Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhân duyên của chúng ta-218.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Nhân duyên của chúng ta - Thời sinh viên của Vũ Lam Uyên
Cuối năm nhất và đầu năm hai Đại học ở Đế Quốc có lẽ là khoảng thời gian êm đềm nhất trong thanh xuân của Lam Uyên.
Cô có một nồi bạn chí cốt nhà giàu siêu to và một nồi người yêu IQ cao siêu cay. Đám bạn cùng lớp luôn nói cuộc đời cô được quý nhân phù trợ. Ừ... đương nhiên là thế!
Mỗi sáng thức dậy, bước xuống bếp cô sẽ thấy Dạ Trạch đang lúi húi nấu đồ ăn sáng cho mình. Sau khi thưởng thức tay nghề tuyệt đỉnh của anh, cô sẽ được rước đến trường trên con xe phân khối lớn xịn xò. Và ở cổng trường, Vân Triệt sẽ đứng đó mỗi ngày chỉ để đưa đồ ăn vặt cho cô rồi thơm lên má cô một cái.
Trường của Vân Triệt và trường của cô cách nhau 100 mét băng qua đường lớn: Một bên là trường chuyên ngành xã hội, một bên là trường chuyên ngành khoa học tự nhiên.
Tuy êm đềm nhưng sẽ có những lúc hai ông tướng kia giận dỗi cô... Phương thức giận dỗi của Dạ Trạch và Vân Triệt càng khác nhau.
Dạ Trạch không hài lòng cái gì liền lập tức nói ra không giấu diếm, sau đó biểu thị sự phẫn nộ bằng cách lén nhồi đủ thứ không ngon nghẻ gì vào đồ ăn của cô. Ví dụ: trứng omellete độn ớt tươi, sandwich nhân bơ lạc (Lam Uyên căm thù bơ lạc) hay kinh khủng hơn là cho cô nhịn đói. Nhưng anh có lương tâm, sau khi đến trường sẽ đền cho cô một đống quà sáng lót dạ. Về cơ bản hai người không giận nhau được bao lâu.
Vân Triệt mỗi lần giận Lam Uyên mãi mãi không biết rốt cục anh giận vì lý do gì. Anh cứng đầu cứng cổ không nói, cô cũng bướng bỉnh không đầu hàng, cư nhiên chiến tranh lạnh cả tuần, thậm chí là cả tháng. Bất quá, kết thúc lại là cô muối mặt chạy đi xin lỗi anh, thề non hẹn biển 'không tái phạm tội đã mắc'. Nhưng Lam Uyên nào có biết cô mắc tội gì ... cho nên số lần 'tái phạm' của cô sớm đã vượt qua số ngón chân ngón tay của mình cộng lại và những lần chiến tranh lạnh cứ kéo dài liên miên.
Nghĩ lại thì... nếu như Lam Uyên và Vân Triệt bên nhau được ba năm - khoảng hơn một nghìn ngày, thì số ngày chiến tranh lạnh là năm trăm, số ngày chiến tranh nóng là ba trăm.
Khi còn đang theo đuổi Vân Triệt, Lam Uyên từng ngốc tới mức lên mạng chơi trò chơi bói người yêu theo tên tuổi, ngày sinh, cung hoàng đạo. Bất quá, mặc kệ cô dùng cái gì để xem bói, kết quả đều là không hợp. Bấy giờ cô còn tự an ủi, nói với bản thân trò chơi kia chỉ là một cái chương trình ngẫu nhiên viết ra mà thôi, hoàn toàn không có căn cứ. Thật không ngờ mối tình đầu của cô lại không sai một li, không thể đi đến cuối cùng.
Đám bạn nữ cùng lớp của cô cũng nhiều lần cãi vã với người yêu. Nhưng phản ứng của họ khác hoàn toàn, ngày đêm vật vã khóc lóc đau khổ. Những khi như vậy, tên Lam Uyên một lần nữa được khấn lên, không ai không ngớt khen cô may mắn có được người thương mình thật lòng.
Ba mươi tư tuổi, biến cố lắng xuống, Lam Uyên khẳng định rằng, cô không hề may mắn. Tháng năm thanh xuân trôi qua yên bình đó chính là nhờ Dạ Trạch, luôn âm thầm làm dịu xuống cảm xúc tiêu cực của cô, lặng lẽ đi trước lót đường cho cô, con đường trưởng thành lẽ ra phải trả giá bằng nước mắt đau khổ thành tấm thảm nhung mềm mại ấm áp. Thì ra: Người yêu có thể không có nhưng bạn tri kỷ nhất định phải có!
-----
Không biết có ai thích phong cách viết truyện giật giật dồ dồ của tác giả không?
À mà dù có hay không cũng được. Spoil trước một tí: Sau khi Lam Uyên về Đế Quốc quậy lanh tanh bành xong sẽ sang phần 3.
Phần 3 bối cảnh ở Văn Gia Cổ Tộc châu Âu. Các phần sau sẽ đi dần cho hết cả Trái Đất nhé. Đi cho vui~
Mình sẽ không cầu vote khi mình cần được vote đâu. Tại vì thương các bạn không có chìa mở khóa đọc các truyện khác. Hihi ❤
Nhân duyên của chúng ta - Thời sinh viên của Vũ Lam Uyên
Cuối năm nhất và đầu năm hai Đại học ở Đế Quốc có lẽ là khoảng thời gian êm đềm nhất trong thanh xuân của Lam Uyên.
