• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TÔI NUÔI ĐỀU NGOẺO (3 Viewers)

  • Chương 160: Ngày ngày của Đông Lăng – Diệp Trần 2

Hai đứa nhỏ nghĩ ngợi, rốt cuộc có nên nhận cha hay không đây.



Cuối cùng, Đế Ngạn và Đế Hi trao đổi bằng mắt với nhau quyết định, người phụ thân này, chờ sau hẵng nhận, lỡ nhận sai thì sao?



Giữa lúc hai đứa trẻ đang dùng dằng với Đế Anh thì Đông Lăng và Thiếu Hoa đã đánh xong, xuống núi tìm con, bắt gặp Đế Anh, chàng ngẩn người, hỏi mà không dám tin: “Đế Anh?”



“Ồ, Đông Lăng,” Đế Anh cười, “nhiều năm không gặp, đã có con rồi.”



Đông Lăng hiểu ra: “Nếu đã tỉnh xem ra là đại đạo đã thành.”



“Đúng vậy.” Đế Anh hơi bùi ngùi, “Chỉ là không ngờ, mộng một giấc những mấy vạn năm, thức giấc, thiên đạo đại kiếp nạn đã qua rồi.”



“Tiếc là thần ma đại chiến không có ngươi.” Đông Lăng bước tới bế Đế Hi, dắt tay Đế Ngạn, rất ra dáng trượng phu của những nhà bình thường khác, ôn tồn hỏi: “Vào trong nhà ngồi lát chứ?”



“Ừ.” Đế Anh gật đầu, nhìn Đế Ngạn được Đông Lăng dắt tay, khom lưng xuống, điềm đạm hỏi: “Thúc thúc bế cháu được không?”



Đế Ngạn nhìn lại đối phương bằng ánh mắt đầy tìm tòi. Đế Anh cười rất ấm áp, trông thực sự giống người tốt.



Y vốn đã đẹp, cười thế này lại càng thêm dịu dàng. Đế Ngạn cảm thấy, người này làm phụ thân mình, có lẽ cũng không thua Đông Lăng quá nhiều, tuy trong lòng thằng bé vẫn hơi để bụng nhưng vì tìm hiểu tình hình quân địch, đành phải bất chấp bằng bất cứ giá nào, gật gật đầu.



Đế Ngạn bế thằng bé lên, đi cùng Đông Lăng về Đông Cực cung.



Lúc bay lên, Đế Anh nhìn thoáng qua đỉnh núi của Thiếu Hoa, bất đắc dĩ bảo: “Ngươi suýt thì dỡ cả nhà hắn luôn rồi.”



“Tính tình Thiếu Hoa ngươi không biết sao?” Đông Lăng thong thả đáp, “Rất co được duỗi được, lành sẹo quên đau, mai kiểu gì cũng tới nhà ta dùng cơm.”



Đế Anh nhất thời nghẹn lời, nhớ lại cung cách hành sự năm đó ở hồng hoang của Thiếu Hoa, y gật gật đầu, xúc động bảo: “Ta còn nhớ hồi đó ta phải tu luyện, ngày nào hắn cũng quấn lấy ta, đòi làm bằng hữu.”



“Ừ.” Đông Lăng gật đầu, “Với ta cũng vậy. Bị ta đánh rất nhiều lần.”



“Nghe hắn nói, hồi đó thực ra là hắn muốn xây dựng một đoàn thể, trở thành đệ nhất bang phái của hồng hoang.”



Đế Anh hồi tưởng lại. Đông Lăng không chút do dự vạch trần: “Chủ yếu là vì lúc đó hắn thường xuyên bị đánh, chốc chốc lại bị tên khốn ở địa bàn kế bên đánh tới tè ra quần nên mới muốn tìm người giúp đỡ.”



“Sau đó ngươi giúp hả?” Đế Anh quay đầu sang nhìn Đông Lăng. Đông Lăng tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Đói bụng, muốn ăn canh long phụng.”



Đế Anh: “…”



Đông Lăng vội bổ sung: “Con ta giết là gà rừng.”



