Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhân duyên của chúng ta-220.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Nhân duyên của chúng ta - Chương 151.
Hannah Audrey nguyên bản là người Pháp nên Lam Uyên luôn phải thông qua ngôn ngữ thứ ba để nói chuyện với nàng, lúc thì tiếng Anh khi thì tiếng Trung. Mặc dù tiếng Pháp cô có biết đôi chút nhưng không có khả năng nói được hoàn toàn.
- Bảo bối, con muốn mua cái gì? _ Dì Hàn vừa đặt chân vào trung tâm thương mại liền cười chói chang hỏi cô.
Lam Uyên nhìn quanh, chỉ lên thang máy:
- Con muốn mua váy dạ hội!
Dự định phải đi lòng vòng hết buổi mới tìm được một bộ ưng ý nhưng sau khi nghe cô nói muốn tìm váy nàng lập tức gọi một cú cho ai đó, lôi cô đi gặp nhà thiết kế riêng để thử một tủ đồ giới hạn chưa công bố.
Hết ba tiếng cởi ra cởi vào đủ các style váy thanh lệ thoát tục, thanh thuần đáng yêu, dì Hàn khoát tay kết luận:
- Vóc dáng này có lẽ chỉ hợp phong cách bốc lửa thôi!
- Hả? _ Lam Uyên khó hiểu. Không phải ý nàng là kiểu trang phục diêm dúa hở ngực hở mông hở đùi đỏ chót vót lấp la lấp lánh đó chứ???
- Ừ! Chính là bộ này! _ Hannah Audrey chỉ vào một vùng rối rắm vải đỏ vải hồng trong giá treo trong tủ kính.
Ngụy Thao toát mồ hôi hột. Sớm biết làm một nhà thiết kế nhỏ cũng bị chèn ép hắn nhất định sẽ không ngu đâm đầu vào đây: không thể bán đồ cũng không thể đắc tội người có tiền:
- Đại nhân, đây là sản phẩm phục vụ trưng bày trong lễ kỉ niệm 8 năm thành lập Studio, tuyệt đối không bán a!
- Không được! Bộ này con dâu nhỏ nhất định phải mặc! _ Dì Hàn quả quyết
Lam Uyên ngại bọn cô phiền hà cái Studio nhỏ của Ngụy Thao, kéo tay nàng:
- Màu đỏ này quá chói, chúng ta chọn cái khác đi...
Câu nói này của cô vốn mang ý tốt, muốn gỡ rối giúp hắn một phen song vào tai thiên tài họ Ngụy vô tình biến thành đả kích.
- Cái gì quá chói? Tiểu thư cô biết cái gì mà nói thiết kế của tôi như vậy?
Nhân duyên của chúng ta - Chương 151.
Hannah Audrey nguyên bản là người Pháp nên Lam Uyên luôn phải thông qua ngôn ngữ thứ ba để nói chuyện với nàng, lúc thì tiếng Anh khi thì tiếng Trung. Mặc dù tiếng Pháp cô có biết đôi chút nhưng không có khả năng nói được hoàn toàn.
- Bảo bối, con muốn mua cái gì? _ Dì Hàn vừa đặt chân vào trung tâm thương mại liền cười chói chang hỏi cô.
Lam Uyên nhìn quanh, chỉ lên thang máy:
- Con muốn mua váy dạ hội!
Dự định phải đi lòng vòng hết buổi mới tìm được một bộ ưng ý nhưng sau khi nghe cô nói muốn tìm váy nàng lập tức gọi một cú cho ai đó, lôi cô đi gặp nhà thiết kế riêng để thử một tủ đồ giới hạn chưa công bố.
Hết ba tiếng cởi ra cởi vào đủ các style váy thanh lệ thoát tục, thanh thuần đáng yêu, dì Hàn khoát tay kết luận:
- Vóc dáng này có lẽ chỉ hợp phong cách bốc lửa thôi!
- Hả? _ Lam Uyên khó hiểu. Không phải ý nàng là kiểu trang phục diêm dúa hở ngực hở mông hở đùi đỏ chót vót lấp la lấp lánh đó chứ???
- Ừ! Chính là bộ này! _ Hannah Audrey chỉ vào một vùng rối rắm vải đỏ vải hồng trong giá treo trong tủ kính.
Ngụy Thao toát mồ hôi hột. Sớm biết làm một nhà thiết kế nhỏ cũng bị chèn ép hắn nhất định sẽ không ngu đâm đầu vào đây: không thể bán đồ cũng không thể đắc tội người có tiền:
- Đại nhân, đây là sản phẩm phục vụ trưng bày trong lễ kỉ niệm 8 năm thành lập Studio, tuyệt đối không bán a!
- Không được! Bộ này con dâu nhỏ nhất định phải mặc! _ Dì Hàn quả quyết
Lam Uyên ngại bọn cô phiền hà cái Studio nhỏ của Ngụy Thao, kéo tay nàng:
- Màu đỏ này quá chói, chúng ta chọn cái khác đi...
Câu nói này của cô vốn mang ý tốt, muốn gỡ rối giúp hắn một phen song vào tai thiên tài họ Ngụy vô tình biến thành đả kích.
- Cái gì quá chói? Tiểu thư cô biết cái gì mà nói thiết kế của tôi như vậy?
Bình luận facebook