• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhặt được nữ tổng tài xinh đẹp làm vợ (3 Viewers)

  • Chương 486-490

Chương 486: Ngượng chín mặt

“Đuổi theo!”

Sáu tên lưu manh lập tức đuổi theo.

“Tạch” một tiếng.

Trong tòa nhà này, mấy ngọn đèn được sử dụng để tạo ra không khí u ám đột nhiên bị tắt.

Ánh sáng bên trong vốn dĩ đã mờ mờ ảo ảo.

Sau khi điện bị tắt, toàn bộ mê cung ngay lập tức chìm vào bóng tối.

Giống như lúc nửa đêm, không nhìn thấy bất kỳ gì hết!

Bóng tối cộng thêm nỗi sợ hãi không tên.

Khiến Hứa Mộc Tình áp vào người Lý Hùng càng lúc càng chặt hơn.

Hứa Mộc Tình nép vào người Lý Hùng chạy khắp bệnh viện ma này.

Khi hai người bọn họ bước ra, toàn thân Hứa Mộc Tình đã ướt đẫm mồ hôi.

Lúc này, hai má Hứa Mộc Tình đỏ bừng, thậm chí không có dũng khí nhìn thẳng vào Lý Hùng.

Ngại ngùng!

Hứa Mộc Tình đang định nói thì Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa vội vàng từ phía sau chạy tới.

Cả hai chạy nhanh về phía cửa ra mà không ngảnh đầu lại.

“Hai em đi đâu đấy?”, Hứa Mộc Tình vội vàng hỏi.

“Khách sạn!”

Hứa Hạo Nhiên trực tiếp thốt ra hai từ ngắn gọn đơn giản.

Hứa Mộc Tình nhìn đôi trẻ khí thế hừng hực, hai má của mình cũng bất giác đỏ ửng lên, giống như một quả táo chín.

Lúc này, Lý Hùng nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, nói nhỏ: “Vợ à, hay là chúng ta cũng đi thuê một phòng?”

Da mặt Hứa Mộc Tình không dày bằng Lý Hùng.

Cô ngầng đầu, nhìn thấy vòng đu quay lớn ở phía trước cách đó không xa.

Sau đó, cô chỉ vào vòng đu quay và nói: “Chúng ta ngồi đu quay ngắm cảnh đi”.

“Được đó!”

Hứa Mộc Tình không dám nhìn Lý Hùng.

Cô không hề biết lúc này trên mặt Lý Hùng đã lộ ra một nụ cười nhếch mép rất xấu xa.

Lý Hùng nắm tay Hứa Mộc Tình đi qua lối ra.

Trên bệ cửa sổ của tòa nhà phía sau có một bàn tay thò ra.

Đồng thời, tên thanh niên tóc vàng ban nãy cũng thò đầu ra ngoài.

Hắn đang định mở miệng nói thì đột nhiên một bàn tay nhuốm máu từ phía sau đưa ra bịt chặt miệng hắn.

Sau đó, thanh niên tóc vàng lại bị kéo vào trong bóng tối!

......

Lúc này, sân bay quốc tế Thiên Môn.

William Nicholas mặc một bộ vest phẳng phiu.

Hắn ta dắt theo một đám vệ sĩ cường tráng, lúc này hắn ta đang mải mê vuốt tóc.

Bước ra từ cửa VIP.

“Woa, đẹp trai quá!”

Trong số các du khách, có nhiều cô gái trẻ lần lượt dừng lại.

Một số thậm chí còn lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh.

Còn William nở một nụ cười đầy khinh thường nơi khóe miệng.

Ở lối ra cách đó không xa.

Hậu Thụy Minh đích thân dẫn người đến chào hỏi.

Khi William đến gần, Hậu Thụy Minh mỉm cười và đưa tay phải về phía William.

“Anh William, chào mừng anh đến Hoa Hạ”.

Hậu Thụy Minh nói tiếng Anh.

Hắn ta chỉ hơi nhướng mày.

Hắn ta thậm chí không đưa tay ra bắt tay Hậu Thụy Minh.

Ngược lại còn đút tay vào túi quần.

Thái độ kiêu ngạo!

Ánh mắt khinh thường!

Thấy thế, một tia sáng lóe lên trong mắt Hậu Thụy Minh.

Nhưng nụ cười trên gương mặt ông ta vẫn không thay đổi.

Hậu Thụy Minh thu tay lại một cách tự nhiên.

Sau đó đích thân đưa William lên một chiếc xe Rolls Royce.

Không khí trong xe có vẻ hơi ngượng ngùng.

Để giải tỏa bầu không khí này, Hậu Thụy Minh cười nói: “Anh William, tối nay vì để tiếp đón anh, tôi đã đặc biệt đặt một chỗ ở khách sạn cao cấp nhất Thiên Môn, mời anh đến tận hưởng”.

William nhếch miệng khinh thường nói.

“Chỉ có đám đười ươi với khỉ mới ăn những thứ đó”.

“Tôi không thích đồ ăn dầu mỡ”.

Hậu Thụy Minh lại nói: “Vậy tối nay chúng ta đi ăn món Pháp được không?”

“Được, nhưng đầu bếp phải là người da trắng cao quý chúng tôi”.

“Anh yên tâm, tất cả đầu bếp của nhà hàng đó đều là người Pháp”.

“Ừm”.

William cao ngạo nhắm hai mắt lại.

Lúc này, Hậu Thụy Minh nháy mắt với hai người phụ nữ ngồi bên cạnh.

Hai người phụ nữ này là nhân viên do Hậu Thụy Minh đặc biệt mời đến.

Bọn họ không chỉ có kỹ thuật massage tuyệt vời.

Đồng thời cũng có vẻ ngoài rất xinh đẹp lộng lẫy.

Một người sexy gợi cảm.

Người còn lại tinh tế thuần khiết.

Hai phong cách khác nhau.

Hai cám dỗ khác nhau.

Hai người phụ nữ đến gần William.

Người phụ nữ thuần khiết từ từ đặt tay lên vai William.

Còn người phụ nữ gợi cảm nhẹ nhàng đặt những ngón tay mảnh mai lên đùi William.

Lúc này, William đột nhiên mở mắt!

Sát khí!

Khí tức dữ đội lập tức bao trùm toàn bộ khoang xe Roll-Royce.

Đôi mắt William sắc như dao!

Giọng nói của hắn ta lạnh buốt!

Hắn ta chỉ phun ra một từ.

“Cút!”

Hai người phụ nữ bị William làm cho hoảng sợ, vội vàng trốn sang bên cạnh.

Run lên bần bật!

Đôi mắt William vừa rồi như muốn ăn thịt bọn họ!

Hậu Thụy Minh ngỡ ngàng.

Ông ta không ngờ William lại kén cá chọn canh như vậy!

Cả về nhan sắc và ngoại hình của hai nữ nhân viên này đều thuộc dạng cao cấp.

Nhưng trong mắt William, họ chẳng khác gì những con chuột cống trong con mương hôi thối cả.

Ánh mắt hắn ta hiện lên sự khinh bỉ và ghê tởm sâu sắc!

Tiêu chuẩn của William càng cao.

Càng xem thường đám người thô tục này.

Vậy thì sau khi nhìn thấy Hứa Mộc Tình, nhất định hắn ta sẽ trở nên điên cuồng hơn!

Khi Hậu Thụy Minh đang tính toán kế sách, ông ta không chú ý nét mặt của William.

William lúc này.

William nhìn Hậu Thụy Minh bằng ánh mắt rất kỳ lạ.

Nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện.

Trong ánh mắt William nhìn Hậu Thụy Minh mang theo một tia.

Ấm áp!

William nhìn chằm chằm vào ngực của Hậu Thụy Minh.

Sau đó từ từ di chuyển xuống, và cuối cùng dừng lại ở giữa hai chân Hậu Thụy Minh.

Lúc này, William thè lưỡi liếm môi.

Mỉm cười gian xảo.

......

Lúc chạng vạng.

Lý Hùng lái xe đưa Hứa Mộc Tình trở về biệt thự vừa mua.

“Ọc!”

Hứa Mộc Tình ngồi ở ghế phụ, đưa tay ra và nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của mình.

Cô nói với Lý Hùng: “Chồng à, em đói rồi này”.

Lý Hùng vừa lái xe vừa nháy mắt với Hứa Mộc Tình.

Cười nói: “Nhưng mà anh đã ăn no rồi”.

Hứa Mộc Tình ngây người ra.

Rõ ràng hai người bọn họ chưa ăn gì.

Sao đã ăn no rồi?

Trước khi Hứa Mộc Tình kịp nói, Lý Hùng đã nói.

“Anh vừa nãy đã được ăn rất nhiều mật ngọt của vợ rồi”.

Nghe xong câu này, Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc Lý Hùng.

Hai má đỏ ứng.

Yểu điệu quyến rũ.

Cái gì mà mật ngọt?

Rõ ràng là nước bọt.

Cái đồ xấu xa này, vừa mới lên đu quay đã điên cuồng ôm hôn cô thắm thiết.

Về đến nhà, Hứa Mộc Tình nghĩ là đã có đồ ăn ngon bày sẵn trên bàn, chờ mình về.

Kết quả khi hai người đẩy cửa bước vào.

Phát hiện Liễu Ngọc Phân đang ngồi ở bàn ăn, nét mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cái gì đó.

Hứa Mộc Tình định gọi Liễu Ngọc Phân.

Lý Hùng nhanh chóng vươn tay ra.

Bịt miệng cô lại.

Đương nhiên, đôi môi hồng hào gợi cảm của cô lập tức áp vào lòng bàn tay Lý Hùng.

“Ư?”

Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Hùng.

Vẻ mặt khó hiểu.

Lý Hùng chỉ tay về phía phòng bếp.

Lúc này Hứa Mộc Tình mới phát hiện, không có tiếng xào nấu trong bếp.

Càng không có mùi thức ăn bay ra.

Bình thường giờ này, Liễu Ngọc Phân đã chuẩn bị xong thức ăn từ lâu rồi.

Nhưng hôm nay lại không như vậy.
Chương 487: Động viên mẹ vợ tham gia cuộc thi

Hơn nữa, Liễu Ngọc Phân đang ngồi bên cạnh bàn.

Chăm chú quan sát.

Việc này khiến Hứa Mộc Tình cảm thấy rất khó hiểu.

Trong ấn tượng của cô, Liễu Ngọc Phân trước đây chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.

Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lý Hùng và Hứa Mộc Tình rón rén đi về phía Liễu Ngọc Phân.

Vẻ mặt Liễu Ngọc Phân trông rất nghiêm túc.

Hoàn toàn không nhận ra Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đang đến gần.

Khi hai người đứng ngay sau lưng bà ấy, Hứa Mộc Tình nhận ra Liễu Ngọc Phân đang xem quảng cáo.

Chính xác thì.

Là quảng cáo của một cuộc thi nấu ăn!

Thấy vậy, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình bất giác nhìn nhau.

Bất cứ ai đã từng ăn qua món ăn mà Liễu Ngọc Phân nấu đều biết rằng tay nghề nấu ăn của bà ấy rất đỉnh.

Các món ăn bà ấy làm dù so sánh với các đầu bếp của khách sạn năm sao cũng không thề thua kém.

Tuy nhiên, dù cho là con gái ruột của Liễu Ngọc Phân, Hứa Mộc Tình cũng không thể hiểu rõ tâm tư của bà ấy.

Hứa Mộc Tình đứng phía sau Liễu Ngọc Phân, bà ấy đang nhìn chằm chằm vào tờ quảng cáo

Trong một khoảnh khắc, Hứa Mộc Tình đột nhiên cảm thấy bản thân thật ích kỉ.

Bởi vì từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ cho mẹ.

Đã vài ngày kể từ khi Liễu Ngọc Phân đến Thiên Môn.

Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình bận rộn với công việc mỗi ngày.

Chỉ khi về nhà ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô mới nghĩ đến mẹ.

Thời gian gần đây Liễu Ngọc Phân đã có những thay đổi đáng kể.

Đi theo hai con rời khỏi Đông Hải.

Hứa Hiếu Dương lại bận rộn với các hoạt động xã hội hàng ngày, điều này khiến Liễu Ngọc Phân có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

Trong thời gian này, phần lớn thời gian bà ấy đều ngồi ngây ra đó.