“Không sao, cá lớn nuốt cá bé.” Đế Anh quay đầu đi, “Ta không ngại. Kể ra thì ta cũng ăn gà rừng.”



Gà rừng: “Oe một tiếng òa khóc.”



“Ngươi tỉnh từ khi nào vậy?”



“Mười năm trước. Lúc tỉnh lại bị vùi bên dưới, phải cào đất mất khá là lâu.”



Đế Anh hoa tay múa chân đầy khoa trương, Đông Lăng nghe xong cũng phải bật cười.



Đế Hi và Đế Ngạn liên tục trao đổi bằng mắt với nhau. Cặp song sinh này, ngay từ khi còn rất nhỏ đã luyện được tuyệt kỹ đọc hiểu được ánh mắt của đối phương. Dù sao cũng là thai long phượng, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.



“Vị này là bạn cũ của phụ thân.” Đế Hi rút ra kết luận.



“Phụ quân từng cho là y đã chết trước thiên đạo đại kiếp nạn. Mười năm trước y sống lại, chúng ta hiện tại sáu tuổi, hoàn toàn có đủ thời gian để cùng mẫu thân sinh chúng ta.” Đế Ngạn phân tích.



“Nghe nói mẫu thân và phụ thân quen nhau từ thời hồng hoang.” Đế Hi cũng phân tích.



Đế Ngạn gật đầu, mắt lạnh lùng: “Vậy nên, rất có thể ba người đã quen nhau từ khi đó, sau đó y và mẫu thân yêu nhau, thế rồi y đột nhiên biến mất, mẫu thân cho rằng y đã chết, phụ thân bèn hoành đao đoạt ái…”



Nói tới đây, Đế Hi tỏ ra đầy đấu tranh.



“Chẳng trách phụ quân biết chúng ta không phải con của người nhưng vẫn đối xử với chúng ta như con đẻ, thậm chí còn giữ cả họ cho chúng ta. Có điều, xét về mặt tình cảm, phụ thân đúng là có hơi tồi tệ một chút, không ngờ phụ quân lại là người như vậy…”



Đế Ngạn im lặng, rõ ràng là cũng không chấp nhận được chuyện này.



Sau một hồi, Đế Ngạn ngước lên nhìn bằng ánh mắt đầy kiên định: “Chúng ta quan sát thêm đã rồi kết luận sau cũng chưa muộn.”



Hai đứa nhỏ được bế về Đông Cực cung. Đông Lăng cho chúng đi chơi rồi dẫn Đế Anh vào trong cung, cao giọng gọi: “A Trần, nàng xem ai tới này.”



Nghe thấy vậy, hai đứa trẻ cùng đờ ra.



Quả nhiên! Mẫu thân có quen người này!



Hai đứa trẻ không đi xa, chúng nấp mình trong bụi cây, nhìn thấy Diệp Trần đi ra gặp Đế Anh.



Nhìn thấy Đế Anh, Diệp Trần lập tức kinh ngạc ra mặt, vội vàng bước tới, vui mừng bảo: “Ngươi tới thật rồi!”



Nghe vậy, Đế Hi, Đế Ngạn và Đông Lăng đồng thời cứng đờ.



Đế Hi và Đế Ngạn trao đổi ánh mắt với nhau.



Không sai được.



Cái họ này, tình hình này, diện mạo này của Đế Anh, hơn nữa còn có cả vẻ mặt, thái độ của mẫu thân…



Trong chốc lát, hai đứa trẻ đã tưởng tượng ra xong một vở tuồng.



Còn Đông Lăng thì cũng không thích Diệp Trần nhiệt tình như vậy với nam tử khác, chàng âm thầm ngăn giữa Diệp Trần và Đế Anh, nói với mọi người: “Nào, vào trong nói chuyện.”



“Làm tốt lắm.” Đế Hi rất hài lòng với phản ứng của Đông Lăng. Đông Lăng bỗng liếc nhìn về góc hai đứa trẻ đang trốn. Đế Ngạn vội vàng che miệng Đế Hi, kéo tỷ tỷ cùng nấp xuống.



Hai đứa trẻ nín thở bỏ chạy thật xa rồi, Đế Hi mới nói: “Ta đã nhìn thấu rồi, tên Đế Anh này nhất định là tới đây để tái tục tiền duyên với mẫu thân của chúng ta!”



“Ừ.”



Đế Ngạn đồng tình. Đế Hi liền rơm rớm nước mắt: “Chúng ta sắp biến thành trẻ không mẹ rồi, đệ đọc sách cũng biết rồi đó, những đứa trẻ không có mẫu thân, có mẹ kế, đáng thương biết bao.”



“Tỷ đừng khóc.” Đế Ngạn thực lòng cũng hơi sợ nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, an ủi mình và tỷ tỷ, “Có lẽ chúng ta sẽ quay trở lại sống với cha ruột.”



“Ý đệ là Đế Anh sao?”



Đế Hi ngẩng đầu, mắt ươn ướt nước mắt: “Ta không thích y.”



“Ồ?” Đế Ngạn lấy làm lạ, thực lòng thằng bé không ghét Đế Anh cho lắm, thậm chí còn cho rằng, Đế Anh khá dễ được lòng người.



Ngoại hình đẹp, lại còn mạnh mẽ, dịu dàng, hòa nhã.



Trong tâm Đế Ngạn rất hâm mộ kẻ mạnh.



Có lẽ tất cả những tiên giả tu hành hơn người thì trong tâm vốn đều có lòng hâm mộ kẻ mạnh.



Đế Ngạn cúi đầu, che giấu cảm xúc trong đôi mắt. Đế Hi nhặt một hòn đá, lí nhí lẩm bẩm: “Thì là không thích, có cảm giác y… có vẻ rất yếu.”



Nghe vậy, Đế Ngạn liền giật giật khóe môi: “Làm sao tỷ lại thấy rằng y yếu?”



Rõ ràng là mạnh chẳng khác gì phụ quân mà!



Đế Hi nhíu mày: “Ta không cảm nhận được chút kiếm ý nào trên người y.”



“Chuyện này quá bình thường.” Đế Ngạn hiểu, vị tỷ tỷ này của thằng bé có trực giác bẩm sinh với kiếm ý, lấy đó làm tiêu chuẩn phán đoán mạnh yếu. Thế nhưng, thằng bé thì khác, Đế Ngạn là đứa trẻ tu thuật pháp, vậy nên nó biện bạch cho “cha ruột” của mình: “Tỷ xem, trên người ta cũng đâu có cảm nhận được kiếm ý đâu.”



“Đúng vậy,” Đế Hi gật đầu, “vậy nên đệ rất yếu.”



Đế Ngạn câm nín, sau đó, tung một lá phù chú ra, Đế Hi đã cảm nhận trước được động tác của Đế Ngạn, nhanh nhẹn tung một quyền phủ đầu.



Đế Ngạn bị đánh ngã.



Kẻ địch bên ngoài vừa xuất hiện, liên minh của hai đứa trẻ đã đứng trên bờ sụp đổ.



Đánh được một hồi, đứa nào đứa nấy mặt mũi bầm dập, cuối cùng cũng sóng vai ngồi cạnh nhau.



“Việc cấp bách lúc này không phải là nội loạn.” Đế Ngạn bịt máu mũi, “Chúng ta phải ngăn cản bi kịch gia đình này.”



“Phải đấy.” Đế Hi có phần bối rối, “Nếu mẫu thân thực sự yêu y thì phụ quân thực ra là người thứ ba, nghĩ ở góc độ này thì phụ quân thật là xấu, chúng ta có nên giúp phụ quân không?”



“Thực ra ta cho rằng,” Đế Ngạn nhíu mày, “có lẽ phụ quân thực sự cho rằng y đã chết chăng? Hẳn là sau khi huynh đệ mình qua đời, phụ quân mới kế thừa tẩu tử.”



Nghe vậy, Đế Hi liền quay đầu nhìn: “Sao ta thấy mấy lời này nghe cứ là lạ.”



Đế Ngạn bình thản đáp: “Trong thoại bản viết thế.”



(Thoại bản: “Ta chưa từng viết thế.”)



Hai đứa trẻ im lặng giây lát, Đế Ngạn lại tiếp: “Hơn nữa, bất luận đúng sai, vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta, chúng ta không thể không bắt đầu cuộc chiến này.”



“Đệ nói làm ta cũng dâng một bầu máu nóng.” Đế Hi đột ngột đứng dậy, “Bất kể thế nào, ta không thể làm đứa trẻ không mẹ được. Kể từ hôm nay, chúng ta phải thời thời khắc khắc giám sát mẫu thân, tuyệt đối không thể để bọn họ có cơ hội!”



“Đúng.” Mắt Đế Ngạn ánh lên tia sáng lạnh, “Đừng hòng có ai phá hoại được gia đình của ta, hạnh phúc của ta!”



Trong lúc hai đứa trẻ lập lời thề, Diệp Trần và Đế Anh đang ngồi trong vườn ôn chuyện cũ.



“Khi đó nàng ấy vẫn còn là thiếu nữ.” Đế Anh cười, kể về lần đầu tiên gặp Diệp Trần cho Đông Lăng nghe, “Diệp Trần bị một con báo săn đuổi cho chạy rất là thê thảm. Nữ tiên thủa hồng hoang rất hiếm hoi, lần đầu tiên ta nhìn thấy có người đẹp như vậy nên liền tiện tay cứu giúp.”



Đế Anh nói nhẹ tênh nhưng Diệp Trần biết trận chiến đó khó khăn thế nào, nàng xúc động bảo: “Ngươi khách khí quá, cảnh tượng lúc ấy ta hẵng còn nhớ rõ, ân tình này đời này không trả hết được.”



“Tiện tay thôi mà, hồng hoang bị thương vậy là thường.” Đế Anh quay sang nhìn Đông Lăng, “Phải không Đông Lăng?”



Đông Lăng ngẩng đầu lên. Nãy giờ chàng ngồi bóc vỏ quýt, đã bóc được mười mấy quả liền. Chàng tạm ngừng đại nghiệp bóc quýt lại, cười đáp: “Ừ, phải.”



Nói rồi chàng lại cúi đầu tiếp tục bóc quýt: “Hai người cứ nói tiếp đi, ta bóc thêm mấy quả nữa để mọi người cùng ăn.”



Đế Anh: “…”



Không biết tại sao, y cứ cảm thấy hơi lành lạnh.



Diệp Trần không nhịn được phải đẩy Đông Lăng: “Đừng bóc nữa, nói chuyện với Đế Anh đi chứ.”



“Ờm.” Đông Lăng ngẩng đầu, nhếch cằm, mỉm cười với Đế Anh, “Nói chuyện.”



Đế Anh: “…”



Đế Anh là kẻ thức thời, y cảm nhận rất rõ sự không vui của Đông Lăng, bèn vội vàng đứng dậy: “Ta còn có chút chuyện, xin cáo từ trước.”



Nghe vậy, Đông Lăng liền cười thật tươi, tỏ ra rất nhiệt tình: “Ngươi mới tới cung của ta ngồi chưa được bao lâu đã phải đi, sao chẳng nể mặt gì vậy.”



Đế Anh thấy Đông Lăng thịnh tình tiếp đãi, trong lòng thoải mái hơn ít nhiều, đang định bảo ở lại thêm mấy ngày thì Đông Lăng liền nhét mấy quả quýt vào tay y: “Mấy quả quýt này tặng cho ngươi ăn dọc đường để tỏ rõ tấm lòng.”



Đế Anh: “…”



Diệp Trần không nhìn nổi nữa, kéo người Đông Lăng lại: “Không có chuyện gì thì đã chẳng tới, trước nay ngài không phải người hay đi ngao du, hôm nay tới Đông Cực cung, hẳn là có việc.”



Đế Anh gật gù, cuối cùng cũng có một người mắt sáng: “Đúng là có một việc muốn thỉnh cầu nhị vị.”



Diệp Trần mời Đế Anh ngồi, phớt lờ Đông Lăng: “Ngài nói đi.”



“Nhị vị cũng biết đấy, ta tu theo Ngàn Kiếp Hóa Mộng đạo,” Đế Anh thở dài, “đạo này rất coi trọng thiên phú. Người theo đạo này thì ngay từ lúc sinh ra đã là người theo đạo này, nếu không tu theo đạo này thì suốt đời khắc khổ tu hành cũng sẽ không thành.”



Diệp Trần gật đầu, ra chiều đã hiểu.



Đế Anh nói tiếp: “Vậy nên ta vẫn luôn tìm kiếm khắp nơi. Giờ đạo ta đã thành nên muốn tìm một vị đệ tử. Ta tìm nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được một vị.”



Nghe vậy, Đông Lăng cũng trở nên nghiêm túc.



Chàng và Đế Anh không có nhiều giao lưu về đạo pháp, Ngàn Kiếp Hóa Mộng phải có tư chất đặc biệt mới theo được, năm ấy chàng đã biết mình không tu được nên không cưỡng cầu, vốn không để ý tìm hiểu gì nhiều. Ngược lại, Thiếu Hoa lại là người tò mò thích thu thập thông tin nên hiểu về nó rõ hơn.



Tuy vậy, chàng vẫn ít nhiều từng nghe nói về Ngàn Kiếp Hóa Mộng. Đế Anh không đề cập, trước nay họ cũng không nghĩ tới, cho rằng Đế Ngạn chẳng qua chỉ là thích ngủ mà thôi.



Giờ Đế Anh nhắc vậy, Đông Lăng liền hiểu. Chàng nhíu mày: “Ý ngươi là Đế Ngạn sao?”



“Ồ? Thằng bé tên là Đế Ngạn à?” Đế Anh nhướn mày, có vẻ rất thích cái tên này, “Chính là đứa bé ta bế lúc về đấy. Nếu tên là Đế Ngạn thì thu đồ đệ cũng không cần phải cải danh nữa.”



“Không tên là Đế Ngạn thì ngươi cũng không được cải danh.” Đông Lăng nói quả quyết, “Đó là con trai ta.”



Đế Anh ngồi im.



Giờ đại đạo của y đã thành nhưng Đông Lăng thì là tên quái vật đạo đã thành được rất nhiều năm, y không dám làm xằng.



Thế là y bèn đổi đề tài: “Ngàn Kiếp Hóa Mộng đạo hiện giờ chỉ có ta tu, đạo này hung hiểm, sơ ý một chút là sẽ giống ta, ngủ một mạch cả vạn năm. Vậy vẫn là còn may, nếu chẳng may, e rằng, ngủ một mạch không tỉnh. Nhị vị chẳng bằng giao thằng bé cho ta sẽ tốt hơn.”



Diệp Trần và Đông Lăng cùng im lặng. Diệp Trần có phần không nỡ: “Giao cho ngươi, ngươi định mang thằng bé đi vân du khắp nơi ư?”



Đế Anh im lặng trong chốc lát, hiểu lòng người mẹ, y thở dài: “Ta có thể để thằng bé ở lại chân núi cho tới khi nó trưởng thành.”



Diệp Trần thở phào rồi nói: “Vậy ngài đi theo ta.”



Nói rồi, Diệp Trần và Đông Lăng dẫn Đế Anh vào phòng của Đế Ngạn, Đế Hi.



Hai đứa trẻ làm bộ đang ngồi chơi, kỳ thực đã sớm biết là họ tới.



Diệp Trần lại chỗ Đế Ngạn, bế thằng bé lên: “Tiểu Ngạn, sau này con sống cùng với Đế thúc thúc, Đế thúc thúc chính là sư phụ của con.”



Nghe vậy, Đế Ngạn liền giật mình, quay đầu lại nhìn Đế Hi.



Tiêu rồi, bắt đầu chia con rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom