Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103: Sơn hà cố nhân 11
Gương mặt Diệp Trần chỉ lộ ra trong chớp mắt, cô nhanh chóng cướp lại được mặt nạ về, tung một cước, đá Lục Minh đương sững sờ đập vào cột nhà.
Mọi người có mặt bị một phen hoảng hồn, Diệp Trần chẳng buồn giải thích nửa câu, sửa sang lại quần áo, quay về ngồi cạnh Hồng Sanh.
Lục Minh nhìn chằm chằm Diệp Trần và Hồng Sanh rồi tự đứng từ dưới đất lên.
Anh đi xộc tới chỗ Diệp Trần, kéo cô đi, Hồng Sanh giữ cổ tay anh ta lại, điềm đạm hỏi: “Lục công tử định làm gì?”
“Đi theo tôi.”
Lục Minh nhìn chằm chằm Diệp Trần, Diệp Trần cúi đầu: “Lục công tử, buông tay.”
“Tôi bảo em đi theo tôi!” Tay Lục Minh nắm tay cô run run, có nhiều chuyện anh không dám nghĩ quá nhiều, vì nghĩ quá nhiều sẽ khiến con người ta tuyệt vọng.
Ví như vì sao Tống Uyển Thanh lại là Diệp Trần.
Ví như vì sao Tống Uyển Thanh lại có mặt ở đây.
Anh không nghĩ nổi, chỉ biết nắm chặt tay cô, tay anh run run, anh thừa biết làm vậy là không ổn nhưng vẫn cố chấp không muốn buông tay.
Diệp Trần ngẩng đầu nhìn anh, xung quanh không một tiếng động, Hồng Sanh cười khẽ: “Lục Minh, cậu đừng thấy ta giữ thể diện cho cậu mà lên mặt.”
Lục Minh nhếch mép cười mỉa mai.
Cũng trong chính chớp mắt ấy, Lục Minh ra tay với Hồng Sanh, Hồng Sanh biến sắc, Diệp Trần nhanh hơn một bước, cản động tác của Lục Minh lại, bảo: “Ra ngoài.”
Nói xong, Diệp Trần kéo Lục Minh đi. Lục Minh bị cô kéo đi, lập tức không còn ham đánh nữa. Anh thấy lòng mình chua chát, đầu gục xuống, cố ngăn không cho nước mắt chảy ra, để mặc cho Diệp Trần kéo ra ngoài.
Ra tới ngoài cửa, trời đang đổ mưa phùn, Diệp Trần mặc sườn xám, thấy hơi lành lạnh.
Hai người đi vào trong một con ngõ yên tĩnh, ngoài ngõ là nơi náo nhiệt nhất của Thượng Hải về đêm, người qua kẻ lại.
Diệp Trần dựa lưng vào tường, cúi đầu bảo: “Có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”
Lục Minh im lặng, anh bước tới gần cô, đưa tay gỡ mặt nạ của cô xuống.
Người phụ nữ đằng sau mặt nạ là gương mặt mà anh ta rất quen thuộc, hôm nay cô trang điểm tỉ mỉ, hoàn toàn khác với cô gái yếu đuối trong trí nhớ của anh ta. Cô không dám nhìn thẳng anh, ngoảnh mặt đi, anh đưa tay giữ mặt cô lại, cô gạt tay anh đi, anh giữ chặt thêm, cô cố gắng giằng ra. Lục Minh nổi cáu, đè cô lên tường, một tay giữ cằm cô cố định lại, quát lên: “Nhìn tôi!”
Diệp Trần không giãy nữa, bị anh đè lên tường, nâng cằm lên.
Nước mưa rơi xuống khuôn mặt thanh tú của cô, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương. Lục Minh nhìn cô chằm chằm, khàn khàn hỏi: “Diệp Trần là em?”
“Phải.”
“Ngay từ đầu, em đã là tay sai của Hồng Sanh?”
“Đúng.”
“Lấy tôi là có mục đích riêng?”
“Vâng lời cha mẹ.”
“Vậy nên em muốn ly hôn, muốn lâu rồi?”
Diệp Trần không đáp nhưng ánh mắt kia đã thay cho câu khẳng định. Lục Minh cười rộ lên, khàn khàn gọi: “Tống Uyển Thanh,” đôi mắt anh long lanh nước mắt, nụ cười thật thê lương, “vậy nên, em bảo thích tôi là lừa tôi thôi phải không?”
“Phải.”
“Em nói em từng coi tôi là chồng em, bầu trời của em, cũng là lừa tôi?”
“Phải.”
“Vậy nên em nói em ghen với Trần Song Song mới giết cô ấy, em nói tôi làm em thất vọng, vẫn là lừa tôi?”
“Phải.”
“Tống Uyển Thanh,” nước mắt bỗng chốc trào ra, giọt mưa lành lạnh, giọt nước mắt ấm nóng, tay anh run run, “còn điều gì không phải là em lừa tôi không?”
“Tôi nói với anh, tôi muốn làm lão đại của bến Thượng Hải.” Diệp Trần điềm nhiên đáp, “Điều này không phải là lừa anh.”
Lục Minh im lặng, trong đầu anh thoáng hiện lên cảnh tượng Tống Uyển Thanh yếu đuối, sợ sệt khi trước.
Khi đó, anh cho rằng cô là một cô gái bình thường cần được che chở.
Khi đó, anh cho rằng anh có lỗi với cô.
Khi đó, anh cho rằng cô thích anh, một mặt anh kháng cự một mặt lại tự thấy mừng thầm.
“Tôi đã từng thích em,” Lục Minh khàn khàn hỏi, “em có biết không?”
“Biết.”
“Đã biết,” Lục Minh nhắm mắt lại, cảm thấy thật nực cười, “thế thì thứ tình cảm này trong lòng em chắc hẳn chẳng đáng một đồng, thậm chí có lẽ thật là ngu ngốc nhỉ?”
“Một mặt tôi bài xích em, một mặt lại thích em. Một mặt nói em phải thay đổi, một mặt lại vụng trộm yêu em.”
“Tôi đã từng mơ mộng rất nhiều về tương lai của chúng ta, tôi muốn đưa em đi Hương Cảng, muốn bảo vệ em, tôi nghĩ nếu một ngày nào đó em biết tôi thích em, không biết em sẽ sợ hãi hay là mừng vui.”
“Tôi mua nhẫn kim cương cho em, tôi nghĩ em sẽ mãi là vợ tôi…”
“Tôi muốn ngày ngày đều đi đón em về, có đôi khi tôi nghĩ, nếu mất em tôi sẽ thế nào…”
“Từ sau khi quen em, vấn đề tôi nghĩ nhiều nhất, không phải là làm thế nào có được thật nhiều quyền lực, không phải là đi sưu tầm văn vật, mà là, nếu có một ngày tôi mất đi, em biết làm thế nào.”
Nói xong, Lục Minh bật cười cay đắng.
Anh ta thấy mệt mỏi.
Một khi cảm thấy mệt mỏi thì thường dễ nghĩ nhiều.
Bỗng dưng anh ta cảm thấy bản thân thật đáng buồn.
Chẳng qua chỉ là một kẻ làm nhiệm vụ, chỉ cần chăm chỉ làm cho xong nhiệm vụ là được, tại sao phải rắc rối thế này?
Thời cuộc như vậy, anh ta tới đây, cố cứu được nhiều người, dốc sức bảo vệ văn vật là đủ, mơ mộng tình yêu làm gì chứ?
Tống Uyển Thanh thích Hồng Sanh, kể cũng tốt.
Cho dù cô lừa anh, cho dù ngay từ đầu cô đã là người của Hồng Sanh, cho dù từ đầu chí cuối cô đều không thích anh, cho dù mọi thứ thuộc về cô khiến anh yêu đều là giả dối, nhưng ít nhất, cô không phải là người yếu đuối, cô có thể tự bảo vệ được mình, anh nên cảm thấy may mắn mới phải.
Lục Minh chầm chậm thả tay, ra sức nói với bản thân:
Buông tay đi thôi.
Bất kể cô có lừa dối anh hay không thì vẫn nên buông tay đi thôi.
