Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhân duyên của chúng ta-208.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Nhân duyên của chúng ta - Chương 144.
Hai mỹ nữ tắm xong bước ra thì Dạ Trạch đã chờ đến mòn xác, khi đứng dậy từ ghế sofa còn cảm giác như có tiếng xương lục khục của lão già qua tuổi lục tuần.
- Đi thôi! _ Lam Uyên khoác tay Thiên Bình mở cửa, không quên gọi chủ chi họ Dạ.
Chưa tới mười hai tiếng hai cô gái kia 'đoàn tụ' nhưng Dạ Trạch đã thật sự cảm nhận được sự cô lập và thiếu vắng tình thương. Anh hoàn toàn không chen nổi vào được dù chỉ là một câu, cư nhiên trơ mắt nhìn Thiên Bình liên tục khiêu khích, khinh bỉ địa vị của mình không bằng cô.
- Ei, Tô Kiệt trở về nhà với dì Khuất thật sự rất tốt, cánh tay trái bị đứt kia đã tìm được chuyên gia giúp cậu ta ghép với tay giả rồi!
- Thật a?
- Ừ, cả Tô Lâm, Tô Hiên hai đứa sinh đôi đi học trở lại nữa, thành tích không tồi.
- Khoan đã... _ Lam Uyên bám lấy tay Thiên Bình _ Mình nhớ Tam tẩu là người Kinh Bắc cơ mà, thế nào lại có huyết mạch người Đế Đô?
- Sao mình biết được? Không phải do mẹ cậu phát hiện sao?
Quản lý Vũ nghệt mặt ra một lúc, cảm thấy trong chuyện này vẫn sai sai ở đâu đó. Lúc này mới đến lượt Dạ Trạch online:
- Có thể là quê của người ta a~ Không phải hồi bé cậu cũng ở quê mấy năm, tư thái công chúa nhỏ liền biến thành lưu manh sao?
- Ừmm, cũng đúng... _ Cô gật gù, sau đó lại phát hiện một cái 'không đúng' nữa ở đây _ Làm sao cậu biết tôi ở quê mấy năm?
Dạ Trạch điếng người, nụ cười tắt ngúm ngay lập tức, anh bị thất sủng chưa tới một ngày đã nôn ra một nửa sự thật kinh hoàng rồi.
- A... ai mà chẳng từng bị đày về quê mấy năm...
Anh cho cô còn ngu ngu ngốc ngốc cả tin như trước sao?
- Nói tiếng người!
Họ Dạ hít vào một hơi, tay nắm chặt vô-lăng, mắt nhìn lên gương chiếu hậu quan sát biểu cảm trên mặt cô:
- Nhưng mà cậu không được đuổi tôi ra khỏi nhà nhé?
Cho cô một trăm cái lá gan cô thật không dại vứt cây ATM di động đa năng này đi. Lam Uyên nhún vai:
- Kể nhanh?!
- Thật ra... chúng ta quen biết từ thời mẫu giáo. Năm đó gặp nhau cậu còn cắn tôi một cái...
Não tàn bại hoại nhướn mày khó hiểu. Cả khi anh có nói ra cô đều không nhớ. Năm cô lớp mười về quê thăm họ hàng, thông qua người dì thuở đó làm hiệu trưởng biết được ngày ấy mình tính khí đặc biệt xấu: Gặp người cắn người, gặp vật cắn vật, đến con chó cũng không tha mà xông tới trêu cho nó đuổi cô chạy thục mạng.
- Gặp người nào tôi cũng cắn, ý cậu là ai?
Thiên Bình trưng ra vẻ mặt đắc ý xem người gặp nạn, chỉ thiếu nước mang pháo ra đốt ăn mừng.
- Là người trên cậu một tầng, cầm đầu đám trẻ lớp Lá, sau đó... bị... cắn...
Càng về sau giọng Dạ Trạch càng nhỏ, khổ nỗi thính lực Lam Uyên không nhạy cảm lắm, buộc anh phải cao giọng lặp lại bốn từ cuối cùng:
- BỊ CẮN VÀO MÔNG!
Nhân vật chính chưa kịp load mạch truyện thì nữ phụ Tô đã òa lên cười một tràng toàn "Ố hô hô ồ hố ồ hố...":
- Uyên, cậu bưu hãn! Ô hô hô... con mẹ nó cái mông nhỏ xinh mất trinh thật sớm nha... lão nương cười chết mất... hố hố hố...
Nhân duyên của chúng ta - Chương 144.
Hai mỹ nữ tắm xong bước ra thì Dạ Trạch đã chờ đến mòn xác, khi đứng dậy từ ghế sofa còn cảm giác như có tiếng xương lục khục của lão già qua tuổi lục tuần.
- Đi thôi! _ Lam Uyên khoác tay Thiên Bình mở cửa, không quên gọi chủ chi họ Dạ.
Chưa tới mười hai tiếng hai cô gái kia 'đoàn tụ' nhưng Dạ Trạch đã thật sự cảm nhận được sự cô lập và thiếu vắng tình thương. Anh hoàn toàn không chen nổi vào được dù chỉ là một câu, cư nhiên trơ mắt nhìn Thiên Bình liên tục khiêu khích, khinh bỉ địa vị của mình không bằng cô.
- Ei, Tô Kiệt trở về nhà với dì Khuất thật sự rất tốt, cánh tay trái bị đứt kia đã tìm được chuyên gia giúp cậu ta ghép với tay giả rồi!
- Thật a?
- Ừ, cả Tô Lâm, Tô Hiên hai đứa sinh đôi đi học trở lại nữa, thành tích không tồi.
- Khoan đã... _ Lam Uyên bám lấy tay Thiên Bình _ Mình nhớ Tam tẩu là người Kinh Bắc cơ mà, thế nào lại có huyết mạch người Đế Đô?
- Sao mình biết được? Không phải do mẹ cậu phát hiện sao?
Quản lý Vũ nghệt mặt ra một lúc, cảm thấy trong chuyện này vẫn sai sai ở đâu đó. Lúc này mới đến lượt Dạ Trạch online:
- Có thể là quê của người ta a~ Không phải hồi bé cậu cũng ở quê mấy năm, tư thái công chúa nhỏ liền biến thành lưu manh sao?
- Ừmm, cũng đúng... _ Cô gật gù, sau đó lại phát hiện một cái 'không đúng' nữa ở đây _ Làm sao cậu biết tôi ở quê mấy năm?
Dạ Trạch điếng người, nụ cười tắt ngúm ngay lập tức, anh bị thất sủng chưa tới một ngày đã nôn ra một nửa sự thật kinh hoàng rồi.
- A... ai mà chẳng từng bị đày về quê mấy năm...
Anh cho cô còn ngu ngu ngốc ngốc cả tin như trước sao?
- Nói tiếng người!
Họ Dạ hít vào một hơi, tay nắm chặt vô-lăng, mắt nhìn lên gương chiếu hậu quan sát biểu cảm trên mặt cô:
- Nhưng mà cậu không được đuổi tôi ra khỏi nhà nhé?
Cho cô một trăm cái lá gan cô thật không dại vứt cây ATM di động đa năng này đi. Lam Uyên nhún vai:
- Kể nhanh?!
- Thật ra... chúng ta quen biết từ thời mẫu giáo. Năm đó gặp nhau cậu còn cắn tôi một cái...
Não tàn bại hoại nhướn mày khó hiểu. Cả khi anh có nói ra cô đều không nhớ. Năm cô lớp mười về quê thăm họ hàng, thông qua người dì thuở đó làm hiệu trưởng biết được ngày ấy mình tính khí đặc biệt xấu: Gặp người cắn người, gặp vật cắn vật, đến con chó cũng không tha mà xông tới trêu cho nó đuổi cô chạy thục mạng.
- Gặp người nào tôi cũng cắn, ý cậu là ai?
Thiên Bình trưng ra vẻ mặt đắc ý xem người gặp nạn, chỉ thiếu nước mang pháo ra đốt ăn mừng.
- Là người trên cậu một tầng, cầm đầu đám trẻ lớp Lá, sau đó... bị... cắn...
Càng về sau giọng Dạ Trạch càng nhỏ, khổ nỗi thính lực Lam Uyên không nhạy cảm lắm, buộc anh phải cao giọng lặp lại bốn từ cuối cùng:
- BỊ CẮN VÀO MÔNG!
Nhân vật chính chưa kịp load mạch truyện thì nữ phụ Tô đã òa lên cười một tràng toàn "Ố hô hô ồ hố ồ hố...":
- Uyên, cậu bưu hãn! Ô hô hô... con mẹ nó cái mông nhỏ xinh mất trinh thật sớm nha... lão nương cười chết mất... hố hố hố...
Bình luận facebook