Cô có một nồi bạn chí cốt nhà giàu siêu to và một nồi người yêu IQ cao siêu cay. Đám bạn cùng lớp luôn nói cuộc đời cô được quý nhân phù trợ. Ừ... đương nhiên là thế!
Mỗi sáng thức dậy, bước xuống bếp cô sẽ thấy Dạ Trạch đang lúi húi nấu đồ ăn sáng cho mình. Sau khi thưởng thức tay nghề tuyệt đỉnh của anh, cô sẽ được rước đến trường trên con xe phân khối lớn xịn xò. Và ở cổng trường, Vân Triệt sẽ đứng đó mỗi ngày chỉ để đưa đồ ăn vặt cho cô rồi thơm lên má cô một cái.
Trường của Vân Triệt và trường của cô cách nhau 100 mét băng qua đường lớn: Một bên là trường chuyên ngành xã hội, một bên là trường chuyên ngành khoa học tự nhiên.
Tuy êm đềm nhưng sẽ có những lúc hai ông tướng kia giận dỗi cô... Phương thức giận dỗi của Dạ Trạch và Vân Triệt càng khác nhau.
Dạ Trạch không hài lòng cái gì liền lập tức nói ra không giấu diếm, sau đó biểu thị sự phẫn nộ bằng cách lén nhồi đủ thứ không ngon nghẻ gì vào đồ ăn của cô. Ví dụ: trứng omellete độn ớt tươi, sandwich nhân bơ lạc (Lam Uyên căm thù bơ lạc) hay kinh khủng hơn là cho cô nhịn đói. Nhưng anh có lương tâm, sau khi đến trường sẽ đền cho cô một đống quà sáng lót dạ. Về cơ bản hai người không giận nhau được bao lâu.
Vân Triệt mỗi lần giận Lam Uyên mãi mãi không biết rốt cục anh giận vì lý do gì. Anh cứng đầu cứng cổ không nói, cô cũng bướng bỉnh không đầu hàng, cư nhiên chiến tranh lạnh cả tuần, thậm chí là cả tháng. Bất quá, kết thúc lại là cô muối mặt chạy đi xin lỗi anh, thề non hẹn biển 'không tái phạm tội đã mắc'. Nhưng Lam Uyên nào có biết cô mắc tội gì ... cho nên số lần 'tái phạm' của cô sớm đã vượt qua số ngón chân ngón tay của mình cộng lại và những lần chiến tranh lạnh cứ kéo dài liên miên.
Nghĩ lại thì... nếu như Lam Uyên và Vân Triệt bên nhau được ba năm - khoảng hơn một nghìn ngày, thì số ngày chiến tranh lạnh là năm trăm, số ngày chiến tranh nóng là ba trăm.
Khi còn đang theo đuổi Vân Triệt, Lam Uyên từng ngốc tới mức lên mạng chơi trò chơi bói người yêu theo tên tuổi, ngày sinh, cung hoàng đạo. Bất quá, mặc kệ cô dùng cái gì để xem bói, kết quả đều là không hợp. Bấy giờ cô còn tự an ủi, nói với bản thân trò chơi kia chỉ là một cái chương trình ngẫu nhiên viết ra mà thôi, hoàn toàn không có căn cứ. Thật không ngờ mối tình đầu của cô lại không sai một li, không thể đi đến cuối cùng.
Đám bạn nữ cùng lớp của cô cũng nhiều lần cãi vã với người yêu. Nhưng phản ứng của họ khác hoàn toàn, ngày đêm vật vã khóc lóc đau khổ. Những khi như vậy, tên Lam Uyên một lần nữa được khấn lên, không ai không ngớt khen cô may mắn có được người thương mình thật lòng.
Ba mươi tư tuổi, biến cố lắng xuống, Lam Uyên khẳng định rằng, cô không hề may mắn. Tháng năm thanh xuân trôi qua yên bình đó chính là nhờ Dạ Trạch, luôn âm thầm làm dịu xuống cảm xúc tiêu cực của cô, lặng lẽ đi trước lót đường cho cô, con đường trưởng thành lẽ ra phải trả giá bằng nước mắt đau khổ thành tấm thảm nhung mềm mại ấm áp. Thì ra: Người yêu có thể không có nhưng bạn tri kỷ nhất định phải có!
-----
Không biết có ai thích phong cách viết truyện giật giật dồ dồ của tác giả không?
À mà dù có hay không cũng được. Spoil trước một tí: Sau khi Lam Uyên về Đế Quốc quậy lanh tanh bành xong sẽ sang phần 3.
Phần 3 bối cảnh ở Văn Gia Cổ Tộc châu Âu. Các phần sau sẽ đi dần cho hết cả Trái Đất nhé. Đi cho vui~
Mình sẽ không cầu vote khi mình cần được vote đâu. Tại vì thương các bạn không có chìa mở khóa đọc các truyện khác. Hihi ❤