, thằng ranh con ác độc. Thực lực của mày rõ bình thường mà dám...”
Tên đại tông sư còn chưa nói xong, Lý Hùng đã nhẹ nhàng vung tay về phía ngực ông ta.
Anh nhếch miệng cười.
“Bịch!”
Một đòn mạnh!
Giống như hai chiếc xe tải lớn đang chạy như bay tông vào nhau.
Quần áo sau lưng tên đại tông sư nát tươm.
Thịt nát xương tan, máu văng tung tóe.
“Cách núi đánh trâu!”
“Bát Quái chưởng!”
Hai tên còn lại mặt tái mét, sợ hãi lùi về sau.
Trong một thời gian ngắn hai tên đại tông sư thì một tên chết, một tên bị thương nặng.
“Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai?”
“Mày không phải Chung Vô Thất, Chung Vô Thất không thể nào mạnh như mày”.
Đám đại tông sư cuống lên.
Mặt tên nào tên đấy đầy kinh ngạc.
Bọn chúng là cao thủ đã hơn năm mươi tuổi.
Nhưng tung hoành ngang dọc trên giang hồ nhiều năm như thế mà chưa từng gặp ai mạnh như Lý Hùng.
Tuổi trẻ tài cao, thủ đoạn ác độc.
“Có mắt như mù chạy khắp nơi”.
“Chó già chó già cực ngu ngốc”.
“Vùng cấm Đông Hải không được tới”.
“Đã tới sẽ được tặng đặc sản”.
Tiếng hát lanh lảnh của con Liễu Bạch từ trong nhà vọng ra, truyền vào tai hai tên tông sư.
Vùng đất cấm Đông Hải?
Đặc sản?
Lúc này đèn ban công tầng hai bỗng sáng lên.
Ba tên đại tông sư giờ mói thấy trên ban công treo bốn cái áo liệm.
Áo liệm?
Đặc sản Đông Hải?
Lúc này, đám đại tông sư mới hiểu.
Chương 310: Áo liệm
Đông Hải, Lý Hùng!
Người trước mặt thực sự là bá chủ của Đông Hải!
"Đặc sản đã được chuyển đến rồi, bây giờ chúng mày có thể lên đường rồi đấy”.
Nói xong, Lý Hùng hành động.
Khoảnh khắc chân phải chạm đất, Lý Hùng liền biến mất như một cơn gió.
"Bùm!"
Một đấm.
Xương cốt vỡ vụn!
"Bùm!"
Một đấm.
Gân mạch đứt đoạn!
"Bùm!"
Một đấm.
Nổ tung mà chết!
"Dạ nhi hắc, phong nhi tiếu, lão cẩu lão cẩu thỉnh tẩu hảo”.
...
Biệt thự của gia tộc nhà họ Uông.
"Nào nào nào, mọi người uống đi nào”.
"Tối nay phải xõa hết mình đấy”.
"Chúng ta không say không về!"
Trên chiếc bàn tròn lớn, đuề huề cao lương mĩ vị trên trời dưới biển, cùng các loại rượu ngon.
Uông Tố Lung, người đứng đầu nhà họ Uông không ngừng mời rượu khách.
Mọi người có mặt ở đây ai nấy đều mặt đỏ tía tai, cao hứng hết sức.
Ngụy Hồng, người đứng đầu nhà họ Ngụy, nâng chiếc ly trong tay lên cười với đám đông.
"Bây giờ cao thủ mà chúng ta phái đi chắc đã chiếm trọn Đông Hải rồi”.
"Thế giới ngầm của Thành Hải chắc đã được dẹp sạch rồi”.
"Tối nay mọi người cứ ăn uống thoải mái đi”.
"Ngày mai chúng ta sẽ đến Thành Hải để tận hưởng sự tuyệt mỹ ở đó!"
Đang nói chuyện thì tên vệ sĩ ngoài cửa vội vàng đi vào.
Tên vệ sĩ chưa kịp lên tiếng, thì Ngụy Hồng đã cười lớn: "Tôi vừa nói khỏi mồm đã có tin truyền về rồi này!"
Ngụy Hồng đã ngà ngà say, ông ta vừa nói chuyện vừa lắc lư người.
Ông ta vươn tay nắm lấy vai tên vệ sĩ, cười hỏi: "Nói cho tôi nghe, tin thắng lợi đầu tiên là gì?"
"Là Đông Hải đã bị chiếm trọn hay là thế giới ngầm ở Thành Hải đã được dẹp sạch rồi?"
Tên vệ sĩ lắc đầu quầy quậy, sắc mặt tái nhợt, ấp úng nói: "Ngoài cửa, ngoài cửa có rất nhiều xác chết”.
Tất cả mọi người đều sốc nặng.
Vội vàng lao ra khỏi cửa.
Khi nhìn thấy những xác chết được sắp xếp ngay ngắn thành những dãy dài ở ngoài cửa.
Ngụy Hồng lúc nãy còn to mồm, lúc này đột nhiên chân ông ta mềm nhũn cả ra.
Mỗi xác chết trước mặt đều được mặc áo liệm.
Mỗi tấm vải liệm có thêu bốn chữ - "Đặc sản Đông Hải".
Sắc mặt Ngụy Hồng tái nhợt, toàn thân run lên.
Ông ta dụi dụi mắt.
Cho dù có dụi đến bật máu mắt ra!
Bởi vì người ông ta nhìn thấy đầu tiên là vị tông sư mà gia tộc ông ta đã nuôi mấy chục năm.
Đây là át chủ bài của nhà họ Ngụy!
Ngoài ra, còn có hai cao thủ cấp tông sư.
Chết! Chết hết rồi!
Nhà họ Ngụy toang rồi!
Không chỉ có Ngụy Hồng.
Lúc này, Uông Tố Lung cũng xông tới như một kẻ điên.
Ông ta liên tục dùng chân đá vào thi thể đã lạnh băng.
Đây là anh họ của ông ta! Đại tông sư duy nhất của gia tộc bọn họ!
Các tộc trưởng của hai gia tộc khác đột nhiên mắt mũi tối sầm lại, ngất lịm đi!
Toang rồi!
Thế là toang rồi!
Cái uy của bốn gia tộc lớn thống trị Thành Hải đã biến mất ngay lập tức.
Tiếp theo đó là sự hoảng loạn.
Hoang mang tột độ.
Sau khi mất đi rất nhiều cao thủ, tứ đại gia tộc bọn họ trực tiếp rớt khỏi bảng xếp hạng các gia tộc hạng hai.
Không những thế, vì là quan hệ thông gia nên tất cả bọn họ có vinh cùng vinh!
Bây giờ việc họ nghĩ đến không phải là ngày mai đến Thành Hải ăn uống nhậu nhẹt.
Mà là việc phải đối mặt với sự oanh tạc điên cuồng của các gia tộc khác!
Kết cục đang chờ đợi bọn họ.
Chỉ có sự diệt vong thôi!
"Không được, không thể cứ ngồi đây chờ chết được!"
Uông Tố Lung lập tức hét vào mặt tộc trưởng của ba gia tộc lớn gần đó: "Chúng ta bây giờ chỉ còn một lối thoát thôi, đến nhà họ Hậu với tôi nào!"
Bốn gia tộc lớn ở thủ đô đều có tứ hợp viện cho riêng mình.
Những tứ hợp viện như vậy không thể mua được bằng tiền.
Nó tượng trưng cho địa vị.
Nó là phương tiện để thể hiện quyền lực và tầm ảnh hưởng của gia tộc.
Màn đêm dày đặc.
Dưới một cây long não cổ thụ trong sân, bốn người Uông Tố Lung đang quỳ trên phiến đá xanh.
Bốn người Uông Tố Lung đã quỳ ở đây hơn nửa giờ rồi.
Người họ muốn gặp bây giờ là Hậu Thụy Niên, người đứng đầu nhà họ Hậu.
"Ken két--"
Sau đó là tiếng mở cửa chói tai.
Sau đó, liền nhìn thấy một người phụ nữ rất quyến rũ và gợi cảm từ trong phòng bước ra.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này không phải là quốc sắc thiên hương nhưng lại dễ làm xiêu lòng đàn ông.
Mỗi chuyển động của cô ta đều vô cùng quyến rũ.
Khiến cho các tộc trưởng của tứ đại gia tộc không tự chủ được mà nhìn không chớp mắt.
Nhưng họ không dám nhìn thêm, vì họ biết rằng người phụ nữ này là người tình thứ bảy của Hậu Thụy Niên.
Khi còn trẻ, Hậu Thụy Niên là một tay chơi có tiếng.
Tuy nhiên, ông ta khác với những tay ăn chơi bình thường.
Phương pháp chơi phụ nữ của ông ta cũng giống như đầu óc kinh doanh của ông ta.
Càng chơi phụ nữ, ông ta càng kiếm được nhiều tiền cho gia tộc.
Nhà họ Hậu lên được đỉnh cao như ngày hôm nay đều dựa hoàn toàn vào thực lực của bản thân ông ta.
Gia tộc Hậu không chỉ là bốn gia tộc lớn nhất ở thủ đô, mà còn là nhà giàu nhất thủ đô!
Người phụ nữ mang giày cao gót bước từng bước ra khỏi tứ hợp viện.
Ngoài cửa, một chiếc Rolls Royce đã đợi sẵn.
Không lâu sau, một giọng nói uy nghiêm đầy nam tính từ ngoài cửa truyền đến: "Trên mặt đất lạnh lắm, bốn người các ông đứng dậy trước đi”.
"Đem trà đến đây”.
Đột nhiên, có một người hầu đi đến với bốn chiếc ghế gỗ lim và đặt bốn chiếc bàn trà nhỏ trước mặt họ.
Trên bàn trà nào cũng có một bộ ấm chén sứ Thanh Hoa thời nhà Minh.
Bốn vị tộc trưởng gia tộc đầy quyền uy lúc này cũng giống như học sinh bưng chén trà lên.
Hậu Thụy Niên ở trong phòng nói: "Con người tôi khi làm việc có một thói quen”.
"Chỉ cần là hoa lá, cỏ cây, chó mèo nuôi trong nhà thì tôi đều sẽ chăm sóc”.
"Đây cũng là cách tôi làm người, làm việc, tôi luôn được mọi người khen ngợi vì điều đó”.
Bốn người bọn họ gật đầu tán thưởng.
"Nhưng, có một chuyện tôi phải nhắc nhở các ông”.
"Hoa và cỏ đó phải mọc trong sân của tôi, chó mèo cũng phải trong phạm vi nhà của tôi”.
"Nếu cây cỏ có mọc tràn ra bên ngoài tôi sẽ chặt bỏ”.
"Nếu chó mèo sang nhà người khác, tôi sẽ hầm chúng lên rồi chia cho thuộc hạ ăn”.