• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Nhân lưu luyến tự tương tư (2 Viewers)

  • Chương1: Thiên ý

-A...- Denis choáng váng xoa xoa hai bên thái dương vẫn còn đau nhức. Đến khi cảm nhận sự ấm áp của mặt trời cậu mới chậm rãi mở mắt. Hình như, cậu đã ngủ một giấc khá dài.

Đảo quanh một lượt,cậu giật mình ngồi dậy, bàng hoàng nhìn mọi thứ xung quanh:

-Đây là đâu???-Căn phòng không một chút thiết bị điện tử, mọi thứ đều được bày trí theo phong cách cổ xưa.

Khoan bàn chuyện cậu đang ở đâu, trước tiên...Cậu còn sống sao? Sau khi rơi từ vách núi xuống?

Ngẫm lại mà cảm thấy lành lạnh. Không nhớ vì lí do gì mà Denis lại ngã xuống vực, rồi sau đó toàn thân bao quanh chỉ toàn là nước. Đáng nhẽ dựa trên sự tính toán va chạm, cậu phải chầu Diêm Vương mới phải.

Cạch- Cửa phòng hé mở. Denis theo phản xạ quay ra. Chưa kịp định hình, thân hình nhỏ bé kia đã sà vào lòng cậu khóc nức nở:

-Liên phi... Người tỉnh lại rồi...Huhu...May quá...Người tỉnh lại rồi...Huhu...Người không tỉnh lại, Thanh Linh không biết phải làm sao cả...Huhu..Hic...

Denis lặng người.Cô bé này là ai??? Tại sao lại ôm cậu???

...Ôm cậu...

Nhanh chóng đẩy cô bé ấy ra. Cô bé ngước đôi mắt hãy còn ầng ậng nước mắt:

- Liên phi...

-Liên phi???-Liên phi lại là ai nữa?

-Người không nhớ Thanh Linh à? Hic...- Miệng mếu máo nhìn cậu. Nhưng đáp lại cô bé chỉ có duy mắt đầy sự hoang mang:

-Thanh...Thanh Linh???

-Oaaaaaaaa. Người không nhớ Thanh Linh- Cô bé tiếp tục òa khóc sà vào lòng cậu.

Denis xin khẳng định:

Thứ nhất... cậu chắc chắn cậu không mất trí nhớ. Thứ hai...cậu không biết cô bé này. Thứ ba... cậu không phải Liên phi nào đó.

Thanh Linh cứ trong lòng Denis khóc mãi, Denis cũng đành bó tay...Cậu không biết dỗ con gái.

Được một lúc Thanh Linh cũng chịu nín, đứng dậy gạt nước mắt:

-Thanh Linh xin lỗi người. Thanh Linh quên mất...Thực ra Liên phi tỉnh lại là tốt lắm rồi.

Denis nhìn cô bé: “ Em nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra cũng là tốt lắm rồi.”

-Người nghỉ ngơi. Thanh Linh đi gọi Anh thái y- Nói rồi chạy đi mất, để lại Denis với muôn vàn câu hỏi.

Cô bé này...có phải do quá đam mê cổ trang không? Nhìn trang phục với căn phòng này là đủ hiểu. Haizzz...

Toa định bước xuống giường, cậu liền phát hiện ... Cậu bị mất quần áo.

Quần áo được sắp xếp gọn gàng để cạnh giường là một bộ giao lĩnh chứ không phải áo sơ mi trắng với quần âu của cậu. Trên người hiện tại là một bộ vạt chéo màu trắng...Khá mát...Vải lụa à?

-Anh thái y mau lên đi.

Thanh Linh bước vào cùng với một nam tử vận y phục màu nâu sẫm, khuôn mặt hãy còn khá trẻ, chắp tay, cúi đầu, hành lễ với cậu:

-Hạ thần...Tham kiến Liên phi.

Anh thái y? Hạ thần? OMG, What’s the happened?

-Liên phi, người tỉnh rồi. Quả nhiên là “Phúc trạch thiên tứ”.- Nam tử mỉm cười rạng rỡ. Thanh Linh bên cạnh cũng phụ họa:

- Thiên đế đã ban tặng Liên phi cho Tự Tâm quốc chúng ta, sao có thể dễ dàng lại mang đi được. Tất cả rõ ràng là do ả ta cố tình...

-Thanh Linh- Anh thái y ngắt lời cô bé rồi quay ra Denis:

- Liên phi, xin cho thần mạn phép bắt mạch cho người

Denis mặc dù đang trong trạng thái hoang mang cực độ nhưng vẫn chìa tay ra. Anh thái y bắt mạch xong liên kê mấy đơn thuốc kêu Thanh Linh đến Thái y viện lấy.

Hiện tại, Denis đang suy nghĩ về một trường hợp vô cùng hi hữu và cũng vô cùng vô lí.

-Anh thái y- Denis khẽ gọi. Người nọ liền chắp tay quay lại, cung kính:

-Có hạ thần.

-Tôi hỏi cậu một chút...Đây là đâu???

Anh thái y im lặng biểu lộ dấu chấm hỏi nhưng vẫn bẩm lại:

-Đây là Bạch Liên cung của người.

Bạch Liên cung? Còn trò này nữa sao?

-Không... ý tôi là...đây là đang đóng thời đại nào?

...

Sau một hồi thỉnh giáo Anh thái y, cậu đành bất lực thừa nhận:

Đầu tiên...Đây là Tự Tâm quốc- không được nhắc đến trong sử sách.

Thứ hai...Liên phi...chính là cái xác này đây, thân phận của cậu nơi này...là nam sủng.

Thứ ba...người trị vì là Trần Quân. Nói một cách đầy miễn cưỡng thì là...chồng cậu.

Trời ạ...Bao nhiêu cái xác lại đầu thai vô cái xác là nam sủng. Nhưng nghe đâu may mắn, hoàng thượng lại không sủng Liên phi. Phù...thở dài nhẹ nhõm.

Và cuối cùng, chính là cái chuyện hi hữu và vô lí cậu nghĩ đến...

...Đúng...bất lực chấp nhận...

...Cậu đã xuyên không...
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom