Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-8
Chương 6: Tối qua cô có ngủ với anh ấy không
1010 WordsBên trong căn hộ tuy nhỏ nhưng lại rất gọn gàng, sạch sẽ.
Một mùi thơm hấp dẫn thoang thoảng từ gian bếp bên cạnh, đó là bữa ăn đã được chuẩn bị ngay vào buổi sáng.
Cậu bé đứng trên hành lang với vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn cô từ trên xuống dưới, hừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Lý Huệ vội vàng đuổi kịp: “Tối hôm qua mẹ có việc nên không về kịp, con đừng giận mẹ nhé?”
Trường Nam dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn cô, trong mắt mang theo vẻ trưởng thành không phù hợp với tuổi tác.
Bảy năm trước, Trường Nam và anh trai đều là trẻ sinh non, thể chất đều rất yếu ớt, tình trạng của Trường Nam còn đặc biệt nghiêm trọng.
Cậu bé thậm chí còn không thở được khi chào đời. Các bác sĩ và y tá quyết định bỏ mặc cậu bé. May mắn thay, cô ôm ấp một thời gian, cuối cùng Trường Nam cũng đã thở lại. Sau một hồi cấp cứu, cuối cùng cậu bé cũng đã được cứu sống.
Nhưng bởi vì người đàn ông đó đã rời đi, cô cũng không biết gì về người đàn ông đó, nên chỉ có thể tự mình nuôi dưỡng đứa trẻ này.
Bây giờ cô chỉ muốn kiếm đủ tiền để Trường Nam được ăn học đầy đủ hơn so với hoàn cảnh hiện tại.
“Được rồi mẹ, chúng ta ăn cơm thôi.” Trường Nam cầm tay Lý Huệ, đi tới bàn ăn ngồi xuống ăn cơm.
Ăn xong, Lý Huệ liền dỗ Trường Nam đi ngủ.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô liền nhận một tin nhắn của Du Minh Nhi.
“Lý Huệ, cô mau đến công ty tôi ngay.”
Trong lòng Lý Huệ chùng xuống. Cô vội vàng để lại một tờ giấy nhắn trên bàn, nói rằng cô sẽ quay lại công ty.
Vừa mở cửa văn phòng, Lý Huệ đã cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Du Minh Nhi, cô khẽ run lên, lấy hết can đảm đi tới trước.
Khi Du Minh Nhi nhìn thấy vài dấu vết mơ hồ trên cổ của Lý Huệ, một nỗi tức giận lập tức trào lên trong lòng cô ta.
Du Minh Nhi bước nhanh tới trước, vươn tay vạch cổ áo Lý Huệ ra để nhìn kỹ hơn.
Lý Huệ sợ hãi, đẩy cô ta ra theo phản xạ: “Cô muốn làm gì?”
“Cô còn dám hỏi tôi sao? Lý Huệ, cô được lắm. Tôi mất công lên kế hoạch lâu như vậy, rốt cuộc lại để cho cô hưởng hết.”
Khuôn mặt của Du Minh Nhi méo mó vì tức giận: “Có phải cô cố ý nhận việc này, tìm cơ hội để trèo lên giường của chủ tịch Đường hay không?”
Lý Huệ khó chịu: “Tôi không hề có ý đó, cô đừng nói nhảm.”
Du Minh Nhi gằn hỏi: “Nói mau, tối qua cô có ngủ với anh ta không?
“Tôi... Tôi có thể không trả lời câu hỏi này không?” Lý Huệ ấp úng.
“Đồ khốn kiếp.” Du Minh Nhi nổi điên. Cô ta mất biết bao công sức để sắp xếp kế hoạch, bây giờ chẳng những không được ích lợi gì, để cho Lý Huệ hưởng lợi, mà cô ta còn đắc tội với Đường Bảo Thiên.
Nghĩ đến đây, cô ta càng không thể nuốt trôi cục tức này.
“Lý Huệ, nếu như cô đã không hoàn thành việc được giao thì cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, cứ làm theo hợp đồng là được."
Lý Huệ nhịn không được hỏi: “Cô Du, cô đừng đổ hết trách nhiệm lên người tôi như thế, tôi cũng đã thua thiệt trong chuyện này.”
“Thua thiệt? Cô thì có thua thiệt gì?” Du Minh Nhi dường như nghe thấy một chuyện vô cùng nực cười.
Lý Huệ siết chặt tay: “Cô Du, không phải ai cũng muốn dùng mọi thủ đoạn để trèo lên giường người khác như cô.”
Câu nói này hoàn toàn chọc điên Du Minh Nhi, cô ta nhào tới phía Lý Huệ: “Khốn nạn! Cô vừa cái gì, nói lại xem nào?”
Lý Huệ cắn môi, không nói gì nữa.
Sắc mặt Du Minh Nhi xanh mét: “Cô đúng là đồ vô dụng.”
Vẻ mặt Lý Huệ bình tĩnh, trong lòng tích tụ tức giận.
“Được rồi. Tôi cũng chẳng mong gì ở loại vô dụng bất tài như cô. Trong vòng một tuần, nếu như cô không đưa tôi chín trăm triệu thì tôi sẽ kiện cô. Cút đi.” Du Minh Nhi hừ lạnh một tiếng.
Sau một lúc im lặng, Lý Huệ quay người rời đi.
Khi cô ra khỏi công ty, ngoài trời đang mưa.
Đứng ở cửa công ty, Lý Huệ ngẩng đầu nhìn trời, cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại.
Bố cô đã mất sớm, cô phải dắt con trai đi mưu sinh khắp nơi.
Để kiếm tiên sinh sống, chỉ cần người ta thuê giá cao thì cô sẽ làm mọi chuyện.
Bây giờ, cô đã đắc tội với Đường Bảo Thiên, còn phải chịu khoản tiền bồi thường rất lớn.
Bao nhiêu năm qua, cô luôn tin rằng chỉ cần mình cố gắng thì sẽ vượt qua. Dù có bao nhiêu vất vả, mệt mỏi, chỉ cần có con trai bên cạnh thì cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Nhưng thực tế lại phũ phàng hết lần này đến lần khác, để cho cô cảm thấy tuyệt vọng, nản lòng.
Lý Huệ cố giữ mình không khóc, giống như Trường Nam đã từng nói với cô, khóc lóc là vô ích.
Đạo lý mà ngay cả một đứa trẻ cũng hiểu được, thì không lẽ nào cô lại không thể làm được.
Chương 7: Anh muốn làm gì?
1323 WordsMượn một chiếc ô ở quầy lễ tân, Lý Huệ đi dọc theo con đường đến trạm xe buýt. Nhưng mới đi được vài bước, phía sau liền có tiếng bước chân.
Cô cảnh giác nhìn lại, chỉ thấy một vài thanh niên lưu manh lêu lổng đang theo sát phía sau cô.
“Mấy người là ai?”
Tên thanh niên đi đầu ngạo nghễ bước tới hỏi: “Có phải cô là Lý Huệ hay không?”
“Tôi không phải, cậu nhận nhầm người rồi.” Lý Huệ cảnh giác phủ nhận. Vì trời đang mưa nên xung quanh không có người qua lại.
“Cô định lừa ai vậy.” Tên thanh niên đẩy cô một cách hung dữ.
Lý Huệ hoàn toàn không có chuẩn bị, lảo đảo hai bước liền ngã xuống đất, còn đánh mất ô. Cơn mưa lớn ập đến khiến quần áo cô ướt sũng.
“Đại ca, chính là cô gái này.”
Một tên đàn em ở phía sau nhanh chóng bước tới, túm tóc cô và so sánh với bức ảnh. Sau khi xác nhận là đúng, hắn ta mở miệng nói: “Cô em, lần này em xui xẻo rồi.”
“Có người thuê bọn tôi, để bọn tôi dạy dỗ cô em một chút. Mong cô em nhớ kỹ, sau này nên tự biết mình, đừng có đắc tội với người khác,.”
Lý Huệ chịu đựng đau đớn, cô liền nghĩ tới Du Minh Nhi.
Ánh mắt của những người này không ngừng săm soi lên cơ thể cô.
“Haha, nghe nói cô em thích tìm đàn ông, thế có muốn cùng mấy anh vui đùa một chút không?”
“He he, tao mới phát hiện, con nhỏ này cũng xinh đẹp đó chứ.”
“Để tao trước đi, lâu rồi tao chưa đụng vào người phụ nữ nào.”
Những người này vừa cười nói đùa giỡn, vừa đụng tay đụng chân với cô.
Lý Huệ cố gắng chống cự, vươn tay muốn đẩy những người này ra: “Cút đi, đừng đụng vào tôi.”
Cô hoàn toàn hoảng sợ. Bọn họ có quá nhiều người, nên cô cũng không thể chạy trốn được.
Ai có thể cứu cô đây?
Tên thanh niên tát vào mặt của cô: “Á à, mày cũng dám chống cự tao sao? Không muốn sống nữa hả?”
Đột nhiên, có một ánh sáng chói lọi chiếu vào con hẻm. Vài chiếc ô tô màu đen dừng lại bên đường.
“Xe của ai thế?”
“Mau tắt đèn cho ông.”
Mấy người vệ sẽ cường tráng mở cửa xuống xe. Nhìn thoáng qua bộ dạng của bọn họ có vẻ rất chuyên nghiệp.
“Dạy cho bọn nó một bài học.”
Với một tiếng hét lớn, các vệ sĩ bước nhanh tới trước.
Mấy tên thanh niên sợ hãi tái mặt: “Các người muốn làm gì?”
Chỉ trong chốc lát, các vệ sĩ đã bắt được cả bọn, biện pháp của những vệ sĩ chuyên nghiệp này rõ ràng gọn gàng sắc bén.
Chỉ một lát, những tên lưu manh đã bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ.
Lý Huệ sững sờ, không biết những người này là ai.
Ngay sau đó, ba tên côn đồ đã bỏ chạy.
Lý Huệ cố gắng đứng lên, cả người run nhè nhẹ.
Một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường. Tài xế cầm ô xuống, sau đó mở cửa ghế sau, nói: “Cô Lý, mời cô lên xe.”
“Anh là ai?”
Lý Huệ căng thẳng, cô khẳng định bản thân hoàn toàn không quen biết những người này.
“Cô lên xe thì biết.”
Ánh mắt Lý Huệ hiện lên một tia nghi hoặc. Khi nhìn lướt ở phía trong xe, trong mắt cô đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau có vẻ cao quý, sang trọng. Anh ta thản nhiên nhìn tài liệu trong tay, khuôn mặt nghiêm nghị tuấn tú, chính là Đường Bảo Thiên.
Hóa ra là người đàn ông này.
Lý Huệ cắn môi, đang do dự thì tài xế đã bước tới đẩy cô lên xe.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì cửa xe đã được đóng lại, cô co rụt người lại, vẫn còn cảm giác ớn lạnh chạy dọc cơ thể.
Đường Bảo Thiên không nhìn cô, thờ ơ nói: “Lái xe đi.”
“Vâng, thưa ngài.” Người lái xe cung kính đáp lại.
Trên đường đi, bầu không khí im lặng đến chết người.
Lý Huệ hơi cong người, toàn thân ướt sũng, quần áo cũng nhỏ giọt, làm bẩn thảm trên xe.
Khung cảnh ngoài cửa sổ dần trở nên xa lạ, cô không biết người đàn ông này sẽ đưa cô đi đâu.
Hơn nửa tiếng sau, xe đậu ở trước một chung cư cao cấp gần trung tâm thành phố. Tài xế mở cửa, cung kính nói: “Ông chủ, tới rồi.”
“Ừm.” Đường Bảo Thiên cất tài liệu và xuống xe trước.
Lý Huệ chỉ có thể đi xuống cùng với anh: “Chủ tịch Đường...”
Cô đang muốn hỏi anh có ý định gì, nhưng người trước mặt cũng không nhìn cô mà đi thẳng về phía thang máy.
Người này đang phớt lờ cô.
Lý Huệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Người lái xe đi phía sau, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cô Lý, mời cô đi theo.”
“Ông chủ của anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Chuyện này... Tôi thật sự không biết.”
Lý Huệ không còn cách nào khác, chỉ có thể theo sau Đường Bảo Thiên.
Thang máy đến tận tầng hai mươi tám mới dừng lại.
Khi cửa thang máy từ từ mở ra, đập vào mắt cô là một cửa kính trong suốt từ trần đến sàn, rất sang trọng.
Góc nhìn ở nơi đây đủ để bao quát phần lớn thành phố.
Đường Bảo Thiên cởi áo khoác treo lên móc áo. Ngón tay mảnh khảnh cởi cúc áo.
Thấy Lý Huệ vẫn đứng tại chỗ, anh cau mày không vui nói: “Cô còn đứng đó làm cái gì? Mau vào đi.”
Lý Huệ rất thận trọng. Toàn thân cô ướt đẫm, mỗi lần bước tới đều nhiễu giọt xuống nước mưa trên sàn nhà.
Cô nghi ngờ nhìn Đường Bào Thiên, giả vờ trấn định hỏi: “Sao chủ tịch Đường lại...”
Tại sao anh lại xuất hiện ở trước mặt tôi rồi đưa tôi đến đây?
Cô rất muốn hỏi những điều nghi ngờ trong lòng, nhưng mà không biết mở miệng thế nào.
Đường Bảo Thiên giống như hiểu rõ sự băn khoăn của cô, nhướng mày nói: “Cô không hiểu lời tôi nói sao?”
“Đi tắm đi.”
“Tắm?” Lý Huệ ngẩn người, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình nghe lầm. ”Tại sao tôi lại phải đi tắm?”Nhân Duyên Chúng Ta Chưa Từng Kết Thúc
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Đường Bảo Thiên lạnh nhạt nói: “Cô không nhìn xem bản thân cô đang thế nào sao? Cô nghĩ tôi sẽ hứng thú à?”
“...” Lý Huệ cứng người, đành phải hỏi: “Thế... Phòng tắm ở đâu?”
“Bên kia. Đừng để tôi phải đợi lâu.” Người đàn ông chỉ tay về phía hành lang. Anh chưa bao giờ có thói quen chờ đợi người khác.
Nhịp tim Lý Huệ ngừng lại một hồi. Cô không nghĩ tới ý tứ của câu nói này, bước nhanh về phía phòng tắm.
Vừa mở cửa phòng tắm, cô đã ngạc nhiên vì sự xa hoa trước mặt. Phòng tắm này còn lớn hơn cả căn nhà cô thuê.
Chương 8: Cơ hội chỉ có một lần
1723 WordsPhải một lúc sau, Lý Huệ mới hoàn hồn, sau đó cởi quần áo bước vào bồn tắm.
Làn nước ấm áp lướt qua cơ thể cô. Vào lúc này, cô mới cảm thấy mình còn sống.
Tắm rửa xong, Lý Huệ mới nhớ rằng cô không có quần áo để thay.
Cô phải làm gì bây giờ?
Cô nhìn xung quanh trong phòng tắm, thậm chí không có cả áo choàng tắm.
Cô mở tủ quần áo, bên trong chỉ có quần áo nam.
Cô do dự một lúc, chỉ có thể cầm lấy một chiếc áo sơ mi nam.
May mắn thay, chiếc áo sơ mi đủ lớn để che hết cơ thể cô. Nhưng ngoài chiếc áo này, cô không mặc gì bên trong.
Lý Huệ không quen với kiểu ăn mặc này. Cô cẩn thận mở cửa phòng tắm, thấp họng hỏi: “Có ai ở bên ngoài không?”
Nhưng mà không có ai đáp lại.
Cô hỏi thêm vài lần, nhưng cũng không nhận được hồi âm.
Không còn cách nào khác, cô đành đi ra ngoài.
Đèn trong phòng khách đều đã được bật sáng, nhưng không có ai ở đây. Nơi này giống như một cái lồng tinh xảo.
Lý Huệ hạ thấp tốc độ. Cô vừa đi tới ghế sofa thì nhìn thấy Đường Bảo Thiên đang ngồi lướt điện thoại.
Cô sửng sốt, vội vàng dùng hai tay che ngực: “Sao anh lại ở đây? Sao vừa rồi tôi gọi mà anh không trả lời?”
“Cô có gọi tôi sao?” Đường Bảo Thiên thản nhiên nói.
“Anh...” Lý Huệ tức giận, cố gắng che lại thân hình, nhưng cô không ngờ rằng thân hình mảnh khảnh của cô đã lộ ra dưới ánh đèn từ trước.
Thấy vậy, Đường Bảo Thiên nở nụ cười: “Tôi đều đã xem hết rồi thì che lại có ích lợi gì?”
Lý Huệ cắn môi, lời nói của người đàn ông này khiến cô cảm thấy xấu hổ.
“Lại đây.” Đường Bảo Thiên để điện thoại xuống, giọng điệu khiến người ta không thể phản bác.
“Tôi vẫn đứng ở đây thì tốt hơn.” Lý Huệ cau mày từ chối.
Vẻ mặt của Đường Bảo Thiên vẫn không thay đổi: “Lại đây, đừng để tôi lặp lại lần thứ ba.”
Cô khẽ cắn môi, bước chậm rãi về phía ghế sofa.
Không biết có phải là do Đường Bảo Thiên cảm thấy cô đi quá chậm hay không, mà anh đột nhiên kéo cô một cái, khiến cho cả người cô rơi vào trong lòng anh.
Lý Huệ cảm nhận được một cảm giác ấm áp truyền đến, vừa ngẩng đầu thì cô đụng phải đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Chủ tịch Đường, anh...” Cô định thần lại, muốn đẩy người đàn ông này ra.
Đường Bảo Thiên cong môi, vươn tay nhéo cằm cô: “Đừng nhúc nhích.”
Lý Huệ vừa định nói, thì đã cảm giác được bàn tay của người đàn ông đã chà xát lên vết thương trên mặt cô.
Ánh mắt Đường Bảo Thiên trầm xuống: “Có đau lắm không?”
Sự quan tâm trong mắt anh để cho Lý Huệ cảm thấy kinh ngạc. Cô vội vàng thoát khỏi vòng tay anh: “Cảm ơn chủ tịch Đường đã quan tâm.”
“Thực sự là bướng bỉnh.” Độ ấm trong lồng ngực mất đi để cho Đường Bảo Thiên cảm thấy có chút bất mãn, anh lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, bướng bỉnh cũng không có ích lợi gì.”
“Anh...” Hai má Lý Huệ hơi nóng, có chút khó chịu: “Chủ tịch Đường, anh đưa tôi đến đây chỉ để châm chọc tôi thôi sao?”
“Tôi không có rảnh như vậy.” Đường Bảo Thiên cười lạnh.
“Lý Trường Nam là con trai của cô sao?”
Câu hỏi của Đường Bảo Thiên khiên cô toát mồ hôi lạnh. Với thân phận của Đường Bảo Thiên, thì việc biết rõ thông tin về cô là chuyện rất bình thường.
Chỉ là Lý Huệ không hiểu tại sao người đàn ông này lại quan tâm đến thân phận của Lý Trường Nam. Anh ta định đe dọa cô hay còn có mục đích nào khác?
Cô hơi cảm thấy hối hận. Lý Huệ nghĩ rằng lần trước cô nên hạ mình cầu xin người đàn ông này, thì hẳn là mọi chuyện sẽ không phức tạp đến như vậy.
Dù sao thì cô cũng không muốn ai tổn thương đến Lý Trường Nam.
“Tôi không hiểu lắm về ý của chủ tịch Đường... Bây giờ cũng không còn sớm, tôi cần phải đi về nhà.” Lý Huệ miễn cưỡng nở ra nụ cười.
Đường Bảo Thiên híp mắt lại, khẽ giật môi mỏng, trong nụ cười có chút đùa giỡn.
“Cô vào đây tắm rửa, thay quần áo xong rồi nói rằng cô phải đi? Lý Huệ, trước khi cô được thuê, cô không tìm hiểu tính cách của tôi sao?”
“Chủ tịch Đường... Tôi thật sự xin lỗi về chuyện lần trước, tôi...” Bắt gặp ánh mắt của Đường Bảo Thiên, Lý Huệ ủ rũ cúi đầu xuống, bộ dạng giống như là con mèo nhỏ đang nhận sai vậy.
“Hửm?”
“Cô Lý, cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Đứa bé Lý Trường Nam kia là con trai ruột của cô sao?”
Năm đó sau khi xong xuôi mọi việc, Đường Bảo Thiên cũng chưa từng tìm kiếm cô. Dù sao thì bọn họ cũng sẽ trở thành hai người xa lạ, không vướng bận gì nhau.
Thế nhưng bây giờ, bên người Lý Huệ lại có một đứa bé trạc tuổi con anh, sao anh có thể không nghĩ nhiều được chứ.
Hay Lý Huệ là người có nhiều mưu mô, giả vờ ngây thơ trước mặt anh, sau khi rời đi lại đi tiếp tục “bán” bản thân, hay là...
Nghe anh nhắc đến tên con trai, Lý Huệ cảm thấy rất khó chịu. Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Chủ tịch Đường, người thuê tôi là Du Minh Nhi. Nếu anh muốn trả thù thì nên tìm cô ta. Còn chuyện lần trước, tôi bảo đảm sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Đường Bảo Thiên chỉ nhìn chằm chằm cô, trong lòng anh đang suy nghĩ cô có khả năng đã sinh con với người khác, hay là Trường Nam chính là đứa bé kia...
Bầu không khí trong phòng dần trở nên yên tĩnh khiến cho Lý Huệ cảm thấy vô cùng căng thẳng. Cuối cùng, cô cũng không nhịn được nữa, đành nói:
“Chủ tịch Đường, tôi... Tôi không cần tiền gì nữa, chỉ mong anh giơ cao đánh khẽ, cho tôi một con đường sống.” Dứt lời, Lý Huệ nhìn thẳng về phía Đường Bảo Thiên, trong đôi mắt long lanh ngập nước ẩn chứa vẻ cầu xin.
Đường Bảo Thiên quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, tấm lưng rộng rộng lớn ôn hòa hiền hậu, giọng nói có chút lạnh lùng:
“Nếu như cô không cần tiền nữa, thì cô lấy gì để trả tiền bồi thường hợp đồng?”
Lý Huệ khẽ cắn môi: “Đó là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm.”
Nghe vậy, anh cúi đầu cười, trên mặt dần hiện ra vẻ lạnh lùng.
Ánh đèn trong phòng hơi mờ ảo. Đường Bảo Thiên nhìn cô một lát, môi mỏng mím lại: “Sao cô lại trở thành như thế này?”
“Hả?”
Lý Huệ giật mình, không phải bọn họ mới quen biết hay sao?
Đường Bảo Thiên im lặng một lúc, sau đó đột nhiên buông tay ra.
Không còn điểm tựa, cả người Lý Huệ ngã ở trên ghế, với chiếc áo sơ mi to dài đang mặc, nhìn bộ dáng có chút chật vật.
“Công ty tôi đang thiếu vị trí trợ lý phiên dịch. Nếu như cô muốn thì có thể đến thử việc.”
Lý Huệ đột nhiên sửng sốt. Cô thậm chí còn tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm.
Tập đoàn Đường thị là một trong những tập đoàn hàng đầu ở thành phố Hải Châu, có rất nhiều người muốn được làm việc trong đó.
Một người có trình độ thấp như cô lại nhận được lời mời thử việc trong tập đoàn Đường thị, Lý Huệ cảm thấy chuyện này có chút nực cười.
“Chủ tịch Đường đừng có đùa. Người như tôi thì sao có thể vào làm ở tập đoàn Đường thị được chứ.”
“Cô thà gánh nợ còn hơn đi làm cho Đường thị sao?” Đường Bảo Thiên nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm xuống, xem ra Lý Huệ thật sự không cần.
Lý Huệ gượng cười: “Cám ơn chủ tịch Đường. Tôi tự biết trình độ của mình đến đâu.”
Lý Huệ sợ rằng nếu như Du Minh Nhi mà biết cô làm trong tập đoàn Đường thị, thì sẽ không buông cô.
“Cô Lý, cơ hội chỉ có một lần.”
“...”
Lời nói này nghe rất quen thuộc
Lý Huệ cố gắng giữ bình tĩnh, lắc đầu: “Tôi sẽ quên chuyện đêm đó, anh cũng đừng lo lắng. Đêm đó tôi sẽ xem như là nhu cầu xã giao của người trưởng thành.”
“Từ nay về sau, tôi đi đường tôi, anh đi đường anh. Chúng ta sẽ không còn liên quan gì nữa.”
Dứt lời, Lý Huệ cầm lấy quần áo bên ghế rồi vội vàng đi ra ngoài, bộ dạng như đang chạy trốn ai đó vậy.
Nhu cầu xã giao của người trưởng thành?
Đường Bảo Thiên nhíu lông mày lại, bộ dáng chạy trốn vừa rồi của cô đã bán đứng sự bình tĩnh trước đó.
Người đàn ông nhìn quanh phòng, ánh mắt có chút trầm xuống, thầm nghĩ.
“Lý Huệ, là do cô giấu quá tốt, hay là do tôi hiểu sai về cô.”
Bình luận facebook