Không cần thích ai, không cần yêu ai nữa. Anh chỉ đơn thuần làm một người làm nhiệm vụ, vậy là được.
Lục Minh xoay người đi chỗ khác. Diệp Trần dựa vào tường, nước mưa chảy xuống theo từng lọn tóc, cô nghe thấy tiếng bước chân Lục Minh, nghe thấy anh đã đi xa, nghe thấy anh nói: “Một khi thứ tình cảm này đã chẳng đáng gì, Tống Uyển Thanh…”
“Tôi mong là, từ nay về sau, tôi có thể không yêu em nữa.”
Trong khoảnh khắc, đầu Diệp Trần ong lên. Cơ thể cô còn nhanh hơn cả bộ não, cô kéo tay giữ anh lại, bổ nhào tới, cắn lên môi đối phương.
Lục Minh đẩy cô ra, cô giữ chặt thật chặt.
Nụ hôn này có lẫn cả mùi máu tanh, nụ hôn này vừa tàn nhẫn vừa tuyệt vọng, giống như một cách giải tỏa tình cảm. Lục Minh bị ép phải đón nhận, cơ thể anh run run, mưa mỗi lúc một lớn, anh nức nở thành tiếng, đẩy người cô lên tường, cúi đầu hôn lại.
Tiếng thở của đôi bên hòa cùng với tiếng mưa rơi. Diệp Trần ôm chặt anh, cảm nhận sự thay đổi từ bị cưỡng ép chuyển thành chủ động của anh.
Đây không giống một nụ hôn mà giống một trận quyết đấu hơn, người qua kẻ lại, không ai chịu nhường quyền chủ động lại cho ai.
Đến cuối cùng, cả hai đều thở không ra hơi, Lục Minh ngẩng đầu nhìn cô, run run hỏi: “Vì sao?”
“Tìm giáp cốt xong,” Diệp Trần áp tay lên khuôn mặt anh, giọng chắc chắn, “em sẽ đưa anh đi Hương Cảng.”
Nói xong, Diệp Trần buông anh ra, quay lưng bỏ đi.
Lục Minh tựa người vào tường, đầu óc rối bung rối bét.
Giáp cốt? Hương Cảng?
Là Tống Uyển Thanh phát hiện ra anh đang làm gì hay chính Tống Uyển Thanh cũng có suy nghĩ riêng của cô ấy?
Lục Minh không biết, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ.
Rời xa cô.
Bất kể là đúng hay sai, bất kể là nguyên nhân gì, anh ta cũng đều nên rời xa cô.
Lúc Diệp Trần quay trở lại, Hồng Sanh đã tiễn được quá nửa số khách mời.
Diệp Trần đi vào đại sảnh, Hồng Sanh sai người mang áo khoác tới, Diệp Trần khoác thêm vào, báo cho Hồng Sanh biết: “Đi rồi.”
Nói xong, Diệp Trần vào ô tô ngồi trước, Hồng Sanh chào tất cả mọi người xong mới đi theo, ngồi cạnh Diệp Trần, cười hỏi: “Nói chuyện gì mà nóng thế này?”
Diệp Trần không đáp. Hồng Sanh gật gù: “Ta hiểu, hiểu cả. Vợ nhà mình bỗng chốc biến thành kẻ thù, là ai cũng đều không chịu nổi.”
“Hồng gia,” Diệp Trần bỗng lên tiếng, “nghe nói gần đây người Nhật có động tĩnh gì đó.”
Hồng Sanh điềm nhiên đáp: “Có lúc nào mà bọn họ không có động tĩnh gì đâu chứ? Đừng có chọc vào bọn họ là được.”
“Chúng ta không chọc vào họ, e là họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Diệp Trần ngẫm nghĩ, nói thong thả, “Hiện giờ phía Đông Bắc đã sa lầy, mục tiêu kế tiếp của họ e sẽ là Thượng Hải, hiện tại chỉ e bọn chúng đang cố săn tìm một cái cớ để châm ngòi.”
“A Trần à,” Hồng Sanh thở dài, “đây là chuyện của đàn ông bọn ta, cô lo nhiều vậy để làm gì?”
“Cứ bình thản sống qua ngày, ta bảo cô đi thì đi, bảo cô ở thì ở, có sao đâu chứ?”
Diệp Trần không đáp, cô hiểu ý của Hồng Sanh, ý ông ta là không muốn cô tham gia vào chuyện này.
Tối đó về nhà, Diệp Trần nằm trên giường, Ba Tám hỏi: “Tiếp theo định thế nào?”
“Đưa Lục Minh và giáp cốt đi Hương Cảng rồi ở lại Thượng Hải, giúp kháng Nhật.”
“Giúp tới khi nào?”
“Tới ngày chiến tranh kết thúc, hoặc là tới ngày tôi chết.”
Ba Tám không nói gì.
Thực ra anh ta hiểu sự lựa chọn của Diệp Trần. Cô ấy thích Lục Minh nhưng thứ tình cảm này đặt cùng với thời đại thì quá nhỏ bé. Bất kể là xuất phát từ nỗi hối tiếc của một người đời sau hiểu rõ lịch sử hay là vì tình cảm của nhân vật gốc sống ở thời đại này, cô ấy đều sẽ không chọn yêu một người vào lúc này.
Chuyện tình yêu phải xem duyên phận, hiện giờ thích Lục Minh sẽ để mất sự hậu thuẫn của Hồng Sanh và phải đối mặt với trách nhiệm khi biệt ly, chẳng bằng cắt đứt triệt để.
Diệp Trần nhắm mắt lại, thở dài thành tiếng.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Trần cho rằng Lục Minh sẽ tới tìm mình, ít nhất cũng sẽ lằng nhằng một phen nhưng chờ từ sáng tới tối, Lục Minh không hề xuất hiện.
Diệp Trần không diễn tả nổi cảm giác của bản thân, có chút hụt hẫng, cũng có chút lấy làm may mắn.
Lục Minh không tới tìm Diệp Trần nhưng lại đi tìm Hướng Nam.
Hướng Nam là người Đạo môn cuối cùng tiếp xúc với giáp cốt, Lục Minh hỏi Hướng Nam kỹ càng về công việc xong, Hướng Nam bỗng cười: “Trông Lục công tử rất quen.”
Lục Minh lấy làm lạ, ậm ờ một tiếng, Hướng Nam bế cậu em trai Kiều Nhất lại bảo: “Chắc Lục công tử không nhớ anh em chúng tôi.”
Nhìn Kiều Nhất, Lục Minh mới nhớ ra, ngạc nhiên hỏi: “Là cậu à?”
Nói xong, Lục Minh bỗng sực hiểu, Hướng Nam hiện tại là thủ hạ của Diệp Trần, nói cách khác, ngày đó, vị mà anh ta cho rằng là nữ hiệp chắc có lẽ chính là Tống Uyển Thanh.
Lục Minh mỉm cười cay đắng, trò chuyện với Hướng Nam xong mới biết hóa ra đó cũng là lần đầu tiên Tống Uyển Thanh gặp Hướng Nam.
Nói cách khác, nếu khi xưa anh ta không đuổi Diệp Trần đi biệt thự hoặc là ngay lúc đó anh ta nhận ra Diệp Trần, vậy thì có lẽ đã không có cục diện như hôm nay.
Nhưng chuyện này không còn quan trọng nữa.
Chuyện đã xảy ra rồi, tiếc nuối hay hối hận về chúng đều không còn quan trọng nữa.
Tuy vậy, nghe Hướng Nam nhắc tới chuyện này, không hiểu sao anh ta bỗng thấy cực kỳ nhớ Diệp Trần.
Tối đó, nằm trên giường mãi trằn trọc không yên, cuối cùng anh ta vẫn nối máy tới điện thoại phòng Diệp Trần trong Hồng phủ.
Số này là Hướng Nam cho. Anh ta quay số xong đợi không bao lâu thì đầu bên kia có tiếng của Diệp Trần.
“Alo?”
Lục Minh không dám nói tiếng nào, cứ lẳng lặng nghe như vậy, hy vọng đối phương nói nhiều thêm mấy câu nhưng lại không dám mở miệng đòi hỏi.
Đầu kia, Diệp Trần cũng im lặng rất lâu.
Cuối cùng, cô thở dài một tiếng.
“Lục Minh.”
Cô gọi tên đối phương: “Em biết là anh.”
Mọi người có mặt bị một phen hoảng hồn, Diệp Trần chẳng buồn giải thích nửa câu, sửa sang lại quần áo, quay về ngồi cạnh Hồng Sanh.
Lục Minh nhìn chằm chằm Diệp Trần và Hồng Sanh rồi tự đứng từ dưới đất lên.
Anh đi xộc tới chỗ Diệp Trần, kéo cô đi, Hồng Sanh giữ cổ tay anh ta lại, điềm đạm hỏi: “Lục công tử định làm gì?”
“Đi theo tôi.”
Lục Minh nhìn chằm chằm Diệp Trần, Diệp Trần cúi đầu: “Lục công tử, buông tay.”
“Tôi bảo em đi theo tôi!” Tay Lục Minh nắm tay cô run run, có nhiều chuyện anh không dám nghĩ quá nhiều, vì nghĩ quá nhiều sẽ khiến con người ta tuyệt vọng.
Ví như vì sao Tống Uyển Thanh lại là Diệp Trần.
Ví như vì sao Tống Uyển Thanh lại có mặt ở đây.
Anh không nghĩ nổi, chỉ biết nắm chặt tay cô, tay anh run run, anh thừa biết làm vậy là không ổn nhưng vẫn cố chấp không muốn buông tay.
Diệp Trần ngẩng đầu nhìn anh, xung quanh không một tiếng động, Hồng Sanh cười khẽ: “Lục Minh, cậu đừng thấy ta giữ thể diện cho cậu mà lên mặt.”
Lục Minh nhếch mép cười mỉa mai.
Cũng trong chính chớp mắt ấy, Lục Minh ra tay với Hồng Sanh, Hồng Sanh biến sắc, Diệp Trần nhanh hơn một bước, cản động tác của Lục Minh lại, bảo: “Ra ngoài.”
Nói xong, Diệp Trần kéo Lục Minh đi. Lục Minh bị cô kéo đi, lập tức không còn ham đánh nữa. Anh thấy lòng mình chua chát, đầu gục xuống, cố ngăn không cho nước mắt chảy ra, để mặc cho Diệp Trần kéo ra ngoài.
Ra tới ngoài cửa, trời đang đổ mưa phùn, Diệp Trần mặc sườn xám, thấy hơi lành lạnh.
Hai người đi vào trong một con ngõ yên tĩnh, ngoài ngõ là nơi náo nhiệt nhất của Thượng Hải về đêm, người qua kẻ lại.
Diệp Trần dựa lưng vào tường, cúi đầu bảo: “Có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”
Lục Minh im lặng, anh bước tới gần cô, đưa tay gỡ mặt nạ của cô xuống.
Người phụ nữ đằng sau mặt nạ là gương mặt mà anh ta rất quen thuộc, hôm nay cô trang điểm tỉ mỉ, hoàn toàn khác với cô gái yếu đuối trong trí nhớ của anh ta. Cô không dám nhìn thẳng anh, ngoảnh mặt đi, anh đưa tay giữ mặt cô lại, cô gạt tay anh đi, anh giữ chặt thêm, cô cố gắng giằng ra. Lục Minh nổi cáu, đè cô lên tường, một tay giữ cằm cô cố định lại, quát lên: “Nhìn tôi!”
Diệp Trần không giãy nữa, bị anh đè lên tường, nâng cằm lên.
Nước mưa rơi xuống khuôn mặt thanh tú của cô, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương. Lục Minh nhìn cô chằm chằm, khàn khàn hỏi: “Diệp Trần là em?”
“Phải.”
“Ngay từ đầu, em đã là tay sai của Hồng Sanh?”
“Đúng.”
“Lấy tôi là có mục đích riêng?”
“Vâng lời cha mẹ.”
“Vậy nên em muốn ly hôn, muốn lâu rồi?”
Diệp Trần không đáp nhưng ánh mắt kia đã thay cho câu khẳng định. Lục Minh cười rộ lên, khàn khàn gọi: “Tống Uyển Thanh,” đôi mắt anh long lanh nước mắt, nụ cười thật thê lương, “vậy nên, em bảo thích tôi là lừa tôi thôi phải không?”
“Phải.”
“Em nói em từng coi tôi là chồng em, bầu trời của em, cũng là lừa tôi?”
“Phải.”
“Vậy nên em nói em ghen với Trần Song Song mới giết cô ấy, em nói tôi làm em thất vọng, vẫn là lừa tôi?”
“Phải.”
“Tống Uyển Thanh,” nước mắt bỗng chốc trào ra, giọt mưa lành lạnh, giọt nước mắt ấm nóng, tay anh run run, “còn điều gì không phải là em lừa tôi không?”
“Tôi nói với anh, tôi muốn làm lão đại của bến Thượng Hải.” Diệp Trần điềm nhiên đáp, “Điều này không phải là lừa anh.”
Lục Minh im lặng, trong đầu anh thoáng hiện lên cảnh tượng Tống Uyển Thanh yếu đuối, sợ sệt khi trước.
Khi đó, anh cho rằng cô là một cô gái bình thường cần được che chở.
Khi đó, anh cho rằng anh có lỗi với cô.
Khi đó, anh cho rằng cô thích anh, một mặt anh kháng cự một mặt lại tự thấy mừng thầm.
“Tôi đã từng thích em,” Lục Minh khàn khàn hỏi, “em có biết không?”
“Biết.”
“Đã biết,” Lục Minh nhắm mắt lại, cảm thấy thật nực cười, “thế thì thứ tình cảm này trong lòng em chắc hẳn chẳng đáng một đồng, thậm chí có lẽ thật là ngu ngốc nhỉ?”
“Một mặt tôi bài xích em, một mặt lại thích em. Một mặt nói em phải thay đổi, một mặt lại vụng trộm yêu em.”
“Tôi đã từng mơ mộng rất nhiều về tương lai của chúng ta, tôi muốn đưa em đi Hương Cảng, muốn bảo vệ em, tôi nghĩ nếu một ngày nào đó em biết tôi thích em, không biết em sẽ sợ hãi hay là mừng vui.”
“Tôi mua nhẫn kim cương cho em, tôi nghĩ em sẽ mãi là vợ tôi…”
“Tôi muốn ngày ngày đều đi đón em về, có đôi khi tôi nghĩ, nếu mất em tôi sẽ thế nào…”
“Từ sau khi quen em, vấn đề tôi nghĩ nhiều nhất, không phải là làm thế nào có được thật nhiều quyền lực, không phải là đi sưu tầm văn vật, mà là, nếu có một ngày tôi mất đi, em biết làm thế nào.”
Nói xong, Lục Minh bật cười cay đắng.
Anh ta thấy mệt mỏi.
Một khi cảm thấy mệt mỏi thì thường dễ nghĩ nhiều.
Bỗng dưng anh ta cảm thấy bản thân thật đáng buồn.
Chẳng qua chỉ là một kẻ làm nhiệm vụ, chỉ cần chăm chỉ làm cho xong nhiệm vụ là được, tại sao phải rắc rối thế này?
Thời cuộc như vậy, anh ta tới đây, cố cứu được nhiều người, dốc sức bảo vệ văn vật là đủ, mơ mộng tình yêu làm gì chứ?
Tống Uyển Thanh thích Hồng Sanh, kể cũng tốt.
Cho dù cô lừa anh, cho dù ngay từ đầu cô đã là người của Hồng Sanh, cho dù từ đầu chí cuối cô đều không thích anh, cho dù mọi thứ thuộc về cô khiến anh yêu đều là giả dối, nhưng ít nhất, cô không phải là người yếu đuối, cô có thể tự bảo vệ được mình, anh nên cảm thấy may mắn mới phải.
Lục Minh chầm chậm thả tay, ra sức nói với bản thân:
Buông tay đi thôi.
Bất kể cô có lừa dối anh hay không thì vẫn nên buông tay đi thôi.
Không cần thích ai, không cần yêu ai nữa. Anh chỉ đơn thuần làm một người làm nhiệm vụ, vậy là được.
Lục Minh xoay người đi chỗ khác. Diệp Trần dựa vào tường, nước mưa chảy xuống theo từng lọn tóc, cô nghe thấy tiếng bước chân Lục Minh, nghe thấy anh đã đi xa, nghe thấy anh nói: “Một khi thứ tình cảm này đã chẳng đáng gì, Tống Uyển Thanh…”
“Tôi mong là, từ nay về sau, tôi có thể không yêu em nữa.”
Trong khoảnh khắc, đầu Diệp Trần ong lên. Cơ thể cô còn nhanh hơn cả bộ não, cô kéo tay giữ anh lại, bổ nhào tới, cắn lên môi đối phương.
Lục Minh đẩy cô ra, cô giữ chặt thật chặt.
Nụ hôn này có lẫn cả mùi máu tanh, nụ hôn này vừa tàn nhẫn vừa tuyệt vọng, giống như một cách giải tỏa tình cảm. Lục Minh bị ép phải đón nhận, cơ thể anh run run, mưa mỗi lúc một lớn, anh nức nở thành tiếng, đẩy người cô lên tường, cúi đầu hôn lại.
Tiếng thở của đôi bên hòa cùng với tiếng mưa rơi. Diệp Trần ôm chặt anh, cảm nhận sự thay đổi từ bị cưỡng ép chuyển thành chủ động của anh.
Đây không giống một nụ hôn mà giống một trận quyết đấu hơn, người qua kẻ lại, không ai chịu nhường quyền chủ động lại cho ai.
Đến cuối cùng, cả hai đều thở không ra hơi, Lục Minh ngẩng đầu nhìn cô, run run hỏi: “Vì sao?”
“Tìm giáp cốt xong,” Diệp Trần áp tay lên khuôn mặt anh, giọng chắc chắn, “em sẽ đưa anh đi Hương Cảng.”
Nói xong, Diệp Trần buông anh ra, quay lưng bỏ đi.
Lục Minh tựa người vào tường, đầu óc rối bung rối bét.
Giáp cốt? Hương Cảng?
Là Tống Uyển Thanh phát hiện ra anh đang làm gì hay chính Tống Uyển Thanh cũng có suy nghĩ riêng của cô ấy?
Lục Minh không biết, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ.
Rời xa cô.
Bất kể là đúng hay sai, bất kể là nguyên nhân gì, anh ta cũng đều nên rời xa cô.
Lúc Diệp Trần quay trở lại, Hồng Sanh đã tiễn được quá nửa số khách mời.
Diệp Trần đi vào đại sảnh, Hồng Sanh sai người mang áo khoác tới, Diệp Trần khoác thêm vào, báo cho Hồng Sanh biết: “Đi rồi.”
Nói xong, Diệp Trần vào ô tô ngồi trước, Hồng Sanh chào tất cả mọi người xong mới đi theo, ngồi cạnh Diệp Trần, cười hỏi: “Nói chuyện gì mà nóng thế này?”
Diệp Trần không đáp. Hồng Sanh gật gù: “Ta hiểu, hiểu cả. Vợ nhà mình bỗng chốc biến thành kẻ thù, là ai cũng đều không chịu nổi.”
“Hồng gia,” Diệp Trần bỗng lên tiếng, “nghe nói gần đây người Nhật có động tĩnh gì đó.”
Hồng Sanh điềm nhiên đáp: “Có lúc nào mà bọn họ không có động tĩnh gì đâu chứ? Đừng có chọc vào bọn họ là được.”
“Chúng ta không chọc vào họ, e là họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Diệp Trần ngẫm nghĩ, nói thong thả, “Hiện giờ phía Đông Bắc đã sa lầy, mục tiêu kế tiếp của họ e sẽ là Thượng Hải, hiện tại chỉ e bọn chúng đang cố săn tìm một cái cớ để châm ngòi.”
“A Trần à,” Hồng Sanh thở dài, “đây là chuyện của đàn ông bọn ta, cô lo nhiều vậy để làm gì?”
“Cứ bình thản sống qua ngày, ta bảo cô đi thì đi, bảo cô ở thì ở, có sao đâu chứ?”
Diệp Trần không đáp, cô hiểu ý của Hồng Sanh, ý ông ta là không muốn cô tham gia vào chuyện này.
Tối đó về nhà, Diệp Trần nằm trên giường, Ba Tám hỏi: “Tiếp theo định thế nào?”
“Đưa Lục Minh và giáp cốt đi Hương Cảng rồi ở lại Thượng Hải, giúp kháng Nhật.”
“Giúp tới khi nào?”
“Tới ngày chiến tranh kết thúc, hoặc là tới ngày tôi chết.”
Ba Tám không nói gì.
Thực ra anh ta hiểu sự lựa chọn của Diệp Trần. Cô ấy thích Lục Minh nhưng thứ tình cảm này đặt cùng với thời đại thì quá nhỏ bé. Bất kể là xuất phát từ nỗi hối tiếc của một người đời sau hiểu rõ lịch sử hay là vì tình cảm của nhân vật gốc sống ở thời đại này, cô ấy đều sẽ không chọn yêu một người vào lúc này.
Chuyện tình yêu phải xem duyên phận, hiện giờ thích Lục Minh sẽ để mất sự hậu thuẫn của Hồng Sanh và phải đối mặt với trách nhiệm khi biệt ly, chẳng bằng cắt đứt triệt để.
Diệp Trần nhắm mắt lại, thở dài thành tiếng.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Trần cho rằng Lục Minh sẽ tới tìm mình, ít nhất cũng sẽ lằng nhằng một phen nhưng chờ từ sáng tới tối, Lục Minh không hề xuất hiện.
Diệp Trần không diễn tả nổi cảm giác của bản thân, có chút hụt hẫng, cũng có chút lấy làm may mắn.
Lục Minh không tới tìm Diệp Trần nhưng lại đi tìm Hướng Nam.
Hướng Nam là người Đạo môn cuối cùng tiếp xúc với giáp cốt, Lục Minh hỏi Hướng Nam kỹ càng về công việc xong, Hướng Nam bỗng cười: “Trông Lục công tử rất quen.”
Lục Minh lấy làm lạ, ậm ờ một tiếng, Hướng Nam bế cậu em trai Kiều Nhất lại bảo: “Chắc Lục công tử không nhớ anh em chúng tôi.”
Nhìn Kiều Nhất, Lục Minh mới nhớ ra, ngạc nhiên hỏi: “Là cậu à?”
Nói xong, Lục Minh bỗng sực hiểu, Hướng Nam hiện tại là thủ hạ của Diệp Trần, nói cách khác, ngày đó, vị mà anh ta cho rằng là nữ hiệp chắc có lẽ chính là Tống Uyển Thanh.
Lục Minh mỉm cười cay đắng, trò chuyện với Hướng Nam xong mới biết hóa ra đó cũng là lần đầu tiên Tống Uyển Thanh gặp Hướng Nam.
Nói cách khác, nếu khi xưa anh ta không đuổi Diệp Trần đi biệt thự hoặc là ngay lúc đó anh ta nhận ra Diệp Trần, vậy thì có lẽ đã không có cục diện như hôm nay.
Nhưng chuyện này không còn quan trọng nữa.
Chuyện đã xảy ra rồi, tiếc nuối hay hối hận về chúng đều không còn quan trọng nữa.
Tuy vậy, nghe Hướng Nam nhắc tới chuyện này, không hiểu sao anh ta bỗng thấy cực kỳ nhớ Diệp Trần.
Tối đó, nằm trên giường mãi trằn trọc không yên, cuối cùng anh ta vẫn nối máy tới điện thoại phòng Diệp Trần trong Hồng phủ.
Số này là Hướng Nam cho. Anh ta quay số xong đợi không bao lâu thì đầu bên kia có tiếng của Diệp Trần.
“Alo?”
Lục Minh không dám nói tiếng nào, cứ lẳng lặng nghe như vậy, hy vọng đối phương nói nhiều thêm mấy câu nhưng lại không dám mở miệng đòi hỏi.
Đầu kia, Diệp Trần cũng im lặng rất lâu.
Cuối cùng, cô thở dài một tiếng.
“Lục Minh.”
Cô gọi tên đối phương: “Em biết là anh.”