Bởi vì bà ấy đột nhiên phát hiện ra hình như bản thân chẳng có việc gì để làm.

Từ trước đến nay, Liễu Ngọc Phân luôn đặt hết tâm tư vào Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên.

Trong quá khứ, khi gia đình khó khăn, Liễu Ngọc Phân vừa làm việc nhà vừa vắt óc nghĩ cách tiết kiệm tiền.

Còn bây giờ, điều kiện sống của gia đình bọn họ càng lúc càng tốt.

Có một người con rể xuất sắc như Lý Hùng, Liễu Ngọc Phân không còn phải lo lắng nhiều thứ nữa.

Trong thời gian này, Liễu Ngọc Phân ngày nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Ngay cả sau khi đến Thiên Môn cũng như vậy.

Hôm nay khi đi mua rau, bà ấy vô tình nhặt được tờ giấy quảng cáo ở dưới đất.

Nội dung trên tờ quảng cáo ngay lập tức thu hút sự chú ý của Liễu Ngọc Phân.

Trình độ học vấn của Liễu Ngọc Phân không cao.

Nghĩ kỹ lại, kể từ khi kết hôn với Hứa Hiếu Dương, mỗi ngày bà ấy đều dành phần lớn thời gian ở trong bếp.

Có vẻ như ngoại trừ nấu ăn, bà ấy chẳng thể làm gì khác được.

Bàn tay trắng nõn mảnh mai nhẹ nhàng đặt lên vai Liễu Ngọc Phân.

Sau đó Hứa Mộc Tình nói với Liễu Ngọc Phân bằng một giọng tinh tế và nhẹ nhàng: “Mẹ, đồ ăn mẹ nấu ngon như vậy”.

“Nếu như đi thi nấu ăn, nhất định sẽ đoạt giải”.

Liễu Ngọc Phân vẫn chưa kịp phản ứng, Lý Hùng ở bên cạnh lại vội vàng bổ sung thêm một câu.

”Đâu chỉ là đoạt giải, với trình độ của mẹ thì kiểu gì cũng được giải nhất”.

Nếu là bình thường, khi nghe những lời khen ngợi này cửa Hứa Mộc Tình và Lý Hùng, Liễu Ngọc Phân có thể sẽ chối vài câu.

Nhưng bây giờ phản ứng đầu tiên của bà ấy là ngẩng đầu lên, hỏi Hứa Mộc Tình: “Con có chắc là mẹ có thể tham gia không?”

Hứa Mộc Tình và Lý Hùng nhìn nhau.

Cả hai cùng đồng thanh: “Chắc chắn, vô cùng chắc chắn!”

Sau khi nghe được lời khẳng định từ con rể và con gái, Liễu Ngọc Phân lại cảm thấy khó xử.

Bà ấy nhìn vào quảng cáo, nói: “Nhưng mẹ chỉ biết một số món ăn cơ bản ở nhà. Những món ăn này không thể đem đi thi đấu được đúng không?”

Lý Hùng dường như đã sớm nghĩ tới việc này, cười nói: “Dù sao vẫn còn một tuần nữa mới đến hạn đăng ký thi đấu mà mẹ”.

“Mấy ngày này chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn”.

“Nhìn thấy món nào đặc biệt thì liền học luôn!”

Thông thường, khi Lý Hùng chuẩn bị vung tiền, Liễu Ngọc Phân sẽ là người phản đối đầu tiên.

Mặc dù biết con rể có tiền, nhưng Liễu Ngọc Phân từ trước đến nay chưa bao giờ chi tiêu hoang phí.

Nhưng hôm nay bà ấy thay đổi hoàn toàn, chủ động đồng ý yêu cầu đi ra ngoài ăn của Lý Hùng.

Có thể thấy được Liễu Ngọc Phân thật sự rất có hứng thú với cuộc thi nấu ăn này!

Trời tối dần.

Lý Hùng đưa Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình đến một nhà hàng Pháp cao cấp.

Đừng nói đến Liễu Ngọc Phân, đây cũng là lần đầu tiên Hứa Mộc Tình đi đến một nhà hàng Pháp.

Thường ngày, mặc dù đã thường nhìn thấy trên tivi.

Tuy nhiên, khi bước vào nơi trang hoàng cao cấp này, Liễu Ngọc Phân vẫn rất thận trọng.

Ngược lại, trong thời gian này, Hứa Mộc Tình đã được luyện tập và học hỏi.

Cô hoàn toàn quen với bầu không khí trang hoàng cao cấp này.

Cô đưa Liễu Ngọc Phân ngồi xuống.

Nhà hàng này là nhà hàng Pháp đắt đỏ nhất ở Thiên Môn, từ đầu bếp đến bồi bàn đều sử dụng tiếp Pháp.

Ngay cả nguyên liệu cũng được vận chuyển bằng đường hàng không từ Pháp tới.

Từ đầu đến cuối đều cho thấy được rằng quảng cáo rất sát với hiện thực.

Nhân viên phục vụ mang thực đơn đến.

Nhân viên phụ vụ là một cô gái da trắng với mái tóc vàng.

Khi cô ấy đưa thực đơn cho Hứa Mộc Tình, cô khẽ cau mày.

Bởi vì menu toàn tiếng Pháp.

Nếu là tiếng Anh, Hứa Mộc Tình sẽ không gặp vấn đề gì về giao tiếp hay đọc hiểu.

Nhưng nếu là tiếng Pháp thì không được rồi.

Khi Hứa Mộc Tình đang gặp khó khăn, Lý Hùng ngẩng đầu lên nói một tràng với người phục vụ bên cạnh.

Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân không hiểu những gì Lý Hùng nói.

Tuy nhiên, cô gái da trắng với mái tóc vàng trông rất ngạc nhiên.

Bởi vì Lý Hùng không chỉ biết nói tiếng Pháp, mà còn nói giọng Bordeaux rất chuẩn!

Bordeaux là một thành phố trọng điểm ở Pháp và là trung tâm rượu vang của thế giới.

Phát âm của Lý Hùng rất chuẩn.

Bởi vì anh đã từng ở đó hai tháng.

Đồng thời, Lý Hùng còn có hai điền trang rượu vang rộng hơn một trăm mẫu Anh ở Bordeaux.

“Trời ơi! Đến nước ngoài lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi được nghe phát âm quen thuộc như vậy”.

“Nếu như da anh không phải màu vàng, tôi còn nghĩ anh cũng là người Pháp như tôi đấy”.

Lý Hùng mỉm cười, sau đó nói một câu mà người Hoa Hạ thường dùng khi đến nhà hàng.

“Mẹ vợ và vợ tôi lần đầu tiên đến nhà hàng Pháp, không hiểu rõ về món ăn của các bạn”.

“Bạn làm việc ở đây. Bạn có thể giới thiệu cho chúng tôi các món ăn ngon của nhà hàng này được không”.

“Được ạ, được ạ. Đây là vinh dự của tôi".

Vừa nói, nhân viên phục vụ vừa giới thiệu một vài món ăn với Hứa Mộc Tình bằng tiếng Anh.

Có thể bởi vì do ban nãy Lý Hùng nói chuyện với cô ấy bằng tiếng Pháp, khiến cho cô nhân viên da trắng này đặc biệt nhiệt tình với bàn của Lý Hùng.

Trong lúc cô ấy đang nhiệt tình giới thiệu cho Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân thì có hai người bước vào nhà hàng.

Người này không phải ai khác, chính là Hậu Thụy Minh và William.

Vị trí ngồi của Lý Hùng rất nổi bật.

Vừa bước vào nhà hàng, Hậu Thụy Minh đã nhìn thấy Lý Hùng.

Hậu Thụy Minh nhất thời kinh ngạc, không ngờ lại gặp được anh ở đây.

Hai con ngươi trong mắt Hậu Thụy Minh khẽ đảo.

Ông ta lập tức đưa William đến ngồi cạnh bàn của Lý Hùng.
Chương 488: Bỏ thuốc

Hai người vừa ngồi xuống, bàn Lý Hùng đã gọi xong đồ ăn.

Nhân viên phục vụ mỉm cười và cầm thực đơn rời đi.

William và Hậu Thụy Minh vừa ngồi xuống, bất giác nhìn sang bàn của Lý Hùng.

Lúc này, ánh mắt của Hậu Thụy Minh đang nhìn chăm chú vào nét mặt của William.

Ông ta thấy một tia sáng lóe lên trong mắt William.

Có kịch hay rồi!

Hậu Thụy Minh biết rất rõ rằng ánh sáng lóe lên trong mắt William là do hắn ta cảm thấy thích thú sau khi nhìn thấy Hứa Mộc Tình.

William không giống như Brad, khi đến Hoa Hạ hắn ta giống như một tên cướp vô học, hắn ta sẽ với tay chộp lấy bất cứ thứ gì mà hắn ta thích.

William chỉ liếc nhìn vị trí của Lý Hùng, sau đó thu ánh mắt lại.

Ngay sau đó, nhân viên phục vụ tới.

Khi William đang nói chuyện với nhân viên phục vụ bằng tiếng Pháp, Hậu Thụy Minh tìm cớ đi vệ sinh.

Vừa bước vào nhà vệ sinh, một người đàn ông ăn mặc như bồi bàn đi vào.

Hậu Thụy Minh lập tức lấy trong túi ra một chai thủy tinh nhỏ chỉ bằng ngón tay út.

Bên trong lọ thủy tinh đó là chất bột màu trắng.

Hậu Thụy Minh đưa chiếc lọ nhỏ cho người phục vụ và nói với anh ta: “Thuốc này mạnh hơn nhiều so với thuốc bình thường”.

“Đợi lát nữa cậu bỏ thuốc này vào món ăn của Hứa Mộc Tình”.

“Vâng!”

Người phục vụ kính cẩn cầm lấy lọ thủy tinh nhỏ, xoay người rời đi.

Về phía William, hắn ta gọi bảy món, trong đó có bốn món trùng với bàn Lý Hùng.

Bởi vì được cô nhân viên phụ vụ da trắng nhiệt tình đề xuất.

Sau khi William gọi món, ánh mắt hắn ta thường xuyên liếc qua bàn Lý Hùng.

Nhưng điều mà Hậu Thụy Minh không biết đó là, người mà William nhìn không phải là Hứa Mộc Tình.

Mà là Lý Hùng!

Rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ bê các món ăn lên.

Bởi vì món ăn của bàn Lý Hùng và William giống nhau.

Vì thế, đầu bếp cùng làm một lúc.

Người phục vụ đồ ăn lúc này là anh chàng da trắng đi theo Hậu Thụy Minh vào WC lúc nãy.

Lúc này, anh ta mang đến hai món ăn kiểu Pháp trông rất tinh tế.

Hai món ăn này giống nhau.

Ngay cả đĩa đựng cũng không có sự khác biệt.

Điểm khác biệt duy nhất là hai món ăn này được đặt ở hai phía, bên trái và bên phải.

Món ăn bên trái không có gì.

Món ăn ở bên phải là món ăn đã được thêm gia vị đặc biệt mà Hậu Thụy Minh đã chuẩn bị cho bàn Lý Hùng.

Được bỏ thêm thuốc kích dục.

Khi nhân viên phục vụ cẩn thận cầm theo khay thức ăn.

Một cái gì đó đột nhiên đập vào chân anh ta.

Sau đó, cơ thể anh ta mất thăng bằng và loạng choạng ngã xuống.

Thời khắc then chốt.

Đột nhiên Lý Hùng vươn tay ra, đỡ lấy khay thức ăn trong tay nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ sau khi đứng vững, vội vàng cảm ơn Lý Hùng.

Anh ta cũng đặt món ăn lên bàn của Lý Hùng.

Các món ăn nước ngoài đều là mỗi người một phần.

Món ăn này được đặt hàng đặc biệt cho Hứa Mộc Tình.

Khi người phục vụ nhìn thấy Hứa Mộc Tình cầm dao dĩa lên chuẩn bị ăn, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, anh ta nhìn Hậu Thụy Minh rồi lặng lẽ đặt món ăn giống như món của Hứa Mộc Tình trước mặt William.

Kế hoạch của Hậu Thụy Minh rất đơn giản.

Khi Hứa Mộc Tình ăn phải món ăn có chứa thuốc, cơ thể cô sẽ trở nên nóng rực, bứt rứt khó chịu.

Người phụ nữ lúc này là xinh đẹp kiều diễm nhất.

Với tâm tính của một cậu chủ của gia tộc lớn như William, chắc chắn không thể nào thờ ơ khi nhìn thấy một người phụ nữ lộng lẫy và rực rỡ như vậy.

Khi đó mâu thuẫn giữa hắn ta và Lý Hùng sẽ xảy ra.

William thậm chí có thể trực tiếp ra tay với Lý Hùng.

Vậy thì kế hoạch của Hậu Thụy Minh đã thành công một nửa rồi.

Tuy nhiên, Hậu Thụy Minh phát hiện sau khi Hứa Mộc Tình ăn hết món ăn rồi nhưng cô vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Chuyện này là sao vậy?

Chẳng lẽ người phục vụ quên bỏ thuốc vào?

Thuốc này là một loại thuốc vô cùng hiếm.

Bình thường, Hậu Thụy Minh đều không nỡ dùng.

Chỉ cần ai nếm một chút là nó sẽ lập tức phát huy tác dụng.

Còn Hứa Mộc Tình ăn cả đĩa thức ăn thì hiệu quả nhất định sẽ càng rõ ràng hơn.

Trong khi Hậu Thụy Minh vẫn đang lén lút quan sát Hứa Mộc Tình.

Ông ta đột nhiên nghe thấy William đang ngồi ở phía đối diện phát ra một âm thanh kỳ lạ!

Hậu Thụy Minh đột nhiên nhìn lên.

Ông ta kinh ngạc phát hiện ra William, người có nước da trắng như tuyết bây giờ đã đỏ ửng hết cả lên.

Hơn nữa, ánh mắt của hắn ta như đang thiêu đốt.

Ánh mắt của William như thể hắn ta sắp ăn thịt người.

Lúc này, Hậu Thụy Minh mới phản ứng kịp, thì ra tên phục vụ chết tiệt đã bê nhầm món!

Tuy nhiên, Hậu Thụy Minh nghĩ lại.

Dù cho là William ăn, tác dụng cũng như nhau.

Không chừng còn tốt hơn!

Hậu Thụy Minh nóng lòng muốn xem William sau khi uống thuốc, sẽ không kiêng nể ai mà kéo Hứa Mộc Tình đi như thế nào.

Nhanh!

Nhanh lên!

Mau đưa tay ra!

Mau chóng lao về phía Hứa Mộc Tình đi!

Lúc này, bản thân Hậu Thụy Minh trông có vẻ vô cùng phấn khích.

Bởi vì vừa rồi ông ta quá chú tâm vào Hứa Mộc Tình.

Thậm chí ông ta cũng không nhận ra rằng khuôn mặt mình cũng đã đỏ bừng bừng, hai mắt cũng tỏa ra tia rất nóng.

Lúc này, William cuối cùng cũng đứng dậy trong ánh mắt mong đợi của Hậu Thụy Minh.

Tốt, rất tốt!

Hậu Thụy Minh nắm chặt tay.

Ông ta phấn khích!

Ông ta kích động!

Tuy nhiên, William không lao thẳng về phía Hứa Mộc Tình như những gì Hậu Thụy Minh nghĩ.

Ngược lại ông ta lại vòng qua bàn và đứng trước mặt Hậu Thụy Minh.

Ngay trước khi Hậu Thụy Minh kịp phản ứng lại, William bất ngờ dang rộng hai tay và trực tiếp ôm lấy Hậu Thụy Minh.

Sau đó.

Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người xung quanh!

William hôn Hậu Thụy Minh một cách mãnh liệt.

Ư!

Hình ảnh nóng bỏng mắt xuất hiện!

William lúc này lòng như lửa đốt.

Hành động của hắn ta thậm chí còn kích hoạt ngọn lửa trong cơ thể Hậu Thụy Minh.

Hai người này lại ở trước mặt mọi người.

Ôm chặt nhau, trao cho nhau những cái hôn thắm thiết!

Bàn của Lý Hùng lúc này ăn cũng gần xong rồi.

Công thêm việc bên cạnh diễn ra cảnh nhức mắt như vậy.

Ba người lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Khi đi ra đến cửa, tiếng hò reo trong nhà hàng càng lúc càng lớn.

Có vẻ như hai kẻ đói khát này đã thực hiện một số động tác ở mức độ cao.

Hứa Mộc Tình lúc này mới lặng lẽ đến gần Lý Hùng, hỏi nhỏ.

“Chồng à, có phải vừa rồi anh đã đổi món không?”

“Với lại lúc nãy em thấy anh lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ từ trong túi nhân viên phục vụ đó”.

“Anh cũng bỏ thuốc vào nước uống của người đàn ông mặc đồ trắng đó”.

Khóe miệng Lý Hùng khẽ nhếch lên.

Khi làm những việc này, anh đã cố tình để cho Hứa Mộc Tình nhìn thấy.

Mục đích rất đơn giản, đó là để Hứa Mộc Tình có thêm kiến thức.

Học thêm một số cách tự bảo vệ bản thân trong cuộc sống.

Lý Hùng cười nói: “Thuốc đó đúng là thuốc xịn, không ngờ tác dụng lại tốt như vậy”.

Lúc này, Hứa Mộc Tình đột nhiên giơ bàn tay trắng nõn mềm mại ra.

“Hử, sao thế?”

Lý Hùng hỏi.

“Đưa cho em”.

Hứa Mộc Tình đỏ mặt.

Có một sự dễ thương không hề nhẹ ở đây.

“Em....chắc chứ?”, Lý Hùng cười.

Cười một cách rất xấu xa.
Chương 489: Lỗ hậu bị đâm

Hứa Mộc Tình vội vàng giải thích: “Anh đừng có nghĩ lung tung, em sợ anh dùng bậy nên mới thay anh giữ thôi”.

Lý Hùng nghe xong lập tức cười he he, lấy lọ thủy tinh nhỏ trong túi ra.

Nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay mềm mịn và ấm áp của Hứa Mộc Tình.

Xong việc, Lý Hùng còn cố ý ghé vào tai Hứa Mộc Tình nói nhỏ.

“Nhớ kỹ nhé, nếu như muốn thêm kích thích thì chỉ cần dùng một xíu thôi, đừng lạm dụng quá đấy nhé”.

“Nếu không, anh sợ rằng hôm sau em không thể xuống giường được đâu đấy”.

Hứa Mộc Tình đang định nói thì đột nhiên tiếng cười ầm ĩ vang lên trong nhà hàng.

Sau đó, qua lớp cửa kính nhìn thấy Hậu Thụy Minh và William đã bắt đầu cởi đồ ở bên trong.

Hứa Mộc Tình nhanh chóng quay đi, kéo Lý Hùng đi về phía Liễu Ngọc Phân ở đằng xa.

Sáng hôm sau.

Hậu Thụy Minh thức dậy.

Ông ta cảm thấy toàn thân mình đau nhức!

Cảm giác như hôm qua mình vừa đánh nhau với hàng chục tên cường tráng vậy.

Ngoài ra, không biết tại sao ở “lỗ hậu” phía sau càng thêm nhức nhối khó chịu.

Cảm giác như đã bị vật cứng nào đó thâm nhập.

Trong suốt một thời gian dài.

Cảm giác như sắp nở ra đến nơi.

Nhưng vừa mở mắt ra, ông ta liền nhìn thấy gương mặt một người đàn ông tuấn tú, da trắng như tuyết.

Hậu Thụy Minh ngẩn người ra, sau đó lập tức nhảy dựng lên!

“Chuyện gì thế này?”

Hậu Thụy Minh rống lên một tiếng!

Đồng thời ông ta phát hiện ra mình đang khỏa thân!

Ngạc nhiên!

Sợ hãi!

Không biết nên làm thế nào!

Hậu Thụy Minh là một người quyền lực trong thế giới ngầm ở thủ đô.

Lúc này, ông ta giống như một cậu nhóc non nớt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn William đang nằm bên cạnh.

Còn khuôn mặt William lúc này hiện lên nụ cười chiến thắng.

Nụ cười này chỉ được bộc lộ sau khi một đôi nam nữ trải qua một đêm mặn nồng.

“Chuyện gì thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hậu Thụy Minh phẫn nộ hét lớn vào mặt William!

Nhưng William dường như đã quá quen với cảnh này.

Hắn ta bắt đầu xoa dịu tâm trạng đang cáu kỉnh của Hậu Thụy Minh.

Kinh nghiệm của William rất phong phú.

Dần dần, Hậu Thụy Minh bắt đầu chấp nhận sự thật “lỗ hậu” của mình đã bị William đâm.

Hơn nữa, hai người đàn ông lại giống như một đôi tình nhân thân mật, lại nằm trên giường, sau đó bắt đầu ôm hôn nhau thắm thiết.

Sự tinh tế và dịu dàng của William khiến Hậu Thụy Minh phát ra một âm thanh xấu hổ và ngượng ngùng như một người phụ nữ.

Ngọn lửa tối hôm qua lại được nhen nhóm.

Lần này người chủ động vẫn là William.

Hậu Thụy Minh vốn là một đại ca của thế giới ngầm, bây giờ lại bắt đầu chịu đựng cơn đâm dữ dội mà William mang đến.

Thực tế, khi William lần đầu tiên nhìn thấy Hậu Thụy Minh, hắn ta đã xác định được rằng người này rất có khả năng bị “bẻ cong”.

Thử nghĩ mà xem, một người đàn ông trung niêm chưa vợ, không con.

Ngày thường mặc dù sẽ thường xuyên chịch phụ nữ và lái xe thể thao.

Nhưng khi ông ta chịch phụ nữ, sẽ không cảm nhận được cảm giác mới mẻ.

Và phần lớn thời gian đều chăm chút cách ăn mặc của bản thân.

Mặc dù thân hình Hậu Thụy Minh trông rất cường tráng, ông ta cũng ăn mặc một cách rất ngầu.

Nhưng nhờ cách ăn mặc như vậy mà William liếc qua một cái là đã có thể xác định được giới tính thật sự của Hậu Thụy Minh.

Thời gian và tần suất lái xe thể thao của Hậu Thụy Minh nhiều hơn rất nhiều so với tần suất chịch gái.

Còn William không thích phụ nữ, mà thích đàn ông.

Nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Anh cũng đang đam mê loại hình này.

Điều này đã trở thành mốt thời thượng.

William cũng muốn mang “mốt” này đến Hoa Hạ!

Để mây cuốn theo chiều gió, để thế giới đổi màu.

Hậu Thụy Minh nép vào vòng tay của William.

William đang chậm rãi hút một điếu xì gà trong miệng.

Hai người đã có quan hệ đó.

Các cuôc thảo luận về các chủ đề khác cũng trở nên sâu sắc hơn.

William nói với Hậu Thụy Minh rằng lần này hắn ta đại diện cho gia tộc Nicholas.

Đến để thăm dò trước.

Và trận chiến đấu tiên của hắn ta, đối phương không phải ai khác mà chính là tập đoàn Lăng Tiêu.

Lý do đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu là do bây giờ tập đoàn này đang trên đà hoạt động rất vững mạnh.

Ngoài ra, gốc rễ của tập đoàn Lăng Tiêu khá nông.

Không có gia tộc lớn nào đứng sau chống lưng cho bọn họ.

Nghe đến đây, Hậu Thụy Minh nói với William: “Tập đoàn Lăng Tiêu này không đơn giản như bề ngoài đâu”.

“Gia tộc đứng sau bọn chúng là gia tộc Lý Thị, một trong bốn gia tộc lớn nhất ở thủ đô”.

Nếu như là trước đêm qua thì Hậu Thụy Minh sẽ không thể nào nói tin tức này cho William biết.

Ông ta muốn William đối đầu trực tiếp với tập đoàn Lăng Tiêu.

Nhưng sau khi mối quan hệ kỳ diệu này xảy ra.

Hậu Thụy Minh đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Ông ta giống như một người phụ nữ, bắt đầu quan tâm đến William.

Bời vì trên người William, Hậu Thụy Minh cảm nhận được một cảm giác trước nay chưa từng có.

Ông ta cảm thấy mình đã sống lãng phí suốt mấy chục năm qua.

Thì ra cảm giác ở bên cạnh một người đàn ông lại dễ chịu, thoải mái đến như vậy.

Nghe những lời này của Hậu Thụy Minh, William không khỏi choáng váng.

Hắn ta trợn mắt, lập tức hỏi: “Em có chắc chắn thế lực thật sự đứng sau tập đoàn Lăng Tiêu là nhà họ Lý không?”

Hậu Thụy Minh gật đầu.

“Chồng của giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu tên là Lý Hùng”.

“Tên Lý Hùng này là con trai ruột của Lý Tấn, trưởng tộc hiện tại của gia tộc Lý Thị”.

“Điều này đã được bọn em hoàn toàn khẳng định thông qua điều tra kỹ lưỡng rồi”.

Không còn nghi ngờ gì nữa về thân phận của Lý Hùng.

Trước lời khẳng định của Hậu Thụy Minh, William vốn là một người quyết đoán và tràn đầy tinh thần chiến đấu, lúc này rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, William đột nhiên nở một nụ cười xấu xa.

“Nếu đã như vậy thì phải dùng mánh khóe cũ rồi”.

Hậu Thụy Minh không hiểu lắm “mánh khóe cũ” mà William nói có nghĩa là gì?

William chậm rãi giải thích với Hậu Thụy Minh.

Hai người đàn ông vừa bắt đầu nói về những âm mưu tiếp theo.

Vừa bắt đầu chim chuột, tán tỉnh nhau giống như một đôi tình nhân.

Sau một hồi thảo luận, Hậu Thụy Minh đột nhiên nhìn William bằng ánh mắt sáng rực.

Trong mắt tràn đầy sự tôn thờ và niềm vui mừng.

“William, anh giỏi quá đi”.

“Một loạt các kế hoạch tiếp theo”.

“Bất kể là kế hoạch nào cũng có thể dồn Lý Hùng và tập đoàn Lăng Tiêu vào bước đường cùng”.

William cười lớn.

Khi Hậu Thụy Minh không ngừng nịnh hót, trong ánh mắt William lóe lên một tia sáng.

Hắn ta hừ lạnh trong lòng.

“Đều nói phụ nữ Hoa Hạ thấp kém”.

“Lũ đàn ông Hoa Hạ này cũng thối nát không kém”.

“Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ có thể lại quay trở lại nơi trù phú này”.

“Cướp hết tất cả mọi thứ một lần nữa”.

.......

“Cốc cốc cốc”.

Ai đó gõ cửa văn phòng giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu chi nhánh Thiên Môn.

“Mời vào”.

Hứa Mộc Tình không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thốt ra hai từ.

Ngay sau đó, Trương Hiểu Bình mở cửa đi vào.

“Chị Tình, không ổn rồi”.

“Không biết xảy ra chuyện gì, hiện nay trên các phương tiện truyền thông có một số lượng lớn các bản tin vu cáo tập đoàn Lăng Tiêu của chúng ta!”
Chương 490: Cố tình vu khống

Hứa Mộc Tình nhếch mày nói: "Gần đây chúng ta đâu có chọc phải ai đâu, sao bọn họ phải làm vậy chứ?"

"Em không biết nữa! Mấy tin tức đó đều là xuyên tạc, bọn chúng muốn nhắm vào tập đoàn Lăng Tiêu của chúng ta".

"Bọn chúng bịa đặt rất nhiều thông tin về chúng ta".

"Nếu những thông tin đó lan truyền rộng rãi thì tập đoàn Lăng Tiêu của chúng ta sẽ thiệt hại nặng nề".

"Việc công ty chúng ta lên sàn chứng khoán sẽ bị ảnh hưởng".

Câu nói này của Trương Hiểu Bình đã đánh vào trọng điểm rồi.

Liễu Ngọc Phân sắp tới Thiên Môn rồi.

Chủ yếu là trong lúc Hứa Hiếu Dương đi đi về về giữa Đông Hải và Thành Hải.

Công ty lên sàn chứng khoán có rất nhiều chuyện phải hoàn thiện, không được có một chút sai sót.

Thành Hải là đô thị quốc tế.

Văn phòng xây theo kiến trúc vườn hoa của tập đoàn Lăng Tiêu ở Thành Hải đã trở thành một kiến trúc tiêu biểu.

Hứa Hiếu Dương thường xuyên đón tiếp chủ tịch của các tập đoàn khác ở đây.

Còn có các lãnh đạo ở địa phương nữa.

Liễu Ngọc Phân không muốn ông ấy phải chạy đi chạy lại.

Nên muốn ông ấy ở chi nhánh Thành Hải trong một thời gian ngắn giải quyết mọi chuyện của tập đoàn.

Lúc Hứa Mộc Tình đang đau đầu vì chuyện này.

Lý Hùng vốn đang ngồi vắt chéo chân bóc chuối ở bên cạnh cũng từ từ đứng dậy.

Anh bước đến cạnh Hứa Mộc Tình, đưa quả chuối đã được bóc vỏ sẵn cho cô.

Hứa Mộc Tình còn đang bàn bạc chuyện công ty với Trương Hiểu Bình.

Mà đang ngồi trước mặt Trương Hiểu Bình cô cũng ngại ăn.

Nên không cầm lấy.

Ai ngờ Lý Hùng đút chuối đến tận miệng cho cô.

"Nào, há miệng ra".

Hứa Mộc Tình ngẩng đầu nhìn Lý Hùng, hết cách với anh.

Lý Hùng còn cười hì hì nói: "Nếu như em ngoan ngoãn ăn chuối của anh".

"Anh sẽ giúp em giải quyết chuyện này".

Một câu "chuối của anh" mà Lý Hùng nói ra ý nghĩa quá sâu sa.

Làm Hứa Mộc Tình nghe thấy mà mặt đỏ tía tai.

Nhưng cô cũng không thể uốn nắn câu chữ của anh ngay trước mặt Trương Hiểu Bình được.

Nếu không với tính cách của anh, anh sẽ nói ra câu kinh người hơn nữa.

Chẳng còn cách nào khác, cô đành há đôi môi đỏ mọng.

Cắn một miếng nhỏ.

Ai ngờ Lý Húng lại hô lên:"Ôi, em đừng có cắn mỗi đầu thế, cắn sâu vào đi nào".

Hứa Mộc Tình bị sặc, mặt mũi đỏ bừng.

Trương Hiểu Bình ngồi cạnh vẫn che miệng cười trộm.

Một nữ doanh nhân mạnh mẽ, làm mưa làm gió trong giới kinh doanh như Hứa Mộc Tình.

Nhưng lúc nào đứng trước Lý Hùng cô cũng bị anh bắt nạt.

Mà còn bị bắt nạt đến mức không thể phản kháng.

Có lẽ tất cả phụ nữ đều muốn bị người đàn ông tốt như Lý Hùng bắt nạt.

Dưới sự giám sát của Lý Hùng, Hứa Mộc Tình nhanh chóng ăn hết quả chuối.

Lúc này Lý Hùng mới hài lòng gật đầu.

Anh nhìn Trương Hiểu Bình nói: "Cô nói có rất nhiều truyền thông đưa tin đúng không?"

"Đám truyền thông đó là từ phía chính phủ hay là từ phía We-Media".

We-Media là tài khoản công khai trên wechat trong di động.

Và một số tin quảng cáo công khai khác.

Chỉ cần ở đâu dùng được di động thì lúc nào cũng có.

Trương Hiểu bình trả lời là We-media.

Nghe thấy thế Lý Hùng nhếch mép cười: "Thế thì đơn giản".

"Chuyện nhỏ, cứ giao cho tôi".

Nói xong anh quay người ra cửa.

Trương Hiểu Bình nhìn bóng dáng cao lớn của Lý Hùng nói với Hứa Mộc Tình: "Chà chà, có anh rể ở đây tốt thật đấy".

"Trên đời này dường như chẳng có chuyện gì mà anh ấy không làm được".

Hứa Mộc Tình đang muốn trả lời, thì Lý Hùng đã đi ra đến cửa bỗng xoay người lại nói với cô một câu.

"À đúng rồi, bên dưới anh còn một quả chuối, em có muốn ăn không?"

Bỗng nhiên có một cơn gió mạnh thổi qua, cửa văn phòng đóng "rầm" một cái.

Trong văn phòng, mặt Hứa Mộc Tình đỏ ửng, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Cơn gió phiền phức".

Ra khỏi văn phòng của Hứa Mộc Tình.

Lý Hùng đến thang máy thì thấy Vương Tiểu Thất và Hứa Hạo Nhiên đang bàn nhau xem phải nịnh người yêu kiểu gì.

Giờ Vương Tiểu Thất và Phương Văn Văn đang yêu xa.

Tuy là tình cảm hai người rất sâu đậm, bền chắc.

Nhưng mỗi ngày chỉ có thể gọi điện thoại.

Thế cũng quá khổ rồi.

Hứa Hạo Nhiên là người từng trải, đang dạy cho Vương Tiểu Thất mấy chiêu.

Hai người thấy Lý Hùng bước đến thì cười hì hì.

"Có chuyện phải làm à anh?"

Thấy Lý Hùng từ văn phòng Hứa Mộc Tình đi ra, chắc chắn là có chuyện để làm rồi.

Giờ hai người đang rảnh rỗi, vậy thì có thể làm việc cùng anh.

Đúng là sướng rơn người.

Lý Hùng nhếch miệng cười nói: "Đi thôi! Anh dẫn hai cậu đến chỗ này chơi vui lắm".

Khu phía Đông ở thành Thiên Môn.

Trong tòa nhà văn phòng đã xây hơn hai mươi năm.

Có một đám thanh niên đang lách cách gõ bàn phím.

Đa phần mấy người này hai mắt thâm quầng, díp lại.

Trên bàn làm việc để la liệt trà xanh đặc và cà phê.

Thậm chí vỏ lon bò húc cũng xếp thành một đống nhỏ rồi.

Bên cạnh bàn làm việc của bọn họ đều có mấy cái giường gấp nhỏ.

Có mấy người đang vùi đầu ngủ trên đấy.

Tiếng ngáy vang lên không ngừng.

Lúc này có một người phụ nữ trung niên cả người mặc hàng hiệu, trên người đeo đầy vàng bạc bước từ cửa vào.

Bà ta nhíu mày nhìn văn phòng lộn xộn.

Vẻ mặt bà ta khinh khỉnh nhìn mấy thanh niên đang miệt mài làm việc.

Sau đó vênh váo đi đến chỗ quản lí văn phòng.

Bà ta giơ tay đẩy cửa ra.

Lúc này trên sô pha.

Có một gã đàn ông trung niên mập mạp, đeo kính, tay ôm một người phụ nữ xinh đẹp.

Ông ta là Giang Hữu Vi - giám đốc công ty truyền thông này.

Dáng ông ta không cao nhưng người thì rất béo.

Tuy là đã đeo một chiếc kính đen dày cộm nhưng vẫn không che đậy được dục vọng của ông ta.

Mà trên khuôn mặt béo tròn của ông ta cũng chi chít vết rỗ.

Giống như đống bột mì rúm ró rắc đầy hạt vừng vậy.

Vừa ngán vừa khiến người ta buồn nôn.

Hai người trước mắt giống như hai con cá đang chu miệng hôn nhau.

Bàn tay béo mập của ông ta đang lần mò sau lớp quần áo của người phụ nữ.

Người đàn bà bỗng dưng xuất hiện làm ông ta sợ giật nảy mình.

Ông ta vội vàng đẩy người phụ nữ xinh đẹp trong lòng ra, vẻ mặt lấy lòng đứng lên.

Nói với bà ta.

"Bà Vương lại đến đấy à".

Giang Hữu Vi liếc mắt ra hiệu với người phụ nữ đang ngồi trên sô pha.

Cô ta vội đứng lên nói: "Để tôi đi pha cà phê".

Người đàn bà này tên Vương Hương Tú.

Là vợ của một doanh nhân bất động sản.

Lúc còn trẻ cũng coi như là một cô chiêu có chút tiếng tăm ở Thiên Môn.

Về sau thì chọn một người chồng ở rể.

Ban đầu quan hệ cả hai rất tốt.

Chồng bà ta cũng tu chí làm ăn, tuổi còn trẻ mà đã mở một công ty bất động sản rất lớn.

Nhưng càng về sau, nếm được mùi ngon ngọt.

Từ một người đàn ông thật thà chất phác trở thành một gã béo tròn xấu xa.

Dơ bẩn xảo trá.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom