-
Chương 96-100
Chương 96: Quán bar bị đập
“Hai người chúng ta từng sống chết với nhau, anh ở đây nhắc nhở cậu một câu”.
“Có một vài chuyện nên buông thì buông, nếu không dứt khoát, sau này chắc chắn sẽ gặp chuyện”.
Tuy Triệu Bắc Lâm nghe hiểu những lời này của Hổ Gia, nhưng ông ta không quan tâm.
Hôm nay Triệu Bắc Lâm đến đây không phải để nghe Hổ Gia dạy đời.
Ông ta hỏi thẳng: “Ông anh, em muốn hỏi anh một chuyện nữa, Lưu Đức Luân kia có quan hệ gì với anh sao?”
Hổ Gia ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước kia từng gặp nhau mấy lần, cũng không thân lắm”.
Nghe Hổ Gia nói thế, Triệu Bắc Lâm hưng phấn đến suýt vỗ tay!
Hôm nay ông ta tìm đến Hổ Gia là muốn nghe những lời này.
Ông ta vốn cứ lo có thể Lưu Đức Luân là thế lực Hổ Gia bồi dưỡng nên.
Nếu mà như thế, ông ta tấn công Lưu Đức Luân, chắc chắn Hổ Gia sẽ nhúng tay vào.
Tuy Hổ Gia đã rửa tay gác kiếm mười mấy năm.
Bình thường cũng rất ít khi quan tâm chuyện của thế giới ngầm.
Nhưng chỉ có người thật sự trải qua năm tháng đó, thật sự cùng chiến đấu với Hổ Gia mới biết được sự đáng sợ của ông ta.
Tuy Hổ Gia sống ở Đông Hải nho nhỏ, nhưng nhìn khắp tỉnh, người dám động vào cọng râu hổ của ông ta.
Cũng chỉ có một “Gia” khác trong tỉnh thôi!
Ngoài người đó ra, ai động vào người đó chết chắc!
Nếu Lưu Đức Luân không có quan hệ gì với Hổ Gia.
Vậy Triệu Bắc Lâm sẽ không để Lưu Đức Luân còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Sau khi Triệu Bắc Lâm rời khỏi, Khôi Hùng đứng bên cạnh thật sự không nhịn được nói một câu.
“Hổ Gia, có chuyện này tôi không hiểu lắm, vì sao anh không nói thẳng với chú Lang chuyện của cậu Lý thế?”
“Cậu Lý mới là ông chủ thật sự đứng sau Lưu Đức Luân”.
Hổ Gia cười nói: “Chuyện trên giang hồ, tao không muốn quan tâm đến nữa”.
“Hôm nay tao là sử dụng thân phận anh em để khuyên bảo Triệu Bắc Lâm”.
“Tao hiểu rất rõ tính cách của ông ta, dù có nói nhiều hơn nữa thì ông ta cũng nghe không lọt”.
“Sói vốn tham lam, một khi ngửi thấy mùi thịt, bọn chúng sẽ bất chấp tất cả mà xông lên”.
“Chỉ khi bọn chúng thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương mới sẽ cụp đuôi bỏ chạy”.
“Nhưng lần này, không biết ông ta có còn cơ hội để bỏ chạy không nữa”.
…
Quán bar của Hứa Hạo Nhiên lại bị người ta đập.
Hứa Hạo Nhiên cũng bị đánh lần nữa.
Từ khi đến quán bar này hát để hoàn thành giấc mộng âm nhạc trong lòng mình.
Không biết Hứa Hạo Nhiên đã trúng bao nhiêu bạt tai của người khác rồi.
Mà hôm nay, cậu ta lại ăn đấm.
Có một đám người đột nhiên xông vào quán bar, chẳng nói chẳng rằng cầm bàn lên liều mạng đập.
Sau khi nhân viên của quán bar xảy ra mâu thuẫn với bọn họ, đám người này lại không kiêng nể gì mà đánh người.
Ca sĩ là Hứa Hạo Nhiên cũng bị bọn họ đánh luôn.
Mặc dù Hứa Hạo Nhiên đã nói rất nhiều lần là mình đến đây chỉ để kiếm thêm thu nhập thôi.
Nhưng đối phương không chịu tin.
Một tên côn đồ nhuộm tóc vàng đá Hứa Hạo Nhiên ngã xuống đất.
Hắn ta đứng nhìn xuống Hứa Hạo Nhiên từ trên cao, cầm lấy một chai bia, chất lỏng màu vàng của bia cứ thể chảy xuống người cậu ta.
“Khà khà khà, nhóc con, mày muốn biết vì sao tao đánh mày không?”
Hứa Hạo Nhiên lắc đầu.
Kết quả đối phương lại tát một cái.
Một tiếng “chát” vang lên.
Mặt trái của Hứa Hạo Nhiên bị đánh đỏ.
“Tao hỏi lại mày lần nữa, mày có muốn biết vì sao tao muốn đánh mày không?”
Hứa Hạo Nhiên hết cách, chỉ có thể gật đầu.
Kết quả đối phương lại trở tay tát thêm cái nữa, đánh lên nửa bên mặt khác của Hứa Hạo Nhiên.
“Mẹ nó, mày đúng là đồ không có liêm sỉ!”
“Tao ra đời lăn lộn hai ba năm rồi mà chưa từng gặp ai đê tiện như mày đâu, bị người ta đánh còn muốn hỏi sao lại bị đánh?”
“Đánh người có cần lý do à, tao đánh mày cũng cần lý do sao?”
Nói xong, tên côn đồ tóc vàng lại liên tục tay đấm chân đá với Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên bị đánh thì thôi, nhưng cả ghita cậu ta bỏ tiền ra mua cũng bị tên côn đồ cầm lên đập mạnh xuống đất.
Đây là cục cưng của Hứa Hạo Nhiên đó.
Chương 97: Liều mạng
Hứa Hạo Nhiên lập tức nhảy dựng lên, nhào về phía tên côn đồ tóc vàng.
“Ông đây liều mạng với mày!”
Không thể không nói, Hứa Hạo Nhiên thật sự không có chút năng lực và kinh nghiệm đánh nhau nào.
Cậu ta mới vừa nhào qua đã bị tên côn đồ tóc vàng đá một cước lên mặt.
Hứa Hạo Nhiên lập tức bị đá sang một bên.
Cậu ta lăn liên tục mấy vòng dưới đất, đụng vào chân bàn cách đó không xa mới dừng lại.
Tên côn đồ đi tới túm lấy đầu của Hứa Hạo Nhiên.
Duỗi tay vỗ vài cái lên khuôn mặt đã bị đánh đỏ của cậu ta.
“Ranh con, mày là người đầu tiên tao đánh khi đến Đông Hải đó”.
“Vì anh tao sẽ nhanh chóng trở thành người có tiếng tăm ở Đông Hải thôi”.
“Đông Hải của tụi mày sẽ trở thành địa bàn của Lang Gia”.
“Đến lúc đó, tao chính là đại ca của khu vực này!”
“Sao này thấy tao thì phải cúi đầu khom lưng, lễ phép chào hỏi có biết chưa”.
“Nếu không, ông đây gặp mày lần nào sẽ đánh mày lần đó!”.
Nói xong, tên côn đồ mới buông tay ra, dẫn đám người bên cạnh lắc lư đi tới cửa quán bar.
Lúc này, hai người Lý Hùng và Hứa Mộc Tình vừa lái xe đến chỗ đỗ xe ngoài cửa quán bar.
Khoảng thời gian gần đây, sự nghiệp của tập đoàn Lăng Tiêu không ngừng phát triển.
Hứa Mộc Tình vẫn luôn bận trước bận sau.
Vì bên cạnh thiếu nhân tài, cũng chỉ có một vài người đáng tin cậy.
Nhưng một mình cô thật sự quá bận rộn, Hứa Mộc Tình bèn nghĩ đến Hứa Hạo Nhiên.
Ở trong nhà, Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân không biết đã khuyên nhủ Hứa Hạo Nhiên biết bao nhiêu lần.
Muốn cậu ta đến tập đoàn của gia đình làm việc, nhưng Hứa Hạo Nhiên cứ không chịu.
Nói theo cách của Liễu Ngọc Phân là lúc còn nhỏ Hứa Hạo Nhiên sốt đến 42 độ nên đầu óc nóng quá hỏng rồi.
Cả ngày chỉ ôm giấc mộng trở thành ngôi sao ca nhạc.
Có thể nói, Lý Hùng là người duy nhất trong nhà ủng hộ Hứa Hạo Nhiên.
Theo anh thấy, Hứa Hạo Nhiên chỉ đang thiếu chút cơ hội mà thôi.
Chỉ cần cơ hội đến, người anh rể là anh sẽ đưa cậu ta lên mây xanh!
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình vừa mới đến cửa quán bar.
Tên tóc vàng kia chợt nhảy cẫng lên như nhìn thấy lục địa mới.
“Wow, người đẹp kìa!”
“Không ngờ một Đông Hải nho nhỏ cũng có một cô gái xinh đẹp như vậy”.
“Nhìn còn đẹp hơn cả siêu sao ấy chứ”.
Tóc vàng vừa nói vừa duỗi tay về phía Hứa Mộc Tình.
Cổ tay của hắn ta đột nhiên bị chặn lại.
Lý Hùng kéo nhẹ một cái.
Tên tóc vàng lập tức la lên.
Lý Hùng trực tiếp vặn trật khớp tay tên tóc vàng.
Tên tóc vàng đau đến mức trên trán thấm ướt mồ hôi lạnh, hắn ta quát to một tiếng: “Lên cho tao! Giết chết thằng này ngay!”
Mấy tên lưu manh còn đang oai phong tuỳ ý đập đồ trong quán bar lập tức kêu gào xong lên.
Trong nháy mắt, bọn họ đã bị Lý Hùng đánh ngã hết xuống đất.
Không ai thấy rõ anh vừa ra tay thế nào.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khi có người bị đánh vang lên.
Thấy thế, tên tóc vàng hoảng sợ vội lùi về sau.
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình cứ thế đi vào trong quán bar.
Kết quả phát hiện trong quán bar vô cùng hỗn loạn.
Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Hứa Hạo Nhiên, Hứa Mộc Tình vội xông lên.
“Hạo Nhiên, em không sao chứ?”
Hứa Hạo Nhiên không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm tên tóc vàng.
Trong mắt cậu ta lúc này có lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Cậu ta không nói gì, cầm một chai bia bên cạnh lên đi về phía tên tóc vàng.
Lúc này, tên tóc vàng chỉ lo chú ý đến Lý Hùng.
Hoàn toàn không biết Hứa Hạo Nhiên đang đến gần.
Đợi nghe thấy tiếng quát to của Hứa Hạo Nhiên rồi quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện, hắn ta nhìn thấy một chai bia đập từ trên xuống.
“Bốp!”
Tiếng chai rượu vỡ nát vang lên lanh lảnh!
Chương 98: Làm thế nào mới có thể trở thành ngôi sao?
Tiếng kêu la thảm thiết của tên tóc vàng vang dội khắp quán bar!
Tên tóc vàng dùng hai tay ôm lấy cái đầu bị đập đau của mình, đang muốn lùi về sau thì đã bị Hứa Hạo Nhiên duỗi tay túm lấy tóc.
“Bốp! Bốp!”
Hứa Hạo Nhiên nắm lấy tóc hắn ta, đập mạnh đầu hắn ta mấy cái lên bàn.
Sau đó, cậu ta kéo tên tóc vàng đến trước mặt mình, trực tiếp phun một ngụm nước bọt lên mặt hắn ta.
“Nào, bây giờ chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé, mày nói tao nghe xem vì sao tao muốn đánh mày?”
Tên tóc vàng liên tục lắc đầu: “Tao không biết”.
Hứa Hạo Nhiên tát hai bạt tai.
“Mày bị ngu à? Ông đây đánh mày là vì báo thù chuyện khi nãy đấy”.
“Mày có biết báo thù là gì không?”
“Báo thù là tao muốn dùng dao mổ bụng mày, móc hết tim gan phèo phổi thận của mày ra”.
“Sau đó đem đi phơi khô, rồi cắt thành từng miếng nhỏ làm thành đồ nhắm ăn”.
Hứa Hạo Nhiên nói chuyện vô cùng hung ác, trong mắt loé lên ánh sáng khiến người ta khiếp sợ.
Lý Hùng đứng bên cạnh nhìn không nhịn được sáng mắt lên.
Cậu em vợ này của anh hát không ra làm sao nhưng diễn xuất cũng được lắm đó chứ!
Hứa Hạo Nhiên tiếp tục giả vờ hung ác đánh tên tóc vàng một trận.
Đợi cậu ta đánh thoải mái hả giận rồi, tên tóc vàng cũng đã cuộn mình dưới đất liên tục khóc hu hu như cô vợ nhỏ.
“Khóc cái gì mà khóc, cút đi cho ông!”
“Tao cho mày biết, nếu còn để tao nhìn thấy mày nữa, sau này gặp mày một lần, đánh mày hai lần!”
Đợi tên tóc vàng dẫn đám anh em của mình chật vật rời đi rồi.
Lý Hùng đi đến bên cạnh Hứa Hạo Nhiên, duỗi tay vỗ lên bả vai cậu ta, cười nói: “Anh biết em nên làm gì rồi?”
“Hả?”
Hứa Hạo Nhiên ngơ ngác nhìn Lý Hùng.
Lý Hùng kéo Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh mình, hỏi cậu ta: “Vì sao em muốn trở thành một ca sĩ?”
Hứa Hạo Nhiên không hề nghĩ ngời đã nói: “Đương nhiên là để hát cho mọi người nghe, để được người ta hoan nghênh rồi, làm ngôi sao tốt biết mấy, có rất nhiều fans hâm mộ luôn”.
“Hay đấy, từ hâm mộ cũng nói ra được, xem ra cũng có chút trình độ văn hoá nhỉ”.
“Hi hi hi”, Hứa Hạo Nhiên duỗi tay gãi gãi cái đầu bị bia xối ướt của mình.
“Anh có một nghề giúp em nổi tiếng rất nhanh, còn có fans nữa, em muốn làm không?”
“Cái nghề này cũng rất có lợi cho việc em trở thành ca sĩ đấy”.
Hứa Hạo Nhiên cho rằng trên thế giới này không có nghề nào sánh bằng việc làm ca sĩ cả.
Câu ta hơi ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ “ngoài việc mình muốn làm, những việc khác đều là hạ đẳng”.
“Anh rể, em đã quyết tâm rồi, anh đừng khuyên em nữa”.
“Em biết con đường này rất khó khăn, còn đầy ắp chông gai”.
“Nhưng em có sự kiên trì của riêng mình, dù ai nói gì, em vẫn sẽ tiến về phía trước!”
“Ồ, nếu vậy thì anh đành đi tìm ngôi sao khác làm người đại diện cho tập đoàn vậy!”, Lý Hùng không nhanh không chậm nói một câu.
Người đại diện?
Ngôi sao?
Hai cụm từ vô cùng đặc biệt này lập tức kéo Hứa Hạo Nhiên từ trên cây cầu độc mộc “dù ai nói gì, em vẫn sẽ tiến về phía trước” của mình về!
Lúc này Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đã đi ra ngoài cửa quán bar.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng đuổi theo.
“Anh rể, anh rể, khi nãy anh nói ngôi sao đại diện gì ạ? Mọi người muốn đào tạo em thành ngôi sao ư?”
Lý Hùng vỗ bả vai Hứa Hạo Nhiên, nói một câu đầy hàm ý.
“Anh và chị em đều là người bình thường”.
“Lý tưởng và khát vọng của em, tụi anh không hiểu được”.
“Bọn anh tôn trọng quyết định của em, em cứ tiếp tục ca hát ở đây, thực hiện giấc mộng của mình đi”.
Lý Hùng nghiêm túc nói, còn Hứa Mộc Tình bên cạnh thì đang che miệng cười trộm.
Người đàn ông xấu xa này thật giỏi trêu người ta.
“Đừng mà! Anh rể, anh là anh rể của em mà! Anh mau nói em nghe xem, em nên làm thế nào mới có thể trở thành ngôi sao ạ?”
Lý Hùng hơi nhướng mày: “Em thật sự muốn biết à?”
Hứa Hạo Nhiên gật đầu thật mạnh: “Em thật sự thật sự thật sự muốn biết đó. Anh rể, anh rể tốt, anh mau nói cho em biết đi, em nôn nóng muốn chết rồi đây!”
Lúc nói chuyện, Lý Hùng kéo Hứa Hạo Nhiên qua, kề sát vào tai cậu ta nhỏ giọng nói mấy câu.
Sau khi nghe xong, mắt Hứa Hạo Nhiên không khỏi sáng lên: “Thật sao ạ?”
Chương 99: Hình tượng chói lọi
Trong phòng khách quý của một quán trà ở Đông Hải.
Triệu Bắc Lâm ngồi yên bên bàn trà.
Có tổng cộng bảy người đang đứng trước mặt ông ta, những người này đều là đệ tử của Triệu Bắc Lâm.
Tuy so với Trương Toàn Vũ và Hắc Long, thực lực của những người này có yếu hơn một chút.
Nhưng vẫn dư sức đấu với đám lâu la ở Đông Hải.
Lúc này, Triệu Bắc Lâm hơi nhướng mày hỏi: “Sao không nhìn thấy Tiểu Bát đâu vậy?”
Người đàn ông cao to đứng thứ hai trong hàng nói: “Sư phụ, chỗ Tiểu Bát đến là bên khu cũ, bên kia hơi kẹt xe, chắc muộn một chút nữa mới có thể trở về”.
Triệu Bắc Lâm gật đầu, hỏi mấy đệ tử: “Lần này mấy đứa ra quân có nhìn thấy người đàn ông phế đi Hắc Long và Tiểu Ngũ không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Trong đó có một người nói: “Sư phụ, theo hiểu biết của con, người kia là tay sai thân tín của Lưu Đức Luân”.
“Chỉ cần tìm thấy Lưu Đức Luân là có thể tìm thấy người này thôi”.
Nói xong, bên cạnh đã có người tiếp lời: “Sư phụ, bây giờ con sẽ dẫn đàn em của mình đi bắt tên Lưu Đức Luân kia, đánh gãy hai tay hai chân của bọn họ giao cho sư phụ xử lý”.
Triệu Bắc Lâm vừa định nói chuyện thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tên côn đồ tóc vàng mặt mũi bầm dập, tay phải xụi lơ vội vàng chạy vào.
“Sư phụ! Sư phụ đòi lại công bằng cho đệ tử với!”
Tên tóc vàng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Triệu Bắc Lâm, khóc lóc kể lại chuyện đã xảy ra trong quán bar.
Vừa nghe thấy chuyện này, mắt Triệu Bắc Lâm lập tức sáng lên.
“Ý con là người nọ chỉ ra một chiêu đã vặn gãy tay của con à?”
Tên tóc vàng lên tục gật đầu: “Sư phụ, tên kia ra tay rất nhanh, đệ tử còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị anh ta túm lấy rồi”.
“Hơn nữa sức tay của tên kia còn rất mạnh, dù đệ tử dùng sức thế nào cũng không giãy ra được”.
Bên cạnh lập tức có người nói: “Sư phụ, xem ra người này là tay sai thân tín của Lưu Đức Luân kia rồi”.
Triệu Bắc Lâm giơ tay sờ râu mình, đăm chiêu suy nghĩ.
Có hai người đàn ông cao to chủ động xin ra trận: “Sư phụ, tụi con sẽ lập tức dẫn người đến quán bar đó bắt tên khốn kia về”.
Triệu Bắc Lâm ngẫm nghĩ, duỗi tay chỉ vào bốn đệ tử, nói với bọn họ; “Mấy đứa đến quán bar ngay!”
“Vâng!”
Đệ tử của Triệu Bắc Lâm đều nổi tiếng vì giỏi đánh nhau, bình thường đều là nhân vật ngang tàng hoành hành trên tỉnh.
Bốn người lập tức lái xe hùng hổ đến quán bar.
Lúc này có rất nhiều nhân viên đang dọn dẹp.
Bọn họ thấy lại có người xông vào thì đều sợ đến mức co đầu rụt cổ trong một góc.
Trên sân khấu của quán bar, Hứa Hạo Nhiên còn đang ôm một cây ghita thong thả vừa đàn vừa hát.
Tiếng đàn chợt dừng lại.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đứng lên chỉ vào đám người trước mặt rồi quát to.
“Mấy người còn có gan đến đây nữa à?”
“Không sợ tôi đánh các người thành chó rơi xuống nước hả?”
Nhóm người xông vào nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên tay nhỏ chân nhỏ thì không nhịn được cười to.
Một người trong đó ngông nghênh đi tới trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Không nói một câu nâng chân lên đạp vào ngực cậu ta.
Mà đúng lúc đó, sau lưng Hứa Hạo Nhiên có một hạt dưa bắn tới.
Hạt dưa vô cùng chính xác đụng trúng ngay mu bàn chân của người đàn ông cao to.
Khiến gã hét lên một tiếng.
Sau đó, gã bay ngược ra ngoài rồi ngã lên cái bàn vừa mới dọn ra.
Lúc này, mọi người đều không khỏi ngơ ngác.
Nhìn từ góc độ của bọn họ giống như chân của người đàn ông đá lên người Hứa Hạo Nhiên.
Sau đó bị thân thể của Hứa Hạo Nhiên làm bay ngược ra ngoài.
Đâu ai biết rằng trong bóng tối sau lưng Hứa Hạo Nhiên là Lý Hùng đang cầm một nắm hạt dưa trong tay thoải mái đứng đó, đồng thời sau lưng anh còn có một hàng người.
Lý Hùng đoán chắc chắn những người này sẽ đến nữa.
Anh tỉ mỉ lập ra một vở kịch rồi bắt đầu diễn như thế.
Theo “kịch bản” Lý Hùng nói trước với Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình.
Anh muốn tạo Hứa Hạo Nhiên thành một chàng trai có ước mơ của riêng mình, lúc nào cũng hăng hái vươn lên.
Đầu tiên, Hứa Hạo Nhiên là một người sẵn sàng vì giấc mơ mà từ bỏ mọi thứ.
Mặc dù trong nhà có tập đoàn kinh tế, nhưng cậu ta vẫn vác ghita làm ca sĩ trong quán bar, tự kiếm tiền nuôi sống mình.
Cậu ta chưa bao giờ xin tiền bố và chị mình, bên người chẳng những không có mấy chiếc siêu xe kia, thậm chí ngay cả một chiếc xe điện cũng không có.
Sau đó, Lý Hùng muốn tạo ra một hình tượng chói lọi cho Hứa Hạo Nhiên.
“Mẹ nó, thằng nhóc này thật kỳ lạ”, người đàn ông cao to bị văng ra kia hùng hổ đứng dậy.
Gã cầm lấy cái ghế ở bên cạnh, lại la to đánh về phía Hứa Hạo Nhiên.
Trong bóng tối, Lý Hùng cầm một hạt dưa trong tay.
Chương 100: Nấu món đậu hũ Tây Thi thích ăn nhất
Anh nhanh chóng búng hạt dưa ra.
Hạt dưa đánh vào cái ghế trong tay người đàn ông cao to với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhìn từ góc độ của mọi người, cái ghế này đã đập lên đầu của Hứa Hạo Nhiên.
Chỉ là khi đánh trúng đầu của cậu ta, cái ghế lập tức bị một sức mạnh vô hình làm bay ngược ra ngoài.
Lúc này, Lý Hùng ở trong tối nhẹ nhàng nói hai chữ: “Ra tay”.
Hứa Hạo Nhiên lập tức vung tay đánh một quyền vào ngực người đàn ông cao to.
Cùng lúc đó, một hạt dưa cũng bay theo cánh tay của Hứa Hạo Nhiên bắn trúng ngực của gã.
Người đàn ông cao to đau đớn kêu lên một tiếng.
Sau đó, người gã như bóng cao su bị đá văng, nặng nề bay ngược ra ngoài.
Mãi đến khi đập trúng vách tường cách đó hai ba mươi mét mới rơi xuống đất.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, khí thế cuồn cuộn tản ra ngoài.
Cậu ta cầm lấy micro trước mặt, chỉ vào đám người trước mặt nói: “Tôi cho các người biết, chỉ cần có mặt tôi ở đây, tôi nhất định sẽ không để các người làm càn”.
Nghe vậy, mấy tên côn đồ đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều mang nét mặt dữ tợn cùng xông về phía Hứa Hạo Nhiên.
Đúng lúc này, Lý Hùng búng tay một cái.
Mấy người Lý Nhị Ngưu đứng sau lưng anh như chó sói chạy ra khỏi rừng cây, la hét tấn công đám côn đồ cao to kia.
Chỉ trong nháy mắt, đàn em Triệu Bắc Lâm tỉ mỉ bồi dưỡng đã bị mấy người Lý Nhị Ngưu đánh ngã xuống đất.
Bọn họ vừa kêu la vừa hoảng hốt nhận ra không ngờ ở Đông Hải nho nhỏ này lại có một đám người mạnh mẽ như thế.
Hứa Hạo Nhiên chậm rãi bước xuống từ trên sân khấu.
Cậu ta đứng trước mặt đám người này, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi đang vui, sẽ tha cho các người một mạng”.
“Nếu lần sau các người còn không biết điều mà kéo đến tiếp, thì không cần đi nữa đâu”.
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu, dẫn mấy đàn em hùng hổ rời khỏi quán bar.
Mới ra khỏi quán bar, Hứa Mộc Tình đã đỗ xe trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Xe khởi động, Hứa Mộc Tình chở Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng rời đi.
“Chị, khi nãy em có đẹp trai không?”
Hứa Mộc Tình tức giận nói: “Đẹp trai cái gì mà đẹp trai, chị sợ muốn chết đây nè, khi nãy đám người kia cao to như vậy, lỡ như thật sự làm em bị thương thì phải làm sao đây?”
“Không sao, còn có anh rể mà”.
“Trên thế giới này đúng là không có chuyện gì anh rể không xử lý được”.
“Chị, chị đúng là may mắn, có người như anh rể bảo vệ, cả đời này chị cũng không cần phải lo lắng cái gì nữa”.
Tuy Hứa Mộc Tình muốn phản bác, nhưng nghĩ một lúc lâu cũng không tìm được câu để cãi lại.
Vì suy nghĩ cẩn thận thì Hứa Hạo Nhiên nói cũng đúng.
Có một người chồng như vậy thật sự rất tốt…
Ôi chao! Ngại chết đi được!
Không thể để anh biết suy nghĩ này được.
Nếu để anh biết, sau này sao cô còn ngẩng đầu lên trước mặt anh nữa chứ?
“Đúng rồi chị, anh rể đâu? Sao anh ấy không đi cùng chúng ta thế?”
“Bây giờ còn nửa tiếng nữa là tới giờ ăn cơm rồi, tối nay mẹ sẽ nấu món đậu hũ Tây Thi anh rể thích ăn nhất đó”.
“Khi nãy anh ấy nói có một vài chuyện nhỏ phải xử lý, chắc chắn sẽ về tới nhà trước giờ cơm”.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nói một câu: “Chị, chuyện có thể khiến anh rể tạm thời bỏ qua đậu hũ Tây Thi để đi xử lý chắc chắn là chuyện lớn đúng không?”
…
Triệu Bắc Lâm ngồi trong quán trà đợi tin, vừa tao nhã pha trà vừa giảng giải đạo lý cuộc đời cho các đệ tử đang đứng trước mặt mình.
Tóc vàng đã được người ta băng bó xong.
Hắn ta nịnh bợ đứng sau lưng Triệu Bắc Lâm, liên tục bóp vai cho ông ta.
“Sư phụ, lần này Hoàng Chấn mời thầy xuống núi chắc đã cho thầy rất nhiều lợi ích đúng không?”
“Đã lâu rồi đệ tử không được nhìn thấy sư phụ ra tay”.
“Con còn nhớ lần cuối cùng thầy ra tay là năm năm trước”.
“Lúc đó ở tỉnh có một người phất lên rất nhanh, hôm nào người đó cũng tìm người gây chuyện”.
“Cuối cùng lại đụng trúng người khó chơi là sư phụ”.
Nghe tên tóc vàng nói vậy, Triệu Bắc Lâm không nhịn được sờ râu mình, tỏ vẻ đắc ý.
“Làm người ấy, quan trọng nhất là phải tự mình biết mình”.
“Trước khi ra tay nhất định phải nghĩ xem rốt cuộc bản lĩnh mình tới đâu”.
“Cũng như câu ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’ vậy”.
“Con không biết thực lực của mình đến đâu, cũng không hiểu kẻ thù mạnh đến mức nào”.
“Đợi sau khi đánh nhau mới biết thì đã quá muộn rồi”.
“Hai người chúng ta từng sống chết với nhau, anh ở đây nhắc nhở cậu một câu”.
“Có một vài chuyện nên buông thì buông, nếu không dứt khoát, sau này chắc chắn sẽ gặp chuyện”.
Tuy Triệu Bắc Lâm nghe hiểu những lời này của Hổ Gia, nhưng ông ta không quan tâm.
Hôm nay Triệu Bắc Lâm đến đây không phải để nghe Hổ Gia dạy đời.
Ông ta hỏi thẳng: “Ông anh, em muốn hỏi anh một chuyện nữa, Lưu Đức Luân kia có quan hệ gì với anh sao?”
Hổ Gia ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước kia từng gặp nhau mấy lần, cũng không thân lắm”.
Nghe Hổ Gia nói thế, Triệu Bắc Lâm hưng phấn đến suýt vỗ tay!
Hôm nay ông ta tìm đến Hổ Gia là muốn nghe những lời này.
Ông ta vốn cứ lo có thể Lưu Đức Luân là thế lực Hổ Gia bồi dưỡng nên.
Nếu mà như thế, ông ta tấn công Lưu Đức Luân, chắc chắn Hổ Gia sẽ nhúng tay vào.
Tuy Hổ Gia đã rửa tay gác kiếm mười mấy năm.
Bình thường cũng rất ít khi quan tâm chuyện của thế giới ngầm.
Nhưng chỉ có người thật sự trải qua năm tháng đó, thật sự cùng chiến đấu với Hổ Gia mới biết được sự đáng sợ của ông ta.
Tuy Hổ Gia sống ở Đông Hải nho nhỏ, nhưng nhìn khắp tỉnh, người dám động vào cọng râu hổ của ông ta.
Cũng chỉ có một “Gia” khác trong tỉnh thôi!
Ngoài người đó ra, ai động vào người đó chết chắc!
Nếu Lưu Đức Luân không có quan hệ gì với Hổ Gia.
Vậy Triệu Bắc Lâm sẽ không để Lưu Đức Luân còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Sau khi Triệu Bắc Lâm rời khỏi, Khôi Hùng đứng bên cạnh thật sự không nhịn được nói một câu.
“Hổ Gia, có chuyện này tôi không hiểu lắm, vì sao anh không nói thẳng với chú Lang chuyện của cậu Lý thế?”
“Cậu Lý mới là ông chủ thật sự đứng sau Lưu Đức Luân”.
Hổ Gia cười nói: “Chuyện trên giang hồ, tao không muốn quan tâm đến nữa”.
“Hôm nay tao là sử dụng thân phận anh em để khuyên bảo Triệu Bắc Lâm”.
“Tao hiểu rất rõ tính cách của ông ta, dù có nói nhiều hơn nữa thì ông ta cũng nghe không lọt”.
“Sói vốn tham lam, một khi ngửi thấy mùi thịt, bọn chúng sẽ bất chấp tất cả mà xông lên”.
“Chỉ khi bọn chúng thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương mới sẽ cụp đuôi bỏ chạy”.
“Nhưng lần này, không biết ông ta có còn cơ hội để bỏ chạy không nữa”.
…
Quán bar của Hứa Hạo Nhiên lại bị người ta đập.
Hứa Hạo Nhiên cũng bị đánh lần nữa.
Từ khi đến quán bar này hát để hoàn thành giấc mộng âm nhạc trong lòng mình.
Không biết Hứa Hạo Nhiên đã trúng bao nhiêu bạt tai của người khác rồi.
Mà hôm nay, cậu ta lại ăn đấm.
Có một đám người đột nhiên xông vào quán bar, chẳng nói chẳng rằng cầm bàn lên liều mạng đập.
Sau khi nhân viên của quán bar xảy ra mâu thuẫn với bọn họ, đám người này lại không kiêng nể gì mà đánh người.
Ca sĩ là Hứa Hạo Nhiên cũng bị bọn họ đánh luôn.
Mặc dù Hứa Hạo Nhiên đã nói rất nhiều lần là mình đến đây chỉ để kiếm thêm thu nhập thôi.
Nhưng đối phương không chịu tin.
Một tên côn đồ nhuộm tóc vàng đá Hứa Hạo Nhiên ngã xuống đất.
Hắn ta đứng nhìn xuống Hứa Hạo Nhiên từ trên cao, cầm lấy một chai bia, chất lỏng màu vàng của bia cứ thể chảy xuống người cậu ta.
“Khà khà khà, nhóc con, mày muốn biết vì sao tao đánh mày không?”
Hứa Hạo Nhiên lắc đầu.
Kết quả đối phương lại tát một cái.
Một tiếng “chát” vang lên.
Mặt trái của Hứa Hạo Nhiên bị đánh đỏ.
“Tao hỏi lại mày lần nữa, mày có muốn biết vì sao tao muốn đánh mày không?”
Hứa Hạo Nhiên hết cách, chỉ có thể gật đầu.
Kết quả đối phương lại trở tay tát thêm cái nữa, đánh lên nửa bên mặt khác của Hứa Hạo Nhiên.
“Mẹ nó, mày đúng là đồ không có liêm sỉ!”
“Tao ra đời lăn lộn hai ba năm rồi mà chưa từng gặp ai đê tiện như mày đâu, bị người ta đánh còn muốn hỏi sao lại bị đánh?”
“Đánh người có cần lý do à, tao đánh mày cũng cần lý do sao?”
Nói xong, tên côn đồ tóc vàng lại liên tục tay đấm chân đá với Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên bị đánh thì thôi, nhưng cả ghita cậu ta bỏ tiền ra mua cũng bị tên côn đồ cầm lên đập mạnh xuống đất.
Đây là cục cưng của Hứa Hạo Nhiên đó.
Chương 97: Liều mạng
Hứa Hạo Nhiên lập tức nhảy dựng lên, nhào về phía tên côn đồ tóc vàng.
“Ông đây liều mạng với mày!”
Không thể không nói, Hứa Hạo Nhiên thật sự không có chút năng lực và kinh nghiệm đánh nhau nào.
Cậu ta mới vừa nhào qua đã bị tên côn đồ tóc vàng đá một cước lên mặt.
Hứa Hạo Nhiên lập tức bị đá sang một bên.
Cậu ta lăn liên tục mấy vòng dưới đất, đụng vào chân bàn cách đó không xa mới dừng lại.
Tên côn đồ đi tới túm lấy đầu của Hứa Hạo Nhiên.
Duỗi tay vỗ vài cái lên khuôn mặt đã bị đánh đỏ của cậu ta.
“Ranh con, mày là người đầu tiên tao đánh khi đến Đông Hải đó”.
“Vì anh tao sẽ nhanh chóng trở thành người có tiếng tăm ở Đông Hải thôi”.
“Đông Hải của tụi mày sẽ trở thành địa bàn của Lang Gia”.
“Đến lúc đó, tao chính là đại ca của khu vực này!”
“Sao này thấy tao thì phải cúi đầu khom lưng, lễ phép chào hỏi có biết chưa”.
“Nếu không, ông đây gặp mày lần nào sẽ đánh mày lần đó!”.
Nói xong, tên côn đồ mới buông tay ra, dẫn đám người bên cạnh lắc lư đi tới cửa quán bar.
Lúc này, hai người Lý Hùng và Hứa Mộc Tình vừa lái xe đến chỗ đỗ xe ngoài cửa quán bar.
Khoảng thời gian gần đây, sự nghiệp của tập đoàn Lăng Tiêu không ngừng phát triển.
Hứa Mộc Tình vẫn luôn bận trước bận sau.
Vì bên cạnh thiếu nhân tài, cũng chỉ có một vài người đáng tin cậy.
Nhưng một mình cô thật sự quá bận rộn, Hứa Mộc Tình bèn nghĩ đến Hứa Hạo Nhiên.
Ở trong nhà, Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân không biết đã khuyên nhủ Hứa Hạo Nhiên biết bao nhiêu lần.
Muốn cậu ta đến tập đoàn của gia đình làm việc, nhưng Hứa Hạo Nhiên cứ không chịu.
Nói theo cách của Liễu Ngọc Phân là lúc còn nhỏ Hứa Hạo Nhiên sốt đến 42 độ nên đầu óc nóng quá hỏng rồi.
Cả ngày chỉ ôm giấc mộng trở thành ngôi sao ca nhạc.
Có thể nói, Lý Hùng là người duy nhất trong nhà ủng hộ Hứa Hạo Nhiên.
Theo anh thấy, Hứa Hạo Nhiên chỉ đang thiếu chút cơ hội mà thôi.
Chỉ cần cơ hội đến, người anh rể là anh sẽ đưa cậu ta lên mây xanh!
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình vừa mới đến cửa quán bar.
Tên tóc vàng kia chợt nhảy cẫng lên như nhìn thấy lục địa mới.
“Wow, người đẹp kìa!”
“Không ngờ một Đông Hải nho nhỏ cũng có một cô gái xinh đẹp như vậy”.
“Nhìn còn đẹp hơn cả siêu sao ấy chứ”.
Tóc vàng vừa nói vừa duỗi tay về phía Hứa Mộc Tình.
Cổ tay của hắn ta đột nhiên bị chặn lại.
Lý Hùng kéo nhẹ một cái.
Tên tóc vàng lập tức la lên.
Lý Hùng trực tiếp vặn trật khớp tay tên tóc vàng.
Tên tóc vàng đau đến mức trên trán thấm ướt mồ hôi lạnh, hắn ta quát to một tiếng: “Lên cho tao! Giết chết thằng này ngay!”
Mấy tên lưu manh còn đang oai phong tuỳ ý đập đồ trong quán bar lập tức kêu gào xong lên.
Trong nháy mắt, bọn họ đã bị Lý Hùng đánh ngã hết xuống đất.
Không ai thấy rõ anh vừa ra tay thế nào.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khi có người bị đánh vang lên.
Thấy thế, tên tóc vàng hoảng sợ vội lùi về sau.
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình cứ thế đi vào trong quán bar.
Kết quả phát hiện trong quán bar vô cùng hỗn loạn.
Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Hứa Hạo Nhiên, Hứa Mộc Tình vội xông lên.
“Hạo Nhiên, em không sao chứ?”
Hứa Hạo Nhiên không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm tên tóc vàng.
Trong mắt cậu ta lúc này có lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Cậu ta không nói gì, cầm một chai bia bên cạnh lên đi về phía tên tóc vàng.
Lúc này, tên tóc vàng chỉ lo chú ý đến Lý Hùng.
Hoàn toàn không biết Hứa Hạo Nhiên đang đến gần.
Đợi nghe thấy tiếng quát to của Hứa Hạo Nhiên rồi quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện, hắn ta nhìn thấy một chai bia đập từ trên xuống.
“Bốp!”
Tiếng chai rượu vỡ nát vang lên lanh lảnh!
Chương 98: Làm thế nào mới có thể trở thành ngôi sao?
Tiếng kêu la thảm thiết của tên tóc vàng vang dội khắp quán bar!
Tên tóc vàng dùng hai tay ôm lấy cái đầu bị đập đau của mình, đang muốn lùi về sau thì đã bị Hứa Hạo Nhiên duỗi tay túm lấy tóc.
“Bốp! Bốp!”
Hứa Hạo Nhiên nắm lấy tóc hắn ta, đập mạnh đầu hắn ta mấy cái lên bàn.
Sau đó, cậu ta kéo tên tóc vàng đến trước mặt mình, trực tiếp phun một ngụm nước bọt lên mặt hắn ta.
“Nào, bây giờ chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé, mày nói tao nghe xem vì sao tao muốn đánh mày?”
Tên tóc vàng liên tục lắc đầu: “Tao không biết”.
Hứa Hạo Nhiên tát hai bạt tai.
“Mày bị ngu à? Ông đây đánh mày là vì báo thù chuyện khi nãy đấy”.
“Mày có biết báo thù là gì không?”
“Báo thù là tao muốn dùng dao mổ bụng mày, móc hết tim gan phèo phổi thận của mày ra”.
“Sau đó đem đi phơi khô, rồi cắt thành từng miếng nhỏ làm thành đồ nhắm ăn”.
Hứa Hạo Nhiên nói chuyện vô cùng hung ác, trong mắt loé lên ánh sáng khiến người ta khiếp sợ.
Lý Hùng đứng bên cạnh nhìn không nhịn được sáng mắt lên.
Cậu em vợ này của anh hát không ra làm sao nhưng diễn xuất cũng được lắm đó chứ!
Hứa Hạo Nhiên tiếp tục giả vờ hung ác đánh tên tóc vàng một trận.
Đợi cậu ta đánh thoải mái hả giận rồi, tên tóc vàng cũng đã cuộn mình dưới đất liên tục khóc hu hu như cô vợ nhỏ.
“Khóc cái gì mà khóc, cút đi cho ông!”
“Tao cho mày biết, nếu còn để tao nhìn thấy mày nữa, sau này gặp mày một lần, đánh mày hai lần!”
Đợi tên tóc vàng dẫn đám anh em của mình chật vật rời đi rồi.
Lý Hùng đi đến bên cạnh Hứa Hạo Nhiên, duỗi tay vỗ lên bả vai cậu ta, cười nói: “Anh biết em nên làm gì rồi?”
“Hả?”
Hứa Hạo Nhiên ngơ ngác nhìn Lý Hùng.
Lý Hùng kéo Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh mình, hỏi cậu ta: “Vì sao em muốn trở thành một ca sĩ?”
Hứa Hạo Nhiên không hề nghĩ ngời đã nói: “Đương nhiên là để hát cho mọi người nghe, để được người ta hoan nghênh rồi, làm ngôi sao tốt biết mấy, có rất nhiều fans hâm mộ luôn”.
“Hay đấy, từ hâm mộ cũng nói ra được, xem ra cũng có chút trình độ văn hoá nhỉ”.
“Hi hi hi”, Hứa Hạo Nhiên duỗi tay gãi gãi cái đầu bị bia xối ướt của mình.
“Anh có một nghề giúp em nổi tiếng rất nhanh, còn có fans nữa, em muốn làm không?”
“Cái nghề này cũng rất có lợi cho việc em trở thành ca sĩ đấy”.
Hứa Hạo Nhiên cho rằng trên thế giới này không có nghề nào sánh bằng việc làm ca sĩ cả.
Câu ta hơi ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ “ngoài việc mình muốn làm, những việc khác đều là hạ đẳng”.
“Anh rể, em đã quyết tâm rồi, anh đừng khuyên em nữa”.
“Em biết con đường này rất khó khăn, còn đầy ắp chông gai”.
“Nhưng em có sự kiên trì của riêng mình, dù ai nói gì, em vẫn sẽ tiến về phía trước!”
“Ồ, nếu vậy thì anh đành đi tìm ngôi sao khác làm người đại diện cho tập đoàn vậy!”, Lý Hùng không nhanh không chậm nói một câu.
Người đại diện?
Ngôi sao?
Hai cụm từ vô cùng đặc biệt này lập tức kéo Hứa Hạo Nhiên từ trên cây cầu độc mộc “dù ai nói gì, em vẫn sẽ tiến về phía trước” của mình về!
Lúc này Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đã đi ra ngoài cửa quán bar.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng đuổi theo.
“Anh rể, anh rể, khi nãy anh nói ngôi sao đại diện gì ạ? Mọi người muốn đào tạo em thành ngôi sao ư?”
Lý Hùng vỗ bả vai Hứa Hạo Nhiên, nói một câu đầy hàm ý.
“Anh và chị em đều là người bình thường”.
“Lý tưởng và khát vọng của em, tụi anh không hiểu được”.
“Bọn anh tôn trọng quyết định của em, em cứ tiếp tục ca hát ở đây, thực hiện giấc mộng của mình đi”.
Lý Hùng nghiêm túc nói, còn Hứa Mộc Tình bên cạnh thì đang che miệng cười trộm.
Người đàn ông xấu xa này thật giỏi trêu người ta.
“Đừng mà! Anh rể, anh là anh rể của em mà! Anh mau nói em nghe xem, em nên làm thế nào mới có thể trở thành ngôi sao ạ?”
Lý Hùng hơi nhướng mày: “Em thật sự muốn biết à?”
Hứa Hạo Nhiên gật đầu thật mạnh: “Em thật sự thật sự thật sự muốn biết đó. Anh rể, anh rể tốt, anh mau nói cho em biết đi, em nôn nóng muốn chết rồi đây!”
Lúc nói chuyện, Lý Hùng kéo Hứa Hạo Nhiên qua, kề sát vào tai cậu ta nhỏ giọng nói mấy câu.
Sau khi nghe xong, mắt Hứa Hạo Nhiên không khỏi sáng lên: “Thật sao ạ?”
Chương 99: Hình tượng chói lọi
Trong phòng khách quý của một quán trà ở Đông Hải.
Triệu Bắc Lâm ngồi yên bên bàn trà.
Có tổng cộng bảy người đang đứng trước mặt ông ta, những người này đều là đệ tử của Triệu Bắc Lâm.
Tuy so với Trương Toàn Vũ và Hắc Long, thực lực của những người này có yếu hơn một chút.
Nhưng vẫn dư sức đấu với đám lâu la ở Đông Hải.
Lúc này, Triệu Bắc Lâm hơi nhướng mày hỏi: “Sao không nhìn thấy Tiểu Bát đâu vậy?”
Người đàn ông cao to đứng thứ hai trong hàng nói: “Sư phụ, chỗ Tiểu Bát đến là bên khu cũ, bên kia hơi kẹt xe, chắc muộn một chút nữa mới có thể trở về”.
Triệu Bắc Lâm gật đầu, hỏi mấy đệ tử: “Lần này mấy đứa ra quân có nhìn thấy người đàn ông phế đi Hắc Long và Tiểu Ngũ không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Trong đó có một người nói: “Sư phụ, theo hiểu biết của con, người kia là tay sai thân tín của Lưu Đức Luân”.
“Chỉ cần tìm thấy Lưu Đức Luân là có thể tìm thấy người này thôi”.
Nói xong, bên cạnh đã có người tiếp lời: “Sư phụ, bây giờ con sẽ dẫn đàn em của mình đi bắt tên Lưu Đức Luân kia, đánh gãy hai tay hai chân của bọn họ giao cho sư phụ xử lý”.
Triệu Bắc Lâm vừa định nói chuyện thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tên côn đồ tóc vàng mặt mũi bầm dập, tay phải xụi lơ vội vàng chạy vào.
“Sư phụ! Sư phụ đòi lại công bằng cho đệ tử với!”
Tên tóc vàng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Triệu Bắc Lâm, khóc lóc kể lại chuyện đã xảy ra trong quán bar.
Vừa nghe thấy chuyện này, mắt Triệu Bắc Lâm lập tức sáng lên.
“Ý con là người nọ chỉ ra một chiêu đã vặn gãy tay của con à?”
Tên tóc vàng lên tục gật đầu: “Sư phụ, tên kia ra tay rất nhanh, đệ tử còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị anh ta túm lấy rồi”.
“Hơn nữa sức tay của tên kia còn rất mạnh, dù đệ tử dùng sức thế nào cũng không giãy ra được”.
Bên cạnh lập tức có người nói: “Sư phụ, xem ra người này là tay sai thân tín của Lưu Đức Luân kia rồi”.
Triệu Bắc Lâm giơ tay sờ râu mình, đăm chiêu suy nghĩ.
Có hai người đàn ông cao to chủ động xin ra trận: “Sư phụ, tụi con sẽ lập tức dẫn người đến quán bar đó bắt tên khốn kia về”.
Triệu Bắc Lâm ngẫm nghĩ, duỗi tay chỉ vào bốn đệ tử, nói với bọn họ; “Mấy đứa đến quán bar ngay!”
“Vâng!”
Đệ tử của Triệu Bắc Lâm đều nổi tiếng vì giỏi đánh nhau, bình thường đều là nhân vật ngang tàng hoành hành trên tỉnh.
Bốn người lập tức lái xe hùng hổ đến quán bar.
Lúc này có rất nhiều nhân viên đang dọn dẹp.
Bọn họ thấy lại có người xông vào thì đều sợ đến mức co đầu rụt cổ trong một góc.
Trên sân khấu của quán bar, Hứa Hạo Nhiên còn đang ôm một cây ghita thong thả vừa đàn vừa hát.
Tiếng đàn chợt dừng lại.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đứng lên chỉ vào đám người trước mặt rồi quát to.
“Mấy người còn có gan đến đây nữa à?”
“Không sợ tôi đánh các người thành chó rơi xuống nước hả?”
Nhóm người xông vào nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên tay nhỏ chân nhỏ thì không nhịn được cười to.
Một người trong đó ngông nghênh đi tới trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Không nói một câu nâng chân lên đạp vào ngực cậu ta.
Mà đúng lúc đó, sau lưng Hứa Hạo Nhiên có một hạt dưa bắn tới.
Hạt dưa vô cùng chính xác đụng trúng ngay mu bàn chân của người đàn ông cao to.
Khiến gã hét lên một tiếng.
Sau đó, gã bay ngược ra ngoài rồi ngã lên cái bàn vừa mới dọn ra.
Lúc này, mọi người đều không khỏi ngơ ngác.
Nhìn từ góc độ của bọn họ giống như chân của người đàn ông đá lên người Hứa Hạo Nhiên.
Sau đó bị thân thể của Hứa Hạo Nhiên làm bay ngược ra ngoài.
Đâu ai biết rằng trong bóng tối sau lưng Hứa Hạo Nhiên là Lý Hùng đang cầm một nắm hạt dưa trong tay thoải mái đứng đó, đồng thời sau lưng anh còn có một hàng người.
Lý Hùng đoán chắc chắn những người này sẽ đến nữa.
Anh tỉ mỉ lập ra một vở kịch rồi bắt đầu diễn như thế.
Theo “kịch bản” Lý Hùng nói trước với Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình.
Anh muốn tạo Hứa Hạo Nhiên thành một chàng trai có ước mơ của riêng mình, lúc nào cũng hăng hái vươn lên.
Đầu tiên, Hứa Hạo Nhiên là một người sẵn sàng vì giấc mơ mà từ bỏ mọi thứ.
Mặc dù trong nhà có tập đoàn kinh tế, nhưng cậu ta vẫn vác ghita làm ca sĩ trong quán bar, tự kiếm tiền nuôi sống mình.
Cậu ta chưa bao giờ xin tiền bố và chị mình, bên người chẳng những không có mấy chiếc siêu xe kia, thậm chí ngay cả một chiếc xe điện cũng không có.
Sau đó, Lý Hùng muốn tạo ra một hình tượng chói lọi cho Hứa Hạo Nhiên.
“Mẹ nó, thằng nhóc này thật kỳ lạ”, người đàn ông cao to bị văng ra kia hùng hổ đứng dậy.
Gã cầm lấy cái ghế ở bên cạnh, lại la to đánh về phía Hứa Hạo Nhiên.
Trong bóng tối, Lý Hùng cầm một hạt dưa trong tay.
Chương 100: Nấu món đậu hũ Tây Thi thích ăn nhất
Anh nhanh chóng búng hạt dưa ra.
Hạt dưa đánh vào cái ghế trong tay người đàn ông cao to với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhìn từ góc độ của mọi người, cái ghế này đã đập lên đầu của Hứa Hạo Nhiên.
Chỉ là khi đánh trúng đầu của cậu ta, cái ghế lập tức bị một sức mạnh vô hình làm bay ngược ra ngoài.
Lúc này, Lý Hùng ở trong tối nhẹ nhàng nói hai chữ: “Ra tay”.
Hứa Hạo Nhiên lập tức vung tay đánh một quyền vào ngực người đàn ông cao to.
Cùng lúc đó, một hạt dưa cũng bay theo cánh tay của Hứa Hạo Nhiên bắn trúng ngực của gã.
Người đàn ông cao to đau đớn kêu lên một tiếng.
Sau đó, người gã như bóng cao su bị đá văng, nặng nề bay ngược ra ngoài.
Mãi đến khi đập trúng vách tường cách đó hai ba mươi mét mới rơi xuống đất.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, khí thế cuồn cuộn tản ra ngoài.
Cậu ta cầm lấy micro trước mặt, chỉ vào đám người trước mặt nói: “Tôi cho các người biết, chỉ cần có mặt tôi ở đây, tôi nhất định sẽ không để các người làm càn”.
Nghe vậy, mấy tên côn đồ đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều mang nét mặt dữ tợn cùng xông về phía Hứa Hạo Nhiên.
Đúng lúc này, Lý Hùng búng tay một cái.
Mấy người Lý Nhị Ngưu đứng sau lưng anh như chó sói chạy ra khỏi rừng cây, la hét tấn công đám côn đồ cao to kia.
Chỉ trong nháy mắt, đàn em Triệu Bắc Lâm tỉ mỉ bồi dưỡng đã bị mấy người Lý Nhị Ngưu đánh ngã xuống đất.
Bọn họ vừa kêu la vừa hoảng hốt nhận ra không ngờ ở Đông Hải nho nhỏ này lại có một đám người mạnh mẽ như thế.
Hứa Hạo Nhiên chậm rãi bước xuống từ trên sân khấu.
Cậu ta đứng trước mặt đám người này, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi đang vui, sẽ tha cho các người một mạng”.
“Nếu lần sau các người còn không biết điều mà kéo đến tiếp, thì không cần đi nữa đâu”.
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu, dẫn mấy đàn em hùng hổ rời khỏi quán bar.
Mới ra khỏi quán bar, Hứa Mộc Tình đã đỗ xe trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Xe khởi động, Hứa Mộc Tình chở Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng rời đi.
“Chị, khi nãy em có đẹp trai không?”
Hứa Mộc Tình tức giận nói: “Đẹp trai cái gì mà đẹp trai, chị sợ muốn chết đây nè, khi nãy đám người kia cao to như vậy, lỡ như thật sự làm em bị thương thì phải làm sao đây?”
“Không sao, còn có anh rể mà”.
“Trên thế giới này đúng là không có chuyện gì anh rể không xử lý được”.
“Chị, chị đúng là may mắn, có người như anh rể bảo vệ, cả đời này chị cũng không cần phải lo lắng cái gì nữa”.
Tuy Hứa Mộc Tình muốn phản bác, nhưng nghĩ một lúc lâu cũng không tìm được câu để cãi lại.
Vì suy nghĩ cẩn thận thì Hứa Hạo Nhiên nói cũng đúng.
Có một người chồng như vậy thật sự rất tốt…
Ôi chao! Ngại chết đi được!
Không thể để anh biết suy nghĩ này được.
Nếu để anh biết, sau này sao cô còn ngẩng đầu lên trước mặt anh nữa chứ?
“Đúng rồi chị, anh rể đâu? Sao anh ấy không đi cùng chúng ta thế?”
“Bây giờ còn nửa tiếng nữa là tới giờ ăn cơm rồi, tối nay mẹ sẽ nấu món đậu hũ Tây Thi anh rể thích ăn nhất đó”.
“Khi nãy anh ấy nói có một vài chuyện nhỏ phải xử lý, chắc chắn sẽ về tới nhà trước giờ cơm”.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nói một câu: “Chị, chuyện có thể khiến anh rể tạm thời bỏ qua đậu hũ Tây Thi để đi xử lý chắc chắn là chuyện lớn đúng không?”
…
Triệu Bắc Lâm ngồi trong quán trà đợi tin, vừa tao nhã pha trà vừa giảng giải đạo lý cuộc đời cho các đệ tử đang đứng trước mặt mình.
Tóc vàng đã được người ta băng bó xong.
Hắn ta nịnh bợ đứng sau lưng Triệu Bắc Lâm, liên tục bóp vai cho ông ta.
“Sư phụ, lần này Hoàng Chấn mời thầy xuống núi chắc đã cho thầy rất nhiều lợi ích đúng không?”
“Đã lâu rồi đệ tử không được nhìn thấy sư phụ ra tay”.
“Con còn nhớ lần cuối cùng thầy ra tay là năm năm trước”.
“Lúc đó ở tỉnh có một người phất lên rất nhanh, hôm nào người đó cũng tìm người gây chuyện”.
“Cuối cùng lại đụng trúng người khó chơi là sư phụ”.
Nghe tên tóc vàng nói vậy, Triệu Bắc Lâm không nhịn được sờ râu mình, tỏ vẻ đắc ý.
“Làm người ấy, quan trọng nhất là phải tự mình biết mình”.
“Trước khi ra tay nhất định phải nghĩ xem rốt cuộc bản lĩnh mình tới đâu”.
“Cũng như câu ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’ vậy”.
“Con không biết thực lực của mình đến đâu, cũng không hiểu kẻ thù mạnh đến mức nào”.
“Đợi sau khi đánh nhau mới biết thì đã quá muộn rồi”.