Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhân duyên của chúng ta-43.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Nhân duyên của chúng ta - Chương 29.
Năm suất cơm mang đến vừa đủ cho người nhà họ Tô, Dạ Trạch và Mịch Nguyên. Nhưng mà Mịch Nguyên không thấy đâu, thay vào đó người xuất hiện là Vân Triệt, hướng đi tới ngược lại so với đường đi của cô.
Lam Uyên sắc mặt rất tệ mở lời trước:
- Anh làm sao ở chỗ này?
Vân Triệt ánh mắt dán lên người cô, khiến cô cảm thấy kì lạ mà vô thức cúi xuống nhìn lại bản thân, cầm điện thoại soi lại mặt mình. Rốt cục Lam Uyên chả phát hiện ra cái gì, cau có nhìn lên, Vân Triệt đang nhếch môi cười. Đếch hiểu anh ta cười cái quần què gì nữa.
Lam Uyên vòng qua người anh, đi vào phòng bệnh. Quả nhiên Dạ Trạch vẫn đẹp mắt hơn người kia, đẹp hay xấu còn phải tùy người...
Cô đặt hai hộp cơm lên bàn, lần lượt mở nắp các hũ đựng thức ăn ra, mặc cho Dạ Trạch trầm tĩnh ngồi chờ, miệng liên tục kể cho anh chuyện xảy ra những ngày vừa rồi.
Cô xúc một thìa cơm lớn đưa đến miệng thằng bạn tốt. Dạ Trạch nhìn tới song tâm điểm lại không đặt vào cô, vẻ mặt vô cùng không hài lòng.
Lam Uyên theo ánh nhìn của anh nhìn ra sau, lại giật mình một cái. Vân Triệt anh ta đứng đây từ khi nào?
Bảo sao Dạ Trạch lại tỏ ra không vui rõ ràng như thế, đây nguyên lai mâu thuẫn từ lễ kỷ niệm tháng trước a.
Nhưng mà cũng không đáng lo, chính cô cũng không có sắc mặt tốt, muốn ngay lập tức đuổi anh ta đi.
Chưa kịp để cô tiễn khách, Vân Triệt đã lên tiếng trước:
- Không phải em hỏi tôi tại sao ở địa phương này sao? Tôi nói, tôi tới đây tìm em. Là vì em mà tới!
Nhân duyên của chúng ta - Chương 29.
Năm suất cơm mang đến vừa đủ cho người nhà họ Tô, Dạ Trạch và Mịch Nguyên. Nhưng mà Mịch Nguyên không thấy đâu, thay vào đó người xuất hiện là Vân Triệt, hướng đi tới ngược lại so với đường đi của cô.
Lam Uyên sắc mặt rất tệ mở lời trước:
- Anh làm sao ở chỗ này?
Vân Triệt ánh mắt dán lên người cô, khiến cô cảm thấy kì lạ mà vô thức cúi xuống nhìn lại bản thân, cầm điện thoại soi lại mặt mình. Rốt cục Lam Uyên chả phát hiện ra cái gì, cau có nhìn lên, Vân Triệt đang nhếch môi cười. Đếch hiểu anh ta cười cái quần què gì nữa.
Lam Uyên vòng qua người anh, đi vào phòng bệnh. Quả nhiên Dạ Trạch vẫn đẹp mắt hơn người kia, đẹp hay xấu còn phải tùy người...
Cô đặt hai hộp cơm lên bàn, lần lượt mở nắp các hũ đựng thức ăn ra, mặc cho Dạ Trạch trầm tĩnh ngồi chờ, miệng liên tục kể cho anh chuyện xảy ra những ngày vừa rồi.
Cô xúc một thìa cơm lớn đưa đến miệng thằng bạn tốt. Dạ Trạch nhìn tới song tâm điểm lại không đặt vào cô, vẻ mặt vô cùng không hài lòng.
Lam Uyên theo ánh nhìn của anh nhìn ra sau, lại giật mình một cái. Vân Triệt anh ta đứng đây từ khi nào?
Bảo sao Dạ Trạch lại tỏ ra không vui rõ ràng như thế, đây nguyên lai mâu thuẫn từ lễ kỷ niệm tháng trước a.
Nhưng mà cũng không đáng lo, chính cô cũng không có sắc mặt tốt, muốn ngay lập tức đuổi anh ta đi.
Chưa kịp để cô tiễn khách, Vân Triệt đã lên tiếng trước:
- Không phải em hỏi tôi tại sao ở địa phương này sao? Tôi nói, tôi tới đây tìm em. Là vì em mà tới!
Bình luận facebook